Bạch Nhật Sam Y Tận - Chương 12

Tác giả: Cẩm Trúc

Bạch Chỉ luôn cảm thấy bản thân lo lắng là dư thừa. Hùng Phong, Bùi Cửu đi rồi, ngày lại giống như những ngày đã qua, duy nhất không giống là, Bạch Chỉ không đi bộ trèo đèo lội suối tìm Thu Thiền nữa, mà thuận tiện dắt ngựa đi rong, đem hãn huyết bảo mã buộc không trên xe ngựa, như một tiểu thư quyền quý, rêu rao khắp nơi.
Vì thế, thanh danh Bạch Chỉ ở Tô thành lại thêm một từ cực thối —— nuông chiều từ bé!
Bạch Chỉ thì sao cũng được, có điều Thanh Hà cực kì coi trọng mấy thứ này, luôn lải nhải một hồi lâu, “Tiểu thư, chớ vì một con ngựa mà mất càng nhiều đó” Bạch Chỉ như trước làm theo ý mình, hai môi đánh nhau, “Nếu ta không giữ con ngựa này, đang yên đang lành một con thiên lý mã sẽ trở nên vô dụng, ngươi nói xem có tổn thất hay không? Mấy lời đồn đại, có thể giá trị bao nhiêu tiền?”
Thanh Hà không có cách nào trả lời, nhưng trong lòng cảm thấy lời đồn đại so với con ngựa này càng đáng giá! Tiểu thư nhất định bị Bùi Cửu kia biến thành bị ma quỷ ám ảnh, mới không đúng mực như vậy.
Bạch Chỉ tự biết nàng ở Tô thành là không gả được , cho nên đối với người này người kia, nàng không băn khoăn nhiều lắm, thầm nghĩ trước khi Bạch Uyên còn chưa “chó cùng rứt giậu” đem nàng gả ra bên ngoài, được trải qua cuộc sống mà bản thân luôn nghĩ tới. Kiếp trước, nàng băn khoăn quá nhiều, mất đi rất nhiều niềm vui vốn có. Hàng năm ru rú trong nhà, không học nữ hồng thì lại cầm kỳ thư họa, những thứ đó cũng không phải nàng yêu thích, ngại bản thân là “tiểu thư khuê các”, mới ép buộc bản thân, tự cho là tài trí hơn người. Nhưng đến kinh thành, mới biết sơn ngoại hữu sơn nhân ngoại hữu nhân, bản thân chỉ là ếch ngồi đáy giếng, một cô nương thôn dã không thấy được thể diện, lại còn tự cho rằng mình thấy được trời, đến nỗi không biết tự lượng sức mình, yêu Mộ Đồ Tô, làm cho cuộc sống của mình về sau thêm một sắc thái gọi là bi kịch. Nàng hâm mộ Thu Thiền, mặc dù sinh ra lỗ mãng, lại có thể sống cuộc sống mà bản thân mong muốn, thích tập võ thì tập võ, muốn gả cho người khác thì tràn ngập phấn khởi đem bản thân gả đi ra ngoài. Tướng công Thu Thiền là một gã dược phu vùng núi, hái thuốc sinh sống, hàng năm ở lại trong núi. Thu Thiền lấy chồng theo chồng gả cẩu tùy cẩu, mặc dù ngày qua ngày tuy đơn độc, lại có thể an hưởng thái bình, vững vàng an ổn, im lặng qua ngày. Làm sao giống nàng, lo lắng kiếp trước nhấp nhô, kháng cự vận mệnh kiếp trước, liều mạng muốn nắm chắc những gì mà bản thân đang có.
[sơn ngoại hữu sơn, nhân ngoại hữu nhân: núi cao còn có núi cao hơn nữa, người tài vẫn còn có người tài hơn]
Nhưng Bạch Uyên rốt cuộc là Bạch Uyên, một Bạch Uyên luôn muốn đi lên kinh thành thi triển kế hoạch lớn, một Bạch Uyên mà mặc dù cơ hội có nhỏ cũng không để lỡ mất. Bạch Uyên thường gửi thư cho muội muội Bạch Thược ở kinh thành, rốt cuộc là người thông minh, không nói thẳng những gì bản thân muốn, nhưng mỗi phong thư đều biểu đạt ra nỗi sốt ruột nhớ thương con gái, ngóng trông sớm ngày đoàn tụ, lại ca thán việc làm quan trong người, không có cách nào dứt ra, nếu có thể ở kinh thành cầu một chức quan, thì vô cùng tốt.
Bạch Chỉ không làm cho những lá thư “nhớ thương con gái ” truyền đến kinh thành, nàng phái người ςướק nửa đường, đem tất cả những lá thư dối trá thiêu hủy từng phong từng phong. Nàng tin tưởng Bạch Thược cũng sẽ thấy chuyện không có thư nhà không có gì kỳ quái. Bởi vì từ lúc Bạch Thược gả ra, thư của Bạch Uyên đều bị Bạch Chỉ ςướק đi thiêu hủy.
Nàng vì bảo trụ gia đình này, không thể không làm việc “bất nhân bất nghĩa”, cho dù thiên lôi đánh xuống, nàng cũng đón nhận.
Ngày xuân tươi đẹp, rất thích hợp đi bái phật. Liễu thị mệnh nha hoàn đến Lạc Thủy Hiên hỏi Bạch Chỉ có cùng đi Bạch Mã tự hay không. Hôm nay Bạch Chỉ không hẹn gặp Thu Thiền, dù sao ở nhà cũng nhàn rỗi, liền đi theo.
Thiên lý mã kéo xe ngựa, dường như không quen nghề. Liễu thị bị xe ngựa rung động khiến cho đau đầu, muốn đỡ thái dương, tay lại bởi vì run rẩy mà đâm vào mắt, lệnh xa phu vội vã dừng xe.
[thiên lý mã: ngựa tốt chạy ngàn dặm]
Bạch Chỉ thầm kêu không tốt, thiên lý mã lúc có cỏ ăn, cũng không vui vẻ được như vậy. Làm nương mù mắt, hậu quả cực nghiêm trọng.
“Nương, có việc gì không?”
“Hôm nay xe ngựa làm sao vậy? Chẳng lẽ còn vừa chạy vừa nhảy, xóc nảy như vậy.”
“Có lẽ là do sơn đạo gập ghềnh.” Bạch Chỉ chột dạ. Hãn huyết bảo mã theo ý chủ nhân, khi có nàng, vẫn vừa chạy vừa nhảy như thế… Nàng đã quen, nhưng nương của nàng phải thời gian dài mới thích ứng.
Khi mọi người đến Bạch Mã tự, cũng không gặp khách hành hương như bình thường, cửa chùa quạnh quẽ, không biết do nguyên nhân gì. Bạch Chỉ để Liễu thị tạm thời chờ ở cửa, nàng cùng Thanh Hà vào trong chùa xem xét, vừa rời đi xe ngựa, con hãn huyết bảo mã kia bỗng nhiên nhấc lên hai chân trước, hí một tiếng cao vút. Bạch Chỉ ngẩn người, con ngựa này hôm nay có phải H**g phấn quá độ hay không? Nàng còn nhớ, vài ngày trước nàng đã dắt ngựa đi rong rồi mà?
Chờ nàng chuẩn bị tiến vào đại đường chùa miếu, lại thấy ở cửa có binh gác, thấy Bạch Chỉ đi tới, binh khí giơ lên, ngăn trở đường đi của nàng, “Mời phu nhân trở về, tướng quân đang ở phật đường hành lễ.”
“Phu nhân?” Bạch Chỉ run rẩy lông mày.
Thanh Hà ở bên cạnh hắng giọng, “Qúa vô lễ, tiểu thư nhà ta chưa lấy chồng, có thể nào nói xấu thanh danh tiểu thư nhà ta như vậy.”
Binh lính hai mặt nhìn nhau, nhìn lại một thân hành trang của Bạch Chỉ. Bạch Chỉ mặc không phải trang phục thiếu nữ, là quần áo cũ của Liễu thị đã được sửa lại. Mà tóc, bởi vì ra ngoài vội vàng, nàng chỉ tùy ý để Thanh Hà vãn Pu'i. Không phải Bạch phủ bần cùng đến mức ngay cả một bộ quần áo cũng không mua nổi, mà là Bạch Chỉ chán mặc cẩm y, ngẫu nhiên có lần tập võ mồ hôi đầy người, thay quần áo bằng vải bố của Thu Thiền cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, liền nghĩ đến chuyện mua một bộ. Quyền lực về tài chính luôn nắm trong tay nhị nương, nàng cảm thấy đường đường con gái tri châu mặc áo vải, có mất thể thống, nên không cho nàng. Liễu thị đau lòng thay con gái, vừa vặn có một bộ áo vải màu trắng, liền tặng cho Bạch Chỉ, Bạch Chỉ đến cửa hàng quần áo sửa lại, nàng thường xuyên mặc bộ quần áo này, chưa bao giờ bị chê trách. Bây giờ bọn lính nhắc tới, nàng mới biết vì sao không bị chê trách. Ở bên ngoài nàng đã sớm ô danh, mang tiếng không trinh, mặc trang phục thiếu nữ ngược lại có vẻ giả vờ .
Bạch Chỉ không muốn vì việc này tốn võ mồm, mẫu thân còn chờ bên ngoài, nàng liền hỏi binh lính, “Tướng quân ở bên trong khi nào thì hành lễ xong?”
“Hôm nay cấm toàn diện , ngày mai cô nương lại đến đi.”
Bạch Chỉ nhíu mày, không cam lòng, đến đây một chuyến không dễ dàng, lại vô công trở về? Nàng chưa từ bỏ ý định, “Bên trong là vị tướng quân nào, có danh giá như vậy.”
Binh lính vẻ mặt vênh váo quyệt miệng, “Bùi lão tướng quân quyền uy nhất đương triều, còn có đại tướng quân trẻ tuổi nhất, Mộ tướng quân.”
Vừa nghe Mộ tướng quân, trong lòng Bạch Chỉ lộp bộp một chút, “Mộ tướng quân là… Mộ Đồ Tô?”
“Lớn mật, ai cho phép gọi tục danh của đại tướng quân?”
“Được rồi được rồi, chúng ta đi.” Bạch Chỉ không nói nhiều, trực tiếp lôi kéo Thanh Hà, chạy trối ૮ɦếƭ như điên rời đi. Thanh Hà theo không kịp, nàng kêu, “Tiểu thư, đợi em với.”
Hành lễ vừa mới kết thúc, Bùi lão tướng quân Bùi Giang cùng Mộ Đồ Tô thần sắc hoà nhã bước ra, xuống bậc thang, đi về phía cửa. Ánh mắt Mộ Đồ Tô ngẫu nhiên thoáng nhìn, thấy một bóng dáng càng chạy càng xa. Mắt sắc thâm sâu, lẳng lặng ngóng nhìn.
Bùi Giang nhìn lại theo ánh mắt hắn, vui cười, “Ồ? Sao ngươi nhìn phụ nhân kia mê mẩn như vậy? Nhìn sắc mặt ngươi xem ra, dường như ngươi bị cái gì làm kinh hách? Chớ không phải là ban ngày thấy ma?”
Mộ Đồ Tô bật cười, cười đến vô cùng chua sót, “Nếu là gặp quỷ thì tốt rồi. Ít nhất… ta còn có thể vọng tưởng, nàng chưa lập gia đình.”
Bùi Giang nghe đến mức hồ đồ, “Đồ Tô, A Cửu nói từ khi ngươi cùng mẫu phi ngươi đi Bạch Mã tự một chuyến trở về, trở nên trầm mặc rất nhiều, khi đó ta cảm thấy thằng bé A Cửu này lại phát bệnh, bây giờ nhìn đủ loại biểu hiện của ngươi khi đến Bạch Mã tự, ta cũng cảm thấy có chút vấn đề, thế nào? Thích tiểu ni cô trong am ni cô gần Bạch Mã tự? Người ta không chịu hoàn tục vì ngươi?”
Mộ Đồ Tô cười đáp: “Không, so với điều này còn thảm hại hơn. Tiểu ni cô tình nguyện thích hòa thượng cũng không thích ta.”
“A, vậy lấy tính cách Đồ Tô, chắc phải đem hòa thượng kia mang đến Long An tự ở kinh thành làm phương trượng .”
Mộ Đồ Tô quay đầu đáp lại, “Thì ra Bùi thúc thúc thực không hiểu ta, ta sẽ làm cho hòa thượng kia hoàn tục, còn giúp hắn cưới vợ.”
“Vậy tiểu ni cô làm sao bây giờ?”
“Nàng tiếp tục ở trong am ni cô làm ni cô, cho nàng ૮ɦếƭ tâm đi.”
Bùi Giang sửng sốt, “Vậy ngươi làm sao bây giờ?”
“Hiển nhiên cùng nàng làm bạn thanh đăng.”
“Có cái rắm.” Bùi Giang nhịn không được thối một ngụm.
Mộ Đồ Tô không phản bác, chỉ cười không nói, cuối cùng, bổ sung một câu, “Ni cô am chỗ này hẻo lánh hoang sơ, ngẫu nhiên xảy ra việc cầm thú, cũng không ai biết.”
Bùi Giang lại thối hắn một ngụm, “Cầm thú!”
Hắn cười, ánh mắt lại nhìn rất xa.
***
Bạch Chỉ thấy xe ngựa nhà mình, liền lập tức chạy vội lên xe, lệnh xa phu hoả tốc đánh ngựa rời đi. Liễu thị thấy bộ dáng Bạch Chỉ thế này, không khỏi hỏi: “Chỉ Nhi, làm sao vậy?”
Bạch Chỉ chỉ nói không có việc gì. Thanh Hà không nín được, “Tiểu thư vừa nghe thế tử ở trong chùa, đã như thế này rồi .”
Liễu thị ngẩn người, dịu dàng nói: “Chỉ Nhi, chuyện con cùng người trong lòng vẫn còn trong sạch, không giải thích cùng thế tử sao?”
“Nương, việc này người cũng đừng quan tâm .”
“Sao có thể không quan tâm? Ta chỉ có một đứa con gái là con.” Đáy mắt Liễu thị xẹt qua một tia bi thương, “Con cùng phụ thân con là vướng bận duy nhất của ta trên đời này.”
Bạch Chỉ vừa nghe thấy Liễu thị còn để ý Bạch Uyên như vậy, trong lòng nghẹn thở, “Lúc ông ấy sủng nhị nương, có đem nương để ở trong lòng dù chỉ một tấc hay không?”
Liễu thị không nói chuyện, nhưng đáy mắt ẩn dấu nước mắt. Bạch Chỉ nhìn ở trong mắt, khổ sở trong lòng, nàng trấn an Liễu thị, vuốt ve mu bàn tay bà, im hơi lặng tiếng. Nếu gia đình luôn luôn như vậy thì tốt rồi, cho dù phụ thân không sủng nương, ít nhất cũng ở nơi mà nương có thể nhìn thấy được, làm cho bà an tâm. Nương an tâm, đó là việc vui lớn nhất của Bạch Chỉ. Nàng không cầu cái gì, chỉ cầu ông trời cứ như vậy để Bạch gia nàng ૮ɦếƭ tại Tô thành nho nhỏ này.
Nhưng nàng vừa về nhà, nha hoàn đã gọi nàng đi đại sảnh, còn mệnh Liễu thị cùng tiến đến, dự cảm không tốt trong lòng Bạch Chỉ quán triệt toàn thân, tất cả mọi người cùng đi đại sảnh, còn gọi nương cùng tiến đến, như vậy đó là —— nàng phạm tội .
Chuyện nàng có thể phạm, trừ bỏ ςướק thư đốt thư còn có thể là chuyện gì?
Quả nhiên, nàng chân trước vừa bước tới cửa đại sảnh, một chưởng của Bạch Uyên đã vỗ qua, tát trên mặt nàng, thực sự rất đau. Vốn Bạch Uyên còn muốn tát thêm vài cái, nhưng bởi vì Bạch Chỉ bị Liễu thị gắt gao ôm ở trong ***, may mắn thoát nạn.
Người luôn luôn lạnh nhạt như Liễu thị, cũng khóc rống lên, “Lão gia tha mạng, Chỉ Nhi phạm vào tội gì, vì sao phải đánh nó như vậy?”
“Bà nuôi được đứa con gái ngoan!” Bạch Uyên tức giận thổi râu trừng mắt, “Nó cư nhiên thuê Lai Phúc ςướק thư ta viết cho Thược nhi! Bà hỏi nó một chút, đây là ý gì?”
Liễu thị sửng sốt, nhìn Bạch Chỉ trầm mặc không nói trong lòng nàng, “Chỉ Nhi, mau giải thích cho cha con vì sao con phải làm như vậy, mau!”
Muốn nàng giải thích thế nào? Muốn nàng giải thích, nàng biết Bạch Uyên lên kinh làm quan, sẽ vứt bỏ nàng cùng mẫu thân, mang theo nhị nương cùng con trai bảo bối của ông ấy đi kinh thành? Từ đây mặc kệ bọn họ sống ૮ɦếƭ? Nếu nàng có thể giải thích như vậy, nàng nhất định sẽ lớn tiếng mà giải thích!
Liễu thị thấy Bạch Chỉ trầm mặc, vừa sốt ruột vừa tức vừa giận.
Bạch Uyên ở một bên cười lạnh, “Muội muội ngươi gả cho người tốt, trong lòng ngươi bất bình chỉ nên trách chính ngươi không tốt. Việc hôn nhân tốt đẹp năm đó là chính ngươi tự hủy, chẳng trách được ai. Ta sủng muội muội ngươi, là vì nó hiểu chuyện hơn so với ngươi! Ngươi đừng tưởng rằng ngươi ςướק thư, ta sẽ sủng ngươi, đối với đứa con gái như ngươi, ta đã thất vọng triệt để rồi.” Bạch Uyên oán hận nhìn nàng, lại muốn đánh nàng.
Liễu thị vừa khóc vừa che chở Bạch Chỉ, miệng hô, “Lão gia, tha mạng!”
Nhị nương ở bên cạnh giả mù sa mưa giảng hòa, “Lão gia, chớ nên tức giận. Ta nghĩ Chỉ Nhi ở trong nhà cảm thấy buồn , không bằng để Chỉ Nhi tới nhà cậu ở một tháng.”
Liễu lão gia vừa lúc ở biên phòng, rất gần chiến trường, bây giờ sắp sửa chiến sự, thế cục rung chuyển, để Bạch Chỉ đi chỗ đó, có thể còn sống trở về hay không cũng là vấn đề.
Nhưng Bạch Uyên đang phẫn nộ lại tiếp nhận đề nghị của nhị nương, phất tay áo nói: “Ngươi đến chỗ cậu ngươi suy nghĩ một tháng rồi trở về! Đến lúc đó ngươi sẽ biết làm con gái của ta là chuyện hạnh phúc cỡ nào!”
Bạch Chỉ cười lạnh, đây thật sự là thiên đại châm chọc. Nàng không khóc không náo nói: “Cám ơn cha giơ cao đánh khẽ!”
Liễu thị ở bên cạnh khóc lê hoa mang vũ , thật là thê thảm.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc