Bạch Dương & Sư Tử - Chương 08

Tác giả: Xuân Thập Tam Thiếu

Xử nữ

Tử Mặc ngồi ở bệ cửa sổ, ngẩng đầu nhìn sao trời bên ngoài, căn hộ của Tử Sinh nằm ở lầu ba, so với tòa nhà ba mươi hai tầng cao cao tại thượng kia, có vẻ thấp như vậy, cô giống như từ đám mây ngã xuống mặt đất. Mọi thứ, từ hư ảo trở nên chân thật.
Cô nhớ tới mấy hôm trước Hạng Tự nói với mình, cô không khỏi quay lại phân cảnh này lần nữa dưới đáy lòng.
Cuối cùng của ngày hôm đó, cô chỉ thản nhiên kéo khóe miệng, sau đó xoay người bỏ đi.
Cô thế mà trở nên dũng cảm như vậy, đến mức…không hề chùn bước. Anh nhất định cảm giác được, cô dứt khoát kiên quyết muốn rời khỏi anh?
Thế thì anh có sợ không? Sợ sự thay đổi này trong cuộc sống. Hay là nói, anh thật sự giống như lời anh nói…
Cô không thể nào phân biệt, cho nên lựa chọn bỏ đi trước.
Thế Phân nhắn lại trong hộp thư thoại của cô, hẹn cô đến phòng trà lần trước, cô vốn định nói đổi chỗ khác, nhưng ma xui quỷ khiến vẫn đồng ý.
Cô đậu xe tại vị trí mình thường hay đậu ở ga ra ngầm chung cư, vị trí bên cạnh của Hạng Tự vẫn trống rỗng.
Trong vài phút, cô cứ cân nhắc, nếu ăn xong trở về, nhìn thấy Hạng Tự ở chỗ này chờ cô, cô nên làm gì đây. Nhưng khi xuống xe, đóng cửa xe, cô lại suy nghĩ lạc quan, có lẽ khi ấy anh còn chưa trở về.
Nhưng mới đi được vài bước, Tử Mặc liền nhìn thấy Hạng Tự lái chiếc xe việt dã màu đen của anh, dừng thẳng trước mặt cô.
“Sư tử,” anh từ cửa kính ló đầu ra, sắc mặt không nói rõ là ngạc nhiên hay vui sướng, “Em dọn về hả?”
Cô lắc đầu, không nói lời nào.
“…Em chờ anh một chút.” Anh đi đỗ xe, như là có gì muốn nói với cô.
Cô lùi hai bước, bỗng nhiên xoay người sải bước chạy đi, đã lâu rồi cô không chạy như vậy, từ sau khi tốt nghiệp đại học. Đằng sau là tiếng gào của Hạng Tự: “Này! Đừng đi!”
Nhưng cô chạy càng nhanh hơn, ra khỏi ga ra, không để ý đèn xanh đèn đỏ trên vỉa hè, lập tức chạy vào phòng trà kia.
Khi cô ngồi xuống chỗ, vẫn còn thở hổn hển, Thế Phân và Kiến Phi kinh ngạc nhìn cô, nói đùa rằng cho dù cô đến muộn một tiếng cũng không bắt cô thanh toán, cô chỉ có thể cười xấu hổ.
“Cậu biết không,” Thế Phân vừa nói, vừa đẩy ly trà chanh đá đến trước mặt Tử Mặc, “Ban nãy bọn tớ nói về Hạng Phong, tiết mục radio do anh ấy và Kiến Phi dẫn chương trình hiện tại đã trở thành tiết mục đạt tỉ suất nghe đài cao nhất toàn bộ hệ mặt trời, bởi vậy tớ nghĩ rằng có lẽ anh ấy vì hiệu quả của tiết mục nên mới đối đầu gay gắt, cậu nói xem?”
“Anh ấy sẽ không,” Tử Mặc lắc đầu, thở dốc, “Quan tâm đến hiệu quả của tiết mục.”
“Tớ nói rồi,” Kiến Phi gật đầu, “Anh ta căn bản là một người mang chủ nghĩa đàn ông lòng dạ hẹp hòi!”
Tử Mặc lại lắc đầu, uống một hớp trà, nói: “Anh ấy cũng không phải là người lòng dạ hẹp hòi.”
“…”
“Tớ nghĩ có lẽ giữa hai người có sự hiểu lầm nào đó.” Cô chỉ đành cười khổ giải thích.
“Hiểu lầm giữa tớ và anh ta rất sâu.” Kiến Phi mặt không biểu cảm.
“Đàn ông thường thường là vậy, khiến người khác không thể đoán được…”
Tử Mặc nói xong câu đó thì đột nhiên trầm tư, đến khi lấy lại tinh thần cô mới phát hiện Thế Phân và Kiến Phi đều tỏ vẻ tò mò nhìn cô.
Nhưng ánh mắt của hai cô mau chóng bị thứ khác thu hút, cô không khỏi nhìn theo tầm mắt của hai cô, lại trông thấy một cặp mắt mang theo ý cười.
“Sao ăn uống ở đây mà không gọi tớ.” Hạng Phong ngồi xuống bên cạnh Tử Mặc, sắc mặt tự nhiên.
Cô bất giác muốn lùi về sau, nhưng phát hiện đằng sau là một vách tường, cô bị anh chắn ở bên trong ghế, không có đường trốn.
“Đây là Women’s Talking tại phòng trà ven đường, không thích hợp với cậu.” Thế Phân một tay chống cằm, cười khanh khách nhìn Tử Mặc, rồi nhìn Hạng Tự, cuối cùng trao đổi ánh mắt với Kiến Phi.
“Sao thế chứ,” Hạng Tự cũng cười, dáng vẻ nhiệt tình hiếm thấy, “Tớ rất sẵn lòng lắng nghe các cậu nói chuyện.”
Tử Mặc còn chưa kịp ngăn cản, Thế Phân đã nói: “Bọn tớ đang nói về anh trai cậu Hạng Phong.”
“Ồ…” Hạng Tự vừa tròn miệng thành hình chữ O, vừa lặng lẽ đặt cánh tay lên sau lưng ghế của Tử Mặc, “Lương Kiến Phi, cậu thực sự bạo gan, từ khi tớ sinh ra đời đến nay cậu là người phụ nữ đầu tiên có thể chọc anh tớ phát cáu.”
“Rốt cuộc tớ đã làm gì chứ?!” Kiến Phi trừng mắt nhìn, tỏ vẻ vô tội.
Hạng Tự nhún vai: “Anh ấy là một người rất quái đản —— nếu không cũng sẽ chẳng đi viết loại tiểu thuyết trinh thám quỷ dị này —— cho nên đừng dùng tư tưởng của người thường để đánh giá anh ấy, lúc cậu cho rằng anh ấy sẽ tức giận thì anh ấy cố tình không để ý, lúc cậu cho rằng anh ấy sẽ không để ý thì trong lòng anh ấy đã sớm tức giận muốn ૮ɦếƭ rồi. Nhưng có một điểm tớ cảm thấy khó tin…”
“?”
“Hạng Phong là một tên đa mưu túc trí, anh ấy sẽ không biểu lộ hỉ nộ ái ố trên mặt, nếu anh ấy ghét cậu, anh ấy vẫn sẽ đối tốt với cậu, lịch thiệp, có phong độ, sau đó nhân cơ hội nào đó sẽ ung dung thản nhiên diệt trừ cậu, mà sẽ không như bây giờ ở trước công chúng tranh cãi với cậu.”
“Cho nên tớ đã nói,” Thế Phân tỏ vẻ khẳng định, “Anh ấy là vì hiệu quả của tiết mục mà.”
Hạng Tự huơ huơ ngón trỏ: “Anh ấy không quan tâm đến hiệu quả của tiết mục đâu.”
Thế Phân và Kiến Phi ngẩn người, sau đó cười ha ha, không hẹn mà cùng nói: “Lời của cậu, y chang Tử Mặc vừa nói ban nãy…”
Hạng Tự quay đầu nhìn Tử Mặc, nụ cười trên mặt dịu dàng lại kỳ lạ, thật giống như dưới cảm xúc kín đáo này cất giấu một trái tim cảm động.
“Này,” Thế Phân nhịn không được nói, “Cậu đừng tùy tiện đem chiêu thức tán gái của cậu dùng trên người Tử Mặc của bọn tớ.”
“Tại sao?” Anh quay đầu, trên mặt vẫn còn giữ nụ cười, nhưng sắc mặt lại rất nghiêm túc, “Tớ đang theo đuổi cô ấy.”
Hai người ở đối diện lắng tai nghe đương sự thừa nhận, ngược lại kinh ngạc nói không nên lời.
Một lát sau, Thế Phân mới cười nói: “Chẳng buồn cười tí nào, trò đùa của cậu không vui chút nào.”
“?”
“‘Trình độ’ của cậu cao như vậy, Tử Mặc của bọn tớ hoàn toàn không phải đối thủ của cậu.”
“Ai nói,” Hạng Tự cụp mắt, nhìn lát chanh màu vàng nổi bồng bềnh trong ly nước trà màu nâu, nụ cười trên mặt đã mất đi một nửa, dùng giọng điệu nửa thật nửa đùa nói: “Cô ấy rất khó theo đuổi, là nan đề hóc 乃úa nhất trong cả đời tớ…”
Tử Mặc có phần mất tự nhiên quay mặt qua chỗ khác, không biết nên nói gì mới tốt.
Có lẽ giống như Thế Phân nói —— cô hoàn toàn không phải đối thủ của anh.
Bữa ăn trôi qua trong tiếng cười nói, đối với người khác có lẽ là một hồi ức tốt đẹp, nhưng đối với Tử Mặc lại giống như một loại cực hình.
Nhưng Hạng Tự không hề chạm vào cô, cũng không thốt ra lời khiến cô lúng túng, bọn họ giống như bạn bè bình thường duy trì khoảng cách nhất định, thế nhưng ánh mắt anh nhìn cô, lại nhiệt tình gấp mấy lần so với bạn bè bình thường.
Ra khỏi phòng trà, tạm biệt Thế Phân và Kiến Phi ở cửa, Tử Mặc suy nghĩ, vẫn quyết định cùng Hạng Tự quay về ga ra lấy xe.
“Em có thể đừng dùng hộp thư thoại được không? Anh không thích nói chuyện với máy móc.” Hạng Tự đút hai tay vào túi, cúi đầu, giống như đứa trẻ đá hòn đá nhỏ trên mặt đất.
“…Nhưng có một số cuộc gọi em không muốn nhận.” Tử Mặc lấy dũng khí nói.
“…Thế thì hãy hứa với anh, nếu anh gọi cho em, em không bắt máy thì anh sẽ không gọi nữa.”
“…” Cô xoay đầu, nhìn ngọn đèn ở phía xa xa, không có trả lời.
Bỗng nhiên, bước chân cô đạp trúng khoảng không, trước mắt là vằn đường đi bộ sáng trưng, cô cảm thấy mình sẽ ngã xuống giữa đường, khóe mắt nhìn thấy ánh đèn không ngừng lấp lóe, cô hơi mù mờ, như là không có tri giác, cô nhớ đến cảnh tượng mình bị ᴆụng xe nhiều năm về trước, hồi ấy cô không hề cảm thấy đau đớn, chỉ lo nhìn hộp bánh kem lạnh bay trong không trung, muốn bắt lấy như không được, bất lực như vậy…
Có người nắm lấy tay cô từ phía sau, kéo cô trở về, một chiếc xe gầm rú chạy qua trước mặt, cô cảm thấy tóc mái bị thổi mạnh bay tứ tung, sau đó cô đã được một vòng tay ấm áp và run rẩy vây quanh, cô còn chưa lấy lại tinh thần, chỉ theo trực giác rụt bả vai, xung quanh là hơi thở mà cô quá quen thuộc.
Chiếc cằm có râu của Hạng Tự tì trên đỉnh đầu cô, cô không cần chăm chú lắng nghe vẫn có thể cảm giác được nhịp tim anh đập thật mạnh.
Cô muốn khóc, nhưng nước mắt lại không rơi xuống.
“Sau này đừng như vậy nữa…” Hạng Tự thấp giọng nói, còn tựa như chưa thoát khỏi sự hoảng sợ ban nãy, “Anh biết anh không có tư cách yêu cầu em điều gì, nhưng mà…anh không muốn trải qua cơn ác mộng kia nữa, không ai muốn cả!”
“Thế nhưng…” Trong sự yên tĩnh của tiếng ồn ào, cô nghe được âm thanh của mình, “Em đã từng trải qua rất nhiều cơn ác mộng. Nhiều đến nỗi…bản thân em cũng không nhớ rõ. Mỗi lần tỉnh lại, nhìn thấy gương mặt anh ở bên cạnh em, em tưởng rằng ác mộng sẽ qua đi, nhưng thật ra không có.”
Anh ôm chặt cô, không nói gì, cô không nhìn thấy vẻ mặt của anh, nhưng cảm giác được ngón tay anh đang run rẩy.
“Bởi vậy, ác mộng sẽ khiến người ta trưởng thành,” cô dùng giọng điệu nhẹ nhàng đến nỗi mình cũng không ngờ, “Thỉnh thoảng mơ thấy ác mộng cũng không có hại.”
Nói xong, cô thử đẩy anh ra, nhưng làm sao cũng không giãy ra được. Đợi đến khi cô không vùng vẫy nữa, anh ngược lại nới lỏng tay.
À… Đời người, chính là tràn ngập sự ngoài ý muốn.
Người thầy giúp đỡ Tưởng Bách Liệt thoát khỏi ý nghĩ tự vẫn, cuối cùng lựa chọn chấm dứt cuộc sống của mình; Tử Mặc vì sùng bái và hâm mộ Cố Quân Nghi mà trở thành nhà nhi*p ảnh, nhưng bản thân Cố Quân Nghi lại từ bỏ; Kiến Phi và Hạng Phong khi đang trực tiếp thì tranh cãi một trận, không ngờ tiết mục lại có tỉ suất nghe đài cao nhất; Đinh Thành luôn tỏ vẻ hòa nhã trước ống kính, trên thực tế tính tình rất tệ, khiến người ta chán ghét, nhưng đôi khi anh ta sẽ có một mặt trẻ con hoặc thẳng thắn thành khẩn; Trần Tiềm khi thi đấu không hề nhẹ tay với đối thủ lại có thể tha thứ mọi việc mà người anh ta yêu làm ra, kể cả phản bội và tổn thương; Tử Sinh luôn gây rối hồi thiếu niên, sau khi trưởng thành lại trở nên đáng tin cậy như vậy, có thể làm chỗ dựa; còn có Vu Nhâm Chi khiến người ta không thể nắm bắt, cô thấy anh ta càng giống một bậc trưởng bối, mà không phải là một người theo đuổi.
Có lẽ mỗi người đều trải qua sự ngoài ý muốn thế này hay thế khác, mà sự ngoài ý muốn của cô, đều vì Hạng Tự mà bắt đầu, cũng vì anh mà chấm dứt. Có đôi khi cô sẽ cảm thấy mình là một vật phụ thuộc, thế nên anh chưa bao giờ để ý.
“Em đi đây, tạm biệt…” Câu nói tạm biệt còn chưa nói xong, đèn đỏ của vằn đường đi bộ cũng đã biến thành đèn xanh, Tử Mặc xoay người, sải một bước, nhưng bị Hạng Tự nhẹ nhàng bắt lấy cổ tay.
Họ nhìn nhau, tựa như muốn nhìn thấy gì đó từ đáy mắt đối phương, cuối cùng, anh chẳng nói lời nào chỉ nắm tay cô, đi qua vằn đường đi bộ thật dài, đến dưới lầu chung cư.
“Nhớ đừng dùng hộp thư thoại nữa,” Hạng Tự dừng bước, buông tay ra, “Lái xe cẩn thận.”
Nói xong, anh kéo ra một nụ cười thản nhiên, xoay người đi lên lầu.
Thì ra…anh chỉ dắt cô qua đường mà thôi.
Cô bỗng nhiên có một ảo giác, bọn họ trở về năm mười bảy tuổi, hình như cô nhìn thấy một bóng lưng quật cường mà cô độc, rất nhiều lần cô đi theo sau anh, đi qua một ngã tư đường một vằn đường đi bộ, cô hy vọng anh có thể nắm tay mình biết bao, nhưng anh không có.
Thế nên, anh đang bù đắp sao?
Hay là, người nắm tay cô ban nãy, thật ra là một Hạng Tự khác.
“À, rốt cuộc không cần nhắn lại cho em nữa, sau đó chỉ âm thầm chờ trả lời,” trong điện thoại, Vu Nhâm Chi nói, “Nhưng kỳ thật tôi ngầm hưởng thụ quá trình này một chút.”
“?”
“Giống như trở về thời sử dụng máy nhắn tin, sẽ khiến tôi cảm thấy mình trẻ lại.”
Tử Mặc bật cười, cô đã cài đặt di động trở lại như cũ, người đầu tiên gọi tới là Vu Nhâm Chi.
“Tôi không biết hành động nhỏ bé này lại có tác dụng lớn đến vậy.”
“Tối nay em rảnh không?” Anh ta đột nhiên hỏi.
“Có…”
“Có thể cùng tôi ra ngoài hẹn hò không?”
“…”
“Này, đừng từ chối một người lớn tuổi cố lấy dũng khí để hẹn hò với em, điều này sẽ khiến anh ta rất đau lòng.”
Cô vẫn cười, có điều lúc này có phần dở khóc dở cười: “Vậy được rồi…”
“Buổi tối tôi tới đón em.”
Cúp máy, Tử Mặc ngồi ở bệ cửa sổ thẫn thờ, Tử Sinh mang dép lê đi lạch cạch qua lại trong phòng khách, còn đánh răng nữa. Bình thường anh ít khi ở nhà, nhưng từ sau lần trước cô ngã bệnh phát sốt, cô thường nhìn thấy anh ở nhà, có lẽ anh thật sự sợ cô xảy ra chuyện mà không thể ăn nói.
Bởi vì ba mẹ đột ngột đi du lịch, đã lâu rồi không triệu kiến hai anh em, cô bỗng nhiên rất thích cuộc sống hiện tại, mặc dù vẫn nặng nề, nhưng tự do tự tại.
“Mặc Mặc,” Tử Sinh đứng ở cửa, hai má và cằm dính đầy bọt, “Anh nghe Hạng Phong nói, có người tặng hoa cho em?”
Tử Mặc cười gượng hai tiếng, muốn cho qua chuyện.
“Không phải là thằng nhóc chụp hình lần trước chứ?”
“Không phải.”
“Vậy là ai?” Anh nhướn mày.
“Anh không biết đâu.” Cô nháy mắt.
Tử Sinh nhếch khóe miệng: “Mặc Mặc, anh cảm thấy em thay đổi rồi.”
“?”
Anh khoanh tay, quan sát cô kỹ càng, ánh mắt giống như ba, qua thật lâu, anh mới cười nói: “Có điều, thay đổi tốt lắm.”
Vào lúc năm giờ chiều, Tử Mặc ở ngã tư đường đợi Vu Nhâm Chi, anh ta từ xe taxi bước xuống, bảo cô lên ngồi trước, sau đó mình mới vào ngồi, rồi đóng cửa lại.
Tử Mặc cảm thấy Vu Nhâm Chi không giống với những phái nam mà cô từng tiếp xúc trong quá khứ, anh ta rất có phong độ, có tài hoa, nhưng lại gần như cứng nhắc, làm chuyện gì cũng có thứ tự.
Cho nên khi xe taxi dừng tại một cửa nhà hàng tối om, Tử Mặc không khỏi có phần kinh ngạc.
Vu Nhâm Chi trả tiền xong, xuống xe, trên mặt là vẻ bất đắc dĩ mang theo ý tự giễu: “Với trí tuệ của một người lớn tuổi, có thể nghĩ ra cách bất ngờ như vậy coi như không tệ rồi.”
“Cách bất ngờ?”
“Đúng vậy.” Anh ta gật đầu, sau đó đi đến cửa nhà hàng trước để đặt chỗ.
Người phục vụ mù nói quy tắc ăn uống của nhà hàng với họ, sau đó dẫn họ đi lên lầu, trước khi bước vào cánh cửa tối đen kia, Vu Nhâm Chi hào phóng lịch lãm vươn tay ra, nói với Tử Mặc: “Có thể chứ?”
Tử Mặc nghĩ nghĩ, có chút vụng về khoát tay trên vai anh ta, anh ta mỉm cười không để tâm, chầm chậm xoay người dẫn cô đi vào.
Mặc dù mở to mắt, nhưng tầm mắt chỉ là một mảnh tối om, người phục vụ đi tuốt đằng trước, Vu Nhâm Chi và Tử Mặc ở phía sau, bọn họ đi rất chậm, sợ bị ngã trong bóng đêm.
Lảo đảo ngồi xuống ghế, Tử Mặc nghe được mình và Vu Nhâm Chi đồng thời thở phào nhẹ nhõm, bởi vì không nhìn thấy, cho nên cũng không cần gọi món ăn, nhà hàng sắp đặt món ăn giống nhau cho mỗi vị khách, hai người ngồi song song, nhất thời có phần không biết làm sao.
“Tôi nói này,” Vu Nhâm Chi tìm gì đó trong túi, “Hay là nhắm mắt lại đi.”
“?”
“Dù sao có mở to mắt cũng không nhìn thấy, nhắm lại chắc thoải mái hơn.”
Cô làm theo, cảm xúc dần dần dịu xuống. Bỗng nhiên, có thứ gì đó rơi xuống đất phát ra tiếng vang trong trẻo, cô bất giác vươn tay nắm lấy cánh tay Vu Nhâm Chi, anh ta khẽ cười một tiếng, hình như khom người xuống lần mò, một lúc sau mới nghe được tiếng anh ta đem thứ gì đó đặt lại trên bàn.
“Tôi xin lỗi, không cẩn thận làm rớt hộp thuốc lá.” Anh ta vỗ tay cô, trong âm thanh có loại ma lực khiến người ta có thể yên tâm ngay lập tức.
“À, không sao…” Tử Mặc vội vàng buông tay ra, lúng túng gãi đầu.
“Em sợ không?”
“…Có một chút.”
“Lúc sợ hãi bình thường em sẽ làm gì?”
“Không nhớ nữa,” cô dừng một chút, “Trùm mình trong chăn, hoặc là…”
Cô không nói tiếp, thầm thở dài dưới đáy lòng trong bóng đêm.
“Hoặc là tìm một người làm cho mình không sợ nữa phải không?” Anh ta giúp cô nói tiếp, hình như chẳng hề có ý trách móc.
“…Anh thật sự phục trách việc vẽ tranh minh họa ư, chưa từng kết hợp với Hạng Phong viết tiểu thuyết trinh thám sao?” Cô khỏi cười khổ.
“Người già có trí tuệ của người già.”
“Anh già bao nhiêu?”
“Tôi nghĩ có lẽ…hồi em học tiểu học tôi đã không còn là trai tân.” Anh ta nói pha chút hài hước.
“…”
Lúc này người phục vụ lần mò bưng đồ ăn lên, đều là kiểu Tây, trước mặt mỗi người một đĩa, mặc dù vậy, ăn uống vẫn rất tốn công.
“Không phải tôi có người cạnh tranh đấy chứ?” Lúc ăn được một nửa, Vu Nhâm Chi đột nhiên hỏi.
Trong cổ họng Tử Mặc còn hai miếng bông cải xanh chưa nuốt xuống hết, cứ thế mà nghẹn tại chỗ, cô ho mạnh mấy cái, cái loại cảm giác thống khổ này mới biến mất.
“Đừng khẩn trương như vậy,” Vu Nhâm Chi cầm tay cô lên, đặt ly nước vào trong tay cô, “Tôi chỉ tùy tiện hỏi thôi, không có ý muốn em chịu trách nhiệm với tôi.”
“Tin tức của anh nhanh thật đấy.” Cô bất đắc dĩ.
“Tôi chỉ là mạnh dạn thăm dò thôi.”
Tử Mặc không nhìn thấy biểu cảm của Vu Nhâm Chi, nhưng cô cảm thấy anh ta đang cười.
“Đều là Hạng Phong nói cho tôi biết —— rất nhiều chuyện về em.”
“…”
“Nhưng thật ra Hạng Phong rất thương em trai của mình.”
“Nếu anh nói những lời này trước mặt hai anh em họ chắc chắn sẽ bị giẫm ૮ɦếƭ đó.”
Anh ta không để tâm nói tiếp: “Thế nên tôi luôn có cảm giác bị lợi dụng.”
“?”
“Hạng Phong cho tôi biết nhiều như vậy, thật ra là muốn mượn tay tôi làm gì đó —— trên thực tế tôi còn chưa biết rõ rốt cuộc anh ta muốn chia rẽ hai người, hay là ngược lại. Nhưng từ trong miêu tả của anh ta tôi càng có thể khẳng định, em là một người rất thú vị.”
“Thú vị chỗ nào?”
“Thú vị ở chỗ…em thường làm ra một số chuyện khiến người khác không ngờ tới.”
“?”
“Lần đầu tiên tôi biết em ở Ô Trấn, tôi tưởng rằng mình đã nhìn thấu em, cho rằng em chỉ là một cô gái hướng nội, đơn giản. Nhưng càng hiểu biết nhiều về em, tôi lại càng cảm thấy, thật ra em không hề đơn giản như chúng tôi đã nghĩ, trong cơ thể em giống như ẩn chứa mạch nước ngầm, sẽ bùng nổ bất cứ lúc nào.”
“Nghe anh nói vậy, tôi không biết nên vui hay buồn…”
Vu Nhâm Chi khẽ cười một tiếng: “Tôi có thể coi câu vừa rồi là lời khen ngợi không, tôi rất ít khi khen ngợi con gái.”
“…Cám ơn.”
“Vậy thì,” anh ta dừng một chút, hình như là cố ý, “Hiện tại em còn nghi ngờ tôi không?”
“?”
Trong bóng đêm, Vu Nhâm Chi kề sát tai Tử Mặc, thấp giọng nói: “Em vẫn cho rằng tôi không thật sự muốn theo đuổi em —— không phải sao?”
Tử Mặc cảm giác được hơi thở ấm áp của anh ta, cô bất giác rụt vai.
Vu Nhâm Chi không nói nữa, chỉ im lặng ăn đồ ăn trong đĩa của mình, cả phòng ăn chỉ nghe tiếng mọi người thầm thì và tiếng bộ đồ ăn va chạm.
Tử Mặc nhanh chóng ăn xong phần của mình, chỉ hy vọng bữa tối tối tăm này mau chấm dứt.
Lúc xuống lầu, cô vẫn đặt tay lên vai Vu Nhâm Chi, mặc dù cũng là một trước một sau, nhưng loại cảm giác này hoàn toàn không giống như lúc được Hạng Tự nắm tay.
Trở về thế giới sáng sủa, Tử Mặc cảm thấy mình quả thật mừng rỡ đến mức muốn hét to, ngược lại biểu cảm của Vu Nhâm Chi lại không thay đổi gì quá lớn, có lẽ cho tới giờ anh ta chính là người không hề lộ ra vui giận trên khuôn mặt, khiến người ta khó nắm bắt. Bọn họ ở lầu một sáng ngời của nhà hàng uống một ly thức uống rồi mới tính tiền rời đi, xe taxi chở họ về phía nhà Tử Sinh, dọc đường hai người rất ít nói chuyện với nhau, nhưng không cảm thấy gượng gạo chút nào. Tử Mặc đang nghĩ tới câu nói của Vu Nhâm Chi, hóa ra, anh ta biết sự nghi ngờ của cô, như vậy… anh ta khẳng định hay là phủ định đây?
Vu Nhâm Chi bảo xe taxi dừng trước một giao lộ, kéo Tử Mặc xuống xe, cùng nhau đi chầm chậm đến dưới lầu căn hộ của Tử Sinh. Anh ta đút hai tay vào túi, bước đi rất chậm, như là có chuyện muốn nói với cô.
“Mặc kệ em tin hay không, mối tình cuối cùng của tôi đã là mười năm về trước rồi.”
“…”
“Thật ra tôi cũng từng là một người giống như Hạng Tự… em hiểu ý tôi chứ? À, có điều đương nhiên người và người khác nhau, con người làm cùng một việc có lẽ bởi vì lý do hoàn toàn khác nhau, dù vậy, chúng tôi cũng không thể phủ nhận chuyện mình đã làm tổn thương người khác.”
“…”
“Sau đó có một ngày, tôi ngừng lại, tôi cũng không biết là vì cái gì, nói ghét cũng được, áy náy cũng được, chỉ là cảm thấy không muốn làm thế nữa. Muốn tìm một người mình thích, nhận thức cuộc sống bình thản. Nhưng mà, người kia chưa từng xuất hiện, hoặc là thật ra đã xuất hiện từ sớm, nhưng tôi không nắm giữ cơ hội duy nhất đó.”
“Vậy…anh nói cho tôi biết những điều này, là muốn chứng minh điều gì?” Tử Mặc lấy dũng khí hỏi.
“Là muốn nói với em…” Anh ta nhìn cô, lúc đầu ánh mắt rất ôn hòa, tựa như một người anh cả, sau đó dần dần trở nên sắc bén, giống như một người đàn ông đầy dã tâm, nhưng loại sắc bén và dã tâm này lại càng như mang theo ý trò đùa dai hơn.
“?”
Anh ta đứng trước mặt cô, có vẻ cao lớn hơn, cúi người xuống, kề sát tai cô nói: “Là muốn nói với em —— thế giới của người lớn tuổi, còn phức tạp hơn em tưởng tượng nhiều.”
Nói xong, anh ta tiến đến gần cô, bờ môi dường như muốn chạm vào má cô.
Tử Mặc theo bản năng lùi ra sau một bước, trong lúc sửng sốt cô không đứng vững, trông thấy mình sắp ngã xuống, phía sau lại có hơi thở quen thuộc nhào sang đây —— chính xác là, có người ở đằng sau ôm cô.
Vu Nhâm Chi bị đẩy ra, thân hình cao lớn của anh ta lảo đảo vài bước, đèn đường lờ mờ rọi trên khuôn mặt anh ta, loáng thoáng có ý cười lướt qua.
“Đừng chạm vào cô ấy…” Hạng Tự đứng sau Tử Mặc, lạnh lùng cất tiếng.
Có một giây đồng hồ, Tử Mặc tưởng rằng Vu Nhâm Chi đang cười trộm, nhưng giây tiếp theo, sắc mặt anh ta lại trở nên ôn hòa, nhìn Tử Mặc nói: “À, người cạnh tranh xuất hiện rồi.”
Hạng Tự phớt lờ anh ta, cúi đầu nhìn Tử Mặc: “…Em không sao chứ?”
Tử Mặc lắc đầu, lặng lẽ vùng vẫy, đứng ở một bên, bỗng nhiên cô cảm thấy đau đầu.
Vu Nhâm Chi nhún vai, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì: “Hôm nay đưa em tới đây thôi, có một số con đường vẫn phải để em tự đi.”
“Ờ…” Cô nhìn anh ta, trong lòng tràn đầy nghi hoặc, nhưng chẳng thốt ra lời nào.
Vu Nhâm Chi vẫy tay tạm biệt, nhanh chóng trở về xe taxi. Tử Mặc có một cảm giác bị vứt bỏ, nhưng nghĩ lại cho dù Vu Nhâm Chi có ở đây hay không, cô vẫn phải đối mặt với người đàn ông trước mắt này.
“Nếu…” Hạng Tự có chút khó khăn nói, “Lần sau gặp tình huống như vậy nữa…nhớ lớn tiếng cự tuyệt.”
“…Đàn ông sẽ nghiêm túc đối với sự cự tuyệt của phụ nữ sao?” Cô nhìn anh, nhớ tới chuyện trước kia, ánh mắt quật cường trước nay chưa từng có.
Hạng Tự xoay mặt qua chỗ khác, nhìn ngọn đèn cách đó không xa, im lặng. Qua thật lâu, anh mới quay đầu lại, vươn tay nhẹ nhàng véo má cô, trên mặt là nụ cười rung động lòng người: “Được rồi, sư tử, đừng dùng ánh mắt này nhìn anh, anh sẽ áy náy…”
Tử Mặc trừng anh, tức tối hất tay anh ra, cô xoay người bước đi thật nhanh. Sao cô lại nghĩ anh sẽ thay đổi chứ, không, anh vẫn là Hạng Tự tự phụ đáng ghét kia, cho rằng một nụ cười, một câu nói hoặc là một nụ hôn, là có thể xoay chuyển trái tim của phụ nữ.
Anh đuổi theo ở phía sau, mấy lần định kéo cô lại, nhưng đều không thành công. Cuối cùng, anh bước nhanh đến trước mặt cô, chặn đường đi của cô.
“Nếu…” Anh sờ mũi, ăn nói khép nép, “Nếu anh nói sai cái gì…anh có thể xin lỗi.”
“…”
“Anh xin lỗi.”
Tử Mặc khẽ nhíu mày, không hề nhìn anh: “Sao anh lại ở đây…”
“Anh…muốn cho em xem một thứ…” Anh bỗng nhiên trở nên ngại ngùng, không phải Hạng Tự quyến luyến cuộc sống hộp đêm, mà như là chàng trai lần đầu biết yêu.
“?”
“Em chờ —— ở đây chờ anh.”
Nói xong, anh vội chạy đến cạnh chiếc xe đậu ở ven đường, cầm một cái thùng giấy, ôm trong lòng đi về phía cô.
“Chính là…thứ này.”
Tử Mặc nhìn vào thùng giấy, thế mà là một chú cún con có vết đốm.
Giọng điệu Hạng Tự mang theo chút dè dặt: “Có phải rất giống Tiểu Bạch không?”
“…” Cô nói không nên lời.
“Lần đầu tiên anh nhìn thấy nó, liền cảm thấy nó rất giống Tiểu Bạch, ngay cả vết đốm trên lỗ tai cũng giống, nhưng cái đuôi của nó ngắn hơn Tiểu Bạch rất nhiều, không biết sau này lớn lên có dài thêm chút nữa không.” Khi nói những lời này, trên mặt Hạng Tự có vẻ dịu dàng hiếm thấy.
“…”
“…”
“Hồi nhỏ Tiểu Bạch cũng ngắn như vậy…”
“Hả?” Anh vốn đang dần dần nản lòng, trong mắt bỗng dấy lên một tia hy vọng.
“Ý em là hồi nhỏ đuôi của Tiểu Bạch cũng ngắn như vậy, lớn rồi sẽ dài ra.” Cô nhịn không được vươn tay vuốt ve sống lưng chú cún con.
“Anh bắt nó đặt trong phòng tắm, trải tờ báo trên mặt đất, nhưng nó cứ luôn làm bẩn chỗ khác, cho nên…em có thể giúp anh không?”
“?”
“Chỉ có mình anh nuôi dưỡng, hơn nữa anh thường xuyên ra ngoài thi đấu, em có thể giúp anh dạy dỗ nó không?” Nói xong, anh vươn tay đặt trước mặt cô, trong lòng bàn tay là một chiếc chìa khóa màu bạc —— chính là chìa khóa cô nhờ Hạng Phong trả lại cho anh.
Cún con đi lòng vòng trong thùng giấy, cứ liếm móng vuốt của mình, vô tội nhìn bọn họ, giống như không phân biệt rõ ai là chủ nhân của nó.
Tử Mặc mím môi, nói: “Nó rất giống Tiểu Bạch… nhưng nó không phải Tiểu Bạch, vĩnh viễn cũng không phải.”
“…” Ánh mắt anh dường như đờ đẫn.
“Thật giống như những tổn thương anh từng gây ra cho em, vĩnh viễn sẽ lưu lại dưới đáy lòng em.” Khi nói lời này, Tử Mặc không hề nhìn Hạng Tự, tựa như đây không phải là lời trách cứ, mà là cảm giác nản lòng.
Cô sờ cún con, nói tiếp: “Nếu nó không nghe lời thì anh vỗ nhẹ đầu nó, nó sẽ biết thôi.”
Nói xong, cô nhìn anh một cái thật sâu, rồi xoay người đi về phía trước.
Hạng Tự không đuổi theo, nhưng ở phía sau lớn tiếng nói: “Có lẽ nó vĩnh viễn không phải là Tiểu Bạch, nhưng nó rất cố gắng muốn cho em một số hồi ức hạnh phúc mới, nói không chừng, nó sẽ khiến em vui vẻ, sẽ khiến em cảm thấy, đáng để biết nó…chỉ cần em cho nó một cơ hội.”
Tử Mặc bước nhanh, đi tới dưới lầu nhà Tử Sinh, cô không vào thang máy, mà đi lên cầu thang. Khi cô thở hồng hộc mở cửa ra, Tử Sinh đang ở trong phòng khách vừa uống rượu vừa chỉ vào tivi cười to.
“Em về rồi à,” Tử Sinh nói, “Muốn uống một ly không?”
Tử Mặc đi qua ngồi cạnh anh, không nói tiếng nào cầm lấy cái ly rót đầy rượu trên bàn ngửa đầu uống ngay.
“Xảy ra chuyện gì?” Tử Sinh tỏ vẻ kinh ngạc.
“Không có gì.” Cô cầm lấy chai rượu trong tay anh, rót đầy ly nữa, lại ngửa đầu uống tiếp.
“Này!” Tử Sinh rốt cuộc cảnh giác giành lại cái chai, vỗ trán em gái, “Em điên rồi hả?!”
“Anh không phải mời em uống sao?” Cô buồn bực trừng anh.
“Bây giờ anh thay đổi chủ ý.”
“Quỷ hẹp hòi…”
“Rốt cuộc em sao vậy?”
“…” Cô im lặng không nói gì.
“Lại là Hạng Tự?”
“…”
“Hai đứa tha cho anh đi, giày vò nhiều năm như vậy còn chưa đủ sao?”
“…Anh cũng biết?” Tử Mặc đặt ly xuống, trong khoang miệng giống như muốn thiêu cháy.
“Sao lại không biết, em cho mọi người đều là kẻ ngốc hết à?” Tử Sinh cầm chai rượu đặt ở phía trên cùng của cái giá đựng đồ lặt vặt trong phòng bếp, sau đó anh trở về sofa ngồi, châm một điếu thuốc.
“Ba mẹ sẽ không biết chứ…” Cô ngã lưng trên sofa, ngửa đầu, cảm thấy tâm tình tệ hại.
“Về điểm này, anh chưa từng thảo luận với ba mẹ,” lúc Tử Sinh híp mắt, nhăn nhíu mặt mày, trông anh rất hung dữ, “Cơ mà anh tin ba mẹ nhạy cảm hơn anh.”
“…Nhưng tại sao mọi người không nói gì cả?”
“Bởi vì chính hai đứa cũng không nói.”
“…”
“Em biết không, ba mẹ thật ra là loại người thế này.”
“?”
“Chính là, nếu em không nói, họ sẽ lặng lẽ dõi theo em, cho đến khi em chống không nổi nữa cần họ giúp đỡ.” Khi nói những lời này, biểu cảm trên mặt Tử Sinh là sự bùi ngùi của hư vô.
“…”
“Có đôi khi anh cảm thấy tính cách của chúng ta rất giống nhau, có chuyện đều thích giữ kín trong lòng, chẳng muốn nói ra, giống như là nói ra tâm sự của mình với người khác là chuyện đáng sợ cỡ nào —— đừng phủ nhận, em cũng là người như vậy!” Anh gạt tàn thuốc trong đồ gạt tàn trên bàn, “Em còn nhớ không, hồi nhỏ anh thường gây rắc rối.”
“Đương nhiên nhớ rồi,” Tử Mặc nhếch khóe miệng, “Mỗi lần bạn học nói ở trường lại có người đánh nhau, em rất sợ hãi, bởi vì buổi tối trở về ba mẹ khẳng định lại muốn phạt anh, anh cãi lại ba mẹ, thế là trong nhà không ai được yên.”
“Nhưng có một lần, anh gây chuyện rất phiền toái, không phải đánh nhau đơn giản vậy thôi. Thật ra trong lòng anh rất sợ hãi, nhưng lại chẳng dám nói với ai, ba mẹ đã nhìn ra sự khác lạ của anh, nhưng họ không hỏi, họ vẫn luôn cho rằng, mặc dù là con cái, nhưng mỗi người luôn có chuyện riêng trong lòng mình, nếu không muốn để người khác biết, thế thì hãy để bí mật này được giữ kín.
Sau đó có một buổi tối, anh không dám về nhà, cảm thấy mình không thể đối mặt với người nhà, thế là anh co ro ngủ ở góc đường. Đợi đến khi tỉnh lại, ba mẹ đã đứng bên cạnh anh, yên lặng không nói gì cả, mẹ cúi đầu khóc, ánh mắt của ba…cả đời anh chưa bao giờ nhìn thấy. Sau đó…anh liền kể hết mọi chuyện.” Trước mặt Tử Sinh là làn khói lượn lờ, không thấy rõ biểu cảm trên mặt.
“Ba mẹ nói thế nào?”
“Họ lắng nghe anh nói xong, rồi đưa anh về nhà, sau đó làm rất nhiều chuyện cho anh, rất nhiều… Anh không chắc sau này khi anh làm ba thì có thể làm được chuyện gì cho con anh không. Sau đó ba mẹ nói với anh, sở dĩ họ không hỏi là vì họ tin rằng mỗi người đều phải có trách nhiệm với hành vi của chính mình, nếu em muốn nhận được sự giúp đỡ, thì phải nói ra lời trong lòng của mình trước, nếu không người khác không có cách nào giúp đỡ em.”
“…”
“Thế nên, Mặc Mặc, nếu em muốn nhận sự giúp đỡ, nhất định phải nói ra.”
“…” Cô gật đầu, nghĩ tới Tưởng Bách Liệt và căn phòng nho nhỏ kia, theo một trình độ nào đó mà nói, đó cũng là “Nhà” của cô, cô có thể bày tỏ trọn vẹn quan điểm của mình.
“Cũng vậy,” Tử Sinh lại nói tiếp, “Nếu em gặp được một người, bằng lòng nói ra lời trong lòng của anh ta với em, thế thì anh ta nhất định hy vọng nhận được sự giúp đỡ, em tốt nhất lắng nghe anh ta nói, rồi hãy đưa ra quyết định có nên giúp anh ta chuyện này không.”
Trước mắt Tử Mặc hiện lên Hạng Tự đang cầm cái thùng giấy đựng con cún con, anh dè dặt nói: “…Em có thể giúp anh dạy dỗ nó không?”
Đã bao lâu rồi cô chưa nhìn thấy biểu tình như vậy của anh?
Có lẽ rất lâu, lâu đến nỗi chính cô cũng quên, quên đi bọn họ đã từng trải qua khoảng thời gian ngây ngô kia, chẳng qua có lẽ ngay từ đầu bọn họ đã không thẳng thắn bày tỏ chính mình với đối phương, thế nên những năm về sau bọn họ cãi vã, chiến tranh lạnh, trách móc lẫn nhau, nhưng không ai chịu nói ra lời trong lòng.
“Anh…” Tử Mặc nhìn Tử Sinh, “Ban nãy anh nói anh gây ra phiền toái lớn…”
“?”
“Không phải là làm lớn bụng người ta chứ?”
Tử Sinh đứng dậy, vỗ trán cô một cái, sau đó ngậm điếu thuốc đi về phòng mình: “Đừng nói vớ vẩn, ông anh của em hồi ấy vẫn là trai tân đó…”
Sáng thứ năm, Tử Mặc có một công việc chụp quảng cáo, cô đi sớm, muốn xem thử Cố Quân Nghi có rảnh hay không, nếu rảnh cô định ngồi xuống nói chuyện. Có lẽ giống như Tử Sinh đã nói, mỗi người đều phải có trách nhiệm đối với hành vi của mình, cô từng nhận được rất nhiều sự giúp đỡ từ Cố Quân Nghi, cô cũng nên vì “chị Tiểu Cố” đối với mình rất quan trọng mà làm chút gì, cho dù chỉ là lặng lẽ lộ ra một nụ cười cũng tốt.
Nhưng tới công ty, lại phát hiện nơi làm việc hỗn loạn, Cố Quân Nghi ở góc tường gọi điện thoại, nhân viên chạy vạy khắp nơi, dường như có gì đó quan trọng bị đánh mất.
Tử Mặc ngồi trên cái ghế mình thường ngồi, mở ba lô lấy ra dụng cụ chụp ảnh, Cố Quân Nghi đi tới vỗ vai cô, nản lòng nói: “Hôm nay không cần chụp, Đinh Thành đùa giỡn với chúng ta —— chơi trò mất tích!”
“?”
“Khóa di động, gọi tới nhà anh ta thì không có ai bắt máy, không ai tìm được anh ta, chị sắp bị anh ta làm tức điên rồi.”
“Tại sao lại vậy…”
“Ai biết!” Cố Quân Nghi thở dài, “Nếu em còn chưa ăn sáng thì có thể đến nơi gần đây ăn một chút, nhưng đừng đi xa, nói không chừng đại thiếu gia chơi đủ rồi sẽ trở về.”
Nói xong, Cố Quân Nghi lại tới góc tường nhận điện thoại, biểu cảm trên mặt rất bất đắc dĩ.
Tử Mặc ngồi trên ghế nghĩ nghĩ, bỗng nhiên xách ba lô xông ra ngoài.
Có lẽ, cô biết anh ta đang ở đâu, nếu có thể cô muốn mang anh ta trở về!
Quán bida vào buổi sáng luôn có vẻ quạnh quẽ, thế nên khi Tử Mặc xông lên tầng hai, liếc một cái là trông thấy Đinh Thành đang ở một góc hết sức chuyên tâm chơi bida.
Đầu cơ bida khẽ va chạm, hòn bida màu đen theo đó rớt xuống lỗ, trên mặt Đinh Thành là biểu cảm vui sướng hiếm thấy.
“Anh có biết bây giờ mọi người vì tìm anh mà bận tối mày tối mặt hay không?” Tử Mặc khoanh tay, bất đắc dĩ trừng anh ta.
“Tôi không quan tâm.” Đinh Thành cầm phấn chà mấy cái trên đầu cơ bida, ra hiệu nhân viên phục vụ xếp hòn bida.
“Anh không thể không có trách nhiệm như vậy! Chuyện đã đồng ý thì phải làm chứ.”
“Ai đồng ý hả?” Anh ta nhíu mày, “Tôi chưa từng đồng ý.”
“…”
Anh ta cụp mắt, vẫn không ngừng chà đầu cơ bida: “Tôi chán ghét, tôi chán ghét làm ‘hoàng tử’ gì đó! Đó hoàn toàn không phải là tôi, nhưng bọn họ cứ muốn tôi lộ ra khuôn mặt tươi cười giả dối —— tôi thật sự chịu đủ rồi!”
“…”
“Tôi không thích giống như một con rối gỗ bị người ta điều khiển, tôi thích đánh bida sọc, nhưng bọn họ càng ép tôi đánh bida trơn, cho nên tôi không muốn đánh.”
Đinh Thành tỏ vẻ quật cường, giống như đứa trẻ giận dỗi người lớn, Tử Mặc nhớ tới buổi tối anh ta đưa mình về nhà, đã từng nói: tôi cũng không phải ghét cô, tôi chỉ là ghét việc xem mắt mà thôi —— bất cứ người nào —— không chỉ cô thôi.
Có lẽ anh ta là một người thẳng thắn, cũng là một người sẵn lòng nói ra lời từ đáy lòng.
“Vậy đi nói với bọn họ!” Tử Mặc đi qua, giành lấy cây cơ bida của anh ta, “Nếu không thích làm ‘hoàng tử’, nếu không thích cười giả dối, anh hãy nói với bọn họ, nói với mọi người —— nhưng mà đừng trốn ở đây.”
Đinh Thành nhìn cô, nhíu mày, không nói lời nào.
“Còn nhớ anh từng nói với tôi không, anh nói nếu tôi không chủ động không cố gắng thì sẽ không nhận được công việc, thế nên tôi mở miệng xin anh giúp tôi, anh liền thật sự giúp tôi,” cô nhìn anh ta, ánh mắt kiên định, “Tôi rất biết ơn anh, không chỉ vì cơ hội nhận được công việc, mà là anh nói với tôi phải biết nói ra, nên tích cực một chút.”
“…”
“Cho nên tại sao anh không nói với mình chứ, tại sao không tự đi nói với bọn họ, anh không muốn như vậy, anh muốn làm chính mình.”
Biểu tình trên mặt Đinh Thành vẫn là phẫn nộ, không vui, khó tin… Nhưng dần dần, những cảm xúc hậm hực trong mắt anh ta biến mất, chỉ còn lại một chút ngỡ ngàng chẳng biết làm sao của một thằng bé.
“Được rồi…” Anh ta cụp mắt, “Tôi về với cô.”
Tử Mặc cười rộ lên, vẫn cứng nhắc như vậy, nhưng có thêm mấy phần tự tin.
Ngày hôm nay, bọn họ làm việc đến tối, cô không như trước kia đứng sau máy chụp ảnh nói với Đinh Thành nên làm thế nào, mà là chỉnh lớn âm thanh trong phòng chụp, lặng lẽ nhìn anh ta ở bên kia ống kính, ghi lại mỗi một biểu cảm và ánh mắt, đồng thời cũng tiếp nhận thông điệp mà anh ta muốn chuyển tới.
Sau khi chụp hình xong, cô thấy Đinh Thành và người đại diện của anh ta cùng nhau rời khỏi, trước khi đi, anh ta cho cô một ánh mắt cảm ơn —— mặc dù ánh mắt kia vẫn trông kiêu ngạo khiến người ta chán ghét —— nhưng cô không hề để ý, chỉ gật đầu mỉm cười.
Lúc về nhà, cô lái xe chạy ngang qua cửa hàng thú nuôi, suy nghĩ vài giây, vẫn đỗ xe ở ven đường.
Cô mua mấy bao thức ăn chó, lại mua chút đồ linh tinh, sau đó nhờ nhân viên cửa hàng đưa đến nhà Hạng Tự.
Mặc dù nó không phải Tiểu Bạch, nhưng nó là một sinh mệnh khác, một sinh mệnh…cũng đáng quý trọng.
Chiều thứ bảy, Tử Mặc lại đến phòng khám bệnh của Tưởng Bách Liệt, thời tiết không nóng lắm, thế nên không cần bật chiếc máy điều hòa luôn phát ra âm thanh rất lớn kia, mở ra hết cửa sổ xung quanh cùng với quạt máy, lập tức liền cảm thấy mát mẻ.
“Một tuần nay cô tốt chứ?” Tưởng Bách Liệt ngồi sau bàn, sắc mặt trông hơi nặng nề.
“Khá tốt.” Tử Mặc mỉm cười.
Anh ta ngẩng đầu nhìn cô, trên khuôn mặt cứng nhắc dần dần lộ ra nụ cười: “Ồ, hình như cô từ từ hiểu ra ‘nguyên tắc mỉm cười’.”
“Là gì?”
“Chính là dùng hết khả năng mỉm cười với thế giới này, như vậy bản thân cô cũng sẽ cảm thấy vui vẻ một chút. Bị cho là kẻ lập dị cũng không có gì xấu, bị cho là kẻ lập dị không biết cười, mới thật sự là chuyện đáng sợ.”
Tưởng Bách Liệt có rất nhiều lý luận quái lạ, Tử Mặc có phần dở khóc dở cười.
“Vậy,” anh ta hỏi tiếp, “Anh Hạng Tự của chúng ta có làm hành động nào khiến người ta cảm thấy vui vẻ không?”
“Anh ấy…không biết từ đâu tìm ra một chú cún con, bộ dạng rất giống Tiểu Bạch.”
“…Mặc dù cá nhân tôi cho rằng quá cũ rích, cơ mà có lẽ hữu dụng đối với con gái —— vậy nên, anh ta có khiến cô cảm động không?”
Tử Mặc lắc đầu: “Đương nhiên không có.”
“Bởi vì…”
“Bởi vì đó không phải là Tiểu Bạch mà.” Lý do thoái thác của cô có vẻ ngớ ngẩn.
“Đối với cô, Tiểu Bạch rất quan trọng sao, nó chỉ là một con chó.”
“Có lẽ đối với người khác nó chỉ là một con chó, nhưng đối với tôi, lại là người bạn đồng hành rất quan trọng hồi bé.”
“?”
“Lúc tôi nhặt nó về, nó rất còn nhỏ, luôn bị người ta bắt nạt ở ven đường …giống như tôi vậy.” Tử Mặc chớp mắt, không có chút đau khổ, tựa như đứa trẻ bị bài xích từ nhỏ kia không phải cô, mà là ai khác.
“Ồ…chó lập dị cũng là kẻ lập dị.”
“À không, nó không hề quái gở, tính tình nó rất ngoan ngoãn, chỉ là thỉnh thoảng tham ăn mà thôi…” Nhớ tới dáng vẻ của Tiểu Bạch, cô không khỏi mỉm cười, “Bác sĩ, anh biết không, nó thuộc cung Xử Nữ.”
Tưởng Bách Liệt lập tức theo phản xạ tìm kiếm quyển sách có phần hơi tả tơi vì bị anh ta lật đi lật lại nhiều lần: “Ở đây…ồ, đây là một chòm sao kén chọn lại theo đuổi sự hoàn mỹ. Bọn họ thường hay thiếu hụt niềm tin, ở trong tiềm thức oán trách bản thân không đủ tốt đẹp; nhưng ưu điểm trời sinh của họ chính là thoải mái.”
“Bác, bác sĩ,” Tử Mặc nói chen vào, “Tôi không bảo anh ——”
“—— đặc tính của cung Xử Nữ là có kiến thức phong phú, làm việc cẩn thận tỉ mỉ, có tinh thần phê phán mạnh mẽ, là người theo chủ nghĩa hoàn mỹ. Bọn họ cho dù tuổi tác lớn hay nhỏ thì đều có một tấm lòng son, tràn đầy hồi ức của quá khứ và mơ ước cho tương lai —— Tiểu Bạch là như vậy sao?” Anh ta ngẩng đầu nhìn cô.
“Thật ra, nó ——”
“—— cung Xử Nữ chú trọng tính hoàn chỉnh, không thích bỏ dở nửa chừng, đối với bất cứ chuyện gì cũng có kế hoạch kỹ lưỡng, sau đó áp dụng từng bước một đồng thời nắm vững toàn bộ. Làm chuyện gì cũng rất tập trung tinh thần, hơn nữa ham học, tò mò, có khát vọng mạnh mẽ đối với kiến thức —— nó rất thích chạy ra ngoài, đi tiểu dưới thân cây khác nhau hoặc là bạo dạn nếm thử đồ ăn mới?”
“Đúng vậy, nhưng mà ——”
“—— nhưng mà bọn họ trời sinh rõ ràng hướng nội, nhút nhát và cô đơn; nhưng chỉ cần khi bản thân có thể khẳng định, họ sẽ trở nên mạnh dạn hơn.” Tưởng Bách Liệt hài lòng khép sách lại, rốt cuộc không cho Tử Mặc chen vào một câu hoàn chỉnh nào.
“…”
“Nói vậy,” anh ta hé miệng, “Tiểu Bạch thật sự là một con chó thần kỳ đấy!”
“…Bác sĩ Tưởng!” Tử Mặc khóc không ra nước mắt.
“Được rồi được rồi,” Tưởng Bách Liệt thay bộ mặt nghiêm túc, “Vừa rồi cô nói cô từ chối con chó kia phải không?”
“…Không phải chó mà!”
“Tôi xin lỗi, tôi muốn nói là Hạng Tự —— thế nên cô từ chối Hạng Tự sử dụng con chó để lấy lòng cô, sự thật là cô muốn nói với anh ta, có rất nhiều chuyện không thể vãn hồi phải không?”
“Cũng…không thể nói vậy. Tôi chỉ cảm thấy giống như một miếng xương cá vướng trong cổ họng, sau khi lấy ra thì nên vứt bỏ, mà không phải đổi một miếng xương khác không vướng víu bỏ vào cổ họng. Thế nên anh hỏi tôi anh ấy có làm chuyện khiến người ta vui vẻ không…” Tử Mặc dừng một chút, bỗng nhiên khẽ cười nói, “Nghĩ kỹ lại, anh ấy không khiến tôi cảm thấy khó chịu, thì đó chính là chuyện khiến người ta vui vẻ.”
Tưởng Bách Liệt kinh ngạc nhìn cô, mắt kính nằm trên chóp mũi, bộ dáng rất buồn cười: “Những lời này thốt ra từ miệng cô có vẻ rất khác lạ.”
“?”
“Cô thật sự có chút trở nên lạc quan,” anh ta đẩy mắt kính, cúi đầu viết gì đó trên cuốn sổ, “Nên biết rằng ‘lạc quan’ không phải là hiểu biết hưởng thụ niềm hạnh phúc, mà là khi gặp buồn phiền và đau khổ, vẫn giữ một trái tim tích cực, dũng cảm đi đối mặt.”
“Kỳ thật…” Tử Mặc vén phần tóc bị gió thổi bay ra sau tai, “Tôi nghĩ rằng cho dù là tôi, hay anh ấy, chúng tôi vẫn chưa hiểu được ý nghĩa của ‘yêu’.”
“Ồ…” Tưởng Bách Liệt lấy ngón tay thon dài của mình chống cằm, tiếng cảm thán này tựa như đồng ý, cũng như là bừng tỉnh hiểu ra, “Bây giờ cô có thể xác định bản thân mình muốn gì không?”
“Tôi…” Cô nhìn anh ta, hơi chần chừ.
“Con người thường thường sẽ đánh mất bản thân, giống như nổi lơ lửng trong biển cả, cảm thấy bản thân sắp chìm xuống, vì thế liều mạng bơi tới phao cấp cứu bên cạnh, thế nhưng khi tính mạng không còn nguy hiểm thì sẽ muốn thứ khác; hoặc là nói, khi phao cấp cứu, tấm gỗ và ván lướt sóng đồng thời xuất hiện trước mặt cô, cô không biết nên ôm lấy cái nào. Sợ nhất là, cuối cùng chẳng bắt được cái nào cả, chỉ là nước chảy bèo trôi trên biển cả.”
“Bác sĩ, thật ra nước chảy bèo trôi cũng không có gì xấu, nếu đó thật sự là lựa chọn của bản thân.”
“Vậy Tử Mặc, cô hãy cho tôi biết, bây giờ cô còn tin tưởng ‘tình yêu’ không?” Anh ta nhìn cô, sắc mặt dịu dàng, độ cong khóe miệng nho nhã mà điềm tĩnh.
Tử Mặc cụp mắt, giống như đang nghiêm túc suy nghĩ, khi ngẩng đầu lên, trong mắt là một hồ nước yên ả: “Bác sĩ, nếu tôi nói tôi còn tin tưởng, anh có thấy tôi khờ không…”
Tưởng Bách Liệt mỉm cười, nói: “Không, đương nhiên không rồi! Ngược lại tôi thấy rất cảm động…”
“?”
“Tôi thật giống như là…” Anh ta hình như thật sự bị cảm động, nhất thời nghẹn lời, “Nhìn thấy chậu cây do mình vun trồng, rốt cuộc nẩy mầm, thành hình…”
Tử Mặc bĩu môi, có phần bất đắc dĩ: “Đây là phép ẩn dụ gì hả…”
“Tóm lại khi tôi đau lòng, an ủi tôi một chút.”
“Đau lòng?” Cô ngạc nhiên nhìn anh ta.
“Đúng vậy…”
“Vì cái gì?”
Bầu không khí tựa như ngưng kết, ánh mắt Tưởng Bách Liệt dần dần lắng đọng, im lặng, giống như trong lòng có lời không nói ra thì sẽ khó chịu, nhưng lại chẳng thể thốt nên lời.
“Bác sĩ…anh sao vậy?” Tử Mặc lo lắng nhíu mày, đây là lần đầu tiên cô thấy anh ta như vậy, một bác sĩ Tưởng rầu rĩ không vui.
Tưởng Bách Liệt cười khổ, trong mắt có nỗi đau khó mà diễn tả: “Thấm thoát ba ngày đã trôi qua…”
“?”
“Cô biết không,” anh ta ngẩng đầu, quay đầu nhìn về phía sân bóng cách đó không xa, dùng âm thanh trầm thấp khàn khàn nói, “Đã ba ngày rồi…bọn họ vẫn chưa điều tra ra tại sao tủ lạnh của tôi khi mở cửa ra, đèn điện bên trong lại không phát sáng.”
“…”
Hạng Tự đẩy ra cánh cửa nặng trĩu, đèn màu rực rỡ tại hộp đêm lập tức chiếu vào tầm mắt, chẳng qua thời gian còn sớm, nơi này chưa tới thời điểm điên cuồng nhất. Anh lập tức đi về phía quầy bar, trong góc quầy bar có hai người đàn ông đang ngồi uống rượu, Bàn Tử để đầu húi cua là ông chủ ở đây.
“Cho cậu.” Hạng Tự lấy phong thư trong tay đặt lên bàn, ngồi trên ghế cao, hỏi nhân viên pha rượu gọi một ly nước gừng.
Bàn Tử mở thư ra, lấy tấm ảnh ra nhìn, gật đầu cảm ơn.
“Là gì đó?” Một người khác hỏi.
“Ảnh có chữ ký…”
“Ảnh có chữ ký?!”
Hạng Tự cười gượng một cái, nói: “Sau này đừng bảo tôi đi làm loại chuyện này nữa, mất mặt quá đấy…”
Ông chủ dặn dò nhân viên pha rượu không cần tính tiền ly nước gừng, sau đó xoay người hỏi Hạng Tự: “Dạo này sao ít đến thế?”
“…Không rảnh.” Biểu cảm trên mặt anh rất bình thản.
“Cậu không phải hoàn lương rồi chứ.”
Hạng Tự nhịn không được cười rộ lên, nhưng chẳng nói gì cả, anh cầm một cái ống hút không biết màu sắc gì cắm trong ly thủy tinh.
Có một người phụ nữ mang giày cao gót đi tới trước mặt Hạng Tự, cô ta đánh mắt rất đậm, lông mi dày đặc, con ngươi rực rỡ tựa như kính vạn hoa. Anh lặng lẽ nhìn đôi mắt của cô ta, nghĩ thầm: đây là một loại kính sát tròng mới sao?
“Đi theo tôi.” Người phụ nữ bắt lấy cánh tay anh, đi đến sofa hình tròn đối diện.
Hạng Tự không giãy dụa, chỉ nghe tiếng bước chân trong trẻo mà nhịp nhàng, có ảo giác như từng quen biết.
Bọn họ đi tới trước sofa, một đám phụ nữ quyến rũ mà chói mắt ngẩng đầu nhìn bọn họ, trong mắt là vẻ khó tin.
Người phụ nữ mang giày cáo gót vẫn đang kéo cánh tay anh, cô ta nhón chân kề sát tai anh nói: “Giúp tôi một việc.”
“?” Anh nhìn ánh mắt cô ta lần nữa, rốt cuộc nhận ra người phụ nữ trước mặt là Vu Lệ Na.
“Đây là bạn trai tôi.” Âm thanh của Vu Lệ Na nghe ra kiêu ngạo không ai sánh bằng.
Hạng Tự mím môi, nhịn xuống nỗi xung động muốn trợn mắt, anh phối hợp lộ ra nụ cười mà phụ nữ nhìn thấy sẽ phát điên.
Những người phụ nữ trên sofa quả nhiên đều nhìn ngây ngốc, Vu Lệ Na cười đắc ý, tuyên bố: “Hôm nay tới đây thôi, chúng tôi phải đi về —— đi thôi, anh yêu?”
Nói xong, cô ta dùng một tư thế khêu gợi xoay người, kéo Hạng Tự đi.
“Wow! Thật đã quá đi!” Vừa đi ra khỏi cửa, Vu Lệ Na hưng phấn kêu to.
“Thật chẳng hiểu phụ nữ các người…” Anh chẳng đồng ý lắc đầu.
“Đối với phụ nữ, lòng hư vinh quan trọng như sĩ diện đối với đàn ông.” Dưới đèn đường lờ mờ, lông mi dày đặc của Vu Lệ Na để lại cái bóng trên khuôn mặt, ánh mắt cô ta trông sâu sắc khác thường.
“Được rồi,” Hạng Tự lấy ra hộp thuốc lá từ trong túi, chấm một điếu thuốc, tiếng “cách” của cái bật lửa kia nghe ra trong trẻo tựa như tiếng bước chân của cô ta, “Thế thì chúng ta không ai nợ ai.”
“?”
“Lần trước tâm trạng tôi không tốt, đuổi cô đi.” Anh xấu hổ chun mũi, chính là…tối hôm Tử Mặc đi xem mắt.
Vu Lệ Na đến gần một bước, ngẩng đầu nhìn kỹ ánh mắt anh, nửa thật nửa đùa nói: “Nếu nói vậy, anh còn nợ tôi rất nhiều đấy.”
“…”
“Cả đời anh không biết cho tôi leo cây bao nhiêu lần rồi.”
“Tôi không nhớ.” Hạng Tự bình tĩnh nhả làn khói ra, dưới ngọn đèn lờ mờ, hình ảnh tựa như bị dừng lại.
Vu Lệ Na mỉm cười: “Tôi đã sớm biết anh là người như vậy, chuyện không để ý đến thì hoàn toàn không đặt trong lòng. Nếu người đứng trước mặt anh đổi thành Thi Tử Mặc, anh sẽ không nói vậy đâu nhỉ.”
“…” Anh vẫn tỏ vẻ bình tĩnh, chỉ quay mặt qua chỗ khác không nhìn cô ta.
“Sau đó thì sao?”
“?”
“Anh và cô ấy, sau đó thế nào?”
“Không liên quan đến cô…”
“Ha,” lông mi thật dài của cô ta lay động, “Rốt cuộc anh cũng có lúc nếm mùi thất bại —— vui quá đi!”
“…Tạm biệt.” Hạng Tự hút mạnh một hơi, dập tắt điếu thuốc, rồi vứt vào thùng rác ven đường, sau đó xoay người đi về phía bãi đỗ xe.
Con đường yên ắng, chỉ nghe được tiếng bước chân trầm thấp của anh, anh không hề quay đầu nhìn người ở đằng sau, có lẽ giống như cô ta nói, con người hoặc sự việc anh không để ý tới, anh hoàn toàn không đặt trong lòng.
“Này!” Âm thanh của Vu Lệ Na vang lên.
Anh dừng bước, xoay người, không có biểu cảm gì.
“Nếu…” Cô ta đứng trong cái bóng dưới đèn đường, “Tôi nói là nếu!”
“?”
“Nếu anh thật sự, thật sự yêu cô ấy…thì đối xử tốt với cô ấy một chút, hai người ở bên nhau hạnh phúc, trải qua những ngày tháng bình thản —— như thế tốt lắm, người khác hâm mộ còn không kịp đấy!”
Anh nheo mắt, chăm chú nhìn bóng dáng dưới đèn đường, nhưng chỉ nhìn thấy bờ môi mỉm cười kia, không nhìn thấy ánh mắt.
Vu Lệ Na vẫy tay, xoay người đi về phía khác. Bước chân của cô ta rất nhanh, cho dù mang giày cao gót cũng còn nhanh như vậy…
Nhanh đến nỗi ngay cả một câu “cám ơn” hoặc “xin lỗi”, anh cũng chưa kịp nói với cô ta.
“Anh thật sự muốn đi nước cờ này à?”
Hạng Tự sửng sốt nhìn chằm chằm Trần Tiềm ở phía đối diện bàn cờ, trong đầu chỉ có một nghi vấn: anh ấy sao vậy?
Gian phòng của câu lạc bộ rất yên lặng, yên lặng đến đáng sợ.
Trần Tiềm nhìn chăm chăm quân cờ trắng đen chằng chịt trên bàn cờ, thật lâu chẳng nói lời nào, cuối cùng, anh ta nhẹ nhàng thở ra một hơi, nói: “Anh đầu hàng.”
Hạng Tự đan hai tay tựa vào lưng ghế, đáy mắt là vẻ ung dung cho dù thua vẫn cứ giữ bình tĩnh: “Có người cho anh một khoản lớn bảo anh giao ra vị trí thứ nhất thiên hạ sao?”
“Nếu có, anh nghĩ anh sẽ tiếp nhận.” Trần Tiềm dụi mắt, sắc mặt cô đơn.
Hạng Tự trầm mặc nhìn anh ta, một lúc sau mới nói: “Đi, đến nhà em uống rượu.”
“?”
Hạng Tự không hỏi Trần Tiềm có đồng ý hay là từ chối, anh tự đứng dậy cầm lấy di động và chìa khóa xe trên bàn, tỏ vẻ muốn đi. Trần Tiềm cười khổ một cái, cũng đứng dậy theo, chỉ là động tác có chút chần chừ.
Chiếc xe việt dã màu đen chạy trên đường cao tốc, hoàng hôn cuối tháng tám trông u ám hơn tháng bảy nhiều. Đèn đường hai bên đã mở lên, nhưng hoàn toàn chẳng có tác dụng phát sáng, Hạng Tự nhìn không trung nói: “Hè năm nay hiếm khi nhìn thấy mặt trời và ánh trăng, mỗi lần ngẩng đầu chỉ có một mảng mây đen, tâm trạng sa sút ngay.”
Trần Tiềm nhíu mày, có chút dở khóc dở cười: “Khi nào thì cậu trở nên đa sầu đa cảm như vậy hả?”
“Vào lúc anh lơ đãng đấy.”
“Rõ ràng thế sao,” Trần Tiềm xấu hổ nói, “Chuyện anh lơ đãng…”
“Có chút…”
“Thật ra đánh cờ là môn thể thao thích hợp với việc lơ đãng nhất, các kỳ thủ ít nhiều gì cũng lấy mình làm trung tâm, sống trong thế giới của mình ——”
“—— em cũng bị người ta nói sống trong thế giới của mình, thế thì coi như là xấu hay tốt đây?”
Trần Tiềm nhún vai: “Chưa nói tới tốt hoặc xấu, nhưng có lẽ sẽ mang đến phiền toái cho bản thân hoặc là người bên cạnh.”
“Vậy sao?” Hạng Tự nhíu mày.
“Ít hoặc nhiều…”
“Cho nên dạo này anh thường xuyên lơ đãng chính là đang phiền não về chuyện này?”
Trần Tiềm đảo mắt: “Mỗi lần nói chuyện với cậu vượt quá năm phút đồng hồ, anh luôn có nỗi xung động muốn khâu miệng cậu lại.”
Hạng Tự không biết sống ૮ɦếƭ mà huýt sáo một tiếng vang dội: “Em thừa nhận thế giới của thiên tài là nơi mà những người thường như anh rất khó tiến vào.”
“…”
Xe mau chóng chạy vào ga ra ngầm dưới lầu chung cư, dừng xe xong, Hạng Tự ở cốp xe phía sau tìm ra chai rượu, Trần Tiềm đứng ở vị trí đậu xe trống rỗng thuộc về Tử Mặc, nói:
“Chiến tranh giữa cậu và nha đầu kia đã kết thúc chưa?”
Hạng Tự nhìn anh ta một cái, cúi đầu ôm lấy hộp giấy đựng rượu và mì ăn liền, đi thẳng về phía thang máy.
Trần Tiềm theo sau, hai người cùng đi vào thang máy, im lặng tựa trên tường, đều nghĩ đến tâm sự riêng.
“Em bỗng nhiên nghĩ đến một câu.” Hạng Tự nói.
“?”
“Lòng phụ nữ như kim dưới đáy biển.”
“…”
“Em tự cho là rất hiểu biết phụ nữ, nhưng cuối cùng lại phát hiện —— các cô ấy hoàn toàn không phải như em nghĩ.”
Trần Tiềm tỏ vẻ dở khóc dở cười: “Điểm này chứng minh cậu trở nên chín chắn rồi.”
“Anh đang phiền não chuyện gì hả?” Theo tiếng “đinh” vang lên, Hạng Tự đi ra thang máy, từ trong túi lấy ra chìa khóa, mở cửa phòng, “Chẳng lẽ cũng là vì phụ nữ?… Ô!”
“?”
Hạng Tự đưa mặt đến gần Trần Tiềm, còn nghiêm túc nhìn chằm chằm ánh mắt thường xuyên khiến người ta sợ run trong ván cờ, nhìn một hồi lâu, anh mới nói: “Anh không phải —— đang ngoại tình chứ?”
Nhưng mà nghênh đón anh, không hề nghi ngờ gì chính là một đôi mắt xem thường.
Anh xoay người đi vào phòng khách, “Tiểu Bạch” từ trong toilet nhẹ nhàng chạy ra, hành động hơi vụng về, nó vây quanh bên chân anh, không ngừng lởn vởn.
“Giỏi lắm, bé ngoan,” anh dùng âm thanh dỗ dành nói, “Ba về rồi này.”
Hạng Tự đi đến phòng bếp, từ trong ngăn tủ lấy ra một bao thức ăn chó lớn đổ vào trong bát ăn cho chó, những thứ này đều do Tử Mặc nhờ cửa hàng thú nuôi đưa tới, anh trừng mắt nhìn “Tiểu Bạch” trông có vẻ lo lắng ở trên mặt đất, anh căm hận suy nghĩ: bây giờ cô đối với chó, còn tốt hơn đối với anh nhiều…
“Đừng dùng giọng điệu buồn nôn này nói chuyện,” Trần Tiềm ngồi trên sofa, “Anh cảm thấy mắc ói.”
“Anh tạm chấp nhận đi,” Hạng Tự lo cho cún con xong, bắt đầu rửa tay khui nắp chai rượu, “Em có tìm ra đường sống hay không, tất cả đều dựa vào nó.”
Anh cầm chai rượu và ly tới đối diện Trần Tiềm, chất lỏng màu đỏ tía chảy vào ly thủy tinh trong suốt, khiến người ta có ham muốn lập tức uống nó ngay.
“Không cần cụng ly,” Hạng Tự nói, “Dù sao chúng ta cũng không có chuyện đáng chúc mừng.”
Nói xong, anh cầm ly uống trước, Trần Tiềm cười khổ một cái, cũng uống rượu theo.
“Anh và Cố Quân Nghi xảy ra vấn đề à?”
“…” Trần Tiềm nâng ly trầm lặng trong phút chốc, mới nói, “Cậu có sợ hãi một ngày nào đó người cậu yêu không còn yêu cậu không?”
Hạng Tự không trả lời vấn đề này, chỉ nói: “Em tưởng rằng đàn ông kết hôn rồi sẽ không quan tâm đến thứ gọi là ‘yêu’…”
“Tại sao?!”
“Không có tại sao, em luôn cảm thấy một khi đã kết hôn đàn ông dần dần không quý trọng phụ nữ nữa.”
“Đây chỉ là thành kiến ngây thơ của cậu thôi,” Trần Tiềm nói, “Có lẽ thời gian kéo dài, loại tình cảm nồng nhiệt không còn nữa, nhưng lòng dạ vẫn bận tâm đến đối phương, cô ấy đã là một phần trong cuộc sống cậu.”
“Anh sợ Cố Quân Nghi không yêu anh?”
Trần Tiềm nghĩ nghĩ, rốt cuộc thận trọng gật đầu.
“Hóa ra,” Hạng Tự nhếch khóe miệng, “Vấn đề của chúng ta giống nhau.”
“…” Biểu cảm của Trần Tiềm dường như đang nói, hoàn toàn không giống.
“Anh muốn khiến chị ấy yêu anh lần nữa?”
“Có lẽ…”
“Nếu chị ấy thật sự không yêu thì sao?” Vấn đề này của Hạng Tự như là đang hỏi người đối diện, cũng như đang hỏi chính mình.
“Vậy…chúc cô ấy hạnh phúc.”
Hạng Tự nhướn mày, bất mãn nói: “Anh làm vậy cũng coi như là yêu sao?”
“…”
“Yêu là phải tranh thủ, muốn ở bên cô ấy chứ!”
Trần Tiềm nâng ly, uống một ngụm nhỏ, trong mắt có nỗi đau buồn nhàn nhạt, nhưng cũng mang theo nét dịu dàng: “Có lẽ bây giờ cậu không hiểu được, nhưng có một ngày cậu sẽ hiểu… đó là một loại yêu khác.”
Hạng Tự nhíu mày, giống như đang nói: em sẽ không hiểu.
Ngoài cửa sổ đã hoàn toàn tối tăm, Hạng Tự bật đèn, đi đến trước cửa sổ, loáng thoáng thấy được vì sao trên bầu trời u tối. Thật ra vì sao và ánh trăng đều ở đây, chỉ là mỗi khi màn đêm tới, lúc mặt trời chói mắt lùi bước, chúng nó mới chậm rãi hiện lên.
Anh bỗng nhiên nhớ tới lời của Tử Mặc, cô nói, những tổn thương anh từng gây ra cho cô đều vĩnh viễn còn đó, lẽ nào, tựa như những vì sao và ánh trăng trên bầu trời đêm?
Thế thì, anh phải làm sao, mới có thể khiến chúng nó hoàn toàn biến mất chứ?
Tối nay, sau khi Trần Tiềm rời khỏi, Hạng Tự nhịn không được gọi điện thoại cho Tử Mặc, tiếng vang thật lâu, ngay khi anh tưởng là cô sẽ không bắt máy thì cô lại bắt máy.
“…”
Đầu dây bên kia im lặng, cô đang nghe, nhưng chẳng nói gì.
“Này,” anh cười khổ, “Đừng lạnh nhạt với anh như thế…”
Anh nhớ tới rất nhiều ban đêm, khi anh ôm lấy cô, cô cười ha ha gọi tên anh, hoặc là lấy ngón tay vẽ vòng tròn trên vai anh… Cảm xúc phiền muộn lan tràn dưới đáy lòng, nếu thời gian quay lại, anh nên vì cô làm thật nhiều chuyện, sau đó nhìn ánh mắt cô, nói ra tất cả những gì chôn giấu dưới đáy lòng. Thế thì, khuôn mặt cứng nhắc của cô có thể trở nên mềm dịu chăng, không còn đau khổ?
“…Anh nhận được thức ăn chó chưa?” Cô nhẹ giọng hỏi.
“Ừm, nhóc kia ăn rất ngon lành.” Anh cúi đầu nhìn chú cún con bên chân, trong mắt hiện lên một tia hâm mộ.
“Đừng cho nó ăn nhiều quá.”
“À, nhưng nó không nghe lời anh thì làm sao đây?”
“…Vậy đánh đầu nó, dạy dỗ nó một chút, nhưng đừng ra tay quá nặng.”
“Nhưng anh không chăm sóc tốt cho nó,” anh ngồi trên bệ cửa sổ, nhìn ánh đèn neon của bảng hiệu không ngừng lấp lóe ở phía xa xa, “Ngay cả em anh cũng không chăm sóc tốt…”
“…” Đầu dây bên kia im lặng thật lâu.
Anh chẳng biết mình nói sai gì rồi, hay là nói, từ đầu đến đuôi anh không nói đúng câu nào.
“Hạng Tự,” Tử Mặc nói, “Đây là chiêu tán gái của anh sao?”
Anh sờ mũi, bờ môi bướng bỉnh mím thành một đường thẳng tắp, không muốn thừa nhận mình bị tấn công: “Thế nào?”
“So với Vu Nhâm Chi, trình độ của anh còn kém xa.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc