Bản Tình Ca Buồn - Chương 22

Tác giả: Tạ Trang Trang

Hồi kết
Mùa hạ, tại bệnh viện.
Giờ đây mẹ của Hạ Thất Lăng chẳng còn tâm trí nào mà lo cho việc kinh doanh của gia tộc nữa. Ngày nào bà cũng ở trong bệnh viện, bởi vì, cậu con trai bảo bối vừa được cấp cứu hơn một ngày một đêm, khó khăn lắm mới tỉnh lại được. Mạng sống của cậu con trai suýt nữa thì mất đi nhưng may thay giữ lại được, đương nhiên bà ấy càng phải dốc sức yêu thương anh ấy hơn.
Vài ngày trước, sự ra đi của lão phu nhân đã khiến cho bà đau đớn khôn xiết, nay lại phải chăm sóc, lo lắng cho cậu con trai vừa mới từ quỷ môn quan trở về khiến cho bà già đi nhiều tuổi, mái tóc trên đầu đã xuất hiện những sợi bạc.
Lão phu nhân mặc bộ quần áo màu trắng, nằm trong biển hoa tử la lan và thanh thản ra đi. Bởi vì cụ ông từng nói, như vậy Diệc Hân sẽ giống như một nàng tiên giữa những khóm hoa, trong trắng không tì vết, không nhiễm bụi trần, là vẻ đẹp vĩnh hằng trong lòng cụ.
Còn chú Minh, đã đến bên nghĩa trang làm người trông coi nghĩa trang. Ông ấy là một đứa trẻ cô đơn do lão phu nhân nhận về nuôi, kể từ khi bước chân vào nhà họ Hạ, ông ấy luôn bảo vệ lão phu nhân. Vì vậy khi lão phu nhân ૮ɦếƭ đi, ông ở bên cạnh, làm bạn với linh hồn của người đã khuất, không hề có ý định bỏ đi.
Tôi nghĩ, lão phu nhân chính là tín ngưỡng cả đời của ông, một tín ngưỡng cao quý và vĩ đại.
Bên ngoài cửa kính, tôi âm thầm quan sát Hạ Thất Lăng đang nằm trong phòng cách li. Nhìn thấy ***g *** anh đã phập phồng đều đặn, tôi đã yên tâm hơn… hai hàng nước mắt lăn trên má. Tôi hà hơi lên cửa kính, rồi lấy tay ra viết nỗi vương vấn cuối cùng của tôi với anh:
Xin anh nhất định phải tin tưởng.
Rằng thiên sứ đã từng đến đây.
Cô ấy đã dùng nước mắt tưới đẫm hạnh phúc cuối cùng của mình…
Tôi lại mỉm cười lần nữa với người đang nằm im lìm trên giường bệnh… sau đó lặng lẽ ra đi.
Tạm biệt nhé, Thất Thất thân yêu của em. Nếu như anh tỉnh lại, đột nhiên phát hiện ra em đã đi mất rồi thì xin anh đừng nhớ đến em… Hãy tìm một người nào đó để yêu thương, cô ấy sẽ tiếp tục thực hiện sứ mệnh mà thượng đế đã gi­ao phó cho em, chăm sóc anh cả cuộc đời này…
Gió nhẹ thổi qua mái tóc tôi, ánh mặt trời nhảy nhót trên hành lang yên tĩnh. Con đường dưới chân tôi, tĩnh lặng và dài lê thê…
Thất Thất, khi anh đã trở thành một ông lão tóc bạc phơ, liệu anh có nhớ đến mùi hương của cơn gió lướt nhẹ qua cô thiếu nữ đi trên hành lang năm đó? Ai dà…
Còn em, nhớ nhung… đã trở thành căn bệnh, đeo bám em cho đến cuối đời, mãi mãi không bao giờ trị khỏi.
“An Thanh Đằng!”, khi nước mắt đã làm mờ mọi thứ xung quanh, sau lưng tôi bỗng nhiên có giọng nói vang lên.
Ngoảnh đầu lại, người mà tôi nhìn thấy lại chính là Hạ Thất Lăng! Anh đeo khẩu trang, mặc quần áo bệnh nhân màu trắng, lặng lẽ ngồi trên xe lăn, khuôn mặt trắng bệch nhưng đôi mắt vẫn đẹp hút hồn.
“Anh nên ở trong phòng bệnh, bên ngoài gió to lắm!”, tôi cúi đầu, nhẹ nhàng nói.
Anh không lên tiếng phản bác, cũng không thể hiện thái độ không vui, mà chỉ đưa tay đẩy chiếc xe lăn đến bên cạnh tôi, rồi… léo lấy tay tôi.
Tôi kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt bướng bỉnh nhưng cương quyết của anh.
“Em… em phải đi, anh hãy bỏ tay ra…”, tôi cố gắng gỡ tay anh ra, nhưng anh lại càng nắm chặt hơn, đôi mắt nhìn chăm chăm vào tôi, cứ như thể cho dù có cố gắng hơn cũng không thể thay đổi được ý chí của anh.
“Bỏ tay ra! Cái mà anh cần nhất bây giờ là quay về tĩnh dưỡng! Đừng có tùy tiện như vậy nữa có được không? Anh không còn là trẻ con nữa…”, cố gắng thế nào cũng không bỏ được tay anh ra, tôi thực sự bực tức, liền gào lên.
Khuôn mặt anh đã bị khẩu trang che quá nửa, thế nhưng tôi vẫn nhìn thấy đôi mắt anh đang dần đỏ hoe.
An Thanh Đằng, từ bao giờ mày đã trở nên nhẫn tâm như vậy? Anh ấy hiện giờ chỉ là một người bệnh, một bệnh nhân đang thoi thóp thở, một bệnh nhân không thể biểu đạt tình cảm của mình! Nhưng, tôi nhất định phải làm như vậy, nhất định! Xin lỗi anh, Thất Thất thân yêu!
“Hãy thả tay ra đi mà!”
“An Thanh Đằng, không được đi! Không được đi!”, giọng nói yếu ớt phát ra từ trong khẩu trang, giống như tiếng lá cây khô quét ngang mặt đất, yếu ớt nhưng kiên định.
Tôi ngoảnh mặt đi, nhắm chặt hai mắt rồi gạt mạnh tay anh ra, không chút do dự.
Không ngờ tôi gạt tay quá mạnh khiến cho anh bị ngã lăn ra đất, chiếc khẩu trang cũng tuột ra.
Lúc ấy, tôi rất muốn quỳ xuống đỡ anh dậy, thật sự rất muốn! Nhưng cuối cùng tôi vẫn lạnh nhạt quan sát tất cả mọi thứ, và rồi quay người bỏ đi.
“An Thanh Đằng, nếu như em đi rồi… thì đừng bao giờ quay trở lại!”, một tay anh chống xuống đất, một tay ôm lấy ***, hơi thở gấp gáp, giọng nói cương quyết.
“Yên tâm, nơi nào có hơi thở của Hạ Thất Lăng, một giây tôi cũng không ở! Vì vậy, sau này chúng ta sẽ không có cơ hội gặp lại đâu…”, tôi cố nén những giọt nước mắt, không cho chúng trào ra rồi sải bước và biến mất ở cuối hành lang.
Khi anh ấy cô độc nhất, tôi đã quyết tâm ra đi. Ở bên cạnh làm bạn với anh chỉ có những chiếc khẩu trang đã dính bẩn, một chiếc xe lăn đổ trên mặt đất… còn cả những giọt nước mắt đau thương…
Xin lỗi anh, Thất Thất thân yêu của em…
Em đã từng nói, sẽ có một ngày em ra đi, sẽ có một ngày… em sẽ đến một nơi mà anh không bao giờ tìm thấy.
Anh đã làm em tổn thương quá sâu sắc, đợi đến khi anh tỉnh ngộ, bắt đầu hối hận… thì chúng ta đã không còn có thể quay lại quá khứ được nữa. Những vết thương như dao đâm trong lòng em, đã trở thành vật chắn ngang giữa hai thế giới của chúng ta, trở thành một hố sâu ngăn cách mà không ai có thể nhảy qua được…
Ra khỏi cổng bệnh viện, tôi nhìn thấy chiếc xe của Y Tùng Lạc đã đỗ ở bên đường đợi tôi.
Tôi mỉm cười với anh và người quản gia của gia đình anh rồi lên xe, không nói thêm một lời trên suốt quãng đường.
Chúng tôi đang đi đến sân bay. Những cảnh vật ngoài cửa kính nhanh chóng lùi lại phía sau. Tôi biết, tất cả những kí ức về thành phố này, bắt đầu cách tôi ngày càng xa.
“Mọi thứ ở đây, đều đã trở thành quá khứ!”, Y Tùng Lạc nắm chặt lấy tay tôi, chậm rãi nói, “Đến Pháp rồi, anh sẽ cho em một cuộc sống mới…!”
Tôi nhìn vào khuôn mặt khôi ngô của anh, trái tim như đang đau nhói. Ánh hào quang phát ra trên người anh ấm áp đến vậy… nhưng tôi sợ rằng mình không thể nắm bắt nó được…
Thời gi­an đã gần kề, chúng tôi nhanh chóng vào sân bay. Chúng tôi vừa lấy được thủ tục lên máy bay xong thì bàn đăng kí ấy cũng dừng làm thủ tục. Nếu đến muộn thêm chút nữa là không kịp mất rồi.
“Lạc Lạc, cuốn al­bum ảnh của Bối Nhi rơi trên xe rồi!”, đến cửa lên máy bay, tôi đột nhiên kêu lên, “Làm thế nào bây giờ, đó là món đồ duy nhất… mà Bối Nhi để lại cho em, vậy mà em lại làm rơi nó…”, vừa nói nước mắt tôi vừa tuôn rơi…
“Em đã tìm kĩ chưa?”, Y Tùng Lạc tóm chặt lấy cánh tay tôi, vẻ mặt vô cùng căng thẳng, “Thế bây giờ anh lên máy bay trước, em đi tìm đi!”
“Vâng!”, tôi khóc nức nở gật đầu:
“Em mau quay lại, mười lăm phút nữa là máy bay cất cánh rồi! Nếu như không tìm thấy thì thôi, nhưng em nhất định phải quay lại!”
“Được!”
“Nhớ kĩ là em nhất định phải quay lại đấy! Anh sợ cô đơn!”
“Ừ, nhất định!”, Y Tùng Lạc nhìn thấy tôi kiên quyết gật đầu liền yên tâm chạy vào trong.
Xin lỗi Lạc Lạc, đến giây phút cuối cùng em vẫn không ngừng làm phiền anh. Nếu như có kiếp sau, em nhất định sẽ dùng kiếp sau, kiếp sau sau nữa… để báo đáp anh!
Mười lăm phút sau, chiếc máy bay đi Pháp đã cất cánh. Tiếng máy bay ù ù đã bao trùm cả thế giới của tôi.
Tôi vẫn cứ tưởng rằng mình yêu Lạc Lạc, cho đến khi Thất Thất bị xe ***ng phải tôi mới hiểu ra rằng, bấy lâu nay, người mà tôi khắc ghi trong trái tim lại chính là người vừa *** tôi, vừa cố sức bảo vệ tôi, vừa tàn nhẫn với tôi nhưng lại cực kì dịu dàng với tôi. Yêu quá sâu sắc nên tổn thương mới quá nghiêm trọng, chỉ có điều, xưa nay tôi đều không dám thừa nhận điều này. Còn đối với Lạc Lạc, đó là sự cảm động, sự xót thương, sự cứu vãn lại những hồi ức khủng khiếp xưa cũ của mình. Nhìn thấy ánh hào quang trong đôi mắt màu hổ phách của Lạc Lạc, tôi sẽ đau lòng đến mức chỉ mong móc cả trái tim cho anh ấy, thế nhưng tôi không làm được, bởi vì nó đã bị những móng vuốt của Hạ Thất Lăng làm cho tan nát…
Gió thổi làm bay mái tóc tôi. Đứng ở lan can sắt bên ngoài sân bay, tôi lặng lẽ nhìn theo chuyến bay đưa Y Tùng Lạc đến một nơi xa xôi đang biến mất dần vào bầu trời xanh thẳm. Tất cả những gì muốn nói với anh bây giờ, chỉ có duy nhất một lời chúc phúc mà thôi.
Lạc Lạc, chúc anh đến Pháp bình yên và tìm được một cuộc sống mới hạnh phúc…
Em nợ anh quá nhiều, không có ai đáng phải gánh vác một gán*** của người khác cả cuộc đời. Vì vậy em đã chọn cách lặng lẽ ra đi.
Sau này, hoa của em, hãy để một mình em mang trên người, vận mệnh của em, cứ để một mình em gánh vác!
Bắt đầu từ ngày hôm nay, trách nhiệm của tôi không còn là âm thầm đi theo sau, làm bạn cùng với sự trưởng thành của Hạ Thất Lăng nữa. Tôi phải hoàn thành nhiệm vụ của một thiên thần hộ mệnh, bảo vệ thứ quý giá nhất trong sinh mệnh của mình.
Cả đời kiên cường vì cô bé.
“Chị Đằng!”, một cái bóng nhỏ bé xuất hiện trước mặt tôi.
Tôi quỳ xuống bên cạnh cô bé, dang rộng vòng tay đón lấy cô bé vào lòng. Ngoài những cái ôm hôn, những giọt nước mắt, tôi không biết phải dùng hành động gì để thể hiện sự nhớ nhung sâu sắc của tôi đến cô bé.
Kể từ nay, cô bé chỉ thuộc về một mình tôi, chỉ của riêng tôi mà thôi!
Lão phu nhân đã từng nói, tôi thông minh hơn mẹ tôi, cũng không chịu an phận như mẹ tôi. Vì vậy, khi thím Lan nhắc nhở tôi nhất định phải tận lực bảo vệ thứ quý giá nhất của mình, khi đôi mắt tà ác kia lại xuất hiện sau lưng tôi, tôi đã âm thầm sắp đặt tất cả.
Nguyên nhân kế hoạch báo thù của lão phu nhân bất thành là do bà ấy đã quên rằng, tôi không phải là một kẻ chỉ biết ngồi chờ ૮ɦếƭ!
“Bối Nhi… sau này chúng ta sẽ phải ở một nơi không có sự hiện diện của anh Lăng, em có sợ không?”, tôi xoa xoa mái tóc vàng hoe của Bối Nhi, dịu dàng hỏi.
Cô bé đưa bàn tay mũm mĩm ra, lau nước mắt cho tôi rồi mỉm cười đáp: “Không sợ, anh Lăng mãi mãi ở bên em, bởi vì…”, vừa nói Bối Nhi vừa kéo tay tôi đặt lên *** mình, “Anh Lăng mãi mãi ở trong tim em. Bây giờ anh Lăng cần ngủ ngoan, em sẽ ngoan ngoãn chơi một mình, không nhõng nhẽo trước mặt anh ấy nữa…”
Nước mắt tôi thi nhau tuôn rơi. Bối Nhi của tôi vẫn còn nhỏ như vậy mà đã thật hiểu chuyện, hiểu chuyện đến mức làm cho người khác phải xót xa!
Bối Nhi, chị Đằng nhất định sẽ chăm sóc em… suốt cuộc đời!
Dưới ánh chiều tà.
Có một thiếu nữ dắt theo một cô bé, càng ngày càng đi xa và cuối cùng mất hút trong bóng chiều hoàng hôn lặng lẽ…
Vĩnh biệt, Lạc Lạc thương yêu nhất của em…
Vĩnh biệt Thất Thất, người luôn làm trái tim em đau đớn…
Em sẽ dẫn Bối Nhi đến một nơi không có ai quen biết, tự do nhảy múa trong vũ điệu Tan­go, rồi sau đó, mỉm cười theo gió bay đi…
---HẾT---

Truy cập http://ThichTruyen.VN thường xuyên để đọc những bộ truyện hay các bạn nhé !
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc