Bạn Trai Tôi Là Con Sói - Chương 75

Tác giả: Tát Không Không

Thằng khốn {{{(>_<)}}} ta băm ta chặt..
“Không đời nào.” Diệp Tây Hi trả lời như đinh chém sắt.
“Vì sao?” Nhất Giới nhướn mày hỏi.
“Thứ nhất, nếu tôi mà dám có ý định bỏ rơi hắn thì nhất định sẽ ૮ɦếƭ rất thê thảm, hắn chỉ cần một đao thôi là có thể băm vằm tôi thành ngàn mảnh a!” Nghĩ tới đây, Diệp Tây Hi vô thức run lẩy bẩy.
“Hắn tàn bạo như thế ư?” Nhất Giới lại nhíu mày sâu hơn: Thế còn nguyên nhân thứ hai thì sao?”
“Thứ hai là,” Diệp Tây Hi đứng bật dậy, giật đuôi tóc của mình ra khỏi tay của Nhất Giới, nhìn từ trên xuống dưới đánh giá lại tên Nhất Giới này một phen, cau mày nói: “Tôi với anh cũng chỉ mới quen biết, lý do gì khiến tôi phải chọn anh nhỉ?”
“Lý do chẳng phải lúc nãy chúng ta đã nói rồi đó sao.” Nhất Giới ngả lưng lên chiếc ghế salon màu vàng nhạt, một tay chống cằm, ánh mắt sắc bén giảo hoạt: “Tôi đẹp trai hơn hắn, ôn nhu hơn hắn, lịch lãm hơn hắn.”
“Thế thì sao chứ?” Diệp Tây Hi hỏi.
“Thế cho nên căn cứ vào nguyên tắc kẻ nào mạnh hơn ưu tú hơn kẻ đó sẽ thắng thì cô nên chọn tôi mới phải.” Giọng nói của Nhất Giới rất nhẹ, nhưng lại có một loại mê hoặc làm dao động lòng người, giống như thuật thôi miên.
“Nhưng mà, trên thế giới này còn có rất nhiều người so với anh còn đẹp trai hơn, so với anh còn ôn nhu hơn, so với anh còn lịch lãm hơn, nếu cứ dựa theo cái nguyên tắc kia thì tôi hẳn là nên lựa chọn những con người ưu tú đó đúng không?” Diệp Tây Hi không khỏi bật cười.
“Còn một lý do nữa.” Nhất Giới im lặng nhìn cô, trong mắt bập bùng ánh lửa nho nhỏ bắt đầu nhen nhóm: “Tôi yêu em hơn bất cứ kẻ nào khác.”
Diệp Tây Hi “Ha ha ha” bật cười ha hả: “Đừng đùa tôi.”
“Em không tin?” Nhất Giới hỏi.
“Anh sẽ làm gì để khiến tôi tin tưởng vào điều đó đây?” Diệp Tây Hi lau nước mắt do cười quá nhiều: “Chúng ta quen nhau được bao lâu chứ?”
“Tình yêu không phải dùng thời gian để cân đo đong đếm.” Nhất Giới bình thản nói.
“Đồng thời tình yêu cũng không phải dùng một lời nói có thể khẳng định đâu.” Diệp Tây Hi nghiêm nghị hỏi: “Anh rốt cuộc là kẻ nào?”
“Tôi là Nhất Giới.” Nhất Giới mỉm cười yếu ớt, nụ cười 10 phần thì 9 phần bí hiểm.
“Anh biết rõ tôi đang hỏi cái gì mà.” Diệp Tây Hi hoài nghi nhìn về phía hắn: “Đến tột cùng thì anh là ai?”
“Tôi tên là Nhất Giới.” Nhất Giới mỉm cười, nhắc lại.
“Nhất Giới, cảm ơn anh đã cứu tôi, cũng cảm ơn anh đã nói “yêu” tôi nhưng bây giờ tôi phải về nhà rồi.” Diệp Tây Hi xoay người, bước nhanh về phía cửa.
Đúng lúc đó thì cô đột nhiên cảm thấy chân tay mình căng cứng lại.
Nhất Giới mạnh mẽ kéo cô trở lại, nhanh chóng rút ra một sợi dây thừng.
Diệp Tây Hi căn bản chưa kịp hiểu rõ chuyện gì vừa xảy ra thì trong nháy mắt tay chân cô đã bị trói chặt hết đường cựa quậy.
Nhất Giới bế cô đặt lên giường, khoá chặt.
Diệp Tây Hi không khỏi giận dữ, hét lên: “Uy, rốt cuộc anh muốn làm gì?! Muốn bắt cóc tôi sao?”
“Tôi không hề có ý định đó.” Nhất Giới nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của cô: “Tôi chỉ đơn giản muốn làm cho em yêu tôi mà thôi.”
“Anh điên rồi!” Diệp Tây Hi kêu thất thanh: “Buông tôi ra!”
“Em phải ngoan ngoãn, hiểu chưa?” Nhất Giới an ủi: “Tôi sẽ không làm em đau.”
“Thế này còn không phải là làm tôi đau sao?” Diệp Tây Hi bừng bừng giận dữ: “Đến tột cùng thì anh có âm mưu gì?”
“Tôi chỉ muốn hai chúng ta có thêm nhiều thời gian bên nhau, như thế em mới có thể từ từ nhận ra những ưu điểm hấp dẫn của tôi chứ.” Nhất Giới bưng tới một bát canh hạt sen nóng hổi, múc một thìa, đưa tới bên miệng cô: “Càng nhìn vết thương của em tôi càng đau xót a, biết em thích ăn nhất cái này, tôi liền lập tức sai người mang tới đó.”
Diệp Tây Hi bất thình lình trợn mắt lên nhìn hắn: “Làm sao anh biết tôi thích ăn thứ này?”
“Lúc hôn mê em đã nói thế.” Nhất Giới hời hợt trả lời.
“Thế ư?” Diệp Tây Hi hừ lạnh một tiếng: “Thì ra lúc hôn mê tôi nói nhiều như vậy à?”
Lúc này, tiếng chuông điện thoại di động từ đâu đó lảnh lanh vang lên không dứt, Diệp Tây Hi trong lòng cả kinh, thì ra chỗ này vẫn có sóng điện thoại, tên khốn Nhất Giới này ngay từ đầu đã rắp tâm lừa gạt cô.
Nhất Giới để bát canh xuống, đi tới cửa sổ, rút điện thoại ra ấn nút nghe: “Ừ, được rồi, tiếp tục tạo tín hiệu giả, để bọn chúng càng đấu nhau phân cao thấp, đối với chúng ta mà nói chỉ có lợi càng thêm lợi mà thôi… Còn nữa, đã sắp xếp xong lịch trình chưa? Ngày mai tới đón ta.”
Mặc dù Nhất Giới cố tình nói chuyện nước đôi mập mờ không rõ ràng bất cứ chuyện gì nhưng Diệp Tây Hi hiểu một chuyện.
Đó là một âm mưu.
Tên Nhất Giới này, hắn âm thầm tính toán tất cả.
Còn cô thì bị giam chặt trong cái âm mưu đó.
Nhất Giới cúp điện thoại, lại bước tới mép giường, tiếp tục đút cho cô.
Diệp Tây Hi đột nhiên rất ngoan ngoãn biết điều mở miệng húp thìa canh hắn đút cho: “Anh gọi ai tới đón chúng ta vậy? Ngày mai chúng ta sẽ đi đâu?”
Nhất Giới tinh nghịch nháy mắt một cái: “Ngày mai, em sẽ biết.”
Diệp Tây Hi rất muốn nhào tới cắn ૮ɦếƭ hắn, nhưng giờ phút này toàn thân bị trói hết cựa quậy, bất đắc dĩ phải nín nhịn, dịu dàng nói: “Anh vừa mới nói, muốn làm cho tôi từ từ phát hiện ra ưu điểm hấp dẫn của anh đúng không, nhưng bây giờ anh dùng phương thức thô lỗ như thế này đối với tôi chỉ càng bôi đen hình tượng anh trong lòng tôi mà thôi.”
“Tôi cũng chỉ vì lo lắng em sẽ chạy mất mà đành phải dùng đến hạ sách này.” Nhất Giới ánh mắt trìu mến yêu thương nhìn cô say đắm, giọng điệu tỏ ra là một kẻ si tình, toàn bộ cử chỉ hành động lời nói của hắn đều toát ra một loại mỵ lực khó có thể diễn tả bằng lời nói, nếu giờ phút này có người thứ ba chứng kiến ở đây nhất định sẽ cho rằng lỗi sai hoàn toàn là do Diệp Tây Hi mà ra.
Cho nên, Diệp Tây Hi uất ức ngày càng thêm uất ức, không có cách nào giải toả niềm oan khuất này, giận đến huyết mạch sôi trào.
Vất vả lắm mới bình tĩnh lại được, Diệp Tây Hi cố gắng hít một hơi thật sâu, nói: “Được rồi, tôi sẽ không chạy, phiền anh có thể cởi trói cho tôi được không?”
“Không được, Tây Hi, tôi không tin em ở chỗ đó đấy.” Nhất Giới thẳng thắn, sau đó vuốt ve khuôn mặt cô, cười cười như thể không có chuyện gì xảy ra: “Ngoan, tôi bây giờ có chút chuyện cần ra ngoài giải quyết, rất nhanh sẽ trở lại, đúng rồi, buổi tối em muốn ăn món gì?”
“Ăn thịt của anh!” Diệp Tây Hi nghiến răng nghiến lợi.
“Thật đáng yêu quá!” Nhất Giới tiếp tục vuốt ve hai má của cô, ngữ khí sủng nịnh.
Diệp Tây Hi không biết nên khóc hay nên cười đây, con người này, thần kinh quả thực không bình thường mà!
Nhất Giới khoá cửa kỹ càng, sau đó mới lái xe chạy dọc theo con đường mòn trên núi.
Diệp Tây Hi đời nào cam lòng chịu giam hãm ở cái chốn khỉ ho cò gáy này, cô nhìn khắp bốn phía, tìm xem có cái gì sắc nhọn có thể cứa đứt dây trói không.
Nhưng tên Nhất Giới này cảnh giác rất cao, lúc chuẩn bị rời đi cũng mang toàn bộ đồ vật trong phòng chuyển đi chỗ khác.
Đang trong lúc khóc không ra nước mắt, đau đớn vì không có cách nào khả thi, tầm mắt của Diệp Tây Hi đột nhiên dừng lại ở cái cửa sổ, mắt cô trở nên sáng ngời.
Cô cố nhích đến mép giường,nhích nhích nhích gắng hết sức đến lúc rơi xuống đất thì thôi, sau đó nhỏm người dậy nhảy như kangaroo đến chỗ cửa sổ, quay lưng lại, đưa hai tay đang bị trói của mình lại gần sát thành cửa sổ gỗ kia, bắt đầu cọ sát.
Mặc dù cửa sổ này làm bằng gỗ rất trơn nhưng mà sát lâu như vậy vẫn có chút công phá, rốt cuộc thì sau mười phút, sợi dây thừng cũng dứt rời ra.
Lúc này, hai cổ tay Diệp Tây Hi đã rách tươm, máu tươi tràn ra.
Nhưng cô chẳng có thì giờ đâu mà quan tâm đến vết thương đó, vội vàng dùng tay gỡ dây trói hai chân mình, sau đó vọt tới phía cửa ra vào.
Nhưng cái cửa đó đã bị khoá chặt.
Diệp Tây Hi hai mắt loé sáng, cô lui về phía sau hai bước, dồn khí xuống đan điền, bỗng nhiên hét lớn một tiếng, một cước đá mạnh vào cái cửa.
Cú đá này uy lực vô cùng, cánh cửa gỗ đáng thương đã quy tiên.
Không dừng lại nghỉ ngơi dù là một giây, Diệp Tây Hi hướng về phía rừng cây mà hối hả chạy trốn.
——–
Dãy nhà cổ kính phong cách châu Âu, những hành lang uốn lượn vòng quanh, những hồ nước núi đá nhân tạo, những cây cầu nho nhỏ bắc ngang hòn non bộ giả, mỗi cảnh sắc trang trí ở đây đều thể hiện tinh tế ý tứ của người thiết kế cũng như chủ nhân của nó.
Hạ Phùng Tuyền thổi nhè nhẹ chén trà Bích Loa Xuân trước mặt mình, hơi nóng còn đang nghi ngút bốc lên, ngồi đối diện hắn lúc này là Du Tư Nhân.
“Hôm nay ngươi mời ta tới đây chỉ để thưởng thức đình viện của ngươi sao?” Hạ Phùng Tuyền hỏi.
“Bản thân ta rất muốn thưởng thức nhưng đáng tiếc ngươi bây giờ lại không có nhã hứng này.” Du Tư Nhân bình thản nhấp một ngụm trà: “Nghe nói Du Tử Vĩ gần đây bị ngươi chỉnh rất thê thảm?”
Hạ Phùng Tuyền im lặng không phủ nhận.
“Thật ra thì, sau bao ngày cho người đi điều tra, ngươi đã phát hiện ra Diệp Tây Hi vốn dĩ không phải do Du Tử Vĩ bày trò bắt đi, đúng không?” Du Tư Nhân nhàn nhạt hỏi.
thằng biến thái, bà phải Gi*t mài….tức quá đi mất!!!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay