Bạch Nhật Sam Y Tận - Chương 32

Tác giả: Cẩm Trúc

Hai từ “quân kỹ”, Bạch Chỉ chỉ ngẫu nhiên nghe tam cô lục bà hàng xóm nói qua. Chiến sĩ nhiều năm tòng quân, khó tránh khỏi có xúc động, có phát tiết. Quan quân thượng đẳng vì khao chiến sĩ, liền tìm mấy người phụ nữ đến giải quyết nhu cầu sinh lý. Quân kỹ so với con gái thanh lâu còn thảm hơn, con gái thanh lâu một ngày phụng dưỡng một người, quân kỹ còn lại là bị một người lại một người nữa luân gian, đã không được xem như con người. Bạch Chỉ quan sát chín cô gái trong xe ngựa, bộ dạng đều tương đối xuất chúng, thiếu nữ thiếu phụ nửa nọ nửa kia. Cũng nói lên trong xe ngựa này không phải dựa theo “phá thân ” để phân chia, mà dựa theo bộ dạng để phân? Xe này được cho là “hàng thượng đẳng” đi?
Xe ngựa không biết đã xóc nảy bao lâu, Bạch Chỉ nghĩ tới xe ngựa làm bằng gỗ, phát giác thân mình căn bản không thể xuất ra một chút sức lực. Hậu tri hậu giác mới hiểu rõ, lúc trước mụ béo A Bích cho nàng ăn một loại dược, là viên thuốc làm cho người ta cảm thấy vô lực. Không có sức lực hiển nhiên đừng nghĩ tới chạy trốn. Nếu cần phải đi làm quân kỹ, Bạch Chỉ cũng không làm được. Nàng tuy là dâm – phụ, nhưng mùi vị bị luân gian thật sự là… không thể tưởng tượng.
“A Bích, lại có hàng mới ?” Ngoài xe ngựa có người trêu ghẹo hỏi người phụ nữ mập mạp A Bích.
A Bích nói: “Trên xe này đều là hàng thượng đẳng, cũng không phải để cho bọn lính tôm cua các ngươi ăn, chờ lão đại các ngươi chơi xong rồi, các ngươi lại nếm thử đi.”
“A, thật muốn nhìn xem.”
Có tiếng tay một người bị vỗ, bên ngoài truyền đến thanh âm A Bích, “Gấp cái gì? Sớm muộn gì truyền đến chỗ ngươi, nhanh chóng mở cửa lớn một chút, lão đại còn chờ đó.”
“Biết rồi biết rồi! Những ngày tiểu binh tòng quân thật sự là tịch mịch.”
“Cái rắm, đồ háo sắc như các ngươi mới cảm thấy tịch mịch, tòng quân mấy vạn người, mỗi lần chinh chiến quân kỹ mới hơn một trăm, sao có thể cung ứng được? Cũng chỉ có mấy người được bữa ăn ngon, nếm thử. Những người khác chẳng phải như thường không có đàn bà vẫn tiếp tục sống sót đó thôi?”
“Cho nên mới nói hưởng phúc là các quân quan, tiểu binh như chúng ta chỉ có thể vỗ giường.”
“Làm trò, một đám quân kỹ, ngươi dám nói các ngươi không vụng trộm? Buổi tối trộm vài đứa đi ℓàм тìин, đừng cho là ta mù mắt.”
“Hắc hắc…”
Bạch Chỉ bị tiếng cười gian kia sợ tới mức cả người run run. Những người này thực không coi quân kỹ làm người, chẳng lẽ đang ngủ mơ bị người tha đi ra ngoài ℓàм тìин ? Đáng sợ. Bạch Chỉ mạnh mẽ nắm chặt tay, muốn thử ra chút sức lực, nhưng đều là uổng phí.
Các nàng đều là tay trói gà không chặt, thật sự là người làm dao thớt ta làm cá thịt, mặc người xâm lược. Đêm nay, nàng luôn có dự cảm không rõ.
Xe ngựa dừng lại sau đó tiếp tục đi mấy bước lại ngừng. A Bích vén mành, hướng bên trong thét to một câu, “Đến rồi.” Không nói hai lời, giống túm con gà giống nhau, một đám bị túm xuống dưới, vứt trên mặt đất.
Phía sau A Bích đi theo một tên đàn ông cầm bàn tính, hắn tinh tế nhìn các cô gái tán loạn trên mặt đất, miệng nói , “Xử nữ thêm mười hai, tổng cộng có sáu vị.” Hắn cũng là nhìn trang phục mà phân biệt , hiển nhiên đem Bạch Chỉ loại trừ ở ngoài.
Người đàn ông lại quan sát bộ dạng các cô gái, bắt đầu báo giá, “Ba mươi hai… . Bảy mươi hai… Năm mươi hai.” Đến phiên cô gái áo xanh, hắn vừa lòng, “A, mặt hàng này tốt, vẫn là xử nữ, một trăm lượng.”
Khi nhìn về phía Bạch Chỉ, Bạch Chỉ cố ý làm ra bộ dáng dưa vẹo táo nứt, mắt chọi gà, lỗ mũi to, nhếch miệng. Người đàn ông sợ tới mức đặt ௱ôЛƓ ngồi dưới đất, “Đây cũng gọi là hàng hóa?”
A Bích nhíu mày, dùng lực lớn xoa mặt Bạch Chỉ, “Khả năng sợ tới mức mặt rút gân. Mặt hàng này rất được .”
“Vậy, năm mươi hai đi.”
Mụ mập vốn định đem Bạch Chỉ bán giá thật cao, có chút khó chịu, “Hàng này ít nhất một trăm năm mươi hai.”
“Cứ như vậy…” Người đàn ông chỉ vào Bạch Chỉ đang mắt chọi gà lỗ mũi to nhếch miệng. .
“Đã nói, mặt nàng ta rút gân. Qua một đoạn thời gian thì tốt rồi.”
Cách làm người của A Bích, tên đàn ông đó vẫn tín nhiệm, có điều vị trước mắt nhìn thế nào cũng không giống hàng thượng đẳng, lại nhìn bộ dáng A Bích chắc nịch, nếu còn kiên trì, khẳng định to chuyện. Thượng quan nhiều ngày chưa lâm hạnh, lại thích sắc đẹp, không phải mỹ nữ không cần. Nếu để bọn họ chạy, đừng nói đến chuyện kiếm bạc, ngay cả tánh mạng hắn cũng đều khó giữ. Hắn tạm thời tin một lần, “Được rồi, một trăm năm mươi hai thì một trăm năm mươi hai đi.”
Lần này thì mặt Bạch Chỉ thực rút gân. Nàng như vậy cũng có thể được một trăm năm mươi hai? Sao không cao nữa đi, đến hai trăm linh năm cho đã?
Bất đắc dĩ, Bạch Chỉ cùng mọi người đi vào. Trên đường, rất nhiều binh lính nhìn các nàng giống như dị thú quý hiếm. Bạch Chỉ cúi đầu, tận lực đè thấp, sợ bị người ta thấy nàng đã khôi phục thái độ dung mạo bình thường. Vào lều, người đàn ông nói, “Các cô nghỉ ngơi trước đi, đây chính là cơ hội cho các cô bay lên đầu cành làm phượng hoàng, trong lều trại phía bên kia…” Hắn chỉ chỉ một lều trại sau lưng hắn, “Đều là thiếu tướng, chủ nhân có mang phẩm quan, hầu hạ cho tốt, nói không chừng đánh giặc trở về có thể làm tiểu thi*p thị tẩm. Bằng không, hừ hừ, không phải ông đây không nhắc nhở các cô, dù các cô là hàng thượng đẳng cũng sẽ lưu lạc thành hàng hóa cấp thấp, chỉ có thể bị luân.”
Người đàn ông chắp tay sau lưng hát dân ca rời đi. Trong đó một cô gái mặc áo vàng tức giận đá văng ra cây cỏ linh lăng bên chân, “Ai cần hầu hạ đám háo sắc kia.”
Còn lại mọi người vẫn đang khóc như trước. Bạch Chỉ ôm gối ngồi ở trong góc, trong tay nắm một nắm đất, bôi ở trên mặt. Tiểu nữ áo xanh ở bên cạnh nàng nghẹn ngào hỏi: “Mặt xô rút gân đã khỏi chưa?”
“A, ừ.” Bạch Chỉ phát hiện cô gái áo lục kia luôn luôn chú ý nàng, hỏi: “Có chuyện gì?”
Cô gái áo xanh nói: “Cô luôn không khóc.”
“Khóc có thể chạy sao?” Bạch Chỉ hỏi lại.
Cô gái áo xanh lắc đầu. Bạch Chỉ nhân tiện nói: “Nếu khóc vô dụng, vậy khóc làm gì? Còn không bằng ngẫm lại làm thế nào để chạy đi.”
Cô gái áo vàng đùa cợt cười nói: “Trốn? Nằm mơ sao? Đây là quân doanh ngự lâm quân, chắp cánh cũng khó thoát khỏi. Mặc dù chạy thoát ra ngoài, phía đông là sông lớn, tây có cánh đồng hoang vu, bắc là vách núi, phía nam lại là doanh địa quân địch, chạy trốn cách nào?”
Bạch Chỉ tò mò hỏi: “Tại sao cô bị bắt ?”
“Ta tự động đưa lên cửa . Cố ý làm cho mụ béo kia bắt lấy.”
“…” Bạch Chỉ há to miệng, tỏ vẻ bị kinh hách , vài người còn lại đều như thế.
“Các cô không biết tác chiến lần này, có con trai độc nhất của Cung Thân Vương – Mộ Đồ Tô tham dự sao? Có biết Mộ Đồ Tô không?”
Có vài người gật đầu, lại có chút lắc đầu. Cô gái áo xanh ở bên cạnh Bạch Chỉ mặc dù lắc đầu, nhưng trong mắt tràn ngập tò mò. Cô gái áo vàng cười nhạt, “Một đám quê mùa không có kiến thức, ta thấy cũng chỉ có ta mới có thể hầu hạ Mộ tướng quân.”
Trong đó một người phụ nữ biết Mộ Đồ Tô nói: “Ta thấy là cô nằm mơ giữa ban ngày, ai chả biết, Mộ tướng quân không gần nữ sắc, ta thấy cô không đạt được mục đích, còn vọng tưởng .”
Cô gái áo vàng mặc trang phục thiếu nữ, nhất định là xử nữ.
Chỉ nghe cô gái áo vàng nói: “Lão nương là Hoa Đào tại Di Hồng lâu chốn kinh thành, đến nay chưa từng thấy người đàn ông nào không thích nữ sắc, Mộ tướng quân gặp lão nương cũng không nín được phải tụt quần.” Xem ra nàng ta có chuẩn bị mà đến, vị trí địa lý quen thuộc, khẳng định rất hiểu biết Mộ Đồ Tô.
Nhưng mà dù có hiểu biết cũng không bằng Bạch Chỉ hiểu hắn. Mộ Đồ Tô cho tới bây giờ chẳng khi nào không nín được phải tụt quần, mà chỉ cần là người hắn không thích, cởi sạch quần áo ở trước mặt hắn, hắn cũng sẽ mặt không đổi sắc. Mà cô gái áo vàng này hiển nhiên sẽ không là người mà hắn thích.
Hắn chỉ thích một người, không phải nàng ta thì không thể. Nam Chiếu công chúa, có một đôi mắt trong vắt mà sáng ngời, không thua gì tình yêu của nàng đối Mộ Đồ Tô.
Những cô gái khác nghe nói trước kia Hoa Đào làm “ngành nghề đặc thù ” , đều xoay mặt không hề để ý. Cô gái áo xanh cũng lui thân mình nói với Bạch Chỉ: “Chớ để ý đến người như thế, mất phong độ.” Bạch Chỉ gật đầu, cô gái thanh lâu tên gọi Hoa Đào này, quả thật bệnh không nhẹ.
Đến buổi tối, Bạch Chỉ không ngủ được, mở to mắt thấy doanh địa đèn đuốc sáng trưng. Nàng nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra làm thế nào thoát đi nơi này. Hoa Đào nói cực kỳ đúng, vị trí địa lý tại đây, trốn phương hướng nào, đều là cửu tử nhất sinh . Chỉ có ai đó có thể mang nàng đi ra ngoài, nhưng nhất định phải là vị quan lớn.
Ngự lâm quân nàng chỉ quen biết Mộ Đồ Tô. Nhưng Bạch Chỉ không muốn trêu chọc hắn, như vậy sẽ nợ hắn một ân tình, đến lúc đó rất khó trả lại . Như vậy chỉ có thể… quyễn rũ một vị quân gia khác? Khó bảo toàn trinh tiết. Này cũng không phải, kia cũng không phải, Bạch Chỉ ủ rũ .
Bỗng nhiên, vòng bảo hộ lều bị người mở ra, lều bị khuất bóng, Bạch Chỉ tạm thời chỉ có thể thấy có người đi vào. Bạch Chỉ đem thân mình nấp vào trong đống cỏ linh lăng, trốn ở góc phòng, ngừng thở. Chờ mấy người kia tới gần, ánh sáng bỗng chốc sáng ngời, Bạch Chỉ mới nhìn rõ, là vài binh lính mặc quân phục. Vài binh lính kia đem vải nhét vào miệng cô gái đang ngủ trong đống rơm, cưỡng chế cởi đi quần áo bọn họ, lấy ra tiểu đệ đệ của mình, không lưu tình chút nào đâm vào trong thân thể cô gái đáng thương này. Thanh âm “Ô ô” còn có thịt cùng thịt ma sát, làm cho Bạch Chỉ buồn nôn. Nàng che miệng mình, co rúm lại tránh ở một góc, lại phát hiện một góc khác là cô gái áo xanh kia. Nàng ta dùng một tay gắt gao che quần áo trước иgự¢, tay kia thì che miệng, nước mắt tự hốc mắt phun ra.
Mà một người khác may mắn là Hoa Đào đang ngủ say vù vù, nàng ta mở ra hai tay hai chân, bên tai thanh tịnh vù vù ngủ. Quả nhiên là lão thủ kinh nghiệm sa trường…
Bạch Chỉ luôn luôn ôm lỗ tai, nhắm chặt hai mắt trốn ở góc phòng, chờ đám người kia ăn no thoả thích cảm thấy mỹ mãn rời đi, Bạch Chỉ rốt cục không chịu được, nôn ra! Cô gái bị xâm phạm có vẻ mặt ngây dại, nằm ở chỗ kia không nhúc nhích, một người khác vừa khóc vừa che quần áo trên người.
Lều bởi vì đám “thổ phỉ” kia càn quét, loạn thành một đống.
Bạch Chỉ lòng còn sợ hãi, thật sự đáng sợ!
Sớm bình minh ngày thứ hai, người đàn ông kia đi tới, nhận thấy được khác thường, cúi đầu mắng, “Đám khốn khi*p kia, lại làm việc này.” Nhưng chỉ mắng một chút, vẫn không nghĩ tới việc giúp các nàng lấy lại công bằng.
Người đàn ông nói: “Còn xử nữ không?”
Chỉ có Hoa Đào khoan khoái nhảy ra, “Là ta, là ta.”
Người đàn ông cao thấp đánh giá nàng ta, cảm thấy phản ứng của nàng này khác với lẽ thường. Hắn làm mấy năm, lần đầu tiên có cô nương khuôn mặt tươi cười trong suốt như vậy, giống như rất khẩn cấp. Tên đó nói: “Cô.” Chỉ vào cô gái áo xanh, “Còn có cô.” Lại chỉ chỉ người phụ nữ mặc áo hồng, “Cô nữa. Các cô đi theo ta.”
Người đàn ông chọn là ba vị xinh đẹp nhất. Bạch Chỉ bởi vì bôi một tầng bụi lên mặt, nhìn không ra đẹp hay xấu.
Cô gái áo xanh lo lắng một trận, giống con thỏ nhỏ hỏi người đàn ông, “Đây là muốn dẫn chúng ta đi đâu?”
“Đương nhiên là hoá trang. Buổi tối cùng các đại gia khoái hoạt.” Người đàn ông nháy mắt với nàng ta.
Cô gái áo xanh sợ tới mức ngã ngồi dưới đất, liều mạng lắc đầu, “Ta không đi, ta ૮ɦếƭ cũng không đi.” Kết quả phản kháng, đó là bị người đánh hôn mê, khiêng đi ra ngoài.
Trước khi đi, người đàn ông mệnh lệnh cho thủ hạ của hắn, “Hôm nay thắng trận, buổi tối mở tiệc chúc mừng, mấy người đàn bà này cũng nhàn rỗi, bảo bọn họ đi phòng bếp hỗ trợ.”
“Vâng.”
Đoàn người Bạch Chỉ liền bị bọn thủ hạ sai phái đến phòng bếp .
Đường sá ngang qua một doanh trướng, Bạch Chỉ ngẫu nhiên theo khe hở vải mành cửa doanh trướng nhìn thấy một bóng dáng hơi quen thuộc. Nàng ngẩn ra, cho rằng bản thân nhìn lầm rồi. Lại trong nháy mắt cẩn thận nhìn lại, bóng dáng ấy như trước ở đàng kia. Bùi Cửu một thân áo dài màu nguyệt bạch, tóc dài như trước thúc chỉnh tề, ngón tay thon dài cầm trong tay một quân cờ màu trắng, chậm chạp chưa hạ.
Bùi Cửu… Bùi Cửu… Bạch Chỉ dường như ૮ɦếƭ đuối trong nước tìm được cọc gỗ.
“Ngây ngốc ở chỗ này làm chi? Đi nhanh chút đi!” Tên thủ hạ đẩy Bạch Chỉ, hung thần ác sát, nhìn nàng giống như muốn ăn nàng.
Bạch Chỉ chịu đựng những người này thật lâu ! Biết Bùi Cửu tại đây, lá gan cũng to lên, một quyền lao đi qua, trực tiếp tập kích ánh mắt tên thủ hạ. Vào lúc tên thủ hạ nổ đom đóm mắt, Bạch Chỉ nhằm phía lều trại Bùi Cửu, mang theo khóc nức nở hô một tiếng, “Bùi Cửu!”
Bùi Cửu giật mình quay đầu, Bạch Chỉ trực tiếp vọt vào, ôm chặt lấy Bùi Cửu, đầu nhập vào trong lòng hắn ấm áp. Sợ hãi hôm qua, bất an hôm nay hóa thành nước mắt phun ra, nàng khóc thê lương, nức nở lại tủi thân nói: “Cứu ta.”
Bùi Cửu giương mắt nhìn về phía những người theo sau mà đến, đôi mắt thâm thâm.
Thủ hạ thấy con Bùi tướng quân đang ôm quân kỹ, đôi mắt hàn băng đánh úp lại, đương trường sợ tới mức tè ra quần, vội vã quỳ xuống, “Cửu công tử. Quân kỹ này…”
“Quân kỹ?” Bùi Cửu lạnh lẽo nhìn thủ hạ.
Mấy tên thủ hạ dập đầu mấy cái, “Cửu công tử, tiểu nhân biết sai rồi.”
“Lui ra.” Bùi Cửu lạnh lùng nói.
Mấy tên thủ hạ rưng rưng lui xuống. Quân kỹ này nhất định là từ thanh lâu trong kinh thành chạy đến , nhất định là thân mật cũ của Bùi Cửu công tử!
Bùi Cửu nhìn Bạch Chỉ run run trong lòng, quan tâm hỏi: “Còn khỏe không?”
Bạch Chỉ lui khỏi ôm ấp của hắn, tủi thân lắc đầu, lại gật gật đầu. Bộ dáng nàng ngoan ngoãn vẫn là lần đầu tiên Bùi Cửu nhìn thấy, hắn có chút không quen, tim đập lợi hại, vội dùng lời nói bọn họ từng dùng để che giấu bản thân chột dạ, “Dâm – phụ, chạy đến quân doanh làm chi?”
Bạch Chỉ thấy khẩu khí này của Bùi Cửu, thất thanh nở nụ cười. Nàng thật là thích Bùi Cửu gọi nàng “Dâm – phụ” . Nàng mang theo ý cười, trêu ghẹo nói: “Dâm – phụ nhớ ngươi. Xem ta phấn đấu quên mình cỡ nào, vì gặp ngươi, lấy thân phận quân kỹ trà trộn vào, ngày hôm qua còn suýt nữa…” Bạch Chỉ vứt bỏ hình ảnh khủng bố tối hôm qua, “Tóm lại, ngươi không thể phụ ta.”
Mặt Bùi Cửu đỏ lên, không giống trước kia mắng nàng như vậy, mà trầm mặc không nói chuyện.
“A Cửu, bàn cờ này, còn hạ sao?” Thanh âm thâm trầm lại có từ tính vang lên phía sau lưng Bùi Cửu.
Bạch Chỉ ngẩn ra. Thanh âm này…
Bùi Cửu nghiêng nửa người, nhìn người nọ phía sau vui cười nói: “A, Tô Tô, thật có lỗi, đều là dâm – phụ này làm rối .”
Bạch Chỉ cảm giác đây là lần đầu tiên Mộ Đồ Tô nhìn nàng như vậy, mặc dù kiếp trước, cũng chưa từng có ánh mắt thanh lãnh. Lạnh thấu xương như băng, thậm chí mang theo oán hận. Hắn gằn từng tiếng hỏi: “Cô ta là ai?”
Hắn giả bộ không biết nàng.
Rất tốt.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc