Bán thế anh hùng - Chương 03

Tác giả: Tần Hồng

- Vậy à! Đại sư có thể nói tường tận xem tại hạ sát sư như thế nào? Lấy oán trả ơn như thế nào? Lại hãm Hi*p vợ con của kẻ khác như thế nào?

Vô Ưu Tử :

- Về việc sát sư, sư phụ của ngươi có phải là Thiên Dã tán Nhân Cư Lục An?

Nhạc Nhất Thực :

- Đúng!

Vô Ưu Tử :

- Hai mươi năm trước, lúc ngươi mới mười tám tuổi, Thiên Dã Tán Nhân phát hiện căn cốt của ngươi quá tốt, nên nhận ngươi làm đồ đệ, căn cốt của ngươi tuy tốt nhưng hạnh kiểm quá tệ. Thiên Dã Tán Nhân sau khi phát hiện điều đó, nên không chịu truyền thụ cho ngươi những võ công cao hơn, nên ngươi hoài hận ở trong lòng, một hôm ngươi cả gan lén bỏ thuốc độc vào thức ăn của lệnh sư, sau khi Gi*t ૮ɦếƭ lệnh sư, ngươi đã lấy cắp một bộ võ công bí phổ...

- “Ầm”!

Nhạc Nhất Thực vỗ mạnh lên bàn, đứng lên quát :

- Nói bậy, ai nhìn thấy những việc đó?

Vô Ưu Tử chậm rãi :

- Đương nhiên phải có người thấy, nếu không thiên hạ làm sao biết được tội ác của ngươi?

Nhạc Nhất Thực giận dữ :

- Ngươi nói ai đã nhìn thấy?

Vô Ưu Tử lắc đầu :

- Vì sự an toàn, bần đạo không thể nói ra danh tánh của kẻ mục kích những sự việc đó!

Nhạc Nhất Thực :

- Hừ, nói như vậy, các ngươi đã quyết định không để cho tại hạ có cơ hội giải oan?

Vô Ưu Tử :

- Ngươi có sát sư hay không, trong lòng ngươi phải hiểu, hà tất phải giận dữ như vậy?

Nhạc Nhất Thực lạnh lùng :

- Các ngươi muốn nhổ cái gai trong mắt này, có thể liên hiệp lại ra tay, đâu cần vu cáo cho ta như vậy!

Bạch Đầu Ông Đồng Thiên Cầu :

- Mời Nhạc đại hiệp ngồi xuống để bọn ta kể hết những tội ác của ngươi xong, rồi ngươi hãy biện bạch.

Nhạc Nhất Thực bất đắc dĩ phải ngồi xuống :

- Được, để ta nghe xem lấy oán trả ơn như thế nào, hãm Hi*p vợ con người ta thế nào?

Bạch Đầu Ông :

- Nói về lấy oán trả ơn, sau khi ngươi lấy được cuốn võ công bí phổ, liền một mình chạy đến Ngọc Long Sơn để khổ luyện, nhưng vì ngươi quá nôn nóng nên đến năm thứ ba thì bị tẩu hỏa nhập ma, làm cho hai chân bị tê liệt không thể ra khỏi sơn động đúng không?

Nhạc Nhất Thực lạnh lùng :

- Nói tiếp đi!

Bạch Đầu Ông :

- Nhưng số ngươi còn lớn, đúng lúc ngươi đã cạn kiệt lương thực, bỗng có Quỷ Thần nhị y vào núi hái thuốc, rồi vì trú mưa nên vào hang động và phát hiện ra ngươi...

Hắn ngừng một lát rồi tiếp :

- Quỷ Thần nhị y là hai nhân vật rất nổi tiếng, họ không những y thuật cao minh mà còn mang trong mình một võ công tuyệt thế, họ biết được hai chân của ngươi bị tê liệt và tẩu hỏa nhập ma, nên dùng nội công thâm hậu đả thông những huyệt đạo bị bế tắc ở đôi chân ngươi, họ tự nguyện đem công lực của họ chữa trị cho ngươi, đối với ngươi quả là một duyên kỳ ngộ, vì làm như vậy đôi chân của ngươi không những được phục hồi mà còn trong một ngày đã tăng thêm công lực của một giáp tử, phàm người luyện võ cũng rất khó mong được như vậy, nào ngờ sau khi ngươi được phục nguyên, không những không đem lòng cảm kích, mà còn thừa lúc nguyên khí của họ bị tổn thương hạ độc thủ Gi*t ૮ɦếƭ họ!

Nhạc Nhất Thực phẫn nộ :

- Gi*t người cũng phải có lý do, họ đã cứu sống ta, tại sao ta lại Gi*t họ?

Bạch Đầu Ông :

- Đó cũng chính là điều mà chúng ta muốn biết.

Nhạc Nhất Thực - Ta Gi*t Quỷ Thần nhị y cũng có người trông thấy sao?

Bạch Đầu Ông :

- Sau khi ngươi Gi*t hại Quỷ Thần nhị y, liền rời khỏi sơn động, kỳ thực thần y không có ૮ɦếƭ liền, họ miễn cưỡng dùng sức lực cuối cùng khắc lên vách đá bằng dao ghi rõ nguyên nhân bị Gi*t, sau đó có người vào sơn động mới phát hiện ra điều bí mật này.

Nhạc Nhất Thực cố gắng bình tĩnh lại, trầm tĩnh nói :

- Còn việc hãm Hi*p vợ con người khác thì xảy ra như thế nào?

Tam Xích Phán Mâu Thiết Sơn :

- Có lẽ ngươi ở trong sơn động quá lâu cho nên lúc xuống núi muốn tận tình hưởng lạc một phen. Có một hôm ngươi đi ngang qua Bắc Điền, đêm khuya lỡ đường, ngươi xin tá túc ở một hộ dân, hộ đó chỉ có ba người, chủ hộ, vợ và một đứa con gái, ngươi thấy người phụ nữ kia cũng có chút nhan sắc, nên động thú tính, liền Gi*t người chủ hộ, sau đó hãm Hi*p người phụ nữ, nhưng chưa thỏa Dụς ∀ọηg, ngay cả đứa con gái mới mười hai tuổi, ngươi cũng không buông tha.

Trên khuôn mặt Nhạc Nhất Thực đang co giật vì phẫn nộ, lớn tiếng quát :

- Ai đã thấy việc đó?

Tam Xích Phán Mâu Thiết Sơn :

- Lưới trời Ⱡồ₦g lộng, nhưng không sót ai, ngươi tưởng rằng đã thu xếp mọi việc rất chu đáo, kỳ thực lại có một người theo dõi rất rõ ràng những tội ác của ngươi, nhưng vì người đó võ công kém cỏi, nên không dám ra tay ngăn cản ngươi, hắn theo dõi cho đến khi ngươi phóng hỏa đốt nhà mới lặng lẽ rời khỏi, vài năm sau, hắn đi lại trên giang hồ và gặp lại ngươi, mới biết ngươi là Kiếm Quân Tử Nhạc Nhất Thực!

Nói đến đây hắn thở dài tiếp :

- Nhạc Nhất Thực ngươi có đúng là một quân tử không?

Nhạc Nhất Thực đứng bật dậy :

- Những tội ác mà các vị vừa kể, nếu không phải các vị cố ý vu khống thì là có người cố tình hãm hại ta. Bây giờ các vị có thể mời người đã tố giác ta đến cho ta gặp mặt được không?

Bách thiện thiền sư nghiêm nghị :

- Không cần, bổn hội đã điều tra rõ ràng, quả thật có những việc như vậy.

Đột nhiên Nhạc Nhất Thực ngửa mặt cười to :

- Ha ha ha, tại hạ luôn nghĩ rằng các vị lập nên “Ngũ Lão hội” để trừ gian diệt bạo, bảo vệ chính nghĩa ở chốn võ lâm, không ngờ các vị chỉ là một bọn người không rõ trắng đen ngu xuẩn vô năng.

Bạch Đầu Ông cười lạnh lùng :

- Nhạc Nhất Thực ngươi gần ૮ɦếƭ đến nơi, còn dám ăn nói bậy bạ.

Nhạc Nhất Thực dứt tiếng cười, nói từng tiếng một :

- Các ngươi nghĩ rằng hôm nay có thể lấy được mạng ta sao?

Bạch Đầu Ông :

- Đúng vậy! Ngươi có cánh cũng bay không khỏi.

Nhạc Nhất Thực :

- Vậy thì xin lãnh giáo, lãnh giáo!

Bỗng nhiên Cửu Hoa thần ni thở dài nói :

- Nhạc thí chủ, sao không ăn chút thức ăn, làm con ma no còn hơn là làm ma đói!

Nhạc Nhất Thực lạnh lùng :

- Cám ơn, bây giờ ta rất muốn mửa ra hai chung rượu vừa rồi.

Tam Xích Phán Mâu Thiết Sơn cười :

- Ha ha! Nếu ngươi mửa ra được thì ngươi sẽ thoát ૮ɦếƭ!

Nhạc Nhất Thực biến sắc :

- Các ngươi đã hạ độc trong rượu?

- Không sai, ngươi đã dùng độc để sát sư, nên bọn ta cũng phải để ngươi nếm thử mùi vị của rượu độc, ngươi hãm Hi*p vợ con người khác rồi phóng hỏa đốt nhà, thì lát nữa bọn ta cũng phóng hỏa để ngươi được ૮ɦếƭ cháy.

Nhạc Nhất Thực trừng mắt, hét lên một tiếng sấm sét, dùng chân đạp đổ cái bàn.

Ngũ lão đã phòng bị từ trước, nhất tề thoái lui.

Nhạc Nhất Thực đưa tay chỉ vào Tam Xích Phán Mâu Thiết Sơn, mặt đầy sát khí :

- Lão thất phu, ngươi đường đường là Chưởng môn một phái sao lại dùng thủ đoạn hèn hạ, ta thề sống ૮ɦếƭ với ngươi.

Dứt lời, người đã phóng tới như chớp, phóng ra một chưởng.

Hắn có biệt hiệu Kiếm Quân Tử nhưng đã nhiều năm không đeo kiếm, vì kiếm thuật của hắn đã luyện tới cảnh giới tối cao, không cần sử dụng tới thanh kiếm hữu tình nữa.

Một chưởng của hắn vừa phóng ra còn mãnh liệt hơn thanh kiếm.

Tam Xích Phán Mâu hú dài một tiếng, đưa tay phải lên đón ngay chưởng lực của hắn dùng sức đẩy ra.

“Đùng” Song chưởng chạm nhau phát ra một tiếng nổ như hai ngọn sóng chạm nhau, tức thì cuồng phong nổi dậy, những người đứng chung quanh, quần áo đều bị gió hất tung lên.

Công lực của Tam Xích Phán Mâu kém hơn một bậc, hai chân đứng không vững liền bị đẩy lùi ba bước.

Nhạc Nhất Thực chỉ lui một bước. Nhưng đột nhiên trên trán hắn đổ mồ hôi to bằng hạt đậu, khuôn mặt cũng co rút vì đau đớn!

Bởi vì hắn đột nhiên cảm thấy ruột đau như cắt, hình như bị con dao đâm qua lại.

Tam Xích Phán Mâu Thiết Sơn nhìn thấy như vậy, biết rằng độc dược đã có tác dụng, tức thì cười lớn một tiếng, bước tới bồi thêm một chưởng và lớn tiếng quát :

- Nằm xuống!

Nhạc Nhất Thực đau đớn đến kiệt sức, không dám phóng chưởng chống đỡ, liền nghiêng mình né tránh.

Vừa lúc nghiêng mình né tránh, thân mình như cành liễu trước gió, đột nhiên lại đứng thẳng lên, tay phải dùng chỉ điểm tới.

Tam Xích Phán Mâu không thể nào ngờ được hắn có thân pháp kỳ diệu như vậy, muốn né tránh đã không kịp, trúng ngay một chỉ ngay иgự¢, sức mạnh của một chỉ này không kém gì một chưởng sấm sét lúc nãy, đau quá hắn la lên một tiếng và phun ra một ngụm máu.

Bách Thiện thiền sư hoảng sợ, liền lên tiếng :

- Mâu chưởng môn, lui ra!

Tam Xích Phán Mâu Thiết Sơn cũng sợ Nhạc Nhất Thực thừa thắng xông lên, vội vàng lui ra sau, dựa vào vách tường thở hổn hển.

Kỳ thực, Nhạc Nhất Thực sau khi phóng ra một chỉ, toàn thân đã không còn một chút sức lực và cơn đau trong bụng đã đến lúc không thể nào chịu được nữa, hắn lảo đảo lui vào góc tường cúi xuống, ngay lúc hắn cúi xuống...

- Ai?

Đột nhiên Vô Ưu Tử quát lớn, phóng mình bay ra phòng khách.

Bách Thiện thiền sư biến sắc, cũng phóng mình bay theo ra đến phía ngoài, nhưng không thấy có điều gì khác biệt, vẻ mặt ngơ ngẩn hỏi :

- Vô Ưu đạo huynh nhìn thấy điều gì?

Vô Ưu Tử quay lại với vẻ mặt khó hiểu :

- Kỳ lạ bần đạo rõ ràng nhìn thấy một bóng người lướt qua, sao bây giờ lại không thấy?

Bách Thiện thiền sư kinh ngạc :

- Đạo huynh có nhìn lầm không?

Vô Ưu Tử :

- Không thể nào!

Bách Thiện thiền sư đưa mắt nhìn tứ phía, bỗng thấy một con chim ưng đậu trên cành của một cây tùng già ở phía ngoài cửa bảo, liền cười ha hả :

- Cái bóng ma mà đạo huynh nhìn thấy, có thể chính là nó đấy!

Vừa nói, lão vừa chỉ vào con chim ưng.

Vô Ưu Tử nhìn thấy đành gượng cười :

- Ồ! Là nó sao?

Bách Thiện thiền sư cười :

- Có thể là nó bay ngang trước cửa, đạo huynh nhìn thấy cái bóng của nó!

Vô Ưu Tử :

- Không sai, con súc sinh này làm bần đạo hoảng hồn.

Vừa nói, họ vừa bước trở vào phòng khách.

Bạch Đầu Ông hỏi :

- Chuyện gì vậy?

Vô Ưu Tử cười :

- Một con chim ưng bay qua trước cửa, bần đạo tưởng lầm là người.

Bạch Đầu Ông cười ha hả :

- Ở Quỷ bảo thì chỉ có quỷ, sao lại có người.

Cửu Hoa thần ni mỉm cười :

- Tòa Quỷ bảo này quả thật có quỷ sao?

Bạch Đầu Ông :

- Nghe nói từ lâu thường hay xuất hiện một con nữ quỷ, là thật là giả, lão phu cũng chưa dám khẳng định.

Vô Ưu Tử liếc nhìn Nhạc Nhất Thực cười nói :

- Bắt đầu từ hôm nay, tòa Quỷ bảo này sẽ có thêm một con nam quỷ.

Nhạc Nhất Thực vẫn ngồi bất động, vì hắn đã hôn mê bất tỉnh.

Bách Thiện thiền sư đến gần Tam Xích Phán Mâu Thiết Sơn :

- Thương thế của Mâu chưởng môn ra sao rồi?

Tam Xích Phán Mâu nhổ ra một miếng đờm dính máu, mỉm cười :

- Không sao, không ngờ tên tiểu tử này đã luyện thành môn võ “Chân Dương Xuyên Tâm Chỉ” đã thất truyền từ lâu rồi, may mắn thuốc độc đã có tác dụng, nếu không thật khó mà tưởng tượng.

Bách Thiện thiền sư :

- Mâu chưởng môn hãy ngồi tịnh dưỡng, còn hắn hãy để bọn bần đạo xử trí.

Nói xong, liền quay qua Nhạc Nhất Thực. Vô Ưu Tử :

- Hắn đã bị hôn mê.

Bách Thiện Thiền Sư :

- Vậy thì đạo huynh hãy đi đốt lửa, còn bần đạo ở đây cột hắn lại.

Vô Ưu Tử gật đầu, vẫy tay gọi Bạch Đầu Ông rồi cùng bước ra ngoài.

Bách Thiện thiền sư đi vào cánh cửa phía trong của phòng khách, lấy ra một thanh gỗ to bằng miệng chén dài khoảng một trượng, mỉm cười nói với Cửu Hoa thần ni :

- Đến đây giúp ta cột hắn lại.

Cửu Hoa thần ni lấy ra một cuộn dây, cùng với Bách Thiện thiền sư cột chặt Nhạc Nhất Thực vào thanh gỗ, sau đó hai người khiêng Nhạc Nhất Thực ra một khoảng đất trống ở phía ngoài bảo.

Lúc này Vô Ưu Tử và Bạch Đầu Ông đã nhặt được một đống củi khô, Vô Ưu Tử rút thanh trường kiếm trên lưng, khoét một lỗ sâu dưới đất rồi bỏ củi khô vào. Bách Thiện thiền sư bỏ thanh gỗ được cột dính với người của Nhạc Nhất Thực vào hố đó, cuối cùng Nhạc Nhất Thực bị đứng thẳng trên đống củi khô. Sau đó, Bạch Đầu Ông quay vào trong bảo xách ra một thùng dầu, tưới vào hố sâu cười nói :

- Xong rồi, có thể châm lửa được rồi!

Cửu Hoa thần ni cười lớn :

- Thật là tàn nhẫn.

Miệng thì cười tay thì móc túi, lấy từ trong áo ra hai thanh đá lửa, đánh ra tia lửa châm vào đống củi khô.

Đống củi khô đã được tưới dầu, vừa gặp lửa tức thì cháy lên hừng hực! Trong chớp mắt Nhạc Nhất Thực đã bị ngọn lửa nuốt chửng, trước tiên là quần áo của hắn bị cháy và rớt ra từng mảnh, sau đó toàn thân từ trắng chuyển sang đỏ, rồi từ đỏ chuyển sang đen, phát ra mùi vị khó ngửi...

Khoảng nửa canh giờ, người của Nhạc Nhất Thực chỉ còn lại bộ xương!

- Quỷ, quỷ, quỷ!

Bỗng nhiên Tam Xích Phán Mâu thần sắc kinh hoàng, chạy từ phòng khách ra.

Bách Thiện thiền sư, Vô Ưu Tử, Bạch Đầu Ông và Cửu Hoa thần ni đều giật mình hoảng sợ, đồng thanh hỏi :

- Việc gì?

Tam Xích Phán Mâu Thiết Sơn mặt đầy vẻ hoảng sợ :

- Ta nhìn thấy cái đầu của con nữ quỷ kia, nó từ ngoài thò vào trong phòng khách.

Vừa nói, hắn vừa chạy về phía tam cấp.

Bọn Bách Thiện thiền sư đều cảm thấy rợn người rùng mình, không đủ can đảm để xem hư thật ra sao, nên liền co chân chạy theo Tam Xích Phán Mâu Thiết Sơn về phía tam cấp thẳng ra cầu treo...
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc