Bạn Gái Cuối Cùng Của Triệu Phú - Chương 33

Tác giả: Tô Lưu

Đàn ông chạy mất
- Đàn ông chạy mất, có khi, là do bạn gái vô ý thức, từng bước một đẩy ra ngoài -
Phùng Sở Sở gọi điện thoại cho Tô Thiên Thanh, báo cáo tình huống vụ án của Nhan Cẩm Hi cho anh ta. Tô Thiên Thanh lại chỉ nhàn nhạt buông một câu “Biết rồi” xong nói tạm biệt, cúp máy thẳng. Khiến cô giận đến mức hận không thể ném bay cái điện thoại trong tay.
Mấy ngày tiếp theo, cô cũng không liên lạc với Tô Thiên Thanh, dù sao hai đối tượng hẹn hò còn lại, thời gian ăn cơm đã được sắp xếp xong xuôi. Đến lúc đó xuất hiện đúng lúc là được rồi. Mấy ngày nay, vì chuyện của Nhan Cẩm Hi, cô vẫn bận bịu chạy đông chạy tây, cũng chẳng có thời gian mà chăm lo cho công việc của bản thân.
Giờ vất vả lắm tất cả mới quay lại quỹ đạo, cô lại lao vào làm việc, vội vàng viết bản thảo cho kỳ mới nhất. Trong lúc thuận tay lật giở mấy tờ báo khác để tìm cảm hứng, cô bỗng nhìn thấy một tấm ảnh, tấm ảnh này chụp lại cảnh Nguyễn Trữ Khanh và Tô Thiên Thanh đang ăn cơm. Có điều, bởi vì phóng viên không vào được trong nhà hàng, khoảng cách rất xa nên chỉ có thể chụp qua kính. Người trong hình cũng rất mờ, chỉ có thể mơ hồ nhận ra được là nam hay nữ.
Có điều, cái Phùng Sở Sở để ý không phải là Nguyễn Trữ Khanh hay Tô Thiên Thanh, thứ cô chú ý đến là một bóng người trong góc của tấm hình. Người này cũng không ở trong nhà hàng mà đứng trước tấm cửa kính sát đất của nhà hàng, quay đầu mặt nhìn vào bên trong. Có điều vì khoảng cách xa, hơn nữa mục tiêu của phóng viên không phải hắn nên chụp cũng không được rõ ràng.
Phùng Sở Sở chỉ cảm thấy bóng lưng của người này có chút quen mắt, nhưng muốn cô nói ra người kia là ai thì lại không được. Cô cầm tờ báo âm thầm bật cười, xem ra bản thân làm thám tử đâm nghiện rồi, tùy tiện thấy một người mà cũng cảm thấy khả nghi. Người này, có lẽ chỉ là một kẻ lang thang muốn ăn cơm mà không có tiền, hoặc cũng là một phóng viên, chẳng qua là bị đồng nghiệp chụp luôn vào. Nhưng không ngờ lại đăng lên báo, để cô nhìn thấy, bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Bỏ qua những chuyện này, cô lại tiếp tục công việc. Dương Quang mấy ngày nay có chút kỳ quái, kể từ khi ông anh đến gặp cô, anh bắt đầu không thích đến tìm cô, có thể là sợ cô hỏi sự việc tiến triển thế nào. Thực ra thì anh quá lo lắng, Phùng Sở Sở căn bản không hề nghĩ đến chuyện nhà cửa kia. Cô thậm chí còn có chút sợ Dương Quang sẽ nhắc lại chuyện đó với mình, bởi vì hiện giờ, cô hoàn toàn chưa chuẩn bị xong tinh thần để kết hôn. Mặc dù tuổi của cô đã sớm rành rành ra đó, người xung quanh cũng đang thúc giục, nhưng cô vẫn không hạ quyết tâm nổi.
Cô bỗng nhớ tới, trước đây rất lâu, Nguyễn Trữ Khanh đã từng nói với cô một câu: “Nếu như khi cậu và một người đàn ông, đã hội đủ tất cả những điều kiện để kết hôn rồi mà vẫn không có nỗi kích động muốn kết hôn thì cậu nên suy tính lại xem người đàn ông đó có hợp với cậu hay không.”
Đối với chuyện trong đầu đột nhiên bật ra những lời này, cô không khỏi cảm thấy hoảng hốt trong lòng, không hiểu tại sao, lúc ấy khi nghe câu này, cô cũng không suy nghĩ gì. Nhưng giờ phút này nghĩ đến, nó lại giống như một cái gai, găm sâu vào tim, không sao nhổ ra được, cũng khiến cho cô cảm thấy có chút đau đớn.
Mà đồng thời lại có một chuyện khác khiến cho cô càng thêm nhức đầu hơn. Đó chính là buổi hẹn phỏng vấn của đài truyền hình từ thuở xa lắc xa lơ kia. Mặc dù chỉ là tiết mục ghi hình, không có cảm giác áp lực như truyền hình trực tiếp nhưng đối với Phùng Sở Sở lần đầu tiên lên ti vi mà nói, vẫn căng thẳng đến mức cả đêm mất ngủ.
Quá trình ghi hình thực ra cô đã sớm rõ ràng, cũng đã đến hiện trường quan sát, cảm nhận không khí một lượt. Nhìn dáng vẻ chạy ngược chạy xuôi bận bịu của nhân viên hậu cần, cô cảm thấy nếu như mình ngồi ở chính giữa, khi bị ánh đèn rọi vào mặt, có lẽ tất cả những gì đã suy nghĩ đêm qua sẽ quên sạch sành sanh mất.

Bạn đang doc truyen online tại: WWW.ThichTruyen.VN
Có điều cô vẫn rất nghiêm túc tiến hành chuẩn bị. Đầu tiên là để Nguyễn Trữ Khanh đi theo mình mua một bộ đồ phù hợp với chương trình, công việc hóa trang linh tinh, đương nhiên là có nhân viên trang điểm của chương trình lo liệu, cô không cần lo. Mà việc cô cần làm nhất chính là xem cho kỹ kịch bản của tổ chương trình đưa tới. Đối chiếu các vấn đề mà nghĩ ra đáp án hoàn hảo trước. Dù đến lúc chính thức ghi hình cũng không thể chuẩn bị xong tất cả những câu hỏi, nhưng cô vẫn hy vọng mà suy nghĩ lâu hơn một chút, cô không muốn bị người ta hỏi đến mức trợn mắt há mồm trước ống kính.
Buổi ghi hình chính thức được sắp xếp vào nửa tháng sau, Tô Thiên Thanh đã hoàn thành vòng tiếp xúc đầu tiên với năm ứng cử viên, trong lòng đã có đánh giá. Nhưng hiện giờ, tất cả độc giả lại hoàn toàn không biết suy nghĩ trong lòng anh ta. Mọi người ngày ngày chạy theo đủ loại tin đồn, tìm kiếm tin tức mà mình cảm thấy hứng thú từ trong lượng báo viết khổng lồ mà phân tích xem năm vị mỹ nữ cuối cùng, ai mới có khả năng là người chiến thắng phút chót.
Chương trình mà Phùng Sở Sở xuất hiện lần này, thực ra cũng là để góp thêm một viên gach cho hoạt động này. Tất cả mọi người đều trông chờ có thể moi ra được tin tức nặng ký nào đó từ miệng của cô. Mặc dù những vị khách khôn khéo chỉ xem thôi cũng đã hiểu, chưa đến giờ phút cuối cùng, không ai biết ai ૮ɦếƭ vào tay ai. Nhưng lòng hiếu kỳ của con người vốn là như vậy, chỉ sợ dù biết rõ không thể lấy được tin gì hữu dụng nhưng vẫn ôm hy vọng, muốn xem cho rõ ràng.
Đến ngày thu hình, chân của Phùng Sở Sở trên căn bản đã khỏi hẳn, trừ chạy nhanh hay nhảy nhót ra thì những động tác cơ bản xem như không có vấn đề gì. Cho nên cô cũng không gọi Dương Quang đưa mình đến Đài truyền hình mà bắt taxi qua đó.
Tất cả đều tiến hành thuận lợi, nhân viện hiện trường của chương trình đều là những người làm việc chuyên nghiệp, biết Phùng Sở Sở lần đầu tiên lên hình nhất định có nhiều điểm không thích ứng cho nên đã cung cấp cho cô rất nhiều ý kiến mang tính chuyên nghiệp, khiến cô thấy an tâm hơn không ít. Mà khi cô nhìn thấy Yến Tử và Lưu Dục chân trước chân sau đi tới, trong lòng lại càng thấy bình ổn.
Hai người bọn họ là do tổng biên tập cố ý phái tới để chăm sóc cho cô, Yến Tử được sung làm trợ lý của nhân vật, còn Lưu Dục thì vẫn hành nghề cũ, phụ trách công việc chụp ảnh.
Hóa trang xong, luyện tập với dẫn chương trình một lúc, Phùng Sở Sở ngồi giữa sân khấu, cảm thấy tốt hơn rất nhiều. Khi nhạc dạo của chương trình vang lên, cô thậm chí còn cảm thấy mình đã tràn đầy tự tin, có thể đối phó với bất kỳ câu hỏi xảo trá tai quái nào.
Nhưng khi người dẫn chương trình nói xong lời ***, lịch sự chào hỏi với cô xong, ngay câu hỏi đầu tiên đã khiến cho cô cảm thấy có chút giật mình.
“Chào Phùng tiểu thư, trong tay tôi có một báo cáo thăm dò qua internet, trên đó thể hiện, ước chừng có khoảng bảy mươi phần trăm bạn đọc trên mạng tin rằng, cuộc tranh tài lần này thực ra đã sớm định sẵn người chiến thắng. Đối với sự phản hồi như vậy, cô có suy nghĩ gì?”
Phùng Sở Sở hiển nhiên có chút phát mộng, bình thường cô xem ti vi, câu hỏi đầu tiên đều là những thứ không liên quan, cái kiểu cho dù trả lời thế nào cũng không bị sai. Nhưng tình hình trước mắt cô có chút ngượng ngập, một vấn đề lắt léo như vậy bày ra trước mắt, khiến cho cô cảm thấy khó mà đón đầu được.
Có điều, cô chỉ trầm tư chừng năm giây đã bắt đầu trả lời: “Tôi nghĩ là bất cứ một cuộc tranh tài nào, trước khi có được kết quả, tất cả mọi người đều sẽ có những suy đoán khác nhau. Có điều tôi nghĩ chắc trong con mắt của mỗi người đều sẽ có một người chiến thắng cuối cùng. Vậy tại sao chúng ta không kiên nhẫn một chút, cho Tô Thiên Thanh tiên sinh một chút thời gian, để anh ấy chọn lựa người mà anh ấy thấy hài lòng nhất trong đông đảo các vị mỹ nữ.”
Câu trả lời của Phùng Sở Sở thực ra chẳng hề liên quan mấy đến câu hỏi, có điều, trong khoảng thời gian ngắn, cô thực sự không biết nên nói gì.
Nữ dẫn chương trình chỉ cười nhạt, hiển nhiên cũng không có ý định bỏ qua cho Phùng Sở Sở, tiếp tục theo sát không rời nói: “Nói vậy có nghĩa là cuộc thi này tuyệt đối công bằng, không hề có hiện tượng sắp đặt kết quả?”
“Không có.” Phùng Sở Sở ngừng một lúc, cuối cùng cũng trả lời thẳng vào vấn đề. “Tôi nghĩ cuộc thi này hoàn toàn là lấy ý kiến của bản thân Tô tiên sinh làm nguyên tắc, cho nên dù chúng tôi có muốn để một ứng viên nào dễ dàng qua cửa thì cũng hoàn toàn không thể. Bởi vì bản thân Tô tiên sinh có quyền phủ quyết.”
“Vậy nếu chính Tô tiên sinh chỉ định muốn sắp đặt kết quả thì sao?”
“Anh ấy hoàn toàn không phải làm như vậy, nếu như anh ấy thực sự thích một cô gái, vậy anh ấy có quyền giữ cô ấy lại cuối cùng, như vậy không thể nói là sắp đặt kết quả được, bởi vì cưới vợ thực ra là lấy suy nghĩ của anh ấy làm chủ. Tất cả mọi ứng viên, không phải là đang tranh tài chạy bộ, không có trọng tài, cũng không có máy tính giờ. Việc duy nhất các cô gái đó phải làm là thể hiện ra mặt chân thật nhất của bản thân, để Tô tiên sinh hiểu rõ bọn họ hơn. Cho nên cuộc thi này không có thắng bại, chỉ có thích hợp hay không mà thôi.”
Phùng Sở Sở nói một lèo xong những lời này, chỉ cảm thấy có chút miệng khô lưỡi khô, lại nhìn xuống dưới sân khấu một cái, Yến Tử và Lưu Dục đều đang mỉm cười nhìn mình, vậy nên, trong lòng càng thêm vững tâm.
Nữ dẫn chương trình không hỏi thêm gì về vấn đề này nữa mà bắt đầu hỏi vài tin tức chi tiết phía sau hậu trường theo kịch bản, dần dần khiến cho Phùng Sở Sở tỉnh táo lại, trở nên hoạt ngôn và tự nhiên hơn.
Đến khi Phùng Sở Sở cảm thấy tất cả đều tiến vào quỹ đạo như dự định, có thể nhẹ nhàng ứng phó, nữ dẫn chương trình giảo hoạt lại một lần nữa ném ra một vấn đề mà cô không thích.
Đúng vào lúc xem qua giới thiệu ngắn gọn về năm ứng cử viên xong, nữ dẫn chương trình đột nhiên chỉ vào một tấm ảnh trên màn hình, cười nói với Phùng Sở Sở: “Phùng tiểu thư, theo như tôi được biết, người trên màn hình chính là cô Nguyễn Trữ Khanh, thực tế thì về mặt riêng tư, cô ấy chính là bạn của cô?”
Tấm ảnh này rất có cảm giác gây cười, đó là cảnh khi Phùng Sở Sở bị thương ở chân nằm trong viện, Nguyễn Trữ Khanh đang ngồi trước giường bệnh thăm cô. Mặc dù cô biết, chuyện mình và Nguyễn Trữ Khanh là bạn sớm muộn gì cũng có thể bị truyền ra. Nhưng cô tuyệt đối không ngờ tới, cái tiết mục vốn cùng chung một nhà với tòa soạn của bọn họ nhưng thực chất là tiết mục của người mình lại công khai nêu ra vấn đề này với cô. Một vấn đề dễ dàng gây tranh cãi như vậy, không phải bọn họ nên tận lực né tránh, càng ít hỏi càng tốt hay sao?
Hơn nữa, bọn họ chọn tấm ảnh kiểu gì thế này? Phùng Sở Sở mặc dù không tức giận vì chuyện bọn họ để lộ ra chuyện này thì cũng bị tấm ảnh này làm cho tức ૮ɦếƭ. Cô ở trong ảnh, chân bó thạch cao, bị treo ngược lên cao. Đầu bù tóc rối, mặt mộc không trang điểm, thực sự là muốn khó coi bao nhiêu thì có bấy nhiêu khó coi, không chút tương xứng với vẻ đẹp chỉnh tề ngày hôm nay của cô. Như vậy chẳng khác nào tuyên bố trước mặt mọi người, Phùng Sở Sở cô, thực ra cũng chỉ có cái mặt tròn như mặt trăng mà thôi, trừ chuyện đó ra, tất cả đều là nhờ sự thần kỳ của trang điểm.
Dẫn chương trình thấy Phùng Sở Sở suy tư không nói lời nào, để tránh cho không khí tẻ nhạt, chỉ có thể tự mình nêu thêm chút lời giải thích bộc bạch, thuận tiện đặt câu hỏi lần nữa, nhắc Phùng Sở Sở trả lời.
Phùng Sở Sở mặc dù rất khó chịu trong lòng nhưng trên mặt vẫn miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, đáp: “Thật ra thì tôi và Nguyễn tiểu thư là bạn học thời đại học, cho nên nói chúng tôi là bạn bè, không hề sai một chút nào.”
“Vậy quay lại vấn đề lúc đầu, các bạn trên mạng thực sự cũng rất muốn biết, Nguyễn tiểu thư có thể đi đến bước này, có phải là vì có cô Phùng hay không? Dù sao, ở vòng tranh tài lần trước, Nguyễn tiểu thư đã xảy ra sai lầm không nhỏ mà vẫn có thể đứng trong top năm, quả thực ngoài dự đoán của mọi người.”
“Kỳ thực chuyện là thế này, vấn đề lúc đó của Nguyễn tiểu thư, sau đó đã được chúng tôi điều tra, là bởi vì đường chỉ ở khóa kéo bị đứt, hơn nữa lúc chụp ảnh lại bị ứng viên bên cạnh không cẩn thận giẫm vào nên mới đột nhiên rơi xuống. Tôi nghĩ Nguyễn tiểu thư thực chất cũng chỉ là người bị hại, không đáng phải chịu quá nhiều lời trách móc nặng nề. Về phần chuyện cô ấy tiến vào vòng chung kết cuối cùng thì không hề liên quan đến tôi. Trước đó tôi cũng đã nói rồi, cuộc thi này thực chất là lấy sở thích của Tô Thiên Thanh tiên sinh để quyết định, anh ấy cảm thấy biểu hiện về mọi mặt của Nguyễn tiểu thư đều rất tốt, sau khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn đó cũng tỏ ra rất trấn định mà không hề thất thố cho nên mới cho cô ấy một cơ hội, để cô ấy có nhiều thời gian để biểu hiện hơn.”
“Nếu vậy, cuộc thi này phải chẳng có chút quá mức chủ quan mà thiếu mất tiêu chuẩn đánh giá khách quan?” Nữ dẫn chương trình không đợi Phùng Sở Sở nói cho hết lời đã chen miệng hỏi.
“Đây thực tế chỉ là một cuộc thi hẹn hò chứ không phải là một cuộc thi đấu thể thao. Lựa chọn bạn đời cho bản thân vốn đã là một chuyện vô cùng chủ quan, nếu như chúng ta dùng quá nhiều tiêu chuẩn để hạn chế người dự thi mà nói, sẽ không công bằng với họ, hơn nữa, như vậy đối với Tô tiên sinh cũng rất bất lợi, dù sao anh ấy cũng muốn chọn lựa ra một người vợ để chung sống lâu dài chứ không phải chỉ đơn giản như là mua một chiếc tủ lạnh.”
Phùng Sở Sở nói xong câu cuối cùng, giọng nói đã không còn mềm nhẹ như lúc đầu, trở nên có chút cứng rắn, nụ cười trên mặt cũng ngày càng cứng ngắc.
Nữ dẫn chương trình dù sao cũng đã trải qua sóng to gió lớn, từng phỏng vấn những người còn khó trị hơn Phùng Sở Sở, đối với cô ta, chút bực tức nho nhỏ này căn bản không đáng đặt trong lòng. Vẫn mang trên mặt nụ cười, giọng nói ngọt ngào, chỉ vào một tấm ảnh khác vừa xuất hiện trên màn hình lớn, cười nói: “Có điều, chúng tôi ở đây lại có một tấm ảnh do một người bạn trên mạng cung cấp. Nữ chính trên đó, là tiểu thư Nguyễn Trữ Khanh. Có điều, người đàn ông đang ôm cô ấy lại không phải tiên sinh Tô Thiên Thanh. Người bạn trên mạng này tiết lộ cho chúng tôi biết, tấm ảnh này đại khái được chụp vào khoảng mười ngày trước. Xin hỏi cô Phùng, các cô cho phép phái nữ chưa lập gia đình nhưng có bạn trai rồi đăng ký tham gia cuộc thi ư?”
Phùng Sở Sở nhìn chằm chằm tấm ảnh kia, miệng hơi hé ra, đã chấn kinh đến nỗi không thốt nên lời. Trong hình, có thể nhìn thấy rõ ràng, Nguyễn Trữ Khanh đang ôm ôm ấp ấp với một người đàn ông, đứng trước cửa rạp chiếu phim. Có thể thấy là tình nhân hẹn hò, đang chuẩn bị đi mua vé xem phim.
Nhìn hai người kia thân mật dựa vào nhau, khó mà chia lìa, Phùng Sở Sở chỉ cảm thấy huyết dịch toàn thân trong nháy mắt kết thành khối băng, lại từ từ nứt ra, cả người giống như một căn nhà cũ nát bị buộc phải dỡ bỏ, trong khoảnh khắc ầm ầm sụp đổ.
Bất chấp vẫn còn đang ghi hình, Phùng Sở Sở thực sự đã quên mất sự tồn tại của người dẫn chương trình. Cô vụt đứng dậy từ trên ghế, chạy đến trước màn hình lớn, cẩn thận nhìn một lượt. Tiếp đó, cô sững sờ đứng tại chỗ.
Người đàn ông kia, cho dù chỉ có một bóng lưng, nhưng cô vẫn liếc một cái là nhận ra được, người đó, là Dương Quang.
*** Tuần này tớ sẽ chốt bộ này nhé, mỗi ngày 1 chương *vỗ tay* he he ***
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc