Bạch Dương & Sư Tử - Chương 10

Tác giả: Xuân Thập Tam Thiếu

Bọ cạp
Hạng Tự theo bản năng nắm chặt bàn tay “Sư tử” muốn rút về, cô giãy dụa, trông thấy ánh mắt anh mang theo một chút bi thương —— thế là, anh thả tay cô ra, mặc dù trái tim bất giác đập lỡ nhịp, nhưng vẫn buông tay ra.
“Thế Phân,” Hạng Phong không biết từ đâu lấy ra một cái máy ảnh kỹ thuật số, “Duy trì tư thế này đừng cử động, tốt nhất là trên khuôn mặt tỏ ra hoảng sợ hơn một chút.”
“Tại sao giọng điệu của anh giống như là chụp hình bìa ‘Penthouse’…” Mặc dù Thế Phân oán trách, nhưng vẫn làm theo.
(*) Penthouse là một tạp chí dành cho đàn ông, do Bob Guccione sáng lập, là một tích hợp của các bài viết về lối sống đô thị, tranh ảnh *** thậm chí ở mức nặng hơn cả tờ Playboy.
Hạng Tự không để ý đến họ, anh cúi đầu, nhớ lại chuyện đã nảy sinh trong một phút đồng hồ ngắn ngủi ban nãy, cùng với khoảnh khắc đèn sáng kia, biểu tình trên mặt Tử Mặc.
Đối với anh tất cả đều xuất phát từ bản năng.
Trong bóng đêm, mọi giác quan của anh đều trở nên nhạy cảm. Lúc Hạng Phong đứng dậy bất cẩn đá ngã chai R*ợ*u đặt dưới chân, còn suýt nữa bị vấp ngã. Thế Phân hét lớn, không hề vang dội, lắng nghe tiếng kêu của cô trong tai không cảm thấy sợ hãi chút nào, chỉ có kinh ngạc. Về phần Tử Mặc… cô không phát ra tiếng nào, nhưng anh lại có thể cảm giác được nỗi sợ hãi của cô, hoặc là thật ra cô vốn nhát gan như vậy, chẳng qua gần đây muốn giả vờ không thèm quan tâm đến điều gì mà thôi.
Anh vươn tay về phía cô, bất ngờ cô cũng làm như thế, khoảnh khắc Ng'n t họ chạm vào nhau giữa không trung, anh biết rằng —— có lẽ cô không bài xích anh trông như vẻ ngoài của cô.
Anh nắm chặt tay cô, dùng nhiệt độ cơ thể nói với cô đừng sợ hãi, đây chỉ là một trò đùa dai của Hạng Phong, không ai sẽ làm tổn thương cô nữa, gồm cả anh…
Nhà tiểu thuyết trinh thám đặt máy ảnh xuống, ngồi xuống ghế, bốn người vẫn ngồi vây quanh bàn như trước, chỉ là lúc này, đèn đuốc sáng trưng.
“Á!” Thế Phân nhìn cái dĩa của mình, “Anh lại còn bỏ bông cải xanh vào! May mà vừa rồi em không ăn, nếu không ngày mai cả người em sẽ nổi sởi…”
Hạng Phong cười gượng hai tiếng, lại bắt đầu đề tài mới, thật giống như họ không hề phát hiện Tử Mặc và Hạng Tự nắm tay nhau ban nãy.
Nhưng thật ra họ đều biết, chỉ là không ai nói gì.
Lúc sắp tạm biệt, bởi vì mọi người đều uống R*ợ*u, không thể lái xe, thế nên Hạng Phong căn dặn Hạng Tự tiễn hai quý cô trở về.
“Khỏi cần,” Thế Phân vừa nhận điện thoại vừa nói tạm biệt với họ, “Có người tới đón em.”
Hạng Phong huýt sáo, nói: “Vậy thì chú em có thể tiết kiệm một khoản phí taxi rồi.”
Hạng Tự quay đầu nhìn Tử Mặc, biểu tình vốn rất cứng nhắc của cô rốt cuộc dịu xuống, anh không biết nên mừng hay giận, bởi vì anh phát hiện mình càng thích nhìn thấy cô lúng túng hơn.
Đối với lời đề nghị của Hạng Phong, Tử Mặc không hề phản đối, chỉ im lặng đứng bên cạnh anh, hình như đang suy tư về điều gì đó.
Hai người ở dưới lầu chờ xe, từng chiếc taxi đầy khách chạy qua trước mặt họ, gió đêm cuối hạ đầu thu thổi nhẹ nhàng trên khuôn mặt, khiến tâm trạng người ta cũng không kiềm được mà tốt lên.
“Không thì ngồi xe buýt đi,” Tử Mặc bỗng nhiên cất tiếng, “Em biết có một chuyến xe đi thẳng…”
“Được.” Anh nhìn cô, gật đầu đồng ý.
Cô xoay người, dọc theo cây xanh hai bên ngã tư đường đi về phía trước, anh vội vàng theo sau, ở bên cạnh cô, như hình với bóng.
“Anh đừng như vậy,” cô ngẩng đầu, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, mặc dù chân mang đôi giày đế bằng, đi trên đường vẫn để lại tiếng bước chân trong trẻo, “Em sẽ cảm thấy đây không phải là anh.”
“?”
Cô quay đầu nhìn anh, lộ ra nụ cười thản nhiên: “Hạng Tự chẳng lẽ không phải là…vĩnh viễn mang theo nụ cười thần bí mà có sức hấp dẫn, sắc mặt điềm tĩnh, ánh mắt sắc bén sao?”
“…” Anh nhíu mày, đợi cô nói tiếp.
Bước chân của cô không nhanh không chậm, giống như ngoài cô ra thì không ai biết trạm xe buýt ở đâu: “Hạng Tự sẽ không dè dặt, sẽ không sợ hãi, sẽ không để ý ánh mắt của người khác, cũng sẽ không…để ý mình tổn thương ai.”
Giọng điệu của cô vẫn nhẹ nhàng, tựa như làn gió đêm lướt trên khuôn mặt. Nhưng chẳng biết tại sao, khi hai người họ không hẹn mà dừng bước chân, anh nhìn thấy bên trong nụ cười thản nhiên của cô, lại mang theo một chút ưu thương nhàn nhạt.
“Thế nên,” cô vẫn nhìn anh, “Anh là ai?”
Hạng Tự nhìn chăm chú khuôn mặt cô ửng vàng dưới ánh đèn đường, anh nghiêm túc bình thản: “…Anh đã nói rồi, từ khi anh quyết định thay đổi, hãy coi anh như là một người đàn ông khác, quên đi quá khứ, chỉ nhớ hiện tại.”
“Em suýt nữa sẽ làm như vậy…” Cô xoay người tiếp tục đi về phía trước, để lại một câu mang ý sâu xa này.
Trạm xe ở ngay trước mắt, vừa lúc có một chiếc xe buýt dừng tại trạm, cô vội vàng nhanh bước đi qua, anh theo sau cô lên xe.
Trong xe rất ít hành khách, Tử Mặc sực nhớ ra lúc mình ra ngoài không có mang tiền, thế là cô ngơ ngác nhìn Hạng Tự.
Hạng Tự lấy ra bốn đồng xu trong túi áo ném vào trong hộp tiền, sau đó đẩy cô ngồi xuống hàng ghế cuối cùng trong xe.
“Em nợ anh hai đồng xu.” Anh ngồi ở chính giữa, ngăn chặn lối đi của cô.
“Lát nữa em trả lại cho anh.” Cô quay mặt qua chỗ khác không nhìn anh.
“Không cần,” anh nói, “Anh muốn em làm hai chuyện cho anh.”
“Chuyện gì?” Cô nhịn không được quay đầu nhìn anh.
“Tạm thời còn chưa nghĩ ra.” Anh nhún vai.
“Thế thì hai đồng xu này của anh giá trị quá cao rồi.”
Anh nhìn cô chăm chú, cười trông đẹp lắm: “Không biết tại sao, anh cảm thấy mình…”
“?”
“Còn thích em hơn hồi trước.”
Tử Mặc sửng sốt vài giây, sau đó mất tự nhiên dời tầm mắt, giống như vẫn là cô gái mười bảy tuổi ngượng ngùng kia.
Ngọn đèn ngoài cửa sổ chiếu rọi trên khuôn mặt họ, trong khoảng thời gian ngắn, không thể thấy rõ biểu tình của nhau. Nhưng họ mơ hồ cảm giác được đối phương đang mỉm cười, nụ cười nhàn nhạt nhưng khiến người ta động lòng.
Xe buýt chạy ngang qua quán bida Tử Sinh mở, cô bỗng nhiên quay đầu, hỏi: “Thám tử tư lần trước…sau đó thế nào?”
“Một tay giao tiền, một tay giao hàng, mua bán sòng phẳng.” Anh nhấp môi.
“Hàng? Hàng gì?”
“…Em đừng hỏi, đều qua rồi.” Anh không muốn nói thêm lời nào.
Hai người lại trở nên trầm lặng, anh tưởng rằng cô đang giận dỗi, muốn dỗ dành cô mấy câu, nhưng lại chẳng biết nên làm thế nào. Có lẽ giống như cô nói, ở trước mặt cô, anh bắt đầu trở nên dè dặt, sẽ sợ hãi, sẽ để ý ánh mắt của cô, đương nhiên, sợ nhất là mình không cẩn thận làm tổn thương cô.
“Có thể hỏi anh một vấn đề không,” không ngờ cô lại tỏ vẻ bình tĩnh, “Sau đó anh không thuê người theo dõi Đinh Thành nữa ư?”
“Không có.”
“Tại sao?”
Hạng Tự cười khổ một chút, thành thật trả lời: “Bởi vì cuối cùng anh biết được, anh ta không phải mẫu người của em —— đương nhiên em cũng không phải mục tiêu của anh ta.”
“Anh từ đâu biết được?” Cô nheo mắt.
“Ánh mắt của em.”
“?”
“Đừng quên,” anh nghiêng đầu nhìn cô, khóe miệng mang theo nụ cười, “Anh biết khi em thích một người ánh mắt sẽ như thế nào…anh đã nhìn rất nhiều năm rồi.”
Tử Mặc trợn mắt, khoanh tay lại, giống như đang giận dỗi.
Anh nhịn không được bật cười sờ tóc cô, cô trở tay hất tay anh ra, giống như đang nói: đừng làm phiền em!
Anh lại thử vài lần, đều không thành công, thế nên ngoan ngoãn đút tay vào túi, nói:
“Này, ‘Tiểu Bạch’ gần đây trở nên nghe lời. Nó đã học biết đi ị trên tờ báo trong phòng tắm, cũng biết đôi giày da Ý của anh không thể tùy tiện cắn —— mặc dù thỉnh thoảng anh phát hiện gót chân còn có dấu răng.”
“Đó là bởi vì nó trưởng thành.” Cô trầm mặc một chút, rồi mới nhẹ giọng nói.
“Em có nhớ Tiểu Bạch không —— ý anh là, Tiểu Bạch của em.”
Cô nhìn ngoài cửa sổ, gật đầu.
“Anh cũng nhớ nó.”
“?” Cô quay đầu lại, lộ ra ánh mắt hoài nghi.
Anh không trả lời, chỉ cười đến mức như muốn bị ăn đòn.
À, đúng vậy, có đôi khi anh cũng sẽ nhớ Tiểu Bạch, bởi vì rất nhiều năm về trước, nó là…sinh vật đầu tiên trên thế giới này biết họ yêu nhau.
Sáng thứ hai, Tử Mặc ngủ mê man, cô mơ một giấc mộng, mơ thấy mình cùng Tiểu Bạch ở nhà chơi trốn tìm, lúc đến phiên Tiểu Bạch đi trốn, cô tìm rất lâu cũng chẳng tìm ra, cuối cùng cô hiểu được, Tiểu Bạch đi rồi, vĩnh viễn rời khỏi cô, đến một nơi rất xa, bỏ cô lại tinh cầu cô đơn này.
Cô thở dài trong mộng, sau đó nghe mẹ nói: “Con than thở gì đó, người nên thở dài là mẹ chứ…”
Cô trở mình, trong đầu trống rỗng.
Bỗng chốc, Tử Mặc bật dậy, có một người đang ngồi trước mắt —— không phải ai khác, chính là mẹ!
Cô kinh ngạc há to miệng, nói không ra lời.
“Thứ sáu tuần trước mẹ nhận được điện thoại của nhân viên quản lý dưới lầu, nói anh con sống cùng một người phụ nữ… Sáng nay mẹ vô cùng kích động tới nơi, kết quả…” Giọng nói mẹ cứng nhắc, “Uổng công vui mừng một trận!”
“…Anh đâu ạ?” Tử Mặc nghẹn hồi lâu mới thốt ra một câu như vậy.
“Đến quán rồi.”
Cô vò tóc, nghĩ thầm: bình thường ông anh không phải chưa đến trưa thì không thức dậy sao, thế mà hôm nay chịu khó vậy!
“Con dùng một câu ngắn gọn nhất giải thích cho mẹ ngay, tại sao con không ở căn hộ mình thuê, phải chuyển đến ở cùng Tử Sinh?”
Tử Mặc đắn đo vài giây, rốt cuộc quyết định nói ra tất cả: “…Bởi vì chia tay.”
Mẹ chắc là không nghĩ tới cô thẳng thắn như vậy, bà sửng sốt một lúc, mới lúng ta lúng túng nói: “Như vậy con và thằng bé Hạng Tự kia là thật sự…”
“…Mẹ chỉ phương diện nào?” Cô không sợ hỏi tới cùng.
Mẹ giơ tay đánh lưng cô một cái: “Con tưởng là con không nói thì chúng ta không biết sao?! Mẹ luôn muốn nói chuyện này với con, nhưng ba con nói để tự con giải quyết, bây giờ tốt rồi, không lãng phí nhiều năm thanh xuân nữa…”
“…”
“Haiz… có điều nghĩ lại, vậy cũng tốt.” Cái “nghĩ lại” của mẹ luôn vừa nhanh lại hết hồn.
“?”
“Bây giờ tìm người khác, cũng không tính là quá muộn.”
“Nhưng mà…”
Cô không biết nên mở lời thế nào, nói Hạng Tự đang theo đuổi cô…nói ra nhất định sẽ bị mắng đến chảy máu đầu. Nhưng mỗi khi nhớ tới ánh mắt nghiêm túc của anh, cùng với khóe miệng mang nụ cười lơ đãng kia, cô liền cảm thấy trái tim mình vẫn đập như xưa hết thuốc chữa.
Chiều nay, vất vả lắm mới tiễn mẹ đi, Tử Mặc quyết định đến dưới lầu nhà Hạng Phong lấy xe.
Cô bỗng nhiên cảm thấy Hạng Phong là một người rất đáng sợ —— nói đúng ra —— trước kia cô chỉ biết anh rất đáng sợ, nhưng không ngờ anh đáng sợ như vậy!
Từ xe taxi bước xuống, mới đi được mấy bước thì có người ôm lấy cổ cô từ phía sau, nói: “Thí nghiệm tối qua tiến hành thế nào?”
Tử Mặc ngẩng đầu, phát hiện là Vu Nhâm Chi, cô sửng sốt hồi lâu mới nói: “Sao anh biết…”
“Hạng Phong nói với tôi về ý tưởng của câu chuyện, hỏi tôi người bình thường tại tình huống như vậy sẽ có phản ứng ra sao, tôi nói làm thí nghiệm thì biết.”
“…” Hóa ra người đáng sợ nhất là Vu Nhâm Chi!
“Anh ta vốn mời tôi nữa —— em có thể đoán được mưu đồ của tên kia rồi —— thế nên tôi không muốn để anh ta thực hiện được, nên từ chối,” khi nói lời này, trên khuôn mặt Vu Nhâm Chi loáng thoáng lộ ra vẻ đắc ý, “Cuối cùng có xảy ra chuyện gì thú vị không?”
“Không có,” Tử Mặc trưng ra khuôn mặt lạnh lùng, “Nếu anh tới, nói không chừng sẽ có chuyện ‘thú vị’ xảy ra…”
Vu Nhâm Chi quan sát cô một lúc, cuối cùng đưa ra kết luận: “May mà tôi không đi, em nên biết người già không chịu nổi những trò giày vò của bọn con nít các em.”
“…”
“Đi lên ngồi một lúc không?”
Bây giờ Tử Mặc mới nhớ tới phòng làm việc của Vu Nhâm Chi nằm ngay bên cạnh tòa nhà này, chẳng qua là chữ “không” còn chưa nói ra thì cô đã bị anh ta bắt đi lên lầu.
“Anh biết không,” Tử Mặc đến gần bàn làm việc của Vu Nhâm Chi, cầm lấy bức tranh của anh ta trên đó, “Thời gian tiếp xúc với anh càng dài, tôi càng cảm thấy anh là một ác ma.”
Vu Nhâm Chi không để ý cười mấy tiếng, từ phòng bếp lấy ra một chai nước khoáng đưa tới trước mặt cô: “Ý em là, so với tôi, Hạng Tự quả thật là thiên thần?”
“Tôi không hề nói vậy…” Cô cầm chai nước khoáng, chun mũi, không nhìn anh ta.
“Con người đều như vậy, lúc không so sánh, chẳng biết người kia là tốt hay xấu, nhưng dùng sự trả giá và nhận được của mình để cân nhắc có đáng hay không.”
“…”
“Nhưng thật ra thì sao, đáng hay không đáng quan trọng vậy ư? Ban đầu loài người được tạo ra, sứ mệnh là trả giá và dâng hiến, mà không phải tính toán chi li hẹp hòi.”
“Ồ, thưa cha,” Tử Mặc làm động tác sám hối, “Xin tha thứ cho sự nông cạn và vô tri của chúng con.”
“Đừng quậy nữa,” Vu Nhâm Chi bị cô chọc cười, vươn tay sờ tóc cô, “Có lúc tôi thật muốn bổ đầu em ra để xem bên trong chứa những gì…”
Tử Mặc nhìn anh ta, tâm trạng hơi phức tạp, anh ta vậy mà tự nhiên sờ tóc cô như thế —— giống như Hạng Tự thường xuyên làm vậy. Nhưng ánh mắt của hai người họ không hề giống nhau, có lẽ Hạng Tự nói đúng, có phải mẫu người hay không, chỉ liếc một cái là biết ngay.
“Vu Nhâm Chi,” cô bỗng nhiên nói, “Tại sao anh đối tốt với tôi như vậy?”
“…”
“Tôi không phải khiến anh nhớ tới ai chứ, hay là…” Cô khẽ cười, “Tôi rất giống thú nuôi nào đó của anh hồi trước?”
Mặc dù anh ta kinh ngạc với sự thẳng thắn của cô, nhưng vẫn cười lắc đầu, nói: “Không phải, hoàn toàn không phải… tôi bị em cuốn hút.”
“Cuốn hút?”
“Đúng vậy,” anh ta đi tới trước mặt cô, dựa cạnh bàn, “Em trông rất chất phác, rất ngốc nghếch… Nhưng bên trong có một nghị lực không hề chịu thua. Tôi nghĩ đây là điểm hấp dẫn nhất của em.”
“…” Tử Mặc xấu hổ sờ mũi, vốn định tấn công anh ta trở tay không kịp, không ngờ cuối cùng lại bị anh ta phản công.
“Cô bé,” anh ta bỗng nhiên đưa mặt đến trước mặt cô, chóp mũi gần như chạm vào chóp mũi cô, “Em suy nghĩ xong chưa?”
“?” Cô theo bản năng lùi ra sau một bước, nhưng bị anh ta bắt lấy cánh tay, không thể động đậy.
“Chuyện làm bạn gái tôi, em không phải đã hứa sẽ suy nghĩ sao?”
Bờ môi anh ta hé ra rồi khép lại, khiến cô không thể suy nghĩ.
“Hay là,” âm thanh của anh ta bỗng nhiên tràn đầy sức hấp dẫn, “Để tôi giúp em đưa ra quyết định.”
Nói xong, ánh mắt anh ta trở nên sắc bén, giống như đặt trước mặt anh ta chính là một con mồi đã nhòm ngó hồi lâu.
“Này,” Hạng Phong không biết từ đâu xuất hiện, trong tay cầm hai tờ bản thảo, đối chiếu nghiêm túc, “Nếu tôi là anh, tôi sẽ không hôn thật đâu.”
“?”
Vu Nhâm Chi đứng thẳng người, biểu tình trên mặt khôi phục lại vẻ ôn hòa như trước.
Hạng Phong vẫn không nhìn bọn họ, tự lấy tờ giấy trên máy fax: “Nếu như bị em trai tôi biết được, anh đừng hòng trải qua những ngày tốt đẹp —— con người nó phát điên lên rồi, ngay cả tôi cũng sợ.”
Vu Nhâm Chi nhìn Tử Mặc, buông cô ra, khoanh tay lại, nói: “Cậu ta không ở đây, sao biết được chứ?”
“Nhưng tôi ở đây —— thuận tiện nói một câu, tôi tìm ra bản phác họa rồi, hẳn là không thành vấn đề.” Hạng Phong rốt cuộc ngẩng đầu, vẻ mặt bình tĩnh.
Vu Nhâm Chi nhún vai: “Được rồi, anh có thể đi rồi.”
“Ờ đúng vậy, đúng vậy,” Hạng Phong giơ lên tờ giấy trong tay, đi đến trước mặt bọn họ, “Thế nên, bây giờ chúng tôi đi đây.”
Nói xong, anh đẩy Tử Mặc về phía cửa.
“Này…” Vu Nhâm Chi như là đang giữ cô lại, nhưng chẳng hề tích cực.
“Tạm biệt.” Hạng Phong tươi cười kéo Tử Mặc biến mất trong tầm mắt Vu Nhâm Chi.
Thang máy phát ra tiếng “đinh”, Tử Mặc theo sau Hạng Phong đi vào, cúi đầu im lặng không nói.
“Em tới lấy xe?” Hạng Phong hỏi.
“Vâng…” Cô mím môi, ngẩng đầu nhìn anh, “Em xin lỗi…”
“?”
“Hại anh vì em mà cãi nhau với Vu Nhâm Chi…”
“Ồ,” Hạng Phong dở khóc dở cười, “Cái này không thể tính là cãi nhau, lúc bọn anh thật sự tranh cãi gần như muốn động tới dao kéo.”
“Sao lại…” Cô kinh ngạc.
“Bởi vì anh ta tự chủ trương vẽ thêm một gợi ý nho nhỏ trong tranh minh họa cho tiểu thuyết của anh, một số độc giả thông minh lập tức có thể đoán ra hung thủ là ai.”
“Việc này…” Phải dùng tới dao kéo sao?
“Dùng chứ,” Hạng Phong dường như nhìn thấu ý nghĩ của cô, “Chuyện này đối với tác giả mà nói quả thật là một trò đùa dai xấu xa nhất.”
“Thế tại sao anh còn muốn tìm anh ta vẽ tranh minh họa…” Cô yếu ớt hỏi.
Hạng Phong im lặng một lúc, khi cửa thang máy mở ra, anh mới nói: “Cũng không thể nói không bỏ được tranh minh họa của anh ta, mà là bạn bè quen nhau nhiều năm, có đôi khi anh ta sẽ làm chút chuyện ngang bướng, khiến người ta cảm thấy tức giận, nhưng…chẳng biết tại sao, cuối cùng đều tha thứ cho anh ta. Chúng ta ai mà không như vậy chứ? Thỉnh thoảng làm một số chuyện khiến người khác chán ghét, nhưng nhiều lần nhận được sự thông cảm khoan dung…”
Tử Mặc nghĩ nghĩ, lộ ra nụ cười chất phác.
Hạng Phong cũng đành cười theo, đi ra thang máy, anh nói: “Em đó, nếu không thật sự yêu lão Vu, thì đừng làm những chuyện khiến ‘bình dấm chua’ nổi điên nữa.”
“…”
“Nếu em yêu thật thì sao?” Cô tò mò hỏi.
Hạng Phong bỗng nhiên dừng bước, nghiêm túc nhìn mắt cô, qua một hồi lâu, anh mới tươi cười khả ái nói: “Nếu là thật, anh sẽ chúc phúc cho hai người, so với việc làm cho thằng nhóc thối kia đau lòng, anh càng hy vọng nha đầu ngốc em hạnh phúc —— dù sao, người nên hối tiếc không kịp là nó.”
Tử Mặc cảm động trong lòng, mím môi, nhưng một câu cám ơn cũng không nói nên lời.
“Nhưng mà,” anh bổ sung, “Có nên yêu lão Vu hay không, em phải suy nghĩ kỹ càng, anh ta không phải là một người đơn giản —— mặc dù trái tim anh ta đơn thuần.”
“?”
Hạng Phong sờ cằm, đưa ra vẻ mặt bí hiểm của nhà tiểu thuyết trinh thám.
“Em nên biết rằng, Hạng Tự là ‘người trong suốt’, cái tốt của nó, cái xấu của nó, tất cả đều viết rõ ràng trên mặt, anh không nói gạt em đâu, khi em nhìn nó, em muốn lừa bản thân mình cũng rất khó. Nhưng Vu Nhâm Chi lại là loại người thế này…anh ta lừa em bản thân cũng không biết.”
“Bác sĩ,” Tử Mặc đứng trước cửa sổ, ngơ ngác nhìn mọi người chơi đá bóng trên sân thể dục ở phía xa xa, “Anh nói xem, tại sao Hạng Phong lại nói như vậy? Vu Nhâm Chi thật là một người rất đáng sợ sao?”
“Ừm…” Tưởng Bách Liệt trầm ngâm chốc lát, mới trả lời, “Tôi không khẳng định Hạng Phong đã biết những gì, có lẽ là toàn bộ, có lẽ hoàn toàn chẳng biết gì, nhưng anh ta có bản năng hiểu rõ mọi thứ, xúc giác của anh ta luôn rất nhạy bén, giống như trời sinh biết nên làm gì không nên làm gì. Thế nên, Tử Mặc…”
“…”
“Tôi nghĩ rằng cô nên nghe lời anh ta, nếu cô thật sự định yêu Vu Nhâm Chi, nhất thiết phải suy nghĩ kỹ càng.”
Sắc mặt Tưởng Bách Liệt nghiêm túc, Tử Mặc cảm thấy nếu lúc này mình phản bác nói hoàn toàn không có dự định yêu người nào, thì sẽ là một việc rất cụt hứng, vì thế cô lựa chọn duy trì sự im lặng.
“Có điều tôi lại rất có hứng thú đối với thí nghiệm kia của Hạng Phong.” Anh ta chà tay tỏ vẻ hăm hở.
“…Bác sĩ, tại sao dạo này tôi thường cảm thấy anh chỉ sợ thiên hạ không loạn?”
“Sao thế chứ! Tôi chỉ nghĩ rằng, con người nếu không trải qua một việc thì không thể nhận rõ thế giới, cũng chẳng thể nhận rõ bản thân. Có một số con đường nhất định phải trải qua, đừng vì sợ hãi mà có ý định tránh né.”
“…Có lẽ nào, Hạng Phong cũng nghĩ vậy?” Cô gần như lẩm bẩm nói.
“Thật ra,” Tưởng Bách Liệt nheo mắt, “Cá nhân tôi cảm thấy, Hạng Phong là một người đàn ông không tệ…”
Tử Mặc quay đầu nhìn anh ta, ánh mắt phức tạp: “Bác sĩ Tưởng…theo tôi được biết, Hạng đại ca mặc dù không có thiện cảm với phụ nữ, nhưng…càng không thích đàn ông.”
“Này!” Tưởng Bách Liệt nhíu mày, “Gần đây cô rất thích diễn xuất!”
Cô nhịn không được cười rộ lên, cảm nhận được niềm vui sướng trêu chọc người khác.
“Được rồi,” Tưởng Bách Liệt bỗng nhiên nói, “Hạng Phong thuộc chòm sao nào?”
“Trời ơi, lại nữa rồi…” Tử Mặc một tay che mặt, tâm trạng bất đắc dĩ, nhưng vẫn trả lời, “Anh ấy là Bọ Cạp, Bọ Cạp điển hình…”
“Đây là một chòm sao thần bí gian xảo, khiến người ta tốn sức suy đoán,” trên tay bác sĩ không biết khi nào có thêm một quyển sách, “Bọn họ có thể rất cố chấp, cũng có thể rất hư hỏng; trong mảnh đất tình yêu đen trắng rõ ràng, không có màu xám. Bọn họ tương đối rõ ràng đối với mục tiêu của mình, một khi đã thiết lập thì đi về phía trước.”
“Ừm, anh ấy luôn bày tỏ rõ ràng cảm giác của mình đối với phụ nữ, ghét, thích, hoặc là không ghét cũng chẳng thích… có điều,” Tử Mặc nghĩ tới Kiến Phi, “Ngoại trừ một người.”
“Người thuộc cung Bọ Cạp có giác quan thứ sáu rất mạnh mẽ, khả năng quan sát thần bí cùng với sức thu hút, thường làm việc bằng trực giác; mặc dù có năng lực quan sát nhạy bén, nhưng thường luôn dựa vào cảm giác để quyết định mọi thứ. Cung Bọ Cạp tính tình quả quyết mà không nhượng bộ, cũng rất hiếu thắng, đây là một loại tự đòi hỏi tự khắc phục, dùng sự không ngừng bổ sung cho H*m mu*n tận sâu trong lòng.
Về mặt tình cảm, bọn họ là mẫu người nhạy bén đa sầu đa cảm, nhưng lại lấy mình làm trung tâm, đối với quan điểm của người khác hoàn toàn không đáng để ý. Bình thường bọn họ thâm tình còn giàu tình cảm, tuy rằng bề ngoài trông rất bình tĩnh, tao nhã ôn hòa, nhưng bên trong là sóng cả mãnh liệt. Khi bọn họ quyết định hành động thì sẽ thể hiện ra sự dũng cảm tích cực, thuộc loại dám yêu dám hận.”
Tử Mặc ngơ ngác nhìn Tưởng Bách Liệt, nhưng đối với đoạn miêu tả về tình cảm kia, cô thật sự không tưởng tượng ra nổi…
“Tóm lại, cung Bọ Cạp là một cung có ý thức trách nhiệm mạnh mẽ, ý chí kiên cường, H*m mu*n chi phối mạnh mẽ, có bản năng giải thích độc đáo về bí ẩn của sinh mệnh, hơn nữa luôn luôn có ‘thể hỗn hợp’ phức tạp tế nhị tràn đầy sinh lực.”
Tưởng Bách Liệt khép sách lại, không khỏi cảm thán: “Bây giờ, tôi càng cảm thấy Hạng Phong là một người đàn ông không tệ —— cô chưa từng suy nghĩ lựa chọn anh ta sao?”
“Không có!” Tử Mặc thảng thốt trừng to mắt, “Đối với tôi, Hạng Phong giống như…giống như Tử Sinh vậy, là anh tôi, một người anh cả, tôi làm sao có tình cảm khác đối với anh ấy ngoài tình anh em chứ?”
“Được rồi được rồi, tôi chỉ nói thôi, nhìn hai anh em họ Hạng, tôi thiên về lựa chọn người anh.”
“…Tôi sẽ giúp anh chuyển lời cho Hạng Phong.”
“…Xin miễn. Nhưng cô có từng nghĩ tới không, nếu năm mười bảy tuổi người cô yêu không phải Hạng Tự, mà là Hạng Phong, cảnh tượng bây giờ sẽ như thế nào?”
“Tôi, từ trước đến nay, chưa từng nghĩ tới!”
Nhưng Tưởng Bách Liệt vẫn cứ lẩm bẩm: “Nói không chừng, con của hai người đã lên tiểu học rồi…”
“Tôi không thể nào yêu anh ấy!”
“Tại sao?” Anh ta rốt cuộc từ trong ảo tưởng trở về hiện thực.
“Bởi vì…bởi vì…hoàn toàn không có khả năng.”
“Ừm…” Tưởng Bách Liệt trầm ngâm, không ép hỏi cô, mà nói tiếp, “Thế tại sao bây giờ không yêu anh ta?”
“…Bác sĩ, yêu một người không phải là chuyện dễ dàng.”
“Vậy hiện tại cô đang yêu ai?”
“…”
“Hoặc là nói, hiện tại cô ‘vẫn còn’ yêu ai?” Trong ánh mắt anh ta lướt qua chút ương bướng và sắc bén.
“…” Tử Mặc hé miệng, muốn nói chút gì đó khiến mình dễ chịu, nhưng khi cô nhìn ánh mắt bác sĩ, lại cảm thấy chỉ có im lặng mới có thể chấm dứt sự khó xử của mình.
Tưởng Bách Liệt thu hồi ánh mắt sắc bén, một tay chống cằm, khóe miệng là nụ cười ôn hòa mà thản nhiên: “Tử Mặc, còn nhớ tôi từng hỏi cô, hiện tại cô cần cái gì không?”
“Nhớ…”
“Cô không cần trả lời tôi, cũng không cần trả lời bất cứ ai, chỉ cần bản thân cô biết là được rồi,” trong mắt anh ta là sự kiên định chân thật đáng tin, “Không bất cứ người nào có thể thay cô đi trên con đường mà cô nên đi, bởi thế, lời khuyên của tôi là: đừng sợ hãi, một khi hạ quyết tâm, thì hãy tự mình bước đi.”
“…”
Chiều nay, khi Tử Mặc quyết định tạm biệt, cô sực nhớ tới gì đó mà nhìn Tưởng Bách Liệt.
“?”
“Bác sĩ…anh có quên cái gì không?”
“Quên gì cơ?” Anh ta tỏ vẻ nghi hoặc.
“…Tủ lạnh của anh đó!”
“À…” Trong nháy mắt, ánh mắt Tưởng Bách Liệt trở nên u buồn, thấy mà đau lòng, “Nó bị giáo sư mượn đi rồi —— làm đạo cụ diễn thuyết.”
“Đạo cụ?”
“Ừm…”
“Vấn đề diễn thuyết là gì?”
“Sự hấp dẫn khó mở lời —— bàn về hình thức tôn thờ và cách trị tận gốc.”
Một tuần sau đó, Tử Mặc vì công việc nên chưa gặp lại Hạng Tự. Anh gọi điện thoại hẹn cô ăn cơm, cô luôn trả lời không rảnh, sau đó vội vàng cúp máy. Cô bỗng nhiên cảm thấy, có lẽ phụ nữ coi tình yêu rất nặng, nhưng tình yêu không phải là toàn bộ cuộc sống, khi cô hết sức chuyên tâm làm một việc nào đó, những yêu hận tình thù giữa cô và Hạng Tự đều tùy tiện bị ném ra sau đầu, trong đầu cô chỉ có một câu ——
Anh rốt cuộc làm sao vậy —— Đinh Thành?!
“Có thể cho tôi một nụ cười dịu dàng không…” Tử Mặc thử dẫn dắt anh ta trước ống kính, mà Đinh Thành hồi trước không cần cô tốn nhiều sức lực như vậy, chỉ cần cô đưa ra gợi ý, thậm chí làm động tác tay, anh ta có thể bày ra biểu tình và động tác mà cô muốn.
Nhưng mà, Đinh Thành vẫn lạnh mặt, chẳng thèm nhìn ai cả.
“Dừng một chút trước.”
Tử Mặc đứng thẳng lưng, khó hiểu nhìn người đàn ông trước mắt, cô nhìn xung quanh, chị Tiểu Cố không ở đây, thế là cô trầm tư vài giây, tự mình tiến lên.
“Anh muốn nói chuyện với tôi không?”
Anh ta quay mặt qua chỗ khác, dường như tâm trạng không tốt.
“Thế hôm nào chụp lại?”
“Ngại quá,” trợ lý của anh ta dè dặt nói, “Nội trong một tuần lịch làm việc kín hết rồi…”
“Đinh Thành,” Tử Mặc thấp giọng nói, “Tôi không biết anh đã xảy ra chuyện gì, nhưng đây là công việc hiểu không, công việc!”
“Tôi không cần cô tới dạy tôi nên làm thế nào…” Anh ta rốt cuộc dời tầm mắt về phía cô, gằn từng tiếng trả lời.
Bọn họ nhìn nhau một lúc, Tử Mặc đè nén lửa giận trong lòng, đi đến trước ống kính, khiến mình bình tĩnh trở lại. Cô nhìn anh ta từ phía xa xa, có thể cảm nhận được sự phẫn nộ của anh ta, giống như là sự phẫn nộ khi bị tổn thương, thế là cô bỗng nhiên không giận nữa.
Hạng Phong nói: chúng ta ai mà không như vậy chứ? Thỉnh thoảng làm một số chuyện khiến người khác chán ghét, nhưng nhiều lần nhận được sự thông cảm khoan dung…
Có lẽ, điều cô phải làm, điều duy nhất cô phải làm, cũng chỉ có những cái này thôi.
“Bị phụ nữ lừa sao?” Tử Mặc cúi đầu, xuyên qua ống kính máy ảnh nhìn Đinh Thành.
Anh ta bỗng nhiên đứng lên, trợn mắt nhìn cô, ánh mắt khiến người ta sợ hãi.
Cô vừa bấm nút chụp vừa nói tiếp: “Thật ra cũng không có gì ghê gớm, đừng tưởng rằng anh trẻ tuổi, đẹp trai, phụ nữ phải quỳ gối dưới sức hấp dẫn của anh. Trên thực tế, phụ nữ là động vật rất phức tạp…”
“Cô im miệng!” Anh ta gầm nhẹ.
“Phụ nữ chẳng phải là công cụ sinh động nhất khi các anh muốn phát tiết, cô ấy có tư tưởng của riêng mình, đương nhiên cũng có đủ loại cảm xúc,” cô dừng một chút, đối diện với khuôn mặt hung hãn của Đinh Thành chụp một hồi, rồi mới nói tiếp, “Phụ nữ có thể đối xử lạnh nhạt với anh một giây, giây tiếp theo lại yêu anh hết thuốc chữa; đương nhiên, phụ nữ cũng có thể tại một giây còn luôn miệng nói yêu anh, giây tiếp theo lại quyết định vĩnh viễn rời khỏi anh. Phụ nữ một khi yêu anh, có thể sống vì anh, ૮ɦếƭ vì anh, cũng có thể lặng lẽ đứng sau lưng anh, cho dù anh không nghe thấy, nhưng vẫn nhiệt tình kể ra tâm sự của mình —— nhưng đàn ông làm sao chưa từng nếm trải chứ.”
Đinh Thành nhíu mày, thất thần nhìn ống kính, hình như có rất nhiều cảm xúc, lại không thể nói ra.
“Thế nên đừng xem thường phụ nữ, họ là động vật phức tạp giống như đàn ông —— cũng là động vật giống như đàn ông khiến người ta vừa yêu vừa hận.”
Đinh Thành nhìn cô chằm chằm trong chốc lát, bỗng nhiên nản lòng cười khổ, gục đầu xuống, hít sâu một hơi, nói: “Thi Tử Mặc, thật là thua cho cô rồi…”
Tử Mặc ngẩng đầu, cắn môi, cười bất đắc dĩ: “Anh biết không, lúc nói những lời vừa rồi tôi rất lo lắng…”
“?”
“Tôi lo lắng cho anh thật ra là một người đàn ông đau lòng như vậy…”
Đinh Thành đảo mắt, khoanh tay: “Được rồi tôi nghĩ cô đạt được mục đích rồi, tôi sẽ phối hợp với cô, chỉ cần cô đừng nói những lời vô nghĩa nữa!”
“À,” cô khẽ cười nháy mắt mấy cái, “Bây giờ tôi lại thay đổi chủ ý, anh hãy làm động tác biểu tình mà anh muốn, tôi muốn thấy một Đinh Thành chân thật.”
“…Hiện tại? Ở đây?” Anh ta tỏ vẻ nghi hoặc.
“Chẳng lẽ anh muốn vĩnh viễn mệt mỏi vậy sao?” Cô nhìn anh ta, “Mỗi ngày từ khoảnh khắc anh bước ra ngoài thì đã đóng vai một người khác, chẳng lẽ anh không lo lắng có một ngày anh sẽ quên mất dáng vẻ ban đầu của mình sao?”
“…” Đinh Thành dường như đăm chiêu cúi đầu bước đi thong thả vài bước, lúc nhìn về ống kính, vẻ mặt anh ta trở nên nghiêm túc, “Cô lại thắng rồi…”
“Như vậy,” Tử Mặc cúi đầu, giống như nhà nhiếp ảnh chuyên nghiệp, dùng giọng điệu nghe ra rất thành khẩn, “Hôm nay anh rất chán nản à?”
“Đúng vậy…”
“Anh không muốn an ủi chính mình sao?”
Đinh Thành nhướn mày, nói: “Ý cô là…tự an ủi*.”
(*) cũng có nghĩa là ***
Nhân viên bên cạnh nhịn không được cười rộ lên.
Tử Mặc đứng thẳng trừng mắt liếc anh ta một cái, rồi cúi đầu: “Không! Ý tôi là an ủi chính mình, khiến bản thân trở nên vui vẻ một chút.”
“Tôi không biết nên làm như thế nào.” Anh ta thẳng thắn thành khẩn lắc đầu.
“Nhớ lại thời gian hạnh phúc khi hai người ở bên nhau —— đừng quan tâm mình đang ở đâu hoặc là đang làm gì, tha hồ lơ đãng là tốt rồi.”
“Có lẽ những ngày tháng đó đối với tôi là hạnh phúc, nhưng đối với cô ấy thì chẳng hề đáng kể thì sao?”
“Anh cần gì phải suy đoán tâm tư của cô ấy? Làm thế chỉ sẽ khiến anh rơi vào bất an và bực dọc vô cùng vô tận, thế nên anh chỉ cần đặt tay lên *** tự hỏi là được rồi.”
Đinh Thành nhíu mày, vẫn làm theo lời cô. Dần dần, sắc mặt anh ta trở nên dịu dàng, đường nét không còn cứng rắn, tựa như một con nhím thu gai của mình lại.
Tử Mặc nhấn nút chụp, bình thản nói: “Anh có từng nghĩ tới, bất cứ một mối quan hệ nào cũng có hạnh phúc, cũng có đau khổ. Xác suất là năm mươi năm mươi đấy, thế nên sẽ cảm thấy đau khổ cũng là chuyện rất tự nhiên, nhưng tương tự, anh cũng từ đó nhận được sự hạnh phúc, vậy là đủ rồi. Tại sao muốn lãng phí thời gian làm chuyện khiến bản thân không vui chứ, hãy để những thời gian đó trở nên vui vẻ không phải rất tốt sao?”
Đinh Thành đắm chìm trong suy nghĩ của mình thật lâu, không có gì quấy rầy được. Có lẽ giờ phút này, mỗi người ở đây đều bất giác nhớ lại một câu chuyện cũ nào đó, hoặc chỉ là một mẩu chuyện nho nhỏ, một phân đoạn, thậm chí là một gương mặt, chúng nó đại diện cho con đường đã từng đi qua, không phải hiện tại, cũng chẳng phải tương lai.
“Có lẽ hồi ức đau khổ không thể xóa bỏ, nhưng chúng ta ít nhất nên thử khiến bản thân nhớ lại, hãy mang theo tâm tình khoan dung, thông cảm, thế thì đau khổ có lẽ sẽ ít một chút, dũng khí đối mặt với tương lai sẽ nhiều một chút.”
Bỗng nhiên, Đinh Thành ngẩng đầu, lộ ra một biểu tình hơi ảm đạm, nhưng có thể gọi là tươi cười: “Có lẽ, cô nói đúng…”
Chiều nay, áp suất thấp giằng co mấy hôm nay rốt cuộc biến mất tại phòng chụp, khi kết thúc công việc, Đinh Thành đặc biệt đi sang, nhẹ giọng nói sau lưng cô câu “Cám ơn”.
Cô hí hoáy với máy chụp ảnh, lơ đểnh vẫy tay với anh ta, cho đến khi anh ta đi rồi, cô mới ngẩng đầu nhìn bóng lưng của anh ta, trong lòng chợt thổn thức một hồi.
Bắt đầu từ khi nào, cô đã học đóng vai của Tưởng Bách Liệt?
Những lời cô nói cho Đinh Thành nghe, có lẽ nào cũng là cô luôn muốn nói với chính mình, chẳng qua chưa từng có cơ hội?
Cô cất tất cả dụng cụ chụp ảnh vào trong ba lô, dọn dẹp một chút, sau đó lê bước mỏi mệt rời khỏi. Đã mấy tuần rồi cô chưa gặp Cố Quân Nghi, cô thường nhận được tin nhắn thông báo công việc, ngay cả gọi điện thoại cũng không có. Cô chưa từng oán trách Cố Quân Nghi, bởi vì cô chợt hiểu được một đạo lý: bất luận có bao nhiêu lý do khiến người ta khó hiểu, nhưng đây không phải là cuộc sống của cô, cũng không phải ở một bên đứng từ xa nhìn thấy cuộc sống của mọi người —— đây là cuộc sống của chính Cố Quân Nghi. Đau lòng cũng được, thương tiếc cũng được, mỗi người cuối cùng đều có sự lựa chọn của chính mình.
Ra khỏi tòa lầu, ánh đèn rực rỡ vừa phát sáng, tại thành phố này có một loại xinh đẹp ௱ô** lung, khiến cô muốn mình ẩn náu tại một góc nào đó, lẳng lặng ngẩn ngơ.
“Tử Mặc.”
Cô quay đầu lại, nhìn thấy Hạng Tự hai tay đút túi, đi về phía cô.
“Xong việc rồi?”
Cô ngơ ngác gật đầu.
“Em ăn tối chưa?”
Cô ngơ ngác lắc đầu.
Hạng Tự cười rộ lên, biểu tình lộ ra vẻ hồn nhiên chẳng hề hợp với tuổi tác: “Anh mời em ăn cơm, nhưng sau khi ăn xong em phải đưa anh về nhà.”
“…Nếu em nói với anh em hẹn người khác rồi?”
“Ai?” Anh tưởng rằng cô đang nói đùa, lơ đểnh hỏi, trên mặt còn lộ ra nụ cười tinh nghịch.
“Tôi.”
Vu Nhâm Chi xuất hiện ở phía sau Tử Mặc, sắc mặt bình tĩnh, giống như hoàn toàn không đặt đối thủ vào trong mắt. Tử Mặc không ngờ anh ta xuất hiện nhanh như vậy, thế nên cô lảo đảo một bước, anh ta vội vàng vươn tay đỡ lấy cô, lặng lẽ liếc nhìn Hạng Tự một cái.
Sắc mặt Hạng Tự chợt trầm xuống, trong mắt hiện lên chút vẻ không vui, anh kéo Tử Mặc đến góc tường, thấp giọng nói: “Em thật sự có hẹn với anh ta?”
“Ừ…” Cô gật đầu.
Anh nhíu mày, cụp mắt, dùng giọng điệu gần như khẩn cầu nói với cô: “…Có thể đừng đi không?”
“Hả?”
Hạng Tự nhếch khóe miệng, không tình nguyện lặp lại lần nữa: “Anh nói…có thể đừng đi không?”
Cô nhìn anh chằm chằm, ánh mắt nhìn thế nào cũng giống như đang cười trộm: “Không được, em và anh ấy đã lâu không gặp, hẹn nhau từ trước rồi.”
Hạng Tự cứng họng, tức giận lại không muốn phát tác: “Chúng ta cũng đã lâu không gặp…”
“Nhưng dù sao cũng phải có thứ tự trước sau chứ?” Vu Nhâm Chi vẫn giữ nụ cười.
Hạng Tự quay đầu lại trừng anh ta, trong mắt là địch ý chẳng hề che giấu.
“Ngày mai chúng ta lại hẹn gặp. Tạm biệt.” Tử Mặc nhẹ giọng nói với Hạng Tự. Sau đó cô đi đến bên cạnh Vu Nhâm Chi, lộ ra nụ cười, hai người cùng sánh vai rời đi.
Cô cảm thấy bước chân nặng nề, là bởi vì máy ảnh trong ba lô ư? Hay là ánh mắt đằng sau thiêu cháy người khác?
Cô rất muốn quay đầu nhìn anh, nhìn biểu tình trên mặt anh, còn có cặp mắt kia, bên trong sẽ có cái gì? Ghen ghét, nản lòng, bất an, phẫn nộ, hay là bi thương?
Cô muốn nhìn thấy Hạng Tự đó, Hạng Tự tại giờ phút này, đứng sau lưng cô.
“Đừng quay đầu lại,” Vu Nhâm Chi vươn tay choàng qua vai cô, “Bằng không em sẽ thua…”
“Thi Tử Mặc!” Âm thanh Hạng Tự vang lên phía sau, “Còn nhớ em nợ anh hai đồng xu không, em đã hứa làm hai việc cho anh, bây giờ anh đã nghĩ ra một việc —— đi với anh, ngay bây giờ!”
“Cậu cho là vẫn còn mười tám tuổi sao?” Ngay lúc Tử Mặc do dự có nên quay đầu lại không thì Vu Nhâm Chi đè vai cô, xoay người hét to với Hạng Tự.
Cô không khỏi hoảng sợ, nhìn khuôn mặt nghiêng của anh ta, nói không ra lời.
“Cậu cho là thế giới vẫn đơn giản chỉ cần cậu lên tiếng sẽ thay đổi ư? Không ai muốn làm bất cứ chuyện gì cho người khác, trừ phi là cam tâm tình nguyện —— thế nên xin cậu thu lại khuôn khổ kia đi, trái đất không phải vì cậu mới xoay chuyển.”
Tử Mặc bỗng nhiên có một cảm giác không thể nói rõ đối với Vu Nhâm Chi, anh ta thường làm chuyện khiến cô khó hiểu, nhưng mỗi chuyện đều khiến cô cảm động. Cô bắt đầu hoài nghi trực giác, hoài nghi người đàn ông trước mắt có thể thật sự yêu mình hay không…
“Đi thôi.” Vu Nhâm Chi quay người lại, đẩy cô đi tiếp. Cô không hề ngoảnh đầu lại, bởi vì giống như anh ta nói, quay đầu lại cô sẽ thua.
Hạng Tự ở sau lưng yên lặng nhìn bọn họ chăm chú, cô không biết trên khuôn mặt anh tuấn kia sẽ có biểu cảm gì, nhưng cô quyết định không suy nghĩ nữa.
Bọn họ lên xe taxi, xuyên qua thành phố chật chội. Có lẽ tình yêu không thể dùng thắng thua để cân nhắc, nhưng giữa trái tim và trái tim lại không nhịn được mà so đo. Trong mối quan hệ này, cô vẫn thua, thua hoàn toàn, thế nên cô ít nhất muốn thắng một lần, cho dù chỉ một lần cũng được.
“Em hối hận không?” Vu Nhâm Chi một tay chống đầu, thong dong nhìn cô.
“?”
“—— tìm tôi giúp đỡ.”
Tử Mặc mỉm cười, lắc đầu như trống bỏi, khiến Vu Nhâm Chi dở khóc dở cười.
Là cô nhờ anh ta tới, là cô nhờ anh ta giúp một việc, ở trong điện thoại cô nghiêm túc nói với anh ta: “Mặc dù tôi cảm thấy anh không thích tôi, nhưng tôi vẫn phải trịnh trọng nói, nếu anh không muốn giúp tôi, hoặc là tôi làm chuyện gì cũng sẽ tổn thương đến anh, xin anh hãy lập tức ngừng lại, tôi không muốn đánh mất một người bạn.”
Nhưng anh ta chỉ cười nhẹ một tiếng ở đầu dây bên kia, bình thản nói: “Tôi rất sẵn lòng giúp em chuyện này.”
Xe taxi dừng tại trước cửa một quán ăn chay, Vu Nhâm Chi thanh toán tiền, xuống xe trước. Tại cửa quán có khách đang xếp hàng, may mà anh ta đặt chỗ trước sớm, thế nên không cần chờ.
“Khẩu vị của anh…cách xa vạn dặm.” Tử Mặc đưa ra kết luận.
Từ quán ăn trấn nhỏ, phòng trà, nhà hàng tối om, tiệm vằn thắn, cho đến quán đồ chay, Vu Nhâm Chi tựa như một mỹ thực gia, luôn có thể khám phá ra nơi ăn uống đặc biệt.
“Con người cần thử nghiệm nhiều thứ, mới biết được cái gì thích hợp với mình.” Anh ta không để tâm nhún vai, sau đó bắt đầu gọi món.
“Bây giờ tôi đã tin chuyện xưa mà anh kể.” Chờ nhân viên phục vụ rời đi, Tử Mặc lập tức nói thêm.
“Chuyện xưa?”
“Anh đã kể, hồi anh còn trẻ cũng là loại người…tung hoành trong bụi hoa.”
“Không sao,” anh ta cười rộ lên, “Ý em muốn nói là ‘lãng tử’ phải không? Tôi không ngại đâu.”
“…”
“Mười năm trước, tôi còn ‘con trời’ hơn cả Hạng Tự, cho dù làm gì cũng đều thuận buồm xuôi gió.”
“Sau đó xảy ra chuyện gì?”
Anh ta nheo mắt, lặng lẽ nhếch khóe miệng: “Đã xảy ra một chuyện khiến tôi cảnh tỉnh.”
“Bị người ta vứt bỏ ư?” Sau khi hỏi xong, Tử Mặc cảm thấy quá đường đột. Vu Nhâm Chi chẳng phải Đinh Thành, anh ta kiên cường hơn, nhưng cũng tinh tế hơn.
“Có thể nói vậy…” Anh ta cầm tách uống một ngụm trà.
“Rất khó tưởng tượng…có người sẽ vứt bỏ anh…”
“Em không phải cũng vứt bỏ tôi sao?” Anh ta cười như không cười, “Thờ ơ với sự theo đuổi của tôi, lại còn muốn tôi giúp một việc quá lớn…”
“Tôi nói rồi, anh có thể dừng bất cứ lúc nào ——”
“—— chỉ đùa một chút, đừng tưởng thật.”
Nhân viên phục vụ bưng đồ ăn lên, miếng “thịt” dùng đậu chế thành trông rất sáng bóng, khiến người ta có khẩu vị.
“Em đoán cậu ta đang làm gì?” Lúc ăn được một nửa, Vu Nhâm Chi chợt hỏi.
“Hạng Tự?”
“Ừm…”
Tử Mặc nhai miếng “thịt bò” dai, đãng trí: “Có lẽ đi tìm Hạng Phong kể khổ…”
“Tôi ngược lại không cho là vậy…”
“Hạng Phong căn bản không hiểu phụ nữ, cốt truyện tình cảm nam nữ trong những tác phẩm của anh ta chỉ có học sinh tiểu học mới tin.”
Tử Mặc dở khóc dở cười: “Nhưng sách của anh ấy đều bán rất chạy.”
“Tôi thừa nhận, tại phương diện thu hút người khác anh ta rất thành công, nhưng nói đến quan hệ nam nữ, trên cơ bản tôi cảm thấy anh ta chỉ là một thằng ngốc.”
“…Uổng công Hạng đại ca luôn coi anh là bạn.” Cô chun mũi, tiếp tục tranh đấu với “thịt bò”.
“Để tôi đoán xem anh ta nói về tôi thế nào,” Vu Nhâm Chi đặt đũa xuống, khoanh tay tựa lưng vào ghế, “Anh ta nhất định cho rằng tôi rất tùy hứng.”
Tử Mặc nhìn anh ta một cái, không hề phản bác.
“Nhất định nói tôi luôn gây phiền toái cho anh ta, nhất là chuyện tôi tiết lộ trong tranh minh họa —— anh ta giống như cung nữ lải nhải trong ‘Ngàn lẻ một đêm’, không bỏ qua bất cứ cơ hội nào.”
Như vậy, Tử Mặc suy nghĩ, là thật có chuyện như thế?
“Cuối cùng, có phải tên kia còn nói bằng lòng làm bạn với tôi không, tôi không gì ngoài mặt ác tâm thiện, nếu đã ở cùng tôi nhiều năm như vậy, dứt khoát chấp nhận tiếp tục thôi.”
“Tại sao cùng một cuộc trò chuyện thốt ra từ miệng anh lại hoàn toàn không giống vậy…”
“À,” Vu Nhâm Chi cười nói, “Bởi vậy nhà văn vẫn có điểm hơn người của anh ta —— chính là có thể sử dụng phương thức khen ngợi để mắng chửi người.”
Tử Mặc bỗng nhiên cảm thấy Vu Nhâm Chi cũng không phức tạp như vậy, thậm chí đôi khi anh ta cũng có một mặt đáng yêu, khi anh ta thẳng thắn bộc lộ bản thân trước mặt người khác, ngược lại có tính trẻ con cởi mở.
“Tôi cảm thấy Hạng Phong cũng không nói đúng hết…” Cô nhịn không được nói.
“?”
“Anh ấy nói anh không biểu hiện hỉ nộ ái ố ra bên ngoài,” cô dừng một chút, suy nghĩ có nên đem những lời Hạng Phong nói kể lại cho anh ta, nhưng cuối cùng vẫn lấy dũng khí nói, “Anh ấy nói có lẽ anh sẽ lừa người khác bản thân cũng không biết —— nhưng tôi cho rằng anh chưa hẳn đáng sợ đến vậy.”
Vu Nhâm Chi lắng nghe lời nói của cô, không hề tức giận, chỉ thẫn thờ nhìn đủ loại đồ ăn thịt chế biến từ đậu trên bàn, im lặng không nói lời nào.
Không biết qua bao lâu, anh ta bỗng nhiên tươi cười khả ái nhìn Tử Mặc, dịu dàng nói: “Thật ra tôi cảm thấy…Hạng Phong nói đúng.”
Sau khi chia tay với Vu Nhâm Chi tại cửa quán ăn, Tử Mặc quay về dưới lầu công ty lấy xe, chín giờ chính là giờ cao điểm của xe taxi, cô đợi mười lăm phút, cuối cùng vẫn quyết định đi bộ.
Thật ra đoạn đường cũng không xa, chỉ cách hai ba khúc đường, người đi đường rất ít, gió thổi trên khuôn mặt, tâm trạng cô ngẩn ngơ, không khỏi bắt đầu suy nghĩ tâm sự.
Tưởng Bách Liệt thường hỏi cô một vấn đề thế này: Tử Mặc, cô muốn cái gì?
Cô không trả lời, nhưng trong lòng đã có đáp án từ lâu. Tính cách cô yếu đuối, sẽ vì một chút việc nhỏ mà cảm động, ý chí của cô không kiên định, thường thay đổi kế hoạch giữa chừng, cô chỉ nhớ điểm tốt của người khác, quên mất điểm xấu của họ, cô không giỏi truyền đạt cảm xúc trong lòng mình, cũng không để ý bị người ta hiểu lầm.
Trong quá trình trưởng thành, cô đã từng từ bỏ rất nhiều thứ, hoặc là, cô gần như chưa từng đi tranh thủ, bởi vì cô không cần. Chỉ có một chuyện cô kiên trì, chính là Hạng Tự —— người đàn ông khiến người ta yêu hận đan xen, người đàn ông tưởng rằng cô muốn thay lòng.
Nhưng thật ra…cô chưa bao giờ từ bỏ.
Cô vẫn muốn thay đổi tình huống hiện tại, nhưng không có cách nào lấy dũng khí, cho đến khi đêm đó anh xé rách chiếc váy của cô, cô mới ý thức được, nếu cô không làm chút gì đó, có lẽ cô vĩnh viễn không thoát khỏi câu thần chú này —— có lẽ cả đời đều phải làm “vật cưng” của anh.
Cô bỏ nhà đi, đề nghị chia tay, hoặc dọn đến nhà Tử Sinh, tất cả mọi chuyện không phải bởi vì cô quyết định từ bỏ Hạng Tự —— mà là, cô không thể vứt bỏ bản thân.
Cô không muốn làm “vật cưng” của anh nữa, “Sư tử” sẽ không khuất phục làm “vật cưng” của “Cừu”.
Cô thành công…ít nhất tạm thời xem ra là thành công. Nhưng cô không hề cảm thấy vui sướng, ngược lại bắt đầu tự hỏi. Rốt cuộc “yêu” là cái gì chứ?
Cô luôn cảm thấy, sự dung túng, tự trấn áp, quật cường độc đoán của cô, cũng tạo thành đầu sỏ gây nên mọi chuyện. Tình yêu của cô khiến người ta lún sâu, cũng khiến người ta ngạt thở.
Lần đầu tiên, cô không phân biệt rõ ràng mình làm vậy là đúng hay sai, rốt cuộc có nên tiếp tục hay không.
Gió thu đêm phả vào cổ, khiến người ta không khỏi rụt vai. Tử Mặc ngẩng đầu nhìn ánh trăng trên bầu trời u ám, một cảm giác buồn bã tự nhiên nảy sinh.
Phía sau có tiếng bước chân đứt quãng, cô không để ý, cho đến khi cô vì đuổi kịp đèn xanh mà chạy qua, mới phát hiện người kia vẫn đi theo cô, cô đi nhanh, người đó cũng đi nhanh, cô đi chậm, người đó cũng đi chậm.
Tử Mặc lấy làm kinh hãi, trái tim đập mạnh, cô vốn muốn đi đường tắt nên chọn con đường nhỏ vắng vẻ này, lúc này đèn đường lờ mờ, bên cạnh ngoại trừ thỉnh thoảng có xe chạy qua thì gần như không thấy bóng người. Vỉa hè và nhà lầu xung quanh cách nhau một vành đai xanh thật to, cô không tìm thấy bất cứ con đường nào gần nhất có đèn, cô chỉ đành nhanh bước hướng về khúc đường náo nhiệt.
“Cô ơi,” bỗng nhiên, người phía sau dừng bước chân, sau đó lại đuổi theo, “Cô ơi…”
Tử Mặc sợ đến mức chạy nhanh, cô đã nhìn thấy tòa nhà của công ty, hầu như có thể nói là gần trong gang tấc, chẳng qua vẫn cách mấy con đường.
“Cô ơi!” Đó là một người đàn ông, âm thanh hùng hồn, nhìn thấy cô chạy nhanh, người đó cũng chạy theo.
Cô chạy qua con đường yên tĩnh, dần dần lực bất tòng tâm, trái tim đập dồn dập, tay chân cũng bủn rủn mất sức.
Trong mờ tối, cô chạy đến cửa sau bãi đỗ xe, có một người tựa vào tường ***, nhìn thấy cô từ xa chạy tới, kinh ngạc kêu một tiếng: “Sư tử!”
Anh tiến một bước về phía trước, đứng dưới đèn đường, cau mày, như là nghi hoặc rốt cuộc có phải là cô không?
Tiếng bước chân phía sau vẫn đuổi sát theo sau, trong tình thế cấp bách, Tử Mặc kêu to: “Có người đuổi theo em!”
Sau đó, cô không biết lấy sức lực từ đâu, bước chân tăng tốc, chạy cực nhanh không hề do dự nhào vào lòng Hạng Tự, nước mắt tràn mi.
Đầu tiên Hạng Tự gần như ôm chặt lấy cô, anh nghiêng người, quay đầu nhìn người đuổi theo, giống như tỏ vẻ chuẩn bị chiến đấu bất cứ lúc nào.
“Cô ơi…cô ơi…” Người kia cũng dừng bước, vừa thở hổn hển vừa nói, “Cô làm rớt chìa khóa xe…”
“?!” Tử Mặc kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt chất phác của người đàn ông, rồi lại nhìn Hạng Tự, hai má đầy nước mắt trông chậm chạp mà cứng ngắc.
Hạng Tự thở ra một hơi, buông cô ra, đi qua cầm lấy chìa khóa xe trong tay người kia, sau khi mãi nói cảm ơn thì mới xoay người trở lại trước mặt cô.
“Này,” anh dở khóc dở cười vươn tay lau nước mắt cho cô, “‘Lão già’ kia không biết phát huy phong độ quý ông sao? Lại để em đi về một mình!”
“…Là em bảo anh ấy không cần đưa về.” Trái tim cô vẫn đập rất mạnh.
Anh ôm lấy khuôn mặt cô, cúi đầu nhìn cô kỹ càng, nói: “Nghe này, cho dù em ra ngoài với ai cũng được, nhưng đừng làm chuyện khiến anh lo lắng được không?”
Có vài giây như vậy, cô không nói ra lời, dưới ngọn đèn sáng choang, sắc mặt anh nghiêm túc như vậy, tựa như mắt thấy người yêu dấu rời khỏi nhưng lại là hoàng tử ếch không thể tránh được.
Cô nhớ tới Thế Phân nói một câu với cô: trước khi gặp được hoàng tử chân chính, phụ nữ không biết phải hôn bao nhiêu con ếch.
Cô chưa từng hôn con ếch nào, bởi vì, ngay từ lần đầu tiên cô đã gặp được hoàng tử…mặc dù là một hoàng tử xấu xa.
“Bây giờ anh rất muốn hôn em…” Hạng Tự bỗng nhiên nói, “Được không?”
Tử Mặc dùng sức lực rất lớn mới đem động tác “gật đầu” đổi thành “quay mặt qua chỗ khác”. Ng'n t anh cứng đờ, vẫn chầm chậm buông ra.
Cô cụp mắt, theo bản năng cảm thấy rằng, còn chưa phải lúc.
“Đồ ngốc,” anh sờ đầu cô, âm thanh hơi chua chát, “Đi thôi, anh đưa em về, xe em ngày mai tự em lại đến lấy.”
“Ờ…” Cô hít mũi, cầm lấy chìa khóa xe, bỏ vào ba lô.
Cách lâu như vậy, ngồi tại vị trí phó lái trên xe anh lần nữa, Tử Mặc có ảo giác dường như đã mấy đời. Tấm đệm vốn luôn tràn ngập mùi nước hoa khác nhau đã bị lấy đi, chỉ có lớp da màu đen bên ngoài, trong xe là mùi TL hòa lẫn với mùi nước hoa Hạng Tự chuyên dùng, khiến cô không khỏi ngẩn người.
Xe chạy trên đường cao tốc, Tử Mặc bỗng nhiên có phần muốn khóc, cô liền quay đầu hạ cửa kính xe xuống, nhìn ra bên ngoài.
“Em thật sự thích anh ta ư?” Không biết qua bao lâu, Hạng Tự cất tiếng cứng nhắc, “Ý anh là, ‘lão già’ kia…”
Cô bĩu môi, nhịn không được nói: “Anh thật không lễ phép, ‘lão già’ gì hả…”
“Trọng điểm không phải chỗ này.” Anh nghiến răng nghiến lợi.
Thế thì, trọng điểm ở “Em thật sự thích anh ta ư”?
“Bây giờ em không muốn trả lời vấn đề này.” Tử Mặc lặng lẽ lau ánh mắt.
“…Anh ta rốt cuộc tốt chỗ nào?” Hạng Tự có phần không vui.
“Chuyện này không có quan hệ đến tốt hoặc xấu, yêu một người không cần lý do nào cả.” Cô luận bàn.
Hạng Tự im lặng, qua một hồi lâu mới thốt ra một câu: “Như vậy em thật sự yêu anh ta?”
Tử Mặc bất đắc dĩ đảo mắt khinh thường, không muốn tiếp tục chủ đề chẳng có ý nghĩa này nữa, thế là cô chăm chú nhìn phong cảnh hai bên đường cao tốc, điều chỉnh cảm xúc của chính mình.
Xe mau chóng chạy đến dưới lầu nhà Tử Sinh, Tử Mặc nhớ tới sự cố đêm nay, nhớ mình nhào vào trong lòng Hạng Tự khóc lóc, cô không khỏi lúng túng, mau chóng cởi dây an toàn, nói tiếng “Tạm biệt”, xoay người muốn xuống xe.
“Này!” Hạng Tự bỗng nhiên túm lấy cánh tay cô, chần chờ mà hung hăng nói, “…Việc anh ta có thể làm vì em, anh cũng làm được —— bởi vậy, để anh ta gặp quỷ đi!”
Tử Mặc buồn cười thở dài, giãy khỏi tay anh: “Em tưởng rằng anh ít nhiều có phần thay đổi, không ngờ vẫn như xưa…”
Nói xong, cô không cho anh bất cứ cơ hội phản bác nào, cô trực tiếp xuống xe, đi vào tòa nhà.
Có thể nào anh vẫn coi cô như là “vật cưng” không, chẳng qua, là một con vật cưng rất có khả năng về nhà người khác mà thôi?
Đôi khi cô rất muốn bổ đầu Hạng Tự ra, nhìn xem trong đó rốt cuộc có những gì?
Dựa theo lịch trình, mấy ngày tiếp theo Tử Mặc không có công việc, nhưng sáng hôm sau cô vẫn đến công ty, bởi vì xe đỗ ở dưới lầu công ty. Từ đằng xa, cô nhìn thấy Cố Quân Nghi đi vào tòa nhà, đắn đo nhiều lần, cô vẫn theo lên.
Người đến người đi trong hành lang, Tử Mặc gọi tên Cố Quân Nghi, nhưng chị ta không hề phản ứng, tự mình đi vào văn phòng. Tử Mặc bước nhanh qua, gõ cửa, không ai trả lời, cô gõ lần nữa, vẫn không trả lời, thế là cô nhịn không được đẩy cửa vào, Cố Quân Nghi đứng trước cửa sổ, một mình lặng lẽ ***, hình như suy nghĩ tâm sự.
Tử Mặc đứng đó, không biết có nên làm phiền chị ta không, nhưng trong lòng lại có một âm thanh nói: nói chuyện với chị ấy đi…
“Đóng cửa lại đi.” Cố Quân Nghi không quay đầu lại.
“Ơ?”
“Chị nói đóng cửa.”
Tử Mặc vội vàng trở tay đóng cửa lại, âm thanh ồn ào biến mất, cả phòng im lặng đến đáng sợ.
“Em không ghét chị sao…” Cố Quân Nghi vẫn không quay đầu lại, chỉ là *** liên tục.
“Em không ghét chị…” Tử Mặc lúng túng cúi đầu, “Ngay từ đầu em…cảm thấy không thể nào chấp nhận được, bởi vì em cho rằng chị rất hạnh phúc, không nên phụ lòng Trần Tiềm…”
“Thế hiện tại thì sao?”
“Hiện tại…em vẫn cảm thấy, chị không nên phụ lòng Trần Tiềm, nhưng mà…” Cô dừng một chút, “Em cũng biết, mỗi người đều có quyền lựa chọn cuộc sống của chính mình, cho nên em không có tư cách nhận xét về chị…”
Cố Quân Nghi dập tắt ***, xoay người, mỉm cười dịu dàng: “Tử Mặc, em rất lương thiện.”
“…”
“Chị đã chia tay với anh ta.”
“?”
“Cái người đàn ông mà em từng nhìn thấy bọn chị ôm nhau.”
“A…” Trong lòng Tử Mặc thổn thức, lại không biết nên nói những gì.
“Rất bất ngờ sao?”
“Không, không phải…” Cô cúi đầu, mím môi, dè dặt hỏi, “Nhưng mà, chị có yêu anh ta không?”
“…Chị nghĩ, chị không yêu anh ta.” Khi nói lời này, biểu tình trên mặt Cố Quân Nghi là vẻ bất đắc dĩ và áy náy nhàn nhạt.
“Thế tại sao…”
Cố Quân Nghi chẳng nói gì, chỉ là vội vàng châm một *** khác, Ng'n t hơi run rẩy. Qua một hồi lâu, chị ta mới bình tĩnh nói: “Chị rất ích kỷ, chị chỉ là…muốn tìm về loại cảm giác kia thôi.”
“?”
“Loại cảm giác ‘mình vẫn còn rất quan trọng’.”
“Nhưng tại sao, Trần Tiềm chẳng phải rất yêu chị ư?”
“Đúng vậy, đúng vậy, chị cũng rất yêu anh ấy.” Ng'n t Cố Quân Nghi run rẩy dữ dội, trong mắt tràn đầy nước mắt, nhưng vẫn không chảy xuống.
“…”
“Nhưng mà Tử Mặc, khi em cùng một người yêu nhau mười mấy năm trời, rất nhiều lúc đã không còn loại cảm giác rung động. Hai người chỉ im lặng nhìn nhau, mặc dù có một loại hạnh phúc đầy tràn, nhưng chẳng có rung động gì cả.”
“Nhưng chị làm vậy tổn thương đến hai người… Nếu như bọn họ đều yêu chị.”
“Đúng vậy, có lẽ…” Cố Quân Nghi vươn tay lau nước mắt.
“…”
“Em có biết anh ta là ai không?” Cố Quân Nghi đột nhiên hỏi.
Tử Mặc nhíu mày, trong đầu cô chỉ có một bóng dáng, bóng dáng mơ hồ. Buổi chiều đó, ở trong mờ tối cô chỉ kịp nhìn thấy khuôn mặt của Cố Quân Nghi, cô không biết đó là ai, cô chỉ có thể khẳng định —— đó không phải Trần Tiềm!
Nhưng trong đầu cô lại bỗng nhiên thoáng hiện một người, sự quật cường bá đạo thẳng thắn thành khẩn và yếu đuối của anh ta…
“Là Đinh Thành?” Cô gần như thốt ra.
Ng'n t Cố Quân Nghi vẫn run rẩy, nhưng khóe miệng đã có nụ cười khổ bất đắc dĩ: “Đúng rồi…”
“A…” Lúc này, Tử Mặc lại không nghĩ đến Đinh Thành, mà là Hạng Tự.
Cô chỉ thình lình nhớ tới Hạng Tự từng nói với cô: bởi vì cuối cùng anh biết được, anh ta không phải mẫu người của em —— em cũng chưa bao giờ là mục tiêu của anh ta.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc