Bản báo cáo tình yêu - Chương 12

Tác giả: Đan Phi Tuyết

Phòng khách nhà xuất bản Lam Kình.
Trên bàn để quyển tạp chí lá cải viết về Xa Gia Lệ, phóng viên phỏng vấn Tiết Tổ Dĩnh.
“Xa tiểu thư gần đây thế nào? Cô ấy bị Cao Tuấn Thái bỏ rơi, tâm tình rất tệ phải không? Có hay không chuyện đòi tự sát? Xa tiểu thư đối với chuyện này có thái độ gì không? Bọn họ trước đây sống chung thì phải? Nghe nói Cao Tuấn Thái qua lại với cô ấy những 5 năm …”
“Há? Gì cơ?” Tiết Tổ Dĩnh nghiêng người. “Hắn ta bỏ rơi Xa Gia Lệ? Ha ha ha…” Tiết Tổ Dĩnh chợt ngửa đầu cười to.
“Ách?” Phóng viên không hiểu.
“Thật nực cười.”
“Nói thế là sao?” Phóng viên ghi chép.
“Thực ra thì…” Tiết Tổ Dĩnh uống một ngụm trà, thờ ơ nói. “Là Xa tiểu thư vứt bỏ Cao Tuấn Thái.”
“Há?” Phóng viên kinh ngạc. “Nhưng lúc Cao tiên sinh chấp nhận phỏng vấn, có nói là vì La Tân Nạp mới…”
“Chờ đã ——” Tổ Dĩnh trách móc. “Tôi nghĩ rằng, cô nhất định không hiểu về Xa tiểu thư rồi?”
“Nói vậy là sao?”
“Chậc chậc chậc, cô không biết cô ấy mê người thế nào đâu, một đống bạn bè tôi mê tít cô ấy. Đến lượt Cao Tuấn Thái vứt bỏ cô ấy ư? Đùa chắc!”
“Thật sao? Nhưng điều kiện của Xa tiểu thư…”
“Chờ chút.” Tổ Dĩnh ấn phím gọi điện thoại nội bộ. “Sài tiên sinh vẫn còn ở đó chứ? Nhờ anh tới đây một lát được không?” Tổ Dĩnh mỉm cười với phóng viên. “Sài Trọng Sâm cô nghe qua chưa?”
“Là vị tác gia đã giành được hai giải thưởng văn học quốc gia liên tiếp, Sài tiên sinh?”
“Tất nhiên.”
Cửa bị đẩy ra, một chàng trai cao gầy tiến vào. Anh mặc bộ âu phục màu đen, mái tóc dài, đường nét hài hòa, đôi mắt hẹp dài, ánh mắt lạnh như băng, toàn thân tỏa ra một loại khí chất thần bí ma mị.
“Trọng Sâm.” Tổ Dĩnh vẫy tay với anh, anh ngồi xuống. Tổ Dĩnh nói với phóng viên: “Cô trực tiếp hỏi anh ấy đi, anh ấy cũng biết Xa Gia Lệ.”
“Sài tiên sinh biết Xa Gia Lệ tiểu thư?”
“Đúng.” Anh tựa vào ghế sô pha, bắt chéo hai chân, vẻ mặt ngạo mạn. “Tôi biết.”
Phóng viên hỏi: “Thế thì, việc Cao Tuấn Thái đá Xa Gia Lệ…”
“Hừ.” Anh cười khẩy. “Hắn ta có tư cách gì mà đá Xa Gia Lệ?”
Phóng viên bối rối. “Nghĩa là sao?”
Sài Trọng Sâm vươn người lại gần, thấp giọng nói: “Tôi theo đuổi Xa tiểu thư ba năm, cô ấy là người phụ nữ quyến rũ nhất tôi từng gặp, muốn hẹn hò với cô ấy còn phải xem vận số thế nào, Cao Tuấn Thái là cái thá gì, mà đòi đá cô ấy? Có mà hắn không theo đuổi được nên mới tìm đường lùi đó chứ?”
“Xa tiểu thư mê người như vậy ư?” Quái lạ.
Sài tiên sinh hạ thấp giọng, nói với vẻ rất thần bí: “Trên thực tế, cá nhân tôi cảm thấy La Tân Nạp không bằng một phần mười Gia Lệ, Xa tiểu thư có một nét duyên dáng tiềm ẩn đặc biệt, tôi chưa bao giờ say mê một cô gái nào tới thế, đáng tiếc, biết bao người theo đuổi cô ấy như vậy, nhưng chẳng có ai nắm giữ được cô ấy, aizzz…” Gương mặt anh u buồn, thở dài.
Tiết Tổ Dĩnh bỗng thấy hơi quá đà. Hì hì, cô sắp bật cười tới nơi rồi.
Phóng viên liên tục kinh ngạc, sau khi ghi chép xong, đứng dậy rời đi.
“Cảm ơn nha, Trọng Sâm!” Tiết Tổ Dĩnh cười híp mắt. Tác giả kiêm người bạn thân của mình bị tạp chí lá cải bình phẩm tệ hại, cô cực kỳ tức giận, đành phải lật ngược tình thế.
Sài Trọng Sâm nhàn nhã thảnh thơi tựa vào trên ghế sô pha, nghiêng đầu nhìn cô. “Tối mai bảy giờ, quán Mẫu Đan.” Anh hoàn toàn chẳng quen biết Xa Gia Lệ, giúp Tổ Dĩnh chỉ vì muốn hẹn hò với cô.
Tiết Tổ Dĩnh cười. “Được, ăn cơm. Một bữa cơm đơn thuần.” Cô chớp chớp mắt. “Anh diễn xuất thật tuyệt.”
Ánh mắt Sài Trọng Sâm mệt mỏi, ngước nhìn Tổ Dĩnh. “Ngoại trừ ăn cơm ra, em còn muốn gì nữa? Anh sẵn sàng phục vụ.”
Tổ Dĩnh cầm quyển tạp chí đánh anh, anh không né tránh, bật cười.
“Dĩnh, vì em, sự trong sạch của anh đã bị hủy, danh dự của anh cũng bị tổn hại, em phải chịu trách nhiệm với anh.”
Tiết Tổ Dĩnh mỉm cười, thu dọn đống giấy tờ trên bàn, đứng dậy. “Tôi đi công tác.”
Anh kéo tay cô, cô đành phải quay đầu lại. Trông thấy ánh mắt anh u buồn rồi nghe thấy: “Anh yêu em.”
“Tôi không yêu anh.” Không ngờ cô cười đáp hờ hững.
“Vậy em yêu ai?”
Cô nhìn anh, nhẹ nhàng nói: “Tôi chẳng yêu ai cả.”
Đôi mắt anh ngời sáng. “Tốt.”
“Tốt?”
“Anh vẫn còn cơ hội.”
“Lãng phí thời gian.”
“Thời gian là để lãng phí mà.”
Tổ Dĩnh khẽ cười lắc đầu rời đi. Sài Trọng Sâm ngắm nhìn bóng dáng mảnh mai kia, khóe miệng khẽ nhếch lên. Anh vừa mới nói dối phóng viên, người anh vất vả theo đuổi không phải Xa Gia Lệ, mà là Tổ Dĩnh.
*** Trong phòng khám của Bạch Bạc Sĩ, các nữ trợ lý vây xung quanh thùng carton ở phía sau quầy, nhỏ to thì thầm.
“Thật đáng yêu nha!”
“Bồ xem bàn chân nó nhỏ chưa này ~~ “
“Không ngờ bác sĩ Bạch tốt như vậy, bình thường thoạt nhìn thấy hung dữ, vậy mà còn nhận nuôi dưỡng mèo lưu lạc.”
“Đúng vậy, buổi sáng mình thấy đích thân anh ấy cho mèo con uống sữa, cảm động thật!”
Mọi người nhất trí gật đầu, thảo luận sôi nổi.
“Bác sĩ Bạch nuôi mèo phải chăng bởi vì Phó tiểu thư đi rồi nên rất cô đơn?”
“Ừ, có lẽ thế.”
Bác sĩ Bạch đáng thương! Mọi người thở dài.
Các nữ trợ lý tranh nhau cho mèo con uống sữa, nhìn qua phòng khám bệnh, Bạch Bạc Sĩ đang giúp một bé trai bụ bẫm trám răng. Cậu bé này bình thường hay giãy dụa khóc lóc ầm ĩ, hôm nay lại đặc biệt ngoan ngoãn.
“Chú bác sĩ ơi, cháu rất ngoan phải không?”
“Phải.” Bạch Bạc Sĩ khử trùng dụng cụ nha khoa.
“Vậy chú hứa, đợi lát nữa cho cháu nhìn mèo con nha!”
Phụ huynh cậu bé ở bên cạnh cười ha hả, Bạch Bạc Sĩ nhíu mày nói: “Được.” A ~~ thu hoạch ngoài ý liệu. Anh ngẩng đầu ngó nhìn thời gian, uhm, đã chiều rồi, hẳn là cô ấy tỉnh rồi? Gần nhà anh chỉ có một cửa hàng bách hóa, cô chắc sẽ không nấu cơm, không biết đã ăn gì chưa? Anh nổi lên lo lắng, chợt cảm thấy hoang đường.
Please! ~~ cô ấy đã lớn thế rồi, phải biết chăm sóc bản thân chứ, anh lo lắng làm quái gì?
Năm phút sau, Bạch Bạc Sĩ vẫn đánh điện thoại về nhà. Anh muốn biết tình hình cô thế nào, muốn được nghe giọng nói của cô, anh tự nói với mình, làm vậy chẳng qua chỉ dựa trên lập trường tình bạn quan tâm nhau đôi chút mà thôi. Song, thực ra là tò mò người đó đang làm gì, anh thực sự muốn biết cô sẽ bày ra tình huống gì.
“Cô đang làm gì thế?” Điện thoại được kết nối, anh liền hỏi ngay.
Bên kia truyền đến giọng nói mơ mơ màng màng của cô. “Ờ… Mèo con ổn chứ? Có uống sữa không?”
“Mèo con rất tốt. Cô đang làm gì thế?”
Cô khiếm nhã ngáp một cái, Bạch Bạc Sĩ nghe thấy liền cau mày.
Cô chậm rì rì mới nói: “Tôi đương định pha cà phê, nhưng anh không có cà phê hòa tan à, có mỗi hạt cà phê.”
Bạch Bạc Sĩ khinh khỉnh đáp. “Uống loại đã xay mới tốt, lúc trước cô đem bột cà phê của tôi xay phung phí.” Hạt cà phê mà xay nhuyễn là hảo hạng đó, lại bị cô cầm đi ngâm nước nấu, rõ là người khờ khạo với việc nhà.
“Ờ, vậy dùng gì để xay?”
“Dùng máy xay.”
“Ờ, cái máy đó ở đâu?”
“Ở phòng bếp, cái máy có tay cầm ý.”
“Ý anh có phải là cái *** ráp ở giữa phòng không?”
Anh cố nén kích động. “Không phải, đó là máy nghiền bột. Cô nhìn lên trên cạnh đó… Thấy chưa?” Anh chỉ đạo cô. Quên mất việc mình đang làm việc, quên mất người bệnh đang chờ, quên mất những lời mình nói mắc cười cỡ nào, quên mất thân phận nha sĩ chuyên nghiệp, lại ngồi đây thảo luận xay cà phê thế nào.
Ngồi trên ghế khám bệnh, là ông lão bị dọa cho bán sống bán ૮ɦếƭ lúc Gia Lệ xông tới lần trước, thật tệ, lần này ông ngây ngốc ngồi chờ bác sĩ nói chuyện điện thoại, hình như bác sĩ có ý định trò chuyện hồi lâu.
Các trợ lý giả bộ bận rộn đi đi lại lại ở phía sau Bạch Bạc Sĩ, nghe lén Bạch Bạc Sĩ nói chuyện, càng nghe càng kinh ngạc, bác sĩ Bạch cứ là lạ sao đó ~~ “… Không phải như vậy!” Bạch Bạc Sĩ lúc sau đã mất kiên nhẫn, tức giận rồi. “Không phải, tôi đã nói với cô rồi, trước khi bỏ vào máy cà phê phải ước lượng thật chuẩn đã.”
Gia Lệ bị anh làm cho hoang mang. “Bao nhiêu thìa như thế, biết chọn cái nào? Sao phiền phức quá vậy, dùng mắt ước chừng cũng được mà.”
“Không được, nếu không thì cô lấy cốc chia độ đi, tôi nói bao lần với cô rồi.”
“Rườm rà!” Cô cũng mệt mỏi. “Anh không có cà phê hòa tan sao? Tôi chỉ cần uống một ly cà phê nho nhỏ thôi, làm gì mà phải phí sức như vậy chứ? Nào là xay hạt, tiếp đó còn phải dùng cốc chia độ, rồi khởi động máy, rồi dùng giấy lọc, và ngồi đợi!”
Sắc mặt Bạch Bạc Sĩ đen sì, chỉ muốn P0'p ૮ɦếƭ cô.
Gia Lệ tuyên bố bỏ cuộc. “Tôi không cần nữa, quá phiền hà, một chuyện cỏn con như vậy sao phải phức tạp hóa lên thế? Tôi đi mua cà phê hòa tan.”
Là ai đã khiến chuyện trở nên phức tạp? Khốn kiếp, có mỗi việc pha cà phê mà thôi, khó tới vậy sao?
“Hòa tan? Lạy hồn, uống được á?” Bạch Bạc Sĩ gào lên.
“Tất nhiên, tôi uống 5 năm rồi, vẫn sống sờ sờ đây, chưa ૮ɦếƭ.”
Anh muốn P0'p ૮ɦếƭ cô, cô thật có bản lĩnh khiến anh giận tới nỗi gầm thét.
Anh day day huyệt thái dương, nghiến răng nói: “Tốt thôi, bỏ qua không thảo luận nữa, quan điểm chúng ta bất đồng, cô thích uống mấy thứ cặn bã đó thì cứ việc.” Nói thêm nữa anh sẽ hộc máu mất.
“Ha ha ha ~~” Gia Lệ cười. “Anh lại nổi giận à? Anh đang ở phòng khám sao?”
Đúng vậy! Bạch Bạc Sĩ sửng sốt, ngẩng đầu, lúc này mới cảnh giác mọi người đang nghe lén anh nói chuyện điện thoại.
“Khụ khụ!” Gương mặt anh nghiêm nghị, nỗ lực cứu vãn hình tượng chuyên nghiệp sắp bị hủy hoại. “Không nói nữa, nhớ phải ăn cơm, xung quanh đấy không có hiệu ăn, cô phải đi một đoạn đường ngắn, nếu không thì cho đồ ăn trong tủ lạnh vào lò vi sóng.”
“Tôi vừa mới dùng rồi.”
“Ờ.” Anh gật gật đầu. “Có ăn là tốt rồi.”
“Nhưng chưa chín, rốt cuộc phải để trong bao lâu? Bên trên không ghi… Hay trước tiên phải giã đông đã?”
“Xa, Gia, Lệ!” Bạch Bạc Sĩ lập tức lại quên mất mình đang ở phòng khám bệnh, anh quát: “Bình thường cô hay ăn gì? Ngay cả lò vi sóng cũng không biết sao?”
“Ăn bánh mì này, mì ăn liền này, bánh quy này, bánh mì nướng này, nhiều lắm nhiều lắm, anh còn muốn nghe tôi kể tiếp không? Đúng rồi, tại sao bánh mì nướng nhà anh lại để trong ngăn đá tủ lạnh? Cứng thế ăn sao nổi? Bánh mì nướng phải giã đông anh không biết sao?” Cô lên mặt dạy anh.
Bạch Bạc Sĩ nổi gân xanh lên. “Bởi vì… Đông lạnh sẽ ngăn việc nước không bốc hơi, mới giữ được độ tươi ngon…” Thượng đế ơi, anh chẳng qua chỉ muốn hỏi cô ăn cơm chưa, kết quả tốn mất bao thời gian, oa oa! Anh cúi đầu xem đồng hồ đeo tay, quyết định lập tức cúp máy, nhưng truyền đến giọng nói biếng nhác của cô —— “Anh ăn bữa trưa chưa? Vừa mới xem tin tức, chập tối sẽ có mưa giông sấm chớp, ở phòng khám có ô không?”
Bạch Bạc Sĩ ngạc nhiên. “Ách… Có, có ô.”
“Anh phải làm đến mấy giờ thế?”
“Mười giờ tối.”
“Há? Muộn thế ư? Thật tội nghiệp. Gần đây hay nghe nói có kẻ xấu chuyên môn ςướק giật phòng khám, anh phải cẩn thận, nếu phát hiện có người đội mũ bảo hiếm, đeo khẩu trang xông tới, lập tức báo cảnh sát.”
“Phòng khám của tôi có bảo vệ.” Cô đang lo lắng cho anh sao? Phó Hân Lan rất ít khi quan tâm tới những chuyện như thế này, Bạch Bạc Sĩ có chút không quen. “Thế nhé, tôi phải làm việc rồi.” Trò chuyện quá lâu. Hầu hết toàn nói về việc nhà, haizzz.
“Ừ.” Cô nói.
“…” Bạch Bạc Sĩ chờ cô cúp máy, nhưng không thấy cô có động tĩnh gì, anh đành phải mở lời trước. “Bye!”
“Bye~~” cô cũng chờ anh cúp máy.
“…” Bạch Bạc Sĩ lại đợi vài giây. “Này, cô cúp máy đi?”
“Anh không dập máy trước à!” Cô tức giận, cạch một tiếng!
Bạc Sĩ cười, cô thật thú vị.
Khuôn mặt các trợ lý tối sầm, bác sĩ Bạch lạ thật đó, anh ta đang nói chuyện điện thoại với ai? Nội dung chẳng có gì hết.
Ông lão kia ngủ gà ngủ gật, bác sĩ trò chuyện lâu quá, ông thiếp đi lúc nào không hay.
Bạch Bạc Sĩ gác điện thoại xuống, ngẩng đầu. Há! Kinh hãi khi thấy mọi người cứ nhìn anh với vẻ kỳ lạ, anh lúng túng, giải thích qua quýt. “Uhm, xin lỗi, vừa có một cuộc điện thoại vô cùng quan trọng.”
Vô cùng quan trọng? Các trợ lý lác mắt nhìn nhau. Không giống nha ~~
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc