“Hừm, tôi thích dùng mị lực của bản thân để khống người khác hơn.”Hạ Hư Nguyên nhếch mép cười mờ ám.
“Là mưu ma chước quỷ thủ đoạn nham hiểm thâm độc của bản thân ngươi chứ.” Hạ Từ Viện nhớ lại chút chuyện xưa, hừ nhẹ một tiếng, chỉnh lại cho đúng.
“Nếu như không nói cho bệnh nhân hắn đã làm loại phẫu thuật này thì có phải hắn cả đời này cũng không bao giờ biết mình bị khống chế phải không?” Diệp Tây Hi hỏi.
“Dĩ nhiên rồi, Haiz… sao đột nhiên cô lại cảm thấy hứng thú với vấn đề này vậy?” Hạ Hư Nguyên cười cười xấu xa: “Chẳng lẽ… cô muốn tiến hành loại phẫu thuật này với Phùng Tuyền à?”
“Tưởng tượng mà xem, nếu quả thật gắn thành công con chip này vào đầu hắn, thì chẳng phải tôi nói đông hắn sẽ không dám đi về tây, nói ngồi hắn sẽ không dám đứng, tôi bắt hắn phải kêu tiếng con chó nhỏ, hắn sao dám kêu tiếng mèo ՐêՈ Րỉ đây.” Diệp Tây Hi nghĩ đến viễn cảnh tươi sáng của tương lai, hai mắt tỏa sáng mơ ước khát khao mãnh liệt.
“Đúng a đúng a, nếu rảnh ngươi cũng gắn cho Mộ Dung Phẩm một cái giùm ta, tránh cho hắn càng ngày càng giống gà mẹ ngày nào cũng dính lấy ta thoát ẩn thoạt hiện phiền ૮ɦếƭ đi được!” Hạ Từ Viện vừa gặm táo vừa phụ họa.
“Lý tưởng đó của hai người thật vô cùng tốt đẹp, tuy nhiên hiện thực lại rất tàn khốc, xem ra hai người còn chưa khống chế được bọn họ thì đã bị bọn họ xử đẹp trước rồi, ha ha ha” Hạ Hư Nguyên lộ ra nụ cười quỷ dị đầy âm hiểm.
Vừa dứt lời, phía sau truyền tới âm thanh lành lạnh: “Xem ra, hai người đối với chúng ta có rất nhiều bất mãn.”
Diệp Tây Hi cùng Hạ Từ Viện đồng thời quay đầu lại, đập vào mắt là vẻ mặt cực kì khó chịu của Hạ Phùng Tuyền và Mộ Dung Phẩm.!
Hạ Từ Viện phản ứng rất nhanh, lập tức cảnh cáo Mộ Dung Phẩm: “Bây giờ em đang là phụ nữ mang thai, anh tốt nhất không nên làm loạn nha!”
Phụ nữ có thai là lớn nhất, Mộ Dung Phẩm hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm chế, ánh mắt u tối thâm trầm, nhẫn nhịn nuốt cục tức này xuống cho lục phủ ngũ tạng gặm nhấm.
Diệp Tây Hi luống ca luống cuống, sống ૮ɦếƭ liều mình sử dụng chiêu này: “Em hình như cũng sắp mang thai rồi, anh tốt nhất cũng không nên làm loạn a!”
“Kỳ sinh lí của em mới quá hai ngày làm sao có thể mang thai nhanh thế được?” Hạ Phùng Tuyền đặt một tay lên vai cô, trầm giọng nói: “Diệp Tây Hi, anh nghĩ đã đến lúc chúng ta về phòng của mình để thảo luận cái được gọi là học mèo kêu ՐêՈ Րỉ nhé.”
Diệp Tây Hi vừa tức vừa quẫn: “Làm sao anh biết kỳ sinh lí của em rõ như thế?”
“Em toàn thân từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài có cái gì mà anh không biết nữa?” Hạ Phùng Tuyền khiêng cô trên vai hướng lầu trên chậm rãi mà đi.
Diệp Tây Hi giãy dụa, phóng ánh mắt cầu cứu hướng về phía những người còn lại trong căn phòng, nhưng tất cả mọi người đều mỉm cười sung sướng khi thấy kẻ khác gặp nạn, hớn hở khoát khoát tay: “Tây Hi, cố gắng bảo trọng nha!”
Một đám người không có nhân tính!
Diệp Tây Hi nhắm mắt lại, buông xuông để mặc cho dòng đời xô đẩy.
Nhưng đúng lúc này, cứu tinh ngang trời xuất thế, A Khoan như tỏa ánh hào quang đi đến, nói: “Phùng Tuyền, có khách tìm Tây Hi.”
“Ai cũng không gặp.” Hạ Phùng Tuyền cương quyết từ chối thay Tây Hi.
Giọng nói của A Khoan rất nghiêm túc: “Là Liễu Huy Quân.”
Hạ Phùng Tuyền và Diệp Tây Hi đồng thời sửng sốt..
A Khoan rất lịch sử mời Liễu Huy Quân vào thư phòng, sau đó khe khẽ đóng cửa lại.
Bên trong, Diệp Tây Hi cùng Hạ Phùng Tuyền đã chờ sẵn.
Nhìn qua, Liễu Huy Quân có vẻ rất trấn tĩnh, bà ta nhìn Hạ Phùng Tuyền và nói: “Nếu không phiền Hạ tiên sinh có thể ra ngoài đợi một chút được không? Tôi chỉ muốn một mình nói với Diệp tiểu thư vài câu thôi.”
“Tây Hi không quen gặp người lạ, cho nên tôi nghĩ mình nên ở đây cùng với cô ấy thì tốt hơn, tránh thất lễ với khách quý.” Hạ Phùng Tuyền trả lời rất lễ phép, nhưng trong câu nói còn bao hàm cả sự cảnh cáo.
Liễu Huy Quân đương nhiên là hiểu, cười và nói: “Chẳng lẽ Hạ tiên sinh cho rằng tôi có năng lực làm tổn thương Diệp tiểu thư sao? Nên nhớ rằng, đây là địa bàn của các ngươi mà.”
Hạ Phùng Tuyền còn định nói điều gì đó, nhưng lại bị Diệp Tây Hi ngăn lại: “Anh cứ ra ngoài chờ em.”
Hạ Phùng Tuyền nhìn ánh mắt kiên định của Diệp Tây Hi, cuối cùng đành phải đồng ý, hắn thấp giọng nhắc nhở: “Anh chờ ở bên ngoài.” Sau đó, bước ra khỏi thư phòng