Bách Quỷ Tập - Chương 22

Tác giả: Cửu Lộ Phi Hương

Tái Bắc tháng Mười đã nổi gió tuyết. Không biết đánh với Thát Đát bao nhiêu trận, tình thế ngày càng hung hiểm hơn. Vương triều bại binh chỉ là chuyện sớm muộn, nhiệm vụ của Tiêu Thành Mộ chỉ là kéo dài thời gian lâu thêm một chút.
Kết thúc một trận, khói lửa trên chiến trường chưa tan, Tiêu Thành Mộ mệt nhọc bước vào Quân doanh, hắn phủi tuyết trên vai, bỗng thấy một tiểu binh đang sửa soạn giường đệm cho mình. Thấy hắn đi vào, Tiểu binh hơi hoảng hốt hành lễ rồi run rẩy đi ra ngoài trướng.
Tiêu Thành Mộ nghi ngờ xem xét hắn một hồi, ánh mắt lạnh xuống, hắn nói: “Đứng lại.”
Toàn thân tiểu binh cứng lại.
“Ai sắp xếp ngươi hầu hạ ở đây?”
Tiểu binh không đáp, thân hình càng run dữ dội hơn. Trong lòng Tiêu Thành Mộ càng nghi ngờ, hắn bước lên phía trước vài bước, trường kiếm đánh rơi mũ của tiểu binh. Nhìn thấy khuôn mặt này, Tiêu Thành Mộ không dám tin mà nhíu mắt, nhìn nàng một hồi rồi mới nói: “Sao nàng lại theo đến đây?”
Người này chính là Thiên Thiên. Nàng khẽ liếc Tiêu Thành Mộ một cái, cúi đầu không nói.
Tiêu Thành Mộ không biết lửa giận từ đâu bốc lên, hắn giật tay Thiên Thiên nói: “Về đi, hôm nay ta sẽ lệnh cho người đưa nàng về.” Thiên Thiên lắc đầu, cố chấp nhìn hắn. Tiêu Thành Mộ nén giận nói, “Việc này không do nàng quyết định.”
Thiên Thiên níu chặt tay áo Tiêu Thành Mộ, trong mắt phủ một tầng sương mù, nàng vội vã mấp máy miệng, chưa bao giờ nàng muốn nói như thế này, nàng muốn nói: “Thi*p không đi, thi*p muốn ở cùng ngài.”
Tiêu Thành Mộ lôi nàng ra ngoài Quân doanh, Thiên Thiên dùng hết sức giãy dụa, nhưng chút sức của nàng nào địch lại Tiêu Thành Mộ, trong lúc bất lực nàng chỉ đành nhào tới phía trước ôm chặt lấy Tiêu Thành Mộ, nàng một mực lắc đầu, biểu thị quyết tâm không muốn rời đi của mình.
Tiêu Thành Mộ kéo Thiên Thiên ra, đôi mắt phẫn nộ đến đỏ ngầu: “Nàng biết gì chứ! Ở đây nàng sẽ mất mạng đó!”
Thiên Thiên lắc đầu thật mạnh, nàng huơ tay nói: “Viện quân sẽ đến.”
“Không đến đâu!” Giống như nhẫn nại đến cực hạn, Tiêu Thành Mộ buộc miệng nói, “Đế đô dời về phương Nam, ta chỉ làm chậm bước của quân Thát Đát thôi! Không có viện quân, không ai đến đâu!”
Thiên Thiên không cầm được nước mắt, sự thật đã rõ từ lâu lúc này được Tiêu Thành Mộ nói ra, nỗi tuyệt vọng trong lòng càng sâu sắc. Hắn lôi Thiên Thiên tiếp tục đi ra ngoài Quân doanh: “Rời khỏi đây, Thiên Thiên, đến phương Nam tiếp tục sống.”
Thiên Thiên vội vã tóm lấy tay Tiêu Thành Mộ viết: “Thi*p đàn cho ngài một khúc nhạc nữa nhé, đàn cho ngài một khúc nữa thôi!”
Tiêu Thành Mộ im lặng một hồi, hắn sờ mặt Thiên Thiên trầm giọng than: “Nàng dịu dàng hơn ai hết, cũng cố chấp hơn ai hết. Nếu nàng chưa từng gặp ta… thì tốt biết mấy.”
Thiên Thiên cười nhạt, nàng viết trong lòng bàn tay hắn: “Chuyện may mắn nhất của Thiên Thiên là gặp được Tướng quân.” Trong lòng Thiên Thiên, hắn luôn là một Tướng quân uy võ thần dũng, quốc gia đặt lên đầu, trung nghĩa đặt phía trước, đây mới là Tiêu Thành Mộ.
Thiên Thiên ôm tỳ bà, lặng lẽ đàn một khúc nhạc bi thương, là khúc nhạc Thiên Thiên đàn cho vận mệnh trôi nổi của mình lúc họ gặp nhau lần đầu ở Thanh Liễu các, lúc này tặng nó cho Tiêu Thành Mộ lại vô cùng hợp tình.
Tiêu Thành Mộ chỉ trấn định nhìn nàng, khóe môi mang nụ cười như có như không, lần đầu tiên ở trong Quân doanh hắn quên đi trọng trách quốc gia.
Bỗng nhiên bên ngoài trướng dậy lên tiếng ồn, có tiếng la hoảng của binh sĩ truyền đến: “Đại quân Thát Đát đến rồi! Đại quân Thát Đát tấn công đến rồi!”
Sắc mặt Tiêu Thành Mộ trầm xuống, không ngờ hôm nay kẻ địch lại đột kích. Tay hắn nắm chặt, lập tức đứng dậy, vứt cây tỳ bà có khắc chữ “Tiếu” Thiên Thiên đem đến qua một bên. Hắn kéo Thiên Thiên đến bên giường, dở ván giường ra, bên dưới có một cái hố. Ánh mắt Thiên Thiên hoảng hốt, níu chặt áo Tiêu Thành Mộ không chịu buông.
Tiêu Thành Mộ lòng đã quyết, hắn điểm huyệt đạo của nàng, đặt nàng vào trong hố.
“Đừng sợ, ngủ một giấc dậy sẽ ổn thôi.” Hắn nhìn đôi mắt đã đỏ lên của Thiên Thiên, nhẹ xoa đầu nàng cười nói: “Ta là Tướng quân một nước, bảo vệ nước nhà chiến tử sa trường là trách nhiệm của ta, nhưng nàng thì không được. Thiên Thiên, nàng vẫn còn cuộc đời dài phải đi, trời đất phồn hoa rộng lớn, còn rất nhiều thứ nàng chưa từng thấy, nàng không thể ૮ɦếƭ ở đây.”
Nước mắt Thiên Thiên tuông như mưa.
Tiêu Thành Mộ thở dài: “Đời này Tiêu Thành Mộ xứng với trời đất phụ mẫu, xứng với Quân vương quốc gia, chỉ có lỗi với mỗi mình nàng… Thiên Thiên, sống cho tốt nhé.”
Đó là câu cuối cùng Tiêu Thành Mộ để lại cho nàng. Hắn giấu nàng thật kĩ, sau đó mặc khải giáp cầm trường thương, bước nhanh ra ngoài Quân doanh, bên ngoài sớm đã là một trận chém Gi*t khốc liệt.
Hắn thúc ngựa về phía trước, giương thương hét lớn: “Trấn viễn Đại tướng quân Tiêu Thành Mộ ở đây! Giặc Thát Đát lên nộp mạt đi!”
Trận chém Gi*t bên ngoài không biết tiếp diễn bao lâu, sau khi thế giới hoàn toàn yên ắng trở lại Thiên Thiên mới dùng bàn tay cương lạnh của mình đẩy tấm ván trên đầu.
Bốn phía quanh doanh trướng đẫm máu tươi, chém Gi*t đã ngừng, mùi νũ кнí lạnh băng lan tỏa trong không khí. Thiên Thiên vén tấm màn doanh trướng đi ra ngoài. Đập vào mắt là một mảng hỗn loạn, thi thể quân sĩ nằm khắp nơi. Bốn phía không một tiếng người.
Thiên Thiên từng bước loạng choạng tiến về phía trước, đầu nàng một mảng trống rỗng, đi đến cửa quân doanh, dưới cánh cửa là một núi thi thể, phía dưới đều là binh sĩ Thát Đát. Còn trên núi thi thể đó, Tướng quân mặc huyền giáp tay cầm ngân thương vẫn kiên định đứng đó.
Hắn đứng thẳng như một đỉnh núi vĩnh viễn không thể nào sụp đổ, chống lấy tôn nghiêm và hi vọng của một quốc gia.
Chân Thiên Thiên mềm đi, nàng ngã xuống đất.
Ánh tịch dương chiếu trên thân thể của hắn, trong ánh sáng ngược, Thiên Thiên dường như lại thấy cảnh nhiều năm trước, Tướng quân đó đuổi hết giặc ςướק ở quê nàng. Hắn vĩnh viễn là anh hùng trong lòng Thiên Thiên, bất luận là thắng hay bại, bất luận là sống hay ૮ɦếƭ…
“Tướng… Tướng quân.” Nàng bập bẹ nói hai chữ, nhiều năm chưa từng nói khiến giọng nàng khàn khàn, âm điệu không chuẩn.
Từ khi nàng bị mất đi người nhà trong chiến tranh thì chưa từng mở miệng nói, bây giờ cũng trên chiến trường, cuối cùng nàng lại có thể mở miệng lần nữa.
“Tướng quân, Thiên Thiên ở cùng ngài.” Tay nàng chạm vào một thanh đao binh sĩ để lại, vết máu bên trên còn chưa khô. Thiên Thiên run tay giữ chặt cán đao. Nàng nhắm chặt mắt cứa xuống một đao, một lọn tóc xanh rơi xuống. Nàng kết tóc lại thả trên mặt đất, sau đó im lặng quay người rời đi.
Nàng đi về phía Nam, sau đó dũng cảm sống tiếp.
Vĩ Thanh
Năm mươi năm sau, bà lão đàn tỳ bà ở đầu đường sắp ૮ɦếƭ, mặt bà đầy nếp nhăn nằm trên giường, hơi thở gần như không còn nghe được.
Bà lão không có con, bên giường là một nữ nhân áo trắng, nữ nhân nhẹ giọng nói: “Ta tên Bạch Quỷ, đến để thu đi con quỷ trong lòng ngươi.”
Bà lão cười khó khăn: “Cô nương, cô tìm lầm người rồi. Đời tôi tuy khổ nhưng không oán không hối.”
Bạch Quỷ lạnh giọng nói: “Đời ngươi chỉ nhớ thương một người, chấp niệm quá nặng, không có lợi cho việc đầu thai.”
Hơi thở của bà lão đã vô cùng yếu ớt: “Đó chẳng qua… là chuyện thường tình thôi. Đời tôi có thể tìm được người đáng để tôi nhớ cả đời thì đó là phúc phận lớn nhất…” Bà lão nhẹ nhàng nhắm mắt, иgự¢ không còn phập phồng.
Trong tay bà lão nắm chặt một cái túi thơm vô cùng khó coi, bên trong vẫn còn sót lại mấy làn hương hoa quế nhàn nhạt.
Bạch Quỷ lấy trong tay áo ra một cây 乃út, đầu 乃út dừng trên túi thơm một hồi lâu, cuối cùng nàng thu 乃út nhẹ nhàng quay người rời đi: “Có lẽ hắn vẫn đang chờ ngươi bên cầu Nại Hà đó.”
Hôm nay Lục Chiêu Sài bị cảm, đầu váng mắt hoa eo mất sức tay chân run rẩy, lúc bỏ món ăn chính vào dĩa, hắn hắt hơi một cái, tay run lên, món cá tuyết vừa chiên xong rơi bèn xuống đất, hắn vô thức thò tay xuống nhặt, bỗng ngón trỏ truyền đến một cơn đau nhói.
Hắn chớp mắt ngẩn ra nhìn ngón tay đang nhỏ máu của mình, bên trên có hai dấu răng sâu đến đáng sợ, hắn dời tầm mắt, dưới bệ bếp có một con mèo mướp lông vàng đang đứng đó, nó cong lưng, xù lông, dùng đôi mắt vàng kim hung ác trừng hắn. Còn bên chân nó chính là con cá tuyết hắn vừa đánh rơi.
Một người một mèo đối mặt một hồi, Lục Chiêu Sài điềm đạm nói: “Được rồi, con cá tuyết này tao không cần nữa, nhưng mày không được ăn ở đây.”
Lời hắn còn chưa dứt thì một phụ bếp đột nhiên kêu toáng lên: “Trời ơi! Sao ở đây lại có mèo hoang! Xem tao đuổi mày thế nào.” Nói xong liền cầm chổi đi về bên này, con mèo mướp vàng nhe răng phát ra tiếng gầm gừ uy Hi*p.
Lục Chiêu Sài ho vài tiếng, giữ phụ bếp lại: “Để tôi vứt nó ra được rồi.” Hắn xách cổ con mèo lên, nó lập tức phát cuồng, bốn chân không ngừng huơ loạn, cào lên tay Lục Chiêu Sài không ít vết thương.
Lục Chiêu Sài không giận, xách nó vứt ra cánh cửa sau bếp rồi đóng cửa lại.
Lúc này đang là đêm đông, chân trời tuyết bay nhè nhẹ, không khí lạnh giá khiến con mèo run lên từng hồi, nó kiên trì dùng móng cào cửa, dường như làm vậy là có thể cào ra một cái lỗ trên cửa.
“Meo! Meo…”
Tiếng kêu của con mèo từ phẫn nộ cực độ chuyển sang bi thương, cánh cửa sắt giống như một môn thần mặt lạnh, lạnh lùng ngăn cách nó và đồ ăn, có lẽ đêm nay đói khát lạnh giá sẽ lấy mạng của nó.
Bỗng nhiên một luồng ánh sáng yếu ớt chiếu bên người nó. Cửa sau của nhà bếp hé ra một khe hở, một con cá tuyết đựng trong hộp được đẩy ra. Con mèo đói đến mờ mắt, chỉ thấy bóng dáng một người đàn ông lướt qua lướt lại trong ánh yếu ớt.
“Từ từ ăn.” Hắn vừa nói vừa xoa đầu con mèo, những dấu vết bị mèo cào trên tay có chỗ còn chưa cầm máu.
Con mèo trấn định nhìn hắn một lúc, sau đó cố gắng chà vào lòng bàn tay hắn, “Meo” một tiếng gần như đang run rẩy. Nó cúi đầu xuống bắt đầu gặm con cá tuyết.
Lục Chiêu Sài nhìn nó một lúc rồi đứng dậy, đại não hơi thiếu dưỡng khí, mắt hắn đen lại, ôm đầu đi rửa tay rồi lại tiếp tục làm thức ăn.
Lúc tan ca đã là 11 giờ tối, Lục Chiêu Sài ngồi ở ghế chính toàn thân mệt mỏi, mơ hồ lái xe, ở ngã đường phía trước phải rẽ trái, bỗng nhiên đại não như bị mất cân bằng, hắn bẻ vô lăng hướng qua bên phải.
“Ầm!” Hàng cây bên đường gần như bị ᴆụng gãy ngang, túi khí bung ra. Thế giới của Lục Chiêu sài trở nên vô cùng hỗn loạn, âm thanh ồn ào, đèn đường chói mắt, mùi xăng, đau đớn như xương chân đã bị nứt gãy, nhưng dần dần, tất cả mọi cảm quan ngày càng rời xa hắn, chỉ có tiếng mèo kêu yếu ớt dường như ở ngay bên tai hắn, cứ vang vọng không ngừng.
Hắn cảm thấy có thứ gì đó kéo vạt áo của hắn lôi ra khỏi cửa sổ bị vỡ, hắn xoay mắt nhìn, là con mèo mướp mắt vàng đó.
Thấy hắn nhìn mình, mèo mướp lên tiếng: “Anh cố lên, tôi còn chưa báo ơn, anh không thể ૮ɦếƭ được!”
Mèo… nói chuyện?
Lục Sài Chiêu cảm thấy có phải hắn bị ᴆụng xe nên điên rồi không, hắn nhắm hai mắt, hôn mê triệt để.
Lúc hắn tỉnh lại là đang ở bệnh viện đầy mùi thuốc sát trùng. Đầu giường có y tá đang thay nước truyền dịch cho hắn, thấy hắn mở mắt, y tá bèn nói: “Cuối cùng anh cũng tỉnh rồi.”
“Tôi…” Giọng hắn rất khàn, “sao rồi?”
“Tai nạn xe, đã nằm viện hai ngày rồi, anh không nhớ gì hết sao? Lúc xe cấp cứu đến thì anh đang nằm bên ngoài xe, chiếc xe đã bốc cháy rồi, chân anh thì bị gãy hoàn toàn mà lúc đó vẫn còn kiên cường bò ra khỏi xe được. Thật không dễ gì.”
Vậy sao… thì ra hắn kiên cường đến vậy.
Nhưng tại sao chỉ cần hắn vừa nhớ lại cảnh tượng lúc xảy ra tai nạn thì trong đầu toàn tiếng mèo kêu vậy.
Lúc y tá rời đi, Lục Chiêu Sài yên lặng nhắm mắt dưỡng thần, hắn nghĩ ông chủ kiêm bếp trưởng là hắn đây biến mất tăm hai ngày chắc nhà hàng loạn cả lên rồi, bây giờ phải nhanh chóng liên hệ với các Giám đốc mới được, nhưng hắn không nhớ số của họ, di động lại không có đây…
“Anh tỉnh rồi sao?” Đột nhiên một giọng nói như trẻ con vang lên bên tai hắn, hắn mở mắt thì thấy một cô gái ăn mặc như y tá đứng bên giường bệnh của mình, độ tuổi áng chừng không quá mười sáu, nón trên đầu cô y tá đội lệch, một đôi mắt vàng kim nhìn chằm chằm vào hắn, “Sức khỏe đã đỡ chưa? Còn có chỗ nào không khỏe không, tôi đến đây để hầu hạ anh. Anh cần phục vụ thế nào tôi đều có thể cung cấp!”
Lục Chiêu Sài im lặng hồi lâu rồi nhàn nhạt lên tiếng: “Khoa thần kinh ra cửa quẹo phải.”
Cô gái nhìn hắn một hồi rồi vỗ tay nói: “A! Câu này của anh là đang ghét bỏ tôi phải không!”
Biểu hiện của Lục Chiêu Sài quả thật đã biến thành ghét bỏ: “Phòng bệnh không thể tùy tiện bước vào, trẻ con nên ngoan ngoãn ở chỗ của mình đi.”
“Nhưng mà…” Cô gái uất ức dẩu môi, “Tôi thật là đến đây để hầu hạ anh mà. Tôi còn chưa làm gì hết sao anh đã chê bai tôi rồi…”
Làm à… Cũng ghê nhỉ? Lục Chiêu Sài không thèm để ý đến cô gái, nhắm mắt yên lặng dưỡng thần. Chưa được bao lâu thì hắn cảm thấy một luồng gió mát mát thổi lên cánh tay bị châm kim, hắn không thèm mở mắt hỏi: “Cô làm gì vậy?”
“Thổi giúp anh, như vậy sẽ không đau nữa.”
“Không cần. Cô yên lặng một lúc thì tôi sẽ thoải mái hơn.”
Cô gái thật thà yên lặng, một lúc sau cô lại bắt đầu nhét đồ vào trong chăn của hắn, đôi mày Lục Chiêu Sài ngày càng nhíu chặt, sau khi cảm giác được nệm giường ẩm ướt thì hắn bực bội mở mắt: “Cô lại làm gì vậy!” Nhìn khuôn mặt vô tội và uất ức của cô gái, Lục Chiêu Sài thở dài một tiếng, cảm thấy mình hình như hung ác quá mức rồi, dù gì đối phương cũng chỉ là một cô bé bị bệnh.
Nhưng khi hắn mở chăn ra, thấy mình bị vùi trong иộι тạиg heo còn vấy máu, đầu óc hắn lập tức hỗn loạn, lại nhìn sang cô y tá, chỉ thấy cái túi nilon màu xanh trong tay cô vẫn còn mấy miếng thịt heo sống để nguyên da.
“Cô…” Bất kỳ lời nói nào cũng không thể biểu đạt tâm trạng của hắn lúc này.
Cô gái vội giải thích: “Mùa đông trong ổ không có thức ăn, anh sẽ bị đói ૮ɦếƭ, tôi đã tìm thức ăn cho anh rồi…”
Trong ổ trữ thức ăn sống qua mùa đông… tức là bây giờ cô đang đóng vai động vật hoang dã sao? Khóe miệng Lục Chiêu Sài giật giật, không biết mình nên phản ứng thế nào.
“Tôi không dễ gì mới tìm được đó, anh… anh không thích sao?” Cô gái mấp máy miệng, trên mặt dần hiện vẻ thất vọng, cô cúi đầu chớp mắt, yếu ớt lẩm bẩm: “Anh không thích vậy tôi đi tìm thứ khác cho anh đây.”
Thần kinh Lục Chiêu Sài nhảy lên, hắn vội nói: “Không! Đừng tìm thứ khác, tôi rất thích.” Câu nói để lấp liếm này vừa thốt ra lại khiến mắt cô gái từ thất vọng não nề dần dần sáng lên, bộ dạng ngơ ngác của cô khiến lòng Lục Chiêu Sài mềm đi. Thôi vậy, dù sao cũng chỉ là một cô bé bị bệnh, hắn cứ thuận theo cô một chút cũng không có gì to tát lắm, Lục Chiêu Sài nghĩ vậy, thần sắc trên mặt cũng dịu đi, hắn nghiêm túc lặp lại, “Ừ, tôi rất thích.”
Môi cô gái từ từ cong lên thành nụ cười tươi tắn, cả người rực rỡ như ánh nắng mặt trời sau cơn mưa: “Chiêu tài* đại nhân! Anh thật là một người tốt dịu dàng!”
*Chiêu Sài và Chiêu tài đều đọc là Zhao cai
Chiêu tài đại nhân… Lục Chiêu Sài còn chưa kịp tỏ thái độ với danh xưng này thì cô gái móc trong đống thịt heo sống ra một cái di dộng, bên trên dính đầy máu, cô gái nói: “Đây là di động của anh, trả về cố chủ.”
Lục Chiêu Sài ngậm ngùi nhìn cái di động bê bết máu trong tay mình. Cô gái vui vẻ vẩy vẩy máu trên tay nói: “Ngày mai tôi vẫn sẽ đến chăm sóc anh, hôm nay hết giờ rồi, tôi đi trước đây!”
Nói xong cô chạy ra khỏi cửa như một cơn gió, cửa đóng lại thật mạnh rồi lập tức bị mở ra lại, cô gái thò đầu vào nói lớn: “Suýt chút nữa thì quên, tôi tên là A Miêu!” Cửa phòng bệnh lại bị đóng lại. Lần này đúng thật là yên tĩnh triệt để.
Lục Chiêu Sài nhìn đống thực phẩm tươi sống trên giường mình, máu tươi chảy ròng ròng, còn có cái di động ngâm máu bị hư kia nữa, hắn chỉ đành ngửa mặt lên trời thở dài.
“Thật ra… là ai thuê người chơi mình vậy.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc