Bách Quỷ Tập - Chương 06

Tác giả: Cửu Lộ Phi Hương

Vừa hết tháng Giêng, nước Vệ và nước Nhung ở phía Bắc lại xảy ra chiến tranh, người nước Nhung hung hãn, quân tình biên quan khẩn cấp dồn dập. Trên triều đường, một đạo Thánh chỉ và Tướng quân ấn lại giao vào tay Hoắc Dương lần nữa.
Tan buổi chầu sáng, Hoàng đế nước Vệ đơn độc triệu kiến Hoắc Dương, trong Ngự thư phòng, Hoàng đế đem một phong thư giao cho Hoắc Dương, hắn nói: “Trẫm nghe nói trong trận chiến nước Từ cuối cùng khanh không nhận hàng thư, thậm chí chưa từng mở ra xem hàng thư đó một lần, có nguyên do gì chăng?”
“Nước Từ tuy nhỏ, nhưng rất tôn sùng trung nghĩa, nếu không triệt để hủy diệt tín niệm của họ thì chỉ e hậu hoạn khôn cùng.”
Hoàng đế gật đầu rồi chỉ lá thư trong tay hắn rồi nói: “Gần đây Trẫm mở hàng thư của nước Từ ra xem mới phát hiện trong đó có kẹp bức thư này, Trẫm xem mới biết đây là gia thư của một nữ nhân nước Từ viết cho khanh.”
Hoắc Dương cả kinh, lập tức quỳ xuống: “Vi thần có tội.”
Hoàng đế vẫy tay: “Không sao, Trẫm biết khanh nhất mực trung thành, gia thư này khanh hãy xem thử đi.”
Lúc này Hoắc Dương mới dám lấy thư bên trong ra, trong nét chữ mềm mại của nữ nhân mang theo một phần anh khí hiếm có, vừa đọc hàng thứ nhất, sắc mặt Hoắc Dương đã trắng bệch. Phong thư dày kể lại chuyện tương ngộ ly biệt của họ, nói những bất lực của thế sự. Giữa chiến tranh nhi nữ tình trường thật nhỏ bé biết bao. Nàng nói nước Từ đã hàng, Tô Đài chỉ cầu Tướng quân tha cho bá tánh Đô thành, tha cho tướng sĩ bị bắt, nàng nói, Hoắc Dương, nàng và con không muốn ૮ɦếƭ trong chiến hỏa…
Nàng từ bỏ tự tôn, từng chữ thấm đầy huyết lệ mà khẩn cầu, nhưng cuối cùng lại nhận được đáp án cự tuyệt không nhận hàng thế này.
Dường như có kim đâm trong ***, theo mỗi hơi thở của hắn mà cắm sâu vào ***, Hoắc Dương không thể nào tưởng tượng được rốt cuộc khi nuốt những thứ rễ cỏ và vỏ cây đó, nàng có tâm trạng thế nào, rồi khi ૮ɦếƭ dưới mũi tên của tướng sĩ thủ hạ hắn, nàng lại có tâm trạng thế nào.
Nàng từ bỏ tôn nghiêm, nhưng lại bị hắn điềm nhiên xua đuổi, vì vậy nàng chỉ đành hèn hạ nhặt lại tự tôn đáng thương để bảo vệ Quân vương, lấy cái ૮ɦếƭ để thành toàn cho danh trung nghĩa.
Nàng không hề cứng miệng đến mức không chịu cầu xin, nàng không kiên cường như vẻ ngoài, nàng cầu cứu rồi, nhưng lại bị hắn chính tay đẩy xuống vực sâu…
Hoàng đế nhẹ trầm giọng than: “Hoắc Dương, chúng ta từ nhỏ cùng nhau trưởng thành, lần này ra Tái ngoại thật hung hiểm vạn phần, người Nhung hung hãn, bây giờ lại là lúc phương Bắc trời đất băng tuyết phủ đầy, trên chiến trường đao thương không có mắt… Nữ nhân này đã có cốt nhục của khanh, chi bằng đón về Nghĩa Phong, nếu có gì ngoài ý muốn… Ta sẽ thay khanh bảo vệ huyết mạch của rường cột nước nhà, như vậy cũng không uổng tấm ân tình của Hoắc lão tướng quân đối với ta.”
Hoắc Dương trầm mặc hồi lâu rồi nói, “Hoàng thượng, Hoắc gia vô hậu rồi.”
Trước khi ra Tái ngoại, Hoắc Dương lên Trích Tinh lầu, ở đây hắn đã từng thề kiếp này sẽ bảo vệ Tô Đài bình yên vô sự.
Lúc đó đang là mùa hạ, ánh sao đầy trời lấp lánh trong mắt Tô Đài, nàng ép hắn đưa ngón út ra: “Móc ngoéo! Ai nói dối phải uống 100 chén nước Hoàng liên. Nếu không ta làm quỷ cũng không tha cho chàng!” Hắn chỉ coi như đùa với nàng, bây giờ nghĩ lại mới phát hiện thì ra lúc đó trong lòng Tô Đài đã tràn ngập bất an.
“Hoắc Ấp.” Hắn gọi gia thần tùy tùng, “Đun cho ta 100 chén nước Hoàng liên.”
“Tướng quân.”
“Đậm một chút, phải thật đắng.” Hắn nuốt lời, đáng chịu trừng phạt.
Hoắc Dương đi đến bên Trích Tinh lầu, dựa vào cây cột ngắm bầu trời rực rỡ, hắn thích quan sát thiên tượng, thích lên chỗ cao nhất để nhìn xuống nhân thế phồn hoa, nhìn giang sơn vạn lý mà hắn hết lòng bảo vệ thì hắn sẽ cảm thấy yên tâm vô cùng. Nhưng Tô Đài lại nói: “Chỗ cao nhất, phồn hoa nhất cũng không thắng được cái lạnh.” Lúc trước hắn không cảm thấy chỗ cao sẽ lạnh, nhưng bây giờ ngoảnh đầu nhìn lại mới phát hiện, thì ra bản thân đã trở nên cô độc như vậy.
Chỗ cao không thắng nổi cái lạnh, có thể là vì người kề vai với hắn không tìm được nữa rồi.
Hoắc Dương huơ tay, đổ chén nước Hoàng liên trong tay vào không trung, hắn nhẹ giọng thốt lên: “Tô Đài, hôm nay ta chỉ uống 99 chén, nợ ta thiếu nàng, nếu nàng làm quỷ thì hãy đến tìm ta đi.”
“Ta đang chờ chàng.”
Dưới Trích Tinh lầu, trong đêm tối đen như mực, Tô Đài khoát chiếc áo màu xanh đang đứng dựa vào tường, vị nước Hoàng liên đắng chát lạnh lẽo tản mát trong không khí, Tô Đài nghe thấy trong thanh âm ồn ào trên chín tầng của Trích Tinh lầu, có người đang khó chịu nôn ọe, có người đang lo lắng khuyên bảo.
Tô Đài ôm mặt, chỉ còn lại tiếng than thở đang run rẩy.
Tái ngoại gió tuyết, người Nhung hung hãn, nhưng Hoắc Dương dụng binh như thần, muốn ép người Nhung lui đến quan ngoại. Chiến tranh kéo dài nửa tháng, người Nhung bại trận rút lui mấy trăm dặm, Hoắc Dương thừa thắng truy kích, ý muốn bắt người Nhung không dám đưa binh xâm phạm nước Vệ nữa.
Chiến tuyến càng kéo càng dài, khi Hoắc Dương ý thức được đây là kế dụ địch vào sâu thì đã muộn.
Hoắc Dương lập tức thống lĩnh ba ngàn Khinh kỵ đột kích quân doanh người Nhung, nào ngờ chỉ có một quân doanh trống không trong vùng đất trũng đang chờ họ, Hoắc Dương hạ lệnh lập tức rút lui, nhưng đâu còn kịp nữa, ba vạn đại quân của người Nhung đã vây chặt lấy Vệ quân.
Vương tử nước Nhung cao ngạo tự đại, vây khốn được Hoắc Dương nhưng không vội công kích, hắn đứng trên cao hưng phấn thưởng thức thần sắc ngưng đọng trên mặt Vệ quân trước nay vốn kiêu dũng: “Hoắc Dương, chiến đấu với ngươi thật là kỳ phùng địch thủ, hôm nay phải giết ngươi bổn vương cũng thấy đáng tiếc.”
Con Lưu Nguyệt màu táo đỏ nổi bật trong gió tuyết, Hoắc Dương khoác áo lông màu đen, thần sắc trầm ổn không hề hoảng hốt: “Vương tử đừng nói vậy, thật là hạ thấp ngươi mà cũng ô nhục ta.”
Sắc mặt Vương tử trầm xuống, lạnh lùng cười đáp: “Tướng quân đã nói vậy thì bổn vương cứ ô nhục ngươi xem thế nào.” Hắn vẫy tay, ba vạn kỵ binh chen nhau tràn xuống, máu tanh chém giết lập tức bắt đầu, không ai chú ý đến một binh sĩ yếu đuối trong trang phục nước Nhung trà trộn vào chiến trường.
Bốn phía đều là âm thanh chém giết, giống như trận chiến cuối cùng lúc bảo vệ nước Từ lúc trước. Tô Đài chầm chậm tiến lại gần Hoắc Dương, hắn cưỡi trên ngựa, tuy dễ tìm nhưng lại không dễ cứu. Tô Đài cắn răng, vươn tay giành lấy đại đao của binh sĩ nước Vệ bên cạnh, dùng sống đao đánh ngất hắn, Tô Đài vừa quay lưng, đại đao trong tay bay ra cắm thẳng vào bụng Lưu Nguyệt.
Hãn huyết bảo mã lập tức hí to, vó trước cất lên, đạp ૮ɦếƭ không ít Nhung binh đang vây đánh, nhưng vì trọng thương nên con ngựa nhanh chóng hết sức, vó trước của nó chưa hạ xuống thì một Nhung binh đã liều mạng xông lên chém đứt hai chân nó.
Lưu Nguyệt lập tức ngã xuống. Hoắc Dương nhảy xuống ngựa, lúc thanh đao trong tay rơi xuống thì cũng có bốn năm cái đầu rơi xuống theo. Hắn xoa đầu Lưu Nguyệt, thần sắc đau thương. Hoắc Dương ngẩng đầu nhìn về hướng Tô Đài, ánh mắt lạnh lẽo ẩn chứa nộ hỏa khó nói thành lời.
Tô Đài lặng lẽ quay ra sau một Nhung binh, nàng vẫn đang suy nghĩ làm thế nào tiếp cận Hoắc Dương, bỗng nhiên nghe thấy trong không trung truyền đến một tiếng hét trầm thấp.
Hắn phi thân đến, nhanh như chớp chém người trước mặt Tô Đài thành hai mảnh, mùi máu tanh vây quanh Tô Đài, nàng ngẩn ra nhìn sát khí chưa tan trong mắt Hoắc Dương.
Họ gặp nhau trong tình huống không hề có sự chuẩn bị thế này. Thần sắc lạnh lẽo đến tận xương tủy trong mắt hắn dần dần biến thành sự kinh ngạc không dám tin.
Máu tươi, chiến trường, chém giết không ngừng, dường như đây là lần gặp gỡ cuối cùng để thay cho lần ở nước Từ chưa kịp gặp mặt.
“Tô…” Hoắc Dương vừa mở miệng thì Tô Đài sực tỉnh, nàng nhảy lên phía trước ôm lấy Hoắc Dương.
Người ôm hắn đã không còn mùi thơm dịu nhẹ của nữ nhân như ngày xưa, khải giáp lạnh băng tiếp xúc với nhau kêu vang, bên tai cũng không còn hơi thở, trên người nàng có một mùi mục nát nồng đậm. Tất cả cảm giác xâm chiếm lấy cảm xúc của Hoắc Dương, hắn ngây người thất thần.
Tô Đài thừa cơ tháo áo choàng trên vai hắn ra, tiện tay vứt xuống đất, khải giáp trên người Hoắc Dương không khác gì so với binh sĩ bình thường, Tô Đài kéo hắn đi vài bước trên chiến trường đang hỗn loạn, ba vạn Nhung binh không phân rõ ai là Vệ quốc Đại tướng quân nữa.
Hoắc Dương bị Tô Đài kéo đi một hồi mới tỉnh ngộ: “Nàng giết Lưu Nguyệt… là vì cứu ta?” Tô Đài quay lưng tự mình đi về phía trước, Hoắc Dương nhíu mày, “Tô Đài!”
Người trước mặt dừng bước, Tô Đài quay người huơ tay, một chất bột màu trắng bay ra. Hoắc Dương hoa mắt, thân hình mềm xuống: “Nàng… lại tính kế với ta.” Tô Đài đón lấy thân thể mềm nhũn của hắn, nghe thấy hắn cố gắng tỉnh táo lẩm bẩm: “Cũng mặc, cũng mặc…”
Tiếng than thở này bi thương nhiều hơn là bất lực. Giống như mạng hắn sẽ mất trong tay nàng từ đây, kiếp này thôi cũng mặc.
Tô Đài không lộ chút cảm xúc, vẫn bày ra bộ dạng tranh đấu không ngừng với Hoắc Dương, từ từ lui vào giữa quân doanh trống không. Nàng lấy từ trong người ra một bộ trang phục của Nhung binh thay cho Hoắc Dương.
Tô Đài hiểu rõ, tình hình bây giờ nếu muốn Hoắc Dương vứt bỏ ba ngàn tướng sĩ một mình bỏ chạy thì hắn tuyệt đối không làm. Nam nhân này từ tận đáy lòng cũng cố chấp như vậy. Nàng chỉ đành giết ngựa của hắn, kéo hắn xuống dưới ánh mắt của bao người, hận không thể biến hắn thành một hạt bụi, vì chỉ có như vậy nàng mới có thể cứu hắn đi.
Vì mùi vị của cái ૮ɦếƭ đáng sợ như vậy, đó là một loại tuyệt vọng bất luận đè nén thế nào nó cũng sẽ từ trong mắt bò ra, đó là sự hoảng sợ mà bất luận an ủi bản thân thế nào nó cũng có thể nhộn nhạo trào ra từ trong cổ họng, đó là sự bất lực cho dù lòng có kiên định thế nào thì mũi cũng có thể ngửi thấy mùi máu tanh.
Mùi vị đó, nàng mềm lòng không muốn Hoắc Dương biết.
Tô Đài chờ đến khi âm thanh chém giết bên ngoài quân doanh dần dần lụi tắt mới cõng Hoắc Dương ra ngoài, ba ngàn tướng sĩ nước Vệ bị tiêu diệt gần hết.
Không khí lạnh lẽo tràn ngập mùi máu tươi. Tô Đài cụp mắt, theo đội ngũ cứu trị thương binh của người Nhung rời khỏi chiến trường. Nửa đường nàng giết mười mấy thương binh, ςướק ngựa đưa Hoắc Dương xuyên qua sơn cốc băng tuyết bao phủ tìm được đại doanh của Vệ quân.
Nàng chưa từng cảm tạ thân thể cương thi này như vậy, nếu như là Tô Đài lúc trước, chỉ với vết thương trên chiến trường thôi cũng đủ khiến nàng mất mạng. Thân thể này không có cảm giác đau đớn, không già không ૮ɦếƭ, nếu nàng không nói ra câu cuối cùng thì có thể sống mãi như thế này.
Nhưng sống mãi thế này đối với nàng có ý nghĩa gìnữa đây.
Nàng cảm giác được rất rõ ràng là tình cảm của mình cũng dần dần tan biến theo thân thể đã ૮ɦếƭ, không còn cảm động, không còn bi thương, chỉ còn lại chấp mê bất ngộ.
Lúc Hoắc Dương tỉnh lại thì vết thương trên người đã được băng bó, nhìn khung cảnh xung quanh mình, hắn dường như lập tức hiểu ra những gì Tô Đài làm lúc trên chiến trường. Hắn lật người xuống giường, kéo rèm bước ra ngoài. Tướng sĩ canh giữ bên ngoài lập tức hành lễ với hắn, Hoắc Dương hỏi: “Nữ nhân đưa ta về đâu rồi?”
“Hồi tướng quân, hình như nàng đi rồi.”
Sắc mặt Hoắc Dương biến đổi: “Không có quân lệnh mà các ngươi dám thả người mặc y phục của quân địch đi!”
Hai quân sĩ lập tức quỳ xuống, run rẩy đáp: “Lúc tướng quân về dáng vẻ… rất thân thiết với nữ nhân đó, thuộc hạ tưởng là, tưởng là… nên không dám ngăn cản nàng.”
Hoắc Dương nhíu chặt mày, còn chưa mở miệng thì tia sáng trong khóe mắt lướt qua nữ nhân y phục màu xám đang đứng nhìn hắn cách đó không xa. Hai binh sĩ đang quỳ lập tức vui mừng hơn ai hết: “Tướng quân, nàng lại trở lại rồi!”
Tô Đài nhìn Hoắc Dương, ánh mắt trầm tĩnh như nước, nàng nhẹ nhàng gật đầu với Hoắc Dương, sau đó quay người rời đi. Hoắc Dương nắm chặt tay, trong lòng có vô số nghi vấn, lúc đầu hắn chính mắt nhìn thấy tên quân y mổ bụng nàng, nhưng bây giờ nàng vẫn còn sống, tại sao lại ở đây, tại sao… vẫn còn cứu hắn?
Hắn không tự chủ mà bước theo Tô Đài, rời khỏi quân doanh, Tô Đài từ từ bước về phía vùng băng tuyết mênh ௱ôЛƓ.
Gió lạnh của Tái ngoại mang theo tuyết bay như lông ngỗng quét qua khuôn mặt, hai người họ một trước một sau lặng lẽ bước đi trong trời đất trắng xóa. Hoắc Dương bỗng nhiên cảm thấy nữ nhân kia dường như sẽ hóa thành một sợi lông tơ bay đi trong thoáng chốc.
“Tô Đài.” Cuối cùng hắn không nhịn được mà lên tiếng gọi, nhưng ngoài tên nàng ra nhất thời Hoắc Dương không tìm ra được lời gì để nói. Tô Đài tiếp tục bước về phía trước mấy bước, bỗng nhiên khom người xuống, đào một cây cỏ màu trắng trong băng tuyết, loại thảo dược này trị liệu ngoại thương vô cùng công hiệu. Nàng vẫy tay với Hoắc Dương, ý bảo hắn tiến lại.
Giao thảo dược vào tay Hoắc Dương, ngón tay băng giá nhẹ nhàng tiếp xúc với lòng bàn tay ấm áp của hắn, hai người đều ngây ra.
Tô Đài nghĩ nếu nàng có thể quên đi quá khứ thì thật tốt biết bao, buông bỏ tất cả, cứ như vậy mà ở mãi bên cạnh hắn, nhưng điều đó là không thể nào, giữa họ đã bị sự phản bội ngăn cách, bị cái ૮ɦếƭ tách rời, quốc thù gia hận đan xen, nàng không có cách nào quên đi nên cũng không thể nào ở bên hắn.
Lúc này trong lòng Tô Đài đã sớm dấy lên trăm ngàn nghi vấn – “Tại sao không nhận hàng thư?” Tại sao lại khiến nước Từ diệt vong thê thảm như vậy, tại sao phải đuổi tận giết tuyệt, chàng không cần ta, cũng không cần con, chàng trung thành với Quân vương của chàng như vậy sao? Lùi nửa bước cũng không được sao? Hay vì chàng muốn báo mối thù ta phản bội chàng, muốn khiến ta không còn mặt mũi gặp tướng sĩ bá tánh nước Từ dưới địa phủ?
Lúc này thì tất cả nghi vấn đều không còn quan trọng nữa. Cho dù cuối cùng Hoắc Dương tiếp nhận hàng thư cũng không thể thay đổi được sự thật hắn diệt nước Từ.
Hắn phải trung thành với quốc gia của hắn, nàng phải bảo vệ Quân vương của nàng.
Tô Đài hoảng hốt tỉnh ngộ, thì ra ngay từ lúc bắt đầu, vận mệnh đã khiến họ yêu nhau nhưng không thể bên nhau.
Tô Đài phủi bờ vai đầy hoa tuyết của Hoắc Dương, giống như mùa hạ năm đó nàng lau mồ hồi trên trán hắn dưới bóng cây. Nàng cố cong môi mỉm cười, nhưng cuối cùng không thể không từ bỏ. Sự trầm mặc lan tỏa giữa hai người, cuối cùng Tô Đài nắm tay Hoắc Dương, để bàn tay hắn áp vào bụng mình.
*** dưới lớp vải lồi lõm không bằng phẳng. Những *** đó bất kể nàng xếp đặt thế nào thì chúng cũng không ngoan ngoãn mà dồn thành một đống, tố cáo sự thật rằng nàng đã ૮ɦếƭ.
Tô Đài nhẹ nhàng mở miệng: “Hoắc Dương, nó là con trai.”
Hoắc Dương run rẩy, rụt lại giống như bị phỏng. Tô Đài thuận thế thả tay hắn ra, nàng cúi đầu nhìn bụng mình xoa nhẹ, dù trên mặt không có biểu hiện gì, nhưng ánh mắt dịu dàng cũng đủ làm cho hơi thở của Hoắc Dương đau đớn.
Tô Đài muốn nói, đứa trẻ này giống chàng, rất khỏe mạnh, rất xinh đẹp. Nhưng sinh mệnh đã không cho nàng cơ hội lên tiếng nữa.
Nàng lùi về sau một bước, Hoắc Dương đưa tay ra kéo lại theo ý thức, nào ngờ tay hắn vừa chạm đến cánh tay nàng thì Tô Đài giống như bị vỡ vụn, mang theo yêu hận đã không còn tồn tại, theo gió lạnh hòa lẫn vào bầu trời tuyết phủ, phiêu lãng bay đi.
Ngay cả thời gian phản ứng cũng không có thì Hoắc Dương đã phải trơ mắt nhìn nàng tan biến trước mặt hắn.
Cảnh tượng này sau này hóa thành ác mộng của hắn, ngày đêm đeo bám, không cách nào xoa dịu được.
“Soạt” một tiếng, chiếc lược gỗ đào rơi trên tuyết, Hoắc Dương ngây ra. Trong chớp mắt lại thấy một cánh tay trắng xanh nhặt cái lược trên mặt đất, nữ nhân áo trắng này không biết xuất hiện từ khi nào, một thân áo trắng như hòa vào trời đất mênh mang. Nàng lấy ra một cây Pu't nhẹ điểm lên chiếc lược gỗ, nói như đang an ủi: “Con quỷ trong lòng ngươi ta đã mang đi rồi.”
Hoắc Dương thất thần.
Bạch Quỷ ngẩng đầu nhìn Hoắc Dương đang thất vọng, giọng nói lạnh lẽo mang theo chút vô tình: “Con quỷ của ngươi ta không lấy đi được.”
Từ đó về sau, nam nhân này không thể nào buông bỏ được hồi ức, cũng không thể nào gọi lại quá khứ trở về...
Chỉ còn lại tương tư thấm vào xương tủy, đau đớn tận tâm can.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc