Bạn Gái Cũ Của Tổng Giám Đốc - Chương 05

Tác giả: Liên Liên

Sau khi hoan ái trắng đêm, tỉnh lại, đã là ba giờ chiều. Ái Tĩnh vội vàng mở điện thoại di động ra, phát hiện hộp thư đầy những tin nhắn giận dữ của đám chị em, cô vội vàng gọi điện thoại về, còn đánh bài liều lấy cớ uống R*ợ*u say khướt cùng đám bạn thời trung học.
"Chuyện gì xảy ra với cậu? Bao nhiêu tuổi rồi còn chơi trò này hả!" Hướng Duy Mỹ tức giận mắng to.
"Thật xin lỗi. . . . . ." Ái Tĩnh không dám cãi lại, làm cho người ta lo lắng, bị chửi là phải.
"Nhớ mời bọn mình ăn bánh bao hấp Đỉnh Thái Phong, bồi thường tổn thất tụi này lo lắng, cả đêm không ngủ!" Ái Tĩnh rất áy náy khi nghe giọng nói thảm thiết của Hướng Duy Mỹ
"Được ──" Ngoại trừ cắt đất bồi thường, cô còn có thể làm cái gi?
Hạ Phong một bên thưởng thức bộ dáng khéo léo của Ái Tĩnh, một bên thông báo cho bà Vương có thể chuẩn bị ăn cơm rồi.
Truyện trò xong với đám chị em, Ái Tĩnh nhăn nhó trừng mắt nhìn tên đầu sỏ gây nên chuyện. Hạ Phong vội vàng dụ dỗ cô tắm nước nóng trước, sau đó trở lại mới ăn.
"Không cho phép anh đi theo!" Ái Tĩnh nhìn chằm chằm người đàn ông, cảnh cáo trước.
"Được được được, em nói thế nào thì là thế đó, là anh có lỗi với em." Hạ Phong lấy lòng, chỉ sợ chọc giận thêm bạn gái.
Nhìn anh đổi ý, hơn nữa thái độ phối hợp, sắc mặt của Ái Tĩnh mới giãn ra, vào phòng tắm.
Hạ Phong chạy đến phòng bếp nhìn bà Vương thi triển tài nghệ.
Ừ, bánh trôi mặn thơm ngào ngạt, làm cho người ta chảy nước miếng nha…
Ái Tĩnh rửa mặt xong, đi xuống lầu liền bị mùi thơm hấp dẫn, bụng không có tiền đồ vang dội ừng ực.
Thấy bà lão hiền lành cười ha hả vẫy tay về phía cô, cô chọn chỗ ngồi cách xa Hạ Phong nhất, không một chút khách sáo, bưng một chén bánh trôi mặn, ngồi xuống ăn ngấu ăn nghiến.
Thật sự là quá khi dễ người mà! Thái độ của Ái Tĩnh đả thương lòng tự tôn của Hạ Phong.
Cô có bánh trôi mặn để ăn cũng là anh cầu xin, cô hẹp hòi như thế này, chỉ để ý mình không để ý tới anh sao?
Hừ, không sao.
Hạ Phong vừa uống nước, vừa thử máy ghi âm trong phòng bếp, sau khi xác định chức năng bình thường, anh lấy ra một băng ghi âm thần bí, nhìn cô gái đang ăn vui vẻ một cái, sau đó bắt đầu mở máy.
"Phốc ──" *** rỉ tuyệt hảo khiến Ái Tĩnh phun hết nước canh ra ngoài
"Lớn như vậy còn như thế, thật không vệ sinh." Hạ Phong lắc đầu một cái, lành lạnh phê bình.
"Anh mới không vệ sinh!" Ái Tĩnh tức giận, mặt đỏ lên.
Thậm chí có người vô sỉ như vậy sao?
Anh làmcho cô thần trí mơ hồ, ép khô toàn bộ thể lực của cô, sau đó ghi âm cuộc đối thoại trên giường, thành công làm bản cam kết theo đuổi tình yêu? Rốt cuộc anh muốn như thế nào?!
"Ai kêu em chỉ lo ăn bánh, không quan tâm tới anh." Hạ Phong biểu tình buồn bã.
"Anh.. . ." Ái Tĩnh bị tức đến nói không ra lời, chỉ có thể hỏi ngược lại, "Ăn cơm còn phải nói chuyện phiếm với anh sao?"
"Không phải." Mục đích đã đạt được, Hạ Phong liền tắt đi máy ghi âm, cẩn thận từng li từng tí cất vào trong túi.
"Vậy thì tại sao?"
Hắc hắc. .. không ngờ có ngày hoàng tử cũng phải dùng tới chiêu thức ấu trĩ này?
Ái Tĩnh nhìn Hạ Phong cất đồ vừa tiếc vừa hận.
Nếu như diễn xuất của cô không phải cũng tốt, cô thật muốn bán cái tin tức này cho mấy tờ báo lá cải, khiến phụ nữ có ảo tưởng tới Hạ Phong bớt đi một ít.
"Muốn ăn chén bánh trôi mặn kia của em." Cái chén của cô trông rất ngon.
"Bên kia còn có một nồi . . . . ." Đầu bếp nấu cả một nồi, anh tội gì chấp nhất muốn cái chén trên tay cô?
"Cái đó ăn không ngon!" Tính khí đùa bỡn của Hạ Phong bắt đầu nổi lên.
Tại sao? Đây là đồ cùng một nồi mà?
Nhìn Hạ Phong nửa ngày, rốt cuộc Ái Tĩnh cũng buông tha tranh chấp với anh, hay tay nâng chén bánh đến trước mặt anh. "Không thèm tranh giành với anh. Cậu chủ, mời cậu chén này."
Sau khi để chén xuống, cô đi lấy cho mình một chén khác, ngồi ăn một cách vui vẻ.
Hạ Phong ăn chén canh trước mặt này, nhìn lại Ái Tĩnh một chút, cảm giác bánh trôi trong chén lúc Ái Tĩnh ăn không có ngon như vậy.
"Chén này quá bình thường, anh muốn chén kia!" Anh ngang ngược ra lệnh lần nữa.
"Này, không phải anh quá nhàm chán chứ? Rõ ràng chính là đồ giống nhau. . . . ." Thấy Hạ Phong lại muốn đem băng ghi âm đặt vào trong máy, Ái Tĩnh đứng yên giơ cờ đầu hàng.
"Được, chúng ta trao đổi." Cô cũng không có hơi sức phục vụ thiếu gia cáu kỉnh này, trao đổi chén với anh.
Hạ Phong mím môi, nhìn Ái Tĩnh ăn rất ngon, chính mình tự ăn lại không phải như thế. . . . .
Chỉ trong chốc lát, anh rốt cuộc nhận thức vấn đề ở nơi nào."Anh muốn cùng em ăn chung một chén, vậy thì ăn sẽ rất ngon, anh không cần tự mình ăn chén riêng"
Nói xong, anh ngồi xuống bên cạnh Ái Tĩnh, tự ý cầm thìa trong chén bánh trôi của cô.
Ừ, cảm giác quả nhiên rất ngon!
Ái Tĩnh ngây người nhìn. Người đàn ông này quả nhiên rất nhàm chán. . . . . .
Nhưng nhìn anh múc bánh trôi trong chén, cô thật không phục. Cô đói đến nỗi
*** dán vào lưng rồi, anh lại muốn ςướק đồ ăn của cô? !
Vì vậy cô nhanh chóng đưa thìa ra, giành vớt bánh trôi trong chén với Hạ Phong.
Nếu anh xuống giường thì thu lại thái độ ga lăng, vậy thì đến đây đi! Muốn ςướק đồ ăn, cô tuyệt đối sẽ không để mình bị thua!
Đối với loại tình nhân mạo nhận này, Ái Tĩnh hoàn toàn không có cách nắm bắt anh. Dù sao hai người ở trên giường rất hòa hợp, anh lại biết săn sóc, cho nên cũng coi là chấp nhận anh.
Điều kỳ diệu là, bọn họ chưa từng công khai ở bên ngoài.
Lúc mới bắt đầu Hạ Phong còn không quan tâm lắm, bởi vì mỗi lần anh gọi điện thoại hẹn cô, cô đều đồng ý, chỉ là địa điểm hẹn hò sẽ sửa thành Hạ gia. Nhưng càng về sau, Hạ Phong bắt đầu buồn bực.
Gần đây, anh thường ở trong nhà vệ sinh, soi gương đến ngẩn người . . . . . .
Anh biến dạng rồi sao? Sức quyến rũ của hoa hoa công tử không còn sao? Nếu còn, tại sao Ái Tĩnh không muốn ra ngoài cùng anh ? Hạ Phong bắt đầu nghiên cứu diện mạo của mình, rốt cuộc là chỗ nào có nhiều nếp nhăn? Anh còn chưa có dấu hiệu rụng tóc mà?
"Tổng giám đốc Hạ, cậu tự nhiên cuồng yêu à? Làm gì soi gương lâu như vậy. . . Tôi còn tưởng rằng cậu ngủ quên trong đó mất rồi." Phó Kính Dương đi ngang qua tập đoàn Hạ thị, đặc biệt lên phòng làm việc của tổng giám đốc hỏi thăm một tí, không nghĩ tới đợi cả nửa tiếng mà vẫn không nhìn thấy người.
Anh mới theo ám hiệu của thư ký, chạy đến nhà vệ sinh xem một chút. . . .
"Cậu mới thích rình coi đấy. Lén lén lút lút chạy đến, cậu tính hù dọa người nào?" Hạ Phong cố làm ra vẻ rửa tay, sau đó mới theo bạn hữu đi ra nhà vệ sinh."Tìm tôi có việc sao?"
"Kỳ quái, không có việc không thể tìm cậu sao?" Trở lại phòng làm việc, Phó Kính Dương bưng cà phê thư ký mới pha lên, vừa nồng lại vừa thơm mát, uống ngon cực kỳ.
Cố ý như vậy công việc thư ký không phải của anh. Ai. . . . . .
Giống như bạn gái hiền tuệ cũng sẽ không là của anh . . . . . Bạn gái của anh chỉ biết lớn tiếng với anh, mắng thô tục, đi an ủi người đàn ông thất tình khác. . . . .
Yêu đến ૮ɦếƭ, tóm lại anh xấu số mà.
Nhưng mà bạn tốt còn may mắn hơn anh, trước anh hỏi người phụ nữ kia ── Cầu Ái Tĩnh thực khéo léo hơn nhiều.
Uống hai hớp cà phê hương nồng cho phấn chấn tinh thần, Phó Kính Dương mới mở miệng, "Gần đây như thế nào?"
"Cái gì gần đây như thế nào?" Hạ Phong lười biếng liếc bạn tốt một cái. Không đầu không đuôi, ai biết cậu ta đang hỏi cái gì!
"Tôi đương nhiên là hỏi cậu và Cầu Ái Tĩnh." Anh hỏi người phụ nữ khác làm gì?
Nhớ ngày đó anh theo đuổi Duy Mỹ cũng là Ái Tĩnh cung cấp tình báo. Hiện tại cô ấy động tâm, đương nhiên anh muốn giúp đỡ rồi.
"Hả, làm sao cậu biết tôi và cô ấy đang cặp kè??" Mắt Hạ Phong sáng lên, bộ dáng thất vọng lúc trước biến mất.
"Dùng đầu gối nghĩ cũng biết cái người hoa hoa công tử này, đối với một người phụ nữ có hứng thú thì đương nhiên là ôm cô ấy vào lòng rồi hãy nói."
Hóa ra chỉ là suy đoán…
"Cậu gặp tôi và cô ấy ở cùng một chỗ sao?" Hạ Phong vô tình hỏi.
"Cậu theo đuổi thất bại à?" Thật là không thể tin được! Rốt cuộc cũng có con mồi trốn thoát từ trong tay hoa hoa công tử này sao?
"Không phải ──" Suy nghĩ như vậy thật sự là một sĩ nhục quá đáng đối với anh. Anh không theo đuổi được phụ nữ sao?
Hạ Phong đứng dậy, kéo lỏng cà vạt, một tay vỗ vỗ lên trán, cặp chân dài kiêu ngạo đi qua đi lại trong phòng.
Nhìn ra được anh rất lo âu. . . . .
"Rốt cuộc là như thế nào?" Tổng giám đốc phong lưu này cũng có lúc bị làm cho hỗn loạn như vậy sao? Quả nhiên không phải người bình thường! Mắt Phó Kính Dương mở lớn, càng thêm tò mò.
"Chính là. . . . . ." Thôi, tìm người tâm sự dù sao vẫn tốt hơn so với tự mình lo lắng.
Hạ Phong đi tới, ngồi xuống bên cạnh bạn tốt, bắt đầu kể lể chi tiết về chuyện hai người luôn luôn "ngẫu nhiên" không có biện pháp gặp mặt ở bên ngoài. . . .
Không nghĩ tới Hạ Phong là tổng giám đốc cao quý, cũng có lúc bị phụ nữ ghét bỏ? Nghe xong, gặp mặt Phó Kính Dương nhíu lại, chống cằm, anh nhìn chằm chằm bạn lâu năm. . .
Hạ Phong rất tuấn tú, lông mày là lông mày, mắt là mắt. . . . . . Dáng người lại rất chuẩn, tại sao có người phụ nữ nào lại không thích?
"Cậu cảm thấy như thế nào?" Hạ Phong nhìn chằm chằm quân sư. Tại sao anh ta không nói chuyện?!
"Tôi cảm thấy như vầy….." Phó Kính Dương thì thầm bên tai Hạ Phong, chỉ bảo diệu kế tuyệt hay.
Hạ Phong vừa nghe vừa gật đầu.
Người ta nói "Sự bất khai kỷ, quan kỷ tắc loạn" quả nhiên rất có đạo lý. Trước kia anh có thể nói ra 108 điều làm sao để thử nghiệm lòng dạ phụ nữ. Nhưng sau khi quen biết Cầu Ái Tĩnh, ngay cả một điều cũng phải để cho người khác nhắc nhở anh. . .
Thật thảm! Thật là quá thảm!
Sáu giờ tối, Cầu Ái Tĩnh từ công ty đi ra. Chiếc xe thể thao Porsche màu bạc của Hạ Phong dừng ở lề đường bên ngoài tòa nhà. Mọi người đi ngang qua đều sẽ quay đầu nhìn lâu hơn một chút.
Sắc mặt Ái Tĩnh biến hóa, vội vàng sải bước chạy đến bên xe, "Sao anh tới nhanh thế?" Anh mới gọi điện thoại hẹn nửa giờ sau mới tới.
"Đói bụng, hơn nữa hôm nay có một bữa tiệc, cho nên tới sớm đón em." Hạ Phong vừa giải thích vừa giúp Ái Tĩnh mở cửa.
"Bữa tiệc?" Ái Tĩnh cao giọng, trên mặt tràn ngạc nhiên.
"Mấy người bạn anh biết lúc còn ở nước ngoài làm cái party nhỏ bên bờ biển, muốn chơi suốt đêm." Hạ Phong nhanh chóng lái xe đi.
"Không được … Hôm nay em mặc đồ công sở." Lúc này Ái Tĩnh mới buông lỏng tâm tình.
May mắn không phải là tiệc giao lưu thương nghiệp gì . . . . . .
Cô cũng không muốn đi cùng Duy Mỹ, Chân Khả, Ôn Nhu đến tiệc gặp bạn bè cũ!
"Cho nên anh mới tới sớm đón em, chở em đi mua trang phục phù hợp." Hạ Phong nghiêm túc giải thích.
"Ách. . . . . . Cũng tốt." Chần chờ nửa ngày, Ái Tĩnh mới gật đầu, cũng không nói mình về nhà thay quần áo là được rồi.
Bởi vì hôm nay quá bận rộn, cô không có thời gian nói chuyện với Duy Mỹ, nên cũng không biết hôm nay họ có kế hoạch gì.
Ngộ nhỡ họ không cùng bạn trai hẹn hò, toàn bộ đều ở nhà xem HBO, ăn gà chiên, lúc Hạ Phong chở cô trở về thay quần áo. . . Chuyện cô có bạn trai không phải sẽ bị tiết lộ sao?
Hạ Phong liếc mắt về hướng Ái Tĩnh, khuôn mặt tràn đầy tâm sự nặng nề. Dựa vào giác quan thứ sáu của đàn ông, anh có thể xác định ──
Người phụ nữ của anh thật sự không muốn tham dự bữa tiệc công cộng này cùng anh!
Mặc dù không có con số thống kê xác định giác quan thứ sáu của đàn ông có đúng hay không, nhưng đối với sự việc lần này, anh có thể kết luận ──
Tuyệt đối chính xác!
"Nhất định phải ăn mặc như vậy sao?" Từ phòng thử quần áo đi ra, lễ phục rực rỡ chói mắt , Ái Tĩnh xịu mặt, kháng nghị với Hạ Phong.
"Em mặc như thế rất đẹp mắt!" Đang nói chuyện với phụ tá trong điện thoại, Hạ Phong quay đầu lại, thấy bộ dáng xinh đẹp của Ái Tĩnh, ánh mắt sáng lên.
Lần đầu tiên gặp mặt, cô cũng dùng bộ dáng Khêu g** như thế chiếm đoạt tim của anh!
"Chỉ là bữa tiệc nhỏ. . ." Ái Tĩnh nhẹ nhàn chất vấn, vạn phần khó chịu.
Cô không thích mặc loại lễ phục hở lưng này, chẳng những không thể mặc áo ***, mà còn ôm sát thân thể, vải vóc mềm mại, chỉ cần không cẩn thận sẽ lộ hết ra . . . . . .
Cực kỳ đáng ૮ɦếƭ!
Hơn nữa cô còn phải đi giày cao gót, mới có thể tạo hình toàn thân một cách hoàn mỹ hơn.
Nhưng mặc loại lễ phục này, đi giày cao gót sẽ làm cô run sợ trong lòng . . . . . Vô ý vấp té thì thật là lớn chuyện, chắc chắn sẽ đem thể diện vứt hết xuống Thái Bình Dương!
Mà từ ánh mắt tán thưởng của Hạ Phong, cô biết anh thích cô ăn mặc như vậy. . . Cô nhớ tới lần gặp mặt kia, cô cũng mặc như thế này…
Bỏ đi! Chỉ là bữa tiệc nhỏ, anh muốn biến cô thành như vậy thì cứ như thế đi!
Dù sao anh là người có tiền. So với đồ trang sức anh mua cho bạn gái trước, thì bộ lế phục này không đáng là bao…
Ái Tĩnh không cho phép trong lòng mình có ý tưởng ăn giấm chua, cô khoát tay mình lên tay của Hạ Phong.
"Anh đã hài lòng, vậy chúng ta xuất phát thôi!"
"Wow! Anh kiếm được mỹ nhân này từ đâu thế hả?"
Hai người mới bước vào hội trường, nhiều người đàn ông liền xông tới, sau đó vỗ bả vai Hạ Phong một cách mãnh liệt.
Nụ cười trên mặt Ái Tĩnh cứng ngắc, bước chân từ từ, rời khỏi tâm điểm bị bao vây.
Hội trường bữa tiệc trang trí bằng băng gấm, bóng bay cùng hoa hồng, cảm giác lãng mạn, lịch sự tao nhã. Cô không biết phong cách tiệc tùng của người có tiền đều như vậy, khó trách Hạ Phong muốn dẫn cô đến cửa hàng cao cấp để mua quần áo. . .
Mặc dù cô không biết bạn bè của Hạ Phong, nhưng cô biết đồ ăn nhất định là cực phẩm.
Đến trước bàn ăn, cô thấy bào ngư, tôm hùm, thịt dê nướng, trứng cá muối . . .
Ừ, thật tốt quá, đều là thức ăn cao cấp.
Lần này cô bất đắc dĩ bị gọi tới, còn ăn mặc và diễn xuất như vậy, cuối cùng cũng có một chút thu hoạch nhỏ. . . Ái Tĩnh cầm đĩa lên, định chọn mấy món ngon cho thỏa thích…
"Cầu Ái Tĩnh!" Một giọng quen thuộcvang lên ở sau tai của cô.
"Cậu thật đáng ૮ɦếƭ!" Âm thanh cắn răng nghiến lợi mềm mại vang lên.
"Mẹ nó, tốt nhất cậu nên có lý do đàng hoàng, tại sao cậu lại xuất hiện cùng với tổng giám đốc tập đoàn Hạ thị?!"
"Các cậu cũng ở nơi này sao?" Ái Tĩnh cười khan, ngẩng đầu lên.
Thế giới này thật là nhỏ . . .
Tại đây lúc này, người dùng giọng nói cắn răng nghiến lợi với cô, không ai khác hơn chính là đám chị em của cô.
Mấy người kia không không hiểu rõ chuyện nhặt người lạ làm bạn trai.
Cũng là mấy người bạn tốt lâu năm chế nhạo cô trên websites Bát Quái. . . . . .
Ha ha, thật là thật trùng hợp.
Tục ngữ có câu "Sơn thủy hữu tương phùng" thật đúng là không sai. [Mình nghĩ có nghĩa là: nếu đã có duyên thì nhất định sẽ gặp mặt]. Kkhông nghĩ tới cô hết sức cẩn thận, tránh cùng Hạ Phong đến chỗ công cộng, bữa tiệc cao cấp với nhau, kết quả lại gặp được họ ở loại party cá nhân này. . . Cô còn có thể nói gì được đây?
Chỉ có thể nói người có tiền gặp mặt, mọi người chạy tới chào hỏi, không chạm mặt cũng khó
Chỉ là một lần liền gặp phải ba. . . . . . Vận khí của cô cũng không phải tốt quá chứ?
"Mình nói, chủ Pu't của báo lá cải nên đổi người rồi chứ?" Chân Khả đẩy đẩy cánh tay Ái Tĩnh.
"Thay đổi người làm gì?" Ái Tĩnh than thở.
"Mình sợ cậu sẽ xấu hổ khi đăng tin của chính mình lên Bát Quái, mình giúp cậu viết bài!" Chân Khả cười hì hì nói.
Cô viết Anh văn rất nhiều, viết Trung văn cũng rất tuyệt, đảm bảo giao cho cô sẽ không thành vấn đề!
"Thật là cám ơn cậu rồi." Cô thật là muốn ૮ɦếƭ cho xong…
" Mình có thể viết về tổng giám đốc Hạ!" Hướng Duy Mỹ cũng chà sát tay, nhao nhao muốn thử.
Có Phó Kính Dương làm bạn trai, lần này có giá trị nhất rồi !
Không có yêu sách của anh ấy, cô còn không biết Ái Tĩnh và Hạ Phong đang kết giao. . . Lần này là mọi người cùng nhau tới bắt gian bọn họ…
"Ha ha… tạp chí kinh tế vừa mới phỏng vấn anh ấy, Duy Mỹ không cần lo lắng." Ái Tĩnh cười khan không dứt.
"Cậu dám không cho mình độc quyền?" Hướng Duy Mỹ trợn to mắt, ác bá nhìn Ái Tĩnh.
"Không dám, không dám." Ái Tĩnh thật rất muốn khóc.
"Mọi người nhìn về phía trước! Nói…"Cheese…" . . . . . ." Đỗ Ôn Nhu dùng giọng nói mềm mại, non nớt nhắc nhở mọi người.
Mọi người mặc dù không biết chuyện gì, nhưng cũng phối hợp ngẩng đầu, mỉm cười.
Cứ như vậy, các cô bị máy ảnh chụp hình lại.
"Tiểu Nhu, cậu tính làm gì. . . . . ." Ái Tĩnh có dự cảm không tốt.
"Thật vất vả tụi mình mới gặp nhau ở đây. Mình nhờ phục vụ chụp giúp chúng ta. Chờ một chút, còn phải chụp cậu và tổng giám đốc Hạ đấy." Đỗ Ôn Nhu thật vui vẻ.
"Oh, anh ấy đang nói chuyện cùng bạn bè, không rãnh đâu." Ái Tĩnh vội vàng nói cho cô ấy biết.
"Mình vừa mới hỏi anh ấy, anh ấy nói sẳn sàng thì gọi, còn nói mặc kệ lúc nào cũng có thể." Đỗ Ôn Nhu mĩm cười điềm đạm.
"Cậu thật là quá lo lắng rồi. . ." Ái Tĩnh quả thực là khóc không ra nước mắt.
"Sẽ không đâu! Khó có khi bán cậu được ra ngoài, thỉnh thoảng mình lo lắng một chút cũng sẽ không sao." Đỗ Ôn Nhu đáp trả tinh ranh.
Vì chờ đợi một màn này, họ đã chuẩn bị rất lâu rồi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc