Bạn trai tôi là thái tử - Chương 9

Tác giả: Tứ Nguyệt

Lần đầu tiên anh cảm thấy nếu như có ai đó ăn trộm xe đạp của cô đi thì tốt, anh chẳng những sẽ không báo cảnh sát, còn có thể cảm tạ tên trộm kia, nếu không có một ngày mèo nhỏ này nhất định sẽ bị té cho mặt mày bầm dập .
“Dựa vào cái gì?” Cô không phục hỏi
.
“Dựa vào tôi là bạn trai của cô ──”
“Hừ! Anh nhỏ giọng một chút, ai bảo anh là là bạn trai của tôi? Anh muốn cho toàn bộ thế giới mọi người hiểu lầm chúng ta có quan hệ kỳ quái sao?” Tiểu Miêu đè thấp âm lượng cố gắng khống chế cơn tức.
Anh nhíu mày, một đôi tròng mắt đen xinh đẹp nhìn cô, phảng phất giống như nhìn người con gái anh yêu cả một đời nhưng cô lại nhẫn tâm cầm dao đâm một nhát vào tâm anh.
Chán ghét, hôm nay cũng không phải ngày cá tháng tư, hiện tại đừng có đùa việc bọn họ từ khi nào đã thành cặp trai gái yêu đương.
“Cô sợ cùng tôi có quan hệ?” Ngàn Thần âm điệu không khỏi đề cao.
Theo bản năng, cô liền nói ra lời trong lòng…, “Đúng vậy! Tôi còn muốn có người nào đó để ý thăm hỏi đến mình”
“Hỏi thăm cái gì?” Anh mặt lạnh, không chút lưu tình ép hỏi .
Đương nhiên là hỏi thăm cô là một Tiểu Miêu khả ái cùng thiện lương a! Sau đó cô có thể tự cao tự đại nhìn thẳng mặt ba nữ sinh dát thủ khi nãy mạnh miệng nói “Mau,mau tới đây gặp tôi. . . . . .” .
“Dù sao hai chúng ta cũng không cùng một thế giới, anh là Hoàng thái tử, tôi nhiều lắm chỉ xem như là một nha hoàn mà thôi.” Cô âm lượng ép tới thấp hơn, tức ૮ɦếƭ người nam nhân kia như vậy lại cố ý nói lớn tiếng, không sợ người khác nghe thấy sao?
Cô không cần nhìn cũng biết hiện tại bốn phía một đống người đang trợn to mắt, rửa tai lắng nghe một màn hay này.
Oa! Thái tử cùng dân nữ yêu nhau, nhất định là có đại kết cục bi thảm, mọi người nghĩ thầm, trên TV đều diễn như vậy , không môn đăng hộ đối, ở chung một chỗ với nhau nhưng gặp rất nhiều đau khổ.
Tiểu Miêu phảng phất ở trong mắt mọi người thấy được những lời này, làm ơn đi, cô cũng không phải đang cùng hắn hẹn hò, cho nên cái tưởng tượng bi thảm như vậy tất nhiên sẽ không bao giờ phát sinh trên người cô a.
“Dù sao ──”
Ngàn Thần đột nhiên cắt đứt lời của Tiểu Miêu, đưa ra hai tay ôn nhu nâng lấy mặt của cô, dùng giọng nói hết sức cưng chìu: “Tiểu mèo ngốc, cô cũng đừng lo xa nữa, ngoan ngoãn nghe lời, tôi tan lớp ở cửa trường học chờ cô, đừng quên.”
Những lời này đã khiến cho mọi người há mồm ngậm một miếng khí lớn, kế tiếp anh ở trên trán của cô ấn xuống một nụ hôn nhẹ, có thể làm cho kinh thiên động địa!
Hắn Đại thiếu gia đi bộ, giữ cô ở lại bên cạnh khiến ai cũng tò mò không hiểu, còn có rất nhiều ánh mắt ghen tỵ.
Trời ạ! Xú nam nhân, anh là cố ý chơi tôi ! Tiểu Miêu tại nội tâm điên cuồng hét lên, bất quá, cô chỉ có thể cúi đầu thật thấp, làm bộ mình bề bộn nhiều việc, tốt nhất bận đến không có thời gian nghĩ đến đại ôn thần kia nữa.
Để cho Ngàn Thần đưa cô về khi tan học? !
Vậy chẳng phải là nhảy đến sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch? Cô sao có thể tự tìm đường ૮ɦếƭ đây!
Tiểu Miêu đến bãi đậu xe lấy xe đạp Tiểu hồng của cô, tính toán trong đầu không nói hai lời xông thẳng trở về nhà trọ.
Nào biết, vừa đến nơi để xe, xe của cô cư nhiên không thấy!
Sẽ không bị trộm chứ?
Tiểu Miêu lập tức cảm thấy tâm hoảng ý loạn, từ phía đông chạy tới phía tây, lại từ tây liền chạy đến phía đông, nhưng, làm sao tìm cũng không thấy.
Là ai như vậy không có lương tâm, cư nhiên trộm đi chiếc Tiểu Hồng thân thiết lâu nay của cô
“Tại sao khóc? vì sợ tôi trừng phạt sao?”
Một thanh âm lạnh như băng ở trước mặt Tiểu Miêu truyền đến, làm cô toàn thân sửng sốt, nâng lên đôi mắt đẫm lệ vừa nhìn ──
Nụ cười luôn ôn nhu quen thuộc đâu không thấy, Ngàn Thần nay lại giống như lần đầu gặp mặt đầy tức giận, lạnh băng như người xa lạ.
Anh sãi bước đi về phía cô, vừa đi vừa rống, “Tôi không phải đã bảo đứng trước cổng trường đợi sao? Cô có biết hay không để tôi chờ mất bao lâu, lại bị mọi người nhìn vào cười nhạo, cô…”
Tiểu Miêu cuối cùng cũng không nhịn được, khi anh vừa đi đến trước mặt, cô liền nhào vào trong *** của anh, khóc ồ lên.
Ngàn Thần đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó không thể tin được, lửa giận nhanh chóng từ trong bụng chảy xuống chân rồi biến đi mất
“Được rồi! Tôi sẽ không mắng cô, đừng khóc nữa!” Anh lầu bầu, bàn tay vỗ nhẹ vai của Tiểu Miêu.
Anh không phải chưa từng thấy nữ nhân khóc trước mặt mình, bất quá, duy chỉ có nước mắt của cô lại làm cho anh loạn cả lên.
“Người ta…. Tiểu Hồng không thấy nữa!” Tiểu Miêu thút tha thút thít nói, thẳng ôm anh, chôn ở *** của anh khóc, quên đồng học có thể sẽ thấy cảnh này.
May là các bạn học cũng đã tan lớp, không có ai thấy hai người bọn họ ôm nhau, bằng không chờ Tiểu Miêu tâm tình khôi phục, cô nhất định sẽ hối hận muốn ૮ɦếƭ. 
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc