Bảo Bối Em Đừng Mong Chạy Thoát - Chương 14

Tác giả: Thịnh Hạ Thái Vi

“Phó Cảnh Ca, cô không có tự trọng như vậy sao?”
Vừa bước vào phòng, Mộ Dung Khiêm đã đem thân thể của Phó Cảnh Ca ném lên giường. Trước mặt nhiều người như vậy nghe anh tư muốn kết hôn, cô lại thất lễ như vậy, cô rốt đem người chồng danh chính ngôn thuận là anh để ở đâu?
“Mộ Dung Khiêm, tôi có làm gì sao? Tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy?”
Từ trên giường bò dậy, Phó Cảnh Ca nhìn người đàn ông ôn tồn nho nhã trước mặt, hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Sẽ không ai biết được rằng, sau khi đóng cửa phòng, Mộ Dung Khiêm sẽ trở thành cầm thú như thế nào. Lúc đầu, vì sao cô lại cho rằng cô lấy Mộ Dung Khiêm sẽ khiến cho Mộ Dung Trần hối hận? Người đàn ông kia cho tới bây giờ cũng chưa từng quan tâm đến cô?
Ban đầu, kế hoạch của cô tại sao lại tính nhầm? Vì sao người đàn ông cùng cô triền miên cả đêm lại là Mộ Dung Khiêm?
Tại sao những ảnh bọn họ trong khách sạn với nhau lại bị tung ra ngoài? Cô không cam lòng, tuyệt đối không. Nhưng Mộ Dung Trần sau khi nhìn thấy hình của cô và Mộ Dung Khiêm lại thờ ơ nói với cô rằng:
“Chúc mừng, rốt cuộc cô cũng đạt thành tâm nguyện của mình gả vào nhà Mộ Dung”
Phó gia cũng làm kinh doanh, tiếng tăm cũng khá lớn, cũng làm ăn với nhà Mộ Dung, hai nhà quan hệ cũng không tệ, hôn sự này thật môn đăng hậu đối, có tiền lại có tiếng, thật sự là vẹn cả đôi đường.
Điều duy nhất khiến cho chuyện vui này không trọn vẹn, chính là Phó tiểu thư từng là học muội của Mộ Dung Trần, là bạn gái tin đồn của anh. Bây giờ Phó tiểu thư lại không lấy anh họ mà gả cho em họ, đây là việc chỉ sợ thiên hạ không đủ loạn, những đám chó săn nhìn chằm chằm vào vấn đề này kích động không thôi, hận không thể kết thành đội để túc trực ở cửa lớn nhà Mộ Dung mà viết bài.
Nhị lão gia từ lâu đã sớm xem vị Phó tiểu thư này là con dâu tương lai, nếu như có thể kết thông gia thành công, đối với địa vị của ông ở nhà Mộ Dung tuyệt đối sẽ có lợi. Đáng tiếc người ban đầu Phó Cảnh Ca nhìn trúng lại là Mộ Dung Trần. Cũng may, cuối cùng con trai của ông cũng ôm người đẹp về nhà.
“Không làm gì sao? Phó Cảnh Ca, nhà Mộ Dung chúng ta trừ cô ra, còn ai có thể vào đây cho Cầm nhi thuốc kia?” Mộ Dung Khiêm vừa cởi khuy áo sơ mi vừa nói.
“Là tôi cho Mộ Dung Cầm thì sao?” Cô chỉ không ngờ, vì cô sơ suất mà khiến cho Mộ Dung Trần đòi kết hôn.
“Không ra gì cả” Mộ Dung Khiêm ngồi xuống bên giường, một tay kéo Phó Cảnh Ca qua, hai tay kiềm ở cằm của cô:
“Chỉ sợ cô không ngờ anh tư sẽ lấy người phụ nữ kia? Có phải rất đau khổ hay không?…. Hả?”
“Tôi đau, dĩ nhiên là đau…… Anh cút đi” Trong mắt hận ý không thể biến mất. Mặc dù trước mặt người ngoài, bọn họ mãi mãi là đôi vợ chồng ***, nhưng bí mật, chỉ có bọn họ mới có thể hiểu được, quan hệ của bọn họ tệ đến mức nào.
Cô vẫn không hiểu, Mộ Dung Khiêm vì sao muốn cưới cô? Hắn rõ ràng biết rõ người cô yêu là ai, chỉ là cô cũng không có hứng thú muốn biết. Nhưng, đối với chuyện trên giường với anh ta, cô vẫn cảm thấy sợ.
Đàn ông nhà Mộ Dung trong chuyện chăn gối dường như luôn có khuynh hướng tàn sát bừa bãi, khổ như vậy nói như thế nào?
“Phó Cảnh Ca, chỉ sợ một lúc nữa, em sẽ không bảo tôi cút, mà là cầu xin tôi muốn em…”
Mộ Dung Khiêm đè ngã cô xuống thân thể, đem 2 tay của cô trói buộc trên đầu một tay cởi bỏ quần áo của cô.
“Mộ Dung Khiêm, anh thật Biến th'….” Biết mình chạy cũng không thoát, Phó Cảnh Ca ngưng giãy dụa.
“Tôi Biến th' sao? Phó Cảnh Ca, tôi sẽ cho em biết tôi Biến th' sẽ như thế nào” Trên khuôn mặt ôn văn của Mộ Dung Khiêm lúc này lại cười giống như ác ma.
Nếu như cô nói tôi Biến th', vậy những lúc bị tôi làm sống không bằng ૮ɦếƭ lại gọi tên người đàn ông khác sao? Phó Cảnh Ca, nếu so về Biến th', ai sẽ Biến th' hơn đây?
“Mộ Dung Khiêm, tôi không muốn….. Anh không thể……”
Người đàn ông đáng ૮ɦếƭ này, lại dám đem 2 tay của cô buộc lại? Thật đáng sợ, chuyện như vậy cũng dám làm.
“Tôi sẽ làm cho em thấy tôi có thể hay không?!”
Không để ý đến người phụ nữ giãy giụa thét chói tai, người đàn ông trực tiếp công chiếm thành trì.
Đối với một người vợ mà luôn nghĩ về người đàn ông khác, cô căn bản không cần anh phải dịu dàng thương tiếc.
Nếu cô không muốn, vậy anh cũng không cần thiết! Trực tiếp làm là được rồi.
Nếu như không muốn tất cả mọi người đều vui vẻ, vậy thì cùng nhau đau đi!
"Mộ Dung khiêm, tôi hận anh . . . . . . Hận anh ૮ɦếƭ đi được. . . . . ."
Đau đớn truyền đến tứ chi khiến cô giật mình, anh ta thế nhưng lại kéo 2 chân cô lên. Giống như đóng cọc xâm phạm để cô đau đến kêu gào ra tiếng. Ai nói Mộ Dung Khiêm nhà Mộ Dung là người đàn ông không có lực công kích! Những người đó đều là mắt bị mù!
Ban đêm dài như vậy, đau đớn như vậy đến bao lâu mới chấm dứt đây? Tại sao không để cho cô ngất đi! Giờ phút này cô không muốn sống nữa. Nhưng, loại hoan ác bao ngược này đã dưỡng thanh thói quen, điều đáng ૮ɦếƭ là cô lại có phản ứng….
“Phó Cảnh Ca, có phải em rất sảng khoái hay không?”
Đối với thân thể mà anh hiểu rõ như lòng bàn tay này, Mộ Dung Khiêm sao lại không biết, phản ứng của cô đại diện cho điều gì?
Hai người không thể yêu nhau, nhưng thân thể lại đã trở nên quen thuộc với đối phương. Có phải quá buồn cười hay không?
K**h th**h cuốn lấy lần nữa, không ai rảnh rỗi để suy nghĩ đến vấn đề này nữa.
Nếu như vậy mà có thể say mê bất tỉnh, vậy cứ như thế tốt lắm.
Bạn đang đọc truyện tại website Thich Truyen. VN - Web đọc truyện miễn phí tốt nhất hiện nay.
Dù Mộ Dung Trần thật sự muốn nhốt người con gái kia ở trong phòng cả đời không để cho cô đi ra ngoài, nhưng dưới sự uy hiếp của những trưởng bối trong nhà, buộc phải đưa cô về Tiết gia, sau đó bàn đến chuyện kết hôn.
Anh có thể cố chấp, trực tiếp kéo cô đến tòa công chứng để kết hôn, nhưng anh không muốn. Anh muốn cho người phụ nữ của anh một hôn lễ mà cả thế giới đều phải hâm mộ, anh muốn tuyên bố với tất cả đàn ông trên thế giới rằng, Tiết Tình Tình chỉ thuộc về một mình anh. Ai cũng không thể tranh giành. Cho nên, sau 2 buổi tối ở lại nhà Mộ Dung, Tiết Tình cũng có thể nhìn thấy lại ánh mặt trời. Nếu như không phải Mộ Dung Trần kiên trì muốn đưa cô về nhà, cô nhất định sẽ càng vui vẻ.
Nhưng, cô không có sự lựa chọn. Bây giờ, ngồi ở trong xe người đàn ông này, cô chỉ mong có thể trở về nhà nhanh một chút, sau đó nhốt mình ở trong phòng, không suy nghĩ đến chuyện gì hết. 1 ngày 2 đêm có thể trở thành một giấc mơ, sau khi tỉnh lại có thể quên hết mọi thứ chứ?
“Thế nào?. Không phải vẫn muốn về nhà sao? Tại sao lại mất hứng?” Mộ Dung Trần vừa lái xe, vừa nghiên đầu nhìn cô gái tinh thần đang hoảng hốt.
Tối hôm qua, mặc kệ cô phản kháng như thế nào, anh cũng kiên trì muốn ôm cô ngủ. Biết rõ thân thể của cô không chịu nổi H*m mu*n của anh, nhưng người đàn ông đáng ૮ɦếƭ này buộc cô lấy tay, dùng miệng…. dùng…. Giúp anh ta… chỉ cần cô phản kháng sẽ trừng phạt cô thân thể rã rời.
Cho nên, cô chỉ có thể ngoan ngoãn để anh ta ôm ngủ, không dám cử động.
Mộ Dung Trần nghiêng đầu nhìn khí sắc của cô rõ ràng đã tốt hơn hôm qua rất nhiều. Không muốn đáp lại anh, cũng không biết nên cùng anh nói chuyện như thế nào. Hai bàn tay trắng noãn để trên đầu gối. Trên ngón tay vẫn đeo chiếc nhẫn đính hôn, lúc này ánh sáng của nó làm đau nhói mắt của cô. Bách Lâm, người đàn ông cô yêu nhất. Cô làm sao đối mặt với anh đây? Làm sao để giải thích tất cả?
“Tình Tình, bắt đầu từ hôm nay em là hôn thê của anh, anh là hôn phu của em rồi. Anh nhất định sẽ chăm sóc em cả đời, không để em chịu bất kì uất ức nào, được không?”
Dịu dàng khi đó, vì sao bây giờ nghĩ lại, lại biến thành sự châm chọc?
Cô không muốn khóc, không muốn! Nhưng, vì sao trái tim lại đau như vậy? Mộ Dung Trần, người đàn ông này thật đáng ghét! Tại sao lại ép buộc cô như vậy?
Đau lòng, tựa hồ như thác nước chảy xiết, càng ngăn cản, nó càng mạnh mẽ hơn, nước mắt từng hạt từng hạt rơi xuống!
"Tiết Tình, em khóc cái gì? Tay cầm tay lái nắm thật chặt.
Người phụ nữ này! Trên đường về nhà, lại khóc như vậy. Vì người đàn ông kia sao? Đáp lại anh là tiếng nghẹn ngào của cô, một tiếng lại một tiếng.
“Tôi bảo em đừng khóc nữa, có nghe không?” Chưa từng có kinh nghiệm dỗ phụ nữ. Mộ Dung Trần muốn dịu dàng nhưng dịu dàng không nổi, Khóe mắt đột nhiên liếc qua chiếc nhẫn trên tay cô, sắc mặt đột nhiên trở nên khó coi, tại sao anh lại không chú ý tới, trên tay cô vẫn còn chiếc nhẫn.
Đã là người phụ nữ của anh, tại sao có thể giữ đồ của người đàn ông khác chứ.
“Két….” Một tiếng, xe đã vững vàng ngừng lại ven đường.
“Anh….”
Thấy xe ngừng lại, Tình Tình cho là đến nhà, định đưa tay đẩy cửa xe, nhưng cửa xe không mở. Ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, căn bản là vẫn chưa về đến nhà. Vậy dừng xe lại làm gì?
“Cái này, là của người đàn ông đó cho?”
Không để ý đến khuôn mặt nhỏ nhắn khóc đến đau lòng. Mộ Dung Trần kéo tay nhỏ bé của cô giơ lên trước mặt, đôi tay xinh đẹp như vậy, tại sao lại mang nhẫn của người đàn ông khác?
“Anh muốn làm gì? Buông tôi ra…..”
Tình Tình cắn môi, cô nên sớm cất cái này đi, không cho anh ta nhìn thấy. Nhìn thấy sắc mặt âm trầm, ai biết người đàn ông cầm thú này sẽ làm ra loại chuyện gì.
“Em đã là người phụ nữ của tôi, chiếc nhẫn kia đã không còn bất kì ý nghĩa gì rồi” Không để ý đến tiếng của của cô, tay của anh đã mạnh mẽ tháo chiếc nhẫn ra, lúc cô còn chưa kịp ngăn cản, anh đã hạ cửa sổ xuống, sau đó ném vào bụi cỏ ven đường, cô nhỏ giọng kêu lên một tiếng, theo bản năng muốn chạy ra ngoài tìm lại, lại bị anh níu thật chặt.
“Em dám nhặt về, em thử xem” Khí phách ra lệnh giống như vương giả, tuyên cáo thành trì này của riêng anh, bất cứ ai cũng không được xâm phạm.
“Mộ Dung Trần, anh mau cho tôi xuống xe” Tình Tinh ở trong lòng anh la hét, tức giận đánh bùm bụp lên ***g *** của anh, muốn tránh khỏi anh, nhưng đáng tiếc Mộ Dung Trần không chịu buông ta, đôi tay ngược lại ôm siết chặt cô vào trong ***, không muốn cô đi đâu hết.
Người đàn ông này, vì sao có thể quá đáng như vậy?
Chiếc nhẫn đó là Bách Lâm tặng cô, dù cô không thể cùng anh ở chung một chỗ, nhưng cũng phải trả vật lại cho cố chủ.
“Tiết Tình Tình, em đừng mơ. Những thứ như vậy, em muốn bao nhiêu tôi đều có thể cho em. Nhưng, chiếc nhẫn đó, em không được lưu luyến, có nghe không?”
Muốn đi nhặt về! Không có cửa đâu.
“Mộ Dung Trần, anh buông tay. Tôi bảo anh buông tay anh có nghe không? Cái tên khốn kiếp, tại sao anh có thể ném đồ của người khác chứ?” Tình Tình không tự nhiên uốn éo người, người đàn ông này thật quá đáng, làm cho cô tính cách vốn ôn hòa cũng không chịu nổi.
Tại sao anh ta có thể quá đáng như vậy, tại sao có thể nói tựa như cô không có cảm xúc vậy! Sẽ không đau khổ vậy!
“Tôi không buông, em có thể làm gì tôi?” Tại sao nhà Mộ Dung lại có người đàn ông ác bá như vậy?
Tình Tình không hề nghĩ ngợi, đã há mồm cắn cánh tay anh một cái, vì cô dùng sức, nhưng người đàn ông kia vì sao vẫn không nhúc nhích?
Bắp thịt cứng rắn làm cho cô cảm thấy hàm răng của mình cũng mềm nhũn, nhưng không dùng được. Lại dùng sức, lại dùng sức….. Rốt cuộc cũng cảm thấy cả người người đàn ông này có phản ứng, nhưng một giây tiếp theo, cằm của cô lại bị cường ngạnh nắm lên, đôi môi đã bị anh bao phủ lấy.
Đây tuyệt đối là Mộ Dung Trần hôn để phát tiết!
Người phụ nữ này thật cứng đầu cứng cổ.
Mộ Dung Trần dùng sức ôm cô vào trong ***, nụ hôn này tựa như muốn nuốt trọn lấy cô, hôn làm môi cô cảm thấy đau, lúc cô nghiêng đầu muốn né tránh thì đầu lưỡi của anh càng thêm bá đạo thăm dò trong miệng cô, cường ngạnh cuốn lấy lưỡi của cô không tha, giống như tuyên bố cô là sở hửu của anh vậy.
"Ưmh. . . . . ."
Nụ hôn này tựa hồ không có kết thúc, Tình Tình uốn éo người, liều mạng né tránh, nhưng mặc kệ cô né tránh như thế nào cũng không được. Môi của Mộ Dung Trần vẫn không buông tha môi cô, cơ hội để cô mở miệng mắng chửi người cũng không có.
Không biết qua bao lâu, khi anh không còn hôn mạnh nữa. ngược lại dịu dàng *** lấy đôi môi bị hôn đến phát sưng của cô, cánh môi thấy đau, *** rỉ phát ra sau đó bị anh bá đạo nuốt hết.
Đôi tay không ngừng đấm ***g *** của anh, *** rỉ yếu ớt là tiếng kháng nghị của cô, ai ngờ cô mới phát ra tiếng than nhẹ, người đàn ông này quấn lấy hôn miệng của cô, hai tay cô đánh anh, cũng bởi vì hôn mà trở nên yếu xìu, chỉ có thể nắm chặt áo sơ mi anh.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc