Bản Giao Hưởng Của Sự Trả Thù - Chương 05 (hết)

Tác giả: Jono

Khúc Giao Hưởng

Ngày mà bọn họ sắp triệt phá tổ chức MIA, ngày mà bọn họ sắp phải gặp lại người bạn cũ, D.A - đã đến.
Hơn 5000 người đã có mặt tại ngoại ô thành phố. Trc mặt họ bây giờ là tổ chức hùng mạnh trong thế giới đêm, tổ chức MIA.
Họ, có người cầm S***g, người cầm đao, cầm kiếm. Người thì châm độc, phi tiêu quanh người,... Nhưng ai cũng mang theo mình một thứ đó là lòng quyết tâm hoàn thành xong nhiệm vụ mà đích thân Keijn - sama giao phó.
Trong số hơn 5000 người đó, có ba người đứng đầu, ba người chỉ huy, ba người bạn đồng hành. Ko ai khác đó chính là Devil, Hell và Boold Angle ( B.A ).
Từ " toà lâu đài MIA " đi ra là Mỹ An. Đi sau chị ta là một đội quân có thể nói là toàn những kẻ mặt mũi bặm trợn. Cô ta cất tiếng nói:
- Hôm nay, Mỹ An tôi có nên thấy vinh dự khi được đón tiếp Tứ Quỷ ak nhầm Tứ Quỷ tan rã mất rồi còn đâu._ Mỉa mai bọn họ rồi cô ta chơi đòn tâm lý khi đả động đến D.A. ( Ak quên nói cho m.n là Mỹ An chưa biết về thân phận thật của Tứ Quỷ nha! )
- Im đi! Lên._ Quát nạt Mỹ An xong, Hell vẫy tay ra lệnh cho đàn em ở dưới xông lên.
Thấy vậy, bọn đàn em đằng sau Mỹ An cũng nghênh chiến. Cô ra luồn người, rút vào bên trong.
Theo như kế hoạch, B.A sẽ ở lại để chỉ huy 2000 người đã được phân chia, số còn lại đi theo Devil và Hell.
Đến lúc này, nhóm của Devil và Hell tiến thẳng vào toà nhà 5 tầng rộng lớn kia. Tiến thẳng lên tầng hai của toà nhà, ko có gì gây trở ngại cho họ khi có tấm bản đồ đầu đủ các bẫy ẩn và mật mã.
Tầng ba cũng ko có bóng dáng của một tên vệ sĩ nào. Chỉ toàn các bẫy ẩn đầy rẫy khắp tầng. Có lẽ kẻ thù quá khinh thường bọn họ khi chỉ phụ thuộc mãi vào bẫy và mật mã.
" Sao có thể dễ dàng như thế nhỉ?" Trong đầu Devil và Hell đều có những suy nghĩ giống hệt nhau. Nhưng có một hành động cắt ngang dòng suy nghĩ của họ.
- Giải quyết xong tầng một rồi. Có gần 500 người bị thương, số còn lại hơi đuối sức. Cẩn thận, đám người này ko phải nghiệp dư đâu. Tôi sẽ theo hai người nhanh nhất có thể._ Là B.A, cô đang báo cáo lại tình hình.
- Ok. Triển khai theo kế hoạch._ Đáp lại cô là Devil cất tiếng.
- Ukm._ B.A trả lời rồi dẫn theo đàn em chạy nhanh vào sâu trong toà nhà.
Men theo cầu thang lên tầng bốn, ngay đầu cầu thang họ đã thấy một toán người đầu trâu mặt ngựa chật kín tầng bốn chuẩn bị nghênh chiến.
Tên đứng đầu, có lẽ là chỉ huy của nhóm đó lên tiếng:
- Ko hổ danh là Nhị Quái, tất cả các bẫy ẩn do Kudrey - sama quá cố làm ra hai anh lại vượt qua quá dễ dàng đến thế. Lại còn một toán người ở sau, ko mất dù chỉ một người. Phải chăng hai anh có bí quyết gì sao?_ Ca ngợi Nhị Quái xong, hắn ta đặt ra một câu hỏi dò xét.
- Chỉ đơn giản là do chúng tôi quá giỏi thôi._ Nở một nụ cười khinh bỉ, Hell trả lời.
- Vậy sao? Nhưng lần này ko dễ dàng như vậy đâu._ Nhận ra nụ cười của Hell, dù rất tức giận nhưng đồng thời hắn ta cũng bình tĩnh mà đáp lại rồi cùng đàn em xông lên đánh bọn họ.
Thấy tình hình nguy cấp, Jun bảo với tên anh họ của mình ( Devil ):
- Anh cứ đi trc đi, để lại cho em khoảng 1000 người. Em xử lý đám này cho.
- Ukm. Cho chú em đi đúng là ko sai mà._ Nhận được cái gật đầu của Devil, Hell vỗ vai Jun nói rồi xông thẳng vào trận chiến.
Cứ thế, họ chạy lên tầng bốn thì nhóm của Hell lại tách ra để Devil đi trc.
Nhưng lên tầng năm lại là một vấn đề khó khăn hơn. Đối diện với anh là nhóm sát thủ được coi như con rối *** của tổ chức MIA.
Tuy rằng nhóm sát thủ đó ko thể bằng Devil nhưng Devil anh chỉ có thể đấu một mình. 1000 người đằng sau anh sao có thể đấu với nhóm đó? Chắc chắn họ sẽ mất mạng ngay lập tức.
Là một sát thủ, và cũng là một chỉ huy, anh phải bảo vệ họ. Ko thể để những đàn em trung thành với anh bỏ mạng một cách vô ích được!
Bên kia có sáu người mà anh chỉ có một. Thở dài, anh lấy lại phong độ của mình. Rồi ra lệnh cho đàn em đằng sau đứng yên, còn lại anh xông lên phía trc.
Tiến lên, anh mới đánh đấm được vài quả thì đã bị mấy khúc gậy đập vào người. Như thể bất lực, rút chiếc kiếm mà đích thân Keijn- sama rèn để tặng anh. Cứ mỗi tên một nhát, anh đã tiễn họ xuống âm phủ uống trà với tổ tiên.
Vừa giết xong tên cuối cùng, cũng là lúc Jun, Hell và B.A dẫn những đàn em đi sau lên đến tầng năm.
Theo như kế hoạch, họ đẩy mạnh cánh cửa trc mặt. Bước chân vào căn phòng sẽ và sắp thôi, đầy mùi máu tanh. Đập vào mắt họ là Anh Khánh và D.A đang đứng sát nhau hướng về phía họ. Còn Mỹ An và ông ta, chủ tịch tập đoàn MIA, người giết hại mẹ anh, người đàn ông đã ςướק đi bao nhiêu mạng người chỉ vì lợi ích của bản thân.
Bật cười thành tiếng, ông ta khen ngợi:
- Khá khen cho các ngươi có thể tiến tới được đây. Nhưng Phong ak ngươi ko thể thắng trong ván cờ này được rồi._ Dứt lời, mọi người trong Tứ Quỷ, ai cũng giật mình vì người đàn ông đó biết rõ trên thật của Devil.
- Ông biết tôi? Tôi biết ông?_ Ko giấu nổi sự tò mò, Devil đặt câu hỏi lại nhưng cũng ko thể dài dòng là bao.
- Đương nhiên là ngươi cũng phải biết tin tức về mẹ của ngươi chứ. Đúng ko?_ Cười khỉnh, ông ta đáp.
- Ông...! Giết!!!!!_ Nổi giận đùng đùng, Devil cho người lên tấn công.
Chỉ sau vài phút đánh đấm, chém giết. Thấy quá nhiều người bỏ mạng dưới lưỡi hái tử thần của D.A, Anh Khánh và Mỹ An. Hell thét lên:
- Dừng lại! Dừng lại nhanh lên.
- Mày nói gì vậy? Sao lại dừng lại?_ Khẽ gầm gừ, Devil nhăn mặt quay sang hỏi Hell.
- Tuy mày là chỉ huy nhưng mày đang mất kiểm soát. Mày đang làm mạng sống của đàn em chúng ta rơi vào ngõ cụt. Tỉnh lại đi! Mày ko phải Devil, một thành viên trong Nhị Quái hay sao? Đừng để người ta nói chúng ta chỉ có danh mà ko có tài năng ko thôi._ Gào lên quát mắng Devil, Hell cố gắng lấy lại sự bình tĩnh của mình.
- Ukm. Chắc thế._ Devil thở dài ngán ngẩm.
- Phong ak! Một tên nít ranh ngông cuồng như ngươi có lẽ cũng chẳng hơn ai là mấy._ Ông ta chế nhạo Devil.
- Ông muốn gì?_ Nhíu mày, Phong hỏi.
- Nếu ngươi ko muốn bị mất mặt vì những quá khứ, hiện tại hay tương lai của ngươi thì hãy cho tất cả các đàn em đi ra ngoài. Sẽ chỉ còn lại Tứ Quỷ, ta, Anh Khánh và Mỹ An mà thôi._ Đưa ra ý kiến thỏa thuận, ông ta nói gì đó ẩn dụ.
- Được._ Devil đồng ý ông ta sau đó quay mặt ra phía đàn em — Đi ra hết ngoài.
Tất cả mấy nghìn người cúi đầu chào Tứ Quỷ rồi rút ra ngoài.
- Xong rồi. Ông muốn gì?_ Vẫn câu hỏi đó nêu lên thắc mắc của Devil.
- D.A ngươi muốn biết tên sát thủ *** người ông yêu quý của ngươi là ai đúng ko?_ Phớt lơ đi câu hỏi của Devil, ông ta quay sang hỏi D.A.
Gật đầu tỏ vẻ đồng ý, D.A vẫn đang lặng thing ko lên tiếng.
- Tứ Quỷ, ở đây, ai cũng biết thân phận thật của các ngươi. Có thể bỏ mặt nạ ra được ko?_ Ông ta quay sang hỏi Tứ Quỷ.
- Được._ Đáp lại, Hell là người cởi mặt nạ ra trc. Sau đó là B.A rồi đến Devil và D.A.
Mỹ An là người ngạc nhiên nhất. Mồm liên tục lẩm bẩm tên từng người.
Khi tất cả đã cởi bỏ chiếc mặt nạ của mình ra, ông ta nói tiếp:
- D.A, Phong, hai ngươi đúng là ko có duyên với nhau. Ta đã nghe tin rằng hai ngươi từng hẹn hò đúng ko? Vậy là ko được rồi!...
- Ông muốn nói về việc gì?_ Ko để ông ta nói hết, D.A vội vàng ngắt lời.
- Từ từ đã nào cô bé. Có lẽ các ngươi biết đến huyền thoại Natalie chứ? Một huyền thoại gây xôn xao trong thế giới đêm. Được mệnh danh là "Nữ Hoàng nơi bóng tối ngự trị. " Và bà ta có một đứa con trai tên là Nguyễn Vũ Nam Phong._ Dừng lại một chút, ông ra quay sang xem xét thái độ của Devil hay còn là Phong.
Thất thần với câu nói đó, anh ko ngờ mẹ mình lại là một huyền thoại như vậy. Tất cả những gì anh biết về quá khứ của mẹ là chút ít về lai lịch. Mẹ đến từ Anh, sau một lần sang Việt Nam, bà đã yêu thích cảnh đẹp nơi đây và quyết định ở lại Việt Nam. Được một thời gian thì bà lập gia đình rồi sinh ra anh.
Vẫn ngạc nhiên về người mẹ mình. Phong hỏi lại ông ta:
- Natalie? Mẹ tôi sao??
- Đừng ngạc nhiên vội như vậy! D.A, kẻ đã *** ông ngươi cũng chính là huyền thoại Natalie._ Ông ta lên tiếng khẳng định.
- Ông đang đặt chuyện. Chúng tôi lấy cái gì để tin ông?_ D.A hoang mang mà đặt câu hỏi cho ông ta.
Trong đầu cô giờ đây hết sức hỗn loạn. Huyền thoại Natalie... ko, là mẹ của anh ấy đã *** người ông của cô. Một người con trai mà cô yêu đến nỗi có thể hi sinh cả mạng sống hay một mối thù mà cô đã khắc vào tận xương tủy. Cô phải chọn lựa như thế nào???
- Tôi có một món đồ sẽ làm mọi người ngạc nhiên đây._ Ông ta mỉm cười đểu cáng rồi ra hiệu cho Anh Khánh.
Thấy được tín hiệu đó từ cha, Anh Khánh di chuyển ra ngoài cửa. Chỉ sau một, hai phút, anh ta lại quay về với một người phụ nữ ngoài 30. Trên mặt bà đã có những nếp nhăn bởi tuổi già. Nhưng thời gian ko thể xoá hết được những nét đẹp của tuổi thanh xuân. Bàn tay bà bị giữ chặt bởi chiếc còng của cảnh sát.
Vừa nhìn thấy người phụ nữ đó, Phong và Minh thất thần kêu lên:
- Mẹ!!!
Hai anh chạy thẳng ra nơi mà người hai anh gọi là mẹ đang đứng cùng Anh Khánh. Khi tới nơi, Anh Khánh lĩnh trọn một cú đấm từ Phong. Bà Nâtlie ngỡ ngàng quay về phía hai anh mà nói:
- Ôi! Phong, Minh! Hai con tôi!_ Dứt lời, bà cùng Phong và Minh giật mình khi nghe thấy tiếng S***g.
Quay người lại xem đó là cái gì, Phong ngạc nhiên khi nhìn thấy cảnh tượng ...
D.A đang giơ S***g còn lão già kia thì đang trợn mắt và ngã xuống sau khi nhận hai viên đạn. Một vào đầu và một vào *** từ D.A.
- Này! Mày đang làm gì thế hả?_ B.A thét lên hỏi D.A.
- Ko phải là giúp mày hoàn thành xong nhiệm vụ hay sao? Những gì tao muốn biết, đã có người phụ nữ kia. Vậy thì còn lý do gì để giữ lại cái mạng chó của tên đó ak?_ D.A đáp lại B.A với giọng nói lạnh tanh. Thật ko giống một Linh ngày thường khi nói chuyện với Hân - người bạn thân chút nào.
Nhận biết được rằng cha của mình bị giết. Mỹ An thì nhân lúc Linh và Hân đang tranh cãi mà lẻn sau tấm màn rồi trốn đi. Anh Khánh thì đứng như trời trồng im lặng ko đánh động đến họ.
- Cô muốn biết thông tin gì từ tôi?_ Khẽ nhíu mày, bà ấy hỏi Linh.
- Bà là Natalie phải ko?_ Lại gần họ, Linh hỏi lại.
- Đúng vậy._ Chỉ một câu khẳng định, bà đáp.
Đến đây, Linh thất thần hẳn. Cô ko biết có nên đặt một câu hỏi tiếp theo ko. Giờ cô rất sợ. Sợ lắm ấy chứ! Cô sợ rằng cô sẽ mất đi Nam Phong.
Người con trai cô yêu hay hai chữ hận thù đã khắc lên xương tủy cô? Đây là câu hỏi mà cô đã đặt cho mình. Cô sẽ ko thể giải đáp được nó.
Cô cũng ko thể nói cho Nam Phong của cô biết rằng. Sáu tháng qua, tất cả những gì cô làm chỉ làm tìm cách *** lão già ghê rởm kia.
Chỉ để tiếp cận lão ta, cô đã phải giết nhiều người hơn, phạm luật trong thế giới đêm nhiều hơn. Cô còn phải nhận lời làm bạn gái của Anh Khánh để lấy lòng tin của những người đó.
Ko biết đến bao giờ cô mới có thể giải thích cho anh, đến bao giờ cô mới được trở lại bên vòng tay anh. Đến bao giờ cô mới có thể ôm hôn anh như ngày xưa... Đến bao giờ...
- Từ khi bị đuổi khỏi nhà, mẹ đã làm gì???_ Phong ân cần hỏi mẹ.
- Đó là một câu chuyện dài. ...
••• FLASH BACK •••
Sau khi rời khỏi nhà, ko còn một chút tiền, chỉ còn một bộ quần áo lụa mỏng đang mang trên người. Natalie, bà bây giờ chẳng còn gì và cũng chẳng biết làm gì. Đi ngang qua công viên, bà tạt vào đó nghỉ chân.
Ngồi xuống chiếc ghế đá lạnh toát nơi công viên. Bà khẽ thở dài vì tất cả mọi thứ, vì căn bệnh viêm phổi đang *** bà. Nhưng đó đâu phải là điều quan trọng nhất. Bà đang lo cho đứa con trai Nam Phong của mình.
Gió đêm ngày càng lạnh hơn. Đôi mắt dần mờ nhạt rồi bà ngất đi từ lúc nào ko biết. Sau đó vài phút, có người đàn ông ( lão ta đó!! ) đi ra chỗ bà và nhấc bổng khoác lên vai.
Ông ta đưa Natalie đi chữa trị khắp nơi. Đến khi căn bệnh của bà đã hoàn toàn khỏi, ý đồ của ông ta mới dần lộ rõ.
- Căn bệnh của bà đã hoàn toàn bình phục. Bà có thể đáp ứng nguyện vọng nhỏ nhoi của tôi được ko?_ Lão ta nói với giọng khá từ tế khiến người nghe ko thể nào phát hiện ra ẩn ý trong đó.
- Tôi cũng ko ngại báo đáp ơn cứu mạng của ông đâu. Ông có thể nói tôi nghe xem đó là chuyện gì?_ Bà cười hiền rồi trả lời.
- Vulfran Paindavoine. ( Ông ngoại của Linh là người Pháp nha! ) Tôi cần bà, Nữ Hoàng nơi bóng tối ngự trị. Hãy giết hắn._ Càng nói, đôi mắt của lão ta càng thêm hằn lửa.
- Ngươi là ai?_ Bà hỏi.
- Bà ko cần biết. Chỉ cần đi giết hắn, tôi sẽ cho bà tự do. Thế nào?
- Sao tôi phải làm điều đó?_ Natalie nhướn mày thách thức.
- Nguyễn Vũ Nam Phong. Hẳn là bà khá quan tâm đến cậu con trai này nhỉ!_ Hắn ta lên tiếng đe dọa.
Và cũng vì đảm bảo sự an toàn của cậu con trai Nam Phong và sự tự do của mình. Cuối cùng, bà Natalie cũng đã quết định đi giết ông Vulfran ( ông ngoại của Linh ).
Nhưng...
Có một điều sau khi giết ông Vulfran khiến cho Natalie cảm thấy hối hận. Tên cáo già kia lại giam lỏng bà 13 năm.
Nghe xong câu chuyện của bà Natalie, Linh cảm thấy thật tức giận.
Những suy nghĩ rối răm, hỗn tạp cứ loanh quanh, luẩn quẩn trong đầu cô. Đôi mắt như có màn sương vô hồn phủ kín. Chĩa thẳng khẩu S***g trong tay mình về phía bà Natalie, cô nói:
- Tôi ko thể tha thứ cho bà về việc bà đã *** ông tôi. Chỉ vì sự an toàn cho đứa con, sự tự do cho mình mà bà giết hại một con người hiền lành, nhân hậu. Chỉ vì hành động của bà mà gia tộc Phạm Hoàng đã suýt tồn vong. Tôi... tôi sẽ giết bà!!!!!!_ Linh như điên cuồng hét lên.
S***g đã lên đạn. Nòng S***g vẫn đang chĩa về hướng bà Natalie.
- " Pằng "_ Tiếng S***g được gió cuốn theo đến từng người.
Trợn tròn mắt, mọi người đều ngạc nhiên khi viên đạn lại được ghim vào vai trái của Phong chứ ko phải là người bà Natalie.
Có chút gì đó phân vân, cô lên tiếng hỏi nhỏ trong khi bà Natalie đang lo lắng hỏi han cho đứa con của mình.
- Anh... đang làm gì vậy????
Nhận ra được câu hỏi của Linh, Phong cười hiền trả lời:
- Chỉ là ngăn em lại và bảo vệ cho người tôi yêu quý.
- Anh đi ra đi!! Anh ko liên quan đến việc này.
- Trả thù? Hai chữ đó đã khắc quá sâu trong người em. Được. Anh chiều theo ý em. Mẹ anh đã *** người em yêu quý. Vậy bây giờ, hãy *** người mà bà ấy yêu quý là anh. Được ko? Thế là công bằng rồi._ Mỉm cười, Phong lấy tay kéo khẩu S***g trong tay Linh chĩa thẳng vào cổ họng mình.
- Phong... _ Là Natalie, bà lo lắng cho người con trai mình mà cất tiếng. Nhưng bà chỉ nhận được giấu hiệu \' ko nên làm \' của Hải Minh.
- Anh điên ak? Thế là ko công bằng. Anh nghĩ chỉ bà ta là mất đi người yêu quý hay sao? Thật ko công bằng chút nào. Tôi yêu anh! Tôi cũng sẽ phải đau khổ khi mất anh. Còn gì là công bằng cho tôi nữa chứ?? Đúng là ác quỷ. Anh là kẻ ác nhất..._ Lấy hết sức lực, Linh hét vang rồi ngã gục xuống vòng tay Phong.
- Linh! Bác xin lỗi cháu. Chỉ vì bác mà cháu phải chịu nhiều đau khổ. Bác xin lỗi._ Bà Natalie cúi đầu, liên mồm xin lỗi Linh.
Nhưng... đó cũng chính là câu nói cuối cùng của bà. Khi câu nói của bà vừa dứt cũng là lúc Mỹ An từ đâu đi ra và nổ S***g chĩa thẳng vào đầu Natalie.
- Mẹ!!!!!_ Phong ngạc nhiên nhìn Mỹ An đã làm gì.
- Phong ak! Tội của anh nặng lắm đó! Lợi dụng em để tìm hiểu về tập đoàn này. Giết cha em, phá huỷ tập đoàn. Hôm nay, anh và cô ta ~ chỉ Linh ~ sẽ phải ૮ɦếƭ._ Mỹ An cười khỉnh mà nói.
- Cô hơi tự cao rồi đấy. Nhị Quái và Nhị Ma Nữ đâu chỉ là hư danh._ Trở lại là một Devil lạnh lùng của ngày xưa, Phong đáp lại Mỹ An.
- Anh sẽ ko bỏ rơi anh em của mình đâu đúng ko?_ Vừa nói, Mỹ An vừa chĩa thẳng S***g vào đầu một thành viên theo Tứ Quỷ.
- Bỉ ổi._ Linh nhếch môi rồi ném cho Mỹ An đúng hai từ.
- Im! D.A..., ak phải gọi là Linh chứ nhỉ! Khẩu S***g trên tay cô, bỏ xuống chân._ Quát nạt Linh, sau đó cô ta mỉa mai rồi đến ra lệnh.
Linh làm theo lệnh của cô ta đẻ giải cứu cho cái tên đàn em kia.
Vui mừng. Cô ta thả tên đàn em kia ra, vươn người bắn Linh. Viên đạn sẽ găm thẳng vào Linh nếu Anh Khánh ko nhảy lên đỡ đạn hộ cô.
Tên đàn em kia cũng kịp chạy đi. Linh lấy nhanh khẩu S***g trên tay mình nổ ba phát S***g vào người Mỹ An.
Tất cả mọi việc gần như khép lại ở đây. Vết thương nơi vai trái của Phong do bị mất quá nhiều máu và nhiệm trùng nên bị cả bọn tống vào bệnh viện.
______~~ Trong bệnh viện ~~______
Lo xong vết thương cho tất cả đàn em, Hải Minh, Hân và Linh tranh thủ nghỉ ngơi ở bệnh viện. Thế là Tứ Quỷ mỗi người một phòng sát nhau mà nghỉ ngơi.
Nằm một chút, Linh lại trằn trọc ko yên. Cô quyết định sang phòng Phong xem anh thế nào, tiện thể giải thích luôn cho anh về hành động của cô.
Lúc mới bước vào phòng, cô còn tưởng anh ngủ say nên định ngồi mà ngắm con người mang khuôn mặt của thiên thần nhưng lại sở hữu tính cách ác quỷ. Chỉ vừa ngồi xuống ghế, anh đã mở mắt thức dậy.
Nhìn thấy cô, anh đã trừng mắt lên mà quát:
- Cút!
- Hả???
- Tôi nói là cô cút đi nghe rõ chưa??
- Nhưng..._ Cô cố nói.
- Cô ko đi thì tôi đi!_ Phong rút hết kim, dây dợ bám trên người mặc cho sự ngăn cản của Linh.
Anh cứ thế xông ra thẳng ngoài phòng nếu Linh ôm từ đằng sau mà níu giữ anh lại.
- Xin anh! Nếu có gì, hãy nói em nghe! Em sẽ giải thích tất cả xin anh đừng đi mà!
- Chia tay!_ Phong vẫn cứ vô cảm mà nói.
- Đừng mà!
- Quên đi!_ Nói rồi, anh bỏ đi trong hàng nước mắt của Linh.
Cô cảm thấy thật đau lòng. Chỉ vì anh, cô đã gạt hận thù sang một bên. Sao anh có thể lỡ lòng nào mà đối xử với cô như vậy? Đúng thật anh là ác ma và ác ma lừa dối tất cả, kể cả trong tình yêu...
*_ Trả lại thế giới trc đây cho cô đi..
- Một thế giới khi chưa có anh tồn tại
- Bình yên và ko nước mắt
- Hôm qua
- Vẫn còn câu nói hạnh phúc
- Hôm nay
- Tất cả kết thúc bằng hai từ " quên đi" .*
Chỉ hai hàng nước mắt thôi làm sao hiểu được nỗi đau mà cô đang mang. Làm sao diễn tả được khi con tim đã héo mòn chỉ vì những hành động của anh.
* Ngày hôm nay bỗng dưng:
Cô ngừng cười
- Cô chợt khóc
- Hình như sự mạnh mẽ trong Cô ko còn nữa
- Cô thua rồi
- Buông thả hết là cách Cô chọn
- Mặc kệ tất cả
- Cô cần bình yên
- Một khoảng lặng của riêng Cô. *
....
Sau khi làm đám tang cho bà Natalie xong, Tứ Quỷ mới được hay tin rằng Phong đi sang nước ngoài một thời gian.
< Sang nước nào hoặc ở đâu thì ko ai trong Tứ Quỷ biết ngoài Minh nha!!>
______~~ 7 năm sau ~~______
7 năm là một khoảng khá dài đối với sự mong đợi của Linh dành cho Phong.
Cô ko còn là một cô nhóc quậy phá, làm mọi việc theo hứng thú hay với vẻ ngoài cute nữa rồi!
* " Nước Mắt " ko hề rơi
- Vì biết " Luật Chơi " luôn tàn nhẫn
- Nắng đã tắt - Mưa đã ngắt
Và hạnh phúc đang héo hắt cùng nỗi đau
- Nước mắt cạn - Cảm xúc tàn
Hạnh phúc tan - Và tôi đã khác... *
Giờ đây, cô thay đổi hoàn toàn. Ko còn quậy phá, ko còn ngang bướng. Cô đang khoác lên mình hiện nay một hình tượng lạnh lùng như Phong.
Ko những thế, cô còn gầy dựng cho gia tộc Phạm Hoàng thêm lớn mạnh. Hầu hết, tất cả là nhờ công sức của cô.
Hàng năm, cô vẫn hay đến viếng mộ bà Natalie. Cô vẫn cứ chờ đợi Phong về, hình bóng của anh, con người anh, vòng tay và tấm lưng đó. Cô chưa quên. Chưa lần nào cô dám quên mặc dù anh đã nói hai từ \' chia tay \'.
Cô cũng biết là anh sống rất tốt. Mọi năm anh vẫn cho người đưa hoa đến viếng. Khi nào anh mới quay trở lại? Cô ko biết! Cô đã đợi bảy năm ròng rã vì anh. Vì anh! Cô có thể đợi suốt đời...
-------------------------------------
Mưa tí tách, tí tách rơi. Trong tâm trạng Linh chẳng có gì là vui vẻ cả. Cô ghét mưa! Mỗi lần mưa là cô lại cảm thấy khó chịu, chẳng biết vì sao nhưng đây đã là thói quen của cô. Trong căn phòng rộng lớn, sang trọng được bao phủ bởi màu xám toát lên vẻ u buồn. Linh ngồi bên cạnh chiếc bàn đầy ắp giấy tờ công việc.
Ngoài kia có tiếng gõ cửa, cô cất tiếng:
- Vào đi. _ giọng nói cô lạnh đến mức làm người nghe cảm thấy run lên.
Cô nhìn thẳng vào người đối diện. Đó là một ông già tuổi trung niên, gương mặt ông nghiêm nghị và lãnh đạm. Ông cao, lớn chắc phải tầm 1m75, khoác trên mình bộ vest đen bóng, trông ông càng quyền uy.
Cất tiếng nói của mình :
- Phu nhân muốn gặp tiểu thư ở phòng trà vào lúc 3h chiều.
- Để ?_ mắt Linh chẳng thèm nhìn ông ta.
Cô vẫn tiếp tục công việc, tiếng lách cách của bàn phím vẫn kêu. Nó vang vọng khắp căn phòng, nó chờ đợi câu trả lời.
- Tôi không được biết những chuyện này._ Ông ta cũng chẳng nhìn vào cô, ánh mắt ông nhìn ra bầu trời đen kịt.
- Nếu vậy, chắc tôi không rảnh để đi rồi._ Vẫn cái giọng nói đó.
- Không được! Đây là lệnh mà chúng ta bắt buộc phải làm theo._ Ônh ta hơi gắt, ông ta ghét căn phòng u ám này và cũng chẳng hề ưa con bé ngồi trước mặt mình.
Nhún không nói gì, cô tảng lơ kẻ trước mặt mình rồi chăm chú vào công việc. Ông ta hiểu ý, tự lẳng lặng rời khỏi phòng.
-----------------------------------------
3h chiều - Phòng uống trà
- Đến rồi sao con gái ? Lâu lắm con mới đến gặp ta._ Mama Linh vui mừng mà nói.
- Vâng._ Giọng nói vô cảm vẫn cứ bám diết lấy cô.
- Nào ngồi xuống đây! Ta có chuyện muốn nói với con._ Nắm lấy bàn tay cô, bà kéo cô xuống ghế ngồi.
-..._ Vẫn lặng thing ko nói gì, cô cứ để yên mà làm theo lời bà.
- Linh ak! Nghe mẹ nói hết nha con! Cũng bảy năm rồi! Con..., cha con sẽ cho con kết hôn cùng người khác. Bảy năm là khoảng thời gian quá dài để con chờ đợi rồi! Quên cậu Nam Phong đi và hãy làm theo lời cha, con nhé!
- Xin lỗi nhưng con sẽ ko làm vậy. Con vẫn sẽ chờ._ Ấp úng một chút, cô trả lời.
- Nếu người ta ko quay lại thì sao?
- Con vẫn sẽ chờ._Cô cương quyết.
- Ko được. Nếu con ko đến dự buổi lễ kết hôn đó thì mẹ sẽ ૮ɦếƭ cho con xem!
- Mẹ!_ Cô gắt lên.
- Ko nói nhiều. Vào ngày này tháng sau, con phải có mặt._ Nói xong, bà bỏ đi ko chút do dự.
Còn Linh, cô chạy nhanh vào xe. Một giọt, rồi hai giọt, rồi đến giọt thứ ba. Cô lấy lại dáng vẻ bình thường của mình mặc cho lòng đau thắt.
Cô phải làm thế nào đây? Cô ko biết! Cô phải đợi Phong. Nhưng mẹ cô! Bà đâu có để yên chuyện này. Nam Phong! Anh ở đâu?
_____~~ New York - Mỹ ~~______
- Mày nên quay trở lại đi! Mày để cô ấy phải đợi quá lâu rồi đấy!
- Tao ko biết nữa! Nhưng tao nghĩ giờ chưa phải lúc.
- Gì mà chưa phải lúc? Mày định để đến lúc cô ấy đính hôn, kết hôn xong với người ta rồi mới đến lúc ak?
- Cái gì?!?
Vứt cho người đối diện tờ báo rồi hắn ta nói tiếp:
- Xem đi rồi thấy lời tao nói là đúng. Mày bỏ đi 7 năm trời để làm gì? Mày tự trừng phạt bản thân? Ko hẳn đâu! Chỉ là mày quá yếu đuối mà thôi. Bạn bè với mày nhiều năm, tao quá hiểu mày rồi. Mày trừng phạt bản thân nhưng mày phải biết. Mày ko phải người đau nhất. Người bị tổn thương nhiều nhất phải là cô ấy. Tỉnh lại đi!! Mày đâu giống thằng bạn mà tao từng biết.
- Im đi! Tự tao biết thế nào là đúng. Đặt hộ tao vé máy bay sang Việt Nam.
- Ukm.
Linh, cô có một hợp đồng khá quan trọng với tập đoàn Thiên Lăng ( Tập đoàn nhà Phong đóa!!=>>>>>)
Đây là hợp đồng thu lợi khá nhiều cho cả hai phía nên chính cô sẽ đích thân gặp mặt đại diện bên đó.
_________________________________
- Đến bao giờ thì sếp của các người mới đến?_ Linh bực tức hỏi gặng người đối diện.
- Xin lỗi cô! Cậu ấy sắp tới đến đây rồi._ Đáp lại cô là chàng thanh niên rụt rè.
- Đúng là ko coi ai ra gì. Đây là buổi kí hợp đồng đầu tiên mà tôi phải chờ tới tận 3 tiếng đồng hồ._ Cô than vãn.
- Xin lỗi cô!_ Anh ta vẫn cứ lắp bắp.
- Tôi đang nghĩ có nên hủy hợp đồng này ko.
- Xin cô đừng...
- Huỷ thì hủy._ Chàng trai cao to bước từ cửa vào nói.
- Thưa cậu chủ,...— Cậu đi ra ngoài._ Cậu trợ lý kia còn chưa kịp nói hết câu đã bị anh chàng mới vào đuổi ra ngoài.
Anh chàng trợ lý vừa đi ra ngoài cũng là lúc người được gọi là cậu chủ tháo chiếc kính râm đang đeo ra.
- Phong..._ Lấy tay che mồm, cô buột miệng gọi tên anh.
- Tôi quen cô sao? Sao cô biết tên tôi?_ Nhíu mày, anh ta khẽ hỏi.
- Phong!_ Lần này, cô chạy thẳng đến trước mặt anh mà gọi.
- Cô làm gì vậy? Tôi và cô có quan hệ gì sao?_ Phong cố hỏi gặng.
- Làm ơn! Để em trong tư thế này một chút thôi._ Vòng tay ôm anh, cô nói.
Giữ nguyên tư thế đó trong vòng năm phút, Linh bỏ Phong ra. Đúng lúc đó, cánh cửa bật mở, Minh nhễ ngại mồ hôi chạy vào.
- Minh! Mày tới đây làm gì?_ Phong quay sang hỏi Minh.
Nhưng anh ta lại ngó lơ câu hỏi của Phong mà quay sang hỏi cô:
- Linh! Hai người gặp nhau rồi ak?
- Tao biết cô ta sao?_ Cố chũi mõm vào, Phong hỏi.
Nhưng Minh vẫn chẳng thèm quan tạm tới thằng bạn mà chú ý tới câu hỏi của Linh hơn.
- Sao anh ấy ko nhận ra em?
- Nó bị mất trí nhớ. Nhưng ko phải là hoàn toàn. Chỉ là ko nhớ được tất cả những gì liên quan đến em còn những thứ khác đều nhớ khá rõ.
Thấy Minh như vậy, Phong đập nhẹ vào lưng thằng bạn mà nói:
- Này! Mày có để ý đến câu hỏi của tao ko?
- Đau! Đây là Linh, Phạm Hoàng Ngọc Linh cũng chính là bạn gái của.., của...,..
Thấy Minh ấp úng như vậy, Phong cười rồi nói:
- Thôi ko cần phải nói nữa. Mày gì ngại vậy? Mọi lần mày giới thiệu bạn gái cho tao có bao giờ ấp a ấp úng như vậy đâu? Bạn gái của mày thì cứ nói là vậy sao phải thế.
- Ko phải._ Minh cố bào chữa nhưng nhìn sang Linh, anh lại cảm thấy thật thương cô khi yêu cái tên ác ma này.
- Tôi xin phép._ Lấy tay bịt miệng, cố luồn thật nhanh qua Phong và Minh. Cô cố gắng che giấu những giọt nước mắt trong veo, ko để lộ sự yếu đuối bên trong mình.
Nhưng cô có biết rằng những giọt nước mắt ấy của cô lại làm lòng anh đau thắt.
Khi Linh đã đi khỏi, Minh mới lên tiếng:
- Mày làm hơi quá rồi đấy!
- Tao đã nói là tao biết mình phải làm những gì, mày chỉ việc cố gắng giúp tao là được rồi.
- Tuỳ mày.
_______~~ Bar Ghost ~~________
Hôm nay, Linh đến bar ko hẳn là với thân phận là thành viên của Tứ Quỷ, là D.A nữa.
Cô hôm nay mang theo một dáng vẻ bất cẩn đời. Ko còn cái hình tượng chững chạc của mọi hôm nữa rồi. Vào thẳng phòng VIP 1, cô gọi đến hai chai Volka, một chai Gin và ba chai X.O. Một mình cô nốc cạn đến ba rưỡi sáng.
Uống hết từng đó chai R*ợ*u, cô nằm gục đó ngủ quên. Cô vừa gục ở đó được khoảng mười phút, một bóng đen cao lớn bước vào phòng.
Đó là Phong. Anh tới bên cô, nhẹ nhàng nâng cô lên tay. Anh lái xe đưa cô về căn biệt thự mà 7 năm trc họ đã có rất nhiều kỉ niệm cùng nhau.
Giờ chỉ còn Linh một mình ở lại. Hân và Minh ra ở riêng với nhau. Chỉ còn Linh, cô ở lại để đợi Phong.
Đặt cô thật cẩn thận xuống giường, anh vừa định rời đi thì cô như con mèo nhận thấy được mình đang mất dần hơi ấm mà kéo anh ở lại, xà vào vòng tay anh.
Mỉm cười với điệu bộ đáng yêu của cô, Phong cũng ko có vẻ gì là ngần ngại mà nằm xuống bên cạnh cô, ôm cô vào lòng.
Linh cựa người tỉnh dậy, vươn người ra xem giờ. Bây giờ là 10:00, cô lười biếng ra khỏi giường và làm vscn.
Cô còn nhớ cảm giác mơ hồ, đêm qua, cô được ai đó ôm chặt vào lòng, hơi ấm và mùi hương nam tính quen thuộc bám diết lấy trí nhớ của cô.
Mở cánh cửa màu xám nhạt ra, đập vào mắt cô là Phong. Đứng hình trong chốc lát, cô mới nhận ra được bàn tay của anh đang phe phẩy trc mặt mình. Anh lên tiếng:
- Cô ngủ ngon ko?
Giật mình, cô đáp lại:
- Ukm. Cảm ơn.
Thấy anh vội quay đi, Linh gọi với theo:
- Này!..._ Cô ngập ngùng.
- Có chuyện gì vậy?_ Anh cười hiền hỏi lại.
- Anh ko biết rằng mình bị mất một khoảng kí ức sao?
- Đương nhiên là tôi biết._ Mặt anh trở nên tối sầm lại.
- Anh.. có muốn tìm lại mảng kí ức đó ko?
- Cô có thể?_ Phong hỏi vặn.
- Tôi ko biết nữa nhưng tôi sẽ thử._ Linh nói với giọng chắc nịch.
- Được. Tôi tin cô.
Cả hai cùng xuống ăn sáng. Trong bữa ăn, Phong hỏi Linh:
- Tôi biết cô sao?
Gật nhẹ đầu thay cho câu trả lời, Linh đáp.
- Tôi và cô có quan hệ gì vậy?_ Lại thêm một câu hỏi nữa trong trí tò mò của anh.
- Bạn bè, đồng nghiệp và ..._ Linh chần chừ về hai chữ " người yêu " thay thế cho dấu ba chấm kia.
- Còn nữa ak?_ Phong hỏi
Nhưng cô bối rối lắc đầu phủ nhận:
- Ko. Hết rồi.
Và cứ thế, Phong đặt cho Linh vô số câu hỏi khác mà cô vẫn kiên nhẫn trả lời từng tí một.
------------------------------------------
Vì công việc có phần bận rộn nên Linh bỏ lỡ hơn 2 tuần để có thể tìm lại trí nhớ cho Phong.
Quyết tâm gạt hết mọi thứ sang một bên, cô cùng Phong tới từng nơi có những mảng kí ức thất lạc của anh.
- Trong vòng hơn hai tuần ở biệt thự đó, anh ko thấy có gì đặc biệt ak?_Cô khẽ hỏi.
- Đầu tiên cảm thấy chút quen thuộc sau đó thì chả có gì hết.
Sau đó, cô dẫn anh tới trường JAM, dẫn anh tới lớp học, chỗ ngồi và cả canteen lúc cả lũ cùng nhau trêu đùa.
Cô còn dẫn anh tới một mảnh vườn sau trường, dưới tán cây cổ thụ mà anh và cô thường hay cúp học ra đây.
Nhưng những mảnh kí ức đó ko cho phép anh tìm lại được chúng.
Cô vẫn kiên trì đưa anh tới chiến trường ngày nào lúc anh 15, cô 14 tuổi. Cả bọn đã phải nỗ lực ra sao để có thể vượt qua được kì sát hạch.
Cô còn đưa anh tới cả văn phòng thầy Keijn lúc cả bọn hay đến nhận nhiệm vụ.
Nó cũng vẫn làm cô thất vọng như trc. Anh chẳng nhớ gì đến cô còn mọi thứ, như Minh nói, anh nhớ rất rõ.
Cái tên D.A, và cái con người mang tên Linh, cả cái trái tim nhỏ nhoi mà cô bé đó dành tặng cho anh, anh đều ko nhớ.
Nếu cứ như vậy, anh thà cứ Ϧóþ nát trái tim cô ra còn hơn. Liệu có nên nung nấu thêm hi vọng để rồi lại để tuyệt vọng lấn áp ko?
Cô lấy lại quyết tâm, dẫn anh tới TTTM nơi cả bọn trêu đùa nhau ở đó. Cô đưa anh tới cả Royal Restaurant, nơi hai nhà thống nhất sẽ đính hôn cho cô và anh.
Thời gian cứ trôi qua thật nhanh. Còn hai ngày nữa cô sẽ phải đã kết hôn với một kẻ xa lạ, phải kết hôn với một người mà cô ko yêu.
Cô đã tự giao kèo với bản thân. Đến ngày cô phải kết hôn mà anh vẫn chưa nhớ ra cô thì cô sẽ làm theo lời cha mẹ mặc dù ko muốn.
Cô còn lại hai ngày để đưa anh tới Nha Trang, Hi vọng duy nhất của cô là ở đây. Tất cả những vui buồn trong truyện tình cảm của anh và cô đều gắn giữ ở đây.
Đưa anh đi khắp nơi, những nơi mà Tứ Quỷ hay đến. Cuối cùng, cô đưa anh đến công viên Lucky. Nơi là dấu ấn khi bắt đầu của tình yêu hai người họ. Cũng là nơi như địa ngục ko đây với Phong.
Nhưng anh ko nhớ. Nhiều khi, Linh chỉ muốn thét lên: " Sao anh lỡ quên em?" Cô chờ 7 năm và sau đó cô nhận được là gì? Ko có gì cả.
Chỉ là một Nguyễn Vũ Nam Phong thân thiện, nhiệt tình đối với cô nhưng anh ta lại ko nhớ về cô. Chẳng biết gì về cô.
Cô phải chấp nhận lấy người mà mình ko yêu đều là do anh. Tối ngày hôm sau sẽ là ngày cô ko thể yêu anh nữa.
Tại nhà thờ St. Quentin, tất cả các khách mời đều ăn mặc khá trang trọng. Hẳn là bữa tiệc của những người thượng lưu.
Ngồi trong căn phòng nguy nga, tráng lệ, Linh đang tự soi mình trong gương. Những giọt nước mắt chảy dài như viên pha lê mong manh dễ vỡ.
Cô thật sự quá đau! Ai hiểu cho cô? Ngoài kia có tiếng gõ cửa, vội vàng lau nước mắt, cô chạy ra mở cửa.
Là Hân. Cô tới để trang điểm cho Linh. Vừa trang điểm cho Linh, Hân vừa hỏi:
- Mày muốn tham gia lễ cưới này lắm hả?
- Mày nghĩ vậy thật hả? Tao đã nói rồi! Trái tim tao, con người tao, tất cả tao đã trao cho Phong. Nếu một khi anh ấy đã quên đi tao. Tao cũng sẽ đợi anh ấy. Nhưng tao ko thể mù quáng, chỉ vì anh ấy làm những người khác, những người tao yêu quý bị tổn thương. Sự thật rằng tao ko thể ko tham gia buổi lễ này. Nếu ko tham gia thì Phong bắt buộc phải nhớ lại tao.
- Tao xin lỗi. Linh ak! Là bạn mày mà tao chẳng làm được gì cho mày.
Mỉm cười nhẹ, cô đáp lại Hân:
- Ko sao đâu!
------------------------------------------
Nhạc đám cưới nổi lên, Linh khoác tay cha bước vào lễ đường. Chỉ gần đây thôi, sẽ là cậu ấm nhà họ Trịnh - người chuẩn bị kết hôn với cô.
Đứng đối diện anh ta, Linh cảm thấy thật khó chịu. Cha sứ đọc:
- Trịnh Hải Nam, con có đồng ý.v..v..
- Con đồng ý.
Và câu hỏi tương tự cũng được đặt cho Linh. Ngập ngùng một chút, cô khẽ liếc qua mẹ mình rồi nói:
- Con đồng ý.
Cha sứ lại tiếp tục đọc:
- Vậy còn có ai phản đối buổi lễ thành hôn này thì hãy đứng lên phản đối ngay bây giờ còn nếu ko sẽ phải im lặng suốt đời.
Ko khí im lặng trở nên bao chùm. Sau hai phút ko có chút động tĩnh gì, cha sứ nói:
- Nếu ko có ai phản đối thì...
Chưa kịp nói hết câu, cha sứ bị tiếng nói của Hân làm cắt đứt:
- Con phản đối.
Thấy vậy, Minh cũng đứng dậy và nói:
- Con cũng phản đối.
Những tiếng xì xào ko ngớt, bao nhiêu cặp mắt đều hướng về phía hai người họ. Còn Linh, trong đôi mắt cô bây giờ nước mắt lưng tròng.
Tình hình trở nên xấu đi, mẹ của Linh lên tiếng:
- Xin hỏi thiếu gia Hải Minh và tiểu thư Khánh Hân lấy cái gì để phản đối buổi lễ này của con gái tôi?
- Cháu..._ Hân đang ngập ngùng chưa biết nói ra sao thì một bóng ảnh lớn xuất hiện.
- Bởi vì cô ấy là của Nguyễn Vũ Nam Phong tôi._ Âm vực lạnh băng, câu nói chắc nịch của anh khiến tiếng xì xào trở nên ồn ào hơn. Pama của Linh đồng thời đứng bật dậy
- Phong!!!_ Nước mắt lại một lần nữa tuôn rơi, Linh chạy ùa vào lòng Phong mà ôm lấy anh.
Ôm thật chặt cô trong vòng tay mình, vỗ về thật nhẹ nhàng, thật yêu chiều rồi anh quay sang nói chuyện với pama Linh.
- Vậy đã đủ điều kiện để có thể huỷ buổi lễ này chưa?
- Cậu đã làm con gái tôi tổn thương quá nhiều..._ Pa Linh ngắt lại như cố tình ko nói hết câu.
Mọi thứ trầm mặc khác hẳn với ko khí tươi vui của các buổi lễ.
- Nhưng tôi tin chắc rằng nó sẽ hạnh phúc khi ở bên cậu._ Ông cười tươi chúc mừng.
Vòng tay qua cổ Phong, Linh khẽ hỏi thầm:
- Này! Sao anh lại có thể hồi phục được trí nhớ?
- Thật ra... Anh ko mất trí nhớ._ Phong gãi đầu.
- Cái gì? Cái tên ác ma này. Anh cứ xác định là về nhà thì ૮ɦếƭ với em đó!_ Vừa nói, Linh vừa lấy tay cấu mạnh Phong khiến anh la oai oái.
- Đau anh! Cả Hân và thằng Minh cũng tham gia thì sao lại xử mỗi anh?
- Mấy người xem thường Dark Angle này quá rồi!!!!_ Linh thét.
...
__~~ Căn biệt thự của Tứ Quỷ~~___
- Hân, Minh, Phong! Các người cứ đợi đó! Dám lừa tôi sao??_ Vừa nói, Linh vừa cần một miếng bánh gatô to chạy quanh nhà đuổi Hân, Minh và Phong.
- Khoan đã nào! Nghe tao nói. Tất cả là tại hai người này. Chỉ vì hai người họ cứ lấy những cái việc như: ko shopping, ko bar, ko R*ợ*u, ko được mặc quần áo khi chưa qua kiểm duyệt của Minh,... Như thế sao tao chịu nổi?_ Hân bào chữa.
- Tao tạm tha cho mày. Còn anh. Minh, anh muốn chăng trối gì ko?_ Gật nhẹ đầu phía Hân, Linh chuyển đối tượng sang Minh.
- Em nghe anh giải thích. Cũng tại Hân, em ấy cứ muốn tổ chức đám cưới cùng em. Mà tổ chức đám cưới cùng em là lại phải có Phong. Thằng Phong thì năn nỉ dài cổ nó mới chịu về. Khi về thì nó lại bắt làm cái vở kịch oái oăm này thì mới trở lại như cũ. Anh hỏi em, anh phải làm sao?
- Anh cũng nằm trong danh sách tạm thời tha thứ. Còn anh, Kyaaaaaaaa!!!!!!!! Nguyễn Vũ Nam Phong. Anh ૮ɦếƭ chắc._ Vuốt cằm tốt vẻ tri thức, cô tha thứ cho Minh nhưng...
Khi cô quay sang định hỏi tội Phong thì từ bao giờ anh đã cầm nguyên chiếc bánh ụp thẳng vào mặt cô. Làm cả bọn đứng cười nghiêng ngả. Và chiến tranh lại một lần nữa nổ ra với chiếc bánh gatô ba tầng
___~~ THE END ~~____
Cảm ơn tất cả các bạn đã đón đọc từng chương thuộc bộ truyện Bản Giao Hưởng Của Sự Trả Thù. Đây cũng là bộ truyện lần đầu tiên của mình nên có khá nhiều sao sót mong các bạn bỏ qua. Xin lỗi vì mình ko thể đăng truyện nhanh được và cũng cảm ơn khi các bạn đã ủng hộ bộ truyện của mình. 
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc