Bách Quỷ Tập - Chương 28

Tác giả: Cửu Lộ Phi Hương

Đêm xuống, Lăng Tinh cho Dận Liên uống c*** mê cuối cùng, giống như lần trước, không lâu sau thì hắn ngủ say. Nàng cởi bỏ y phục hắn, lần này ngón tay nàng dạo một vòng trên vết sẹo của Dận Liên trước, sau đó nhẹ dừng lại ở tim hắn. Bàn tay nàng không ấm nóng như trước mà lạnh đến mức khiến Dận Liên vô thức rợn người.
Cảm nhận được trái tim dưới tay đang đập một cách bình ổn, còn có nội đan khẽ chuyển động, ngón tay Lăng Tinh bất giác run lên. Nàng sắp chính tay giết Dận Liên, khiến vòm *** ấm nóng này trở nên lạnh cóng, khiến nhịp tim trầm ổn này từ từ ngừng lại.
“Xin lỗi…” Lăng Tinh Khàn giọng, “Ta không ngờ kết cục lại trở nên như hôm nay, khiến ngươi đau khổ như vậy…” Nàng cắn chặt răng, ngón tay run run cong lên, bắt đầu hút nội đan trong người Dận Liên ra khỏi tâm mạch của hắn.
Toàn thân Dận Liên chấn động, khoảnh khắc nội đan rời khỏi tâm mạch, một cơn đau cực đại lan khắp toàn thân khiến hắn đau đến co giật, Dận Liên cảm thấy mình không thể giả vờ được nữa, nếu còn không mở mắt thì hắn mãi mãi không thể nào thấy được Lăng Tinh nữa.
Sắc mặt Lăng Tinh trắng bệch, mồ hôi tuôn như mưa, dường như nàng còn đau đớn hơn Dận Liên vài phần. Nội đan Kỳ lân từ từ khiến dưới *** Lăng Tinh dần dần hiện lên vảy Kỳ lân, đầu nàng mọc lên một cái sừng, chân thân dần hiện.
Nhìn thấy khuôn mặt trước mắt, Dận Liên bàng hoàng hiểu ra. Tất cả những nghi hoặc trong lòng hắn trước đây vào lúc này đã được giải đáp hết. Nàng cứu hắn, liều mạng bảo vệ hắn, thì ra chẳng qua là vì nội đan của nàng giấu trong thân thể hắn.
Dận Liên vẫn biết Lăng Tinh đối với hắn như vậy chắc chắn có lý do gì đó, lý do đó luôn là một câu đố, hắn bèn thả lỏng cảnh giác, thậm chí tin vào lý do nực cười là nàng “thích” hắn. Nhưng khi lý do này bày ra trước mắt, Dận Liên cảm thấy mình bị trêu đùa một cách triệt để.
Nàng không thích hắn, chỉ là lợi dụng thôi. Ý nghĩ này khiến ánh mắt Dận Liên trầm xuống.
“Nếu ngươi muốn tìm lại nội đan thì lúc đầu cứ nói thẳng là được rồi, ta không thèm thứ này của ngươi, muốn lấy thì cứ lấy, hà tất phí công cực khổ như vậy.” Hắn lặng lẽ lên tiếng, Lăng Tinh giật mình buông lỏng tay, nội đan lại bị hút vào trong tâm mạch Dận Liên, “Ngươi tốn nhiều tâm tư như vậy để lấy được thứ này, không biết tại sao bây giờ ta lại không muốn cho ngươi nữa.”
Hắn lạnh lùng nhìn Lăng Tinh: “Hỏa kỳ lân, ngươi hại ta ra nông nỗi này tại sao ta phải để cho ngươi sống thoải mái chứ?”
Sắc mặt Lăng Tinh trắng bệch.
“Dận Liên này cho dù ngày sau sống khổ sở khó chịu hơn nữa thì hôm nay cũng không cho ngươi lấy lại nội đan, ngươi và ta không ૮ɦếƭ sẽ không thôi.”
Lăng Tinh nhìn hắn một hồi rồi bật cười: “Dận Liên, ta thật lòng thích huynh, không liên quan đến nội đan, ta muốn đối xử tốt với huynh cũng vì ta thích huynh, ta…”
Lúc này tâm trạng Dận Liên hỗn loạn, bất kể Lăng Tinh nói gì hắn đều cho rằng nàng có mục đích khác, nghĩ đến việc mỗi một câu nàng nói với mình, mỗi một việc nàng làm cho mình có lẽ đều là giả dối, hắn cảm thấy tim mình dường như bị xé rách, vô cùng khó chịu: “Cút.” Hắn ngắt lời Lăng Tinh, “Đừng để ta nhìn thấy ngươi nữa.”
Lăng Tin him lặng nhìn hắn: “Nhưng ta vẫn muốn nhìn thấy huynh.” Không có nội đan nàng cũng chỉ còn có mấy ngày nữa thôi.
“Cút!” Nội lực bộc phát đánh Lăng Tinh bay ra xa.
Hắn… có thể dùng sức mạnh của nội đan Kỳ lân rồi. Lăng Tinh ôm *** phun ra một ngụm máu lớn, nàng có chút vui mừng nhưng cũng có chút thất vọng, sau này hắn có thể tự bảo vệ mình rồi, không còn cần nàng nữa.
Lăng Tinh đi thật.
Dận Liên ở trong sơn động một bước không rời chờ nàng ba ngày. Hắn đứng ngồi không yên muốn đi tìm nàng, nhưng lại sợ Lăng Tinh quay về không tìm thấy hắn, hắn biết nội đan của Lăng Tinh ở chỗ hắn, nàng nhất định sẽ không đi xa, nàng nhất định vẫn còn ở đây, chỉ là mấy ngày trước hắn nóng giận nặng lời khiến nàng không dám trở về thôi.
Dận Liên không phải kẻ ngốc, sau khi bình tĩnh lại trong lòng hắn rõ hơn ai hết, ngày đêm bên nhau, hắn vẫn chưa hồ đồ đến mức ngay cả chân tình hay giả ý cũng không phân rõ. Lúc đó chỉ là hắn giận quá thôi.
Trong gió tuyết bỗng nhiên truyền đến mùi máu tanh nồng đậm, mấy ngày nay cảm quan của hắn linh mẫn hơn trước rất nhiều, vừa ngửi đã biết đó là máu Lăng Tinh…
Trong lòng hắn đột nhiên dâng lên cảm giác bất an. Hắn xông ra cửa động lần theo mùi máu.
Dưới chân Thương sơn, một nữ nhân áo đỏ treo trên cành cây khô, toàn thân nàng đầy máu, máu nhỏ tí tách xuống mặt đất bị tuyết hút vào, trong gió lạnh rít gào chỉ có nàng là không còn hơi thở.
Dận Liên từ từ đi về phía dưới nàng, hắn ngây ngốc ngẩng đầu lên nhìn nàng, thế giới bị ánh nắng chia cắt từ từ sụp đổ trong mắt hán, chỉ còn lại thân thể vỡ vụn của Lăng Tinh, và đôi mắt còn chưa nhắm của nàng.
“Lăng Tinh…”
Trong gió lạnh kêu gào thê lương dưới chân Thương sơn, hắn dường như nghe thấy giọng nói của Lăng Tinh “Nhưng ta vẫn muốn nhìn thấy huynh.” Đôi mắt chưa nhắm lúc này từ từ khép lại.
Hắn đã kịp nhìn nàng lần cuối.
Hắn ôm mặt khuỵu xuống, giữa những ngón tay che đi biểu hiện trên mặt, huyết lệ trào ra, không rõ là đau đớn, là hối hay là hận. Không phải hắn thật lòng muốn đuổi nàng đi, chỉ là… chỉ là hắn không ngờ rằng chia xa lúc đó lại là vĩnh biệt…
Có tiếng bước chân sột soạt, hắn nhìn về truy binh của Sơn An vương phủ đang vây lấy hắn từ xa, máu đỏ trong mắt dấy lên sát ý không gì khống chế nổi.
Hai mươi năm sau.
Huyết kỳ lân một mình diệt Sơn An vương phủ, thiên hạ kinh hoàng.
Trên đỉnh Thương sơn, Dận Liên lặng yên nhìn gió tuyết đầy trời, trong lòng trống trải đến mức gió lạnh cũng không thổi vào được.
“Ngươi lại đến rồi.”
Tiếng chuông bạc dần lại gần cuối cùng dừng sau lưng hắn: “Cái hẹn hai mươi năm, ngươi hứa hôm nay sẽ giao đồ cho ta, ta đến để lấy đi.” Thân hình nữ nhân trắng như muốn hòa làm một thể với bầu trời thê lương, giọng nàng khàn khàn giống hệt người trong lòng Dận Liên, nhưng trong giọng nàng lại không có chút cảm tình.
Dận Liên cong môi. Tay phủ lên ***, “Đại thù đã báo, ta có nội đan Kỳ lân cũng vô ích, ngươi muốn lấy thì lấy đi.”
Bạch Quỷ lấy Pu't ra nhẹ điểm sau lưng Dận Liên, lúc nội đan Kỳ lân được lấy ra, Dận Liên bàng hoàng nói: “Nếu ngươi tới sớm một chút, lấy nó đi trước khi Lăng Tinh tìm được ta thì tốt biết mấy.”
“Thứ ta cần chẳng qua là hối hận ngươi đặt trên nội đan Kỳ lân thôi.” Bạch Quỷ im lặng một hồi rồi lên tiếng: “Báo được thù có cảm thấy vui chút nào không?”
“Không.”
Hắn làm nhiều việc như vậy, liều cả đời để báo thù, quay đầu nhìn lại mới cảm thấy tất cả những gì mình làm đều không bằng một nụ cười Lăng Tinh cho hắn khi còn sống. Hắn hối hận vì lúc xưa bản thân quá vô tình và ngu xuẩn. Đau và hận như vậy thì có báo thù, có nhiều máu tươi hơn nữa cũng không cách nào tiêu trừ được.
Thứ hắn muốn chuộc, thứ hắn muốn bù đắp sớm đã bị năm tháng lạnh nhạt xóa nhòa, không thể nào tìm lại được nữa.
Đầu Pu't rời lưng Dận Liên, nội đan Kỳ lân dính trên đầu Pu't bị kéo ra. Ánh mắt Dận Liên trống rỗng, thân hình ngã thẳng xuống vách núi vạn trượng. Phiêu linh như gió tuyết mãi không ngừng trên đỉnh Thương sơn.
Bạch Quỷ chụp lấy nội đan, nhìn về nơi trời đất hòa làm một ở phương xa, cất giọng than: “Con quỷ thứ chín mươi bảy, vẫn còn ba con…”
Đây đã là ngày thứ ba Nhược Thủy quỳ trước cửa Sơn tự, Phương trượng lại đến khuyên nàng, Nhược Thủy vẫn chỉ nói một câu như cũ: “Tôi muốn huynh ấy chính miệng nói với tôi.” Nói với nàng rằng hắn xuất gia rồi, kèm theo một phong Hưu thư, kết liễu hôn nhân của họ, cắt đứt trần duyên của họ.
Phương trượng thở dài một tiếng, lắc đầu đi vào trong tự.
Nhược Thủy thả con Thính âm cổ trong tay áo ra để nó theo bước Phương trượng bò vào trong Sơn tự, còn mình vẫn yên lặng quỳ tại chỗ, lắng nghe động tĩnh do Thính âm cổ truyền đến.
Phương trượng đẩy cửa đi vào một gian tịnh xá, tiếng mõ vang lên, đàn hương phảng phất, một hòa thượng áo xám đang ngồi trên bồ đoàn nhỏ giọng niệm kinh, nghe thấy Phương trượng đến, thanh âm chợt dừng.
“A di đà phật.” Phương trượng hỏi: “Nàng ấy đã quỳ trước cửa ba ngày rồi, Không Niệm, con vẫn không đi gặp sao?”
Không Niệm, Không Niệm… người nàng luôn tâm tâm niệm niệm tưởng nhớ lại lấy pháp hiệu như vậy, nhất thời nàng cảm thấy thế giới này bất lực đến nực cười.
Tiếng mõ lại vang lên, Nhược Thủy có thể tưởng tượng bộ dạng nhắm mắt tĩnh tọa của hắn, chuyên tâm trầm tĩnh, như lúc hắn vẽ lông mày cho nàng thường ngày. Nhưng lời nói đã không còn sự dịu dàng trước kia: “Phương trượng đặt cho con pháp hiệu Không Niệm tức là đã hiểu tâm tư của con. Hồng trần tục niệm tất cả đã trở thành hư vô, con không đi đâu, còn cô ấy cũng sẽ đi thôi.”
Gió trước cửa Sơn tự mang theo hương hoa quế, lạnh lẽo thổi vào huyết mạch đang cuồn cuộn của Nhược Thủy, tiếng “A di đà phật” của lão phương trượng vang vọng trong tai nàng, phiêu du không tắt.
“Quá khứ đã trở thành hư vô, trước đây con tạo sát nghiệt quá nhiều, nửa đời sau chỉ mong có thể độ thế nhân để hóa giải nghiệt chướng.” Hắn bỗng nhiên mở miệng nói, thanh âm như ngay bên tai nàng. Tất cả cổ thuật của Nhược Thủy hắn đều biết, chắc hắn đã phát hiện ra Thính âm cổ, lời này là nói để nàng nghe, “Phật môn thanh tịnh, không nên gây thêm phiền nhiễu.”
Trong lúc này, Nhược Thủy chỉ cảm thấy nộ hỏa trong lòng như thiêu đốt hết tất cả bi ai, nhuộm đỏ mắt nàng.
“Tiêu Mặc Niên, huynh phụ ta.” Nàng cúi đầu nhìn đầu gối đã quỳ đến tê liệt của mình, lẩm bẩm: “Cái gì mà bạc đầu không rời, tình nghĩa quyến luyến…”
Nhược Thủy từ từ đứng dậy, gầu gối tê liệt cứng đờ khiến nàng không cách nào đứng thẳng, nhưng cho dù như vậy nàng cũng muốn lớn tiếng cho hắn biết, thê tử mà hắn cưới không phải chỉ một tờ Hưu thư là có thể xua đuổi được, cũng không phải một câu “Quá khứ trở thành hư vô” là có thể xóa hết, hắn ích kỷ muốn quên đi sạch sẽ hồng trần tục thế, còn nàng lại muốn bắt hắn đến ૮ɦếƭ cũng không quên được.
“Tiêu Mặc Niên.” Nội lực mang theo giọng nói khàn khàn truyền vào trong Sơn tự, làm đám chim chóc hoảng sợ bay tứ tung, “Huynh trốn vào Phật môn để cầu thanh tịnh, vậy ta sẽ khiến cho Phật môn không một ngày bình yên. Huynh muốn độ thế nhân để chuộc tội nghiệt khi xưa, vậy ta sẽ tàn hại chúng sinh, tạo vô số nghiệp chướng chốn nhân gian.” Nhược Thủy dừng lại, nàng cụp mắt, nàng từ bỏ tự tôn mềm mỏng một lần nữa, “Huynh biết mà, ta nói được làm được, huynh cũng biết lời ta nói hôm nay chỉ vì muốn ép huynh, nếu huynh chịu về nhà cùng ta…”
Hơi thở của Thính âm cổ bên tai nàng bị đứt đoạn, nàng khẽ ngẩn ra, một lúc sau liền thấy Phương trượng từ cửa Sơn tự bước ra, đứng trên bậc thang cao cao nhìn xuống chắp tay hành lễ nói với nàng: “A di đà phật, thí chủ hãy về đi, Không Niệm không còn là người của tục thế nữa, những chuyện đó đối với hắn mà nói cũng không còn quan trọng.”
Nhược Thủy cười lạnh: “Phương trượng, hắn tu Phật chỉ vì Phật khiến hắn tìm được một chỗ trốn tránh mà thôi. Trong lòng hắn không hề có Phật.”
Phương trượng lại A di đà phật với nàng.
Nàng cười nói: “Hắn sẽ phải trả giá cho sự ích kỷ hôm nay, cũng sẽ hiểu được trên thế gian này có những người, những chuyện mà bất kể hắn tu đạo gì pháp gì cũng không thể nào trốn tránh được.” Nhược Thủy không nói nhiều, quay người rời đi, chỉ nhàn nhạt để lại một câu nói, “Phương trượng, ba năm sau ông nhất định sẽ hối hận vì đã cạo đầu cho Tiêu Mặc Niên.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc