Bảo Bối Em Đừng Mong Chạy Thoát - Chương 37

Tác giả: Thịnh Hạ Thái Vi

Một bàn tay thật to nắm chặt cằm khéo léo của cô, anh từ trên cao nhìn xuống cô, thấy cái miệng nhỏ nhắn của cô cũng bị anh cắn vừa đỏ vừa sưng cho nên anh tức giận đến mức bật cười.
“Xem ra, hôm nay muốn không náo nhiệt cũng không được rồi” Anh dùng một tay kéo quần dài của cô, nhưng hai chân của cô kẹp thật chặt. Mẹ kiếp, xem ra mặc váy dễ dàng hơn, muốn làm thế nào thì làm thế đó.
“Mộ Dung Trần, anh buông tay, buông tay…..” Người đàn ông này thật sự quá đáng, bình thường ở trong phòng thích dính lấy cô còn chưa tính, nhưng bây giờ, bọn họ đang ở trong phòng hội nghị của công ty!
Mới vừa rồi có nhiều người thấy cô đi vào như vậy, nếu như bọn họ thật sự làm ra chuyện gì ở đây, cô thật sự không muốn làm người nữa. Hơn nữa, cô có chuyện muốn hỏi anh, không phải tới đây để anh dính vào.
Quá đáng, thật sự là quá đáng!
“Vậy em nói cho anh biết rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?” Mộ Dung Trần quan sát gương mặt nhỏ nhắn đang tức giận của cô.
Coi như trước kia cô luôn hờ hững với anh, nhưng thỉnh thoảng anh cảm thấy cô đối với anh không phải không có cảm giác, nhưng hôm nay anh có thể cảm giác dường như bọn họ đã trở về đoạn thời gian ban đầu, lúc cô bị buộc gả cho anh, trong mắt ngoại trừ thù hận, không có thứ gì khác.
Có cái gì không đúng, có cái gì vô cùng không đúng, khẳng định có chuyện gì xảy ra, mới khiến cô phản ứng kịch liệt như vậy, chẳng lẽ là……
“Mộ Dung Trần, anh rõ ràng đã đồng ý với tôi không tìm Dương gia gây phiền phức, tại sao bây giờ lại như vậy?” Khi tay anh cuối cùng không tiến thêm một bước, Tình Tình rốt cuộc cũng lên tiếng chất vấn.
Anh ta vẫn còn giả bộ dáng vẻ vô tội sao? Rõ ràng là chính anh ta làm. Ngoại trừ anh ta, còn ai vào đây sẽ gây phiền phức cho Dương gia?
"Dương gia? Dương Bách Lâm? Anh ta có quan hệ gì với anh?”
Thì ra, cô vì chuyện này mà đến, cô vẫn ở nhà, chuyện của Dương gia, bọn họ đã xử lý bên phương tiện truyền thông, tạm thời lắng xuống, không công khai ra bên ngoài, vì sao cô lại biết được. Người trong nhà không thể nào biết mà đem những chuyện công ty về nhà nói, vậy chỉ còn lý do chính là Dương Bách Lâm đến tìm cô? Xem ra, anh phải hỏi Cố quản gia, xem gần đây trong nhà đã xảy ra chuyện gì?
Một câu nói ra, bởi vì tức giận mà hai gò má Tình Tình đỏ bừng, Mộ Dung Trần lau vết máu nhàn nhạt ở khóe miệng, ngồi xuống ghế to, vẻ mặt vô tội.
“Anh đừng làm bộ” Cô nếu lại tin lời anh ta nói, thì cô chính là con ngốc, ban đầu vì sao cô lại ngu ngốc như vậy, lại làm giao dịch với anh? Bảo hổ lột da, cho tới bây giờ đương nhiên không có kết quả tốt, Tình Tình dùng sức nắm chặt tay.
“Trừ anh ra, ai còn có thể khiến Dương gia rơi vào tình trạng như ngày hôm nay?” Nếu không có ai cản trở từ bên trong, việc làm ăn của Dương gia tốt như thế làm sao có thể sụp đổ? Bác Dương, cô mặc dù tiếp xúc không nhiều, nhưng cùng Bách Lâm yêu nhau mấy năm, số lần đến nhà bọn họ cũng không ít, ít nhất cô biết ông là một người cẩn trọng, giữ chữ tín, một người làm ăn như vậy, làm sao có thể làm cho công ty sụp đổ? Về phần người cản trở chính là ai, cô không nghĩ cũng biết.
"Vậy chỉ có thể trách Dương gia bọn họ vận khí không tốt."
Mặt ngoài có vẻ như mây trôi nước chảy, thật ra trong lòng sớm đã có một cỗ hỏa khí buồn bực sắp thiêu cháy anh. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang tức giận, trong căp mắt đẹp tràn đầy nước mắt, đáng tiếc nước mắt này lại vì Dương Bách Lâm mà rơi.
“Anh hãm hại bọn họ, lại vẫn ở chỗ này chế giễu bọn họ? Anh đúng là không phải người. Dương gia rốt cuộc có chỗ nào đắc tội với anh, để anh dồn người ta vào đường cùng như vậy?”
Quả thật không thể tin được người đàn ông này lại vô sỉ như vậy, một người đàn ông có thể cường bạo phụ nữ, hành vi ti tiện như vậy cũng có thể làm, cô còn có thể tin tưởng vào phẩm cách của anh ta sao? Cô thật nhìn lầm anh ta rồi.
“Đủ rồi, Tiết Tình Tình, đừng có ở đây dùng giọng điệu đó mà chỉ trích tôi, cô nên rõ ràng một chút”
Thấy cô mở miệng khép miệng đều bảo vệ Dương gia, khiến lòng anh không khỏi bị lửa ghen tị thiêu đốt: “Dương Bách Lâm là người tình cũ của cô. Là cái đinh trong mắt của tôi, đâm vào thịt vào tim tôi, cô nghĩ tôi có thể để cho loại người làm chướng mắt mình tiếp tục hợp tác với nhà Mộ Dung sao? Chẳng lẽ tôi phải chờ anh ta đủ lông đủ cánh rồi mới làm anh ta sụp đổ sao?” Người đàn ông nào làm như vậy mới là đồ ngốc.
Anh sẽ không để anh ta có cơ hội gặp mặt cô nữa, mặc dù chuyện này không phải do một tay anh gây ra, nhưng sau khi anh về nước biết được chuyện này cũng ngầm cho phép không phải sao? Chỉ là, anh không nghĩ tới cô lại biết chuyện này nhanh như vậy, vốn anh còn muốn phong tỏa tin tức này, chờ đến năm sau đưa cô ra nước ngoài du học, những người ở đây, những chuyện ở đây, tất cả đều rơi vào quên lãng. Kết quả anh tính toán sai rồi, anh không nghĩ người của Dương gia lại dám tìm đến cửa.
Mà một bước tính sai, có thể khiến anh phải trả một cái giá thật lớn. Khiến cho cô hận anh đến ૮ɦếƭ!
Trong phòng họp to lớn, đột nhiên an tĩnh đến mức một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy.
Bọn họ lạnh lùng nhìn nhau, không có ai lên tiếng nữa.
Một hồi lâu, "Anh đã đồng ý với tôi rồi, tại sao có thể thất hứa?” Cô cụp mắt xuống, cắn môi, mở miệng phá vỡ trầm mặc, cô quá mức thất vọng, thì ra cô cho là, xem như anh ta quá phận với cô đi chăng nữa, nhưng vẫn phải có chính trực nên có, ai ngờ…..
“Tôi đồng ý với em cái gì?” Mộ Dung Trần đặt đôi tay lên bàn lạnh lùng cười một tiếng:
“Ban đầu, em đồng ý kết hôn với tôi, là do tôi cam kết không đem chuyện mẹ và em trai của em nói với Tiết Thiệu Trạch nghe, tôi không có làm sao? Đồng ý để cho em với Thẩm Thiệu Dương gặp mặt, tôi không có làm sao? Mẹ em không muốn gặp mặt em đó là chuyện của bà, em có thể trách tôi sao?”
Muốn nói điều kiện với một người đàn ông đã lăn lộn trên thương trường nhiều năm, cô còn quá non rồi!
“Còn công ty của Dương gia, anh đã đồng ý không cản trở rồi. Vậy bây giờ đổi ý là vì cái gì?”
"Vậy sao?"
Lần nữa đứng lên tiến tới gần cô, nhìn vào đôi mắt trong suốt của cô:
“Tiết Tình Tình, bây giờ em nói cho tôi biết, ban đầu nếu như tôi chỉ lấy chuyện mẹ em với em trai của em để làm điều kiện em sẽ không gả sao?”
Cô…. Sẽ gả, đúng vậy, coi như ban đầu Mộ Dung Trần không nhắc đến Dương Bách Lâm, vì mẹ với em trai cô cũng sẽ đồng ý. Nhưng là, như vậy có thể trở thành lý do để anh ta bội bạc sao?
Cô thật không thể tin được, đường đường là Mộ Dung tứ thiếu gia, thế nhưng lại mặt dày đến như vậy?
“Ừ, nếu như tôi không giữ lời hứa, thì thế nào?”
Từng bước bước đến trước mặt cô: “Là Dương Bách Lâm không có bản lĩnh giữ được sản nghiệp Dương gia, cái này có liên quan gì đến tôi?”
“Mộ Dung Trần, anh thật là quá đáng, thật sự quá đáng…..” Ánh mắt trợn to, tay của cô không ngừng đánh vào *** anh, nước mắt cũng không ngừng rơi xuống đất, lòng trở nên lạnh và đau.
Người đàn ông này, tại sao có thể làm như vậy? Cô không có một câu giải thích đã chia tay với Bách Lâm, cảm thấy rất có lỗi với anh ấy. Nhưng bây giờ bởi vì cô mà Dương gia ra nông nỗi này. Vừa nghĩ đến nét mặt mệt mỏi của anh ấy lúc ở trước cửa nhà Mộ Dung, lòng của cô đau như cắt.
“Tiết Tình Tình, không phải em đã quên mất, bây giờ em là vợ tôi, là thiếu phu nhân của nhà Mộ Dung, sau này đừng nhắc lại những chuyện này trước mặt tôi” Nếu như cô còn nói về tên họ Dương, lại vì hắn mà nói giúp, anh nhất định sẽ dùng hết sức mình để hủy diệt nhà họ Dương, khiến cho bọn họ mãi mãi biến mất khỏi thương trường.
“Tại sao, tại sao anh phải đối xử với tôi như vậy? Mộ Dung Trần, anh là tên khốn kiếp” Tâm tình hỗn loạn, muốn đi cũng không được, Tình Tình hé miệng cắn lên cổ tay của Mộ Dung Trần.
Nhưng, sức lực nho nhỏ của cô làm sao có thể khiến anh buông tay? Mộ Dung Trần chỉ dùng một chút sức đã đẩy được mặt cô ra, hai tay của anh đã bắt được bả vai của cô: “Tiết Tình Tình, tôi cho em biết, đời này kiếp này, em đã là người của tôi, ai cũng không thể tranh giành. Em đừng hòng nghĩ đến người đàn ông khác”
“A!”
Bị hắc lay đến choáng váng đầu óc, cô thét lên lần nữa há mồm dùng sức cắn lên bờ vai của anh, hàm răng sắc nhọn phá hỏng áo sơ mi màu xanh dương nhạt của anh, nặng nề cắn lên bả vai bền chắc của anh.
Đau, rất đau! Nhưng không sánh bằng nỗi đau mà cô mang đến cho anh, cô hận anh, khiến anh không chịu được. Anh thất bại sao? Cố gắng cùng thâm tình bấy lâu nay xem như uổng phí.
Vẫn là vì người đàn ông kia, bọn họ lại trở về vạch xuất phát, thậm chí còn tệ hơn so với ban đầu, bây giờ cô nhất định rất hận anh? Anh có hối hận không? Không, anh không hối hận.
Một chút anh cũng không hối hận vì đã gây khó khăn cho Dương Bách Lâm, người đàn ông kia giống như gai nhọn đâm vào thịt của anh, không rút ra được. Anh muốn trong mắt cô chỉ có thể có một mình anh.
Một người đơn phương bỏ ra tình cảm, có lúc cũng sẽ cảm thấy mệt mỏi.
Lúc trong miệng cô nếm được mùi máu tươi, còn có vị ngọt, oán hận trong lòng càng sâu đậm, dùng bao nhiêu sức để cắn, cắn đến cái miệng nhỏ nhắn của cô đau đến tê dại còn chưa muốn buông ra. Rất nhanh, trên người anh đã nhiễm một mảng đỏ ửng.
“Hài lòng chưa hả?”
Đôi tay nắm lấy vai của cô, lôi cô ra, nhìn vào mắt của cô.
“Hài lòng? Tôi không hài lòng, trừ phi anh ૮ɦếƭ nếu không tôi vĩnh viễn cũng không hài lòng. Anh dám không? Anh dám từ nơi này nhảy xuống không?” Cô lau khóe miệng dính máu của mình, lạnh lùng trả lời.
Cô chưa từng hận người nào như vậy. Ngay cả Tiết Thiệu Trạch, dù cô hận nhưng vẫn có thể tỉnh táo để đối diện. Nhưng, đối mặt với người đàn ông này, tất cả tâm tình bị đè nén của cô cũng sẽ bị bộc phát ra.
“Em thật sự yêu anh ta như vậy?” Yêu đến mức dù anh làm như thế nào đều không thể thay thế được vị trí của Dương Bách Lâm trong lòng cô sao? Yêu đến mức thậm chí muốn anh ૮ɦếƭ đi? Tim của cô rốt cuộc làm bằng gì? Tại sao có thể vô tình như vậy.
“Đúng, tôi yêu anh ấy, rất yêu anh ấy” Tình Tình không ngại nói cho anh biết cô yêu Dương Bách Lâm như thế nào: “Đời này, ngoại trừ anh ấy ra, tôi sẽ không yêu ai hết, tôi đã nói rõ ràng rồi đấy. Anh hài lòng chưa?”
Ngoại trừ anh ấy ra ai cũng không yêu? Lửa giận lại bị những lời nói này của cô châm ngòi, một tay lôi cô đến, anh cúi đầu, nâng cằm rắng noãn của cô lên, ngón tay cơ hồ bấm vào *** mềm mại của cô, mặt của hai người rất gần, rất gần, gần đến nỗi có thể nghe thấy tiếng hít thở lẫn nhau trong không khí, anh rít từ trong kẽ răng:
"Nói lại lần nữa!"
"Tôi yêu anh ấy, thương anh ấy, ưhm….” Lời còn chưa kịp nói xong, đã bị anh cuồng nộ ngăn chặn cái miệng nhỏ nhắn, muốn cố gắng cắn anh một cái nhưng cằm đã bị anh kiềm chế, không thể thoát ra được, chỉ có thể chịu đựng nụ hôn mãnh liệt của anh.
Anh đè áp cô xuống bàn hội nghị, kéo gương mặt của cô qua, mang theo ác ý dịu dàng, nói nhỏ ở bên tai của cô: “Nói cho tôi biết, em thương anh ta nhiều không?”
“Mộ Dung Trần, anh dám, anh lại….. A…” Lời còn lại không cách nào thốt ra khỏi miệng được.
Tại sao anh có thể như vậy?
“Chỉ vì em, tôi có thể làm được những gì, xem ra em không thể nào tưởng tượng được đâu” Áp trán của mình lên trán của cô, nguy hiểm thì thầm bên tai cô: “Em đã nói em yêu tên họ Dương đó, như vậy hôm nay, để tôi dạy cho em biết, làm sao có thể làm một người vợ tốt”
…..
"Ưmh. . . . . ."
Cô dùng sức cắn môi của mình, không muốn đau đến mức *** thành tiếng ở trước mặt anh, không muốn yếu thế trước anh, anh ta tại sao lại đối xử với cô như thế? (Tại sao lại nói anh ấy đối xử với cô như thế, mà lại không nhìn xem mình đã nói gì và làm gì)
Uất ức cùng phẫn hận không nói được đồng thời xông thẳng lên đầu, khiến cô cắn nát cánh môi của mình.
Uất ức khiến nước mắt lại rơi đầy mặt.
Đúng vậy, Tình Tình cảm thấy uất ức cực kì. Kể từ sau khi cùng hắn ở chung một chỗ, anh đối với cô đều nâng niu yêu thương trong lòng bàn tay. Nhưng lúc này anh lại thô lỗ với cô như vậy? Cứ xem như, là hôm nay cô khiêu khích anh, nhưng anh cũng không nên đối xử với cô như vậy, còn nói yêu cô, cô đúng là không nên tin tưởng anh.
Sở dĩ cô khiêu khích anh, cũng bởi vì anh đã làm sai trước. (Đã điều tra chưa mà nói người ta làm sai, chỉ là nhận định một phía rồi đổ hết lỗi lên đầu ngta) Anh không nên không giữ lời hứa.
“Thương anh ấy? Tiết Tình Tình, em nói cho tôi biết, em yêu anh ta sao?”
Bàn làm việc rắn chắc giống như có thể gãy bất cứ lúc nào, nhưng trong tình huống như thế, anh vẫn có thể nói lời làm tổn thương cô sao?
“Khuất phục Dưới *** thể của tôi, mặc tôi muốn làm gì thì làm, nhưng lại luôn miệng nói yêu hắn? Nếu như hắn nhìn thấy bộ dạng bây giờ của cô, sẽ nghĩ như thế nào đây?” Vừa nghĩ tới những lời cô vừa nói, anh tức giận.
Quá đáng! Quá đáng! Tại sao anh có thể nói khó nghe như vậy? Nước mắt lăn dài trên gò má. Cô cảm thấy thật hận bản thân mình.
Tại sao bị anh ta đối xử ác liệt như vậy, nhưng thân thể đã sớm quen thuộc với anh ta, thế nhưng……
Đau đớn, uất ức, bao nhiêu cảm xúc không nói hết nên lời không lặng lẽ rơi lệ nữa mà thanh âm khóc rống cứ như thế vang vọng ở trong phòng hội nghị rộng lớn.
Hôm nay, Mộ Dung Trần vô cùng tức giận, cũng không để ý đến sự đau đớn của cô, lúc này anh chỉ hung hăng muốn cô, như vậy mới khiến một ít đau đớn trong lòng anh khá hơn một chút.
Đúng vậy, anh muốn phá hủy cô, muốn cô ૮ɦếƭ ở trong *** của cô, khiến cho cô không thể đi khỏi anh, mãi mãi ở bên cạnh anh.
Vào lúc này, có người không thức thời gõ cửa.
“Phó tổng”
Một giọng nữ tựa hồ không tin pha lẫn chút tức giận vang lên ở bên ngoài cửa phòng hội nghị vẫn đóng chặt.
Cách cửa gỗ bền chắc, truyền vào bên trong, thanh âm đã giảm bớt rất nhiều, nhưng với Tình Tình mà nói lại giống như tiếng sấm rền bổ vào trong đầu cô, thanh âm vốn đang nức nở chợt ngừng lại, lại sợ, cô vội vàng nghĩ muốn đẩy người đàn ông phía trên cô ra: “Có người, uhm…. Có người tới. Anh mau buông tôi ra”
Quả thực là muốn tìm ૮ɦếƭ. Vào lúc này lại dám quấy rầy, tâm trạng của Mộ Dung Trần không tốt chút nào.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc