Bản báo cáo tình yêu - Chương 8

Tác giả: Đan Phi Tuyết

Chương này ss Hồng Ly đã giúp Sò dịch 1 số đoạn khó nhằn ^^ Cảm ơn ss rất nhìu, xie xie :D
*** Đêm cuối tuần, Bạch Bạc Sĩ khước từ mời bạn bè, từ sau khi chia tay với Hân Lan, mỗi lần nhóm bạn thân tụ tập, anh luôn cảm nhận được sự thương hại trong ánh mắt bọn họ, bọn họ thường gợi ý muốn giới thiệu cho anh người mới, dường như anh rất cô quạnh, rất đáng thương.
Bạch Bạc Sĩ chán ghét cảm giác đồng cảm, hơn nữa, anh cũng chẳng còn đủ sức hẹn hò với ai, chí ít hiện tại không có ý định hẹn hò. Mấy ngày này anh trở nên xa cách với bạn bè, thà ngồi nhà một mình, tuy cô đơn tịch mịch, nhưng ít nhất yên tĩnh bên tai.
Anh mở máy tính ra, đương pha cà phê. Nghe thấy có tín hiệu báo thư đến, khom người ấn phím nhận tin.
Tên người gửi thư —— Hoa ước nguyện.
Ai nhỉ? Bạch Bạc Sĩ bối rối, mở thư ra.
Bạch y sĩ: hôm nay nhận được tin báo từ đồn cảnh sát, đã bắt được nghi phạm, là một tiểu quỷ ૮ɦếƭ tiệt.
Ngày đó, cám ơn anh.
Bạn đang đọc truyện tại  ThichTruyen.Vn
—— Gia Lệ ư? ! Máy tính hiện ra lời gợi ý, hỏi xem có muốn thêm người lạ này vào danh bạ liên lạc hay không, Bạch Bạc Sĩ ấn nút chấp nhận. Đồng thời, lập tức thấy icon của Hoa ước nguyện đang online, điều này chứng tỏ có lẽ cô đang nói chuyện phiếm ở buồng đại sảnh.
Bạch Bạc Sĩ bỗng nhiên phấn chấn tinh thần, ngồi xuống, đăng nhập vào buồng nói chuyện phiếm, tìm đến Hoa ước nguyện. Anh tiến vào cùng chỗ đại sảnh với cô, sau đó bấm nút “Nhắn tin”.
“Có thể tán gẫu không?” Nickname của anh là Cá mập.
Trong chốc lát, anh nhận được tin nhắn.
“Tán gẫu chuyện gì?”
“Hoa ước nguyện ở đâu?”
“Hoa đó mọc trong đầm nước kiên cố.”
Bạch Bạc Sĩ cười ha hả, anh không để lộ thân phận, tiếp tục gõ bàn phím tán gẫu với cô —— “Cô có hoa ước nguyện, vậy tôi có thể ước điều gì không?”
“Được, cho anh một điều ước, chỉ một thôi đó, cho nên anh phải nghĩ cẩn thận trước khi ước.”
Bạch Bạc Sĩ mỉm cười, Xa Gia Lệ này thật thú vị, anh đánh chữ —— “Chỉ một thôi sao, ừm…” Bạc Sĩ cười hì hì, gõ tiếp. “Điều ước của tôi là muốn có một điều ước mà không thể thực hiện được.”
“Được.”
“Thật sao? Cô có thể biến điều ước của tôi trở thành hiện thực sao?”
“Đương nhiên rồi. Khi anh thực hiện rồi, lập tức anh sẽ có một “Điều ước không thể thực hiện được”, tiên sinh, bắt đầu ước đi, chú ý, chỉ được “Ước không thành”, không được “sẽ thực hiện” đó”
Bạch Bạc Sĩ được một trận cười to, mồm miệng cô thật sắc sảo. Bạch Bạc Sĩ trong lòng cảm thấy thật vui vẻ, đáp lại —— “Cô như vậy không có thành ý, quá giảo hoạt.”
“A ~~ rõ ràng mình ước không cẩn thận, nếu là tôi, tôi sẽ ước là —— “Tôi muốn có một nguyện vọng không thực hiện được cũng sẽ thực hiện được.” Cơ hội đã có rồi lại trôi qua và biến mất, ai bảo anh không biết nắm giữ, aizzz!”
“Khi điều khoản quy định không rõ ràng, quyền lợi thuộc về bị cáo, chẳng những bộ luật hình sự có quy định, mà Luật bảo vệ người tiêu dùng cũng có quy định văn bản rõ ràng.”
“Ha! Trích điều 6 Luật bảo vệ người tiêu dùng ——”
“Khi hàng hóa mô tả không rõ, nên đưa ra phán quyết có lợi cho người tiêu dùng.”
“Bị cáo trong lúc mộng du thần trí mơ hồ, không có chuyện tự ý nhận lời, luật pháp không thể truy cứu.”
“Mặc dù không truy cứu, nhưng lời nói của cô vẫn đủ căn cứ khi đệ trình bằng chứng tại tòa án sao?”
“Đáng tiếc không có ghi âm, nên không đủ căn cứ.”
“Hắc hắc, tôi có văn tự văn kiện.”
“Hắc hắc hắc, tôi dùng 乃út danh.”
“Hắc hắc hắc hắc, tôi sẽ truy ra IP.”
“Hắc hắc hắc hắc, dù có truy ra thì đã sao? Tôi sẽ chuyển nhà.”
“Hắc hắc hắc hắc, tôi đến cơ quan đăng kí hộ tịch hỏi địa chỉ cô.”
“Hắc hắc hắc hắc hắc, tôi thuộc cõi âm hồn.”
Bạch Bạc Sĩ cười to, đáp lại: “Được lắm, tôi tên là Hắc Bạch lang quân chuyên đánh xe ngựa truy bắt những âm hồn như cô.”
“Thần Chung Quỳ [vị thần có thể đánh quỷ trong truyền thuyết, dân gian xưa thường treo ảnh của Thần, cho rằng có thể trừ được tà ma] là bạn chí cốt của tôi.”
“Diêm Vương là bạn vào sinh ra tử của tôi.”
“Thượng đế hứa sẽ chăm sóc cho tôi.”
Ha ha ha, Bạch Bạc Sĩ cười to, cô quả là nhanh mồm nhanh miệng. “Miệng lưỡi sắc sảo như vậy, cẩn thận lại đau răng.”
Hoa ước nguyện im lặng một hồi, mới trả lời: “Tiên sinh làm gì?”
“Làm cu-li.”
“Cái gì cu-li?”
“Cu-li gõ gõ đánh đánh.”
“Nghe đã thấy vất vả.”
“Tất nhiên, có khi còn bạo lực đẫm máu.”
Cô dường như nhìn ra được điểm kỳ quái, Hoa ước nguyện hồi âm: “Tiên sinh chẳng phải chuyên trách nhổ răng sao?”
“Cô đoán đúng rồi, tôi sống dựa vào nghề nhổ răng.”
“Họ của tiên sinh thật không trùng hợp là họ Bạch đấy chứ?”
“Wow ~~ giác quan thứ sáu của tiểu thư thật nhạy bén, tại hạ họ Bạch.”
“Tên húy của tiên sinh nghe chẳng vui tai chút nào? Vừa lúc rất giống với tên của vật dụng nào đó trong phòng bếp nhỉ?”
“Ha ha ~~ “
“Liệu có không trùng hợp đến mức tiên sinh chính là Bạch Bạc Sĩ?”
“Ha ha ha.”
“×! Anh trêu tôi đó hả?”
Bạch Bạc Sĩ cười sằng sặc. “Đừng giận đừng giận, thư của cô tôi nhận được rồi. Gần đây có ổn không?”
“Ổn, cực ổn.” Gia Lệ cố đáp một câu.
Bạch Bạc Sĩ lại cười. “Chúc mừng cô, tìm được túi xách da rồi.”
“Để cám ơn anh, tôi quyết định tặng thứ gì đó cho anh.”
“Há? Thứ gì?”
“Tôi quyết định tặng một món đồ cổ cho anh, một chiếc máy thu thanh.”
Oh oh, Bạch Bạc Sĩ ngạc nhiên. Món đồ mắc tiền như vậy? Anh thụ sủng nhược kinh [được sủng ái mà lo sợ]. Đáp lại: “Không cần đâu, tôi không giúp được gì. Món đồ quý giá như vậy, tôi không thể nhận, cám ơn cô.”
“Tôi quyết định thế rồi.”
“Thật không cần đâu, tôi xin ghi nhận lòng thành.”
“Mặc kệ anh, tôi lập tức tặng cho anh.”
Trên mặt Bạch Bạc Sĩ xuất hiện vài vệt đen.
“Cô… Cô phải chăng lại uống rượu say rồi?”
“Ha ha.”
Bíp bíp một tiếng, máy tính hiện ra tin nhắn —— đối phương muốn gửi tặng một file cho bạn, xác định có muốn nhận không?
Bạch Bạc Sĩ bấm “Xác định”, máy tính nhận đồ, đó là một tập tin. Anh mở ra, màn hình nhảy ra một khung tròn nhỏ, trong khung là tạo hình một chiếc máy thu thanh đời cổ, bên phải hiển thị ba cái đĩa nhạc, giống y như đồ thật.
“Nhận được chưa? Anh lựa chọn cái thứ hai, dùng con chuột di chuyển nó, cất vào bộ sưu tập, bên trong máy.”
Bạch Bạc Sĩ chọn cái thứ hai, di tới máy thu thanh, bấm nút PLAY trên máy thu thanh đời cổ, đĩa nhạc bắt đầu chuyển động, âm nhạc vang lên, một giọng hát nhẹ nhàng cất lời, là ca khúc thời xưa. Chu Tuyền hát bài —— Thật thiện mỹ, thật thiện mỹ… Cái giá phải trả cho tâm huyết là nước mắt. Cái nào lại không mang theo vị chua xót? Thật thiện mỹ, thật thiện mỹ, có ai coi trọng bọn họ? Có ai yêu thích? Chỉ có vài người cần, ai biết được vị đắng cay này?
Có thể nghe bài hát này trên youtube theo link: http://www.youtube.com/watch?v=2FVdjmEjzCw
Bạch Bạc Sĩ lắng nghe, âm nhạc náo nhiệt trong nháy mắt hòa tan bầu không khí vốn yên tĩnh trong căn phòng rộng lớn.
Đây là một bài hát xa xưa có tiết tấu nhẹ nhàng, anh mỉm cười, cảm giác hân hoan xâm chiếm anh. Trong quãng thời gian thất tình, đến hôm nay tâm tình mới vui trở lại.
Màn hình lóe lên, Xa Gia Lệ đánh ra tin nhắn —— “Nghe được không?”
“Có.”
“Thích không?”
“Ngày mai là sinh nhật cô ấy.” Nếu không phải Xa Gia Lệ, tối nay anh hẳn là sẽ rất u buồn.
Đầu bên kia lặng thinh một hồi, mới đáp: “Anh vẫn còn buồn ư?”
“… Vậy cô?”
Đĩa nhạc dừng lại, Bạch Bạc Sĩ đổi một cái khác để nghe, Chu Tuyền hát bài “Mỉm cười vĩnh hằng” —— hình bóng trong lòng, nụ cười luôn hiện hữu trên gương mặt, cuối mùa thu em vẫn cho tôi cảnh xuân.
“Tôi nghĩ, tôi sẽ quên được anh ta, chỉ cần thêm chút thời gian.”
“Thật dễ nghe.”
“Gì cơ?”
“Mỉm cười vĩnh hằng.”
“Ừ, đáng tiếc không có tình yêu vĩnh hằng.”
Mỗi người bọn họ đều thở dài trước máy tính, sau đó Bạch Bạc Sĩ gửi tin nhắn đi. “Cô ấy vẫn mơ ước một ngày nào đó bao trọn quán Ruth’sChrisom, để Ruth’sChrisom chỉ kinh doanh vì cô ấy.”
“Há? Ruth’sChrisom giá cực mắc, sao có thể đáp ứng?”
“Đầu năm tôi đã đặt trước ở nhà hàng, vốn định dành cho cô ấy niềm vui bất ngờ, sớm thanh toán hết cả rồi.”
“…” Đầu bên kia Gia Lệ chẳng biết nên nói gì.
“Bỏ đi lại thấy tiếc, mời người khác đi lại lo đối phương hiểu lầm. Tối mai cô có rảnh không? Có muốn đi không?”
“Khỏi cần tiền a?”
“Không mất một xu.”
“Nhưng tôi ngại lắm.”
“Ha ha, cô đâu giống với mẫu người khách khí.”
“Ha ha, tôi giả bộ như vậy không giống sao? Aizzz ~~”
Bạch Bạc Sĩ cười. “Ngày mai tôi đón cô.”
“Được.”
*** Hôm sau, quản lý Ruth’sChrisom chủ động bày ra rất nhiều ngạc nhiên vui mừng chào đón bọn họ, quản lý định chờ bọn họ bước vào, liền tắt đèn tấu nhạc hoan nghênh.
Đã đến giờ, Bạch Bạc Sĩ cùng Xa Gia Lệ vào nhà hàng, quản lý dùng tay ra dấu, ánh sáng vụt tắt. Lúc này, Gia Lệ hoảng sợ kêu lên. “A? Đèn sao tắt vậy?” Mất điện ư?
“Làm gì thế?” Bạch Bạc Sĩ tức giận.
Đây là niềm vui bất ngờ a! Khóe mắt quản lý giật giật, dàn nhạc tấu lên ca khúc chúc mừng sinh nhật vui vẻ.
“Đoạn này bỏ qua.” Trong đêm tối lờ mờ, Bạch Bạc Sĩ nói với quản lý. “Trực tiếp dùng bữa.”
Gia Lệ tán thành. “Có thể bật đèn lên không?”
Trong lòng quản lý rỉ máu, còn tưởng rằng bọn họ sẽ thích cách bố trí lãng mạn…
Đèn sáng, phục vụ bàn dẫn bọn họ tới chỗ ngồi.
Lúc này quản lý hướng về phía phục vụ bàn nháy mắt, phục vụ bàn quay đầu ra sau vẫy.
Gia Lệ trải khăn ăn ra. “Tôi đói ૮ɦếƭ rồi.”
Ba nhạc công diễn tấu bước xuống sân khấu tới bên cạnh bọn họ, chơi phong cầm ca khúc tiếng Anh —— “Tình yêu biển cả.”
Bạch Bạc Sĩ cau mày, Xa Gia Lệ kinh ngạc, nhạc công mỉm cười lượn vòng quanh bọn họ.
Quản lý nhà hàng cảm động đến rơi nước mắt trước cách bố trí của mình, lãng mạn xiết bao a! Sau đó tự tay chuyển một ngàn đóa hoa hồng đỏ nở rộ cho Bạch Bạc Sĩ, đồng thời nháy nháy mắt với Bạch Bạc Sĩ, ý chỉ anh tặng cho bạn gái.
Sắc mặt Bạch Bạc Sĩ rất khó coi, trừng mắt nhìn hoa hồng đỏ. Nói câu: “Đoạn này cũng lược bớt đi.”
“Ách…” Quản lý lúng túng, đem hoa hồng đỏ đưa cho Xa Gia Lệ. “Sinh nhật vui vẻ!”
Gia Lệ nhìn chằm chằm vào bó hoa hồng đỏ, dở khóc dở cười.
“Cô muốn thì cứ cầm đi, nhà hàng chuẩn bị đó.” Bạch Bạc Sĩ nói.
Có vẻ như rất nặng… Xa Gia Lệ nói với quản lý: “Cám ơn, hoa đẹp lắm, đặt bên cạnh đi, có thể mang đồ ăn lên không?” Cô đói bụng ghê gớm.
“Vâng.” Quản lý rất muốn khóc. Bọn họ có thật là người yêu?
Bó hoa tươi bị ném sang một bên, rượu vang đỏ được bưng lên, bắt đầu phần món ăn của đôi tình nhân, nơi này chú trọng bầu không khí, đồ ăn từng đĩa một từng đĩa một bày lên, mỗi một đĩa cũng phải chờ trên chục phút đồng hồ.
Nửa giờ sau, Xa Gia Lệ bắt đầu sốt ruột. Cô nhấm nháp rượu, Bạch Bạc Sĩ nói: “Tôi cho rằng một bữa ở đây rất thịnh soạn.” Gia Lệ nhìn chằm chằm vào đĩa salad nho nhỏ, thở dài. “Vì bữa ăn này, tôi còn cố ý để đói bụng hơn một ngày, nếu cứ bê từng thứ một lên như vậy, tôi sẽ ૮ɦếƭ đói mất.”
“Nhà hàng Tây chuộng nhất bầu không khí, cô không biết sao? Trước tiên là món khai vị, sau đó tới món chính sau đó mới…”
“Được ——” Gia Lệ nghiêng người, thấp giọng nói với anh: “Anh cứ từ từ ăn “bầu không khí” của anh, tôi muốn đi ăn lẩu, tôi đói bụng tới mức có thể ăn được một con bò.”
Bạch Bạc Sĩ dùng một loại ánh mắt “vô phương cứu chữa” lườm cô, sau đó dặn quản lý. “Mang toàn bộ lên đi, không cần từng món một.” Thôi, cũng không phải dùng bữa cùng Hân Lan, hà tất phải để ý bầu không khí.
“Vâng, mang toàn bộ lên đi.” Gia Lệ cười híp mắt với quản lý, cười đến khi khuôn mặt quản lý méo xệch.
“Ách… Tốt, tốt.”
Hai người bọn họ lặng lẽ dùng bữa, chẳng nói chuyện gì.
Bạch Bạc Sĩ tâm tình sa sút, ngước nhìn Xa Gia Lệ, anh đánh giá từng thứ một – tất cả vốn định dành cho Phó Hân Lan niềm vui bất ngờ, vốn sắp đặt đâu ra đấy, kế hoạch lại không theo kịp thay đổi. Nhìn Gia Lệ ăn ngon miệng, tâm trạng Bạch Bạc Sĩ rối bời, mất hứng ăn.
Thấy Xa Gia Lệ vừa ăn súp nóng, vừa uống một ngụm lớn cà phê đá, Bạch Bạc Sĩ cau mày. “Cô làm gì đó?”
“Hả?” Gia Lệ nghi hoặc.
“Đâu có ai vừa húp canh nóng vừa uống cà phê đá? Cô vừa ăn đồ nóng, vừa uống đồ lạnh, không có ai ăn uống như vậy.”
“Tôi là người, tôi ăn uống như vậy đấy.”
“Như vậy không tốt.” Bạch Bạc Sĩ uốn nắn. “Trước tiên cô nên ăn súp nóng, một lát sau, mới được uống đồ lạnh.”
Gia Lệ gắng sức quệt thật nhiều bơ vào bánh mì, cô nêu ra thắc mắc. “Này, tôi hỏi anh, đại bác sĩ, uống đồ lạnh xong sẽ trôi xuống chỗ nào?”
“Dạ dày.”
“Ừ.” Cô cắn một miếng bánh mì. “Vậy ăn súp nóng xong sẽ đi tới chỗ nào?”
“Dạ dày.”
“Vậy cuối cùng hai cái đó đều tới đâu?”
Bạch Bạc Sĩ nổi gân xanh, Xa Gia Lệ lại quệt thêm một miếng bơ, trực tiếp giúp anh trả lời. “Dạ dày, có phải không? Cho nên ăn như vậy có vấn đề gì? Chờ một lát rồi ăn so với bây giờ ăn luôn một thể đều gom cả lại trong dạ dày, có khác biệt gì chứ?”
Bạch Bạc Sĩ hít sâu một hơi, mắt trợn ngược. “Tùy ý cô.”
“Ừ, đa tạ.” Gia Lệ ngoạm bánh mì phết một tầng bơ dầy, hô ~~ thỏa mãn ghê, đã quá à!
Bạch Bạc Sĩ lại có ý kiến. “Này!” Anh có ý tốt nhắc nhở. “Thành phần của bơ cô có biết không? Nó không tiêu hóa tốt. Cô có biết nó được chế tạo thế nào không? Cô phết bơ quá nhiều đấy? Không tốt cho cơ thể.”
Gia Lệ phản bác. “Bất luận thành phần của nó là gì, cứ ngon miệng thì tôi liền bôi nhiều một chút, không được sao?” Rầy rà! Cô hớp một ngụm rượu vang đỏ.
Anh lại nói: “Rượu nên uống từ từ, nhấm nháp từ từ, đâu có ai —— “
“Bạch y sĩ ——” Gia Lệ tức điên người. “L – Ẩ – U!”
“Hả?”
“Anh mời khách tôi rất lấy làm vui, nhưng nếu anh còn tiếp tục lải nhải, quản đông quản tây, tôi thà đi ăn lẩu cho xong.”
Nét mặt Bạch Bạc Sĩ cứng đờ. “Tôi thật tâm góp ý với cô.”
“Tôi có thiện chí nhắc anh, rượu ngon món ngon bày sẵn đây, phải biết hưởng thụ cho tốt, cần gì phải để ý xem trình tự thế nào, cứ than này than nọ ~~ mất cả hứng!”
“Được, dù sao cô không phải là bạn gái tôi, tôi chẳng muốn quản.” Anh nghiêm giọng nói.
“A ~~” Gia Lệ cười, chỉ vào khuôn mặt anh. “Oh ~~ anh tức giận đó à?”
“Không.” Anh ra sức thái miếng bò bít-tết.
“Này!” Gia Lệ thận trọng nhìn nhân viên phục vụ quanh tứ phía, ghé lại gần thấp giọng nói với anh: “Đừng nói tôi chiếm tiện nghi của anh, chốc nữa mời anh đi hát. Hát hò tới tận sáng, bia rượu chè chén vô tư.”
Lại uống rượu? ! Bạch Bạc Sĩ từ chối nhã nhặn. “Cám ơn, bữa này không mời cô cũng chỉ tổ lãng phí, cô cứ ăn thỏa thích, không cần mời lại.”
“Không được, tôi mời anh đi hát, tôi không muốn mắc nợ ân tình.”
“Tôi ghi nhận tấm lòng, thật không cần đâu.”
Gia Lệ chớp chớp mắt, cười. “Anh yên tâm, anh hát không hay tôi sẽ không cười anh đâu.”
Bạch Bạc Sĩ lườm cô. “Ai nói tôi hát không hay? Tôi chẳng qua chỉ muốn về nhà sớm một chút, hôm nay phát sóng kênh địa lý quốc gia, lịch sử phát triển của loài tinh tinh.”
“Đi mà ~~” Gia Lệ mắt trợn ngược. “Anh nuôi tinh tinh à? Mất một lần xem thì đã sao? Căn nhà rộng như vậy có mỗi một mình với cái tivi làm gì?”
Hai người tranh cãi không ngớt, đâu thèm để ý tới quản lý và cả đám phục vụ bàn ở bên cạnh, vẻ mặt từng người tối đen cộng thêm khóe môi giật giật.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc