Bán thế anh hùng - Chương 01

Tác giả: Tần Hồng

Hồi 1 - Nhạn Đãng Quỷ bảo anh hùng chủng

Chương 01:

Thiên Khiếm, là một trong năm cảnh đẹp của xứ Tiên Hoa, nhưng người ta đến du ngoạn xứ Tiên Hoa lại rất ít khi đến được Thiên Khiếm. Vì muốn đến Thiên Khiếm cần phải vượt qua một vách đứng, muốn vượt qua vách đứng đó chỉ có một cách là leo bằng hai tay, rất khó khăn và nguy hiểm, nếu không cẩn thận ắt sẽ tan thây nát thịt, cho nên rất ít người lui tới nơi đó.

Nhưng nếu vượt qua được vách đứng thì sẽ gặp một thế giới khác biệt, đất rộng và bằng phẳng, có đình, có lầu, đình có danh là Vọng Khê, lầu có hiệu là Hám Thành, vì đứng ở những nơi đó có thể nhìn rõ Phổ Dương giang, còn có thể nhìn rõ Phổ Dương thành nên mới gọi là Vọng Khê đình và Hám Thành lầu.

Xung quanh Thiên Khiếm, rừng lá sum xuê, kỳ nham quái thạch như rồng như cọp, đôi lúc còn có vài con hạc trắng đứng kênh kiệu, thật là một đào viên tiên cảnh, làm cho con người không mải may nghĩ đến thế giới phàm tục bên ngoài.

Phía trước đình Vọng Khê, có một thung lũng đi xuống khoảng năm trăm thước, lại hướng lên trên thì thấy một thạch động, bên phải thạch động có một tịnh xá. Tịnh xá này, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nhưng bề ngoài tao nhã thoát phàm, như một ẩn sĩ danh sơn sừng sững trên đỉnh đồi.

Lúc này, trên một tảng đá bằng phẳng nằm phía trước tịnh xá, đang có một cậu bé ngồi xếp chân chữ ngũ. Cậu bé này mi thanh mục tú, thần thái lại rất trang nghiêm, trông giống như một cao tăng đắc đạo. Hắn đang ngồi tập luyện thuật thổ nạp, bên cạnh để một thanh bảo kiếm, thoạt nhìn ai cũng biết đó là một đứa trẻ có luyện võ.

Đột nhiên, một bóng trắng thoát qua trước mắt. Thì ra là một người trung niên.

Người này mi kiếm mục phụng, sống mũi thẳng đứng, mặc một chiếc áo dài trắng như tuyết, phong độ tao nhã, ẩn hiện một khí phách siêu phàm.

Cậu bé này vừa trông thấy người trung niên, liền mỉm cười đứng dậy :

- Thưa cha, cha đã về.

Bạch y văn sĩ vỗ vai cậu bé, nhẹ nhàng :

- Hạc nhi, không nên gián đoạn, hãy tiếp tục luyện công.

Chú bé gật đầu, lại ngồi xuống trở lại, nét mặt nghiêm nghị tiếp tục luyện công.

Bạch y văn sĩ nhẹ nhàng bước vào tịnh xá, đi thẳng đến nhà bếp phía sau, bước đến phía sau một phụ nữ trẻ đẹp đang làm bếp, đột nhiên ôm lấy eo của nàng :

- “Á”...

Người phụ nữ trẻ đẹp la lên một tiếng, quay đầu nhìn thấy là chồng của mình, liền cười :

- Đáng ૮ɦếƭ, làm thiếp giật mình à!

Trung niên văn sĩ cười ha hả :

- Vâng, bất ngờ?

Người phụ nữ trẻ đáp :

- Chàng nói cuối tháng mới về, sao lại về sớm hơn nửa tháng?

Trung niên văn sĩ cúi xuống hôn nàng :

- Vì ta nhớ nàng quá!

Khuôn mặt người phụ nữ trẻ đẹp ửng đỏ, đẩy hắn ra cười hờn :

- Chàng lại không đứng đắn nữa rồi, để Hạc nhi trông thấy thật khó coi!

Trung niên văn sĩ mở nắp nhìn vào trong nồi, hỏi :

- Hôm nay có món gì ngon không?

Người phụ nữ trẻ đẹp nói :

- Hôm qua Hạc nhi săn được một con thỏ.

Nàng quay mình, thêm củi vào lò tiếp :

- Sự việc giải quyết xong chưa?

Trung niên văn sĩ :

- Xong rồi, ta chỉ cần viết một lá thư đưa tam thúc đem lên núi, đối phương liền trao trả tiêu ngân, mà còn xin lỗi liên hồi.

Người phụ nữ trẻ đẹp mỉm cười :

- Xem ra đương kim võ lâm, số người dám không nể mặt chàng cũng không nhiều.

Trung niên văn sĩ thần sắc phơi phới :

- Đương nhiên, bởi vì thiên hạ đâu có Kiếm Quân Tử Nhạc Nhất Thực!

Người phụ nữ trẻ đẹp liếc hắn một cái :

- Lại nữa, nên biết rằng trăng tròn rồi lại khuyết, sau này chàng nên khiêm tốn một chút, bớt lo chuyện bao đồng.

Kiếm Quân Tử Nhạc Nhất Thực cười ha hả :

- Xem nào, lần này ta vì việc của Tam thúc nàng, sao nàng lại trách ta?

Người phụ nữ trẻ đẹp bỗng nhiên u buồn :

- Không sai, lần này là vì việc của Tam thúc thiếp, nhưng từ trước đến giờ chàng hay bất bình trước những việc trái tai gai mắt, đã ***ng chạm đến rất nhiều người, thiếp thật lo lắng...

Kiếm Quân Tử Nhạc Nhất Thực cười :

- Không cần nữa, bắt đầu từ hôm nay, ta sẽ không xuống núi nữa...

Người phụ nữ trẻ đẹp :

- Nhưng mà chắc chàng phải xuống núi một lần nữa!

Kiếm Quân Tử Nhạc Nhất Thực ngạc nhiên :

- Tại sao?

Người phụ nữ trẻ đẹp :

- Buổi trưa hôm trước Chưởng môn của ngũ đại môn phái gồm Thiếu Lâm, Võ Đang, Huỳnh Sơn, Bạch Hạc, Thanh Liên có đến đây tìm chàng, thiếp bảo chàng đi vắng, họ đã để lại một vật...

Kiếm Quân Tử Nhạc Nhất Thực liền hỏi :

- Vật gì?

Người phụ nữ trẻ đẹp :

- Một lá thư dán kín, để trong ngăn tủ thứ ba ở trong phòng, chàng đến lấy mà xem.

Kiếm Quân Tử Nhạc Nhất Thực liền ra khỏi nhà bếp, đi vào trong phòng, lấy từ ngăn tủ thứ ba ra một lá thư, liền mở ra xem. Trong lá thư là một vuông lụa trắng.

Vuông lụa rộng năm tấc, dài một thước, trên góc có một hàng chữ ngang, được thêu bằng chữ đỏ “Ngũ Lão hội Lệnh tiên”, chính giữa là hai hàng chữ viết rồng bay phượng múa :

“Kiếm Quân Tử Nhạc đại hiệp đại giám :

Nay bổn hội có một việc quan trọng cần bàn với Nhạc đại hiệp, thượng thỉnh giá lâm Bắc Nhạn Đãng sơn Quỷ bảo, vào lúc giờ ngọ Trùng cửu.

Thiếu Lâm Bách Thiện sư.

Võ Đang Vô Ưu tử.

Huỳnh Sơn Bạch Đầu Ông.

Bạch Hạc Tam Xích Phán Mâu.

Thanh Liên Cửu Hoa ni.

Đồng bái”.

Kiếm Quân Tử Nhạc Nhất Thực xem xong lá thư, liền nhíu mày tự nhủ :

- “Hừ, với ta mà họ dám dùng Ngũ Lão lệnh!”

- Việc gì?

Người phụ nữ trẻ đẹp đã vào trong phòng.

Nhạc Nhất Thực đưa vuông lụa trắng cho nàng.

- Nàng xem đi!

Người phụ nữ cầm vuông lụa đọc xong, trên mặt lộ vẻ không hiểu :

- Họ mời chàng đến Bắc Nhạn Đãng sơn Quỷ bảo để làm gì?

Nhạc Nhất Thực mỉm cười :

- Không biết, nhưng tại sao họ lại phải dùng đến Ngũ Lão lệnh?

Người phụ nữ lại nhìn vuông lụa trắng :

- Đây chính là Ngũ Lão lệnh mà chàng đã từng nói?

Nhạc Nhất Thực gật đầu :

- Không sai, Ngũ Lão lệnh đến nơi nào, thiên hạ đều phải phục tùng, vì Ngũ Lão lệnh là một tổ chức được đương kim võ lâm công nhận, tương đương với Võ lâm Minh chủ.

Người phụ nữ lại nhìn Ngũ Lão lệnh :

- Nhưng những lời nói trên đây không hề tỏ ra bất kính với chàng.

Nhạc Nhất Thực :

- Họ đã sử dụng Ngũ Lão hội lệnh tiên, tức là hàm ý mệnh lệnh.

Người phụ nữ :

- Chàng không vừa ý?

Nhạc Nhất Thực cười :

- Nàng có biết năm người bọn họ hiện giờ tuy là những nhân vật tột đỉnh của võ lâm nhưng ta đã từng so tài với từng người một và đều thắng họ, lúc họ sáng lập Ngũ Lão hội, đáng lẽ phải đánh tiếng nói với ta mới phải...

Người phụ nữ tiếp lời :

- Cuối cùng chẳng những không hề đánh tiếng, mà hôm nay còn dám hạ Ngũ Lão lệnh với chàng đúng không?

Nhạc Nhất Thực :

- Đúng!

Người phụ nữ trẻ đẹp cười :

- Chàng đâu có lão, chẳng lẽ muốn chém một chân?

Nhạc Nhất Thực :

- Ta lại không có ý đó, chỉ cảm thấy rằng họ không nên dùng Ngũ Lão lệnh với ta!

Người phụ nữ :

- Họ đã là những nhân vật lãnh đạo được võ lâm công nhận, thì chàng tôn kính họ một chút cũng không lỗ lã gì.

Nhạc Nhất Thực gật đầu, cầm lấy vuông lụa trắng từ tay nàng, chỉ vào năm chữ Ngũ Lão hội lệnh tiên :

- Nàng thấy năm chữ này thế nào?

Người phụ nữ :

- Rất đẹp!

Nhạc Nhất Thực :

- Đây là thủ nghệ của đương kim Thiên hạ đệ nhất thích tú danh gia Mai lão phu nhân, nghe nói Lệnh tiên của Ngũ Lão hội đều là thủ Pu't của bà ta, người khác không thể nào giả mạo.

Người phụ nữ :

- À!

Lúc này ái tử Nhạc Hạc của họ đang nhảy tung tăng vào nhà, vừa đi vừa la :

- Mẹ ơi, mẹ ơi, con đói lắm rồi!

Người phụ nữ :

- Thôi được! để mẹ dọn cơm.

Nói xong, nàng đi vào nhà bếp để chuẩn bị bữa cơm.

Nhạc Nhất Thực đi với con vào phòng ăn, hỏi :

- Hạc nhi, gần đây có tiến bộ không?

Nhạc Hạc đáp :

- Có, thưa cha, con cảm thấy Nhâm Đốc hai huyệt sắp được đả thông.

Nhạc Nhất Thực vui mừng :

- Tốt lắm, thành tựu mai sau của con nhất định phải hơn cha.

Nhạc Hạc :

- Thưa cha, mẹ có nói với cha việc năm vị Chưởng môn đến nhà ta không?

Nhạc Nhất Thực :

- Có!

Nhạc Hạc :

- Họ có để lại một vật.

Nhạc Nhất Thực đưa Ngũ Lão hội Lịnh Tiên cho con xem :

- Chính là vật này, họ mời cha đến Bắc Nhạn Đãng sơn Quỷ bảo để thương lượng một việc.

Nhạc Hạc nhìn thấy hai chữ Quỷ bảo, tỏ vẻ thích thú :

- Quỷ bảo là nơi nào vậy?

Nhạc Nhất Thực :

- Cha cũng không rõ lắm, nghe nói đó là một cổ bảo, Bảo chủ là một vị võ lâm cao nhân, trong bảo có một a hoàn, không biết lý do gì lại thắt cổ tự tử, sau đó thì trong bảo luôn có ma hiện về, không ai dám ở nữa, từ đó về sau người ta gọi nó là Quỷ bảo.

Người phụ nữ đã dọn cơm xong.

Nhạc Hạc không muốn ăn cơm nữa, hỏi tiếp :

- Họ mời cha đến Quỷ bảo không lẽ muốn cha đi bắt quỷ?

Nhạc Nhất Thực cười :

- Có thể như vậy.

Nhạc Hạc vui mừng :

- Cha cho hài nhi đi theo được không?

Nhạc Nhất Thực lắc đầu :

- Không được, võ công của con còn chưa luyện thành, không thể xuống núi hành đạo.

Nhạc Hạc :

- Nhưng hài nhi muốn biết hình hài con quỷ ra sao?

Nhạc Nhất Thực :

- Quỷ thì đâu có nhìn thấy được.

Nhạc Hạc :

- Nếu không nhìn thấy được, sao họ lại biết có quỷ?

Nhạc Nhất Thực lắc đầu :

- Nhưng... ta nghĩ rằng đôi lúc quỷ cũng hiện hình, hoặc là hóa thành một luồng âm phong, hoặc chỉ văn kỳ thanh, bất kiến kỳ hình...

Người phụ nữ lên tiếng :

- Thôi, ăn cơm đi, đừng lo nói chuyện ma quỷ nữa.

Nhạc Hạc vừa ăn cơm vừa hỏi :

- Cha, người ta ૮ɦếƭ đi sao lại biến thành quỷ được?

Nhạc Nhất Thực :

- Thông thường người ta ૮ɦếƭ oan mới có thể biến thành quỷ, vì hàm oan mà ૮ɦếƭ, cho nên âm hồn bất tán, biến thành quỷ để trả thù.

Nhạc Hạc gật đầu :

- Hài nhi hiểu rồi, nhưng quỷ đã vô hình làm sao mà bắt được?

Nhạc Nhất Thực cười :

- Đồ ngốc, cha chỉ nói đùa với con thôi, cha giỏi tới đâu đi nữa cũng không thể bắt quỷ được. Ngũ Lão hội mời cha đến Quỷ bảo, cũng tuyệt không phải vì chuyện bắt quỷ.

Nhạc Hạc ngạc nhiên :

- Vậy thì họ mời cha đến Quỷ bảo làm gì?

Nhạc Nhất Thực lắc đầu :

- Cũng chưa biết.

Nhạc Hạc :

- Vậy cha có đến không?

Nhạc Nhất Thực :

- Đến!

Người phụ nữ hỏi :

- Bao giờ thì chàng đi?

Nhạc Nhất Thực :

- Hôm nay đã là ngày mồng ba tháng chín, ngày mai phải khởi hành mới kịp.

Người phụ nữ than nhẹ :

- Một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, chàng ở nhà được mấy ngày, sau chuyến đi này, chàng không được đi đâu nữa.

Nhạc Nhất Thực :

- Được, sau khi trở về ta sẽ bế môn tạ khách, không màng võ lâm thị phi nữa.

Hình như hắn vừa nghĩ đến việc gì, buông đũa xuống, lấy Ngũ Lão hội Lệnh tiên đưa cho nàng :

- Nàng hãy cất vật này đi.

Người phụ nữ ngạc nhiên :

- Sao vậy?

Nhạc Nhất Thực :

- Thì nàng cứ cất giữ.

Người đàn bà không hỏi nữa, cầm lấy Ngũ Lão lệnh. Tiếp tục ngồi ăn lặng lẽ.

Hôm sau, Kiếm Quân Tử Nhạc Nhất Thực tạm biệt thê nhi, hạ sơn hướng về Bắc Nhạn Đãng sơn Quỷ bảo.

Hắn là kiếm thuật đại gia kiệt xuất của võ lâm, xuất đạo mười mấy năm nay, ngang dọc thiên hạ không địch thủ, trải qua bao lần sóng to gió lớn, nên lần này tuy Ngũ Lão hội mời hắn đến gặp mặt tại Quỷ bảo thần bí, hắn cảm thấy chỉ là một việc thông thường mà thôi.

Đã sáu ngày đường, đúng buổi sáng ngày trùng cửu, hắn đã đến Bắc Nhạn Đãng sơn Quỷ bảo.

Nhạn Đãng sơn, chia làm Nam Nhạn, Trung Nhạn, Bắc Nhạn đều thuộc dãy Sương Sơn xưa gọi là Đông Âu Tam Nhạn, duy có Bắc Nhạn phong cảnh đẹp nhất, nằm ở bờ bắc của Âu Giang, nhiều đỉnh núi cao ngút hơn ngàn thước, trên đỉnh có hồ, nước trong mà mát, xuân đến nhạn về hay trú thân tại đây, nên mang danh Nhạn Đãng, trên núi lại có thác nước cao hàng trăm trượng, nước từ trên đổ xuống thật là hùng vĩ, quả là thiên hạ kỳ cảnh.

Kiếm Quân Tử Nhạc Nhất Thực, nhà ở Tiên Hoa, cách Bắc Nhạn Đăng Sơn chỉ vài trăm dặm, nhưng hôm nay lại là lần đầu tiên đến đây, nhìn cảnh đồi núi hùng vĩ, phong cảnh tuyệt vời cảm thấy khoan khoái trong lòng.

Hắn biết rằng ngôi Quỷ bảo thần bí tọa lạc ở đây, nhưng chính xác ở nơi nào, còn phải cất công đi tìm.

Tìm ở đâu bây giờ?

- Mặc kệ, lên núi trước rồi tính.

Nói xong, hắn đi theo một con đường lên núi.

Hắn mong gặp được một người nào đó, để hỏi thăm nơi tọa lạc của Quỷ bảo, ai ngờ đi hơn nửa ngày, đã sắp đến giờ ngọ, cũng không thấy một bóng người, trong lòng càng nôn nao.

Đi thêm một hai dặm nữa thấy có một ngọn đồi trọc, liền thi triển khinh công phóng mình lướt tới nhanh như hầu vượn, bay *** đồi trên cao nhìn xuống lướt nhìn xung quanh.

Nhưng hắn chỉ thấy rừng núi trùng điệp không những không thấy bóng dáng của Quỷ bảo mà những ngôi đền, miếu mà người ta thường bắt gặp ở trong núi cũng không thấy.

- “Thật đáng ૮ɦếƭ, tại sao họ không nói rõ ràng địa điểm của Quỷ bảo, mà chỉ nhắc đến hai chữ Quỷ bảo mà thôi, hại ta tìm kiếm khắp nơi, hay là cố tình trêu chọc ta?”

Càng nghĩ càng bực, liền ngửa mặt hú dài một tiếng! Hắn tuy tuổi vừa trung niên nhưng công lực, nội công đã đạt đến mức thượng thừa, tiếng hú dài vừa rồi thanh nhược long ngân, truyền xa nhiều dặm!

Bỗng thấy từ một cánh rừng ở dưới chân đồi, bước ra một nàng thiếu nữ áo xanh!

Hắn mừng quá, liền tung mình chỉ vài bước chân chớp nhoáng đã đến chân đồi, bước tới trước mặt nàng thiếu nữ áo xanh.

Thiếu nữ áo xanh khoảng mười sáu mười bảy tuổi, khuôn mặt rất tú lệ, nhưng y phục rất đơn giản, giống như là tỳ nữ của một gia đình nào đó.

Nàng bước đi uyển chuyển, sắc mặt trơ trẽn, Kiếm Quân Tử Nhạc Nhất Thực đứng trước mặt mà nàng hình như không thấy.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc