Bách Quỷ Tập - Chương 35

Tác giả: Cửu Lộ Phi Hương

Hôm Lễ tế trời, Cầm Yểu mặc lễ bào to rộng màu trắng bước lên bậc thang dài của Thiên đàn.
Thật là mỉa mai, rõ ràng là một lễ tế vô cùng dơ bẩn nhưng lại dùng màu sắc thuần khiết như vậy. Mười đồng nam đồng nữ bị đánh thuốc mê đặt trên Thiên đàn, trên người chúng cũng là y phục trắng như tuyết, chờ đợi sự kêu gọi của trời. Cầm Yểu rửa sạch tay đón lấy trủy thủ từ tay Thần quan. Nàng sẽ dùng trủy thủ này để đâm vào *** bọn trẻ, móc sống tim của chúng ra cúng tế cho trời.
Thanh đao chỉ thẳng lên trời, các Thần quan tấu nhạc tế lễ, gương mặt Cầm Yểu không biểu cảm, vung đao đâm xuống…
Bỗng lúc này một mũi tên dài không biết từ đâu bắn tới, cắm thẳng vào cổ tay nàng, trủy thủ rơi xuống đất, cổ tay Cầm Yểu máu chảy như suối, nàng cau mày rút mũi tên dài đâm vào tận xương ra, nhìn về phía Thái tử đang đứng bên phải của Thiên đàn, hắn có thể… làm tổn thương nàng sao!
Có binh khí lại có thể làm tổn thương được thân thể bất tử bất diệt này sao…
Cầm Yểu không biết trong lòng mừng hay lo, trong lúc cảm xúc hỗn loạn, nàng cố sức định thần.
Hoàng đế bệnh liệt giường đã lâu, lệnh cho Thái tử giám sát Lễ tế trời, nhất định hắn không ngờ rằng con trai hắn cũng có lòng mưu phản. Người thích sát Quốc sư lại là Thái tử, các Thần quan trên Thiên đàn đều ngây ra, Cấm vệ quân dưới Thiên đàn lập tức rút kiếm, đồng loạt vây lấy các Thần quan đang bị nhốt trên Thiên đàn. Thái tử rút kiếm chỉ về phía Cầm Yểu: “Yêu nữ họa quốc hại dân, mê hoặc Phụ vương ta, nguy hại cho xã tắc ta! Hôm nay ta phải thay trời hành đạo, trừ đi mầm họa ngươi!”
Cầm Yểu nhìn mười đứa trẻ đang nằm dưới đất, cổ tay nhỏ máu chuyển hướng, không để máu của mình làm bẩn tấm thân trắng tinh của chúng.
“Được thôi.” Cầm Yểu nghĩ, dù sao nàng cũng chán ghét cuộc sống và con người mình rồi, nàng hướng về phía Thái tử, dáng vẻ thản nhiên nhưng khiến cho tất cả mọi người có mặt khiếp sợ không dám cử động. Cầm Yểu đứng giữa Thiên đàn, giang hai cánh tay, thanh âm lạnh lùng mang một tia giải thoát khó phát giác, “Xin Thái tử ban cho Cầm Yểu được ૮ɦếƭ.”
Gió lạnh đầu thu thổi qua Thiên đàn, thổi phồng áo bào to rộng của Cầm Yểu, nàng như một con diều, chỉ chờ có người cắt đứt dây buộc để nàng có thể theo gió bay đi.
Thái tử cười lạnh: “Được, ta sẽ toại nguyện cho ngươi.”
Hắn giương cung tên bắn thẳng về phía Cầm Yểu lần nữa. Cầm Yểu nhắm mắt, trong lúc sống ૮ɦếƭ, trước lúc giải thoát nàng bỗng nhiên nhớ lại đôi mắt trong suốt đã nhìn thấy giữa ngày hạ đó, Sơ Tễ, Sơ Tễ, mong rằng cuộc đời hắn sau này có thể thật sự như vũ hậu sơ tễ, không còn sương mù.
Tiếng mũi tên rít lên xé gió bay tới, bỗng nhiên Cầm Yểu cảm thấy người mình nghiêng đi, nàng được một hơi thở quen thuộc ôm vào ***, người đó ôm theo nàng lăn mấy vòng trên đất, một mũi tên sắc nhọn sượt qua tai Cầm Yểu cắm trên mặt đất.
Cầm Yểu mở mắt, không dám tin mà nhìn Sơ Tễ. Hắn dừng trên người nàng, đầu che mất ánh nắng trên đỉnh đầu, phủ lên nàng một bóng râm an toàn: “Sao… ngươi lại tới đây!”
Sơ Tễ im lặng hồi lâu, nhỏ giọng đáp: “Ta chỉ muốn đến nhìn nàng hoàn tất Lễ tế trời rồi đi, ta nói ta là… nam sủng của nàng nên họ cho ta đứng dưới Thiên đàn xem lễ.”
Cầm Yểu ngạc nhiên. Cảm giác được tay Sơ Tễ nhẹ xoa đầu mình: “Cầm Yểu đừng sợ, ta bảo vệ nàng xong… rồi sẽ rời đi.”
Sao hắn lại ngốc như vậy, rõ ràng nàng đã gắng sức bảo hắn trốn đi rồi mà: “Ta không cần ngươi bảo vệ.” Cầm Yểu cố nén giọng, lạnh lùng nói, “Cầm Yểu là cầm yêu, ta là yêu quái hại người, ta đáng ૮ɦếƭ.”
Tay Sơ Tễ vẫn đặt trên đỉnh đầu nàng: “Cầm Yểu không thích hại người.”
Cầm Yểu cười lạnh: “Làm sao ngươi biết. Lúc đầu ta cứu ngươi chẳng qua là để ăn tim ngươi thôi.”
“Ừ.”
“Mỗi ngày nằm cùng ngươi là để hút dương khí của ngươi.”
“Ừ.”
Giọng Cầm Yểu không nén nổi xao động: “Ngươi nghe có hiểu không, ta là yêu quái! Ngươi muốn sống thì lập tức cút đi thật xa cho ta! Đừng để ta nhìn thấy ngươi nữa!”
Sơ Tễ im lặng một hồi rồi lại xoa đầu Cầm Yểu: “Ta không sợ yêu quái, cũng không sợ nàng hại ta, ta chỉ sợ nàng đuổi ta đi, nhưng nàng đã đuổi ta đi rồi… nên ta không còn gì để sợ nữa.” Hắn đang nói bỗng cổ họng khẽ động, một dòng máu ấm nóng chảy ra từ khóe miệng, tí tách nhỏ xuống khuôn mặt trắng xanh của Cầm Yểu.
Sơ Tễ dùng tay vụng về giúp nàng chùi máu trên mặt, nhưng càng chùi càng làm nhòe mặt nàng, Sơ Tễ bất lực: “Xin lỗi.” Cầm Yểu ngây ra một lúc rồi Ng'n t run rẩy phủ lên tấm lưng dày rộng của Sơ Tễ, chỗ đó ướt đẫm một mảng, có một mũi tên lạnh lẽo đang cắm thẳng vào lưng hắn.
Thì ra lúc nãy Thái tử bắn hai mũi tên, một mũi cắm bên tai Cầm Yểu, một mũi cắm trên lưng Sơ Tễ. Cầm Yểu bắt đầu không nhịn được mà run rẩy, nàng hoảng hốt ngồi dậy muốn xem thương thế của Sơ Tễ nhưng lại bị hắn ôm chặt Dưới ***. Lúc này yêu lực bá đạo không biết chạy đi đâu hết, Cầm Yểu hoảng hốt: “Sơ Tễ, Sơ Tễ, ngươi dậy đi, để ta xem cho ngươi.”
“Nàng phải bình an.”
“Ta rất bình an, để ta xem ngươi trước đã!”
“Cầm Yểu, ta luôn… vô dụng.” Sức lực trên người Sơ Tễ dần dần biến mất, hắn không chống được thân hình, chỉ đành nhè nhẹ ngã xuống *** Cầm Yểu, “Nhưng ta biết, Cầm Yểu nhất định có thể sống tiếp. Nàng xinh đẹp và dịu dàng như vậy, nàng nên… nàng đáng sống một cuộc sống tốt đẹp hơn, thấy được ánh nắng tươi sáng hơn, ngắm được những bông hoa rực rỡ hơn, tự do như ngọn gió… sống cuộc sống đầy màu sắc.”
Đó là cuộc sống mà hắn hằng hướng đến, nhưng sau khi gặp Cầm Yểu, hắn chỉ hướng về nàng.
“Giết yêu nữ ngay lập tức!” Thái tử vừa hạ lệnh thì Cấm vệ quân liền vây lấy Cầm Yểu, mũi thương sắc nhọn hướng về phía Cầm Yểu.
Cảm giác hơi thở của người trong lòng ngày càng yếu, đôi tay Cầm Yểu ôm chặt lấy hắn. Đời này của nàng vì sống nên đã sống, tay đầy máu tanh, dơ bẩn đến mức khiến nàng ghét bỏ bản thân, nhưng lại có một nam nhân nói nàng dịu dàng, cung phụng nàng như thần thánh, cam tâm tình nguyện ૮ɦếƭ vì nàng, chỉ vì lúc họ gặp nhau lần đầu, nàng nhất thời hứng thú làm bừa, nàng chưa từng cứu Sơ Tễ, là hắn đã cứu nàng.
“Chàng luôn đối xử với ta tốt như vậy.” Sát khí bức người từ bốn phương tám hướng ập đến, Cầm Yểu chỉ ôm Sơ Tễ lặng lẽ nói, “Chàng luôn đối xử với ta tốt như vậy nhưng sao ta lại nỡ khiến chàng thất vọng, nỡ khiến chàng tổn thương thêm lần nữa.”
Trên Thiên đàn bỗng nổi gió lớn, người cả Kinh thành đều nghe thấy tiếng huyền cầm văng vẳng, đến lúc người trên Thiên đàn sực tỉnh thì một yêu một nhân ôm nhau kia đã không còn bóng dáng.
“Thương mộc Yêu cầm, ăn tim người, bụng đói mà hóa ma. Bất tử bất diệt, đao thương bất nhập.” Nữ nhân áo trắng thấp giọng niệm nhẹ, nàng lấy trong áo ra một cây Pu't lông, “Con quỷ của ngươi ta thu đi rồi.”
Đầu Pu't nhẹ điểm vào mi tâm Cầm Yểu, một đốm sáng vàng dính trên đầu Pu't của Bạch Quỷ, bị nàng thu vào trong áo.
Sắc mặt Cầm Yểu hơi trắng: “Bạch Quỷ cô nương, đa tạ.”
Bạch Quỷ im lặng hồi lâu: “Thật ra nếu chờ đến sau khi ngươi hóa ma ta vẫn có thể thu đi nội đan của ngươi.”
“Cũng mấy ngày nữa thôi.” Cầm Yểu cười nói, “Trong một năm sau khi Sơ Tễ ra đi này, ta đã nhìn đủ ánh mặt trời tươi sáng, thưởng thức đủ các đóa hoa rực rỡ, đời này chưa từng tự do như vậy. Ta đã mãn nguyện lắm rồi.” Nàng sờ bụng, “Nếu chờ thêm mấy ngày nữa thần trí ta mất hết, hóa thành ma, lại làm hại mạng người nữa thì không tốt lắm. Ta muốn sạch sẽ đi xuống gặp Sơ Tễ.”
Bạch Quỷ thu Pu't vào tay áo, giọng nói bay trong gió: “Bên cầu Nại Hà, cạnh đá Tam Sinh, hắn nhất định không nỡ bỏ ngươi đi trước đâu.”
Cầm Yểu cười nhạt, quay đầu nhìn ngôi mộ trong đám hoa, nàng biết, Sơ Tễ sẽ không bao giờ bỏ nàng đi trước, sau này nàng cũng sẽ không bỏ lại hắn nữa.
Trong biển lửa rừng rực, giọng nói ôn hòa của nam nhân như còn vang vọng bên tai: “Hãy sống tiếp cho thật tốt.”
Nàng choàng tỉnh, bầu trời đầy sao lấp lánh, làm gì có ngọn lửa thiêu đốt nào, nhưng cảm giác nghẹt thở trong tim như vẫn còn đó, khiến nàng bất giác cau mày. Vẫn là giấc mơ kia, nhưng nàng đã bắt đầu dần dần không còn nhớ được dáng vẻ của người đó, năm tháng âm thầm nhưng *** vô hình còn hơn ánh đao bóng kiếm.
Bạch Quỷ ngồi yên lặng ngẩng đầu nhìn Ngân hà trên bầu trời, trăm năm, ngàn năm, rốt cuộc đã một mình đi qua bao nhiêu năm tháng nàng cũng không nhớ nữa, cũng may là trước khi quên hết tất cả, nàng đã thu hết một trăm con quỷ, một trăm chấp niệm này rồi.
Bạch Quỷ đi vào trong khu rừng chướng khí miên man, cây khô cỏ hoang che mất con đường nhỏ lên núi, lâu rồi không tới, nàng tìm một hồi mới thấy đường lên núi.
La Phù sơn không cao, chỉ một lúc đã lên tới đỉnh núi.
Nàng ngẩng đầu nhìn, dưới bầu trời đầy sương là một cây dung* lớn đã ૮ɦếƭ khô, rễ cây um tùm lặng lẽ chiếm cứ nơi đó, thân cây thẳng đứng, cành khô tỏa ra bốn phía, bày ra một tư thế thê lương. Có thể tưởng tượng được lúc cây dung này còn sống thì ở đây là một mảng bóng râm.
*Cây Banyan
Bạch Quỷ bước lên một rễ cây lớn, đến bên thân cây thô to, nàng sờ thân cây cụp mắt, thần sắc khó đoán.
Nguyện vọng nhiều năm cuối cùng hôm nay đã có thể kết liễu, nàng không biết mình nên có biểu hiện gì.
Yên lặng đứng một hồi, nàng lấy trong tay áo ra cây Pu't lông đã thu một trăm con quỷ, dùng nó nhẹ viết chữ “Sống” lên thân cây. Chữ viết không thấy dấu vết này lập tức phát ra tia sáng dịu nhẹ, thân Bách quỷ Pu't nứt ra một đường, sau một tiếng vang giòn, cây Pu't trong tay Bạch quỷ hóa thành tro bụi theo gió bay đi, phiêu lãng không thấy tăm tích, còn chữ “Sống” từ từ chìm vào trong thân cây, cây dung như đã ૮ɦếƭ này dường như có mầm sống mùa xuân, trên cành khô từ từ đâm chồi, mầm sống tỏa vào trong đất. Như được một cơn mưa tắm gột, chướng khí nồng đậm trên núi tan hết, mặt đất mọc đầy hoa cỏ xanh mướt, cả ngọn La Phù sơn như có sức sống mới.
Ngẩng đầu nhìn cây dung cành lá sum xuê, ký ức xa xưa bị phong tỏa trong đầu Bạch Quỷ như được cởi bỏ muôn ngàn lớp khóa, hiển hiện rõ rệt trong đầu nàng, rất nhiều năm trước, nàng và Dung Hề gặp nhau tại đây.
Lúc đó toàn thân nàng đầy máu, mặt tràn ngập sát khí, hắn lại bạch y phiêu dật, môi điểm nụ cười.
“Nào, ta bảo vệ nàng.”
Đức phật cho nàng Bách quỷ Pu't nói rằng, nguyện vọng duy nhất Bách quỷ Pu't không thể thực hiện, đó là không thể khiến người ૮ɦếƭ sống lại. Sinh tử là chuyện thiên kinh địa nghĩa, không ai có thể làm trái. Cho dù kẻ mà nàng muốn sống lại không phải là người mà là thần minh, sơn thần.
Bạch Quỷ dựng một ngôi nhà nhỏ bên cây dung lớn rồi ở đó. Ngày ngày ở bên cây dung chờ nó hóa linh*.
*Có linh hồn.
Sau khi hết bôn ba tứ phương, bận rộn thu thập chấp niệm, cuộc sống của Bạch Quỷ đột nhiên trở nên thanh nhàn, nàng bắt đầu thường nhớ lại quá khứ, nàng và Dung Hề gặp gỡ, quen biết, rồi cuối cùng sinh tử cách biệt.
Lúc đó sau khi Dung Hề vì cứu nàng mà chôn thân biển lửa, Bạch Quỷ cảm thấy cuộc sống không còn ý nghĩa nữa, nhưng sau khi thu được một trăm con quỷ, một trăm loại chấp niệm, nàng quay đầu nhìn lại, đau khổ và tình yêu kia đã hóa thành mây khói.
Nàng ở La Phù sơn nhưng không còn cố chấp việc gặp lại Dung Hề, nhưng đời này của nàng cũng không cầu mong gì nữa.
Sau khi Bách quỷ Pu't biến mất, sinh mạng của nàng cũng bắt đầu chầm chậm trôi đi, mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm. Đối với nàng xưa kia, thời gian chỉ là một cái Pu'ng tay, nhưng bây giờ thời gian lại khắc trên thân thể nàng những dấu vết không thể xóa nhòa. Nhìn mình ngày một già đi, cây dung cũng chưa từng có hiện tượng sinh ra một Sơn thần.
Bạch Quỷ biết, muốn La Phù sơn vừa mới khôi phục linh khí lại sinh ra Sơn thần thì có lẽ phải chờ thêm một trăm năm, ngàn năm, vạn năm, thậm chí vĩnh viễn cũng không chờ được. Nàng không có sinh mạng vĩnh hằng, chỉ đành lặng lẽ chờ đợi, nhưng chờ đợi ít ra cũng là một thứ hi vọng.
Đối với nàng thì chờ đợi đã không còn ý nghĩa đơn giản là muốn gặp Dung Hề nữa.
Mỗi một bình minh hoàng hôn, xuân hạ thu đông mỗi năm trong mắt nàng đều có vẻ đẹp khác nhau. Lúc này nàng mới hiểu lúc Dung Hề biến mất khi xưa đã nói với nàng “Hãy sống tiếp cho thật tốt” rốt cuộc ẩn chứa ý gì. Thì ra nam nhân ôn văn nho nhã đó nhìn thấu được nàng đến vậy.
Năm này qua năm nọ, câu chuyện về một bà lão trên La Phù sơn đã bị người dưới núi lan truyền loạn xạ. Bạch Quỷ vẫn mỗi ngày ngồi trên ghế dựa* trong sân thưởng thức cảnh sắc của trời đất, nhưng sinh mạng rồi cũng có lúc tận.
*Cái ghế có thể lắc tới lắc lui
Một buổi chiều rực nắng, Bạch Quỷ trên ghế dựa trong sân từ từ nhắm mắt, bỗng nhiên dường như nàng thấy có một đứa trẻ từ trên cây dung nhảy xuống, nó chạy đến bên cạnh nàng ngó nghiêng một hồi rồi hỏi: “Ngươi là ai? Tại sao luôn ở bên cạnh ta?”
Bạch Quỷ cười nhẹ: “Nếu ngươi thấy bà lão này phiền phức thì sau này ta không ở bên ngươi nữa có được không?”
Cậu bé nghĩ một hồi rồi lắc đầu: “Ngươi cứ ở bên ta đi, không sao hết.”
“Nghỉ một lúc thôi.” Giọng Bạch Quỷ từ từ thấp dần, “Bao nhiêu năm rồi, hãy để ta nghỉ một lúc, rồi đổi thành một hình dáng khác đến thăm ngươi.”
Thế giới dần tối.
Nhưng cũng may là trời đất nhân từ, hoàn thành nguyện vọng cuối cùng của nàng.
Trăm năm sau.
Bạch Nha toàn thân đầy máu chạy vào La Phù sơn, đường lên núi gian nan cuối cùng cũng tới đỉnh, nàng thấy dưới cây dung già có một căn nhà gỗ cũ nát. Lòng nàng chấn động, có một cảm giác quen thuộc đến kì lạ.
Người truy sát sau lưng nàng không biết đã mất dạng từ lúc nào. Bạch Nha hiếu kỳ đi vào khoảng sân được hàng rào gỗ bao bọc, cứ thêm một bước thì cảm giác quen thuộc lại càng mạnh mẽ hơn, đi đến trước căn nhà, còn chưa đẩy cửa vào trong thì sau lưng truyền đến giọng nam nhân:
“Nàng về rồi à.”
Bạch Nha kinh ngạc quay người lại, thấy một nam nhân áo trắng không biết đứng sau lưng nàng từ lúc nào.
Gió núi thổi qua, lá cây dung chạm vào nhau phát ra tiếng xào xạc, giống như có một tinh linh đang cười trên đó.
Bạch Nha đề phòng nhìn hắn, nhưng hắn lại cười dịu dàng: “Không sao, ta bảo vệ nàng.”
Nắng xuân ấm áp rực sáng trong đôi mắt, Bạch Nha bỗng thất thần, không biết tại sao lại thốt lên: “Ừ, ta về rồi.”
Hết
Đọc thêm những tác phẩm hay của Cửu Lộ Phi Hương
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc