Bách Quỷ Tập - Chương 18

Tác giả: Cửu Lộ Phi Hương

Mở đầu
*Anh: em bé
Ma Thương Hạo xông vào chín mươi chín tầng trời, Gi*t ba vạn thiên binh, lật đổ Thiên Cơ các, thiêu hủy Lăng Tiêu điện, dĩ hạ phạm thượng, tội ác cùng cực, bị xử hình phạt xuyên tim, giam trong tháp Xá Lợi để trừ ma tâm.
Một đạo thiên mệnh đánh hắn vào trong Phật tháp u tối. Thương Hạo vẫn nhớ lúc cái khóa vàng xuyên qua xương tỳ bà của hắn, Đức phật cao cao tại thượng kia vẫn nở nụ cười khiến người ta ghê tởm. Đức phật lấy ra một ngọn đèn rồi nói: “Thương Hạo, đây là Trường Minh đăng, đốt lên ngọn lửa không tắt, nếu có ngày nào ngọn đèn này tàn tức là thiên ý đã đến. Lúc đó ngươi có thể tự mình ra khỏi tháp này.”
Thương Hạo không đồng tình đáp: “Lửa không tắt làm sao tàn được, chiêu trò kháng ma của con lừa trọc ông thật chẳng thay đổi chút nào.”
Đức phật không nói nhiều, chỉ mỉm cười rồi biến mất.
Có một âm thanh kỳ quái vang lên trong tòa tháp tĩnh lặng, Thương Hạo khẽ mở mắt, nhìn ngọn đèn vẫn luôn tỏa ra ánh sáng yếu ớt, thấy ngọn lửa của nó vẫn chưa tắt hắn mới dời tầm mắt sáng nhìn cục… thịt phát ra âm thanh dưới chân mình.
Hắn nhíu mày, thấy quả cầu thịt đó từ từ ngồi dậy, trên khuôn mặt tròn tròn có một đôi mắt ươn ướt đen láy đang nhìn hắn.
“Mẹ!”
Quả cầu thịt gọi một tiếng êm dịu nhưng rõ ràng, thanh âm vang vọng trong tháp Xá Lợi một hồi, Thương Hạo nghe thấy bèn nhíu mắt: “Tiểu quỷ, muốn ૮ɦếƭ à?”
“Mẹ!” Quả cầu thịt nhỏ lại cười híp mắt gọi một tiếng nữa, sau đó tự mình vui vẻ lăn tròn trên đất.
Nếu là lúc trước thì chỉ e quả cầu thịt này đã biến thành vũng máu từ lâu, nhưng bây giờ tứ chi Thương Hạo đều bị khóa, không thể sử dụng chút sức nào, chỉ đành bất lực nhẫn nhịn, nhìn quả cầu thịt vui vẻ kì lạ kia lăn tới lăn lui.
Nó mặc sức lăn cho thỏa thích, rồi lại ngẩng đầu lên nhìn Thương Hạo, dường như đang thấy kỳ quái vì sao hắn không đến ẵm mình. Nó nhìn bốn phía một hồi rồi bò đến góc tháp Xá lợi, men theo sợi xích sắt thô kệch khóa chân phải của Thương Hạo mà xiêu xiêu vẹo vẹo bò lên. Không ngờ cô nhóc này lại mạnh mẽ bất ngờ, chỉ một chốc đã ôm được đầu gối Thương Hạo, rồi lại gọi một tiếng “Mẹ”.
Khóe miệng Thương Hạo giật giật, lần đầu tiên có một kẻ không sợ ૮ɦếƭ lảng vảng gần hắn mà quấy phá như vậy, hắn cắn răng cố nhịn nộ hỏa, quả cầu thịt lại được đằng chân lân đằng đầu giật giật thắt lưng hắn, đưa mũi lên mặt, cưỡi lên vai hắn.
“Quả cầu thịt, gan không nhỏ nhỉ.”
Giống như chứng thực lời hắn nói, đứa trẻ bắt đầu chơi đùa tóc hắn, hết giật rồi kéo vui vẻ vô cùng
Đại ma đầu tung hoành thiên giới bị một quả cầu thịt nhỏ ức Hi*p.
Đứa trẻ chơi một hồi lại mệt, nghiêng đầu trên má hắn, dán vào góc trán gân xanh nhảy nhót của hắn mà yên lặng ngủ. Khuôn mặt mềm dịu sáp lại gần khuôn mặt lạnh lùng của hắn, cái miệng thịt nhu lên như có như không mà hôn lên má hắn, cảm giác ấm nóng khiến lửa giận bừng bừng của Thương Hạo dịu bớt.
“Mẹ… Thương thương nào.”
Thôi đi, chẳng qua là một đứa trẻ ranh… lời tự an ủi của hắn còn chưa dứt thì bỗng thấy một chất lỏng ướt ướt theo vai hắn ấm áp chảy xuống, tí tách nhỏ xuống người hắn.
Nó… nó dám tè trên vai hắn!
Đôi tay Thương Hạo nắm chặt lại thành quyền, nghiến răng nói: “Nếu để ta biết ngươi là con của Tiên quân nào, nếu có ngày ta phá được tháp này mà ra thì ta nhất định dùng nước tiểu ngựa dìm ngập phủ đệ của hắn!”
Đứa trẻ đang ngủ ngon, nước dãi chảy như thoa hồ lên mặt Thương Hạo: “Thương thương nào.”
Thương Hạo giận dữ ngoảnh đầu, chờ hắn hơi nguôi giận rồi mới nghĩ ra, tháp Xá Lợi này đã bị Đức phật hạ cấm chế, cho dù là Ngọc đế cũng chưa chắc vào được, con nhóc này rốt cuộc… ánh mắt Thương Hạo rơi trên ngọn Trường Minh đăng Đức phật để lại. Hắn tĩnh tâm quan sát kĩ hơi thở của đứa trẻ và ngọn đèn.
Một lúc sau hắn ngửa mặt lên trời cười lớn: “Trời giúp ta rồi! Ngọn đèn này đã sinh ra Đăng linh*.”
*Linh hồn của đèn
Trường Minh đăng không tắt thì Đăng linh không ૮ɦếƭ, nhưng nếu con nhóc này ૮ɦếƭ đi thì thì hắn có thể lấy lại tự do rồi, lúc đó hắn sẽ hủy tòa tháp Xá Lợi này, thiên hạ sẽ không còn vật gì có thể giam được hắn nữa rồi.
Nhưng hắn phải làm thế nào mới Gi*t được con nhóc này đây? Pháp lực của hắn bị phong, trong tháp Xá Lợi này càng không ai giúp hắn, lẽ nào hắn phải nói với quả cầu thịt này là: “Ngươi đi ૮ɦếƭ đi được không?”
Thương Hạo nghĩ đi nghĩ lại vẫn không có cách, thời gian trôi qua từng ngày khiến quả cầu thịt kia lớn lên, từ một cục thịt hấp thu linh khí trong tháp dần dần trở thành một thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi, hai người bất tri bất giác đã bầu bạn trong tháp tròn ba trăm năm.
Thương Hạo ngày ngày mong nàng ૮ɦếƭ, nhưng chỉ đành trơ mắt nhìn nàng trưởng thành, lúc đầu nàng luôn gọi hắn là “Mẹ”, nhưng sau đó lại gọi hắn là “Cha”, nhưng sau khi Thương Hạo hung ác cho nàng biết “Lão tử không có quan hệ gì với ngươi hết”, quả cầu thịt hụt hẫng một hồi rồi hỏi: “Vậy ngươi tên là gì?”
“Thương Hạo.”
“Vậy ta tên là gì?”
Thương Hạo nhìn khuôn mặt tròn tròn của nàng một hồi: “Ngươi là Tiêu khiển*.”
*Đồ chơi
“Tiểu Thiển*?” Khuôn mặt hồng hồng nở ra nụ cười, “Ta thích cái tên này, tên Thương Hạo cũng hay lắm.”
*Tiêu khiển và Tiểu Thiển ều đọc là xiao qian
Cô nhóc này ồn ào vô cùng, trong ba trăm năm qua, nàng học được cách nói chuyện từ trong những lời nói ít ỏi của hắn, nàng luôn có vô số vấn đề hỏi hắn, lúc tâm trạng tốt hắn sẽ đáp vài câu, lúc tâm trạng không tốt thì nhắm mắt giả câm giả điếc. Mấy ngày nay gặp lúc tâm trạng Thương Hạo cực kỳ xấu, Tiểu Thiển hỏi chuyện gì hắn cũng không đáp.
Tiểu Thiển làm ầm lên, “Ngươi cứ luôn mặc kệ ta, Tiểu Thiển cũng biết tức giận, ta cũng sẽ mặc kệ ngươi, ta đi đây.”
Thương Hạo cười lạnh: “Ngươi đi đi cho xong.” Tháp Xá Lợi có phong ấn của Đức phật, nếu dễ dàng đi ra như vậy, hắn…
Hắn vừa mở mắt thì thấy bóng Tiểu Thiển nhẹ nhàng xuyên qua cánh cửa tháp bị đóng chặt đi ra bên ngoài. Hắn khẽ nhíu mắt mắng: “Đức phật, cái gì mà chúng sinh bình đẳng chứ, ông cho chó ăn hết đi.”
Tiểu Thiển đi rồi, một hồi lâu cũng không thấy bóng dáng, sự tĩnh lặng trong tháp Xá Lợi khiến Thương Hạo không quen. Hắn bỗng nghĩ, nếu con nhóc ranh ồn ào kia vĩnh viễn không quay lại há chẳng phải hắn vĩnh viễn bị giam ở đây sao, nhưng mà cho dù nó trở lại thì hắn cũng chỉ bị giam ở đây thôi… nó ra ngoài không chừng còn có thể xảy ra chuyện gì đó mà ૮ɦếƭ đi, hoặc bị ai Gi*t đi, tính ra thì cho Tiểu Thiển đi hình như có lợi cho hắn hơn một chút.
Nhưng cảm giác hụt hẫng từ tận đáy lòng này là thế nào? Giống như con heo mình nuôi bị người khác dắt đi ăn mất vậy.
Thương Hạo bực bội nhắm mắt, thôi đi thôi đi, hắn bị nhốt ở đây cũng chỉ đành nghe theo mệnh trời thôi.
Thương Hạo bị tiếng khóc ầm ĩ đánh thức, hắn vừa mở mắt đã nhìn thấy Tiểu Thiển ngồi trên đất, ôm đầu gối khóc thê thảm, nhìn kĩ thì phát hiện cánh tay của nàng có dấu vết như bị đánh, Thương Hạo khẽ nhíu mắt, lạnh lùng nói: “Bị ai đánh rồi?”
Tiểu Thiển sụt sùi khóc, nước mắt đầy mặt: “Bị… bị chó cắn, chó trong phủ Thần quân ba mắt, hung dữ…”
Trong lòng Thương Hạo không thoải mái nghĩ: “Nha đầu này ức Hi*p ta bao nhiêu năm ta còn chẳng đánh nó nữa mà các ngươi lại dám ra tay. Lần này đánh còn chưa ૮ɦếƭ, sống dở ૮ɦếƭ dở chạy về đây khóc thật ầm ĩ quá.”
“Người bên ngoài ai cũng xấu, lông dài, mặt đầy nếp nhăn, không dễ nhìn như ngươi.” Tiểu Thiển vừa khóc vừa than thở, Thương Hạo nghe xong khóe môi khẽ cong lên, Tiểu Thiển lại nói, “Bị thương đau quá, Thương Hạo, ngươi cõng hai sợi xích vàng vậy có đau không? Ngươi có đau không?” Giọng nàng thê lương vô cùng, giống như người bị xuyên qua xương tỳ bà chính là nàng vậy.
Thương Hạo vì lời này mà thất thần một hồi, trời sinh hắn là ma thể, bất tử bất diệt, ai nấy đối với hắn đều sợ hãi, làm gì có người quan tâm hắn có đau hay không, chỉ e là cầu hắn ૮ɦếƭ đau đớn thì thế gian mới có thể được thanh bình.
“Ta chưa từng bị thương, không biết thì ra chảy máu lại khó chịu đến vậy, nghe nói thuốc có thể làm vết thương khỏi mau hơn một chút, Tiểu Thiển đi lấy thuốc giúp ngươi được không?”
Mình bị đánh mà còn quan tâm đến vết thương của người khác, Thương Hạo đang muốn cười nhạo nàng vài câu, khóa vàng trên người hắn, xích không gỡ được, vết thương không khỏi, thoa thuốc gì cũng vô ích. Nhưng hắn lại suy nghĩ, trong đầu bỗng nảy ra một kế, một cách khiến hắn có thể rời khỏi tháp Xá Lợi.
“Có người giúp ta lấy thuốc đương nhiên là rất tốt.” Thương Hạo nói, “Nhưng mà thuốc đó không dễ gì lấy được đâu.”
Tiểu Thiển lập tức lau khô nước mắt, đứng dậy nói: “Ngươi nói đi, ta đi lấy!”
Thấy nàng kiên định như vậy, Thương Hạo nhíu mày: “Sao lại bày ra cái bộ dạng muốn liều mạng vì ta như vậy?” Rõ ràng hắn đối với nàng chẳng tốt chút nào hết.
Tiểu Thiển ngây ra: “Ngươi là người thân nhất của ta, không thì ta còn có thể liều mạng vì ai nữa đây? Sau khi ta bị chó cắn, thấy đám trẻ con ồn ào kia đều phẩy tay nói là về nhà, lúc đó ta lại nghĩ đến ngươi, ngươi luôn ở đây với ta, ngươi chính là nhà của ta, đương nhiên ta phải đối tốt với ngươi.”
Thương Hạo nhìn nàng một hồi cũng không nói lời nào.
“Thương Hạo, thuốc ở đâu? Ta đi lấy.”
“Ở Thiên cung…” Hắn vừa mở miệng nói thì dừng lại, lần đầu tiên cảm thấy mình có phải hơi ác độc quá không. Lúc này sợi xích vàng sau lưng hắn bỗng bắt đầu chuyển động, ngày trăng tròn mỗi tháng, sợi xích xuyên qua xương tỳ bà của hắn sẽ chuyển động, Thiên giới muốn dùng cái đau xuyên tim để bắt hắn ghi nhớ bây giờ hắn đang là phạm nhân của Thiên giới. Thương Hạo nhịn cho qua cơn đau thứ nhất, bất kể sợi xích vàng sau lưng hắn chuyển động thế nào, sắc mặt hắn vẫn như bình thường: “Ở góc phía Đông của Thiên cung có một cái đài cao, dưới cái đài có một ngọn lửa, bảo dược có thể trị vết thương trên người ta nằm trong ngọn lửa đó.”
Tiển Thiển gật đầu ghi nhớ, nàng suy nghĩ một hồi rồi lại nói: “Nhưng nếu ta bị lửa thiêu ૮ɦếƭ thì làm sao đây?”
“Ngươi qua đây lấy một giọt máu của ta uống vào. Từ nay về sau ta và ngươi sẽ tâm ý tương thông, ngươi đi đến đâu cũng có thể nghe thấy tiếng nói của ta, ngoài ra thì máu của ta có thể khiến lửa kia không thể thiêu cháy ngươi được.” Tiểu Thiển thật thà gật đầu, lấy một giọt máu của hắn uống vào: “Vậy ta đi bây giờ đây.”
Thương Hạo im lặng một hồi rồi nói: “Bên ngoài bây giờ chắc đã tối rồi, ngươi chờ một lúc rồi hãy đi.”
Tiểu Thiển không nghi ngờ gì, ngoan ngoãn ngồi xuống nhìn hắn nói, “Thương Hạo, tại sao ngươi lại bị giam ở đây vậy?”
“Gi*t người, xô đổ vài tòa nhà. Bị một lão lừa đảo đầu đầy cục u giam vào trong này.”
“Vậy lão lừa đảo kia chắc lợi hại lắm nhỉ.” Tiểu Thiển gật đầu như đang suy nghĩ gì đó, “Vậy lúc xưa sao ngươi lại Gi*t người, rồi còn xô đổ nhà của người ta nữa vậy? Thương Hạo ngẩn ra một hồi lâu, ngẩn vì không không nghĩ cho mình một nguyên nhân đương nhiên để làm những việc đó lúc xưa, một lúc sau hắn mới đáp: “Vì… chán.”
Tiểu Thiển cũng không cảm thấy lý do này có chỗ nào không đúng, nàng lại tiếp tục hỏi: “Vậy ngươi phải bị giam ở đây bao lâu? Cứ bị giam mãi vậy sao?”
“Nhìn ngọn đèn bên cạnh ngươi đi, đèn tắt thì ta có thể ra ngoài được.”
Tiểu Thiển nhìn ngọn đèn một hồi, cảm thấy nàng cũng không ngẫm ra được ngày tháng nào, bèn chuyển chủ đề: “Vậy ngươi có biết vì sao ta lại đến đây không?”
Thương Hạo cụp mắt không đáp. Tiểu Thiển tức giận càu nhàu: “Lại không đếm xỉa đến ta, ta cũng mặc kệ ngươi luôn.”
Phải đếm xỉa thế nào đây? Thương Hạo nghĩ, cho ngươi biết là ngươi ૮ɦếƭ ta mới có thể sống sót trở ra sao? Thương Hạo bỗng nhiên hơi oán hận vì bản thân lúc xưa đã làm ra những chuyện nhàm chán như vậy. Nếu không bị giam ở đây… thì bây giờ đâu có bị vướng víu đến mức này.
Lão lừa đảo đầu đầy cục u Thương Hạo nói :D
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc