Bán thế anh hùng - Chương 08

Tác giả: Tần Hồng

Hồi 3 - Thương thân vạn khổ thượng chinh đồ

Nhạc Hạc ngạc nhiên :

- Làm gì vậy?

Người phụ nữ tóc dài kéo hắn chạy một mạch đến phòng khách phía trước mới lên tiếng :

- Đối phương có thể vào phòng khách ở phía sau để ***, cũng có thể nhốt chúng ta ở trong đó, chúng ta không thể vào trong đó nữa.

Nhạc Hạc mới hiểu ra :

- Không sai, nhưng hắn là ai? Tại sao biết cách mở cánh cửa bí mật trong phòng đó?

Suy nghĩ một lát hắn lại nói tiếp :

- Chắc hắn đi vào cánh cửa đó?

Người phụ nữ tóc dài gật đầu :

- Đương nhiên, trong phòng chỉ có hai cửa ra vào, một là cửa chính, hai là cánh cửa bí mật, nếu đối phương vào bằng cửa chính, ngũ lão ắt sẽ xông ra, chỉ có thể vào bằng cánh cửa bí mật, ngũ lão mới không phát giác...

Đôi mắt nàng trở nên sắc bén, cười lạnh lùng :

- Đây cũng là chuyện lạ, ngoài ngươi và ta ra, lại có người biết rõ các cơ quan của tòa Quỷ bảo này, không lẽ là hắn?

Nhạc Hạc :

- Ai?

Người phụ nữ tóc dài :

- Người mà ta chờ đợi đã lâu!

Nhạc Hạc :

- Thần Quyền Đặng Thịnh Long?

Người phụ nữ tóc dài cười ha hả :

- Không sai!

Nhạc Hạc :

- Nếu là hắn, hắn đâu có lý do gì để sát hại ngũ lão.

Người phụ nữ tóc dài :

- Nhất định phải có lý do mà mình không biết mà thôi.

Nhạc Hạc :

- Hắn cũng biết sử dụng thất bộ đoạn hồn châm?

Người phụ nữ tóc dài cười lạnh lùng :

- Loại người như hắn, loại ám khí nào mà không biết sử dụng.

Nhạc Hạc :

- Dù hắn có phải là Thần Quyền Đặng Thịnh Long hay không, ta nghĩ chắc chắn hắn đã đến đây trước ta, mai phục trong bảo

Người phụ nữ tóc dài :

- Không sai, sau khi sáu người bọn ngươi đi qua cây cầu treo ta lập tức phá hủy cây cầu, do đó hắn chỉ có thể đến đây trước các ngươi.

Nhạc Hạc :

- Như vậy, hắn nhất định còn ở đây, vì cây cầu treo đã đứt đoạn, hắn không thể nào rời khỏi Quỷ bảo.

Người phụ nữ tóc dài lắc đầu :

- Chưa chắc đâu!

Nhạc Hạc :

- Tại sao?

Người phụ nữ tóc dài :

- Hắn dám trở về Quỷ bảo này, chắc chắn có sự chuẩn bị kỹ càng, biết đâu hắn cũng mang theo một sợi dây dài.

Nhạc Hạc :

- Hắn làm sao biết được mình sẽ phá hoại cây cầu treo, thì tại sao lại chuẩn bị sẵn một sợi dây dài?

Người phụ nữ tóc dài chợt nhớ ra điều gì, bỗng nhiên la lên :

- ૮ɦếƭ rồi, chúng ta mau đi xem xem!

Nói xong, liền phóng người bay đi. Nhạc Hạc cũng liền phóng theo hỏi :

- Việc gì vậy?

Người phụ nữ tóc dài chạy về hướng bắc của ngọn núi, vừa chạy vừa nói :

- Sợi dây dài mà chúng ta dấu trên ngọn cây có thể đã bị hắn phỗng tay trên!

Nhạc Hạc giật mình :

- Thôi ૮ɦếƭ rồi.

Hai người chạy nhanh như sao xẹt, chớp nhoáng đã đến mặt Bắc của ngọn núi.

Người phụ nữ tóc dài phóng lên ngọn cây thông cao chọc trời, quả nhiên sợi dây dài mà họ dấu ở đó đã biến mất, liền mở miệng mắng :

- Ác tặc, đúng là hắn đã lấy rồi!

Nhạc Hạc giậm chân :

- Thật đáng ૮ɦếƭ!

Người phụ nữ tóc dài nhảy từ trên ngọn cây xuống, lạnh lùng :

- Bình tĩnh, nếu hắn dùng sợi dây dài để rời khỏi đỉnh núi này, tất nhiên phải còn vết tích của sợi dây, chúng ta mau tìm xem!

Tức thì, hai người men theo sườn núi tìm kiếm, đến một cây thông già khác, Nhạc Hạc nhìn thấy thân cây có một sợi dây, liền vui mừng la lên :

- Ở đây nè! Ở đây nè!

Hắn bước tới cầm sợi dây kéo lên, phát giác sợi dây rất nhẹ, liền kéo lên coi thấy sợi dây chỉ còn hơn một trượng, liền biến sắc thất thanh :

- Trời đất, sợi dây đứt rồi!

Người phụ nữ tóc dài cũng cầm sợi dây lên xem, thấy chỗ đứt bằng phẳng, nhíu mày nói :

- Đây là vết tích do dao cắt, hắn đã xuống tới chân núi, làm thế nào để cắt được sợi dây ở trên đây?

Nàng vứt bỏ sợi dây, đến gần mé núi thò đầu ra quan sát, liền nổi giận đùng đùng cắn răng :

- Lão tặc tử, cả gan dám dùng thủ đoạn như vậy!

Nhạc Hạc cũng đến gần để quan sát, chỉ thấy vách núi cách chân họ khoảng một trượng, có ghim một thanh đao, cạnh đó còn có mấy dòng chữ được viết bằng Kim Cang chỉ :

“Cảnh Huệ Khanh Cám ơn người đã chuẩn bị cho ta sợi dây dài, chúc cô được sống lâu trăm tuổi trên đỉnh núi này!”.

Nhìn thấy thanh đao ghim vào vách núi, y liền nghĩ ra điều gì, bất giác lửa giận nổi lên, la mắng :

- Đồ đáng ૮ɦếƭ, như vậy là hắn cố tình nhốt chúng ta trên đỉnh núi này!

Thanh đao kia được ghim vào vách núi lưỡi đao quay về hướng sợi dây, chính lưỡi đao đó đã cắt đứt sợi dây...

Vị khách không mời mà đến đó, đã dùng sợi dây tuột xuống chân núi, sau đó kéo sợi dây sát vào lưỡi dao và cắt đứt sợi dây!

Cảnh Huệ Khanh giận đến cắn răng quát :

- Đặng Thịnh Long, nếu ta rời khỏi được đỉnh núi này, ta sẽ lột da, ăn thịt ngươi!

Nhạc Hạc :

- Có đúng là Thần Quyền Đặng Thịnh Long hay không?

Cảnh Huệ Khanh nghiến răng :

- Ngoài hắn ra, rất ít người biết ta tên Cảnh Huệ Khanh!

Nhạc Hạc thở dài :

- Cây cầu treo đã gãy, sợi dây cũng mất, bây giờ làm thế nào để rời khỏi đây?

Cảnh Huệ Khanh nói :

- Từ từ ta nghĩ cách thôi!

Nhạc Hạc :

- Đỉnh núi này bốn phía đều là vách đứng, cách mặt đất hơn ba trăm trượng, dù ai có khinh công tuyệt đỉnh, cũng không thể tay không mà trượt xuống, ngoài cách dùng một sợi dây, đâu còn cách nào khác mà suy với nghĩ?

Cảnh Huệ Khanh im lặng không lên tiếng. Nhạc Hạc lại hỏi :

- Trong bảo còn sợi dây nào khác không?

Cảnh Huệ Khanh lắc đầu :

- Lúc trước có một sợi, nhưng bây giờ đã mục rồi.

Nhạc Hạc nhìn những sợi dây leo mọc theo vách núi :

- Những sợi dây leo này có giúp được chúng ta không?

Cảnh Huệ Khanh lại lắc đầu :

- Làm sao chúng ta có thể dùng nó mà kết thành sợi dây dài ba trăm trượng, như vậy thật là nguy hiểm.

Nhạc Hạc :

- Dù chỉ còn một tia hy vọng, chúng ta cũng phải mạo hiểm thử xem!

Cảnh Huệ Khanh bước về phía Quỷ bảo :

- Nhưng ta không muốn bị té ૮ɦếƭ, ta còn phải tìm Đặng Thịnh Long để trả thù!

Nhạc Hạc bước theo :

- Nếu không rời khỏi đỉnh núi này, thì làm sao tìm hắn để trả thù?

Cảnh Huệ Khanh :

- Ngươi đừng nóng, việc gì cũng có cách giải quyết mà...

Hai người về đến phòng khách của Quỷ bảo, Cảnh Huệ Khanh ngồi xuống suy nghĩ giây lát, đột nhiên ngước đầu lên :

- Ngươi đoán xem, Đặng Thịnh Long cớ gì chỉ giết ngũ lão mà không giết chúng ta?

Nhạc Hạc :

- Thì như tỷ tỷ đã nói, nhất định có nguyên nhân, chỉ tại chúng ta không biết mà thôi.

Cảnh Huệ Khanh :

- Ta đang suy nghĩ, nếu quả thật năm xưa có kẻ khác mạo nhận ngũ lão sát hại lệnh tôn, thì bây giờ Đặng Thịnh Long sát hại ngũ lão, thì có một vài cách để giải thích.

Nhạc Hạc :

- Tỷ tỷ muốn nói rằng, Thần Quyền Đặng Thịnh Long có quan hệ với ngũ lão năm xưa đã giết hại gia phụ?

Cảnh Huệ Khanh gật đầu :

- Hắn rất có thể là một trong ngũ lão!

Nhạc Hạc :

- Nhưng tỷ tỷ nói năm xưa sau khi Ngũ lão đã sát hại gia phụ, tỷ tỷ đã theo dõi họ xuống núi, sau đó họ chia tay ở Hàng Châu, tỷ tỷ lại tiếp tục theo dõi Tam Xích Phán Mâu Thiết Sơn đến Bạch Hạc sơn trang và thấy hắn bước vào sơn trang.

Cảnh Huệ Khanh :

- Đúng, cho nên ta đoán rằng bọn Ngũ lão đã giết hại lệnh tôn cách đây mười năm, chỉ có một người là thật, hắn chính là Tam Xích Phán Mâu Thiết Sơn, và bốn tên giả mạo còn lại, phải có một người là Thần Quyền Đặng Thịnh Long, nói cách khác là Đặng Thịnh Long và Tam Xích Phán Mâu Thiết Sơn hợp mưu để sát hại lệnh tôn.

Nhạc Hạc :

- Như vậy tại sao Đặng Thịnh Long lại giết cả Tam Xích Phán Mâu Thiết Sơn?

Cảnh Huệ Khanh :

- Hôm nay hắn giết Tam Xích Phán Mâu Thiết Sơn và bốn lão kia, quả là có hai mục đích, một là giết Tam Xích Phán Mâu Thiết Sơn để diệt khẩu, hai là giết Ngũ lão để giá họa cho chúng ta.

Nhạc Hạc ngạc nhiên :

- Sao gọi là giá họa?

Cảnh Huệ Khanh :

- Thiếu Lâm, Võ Đang, Bạch Hạc, Thanh Liên đều biết rằng Chưởng môn của họ được mời đến đây, môn nhân của họ lâu quá không thấy Chưởng môn trở về núi, ắt sẽ đến đây tìm kiếm, nếu họ phát dác cây cầu treo đã bị gẫy, họ sẽ tìm mọi cách để lên đây, đến lúc đó, chúng ta sẽ bị tình nghi là hung thủ đã giết Ngũ lão.

Nhạc Hạc hoảng sợ :

- Thế thì nguy rồi!

Cảnh Huệ Khanh :

- Đúng vậy, muốn tránh khỏi sự hiểu lầm này, chỉ còn tìm cách rời khỏi đây, tìm bắt được Thần Quyền Đặng Thịnh Long đem hắn giao cho ngũ đại môn phái xử trí.

Nhạc Hạc :

- Nhưng chúng ta làm thế nào để rời khỏi đây?

Cảnh Huệ Khanh lắc đầu. Nhạc Hạc thở dài :

- Nếu bây giờ lưng chúng ta mọc ra hai chiếc cánh thì tốt quá.

Cảnh Huệ Khanh im lặng giây lát, bỗng nhiên mỉm cười :

- Thật không ngờ...

Nhạc Hạc :

- Việc gì?

Cảnh Huệ Khanh :

- Thật không ngờ chúng ta có chung một kẻ thù.

Nhạc Hạc :

- Tỷ tỷ chắc chắn hắn là Thần Quyền Đặng Thịnh Long?

Cảnh Huệ Khanh gật đầu :

- Không sai.

Nhạc Hạc :

- Nguyên do nào hắn lại sát hại gia phụ?

Cảnh Huệ Khanh :

- Thần Quyền Đặng Thịnh Long là một người lòng lang dạ sói, chắc hắn có điều bí mật gì bị thân phụ của ngươi biết được nên mới âm mưu đặt bẫy sát hại thân phụ của ngươi.

Nhạc Hạc :

- Không đúng, tình hình mười năm trước khi gia phụ rời khỏi nhà, tiểu đệ còn nhớ, lúc đó nghe giọng nói của gia phụ hình như không quen biết Thần Quyền Đặng Thịnh Long, nếu gia phụ có ân oán gì với hắn, nhất định sẽ nói với mẹ ta.

Cảnh Huệ Khanh :

- Ồ!

Nhạc Hạc :

- Tỷ tỷ!

Cảnh Huệ Khanh :

- Việc gì?

Nhạc Hạc :

- Tiểu đệ muốn trở vào phòng khách lấy lại “Ngũ Lão lệnh tiễn” được không?

Cảnh Huệ Khanh liền đứng dậy :

- Được, ta cùng đi với ngươi.

Hai người quay về phòng khách, Nhạc Hạc lấy lại “Ngũ Lão lệnh tiễn” từ trong mình Vô Ưu Tử.

Vuông “Ngũ Lão lệnh tiễn” là vật chứng quan trọng để truy tìm hung thủ, phải giữ gìn thật kỹ.

Cảnh Huệ Khanh :

- Ngươi sử dụng nó như thế nào để truy tìm hung thủ?

Nhạc Hạc :

- Ngũ lão đã thừa nhận vuông “Ngũ Lão lệnh tiễn” này là thật, chỉ không thừa nhận chữ ký trên đó, họ còn cho biết Mai lão phu nhân chỉ làm cho Ngũ Lão hội có năm mươi vuông “Ngũ Lão lệnh tiễn” giống hệt như vậy, đến giờ chỉ sử dụng có hai mươi bảy vuông, Ngũ Lão hội còn giữ lại hai mươi ba vuông, nên sau này chỉ cần điều tra cho rõ xuất xứ của vuông “Ngũ Lão lệnh tiễn” này, có thể sẽ biết được hung thủ là ai.

Cảnh Huệ Khanh gật đầu, đôi mắt chăm chú nhìn hai tấm rèm vải được treo ở phòng khách.

Nhạc Hạc cất giữ vuông “Ngũ Lão lệnh tiễn”, dùng tay chỉ vào thi thể của ngũ lão :

- Chúng ta xử trí thi thể của họ như thế nào?

Cảnh Huệ Khanh :

- Không cần chôn cất họ, cứ để họ nằm đây, biết đâu sau này có thể cần đến họ.

Miệng nàng đang nói chuyện nhưng đôi mắt vẫn chăm chú nhìn hai tấm rèm vải.

Nhạc Hạc :

- Còn di cốt của gia phụ?

Cảnh Huệ Khanh :

- Cũng không nên động đậy.

Nhạc Hạc :

- Vậy thì chúng ta ra ngoài đi.

Cảnh Huệ Khanh không cử động, đôi mắt vẫn chăm chú nhìn hai tấm rèm vải, hình như đang suy nghĩ một việc gì.

Nhạc Hạc cũng phát hiện ra thần sắc kỳ lạ của nàng, ngạc nhiên hỏi :

- Tỷ tỷ đang suy nghĩ việc gì?

Khuôn mặt Cảnh Huệ Khanh nở một nụ cười từ tốn :

- Nhạc Hạc, lúc nãy ngươi nói nếu chúng ta mọc được đôi cánh thì có thể rời khỏi đây có phải không?

Nhạc Hạc cười :

- Đúng vậy, nhưng rất tiếc chúng ta không phải là loài chim, làm thế nào có thể mọc cánh được?

Cảnh Huệ Khanh :

- Tuy chúng ta không thể mọc cánh được, nhưng chúng ta có thể chế tạo nó.

Nhạc Hạc chưng hửng :

- Vậy là thế nào?

Cảnh Huệ Khanh :

- Ngươi có thấy qua loài dơi chưa?

Nhạc Hạc gật đầu :

- Thấy rồi.

Cảnh Huệ Khanh :

- Khi nó từ trên cao hạ xuống, hai cánh dang ra từ từ hạ xuống, tư thế đó thật mỹ miều.

Nhạc Hạc :

- Tỷ tỷ muốn nói chúng ta có thể chế tạo đôi cánh cột vào mình rồi bay xuống núi như loài dơi?

Cảnh Huệ Khanh :

- Không, không phải là đôi cánh mà là chiếc dù lớn, chúng ta có thể chế tạo hai chiếc dù lớn rồi cột vào mình, sau đó nhảy từ đỉnh núi xuống, lúc đó gió sẽ thổi căng chiếc dù lớn, tốc độ rơi của nó sẽ chậm lại.

Nhạc Hạc :

- Như vậy nguy hiểm quá, không khéo sẽ bị tan xương nát thịt!

Cảnh Huệ Khanh :

- Chúng ta có thể thí nghiệm trước, cho đến khi xác định chắc chắn là an toàn chúng ta mới nhảy xuống.

Nhạc Hạc :

- Thí nghiệm như thế nào?

Cảnh Huệ Khanh :

- Phía sau của bảo có một cây cổ thụ cao hơn hai chục trượng, chúng ta cột dù vào mình rồi trèo lên đó, nhảy xuống liền biết ngay.

Nhạc Hạc mừng quá :

- Nhưng dùng vật liệu gì để chế tạo hai chiếc dù lớn?

Cảnh Huệ Khanh chỉ hai tấm rèm vải :

- Dùng hai tấm rèm vải này, mỗi tấm rộng hơn hai trượng vuông, cũng đủ rồi.

Nhạc Hạc :

- Được, chúng ta bắt tay vào việc đi!

Dứt lời, liền bước tới kéo hai tấm rèm vải xuống.

Cảnh Huệ Khanh ngăn hắn lại :

- Đừng vội, bây giờ trời đã tối, sáng mai chúng ta hãy bắt tay vào việc.

oo Ngày mười một tháng chín...

Tức là hai hôm sau ngày trùng cửu, sau giờ ngọ một chút, ở chân núi Quỷ bảo xuất hiện hai cha con tiều phu. Người cha khoảng năm mươi tuổi, đứa trẻ hơn hai mươi. Hai cha con đầu đội nón lá, vai mang đòn gánh, lưng lận rìu, đang hoảng sợ nhìn lên vách núi trên cao, rõ ràng họ mới đến nơi này, mới vừa phát hiện cây cầu treo bị gẫy, lão tiều phu nói với vẻ mặt kinh ngạc :

- Vinh nhi!

Thiếu niên trả lời :
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc