Bản báo cáo tình yêu - Chương 9

Tác giả: Đan Phi Tuyết

Sao lại bị cô kích động ? Bạch Bạc Sĩ không hiểu.
Ba tiếng sau bữa tối, anh và Xa Gia Lệ ở trong quán uống không ngừng nghỉ, rót bia cho nhau, so tài tửu lượng. Có lẽ do nồng độ cồn thôi thúc, kéo gần khoảng cách lại, bọn họ cãi nhau ầm ĩ, cười nhạo đối phương không có ai muốn, sau đó cuồng nhiệt chọn những bài thất tình để hát, bầu không khí thật thoải mái.
Bạch Bạc Sĩ hát bài “K ca chi vương” của Trần Dịch Tấn —— “Tôi tưởng rằng nếu hát với cả tấm lòng, em sẽ đối với tôi quan tâm nhiều hơn nữa, tôi cho rằng mặc dù tình yêu đã là chuyện quá khứ, thiên ngôn vạn ngữ nói hết ra có thể trấn an lẫn nhau…”
Gia Lệ xuỳ anh, Bạch Bạc Sĩ tức ૮ɦếƭ, thật muốn đè bẹp cô. Anh hát với một tình cảm nồng nàn, cô lại ở một bên cười hì hì.
Tới khi vẻ mặt Gia Lệ ai oán trổ tài hát bài “Chinh phục”, cô hát khản cả giọng, cực kỳ xuất thần. “Cứ như vậy bị anh chinh phục, uống cạn chất độc mà anh giấu kỹ…”
Bạch Bạc Sĩ bấm nút hiệu ứng âm thanh Donald Duck, giọng hát Gia Lệ liền trở nên sai nhịp hoàn toàn, cô giận tới nỗi cầm microphone đập anh.
Anh bật cười ha hả, chuyển bài. Ca khúc tiếp theo, “Cô đơn khó chịu” của Lý Tông Thịnh.
“Của tôi!”
“Của tôi!” Hai người bọn họ đồng thời kêu lên.
“Cô muốn?”
“Anh cũng muốn?”
Gia Lệ lập tức giật lấy microphone. “Tôi hát trước, mỗi người một đoạn.” Cô bỏ giày cao gót ra, nhảy lên ghế sô pha, gật gù đắc ý ra sức hát vang, vừa gào vừa la!
“Cứ luôn vô duyên vô cớ trào dâng cơn khó chịu, nhưng với đại đa số người, chuyện cười thật đặc sắc, sao không thẩy hổ thẹn tự mình rời xa?”
Bạch Bạc Sĩ hát điệp khúc: “Cô đơn khó chịu oh cô đơn khó chịu ~~” anh hát nối sai đoạn.
“Ngốc ~~ đâu phải đoạn đó!” Gia Lệ trừng mắt nhìn anh, hát tiếp: “Không phải chưa nghĩ tới, tùy ý nói chuyện yêu đương, ngày lại qua ngày. Cũng sắp tới 30 tuổi, cuộc sống sau này phải có trách nhiệm với bản thân ra sao?”
“Oh ~~ Cô đơn khó chịu oh oh, cô đơn khó chịu ~~” lần này Bạch Bạc Sĩ tiếp lời rất chuẩn.
Bọn họ lớn tiếng hợp ca: “Tình yêu là sự chờ đợi cực khổ nhất, tình yêu là tương lai xa xôi nhất, thời gian không trở lại, ah thời gian không trở lại, chỉ có mình tự cổ vũ cho mình, chỉ có mình tự xót thương cho mình…”
Ô ô ~~ đây căn bản là tiếng lòng của bọn họ, nắm chặt microphone, bọn họ hát hết mình, trút bỏ hết oán giận trong lòng.
Hai người rống to: “Cô đơn khó chịu ~~ cô đơn khó chịu ~~ lúc này đây đừng hỏi tâm tình tôi ra sao không trầm không tốt không xấu, oh oh ~~ cô đơn khó chịu ~~ cô đơn khó chịu ~~”
Bọn họ hát sung tới nỗi mặt đỏ tía tai, Gia Lệ hát mà rơi lệ. Ô ô ~~ cảm thán cho đường tình mình nhiều chông gai.
Bạch Bạc Sĩ hát mà quặn đau, ấm ức cho bản thân mình. Đương hát ca khúc “Cô đơn khó chịu” của Lý Tông Thịnh, bọn họ quên hết ân oán trước kia, thương cảm lẫn nhau.
Vài tiếng sau, Bạch Bạc Sĩ ngà ngà say, Xa Gia Lệ say bí tỉ.
Gia Lệ nhắm hai mắt, ngã xuống ghế sô pha, lắc lắc thân thể nói lảm nhảm. “Tôi muốn một người đàn ông vĩnh viễn yêu tôi, tôi muốn một người đàn ông chuyện gì cũng nghe theo ý tôi, tôi muốn…”
“Gì cơ gì cơ?” Bạch Bạc Sĩ cười, bàn tay đỡ lấy trán, liếc nhìn cô, anh cũng có ba phần say rồi. “Không thể nào, không thể nào.”
Gia Lệ trợn mắt gào to: “Gì mà không thể? Chớ có rủa tôi!”
“Cô nói thật dễ nghe, con người cũng không phải là… Không phải đồ vật, con người ắt sẽ thay đổi, cô không biết hay sao?”
“Ừ ~~” Gia Lệ say R*ợ*u nấc thành tiếng, đẩy anh một phát, bật cười. “Đúng, anh nói rất đúng… Nói thật dễ nghe…” Cô suy nghĩ, cười khanh khách, cô khua khua tay. “Tôi đây muốn một cái bàn, cái bàn có thể mang vác theo được, tôi đến chỗ nào cũng có thể viết được bản thảo, cũng có thể làm việc… Uhm, cái bàn…”
“Ha ha!” Bạch Bạc Sĩ cười cô. “Mang vác theo? Cái bàn?” Anh cũng ngã xuống ghế sô pha, nhắm mắt lại, lẩm bẩm nói: “Trừ phi cái bàn kia chân dài.”
“Chân dài?” Gia Lệ cười to, chỉ vào anh. “Chân dài? Cái bàn chân dài?” Cô cười ngã vào bờ vai anh, anh cũng cười. Cô lườm anh. “Này, không được chân dài, chân dài sẽ bỏ chạy, ngộ nhỡ ngay cả cái bàn cũng bỏ rơi tôi…”
“Cái bàn bỏ rơi cô?” Bạch Bạc Sĩ nghe, mở mắt ra chỉ về phía cô. “Cái bàn bỏ rơi cô? !”
“Đúng vậy, a a a ~~” cô cười không ngừng, anh cũng cười. Hai người bọn họ không hiểu sao cười một trận sảng khoái, lại lảm nhảm một hồi, tiếp đó say tới mức ngủ mê man.
Ca khúc tiếp theo hiện ra, màn hình nhấp nháy, chiếu rọi lên khuôn mặt say ngủ của bọn họ, vụt sáng vụt tắt. Hơi lạnh từ máy điều hòa trong phòng phả ra, Gia Lệ theo bản năng chui vào trong lòng anh. Bạch Bạc Sĩ ngẩng mặt lên, cô rúc vào sâu hơn, vì thế anh vươn tay ra ôm cô.
Anh cười, thấp giọng nói: “Đừng động đậy…”
Cô bất động, anh ôm lấy cô, cô tựa vào trong *** anh, chìm vào giấc ngủ.
Căn phòng lờ mờ ánh đèn neon, ghế sô pha mềm mại, trên bàn chất đống vỏ chai R*ợ*u rỗng.
Bọn họ thân mật dựa vào nhau, giống như hai chú chim nhỏ bị thương, cùng sưởi ấm cho nhau. Tóc của cô quấn lên cánh tay anh, hơi thở anh đều đặn.
Người phục vụ bước vào dọn dẹp mặt bàn, bọn họ vẫn đang ngủ. Người phục vụ dọn dẹp xong xuôi, trông thấy hai người tựa vào nhau ngủ trên ghế sô pha, lộ ra vẻ mặt yêu thích và ngưỡng mộ.
Đôi tình nhân này thật *** thật hạnh phúc nha ~~ hai người ngủ say y như tiểu Baby!
*** Bạch Bạc Sĩ tỉnh lại trước, anh mở mắt ra, ngây người trong chốc lát, ***g *** có hơi ấm, cúi đầu xuống, nhìn thấy Xa Gia Lệ đương ngủ say, tim không khỏi loạn nhịp. Mặt cô kề sát ***g *** anh, bộ *** cô mềm mại đang gối lên người anh. Bạch Bạc Sĩ đột nhiên cảm thấy có chút hốt hoảng lúng túng, ngắm nhìn cô gái trong lòng, mùi hương từ tóc cô, đôi môi hồng mềm mại, áo sơ mi của cô quên chưa cài hai cúc áo, thấp thoáng thấy được bộ *** trắng như tuyết ở bên trong, tim anh đập thình thịch, thân thể nóng bừng.
૮ɦếƭ tiệt! Anh có phản ứng sinh lý.
Bạch Bạc Sĩ lay cô tỉnh dậy. “Này.”
“Há?” Gia Lệ mở mắt ra, ánh mắt mơ màng. “Gì vậy?”
૮ɦếƭ tiệt! Bộ dáng buồn ngủ của cô thật đáng yêu. Anh dừng một chút, nói: “Phải đi rồi.”
Gia Lệ ngồi thẳng dậy, biếng nhác vươn vai. “Mấy giờ rồi?”
“Tôi đưa cô về.” Bạch Bạc Sĩ kéo cô. “Đi thôi!”
Bạch Bạc Sĩ phóng xe tới đầu ngõ, khu nhà trọ cổ xưa, dưới lầu tụ tập một nhóm người, đỗ xe bừa bãi chắn lối đi của bọn họ.
Gia Lệ hạ cửa kính xe xuống. “Làm gì vậy nhỉ?” Dưới nhà cô sao lại có một đống người?
“Tôi đi xem thế nào.” Bạch Bạc Sĩ xuống xe. Anh chen chúc qua đám đông, ánh đèn flash chớp lia lịa, microphone đẩy tới.
“Xin hỏi tiên sinh cư ngụ ở đây sao?”
“Ách…” Bạch Bạc Sĩ không biết làm thế nào.
“Có quen Xa tiểu thư không?” Một phóng viên khác hỏi, lại đẩy microphone tới.
“Ách…”
“Tiên sinh biết cô ấy không? Thấy qua chưa? Có quen không? Hàng xóm sao?” Liên tiếp đưa ra loạt câu hỏi.
Một quyển tạp chí lá cải nhét tới. “Chính là vị tiểu thư này, quen không?”
Bạch Bạc Sĩ nhìn tờ tạp chí, sắc mặt thay đổi đột ngột. Tiêu đề giật tít —— Nữ ca sĩ Hồng Kông La Tân Nạp quyết tâm gả cho Cao Tuấn Thái giàu có: Cao Tuấn Thái là người thế nào?
F**k! Bạc Sĩ siết chặt tờ tạp chí, báo đưa tin chuyện Cao Tuấn Thái vứt bỏ bạn gái cũ Xa Gia Lệ, cũng nêu ra bình luận nhận xét về hai cô gái, đánh điểm số. Đối phương được tích mấy điểm “Ưu”, Gia Lệ bị đánh mấy điểm “Tệ” … Khốn kiếp!
“Không quen!” Bạc Sĩ ném quyển tạp chí, quay đầu bước đi. Rất nhanh đã trở lại trong xe, lập tức khởi động động cơ, đánh xe rời đi.
Gia Lệ hiếu kỳ hỏi: “Sao vậy? Phía trước làm sao thế? Xảy ra chuyện gì à?”
Nhóm phóng viên phía trước hình như đã phát hiện ra nhân vật nữ chính, cả đám người chạy băng băng tới, Bạch Bạc Sĩ nhấn ga tăng tốc, lao đi như cơn lốc xoáy.
“Làm gì thế? Làm gì thế?” Gia Lệ vừa ngoảnh lại ngó nhìn quanh, vừa gào lên với anh. “Anh làm gì vậy? Dừng xe a! Anh chở tôi đi đâu? Này, này này —— “
“Im miệng!” Bạch Bạc Sĩ tức giận gầm lên.
“Anh hung dữ làm quái gì? Thả tôi xuống, này!” Gia Lệ buồn bực, sắc mặt anh sao bỗng nhiên lại khó coi vậy?
“Cô… Hôm nay ở nhà tôi đi.” Anh hắng giọng, khống chế tay lái. “Dù sao… Dù sao nhà tôi cũng rất rộng…” Shit! Phải nói thế nào với cô ấy đây? Bạch Bạc Sĩ cân nhắc xem nên mở miệng thế nào, cô mà biết hẳn sẽ rất đau lòng?
“Nhưng sao lại tới nhà anh?” Gia Lệ nghi hoặc. “Anh dừng xe, tôi phải quay về!”
“Khốn kiếp.” Anh trách mắng, xe chạy như bay lên thẳng cầu vượt. Cao Tuấn Thái ૮ɦếƭ giẫm, kẻ ti tiện a ~~ đá cô xong còn gây ra chuyện lớn như vậy?! “Cô tới nhà tôi ở, hôm nay đừng quay về nữa.”
“Những người đó là ai? Phóng viên sao? Khu nhà trọ của tôi có người ૮ɦếƭ à?”
“Hình như… Ừ… Gần như vậy!” Anh liếc nhìn cô. “Cho nên… Hôm nay cô về nhà tôi ở.”
“Tại sao cứ muốn tôi tới nhà anh?” Gia Lệ cảnh giác, nheo mắt, quan sát Bạch Bạc Sĩ. Tối nay không khí giữa bọn họ rất vui vẻ, nhưng điều đó không có nghĩa là cô tùy ý nha ~~ cô nói: “Này, Bạch Bạc Sĩ, nói cho anh biết, tôi không *** một đêm.” Anh ta tốt nhất chớ nên có chủ ý này!
“F**k!” Bạch Bạc Sĩ rống. “Tôi cũng không *** một đêm. Shit! Sao cô phiền phức như vậy? Cô là sao chổi mới sinh? Trời sinh cô tính đa nghi sao?” Không đành lòng bỏ rơi cô, cảm thấy cô đáng thương nhưng không nhịn được tức giận.
“Sao anh lại mắng tôi?” Gia Lệ cũng rống lên. “Tôi có gọi anh là gà mái đâu? Tôi không thích ở nhà anh, cho dù nơi đó có một đống người ૮ɦếƭ tôi cũng không sợ, anh lập tức quay lại cho tôi, tôi phải về!”
“Không được!” Anh gào.
“Không được?” Gia Lệ trợn mắt. “Cái gì không được? Anh là gì của tôi chứ? Anh muốn ૮ɦếƭ à, không được?”
Bạch Bạc Sĩ gầm thét. “Rồi rồi rồi, tôi thất tình, tôi chán nản, tâm tình tôi rất tệ, tôi nhờ cậy cô tới ở nhà tôi, hôm nay không muốn ở nhà một mình, nhà tôi lại rất rộng, tôi thấy cô đơn, tôi muốn có người bầu bạn, có được không? Có được không? ! Cô coi như đương làm một việc thiện có được hay không?” Hừ, chẳng biết lòng tốt của người ta gì cả.
“Há?” Gia Lệ kinh ngạc. “Anh… Ách…” Đúng rồi, hôm nay là sinh nhật bạn gái anh ta. “Ừ… Như vậy a… Ừ, được rồi ~~” cô mềm lòng. “Aizzz! Anh thiệt là, quên cô ấy đi, hà tất để cho cái người đã bỏ anh ảnh hưởng tới tâm tình? Cô ấy đã rời xa, anh phải chấp nhận sự thật a. Coi cô ấy là người dưng, không nên lại vì cô ấy mà đau khổ.” Cô rất nghĩa khí vỗ vỗ bả vai anh. “Học theo tôi này, coi như trên đời này không có người tên Cao Tuấn Thái, để sống thật vui vẻ, ok?”
A ~~ chỉ sợ cô vui vẻ không được bao lâu thôi. “Đúng, nói rất hay.” Bạch Bạc Sĩ khóc không ra nước mắt.
Tưởng rằng đã giấu được cô, không ngờ khi xe đi qua cửa hàng bách hóa, Gia Lệ chợt reo lên: “Dừng xe!”
“Há?” Bạch Bạc Sĩ thắng xe. “Sao thế?”
Xa Gia Lệ mở cửa xe nhảy xuống. “Tôi mua vài món đồ vệ sinh cá nhân.”
“Chờ đã ——” Bạc Sĩ không kịp ngăn cản, cô tiểu thư đã xuống xe đi mất.
Anh nhìn cô bước vào cửa hàng bách hóa, thấy cô giống như đang chăm chú nhìn thứ gì đó, dừng ở phía trước quầy sách báo. Không hay rồi! Anh thấy toàn thân cô chấn động, cầm quyển tạp chí lá cải lên, sau đó —— anh thề, đó là tiếng gầm rú kinh khủng nhất, sét đánh nhất mà kiếp này anh được nghe.
“Shit! Tôi △! ※ @ miệng ~ ~ Anh ta △ ※ @ ~ ~”
Gia Lệ mua tạp chí xong, lao ra khỏi cửa hàng, mở cửa xe ra, ở trước mặt anh kích động lay lắc quyển tạp chí.
“Anh nhìn thấy chưa? Khốn kiếp! Sao tôi lại xấu như vậy, tôi △※@~~”
Đôi tai Bạch Bạc Sĩ rất nhức, nghe cô rống to hét lớn vừa giẫm vừa la, chỉ lo cô tức giận quá bị trúng gió.
Trong tiếng gầm gừ điên cuồng của Xa Gia Lệ, Bạch Bạc Sĩ rất muốn khuyên cô một câu. “Hà tất để cho cái người đã bỏ cô ảnh hưởng tới tâm tình?”
Anh cuối cùng không dám cả gan nói câu đó, sợ rằng sẽ bị cô đạp ૮ɦếƭ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc