Bách Quỷ Tập - Chương 34

Tác giả: Cửu Lộ Phi Hương

Nửa người trên của Thập Ngũ gần như bị quấn chặt, hắn dựa ngồi trên giường im lặng cụp mắt, nghe thấy tiếng mở cửa, hắn ngước mắt nhìn thấy Cầm Yểu bưng cháo nóng đi vào. Hắn vô thức đứng dậy quỳ xuống, nhưng còn chưa tung chăn ra thì đã bị Cầm Yểu gọi lại: “Ngươi là nam sủng của ta đó.” Cầm Yểu ngồi bên giường hắn, “Là để ta sủng ái, không cần hành lễ.”
Thập Ngũ ngẩn ra, hắn chỉ biết làm tử sĩ, không biết làm nam sủng.
Cầm Yểu múc một muỗng cháo nóng đưa đến bên miệng Thập Ngũ, hắn không chút động tĩnh, Cầm Yểu cười cười: “Mở miệng ra.” Hắn vô thức mở miệng, một muỗng cháo nóng *** miệng hắn, cháo mềm nhuyễn trôi xuống cổ họng, lập tức khiến cả người hắn nóng lên.
Cầm Yểu nhẫn nại từng muỗng từng muỗng đút cháo cho hắn, không nói thêm lời nào, Thập Ngũ cũng yên lặng nuốt cháo nóng, đại nghịch bất đạo nhìn mặt Cầm Yểu đến si ngốc, đại nghịch bất đạo, hắn nghĩ mình như vậy.
Ánh nắng bên ngoài cửa sổ và thời gian chuyển động giống như một thanh đao, khắc sâu khuôn mặt lúc này của Cầm Yểu vào trong đầu hắn, vô cùng trầm tĩnh ấm áp.
Bát cháo đã thấy đáy, Cầm Yểu đặt cái bát qua một bên lấy trong *** ra một cuốn sách, nàng xoay người cùng dựa ngồi vào giường như Thập Ngũ: “Chúng ta đặt tên nhé, ngươi muốn mạnh mẽ một chút hay nho nhã một chút?”
Cuộc đời Thập Ngũ chưa từng lựa chọn, trước nay chỉ có mệnh lệnh của chủ nhân và sự chấp hành của hắn, nghe Cầm Yểu hỏi, hắn lại ngẩn ra hồi lâu, đến khi ngay cả bản thân hắn cũng phát giác biểu hiện của mình hôm nay thật quá mức vụng về, người vụng về như hắn sớm muộn cũng sẽ có ngày bị ghét bỏ thôi…
Hắn cẩn thận quay đầu nhìn Cầm Yểu, thấy nàng vẫn cười nhìn hắn như cũ, Thập Ngũ nắm chặt tay, căng thẳng trả lời: “Tất… tất cả theo dặn dò của Quốc sư.”
“Nhưng ta không biết ngươi thích gì.”
“Chỉ cần Quốc sư thích là được…”
Cầm Yểu đột nhiên im lặng nhìn chằm chằm Thập Ngũ.
Ng'n t Thập Ngũ nắm chặt rồi buông, buông rồi lại nắm, hắn có thể cảm giác được Cầm Yểu không ngừng để lại ánh mắt trên mặt mình, nhưng hắn không dám nhìn nàng, chỉ cúi đầu nhìn đôi tay thô kệch của mình, trong mắt có chút thất vọng, bộ dạng của hắn chắc không được ai yêu thích đâu, nàng… có lẽ đã cảm thấy hết kiên nhẫn rồi…
Nhưng rốt cuộc nên làm thế nào đây, làm thế nào mới khiến nàng yêu thích, làm thế nào mới khiến nàng tươi cười, chưa từng có ai cho hắn biết cách sống ngoài việc phục tùng mệnh lệnh.
“Ngươi không cần khẩn trương.” Một bàn tay bỗng xoa đầu hắn, “Sẽ không có ai đánh ngươi nữa đâu.”
Nàng… lại tiếp xúc với hắn rồi. Ti tiện thấp hèn như hắn… Thập Ngũ cụp mắt, cảm xúc trong lòng như sóng cuộn.
“Quốc sư.” Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, “Bệ hạ có chỉ mời người vào cung.”
Bàn tay trên đầu đặt xuống, Cẩm Yểu xuống giường chỉnh sửa y phục, nàng lãnh đạm đáp một tiếng: “Biết rồi.” Thập Ngũ khẽ ngẩng đầu lên nhìn nàng, bắt đầu biết Cầm Yểu không thích vào cung. Trước khi ra cửa Cầm Yểu bỗng nhiên quay người nói với Thập Ngũ: “Sơ Tễ, ngươi thấy cái tên này thế nào? Vũ hậu sơ tễ*, sương mù đã qua, tất cả đều có cuộc sống mới. Tuy cái tên này hơi giống nữ nhân…”
*Sau cơn mưa trời lại sáng
Thập Ngũ ngây ngốc nhìn Cầm Yểu một hồi, bỗng nhiên quỳ trên giường cúi người bái lạy: “Tạ Quốc sư ban tên…”
“Không cần hành lễ, nói xem ngươi có thích không?”
Đâu chỉ thích, Thập Ngũ cụp mắt: “Thích vô cùng, tạ Quốc…”
“Ta thích ngươi gọi tên ta.” Cầm Yểu để lại một câu rồi đẩy cửa đi ra, “Lát nữa về ta muốn nghe ngươi gọi tên ta.”
Mãi đến đêm khuya Cầm Yểu mới từ Hoàng cung trở về.
Nàng đẩy cửa vào phòng, thấy bên trong vẫn còn đốt đèn, thần trí có hơi lơ đãng, đến khi nghe thấy trên giường có tiếng thở nàng mới chợt nhớ ra mình đã nhặt một nam nhân về.
Đi vào trong, nam nhân ngồi trên giường tung chăn muốn xuống hành lễ, nhưng dường như đột nhiên nhớ ra lời dặn dò của nàng, Sơ Tễ khựng người, nhất thời bối rối đứng bên giường.
Cầm Yểu nhìn hắn một hồi rồi cười nói: “Ta đâu có ăn thịt ngươi.”
Sơ Tễ cúi đầu nghĩ, thật ra nếu nàng muốn ăn hắn cũng không phải là không thể…
“Ngươi biết đàn không?” Cầm Yểu đột nhiên hỏi.
“Biết.” Tử sĩ của Sở vương không thể là thất phu không biết gì, âm luật nhạc khí cũng biết sơ qua, học được càng nhiều thì càng có thể giúp chủ nhân làm được nhiều việc, khả năng được sống tiếp càng lớn.
Cầm Yểu vốn chỉ hỏi chơi, không ngờ hắn lại biết đàn thật, nhất thời hứng thú, nàng lấy dưới thư án ra một cây đàn gỗ đồng đặt trên bàn: “Ngươi đàn một khúc ta nghe có được không?”
Sơ Tễ ngồi xuống, Cầm Yểu cũng mang ghế đến ngồi đối diện với thư án, ôm đầu lặng yên nhìn Sơ Tễ. Tiếng đàn thứ nhất vang lên, Sơ Tễ hơi khựng lại, có chút ngạc nhiên nhìn Thất huyền cầm dưới tay mình, cây đàn này trông có vẻ đơn giản nhưng thanh sắc gần như khiến người ta kinh ngạc.
Cầm Yểu hỏi: “Sao vậy? Sao không đàn nữa?”
Sơ Tễ sực tỉnh: “Quốc sư thứ tội.”
“Gọi ta là Cầm Yểu.”
Sơ Tễ im lặng, dường như đang làm một chuẩn bị tâm lý cực lớn: “Cầm… Yểu.” Có những chuyện một khi đã mở đầu được rồi thì coi như đã qua được ải khó nhất, hắn bất giác lại lẩm nhẩm một lần: “Cầm Yểu.” như đang thất thần hồi tưởng.
Cầm Yểu cười nhạt: “Ngươi gọi tên ta nghe hay lắm.” Ánh nến trong mắt nàng nhảy nhót như một tinh linh khiến hắn không tự chủ được mà nhìn đến ngây ngốc.
Nữ nhân như vậy…
Sơ Tễ cúi đầu gảy đàn.
Nữ nhân như vậy, đẹp đẽ đến mức khiến hắn không dám mơ tưởng, đối với nàng thì một chút tạp niệm thôi cũng là một vết nhơ.
Cầm Yểu ngả trên thư án yên lặng xem xét khuôn mặt nam nhân. Tiếng đàn lưu chuyển bên tai nàng, đằng sau khúc nhạc, tình cảm dạt dào trong tiếng đàn như gió xuân phảng phất trong lòng nàng, thông qua tiếng đàn nàng có thể nhìn rõ được nội tâm của nam nhân này, chứa đựng không ít kiên cường và bất khuất hiếm thấy của thế nhân khiến nàng cũng bất giác thất thần.
“Sơ Tễ.” Đàn xong một khúc, Cầm Yểu bỗng nhiên mở miệng, “Ngươi thật đẹp.”
Đối với nam nhân mà nói thì đây chắc không được coi là khen ngợi, nhưng như vậy cũng đã khiến Sơ Tễ đỏ mặt: “Tạ Quốc…” Giọng hắn nghẹn lại, một lúc sau mới nói, “Cầm Yểu càng đẹp hơn.”
Hắn ngốc thật, ngay cả khen ngợi cũng không biết, Sơ Tễ vô cùng chán ghét bản thân. Không ngờ lại nghe “phì” một tiếng, Cầm Yểu đang cười với hắn: “Vậy ngươi có thích ta không?” Đối với câu hỏi ngoài dự liệu như vậy, Sơ Tễ triệt để ngây ngốc, mặt hắn đỏ bừng lên, một lúc lâu cũng không nói được câu nào. Cầm Yểu đứng dậy, cách thư án, nàng với tay xoa đầu hắn, “Ta rất thích ngươi.”
Sơ Tễ ngẩng đầu nhìn nàng, si mê lạc mất bản thân.
Đêm đó Cầm Yểu và Sơ Tễ ngủ chung một giường, chỉ là đắp chăn lặng yên ngủ, Cầm Yểu nói nam sủng nên như vậy, nàng nói được hắn ôm rất ấm áp.
Sơ Tễ lại một lần nữa lạc mất bản thân.
Có lẽ trên thế gian này thật sự có thần minh cũng không chừng, có lẽ Cầm Yểu thật sự là thần minh cũng không chừng, nếu không… tại sao ngay cả người như hắn cũng có thể được cứu chứ…
Lễ tế trời đến gần, phủ Quốc sư ngày càng bận rộn, Cầm Yểu cũng thường nhập cung không thấy bóng dáng đâu. Nhưng mỗi ngày bất kể muộn thế nào Cầm Yểu cũng sẽ về phủ ngủ cùng hắn.
“Sơ Tễ, ngươi khiến ta rất có cảm giác an toàn.”
Thật ra rõ ràng nàng mới là người cho hắn cảm giác an toàn, khiến hắn lần đầu tiên biết được rằng con người thật ra có thể sống một cách có tôn nghiêm như vậy.
Còn mười ngày nữa là đến Lễ tế trời, Lễ bộ đưa đến mười đồng nam đồng nữ, đây là tế phẩm hiến cho thần minh hôm đó, chúng được tắm rửa sạch sẽ trong phủ Quốc sư, sau mười ngày tịnh thân là có thể đưa đến Thiên đàn. Sơ Tễ yên lặng nhìn Thần quan trong phủ Quốc sư ngày ngày đổ “Thánh thủy” lên người mười đứa trẻ, hắn biết cái gọi là Thánh thủy chẳng qua là trong đó có bỏ mê hương khiến bọn trẻ cả ngày thần khí ngơ ngẩn, không thể khóc quấy.
Lễ tế trời ngày càng gần, mỗi đêm Cầm Yểu đều không ngủ được.
Đêm nay Cầm Yểu chưa hề nhắm mắt, nàng yên lặng ôm lấy cánh tay Sơ Tễ, lúc sáng sớm đột nhiên khàn giọng hỏi: “Ngươi có sợ ta không?”
Sơ Tễ lập tức trả lời: “Không sợ.”
Cầm Yểu càng ôm chặt cánh tay hắn hơn: “Ừ, chỉ có ngươi không sợ ta.” Đêm vắng yên tĩnh trở lại, lúc hắn tưởng Cầm Yểu ngủ rồi thì lại nghe nàng nói: “Nhưng có lúc ngay cả ta cũng sợ bản thân mình.”
Sơ Tễ ngẩn ra, lúc này hắn mới biết thì ra trong lòng nữ nhân này cũng có sự sợ hãi, thì ra nàng bất mãn với bản thân đến vậy. Hắn không biết an ủi người khác thế nào, cũng không nói được những lời đẹp đẽ, ngơ ngẩn một lúc, hắn chỉ học được dáng vẻ của nàng, nghiêng người xoa đầu nàng.
“Cầm Yểu… tốt lắm.”
Nữ nhân đang ngủ bên cạnh cứng đờ trong một khắc, sau đó xích lại gần, nhìn hắn một lúc trong bóng tối. Nàng hôn lên trán hắn: “Ngươi đối với ta rất tốt. Thật sự rất tốt.”
Môi nàng hơi lạnh, nhưng giống như đốt lên một ngọn lửa trên mặt hắn. Trái tim trong *** đập như muốn căng phồng lên. Cầm Yểu lại nằm quay lại, nhưng cảm xúc trong *** hắn một hồi lâu cũng không thể nào bình ổn được.
૮ɦếƭ rồi…
Hắn nghĩ, ý nghĩ dơ bẩn trong đầu hắn không biết đã bắt đầu nhen nhóm từ lúc nào, điên cuồng chiếm cứ lấy nội tâm hắn, không thể vào vứt bỏ được.
Cách Lễ tế trời còn bảy ngày, Thành Đông có hội hoa đăng, hôm đó Cầm Yểu về phủ Quốc sư từ sớm, hiếm khi nàng hứng chí như vậy, nàng giấu Thần quan đưa Sơ Tễ âm thầm lẻn ra ngoài.
“Cầm Yểu, không có hộ vệ e là không ổn.” Hắn lo nàng xảy ra chuyện.
Cầm Yểu cười: “Chẳng phải ngươi là hộ vệ của ta đó sao?” Thấy nàng vui vẻ như vậy Sơ Tễ không thể nào cự tuyệt, hắn cảm thấy Cầm Yểu sống không vui vẻ như trong tưởng tượng của hắn, nhưng cuộc đời của nàng lẽ ra nên rực rỡ như vậy mới phải.
Lễ hội đủ có các loại hoa đăng sáng chói mắt, Cầm Yểu nắm tay hắn, đi giữa đám đông như một đôi tình nhân bình thường, giải đố, thả hoa đăng, Sơ Tễ cảm thấy cuộc đời này của hắn chưa có giây phút nào yên ổn thoải mái như lúc này. Chỉ cần nhìn bóng dáng cách mình nửa bước trước mặt này thì đã có thể hạnh phúc cười tươi rồi.
“Bùm!” Pháo hoa lộng lẫy bừng sáng trên bầu trời, Cầm Yểu ngẩng đầu nhìn pháo hoa cảm thán: “Thật đẹp quá.”
Sơ Sễ nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của nàng gật đầu tán đồng: “Ừ, đẹp thật.”
Cầm Yểu quay đầu nhìn hắn, bốn mắt tiếp xúc, giống như bị dính lại, không ai chủ động dời mắt, nhìn thấy tai Sơ Tễ đỏ lên, Cầm Yểu cười nhẹ, hai tay vòng lấy cổ hắn, đôi môi hơi lạnh in lên cánh môi nóng bỏng của hắn.
Sơ Tễ ngây ngốc ngẩn người, để mặc đầu lưỡi Cầm Yểu không nhanh không chậm xoay bên môi hắn, cảm giác ướt mềm khiến hắn bất giác mở miệng… muốn nếm trải mùi vị của nàng nhiều hơn…
Lúc này Cầm Yểu bất ngờ lui lại, tay Sơ Tễ nắm chặt, cố nhịn sự thôi thúc muốn giữ nàng lại, chỉ nghe Cầm Yểu nói: “Sơ Tễ, ngươi tốt hơn, dịu dàng lương thiện hơn bất cứ người nào ta từng gặp.”
Lần đầu tiên có người dùng bốn chữ “Dịu dàng lương thiện” để hình dung hắn, tử sĩ chỉ biết nghe lệnh của chủ nhân hành sự, không được phép dịu dàng, cũng không thể nào lương thiện, hắn chỉ là một món đồ mặc người ta sắp đặt.
Cầm Yểu chà nhẹ bên má hắn rồi khẽ lui một bước, Sơ Tễ còn chưa kịp phản ứng thì bỗng thấy sau lưng nàng lóe ánh hàn quang, một thanh đại đao chém xuống vai nàng: “Yêu nữ họa quốc nạp mạng đi!”
Đồng tử Sơ Tễ co lại, vô thức đưa tay ra giật lấy nàng, nhưng thân hình Cầm Yểu khẽ xoay khiến tay hắn chỉ còn khoảng không. Hắn ngẩng đầu thấy Cầm Yểu một tay kẹp thanh đại đao, hổ khẩu chặn lưỡi đao lại, thanh đại đao sắc bén đó chẳng thể làm nàng mảy may thương tổn.
Sơ Tễ khựng lại, chợt thấy trong mắt Cầm Yểu vụt qua sắc đỏ, tay nàng nắm chặt, thanh đại đao to dày bị nàng bẻ như một tờ giấy, đẩy thanh đao ra, bước chân nàng khẽ động chộp lấy cổ họng kẻ tập kích, sắc mặt nam tử cao to lập tức tím xanh, chân nhũn ra quỳ trên đất, Cầm Yểu lạnh giọng: “Ai phái ngươi tới.”
Trong lời nói có sát khí mà Sơ Tễ chưa từng được chứng kiến.
“Yêu nữ… người người đều muốn diệt…” Nói xong đầu người đó ngoẹo đi, miệng chảy ra một dòng máu đen dính trên cánh tay trắng như tuyết của Cầm Yểu, để lại một dấu vết chướng mắt, hắn đã nuốt độc tự tận.
Thấy có kẻ ૮ɦếƭ, người xung quanh lập tức hoảng loạn tản đi.
Cầm Yểu buông tay, dòng máu ấm nóng dính trên cánh tay theo Ng'n t nàng tí tách nhỏ xuống đất. Cầm Yểu khựng lại nhìn thi thể trên đất một hồi, thân hình bỗng nhiên bắt đầu run lên, nàng muốn lấy khăn tay trong tay áo, nhưng sờ soạng một hồi lâu vẫn không thấy.
Sơ Tễ sực tỉnh bước tới phía trước, dùng tay áo mình lau sạch vết máu trên tay Cầm Yểu. Đến khi tay áo hắn bẩn hết, thân hình Cầm Yểu càng run rẩy mạnh hơn, nàng kéo áo Sơ Tễ, sắc mặt trắng xanh. Trong lòng chợt đau nhói, Sơ Tễ cắn chặt răng, đặt tay lên lưng Cầm Yểu ôm nàng vào lòng vỗ nhẹ: “Đừng sợ, Cầm Yểu, đừng sợ.”
Một lúc sau thì người của quan phủ đến, trông thấy Cầm Yểu không ai dám nói nửa lời, âm thầm kéo thi thể đi rồi đưa nàng về phủ Quốc sư.
Cầm Yểu tắm hết hai canh giờ, nhưng máu tanh trên cánh tay giống như không thể nào rửa sạch được, cảm giác dính dính cứ luôn đeo bám trong đầu, giống như tơ nhện, càng lúc càng bám chặt lấy nàng. Về đến phòng, Sơ Tễ lập tức đứng dậy, hắn nhìn nàng, trong mắt ẩn chứa sự lo lắng không dám nói.
Cầm Yểu cười: “Sơ Tễ, đàn một khúc nhạc cho ta nghe đi.”
Tiếng đàn du dương, trong thanh âm chứa cảm xúc thấp hèn không dám nói của hắn, Cầm Yểu đều nghe hết, nàng cười nhưng tay lại nắm chặt thành quyền, chặt đến trắng xanh, hết khúc nhạc, ánh mắt Sơ Tễ dịu dàng rơi trên người nàng, không ngờ lại nghe Cầm Yểu nhẹ giọng nói: “Sơ Tễ, ngươi rời khỏi phủ Quốc sư đi.”
Ng'n t khẽ động, dây đàn run rẩy phát ra âm thanh chói tai. Hắn im lặng hồi lâu rồi khàn giọng hỏi: “Tôi… có chỗ nào làm chưa tốt sao?”
Trên mặt Cầm Yểu vẫn treo nụ cười, nhưng giọng nói lạnh đi: “Ngươi không bảo vệ được ta, phủ Quốc sư không cần kẻ vô dụng.” Sơ Tễ cụp mắt, đối diện với chỉ trích như vậy hắn không cách nào phản bác, “Ngươi đi đi, đi ngay đêm nay.” Nói xong nàng một mình về giường nằm trong trong chăn.
Nghe tiếng bước chân Sơ Tễ rời đi, tiếng cửa đóng nhẹ rít lên, bàn tay giấu trong chăn của Cầm Yểu P0'p chặt đến bật máu.
Một đêm không ngủ, sáng sớm hôm sau, Cầm Yểu bộ dạng bơ phờ mở cửa, thấy một nam nhân cao to đang quỳ phía trước, một đêm hứng gió phơi sương khiến đầu tóc y phục của hắn ướt đẫm, thấy Cầm Yểu mở cửa, thần sắc hắn hoảng hốt, bất an và bàng hoàng giấu sâu trong mắt vụt qua, hắn khấu đầu thật mạnh, phủ phục trên đất, hắn đặt mình ở một nơi thấp hèn như bụi đất, khàn giọng nói: “Sơ Tễ vô dụng, nhưng xin Quốc sư…” Giọng hắn chợt dừng lại, dường như không biết nên nói tiếp thế nào.
Sự giáo dục của tử sĩ cho hắn biết, không thể có thỉnh cầu với chủ nhân, bất luận đó là mệnh lệnh gì thì điều hắn có thể làm chỉ là phục tùng. Nhưng lần này hắn không thể nào thuyết phục bản thân cứ vậy mà rời đi. Dù là tuyệt vọng, hắn cũng muốn ở bên nàng, dù là mỗi ngày chỉ có thể nhìn nàng từ xa một lần cũng đủ rồi.
Cầm Yểu ngây ra nhìn hắn hồi lâu, sau đó xoay đầu, lạnh lùng lướt qua bên cạnh hắn: “Cút ra khỏi phủ Quốc sư, đừng để ta nói thêm lần nữa.”
“Cầm Yểu…” Sơ Tễ thất thanh, “Chuyện gì tôi cũng có thể làm… xin đừng bỏ tôi.” Giọng hắn thấp dần, vì hắn biết hắn không có căn cứ gì để nói như vậy.
Cẩm Yểu quả nhiên bỏ đi không ngoảnh đầu. Ánh sáng trong mắt Sơ Tễ lụi tắt, hắn ngây ngốc quỳ nguyên tại chỗ, ngoài việc này hắn không nghĩ ra cách nào khác, chỉ có thể cầu xin nàng đừng xua đuổi hắn, đừng vứt bỏ hắn. Chỉ thấp hèn như vậy thôi.
Lúc ở trong cung Cầm Yểu nghe thấy Thần quan đến báo, nói Sơ Tễ vẫn quỳ trước cửa phòng nàng. Cầm Yểu im lặng hồi lâu, bỗng nhiên nói với Hoàng đế sau rèm trướng trùng trùng: “Bệ hạ, Cầm Yểu có chuyện thỉnh cầu.”
Nam nhân sau rèm ho vài tiếng rồi khàn giọng nói: “Thỉnh cầu của Quốc sư Trẫm sẽ đáp ứng.”
“Cầm Yểu muốn xin một nam sủng có thể đánh đàn, dung mạo tinh tế, thông minh lanh lợi.”
“Khụ khụ! Ha ha, được, người như vậy thì Quốc sư cần bao nhiêu Đại Tấn có bấy nhiêu!” Hoàng đế vẫy tay bảo đại thái giám lui xuống tìm người, Cầm Yểu cụp mắt lấy bình sứ trong tay áo đổ ra một viên đan dược, đặt trong chén vàng bảo Thần quan dâng lên cho Hoàng đế, nàng lạnh giọng nói: “Vậy thì đa tạ Bệ hạ.”
“Mạng của Quả nhân là do Quốc sư cứu, chuyện nhỏ như vậy Quốc sư hà tất phải cảm tạ.”
Lúc Cầm Yểu về đến phủ Quốc sư, biết Sơ Tễ vẫn còn quỳ trước cửa phòng mình. Nàng vẫy tay gọi nam sủng xin từ chỗ Hoàng đến đến, nàng dựa nửa người vào lòng nam sủng, nhẹ giọng nói: “Người dìu ta vào trong.”
Người này thông minh hơn Sơ Tễ nhiều, hắn biết làm thế nào để khiến người khác vui vẻ, tay hắn nhẹ ôm eo Cầm Yểu, thân mật đi vào phủ Quốc sư, từ ngoài cửa nội viện Cầm Yểu đã nhìn thấy bóng dáng Sơ Tễ cúi đầu quỳ dưới đất. Tay nàng nắm chặt đến đau tay nam sủng.
“Quốc sư, nhẹ một chút được không?” Trong miệng nam sủng thổi ra một làn gió ấm áp, Cầm Yểu nhàn nhạt nói: “Ngươi ngoan ngoãn theo ta vào phòng là được.”
Nàng không thèm liếc mắt một lần, ôm nam sủng bước vào phòng, Sơ Tễ quỳ ở đó giống như không khí, không thu hút bất kỳ ánh mắt nào của Cầm Yểu. Nhưng nam sủng kia thì lại kì quái nhìn hắn. Trong mắt ẩn chứa sự mỉa mai khiến Sơ Tễ bất giác nắm chặt tay, rồi sau đó lại bất lực thả ra.
Hắn… có tư cách gì để đố kị chứ.
Trong phòng yên tĩnh một hồi rồi truyền đến tiếng đàn dìu dịu, người đó đàn hay hơn hắn rất nhiều.
Đêm dần khuya, tiếng đàn trong phòng chợt dứt, ánh nến lụi tắt, Sơ Tễ dường như có thể tưởng tượng ra được cảnh họ ôm nhau ngủ. Bây giờ hắn chẳng có chút tác dụng nào cả, nam nhân này tốt hơn hắn rất nhiều, hắn thật chẳng có lý do gì để ở lại. Hắn nghĩ, đối với Cầm Yểu có lẽ bất kì ai đều có thể thay thế hắn, nhưng đối với hắn thì không ai có thể thay thế được Cầm Yểu.
Nhưng có thể có cách gì chứ… Hắn đã bị vứt bỏ rồi.
Thần sắc trong mắt Sơ Tễ hoàn toàn lụi tắt, hắn nhắm mắt trán chạm nhẹ xuống đất, bái lạy trước cửa, sau đó đứng dậy loạng choạng rời đi.
Cầm Yểu chặt đứt xiềng xích trên chân hắn, cho hắn tự do, nhưng nàng lại tước đoạt đi tự do của hắn. Nghĩ cũng phải, thần minh sao có thể cứu người như hắn chứ…
Nghe bước chân ngoài cửa dần dần biến mất, Cầm Yểu ngồi đối diện với thư án im lặng không lên tiếng. Nam sủng cười nói: “Quốc sư đột nhiên thổi tắt nến có phải vì tiểu nhân đàn không hay không?” Trong bóng tối, Cầm Yểu tìm được bàn tay đang để trên cây đàn của đối phương rồi đẩy ra.
“Không sai, không hay, trong tiếng đàn toàn là giả dối nịnh bợ và tham niệm nặng nề, khúc nhạc ngươi đàn không bằng một phần vạn của hắn, không đáng lọt vào tai.” Lời này khiến sắc mặt nam nhân trắng xanh, Cầm Yểu lạnh lùng nói: “Ngươi đi đi, ta không cần ngươi nữa.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc