Bách Quỷ Tập - Chương 12

Tác giả: Cửu Lộ Phi Hương

Hắn lại nhìn thấy Triều Triệt bưng cháo thanh đạm đi vào trong phòng. Nàng nói: “Ồ, ta vô tình nấu cháo nhiều một chút, A Diệp, huynh nếm thử đi.” Nàng ngồi bên cạnh hắn, ánh mắt sáng rực nhìn hắn, hắn theo lời nếm thử một miếng. Nàng không chờ được hỏi, “Ngon không?”
“Ngon lắm.”
Một giọng nói trong đầu đánh thức bản thân hắn. Lục Vân đang đứng bên cạnh, tay bưng bát cháo trắng, nàng cười nói: “Ngon là được rồi, ta nấu lâu lắm rồi đó.”
Không phải Triều Triệt.
Nữ nhân kiêu ngạo như ánh mặt trời, không chịu chút ức hiếp nào kia đã dùng một cách thức quyết tuyệt đến tàn nhẫn để ra khỏi cuộc sống của hắn, triệt triệt để để, thẳng thừng đến đáng sợ.
“A Diệp.” Lục Vân bỗng nhiên nũng nịu, “Lần trước cha ta hỏi… hỏi ta có nhắc chuyện thành thân với huynh không.”
Thần sắc trong ánh mắt Sở Diệp dần dịu lại: “Vân nhi, tìm lương duyên khác đi.”
Cánh tay đang bưng tô cháo của Lục Vân run run: “Huynh… có ý gì?”
“Trong lòng Sở Diệp đã có người, chứa đầy rồi, không thể thêm nữa.”
Lục Vân áp chế cơn run rẩy, cười lạnh nói: “Người nào? Triều Dương công chúa sao? Đó chẳng qua chỉ là một người ૮ɦếƭ thôi!”
Sở Diệp lạnh lùng nhìn Lục Vân: “Đừng để ta nói lần thứ hai.”
“Được, Hoàng thượng, ngài được lắm!” Lục Vân cười lạnh tức giận bỏ đi.
Sở Diệp gần đây luôn thất thần. Lúc tảo triều, hắn sẽ nhìn thấy Triều Triệt đứng thẳng ở cửa Thừa Thiên điện, khách sáo xa cách mỉm cười với hắn, nàng nói: “Nguyện xã tắc bình an, quốc gia trường tồn.” Chớp mắt thì thân thể đã bị xé tan thành từng mảnh, toàn thân đầy máu nằm ở bệ đá trắng trên Thanh Vân trường đạo, máu chảy khắp nơi khiến người ta kinh sợ.
Lúc phê duyệt tấu sớ, hắn sẽ nhìn thấy Triều Triệt lạnh lùng chất vấn hắn: “Hoàng vị đoạt về này ngồi có thoải mái không?” Lúc nửa đêm không người, hắn sẽ cảm thấy Triều Triệt vẫn nằm bên cạnh hắn, giống như vừa trải qua một trận thân mật kịch liệt, lười nhác nằm trong lòng hắn nói: “Sau này đứa con đầu tiên của chúng ta nhất định là con trai, ca ca thương muội muội lắm, làm tỷ tỷ thật mệt quá.” Hoặc hắn sẽ cảm thấy Triều Triệt lạnh lẽo đứng bên giường, không nói lời nào mà nhìn hắn, sau đó từ từ rơi nước mắt.
Thỉnh thoảng hắn cũng sẽ mơ thấy mẫu thân rơi lệ kêu oan lúc xưa, cũng sẽ mơ thấy cái đầu của phụ thân rơi dưới đất.
Tất cả ký ức như vô số kim châm, ngày ngày đêm đêm chọc ngoáy trong máu hắn.
Bóng xanh trong mắt Sở Diệp ngày càng trầm trọng, không thể che giấu nổi nữa.
Ngôi Hoàng hậu bỏ trống, tranh luận trong triều ngày càng kịch liệt, Sở Diệp cảm thấy mình không thể nào lại bước vào đường cũ nữa, Thái y chẩn mạch cho hắn xong thì nói là tâm bệnh. Có hoạn quan sàm ngôn nói trong cung oán khi quá nặng, nên mời pháp sư đến trừ khử tà linh.
Sở Diệp nhìn về hướng của Khôn Dung điện rồi phê chuẩn đề nghị này.
Hôm pháp sư nhập cung tuyết bay bay như lông ngỗng, Sở Diệp ngồi trong tẩm điện, bên ngoài cửa, tiếng lẩm bẩm của các pháp sư từ từ truyền vào, hắn xoa thái dương cười, cảm thấy mình thật hoang đường.
Bỗng nhiên một tiếng chuông bạc truyền đến tai hắn, Sở Diệp nhíu mày nhìn nữ nhân áo trắng hiện ra từ không trung. Nàng nhẹ giọng nói: “Ta là Bạch Quỷ, đến để lấy đi yêu ma trong lòng ngươi. Nhưng hôm nay ta bị đám đạo sĩ ngoài cửa gọi đến, nếu ngươi không muốn ta lấy thì ta có thể đi.”
Sở Diệp không để tâm, hắn cười nói: “Nếu ngươi có bản lĩnh đó thì cứ lấy thử xem.”
Nàng lấy trong tay áo ra một cây Pu't, huơ vài đường trong không trung, không trung bỗng xuất hiện hình bóng của Triều Triệt, toàn thân Sở Diệp cứng lại, nhìn bóng dáng đó đến thất thần, Bạch Quỷ lạnh lùng thu Triều Triệt vào trong túi, nhẹ giọng đáp: “Con quỷ của ngươi ta đã thu đi rồi.”
“Đứng lại!”
Hắn hoảng loạn đứng dậy, bóng dáng Bạch Quỷ biến mất trong không trung như lúc nàng đến.
Đám đạo sĩ đang làm phép bên ngoài cửa chợt ngừng, hoạn quan nhẹ gõ cửa, cẩn thận hỏi: “Hoàng thượng?”
Đầu Sở Diệp âm ỉ đau, hắn xoa xoa mi tâm, sau lưng dường như có một nữ nhân đang quan tâm giúp hắn P0'p trán: “Sao chàng còn mệt mỏi hơn cả Hoàng đệ ta nữa? Chàng nghỉ đi, ta đi nấu cháo cho chàng.” Nói xong nàng kéo cửa tẩm điện từ từ bước ra.
“Triều Triệt…”
Thái giám đẩy cửa điện bất an nhìn Hoàng đế: “Hoàng thượng, có muốn các pháp sư tiếp tục không?”
Nữ nhân như ảo ảnh quay đầu lại nhìn hắn, trong ánh sáng trắng mênh mang bên ngoài, hắn nhìn không rõ hình dáng của nàng. Hắn nhíu mắt để nhìn nàng kĩ hơn, nào ngờ hắn hoảng hốt phát hiện hắn có làm sao cũng không nhớ nổi dung mạo của nàng.
Triều Triệt dường như thật sự biến mất khỏi thế giới của hắn, bất kể là lúc tỉnh táo hay trong mộng hắn đều không thấy được dung mạo của nàng.
Sở Diệp càng dễ thất thần hơn trước, cảm tình trong mắt ngày càng ít đi, sau khi trấn định lại cảm xúc, càng ngày hắn càng cảm thấy trống rỗng và ngây ngốc.
Lại đến Lập xuân một năm nọ, Sở Diệp đi qua Thanh Vân trường đạo của Thừa Thiên điện, lúc sáng sớm, chân trời rực rỡ ánh nắng, Sở Diệp ngẩng đầu nhìn lên 81 bậc thang của Thừa Thiên điện, phảng phất có một hình bóng nữ nhân mặc cung y màu đỏ đứng trên bậc thềm, thần sắc ngạo mạn xem xét hắn.
Sở Diệp ngẩng ra.
Bên tai dường như nghe thấy có người kêu to: “Có thích khách! Hộ giá!” Rất nhiều người lao ra giữ hắn lại, Sở Diệp dùng sức đẩy người ở tứ phía ra, nhìn chằm chằm nữ nhân kia, từng bước từng bước đi về phía bậc thềm.
Thanh âm từ tứ phía ngày càng trở nên xa xôi, hắn ngày càng nhìn rõ dung mạo của nữ nhân kia. Giống như ánh mặt trời mới lên, vẫn là khuôn mặt kiêu ngạo, nàng cong môi cười: “Ngươi là Tấn vương Sở Diệp vừa về Kinh thành kế thừa Vương vị đó à?”
Hắn cong môi khẽ cười, giống như lần gặp gỡ đầu tiên của họ vào ba năm trước, nhưng lúc đó trong lòng hắn đè nén huyết hận, còn bây giờ trong mắt hắn chỉ có ánh sáng ấm áp vỡ vụn.
Giọng nói run run khiến người ta bi thương: “Triều Dương công chúa, ngưỡng mộ đại danh đã lâu.”
Một thanh kiếm xuyên qua ***, giọng của Tái Bắc đại tướng quân vang lên sau lưng hắn: “Hoàng thượng, đừng trách vi thần độc ác, xưa nay thỏ ૮ɦếƭ thì nấu chó săn, người lại không chịu lập Vân nhi làm Hoàng hậu khiến thần không thể không suy đoán lung tung…”
Sở Diệp giống như không cảm nhận được đau đớn, hắn cười nói: “Như vậy cũng tốt, như vậy… cũng tốt”
Ánh sáng dường như đổ xuống, xâm chiếm mọi thứ trước mắt hắn, chỉ có hình bóng nữ nhân kia là đặc biệt rõ ràng.
Hắn lại tiến về phía trước hai bước, khí lực khiến máu phun ra, chân hắn mềm đi, ngã xuống mặt đất. Hắn ngẩng đầu cố gắng muốn nhìn bóng dáng của Triều Triệt một lần nữa, nhưng nàng chỉ nhìn hắn từ xa, sau đó phất tay áo, quay người bỏ đi.
Ngón tay nhuốm máu của hắn sờ được bậc thang cuối cùng, lạnh cứng ở đó, dùng tư thế cầu mà không được để kết thúc mạng sống.
Nếu có người còn nhớ thì chỗ Sở Diệp ૮ɦếƭ vừa hay chính là bên cạnh thi thể của Triều Triệt lúc xưa, vị trí tay hắn đặt cũng vừa hay là vị trí cuối cùng mà tay Triều Triệt chạm vào.
Tịch dương ngả về Tây, một đôi chim yến mùa xuân bay qua, không biết bao nhiêu năm trước từng có một đôi phu thê lập một lời thề không ai biết ở chỗ này.
“Đời ta chỉ gả cho một người.”
“Đời này ta trao hết cho nàng.”
Lúc tan ca Hồ Lộ nhìn thấy một thiếu niên xinh đẹp mảnh khảnh ở dưới lầu của công ty.
Hắn mặc trang phục cổ, trên người khoát áo lông nhung màu trắng, mặc quần áo đỏ tươi, chân mang giày vải hoa xanh, tóc xanh dài từ đầu đến eo, trên đỉnh đầu có hai cái tai nhỏ nhỏ, còn đeo kính sát tròng màu đỏ, thu hút không ít ánh mắt dòm ngó của người đi đường.
Hồ Lộ nghĩ, tên diễn viên đoàn phim này ở đâu ra vậy? Trời nóng mà mặc nhiều như vậy, kiếm sống thật không dễ.
Ngày thứ hai đi làm, Hồ Lộ nhìn thấy thiếu niên kia vẫn còn đứng đó, bất động nhìn màn hình trên bức tường đối diện tòa nhà. Lúc Hồ Lộ tan ca thiếu niên vẫn đứng ở đó, cô nghe nói đứa trẻ này từ sáng đến giờ chưa từng rời khỏi chỗ đó.
Sau một ngày phơi nắng, má hắn đỏ lên giống như bị nắng làm tổn thương da. Khuôn mặt xinh đẹp cứ ngẩng lên nhìn màn hình, biểu hiện có chút hoảng hốt lạc lõng, nhìn rất đáng thương.
Hắn rốt cuộc đang nhìn cái gì…
Hồ Lộ đang suy đoán thì bỗng thấy một cô bé bưng một ly trà mát tiến đến. Cô bé nhỏ nhẹ nói: “Anh có muốn đến chỗ mát mẻ…”
“Tránh xa ta ra! Con người ngu xuẩn!”
Hắn vừa mở miệng thì sự bất mãn và bực bội cực độ xông ra, giống như nhẫn nhịn đã lâu giờ bị người ta châm ngòi vậy. Người vây xem bốn phía đều bị tiếng hét giận dữ đột ngột của hắn dọa run, cô bé cũng ngẩn ra.
Thấy người phía trước chưa đi, thiếu niên không khách sáo giật trà mát trong tay cô bé “ừng ực” vài hớp uống sạch, lại còn ngang ngược nhét cái ly trả vào tay cô bé, hắn ngạo mạn giương cằm, khuôn mặt phơi nắng đỏ hồng bày ra biểu hiện xem thường: “Cho ngươi cơ hội hầu hạ đó, lui ra đi!”
“Chậc chậc…” Hồ Lộ thầm tặc lưỡi, thu hồi lại sự đồng tình.
Chiều tối Thứ sáu đột nhiên đổ một trận mưa lớn, người qua đường bước chân vội vã, không còn ai dừng lại quan tâm đến thiếu niên một lần.
Hồ Lộ tăng ca, lúc ra khỏi công công ty thấy thiếu niên quần áo hoa lệ lủi thủi đứng trong mưa, đèn đường chiếu lên khiến sắc mặt hắn trắng xanh, môi thâm tím. Hồ Lộ nhìn hình bóng cô đơn chán nản đến kỳ lạ đó hồi lâu. Cô nhẹ giọng than, mềm lòng lấy trong túi ra hai cây dù, bung cây dù che nắng ra che cho mình, còn cây dù che mưa thì cầm đi đến bên cạnh thiếu niên.
Thiếu niên đầu tóc luộm thuộm nghe thấy có tiếng bước chân đến gần, hắn liền ngẩng đầu lên, trong mắt mang theo địch ý và sự khinh thường.
Hồ Lộ không nói lời nào mà để cây dù xuống trước mặt cách hắn ba bước rồi âm thầm rời đi.
“Hừ.” Thiếu niên hừ lạnh, “Ta không dùng đồ của con người nhỏ bé yếu đuối các ngươi đâu.”
Hồ Lộ đi được mấy bước nghe thấy tiếng chê bai của hắn, trong lòng nghĩ mình nên quay lại lấy cây dù, cô không rộng rãi đến mức tùy tiện vứt đồ cho một kẻ vốn không cần. Nào ngờ cô vừa quay đầu, vừa hay nhìn thấy biểu hiện thở phào nhẹ nhõm của thiếu niên sau khi khom lưng nhặt cây dù che mưa.
Thiếu niên thấy Hồ Lộ quay đầu, trong mắt còn mang thần sắc buồn cười, tai hắn lập tức hơi đỏ lên, thẹn quá hóa giận nói: “Ta đại phát từ bi dùng đồ ngươi cầu xin ta dùng đó, còn không tạ ơn đi!”
Hồ Lộ thấp giọng lẩm bẩm: “Thật là một kẻ nói một đằng làm một nẻo.” Cô cũng lười tính toán với trẻ con, quay người đi về hướng trạm xe buýt.
Xuống xe đi bộ về nhà, Hồ Lộ nghe thấy sau lưng có tiếng bước chân như hình với bóng, trong lòng cô sợ hãi nên vội chạy tới dưới lầu nhà mình, ánh đèn sáng cho cô thêm chút dũng khí, cô đột ngột quay người lại nhưng không thấy ai.
Tim Hồ Lộ giãn ra nhưng lại lập tức đề cao cảnh giác, vừa rồi rõ ràng nghe tiếng bước chân, nếu không có người, vậy là…
Bỗng nhiên có tiếng thở gấp ở bên cạnh cô hỏi: “Cuối cùng ngươi cũng chịu dừng lại rồi sao?
“Á!” Hồ Lộ vứt cây dù bịt tai la thất thanh, “Đừng giết tôi! Tôi… tôi tôi tôi tâm địa lương thiện, phúc trạch thâm hậu, ở trên có người, giết tôi sẽ trời phạt, trời phạt đó!”
“A, vậy à, vậy ta thử xem trời phạt là phạt thế nào.”
Hồ Lộ kinh ngạc trừng to mắt, nhưng cô vừa nhìn thấy bộ dạng coi trời bằng vung của “con quỷ”, khóe miệng lập tức giật giật. Cô cắn răng nhịn cơn giận vì bị trêu chọc, hung dữ đáp: “Cậu đi theo tôi làm gì?”
Người đến chính là thiếu niên áo đỏ ở dưới lầu của công ty Hồ Lộ, hắn giương cằm: “Xưa nay ta không nợ nhân tình, trả dù cho ngươi.”
Hồ Lộ ngẩn ra một hồi: “Cậu… đuổi theo xe buýt của tôi từ công ty đến đây sao?” Từ công ty đến nhà cô tốt xấu gì cũng cách 6 trạm đó.
Thiếu niên giận dữ: “Cái hộp vuông kia là thứ gì mà chạy nhanh quá vậy, đại gia đuổi theo thật muốn xé nó ra. Nha đầu ngươi còn bỏ chạy thục mạng nữa, khiến đại gia mệt đến mức cũng muốn xé ngươi ra luôn.”
Hồ Lộ im lặng, trong lòng nghĩ thằng nhóc này quay phim cổ trang nhiều quá nên chắc là điên rồi, cô mở miệng nói: “Dù thì cậu cứ dùng đi, không cần trả cho tôi.” Cô dừng lại có chút nghi hoặc, “Tuổi của cậu… bất kể có mâu thuẫn gì với người trong nhà thì cũng nên về nhà giải quyết đi.”
“Người nhà ૮ɦếƭ hết rồi.” Thiếu niên vô tâm đáp, “Ta đến đây để tìm ca ca ta.”
Hồ Lộ không ngờ thiếu niên nhìn ngang ngược bất thuần thế này mà lại có một gia thế thê lương như vậy. Cô vẫn ngẩn ra đó, thiếu niên bước tới đưa cây dù cho Hồ Lộ: “Cầm lấy, ta không thích thiếu đồ của người khác.”
Rõ ràng có người tặng dù hắn vui đến mức ấy… Hồ Lộ mấp máy miệng, cầm lấy cây dù quay người đi lên lầu.
Thiếu niên im lặng khom người xuống ngồi trên bậc thang, thần sắc có chút hoang mang nhìn màn mưa mênh ௱ôЛƓ. Hồ Lộ ở ngã quẹo lên lầu nhìn thấy biểu hiện này bèn không kìm được mà quay đầu, nhìn thấy bóng dáng ướt đẫm của hắn, hai cái tai đạo cụ trên đỉnh đầu ủ rũ cụp xuống, trông đáng thương vô cùng. Hồ Lộ khẽ mềm lòng, thần xui quỷ khiến thế nào lại mở miệng: “Nếu… cậu không có chỗ đi thì có thể đến…”
Cô chưa nói dứt lời thì đã thấy thiếu niên nhanh nhẹn đứng dậy, bước thật nhanh đến bên cô, giương đôi mắt sáng rực nhìn cô: “Đến nhà ngươi, dẫn đường đi.”
Hồ Lộ sờ mặt cười khan: “Haha, cậu cũng thật tự giác quá.”
“Ừ, ta đương nhiên là thông minh tuyệt đỉnh.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc