Bạn trai tôi là thái tử - Chương 8

Tác giả: Tứ Nguyệt

“Thì ra là anh ấy chỉ là muốn phụ trách nhiệm, không phải là đối với nữ nhân này có ý tứ.” Một người khác tiểu béo muội dùng sức gật đầu một cái, bộ dáng như cô ta từ lâu đã biết rõ chuyện này.
“Như vậy thì được, Ngàn Thần quả nhiên không phải là người không có mắt nhìn .”
Câu nói này giống như cây gậy đâm thẳng vào Tiểu Miêu, a…cô cũng không đến nổi tệ vậy chứ?
Huống chi, lời nói cũng không nói xong, người cũng vẫn còn ở đây, vậy mà liền bị các người bỏ quên, giành nhau nói…Thật là đủ quá rồi.
“Các vị học tỷ, nếu như không có chuyện nữa, tôi có thể đi đi!” Nếu không mau rời khỏi đi nữa, nhất định sẽ phát sinh việc ***. Tiểu Miêu thở phì phò nghĩ tới.
“Ừ!”
A! Tự do. Tiểu Miêu vội vàng xoay người như muốn chạy trốn, thì lại bị gọi lại.
“Chờ một chút.”
Tiểu Miêu dừng bước, nhìn trước mắt các nữ nhân làm thành một vòng, nhiệt liệt thảo luận, cái loại không khí đó giống như trong chợ bán quán ăn rất giống nhau.
“Để chứng minh thanh bạch của cô, tối mai ở ××, chúng ta có tụ hội, cô hãy cùng Ngàn Thần đến”
“Cái gì?” Thiên! Lão mẹ bảo cô lên Đài bắc đọc sách học hành, không được đi đến các quán đêm nha.
“Tôi. . . . . . Tôi. . . . . .”
“Làm sao? Không muốn?” Một nữ sinh cao lớn trong đám một thanh kéo lấy cổ áo Tiểu Miêu, hung hăng nói: “Chẳng lẽ những điều cô vừa mới nói tất cả đều nói dối, cô nghĩ muốn độc chiếm Ngàn Thần?”
“Không có.” Tiểu Miêu nhỏ giọng nói.
Thấy cô một bộ mềm mại lại không giống như có ý định gì, những người khác nhìn cũng rất hài lòng, lúc này mới thả cô ra.
“Nhớ, tối mai.”
Tiểu Miêu cũng không có thể nói không muốn, không phải sao? Cô tại nội tâm ô ô khóc. Bất quá, khóc về nhà hãy khóc, cô cũng không quên nhanh lên một chút thoát đi nơi này── hiện trường thiếu chút nữa xảy ra án mạng .
Tiểu Miêu một cước bước vào phòng học, đập vào mắt chính là nhìn thấy một đống nữ sinh vây tại một chỗ, bên kia là một nam nhân đang ngồi, mặt lạnh như băng.
Người nam nhân kia chính là Ngàn Thần.
Nhìn hắn toàn thân tản ra một cổ sát khí dọa người , thật là đáng sợ đó!
Tiểu Miêu theo bản năng muốn quay đầu lại bỏ chạy, nhưng là không còn kịp rồi, hắn đã phát hiện ra cô.
Giống như là Hắc Báo nhìn thấy con mồi, Ngàn Thần hai chân thon dài lập tức đi về phía cô.
“Tiểu mèo ngốc, cô tới trễ, có biết hay không?” Khẩu khí của anh giống như là đang bắt thê tử muốn trốn khỏi lão công, vừa cay lại lãnh.
Anh ghét nhất là chờ người, vậy mà hết lần này tới lần khác con mèo nhỏ lại làm cho anh đợi, bất kể là mười phút hay là một canh giờ, đối với anh mà nói, đều là không thể chịu được .
“Hả!” Cô sửng sốt một chút, từ lúc nào hắn cũng kiêm luôn chức vụ thầy giám thị rồi?
“Cô có sao không vậy?”
“Không có a! Tôi thì làm gì có chuyện?”
“Cô quên mình là một mèo ngốc sao? Tôi sợ cô ở đây trên đường. . . . . .”
Anh khẽ nguyền rủa một tiếng, cô vừa nghe, ánh mắt lập tức bắn ra một đạo muốn ***.
“Rống! Anh mắng tôi ngu ngốc.”
“Tôi từ ngày mai sẽ đưa cô đến trường, không cho phép đi xe đạp nữa .” Nghĩ đến hình ảnh cô một tay đi xe đạp, Ngàn Thần thiếu chút nữa muốn rớt tim ra ngoài. Cô nghĩ mình là có khả năng đặc biệt của mèo sao? 
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc