Bạch Dương & Sư Tử - Chương 07

Tác giả: Xuân Thập Tam Thiếu

Sư tử
Trong lòng Hạng Tự có một loại cảm xúc có thể gọi là “phức tạp”, kinh ngạc, phẫn nộ, bất an và chán chường thay phiên nhau xuất hiện, anh ta rất muốn đi lên cho người đàn ông một đấm, nhưng dốc sức nhịn xuống. Anh ta theo trực giác nhìn sang Hạng Phong, loại tình cảnh kịch tính như vậy e rằng chỉ có thể xuất hiện dưới ngòi 乃út của nhà văn tiểu thuyết trinh thám này, nhưng điều khiến anh ta nghi ngờ chính là Hạng Phong cũng tỏ vẻ kinh ngạc, giống như hoàn toàn không biết chuyện.
Anh ta nhếch miệng, cảm thấy chỉ có hai loại khả năng: một là diễn xuất của Hạng Phong rất tốt, hai là…người đàn ông trước mặt tự tìm cái ૮ɦếƭ!
“Anh…đang nói đùa à?” Tử Mặc hỏi.
Vu Nhâm Chi điềm đạm lắc đầu, nói: “Em cảm thấy tôi là người nói đùa với em như vậy sao?”
Tử Mặc lắc đầu, ánh mắt lấp lóe, trầm mặc vài giây, cô bình tĩnh nói: “Cám ơn…tạm thời tôi chưa thể tiếp nhận.”
“…” Vu Nhâm Chi hiểu rõ gật đầu, không tỏ vẻ bất mãn.
“Nhưng mà…” Cô nói tiếp.
“?”
“Tôi nghĩ sau khi thử tìm hiểu anh, rồi sau đó mới đưa ra quyết định.”
Lúc này Hạng Tự mới quay đầu nhìn Tử Mặc, mặt mày nhăn nhíu, trong lúc hoảng hốt, anh ta cảm thấy hình như mình đã bỏ lỡ gì rồi.
“Anh có lời muốn nói với em —— ngay bây giờ!” Hạng Tự kéo mạnh cô sang một bên, dùng cơ thể mình ngăn cản người đàn ông phía sau đang nhìn chằm chằm vào mắt cô, “Có thể cho anh năm phút —— à không, mười phút được không?”
Anh ta cảm thấy ý nghĩ bộc phát, nếu không nói ra lời trong trái tim, có lẽ sẽ mất cô như vậy.
Nhưng Tử Mặc chỉ im lặng, rồi ngẩng đầu nói: “Nhưng bây giờ chúng ta phải ăn cơm, đây là chuyện đã hẹn trước, em không thích lỡ hẹn, cũng không muốn làm hỏng tâm tình tốt.”
Nói xong, cô cầm lấy bó hoa hồng đỏ tươi kia, muốn đi. Hạng Tự giữ cô lại, cảm thấy huyệt thái dương của mình đang nhảy bần bật, nếu anh ta vẫn là Hạng Tự cố chấp, khăng khăng làm theo ý mình kia, anh ta sẽ ném bó hoa kia trước tiên, sau đó cúi đầu hung hăng hôn cô, ôm cô vào lòng, sẽ nói không cho cô đi đâu cả!
Nhưng giờ phút này, khi Hạng Tự nhìn thấy ánh mắt cô, anh ta cảm thấy mình không thể làm như vậy —— hoặc là, anh ta không dám.
Từ trong ánh mắt cô, Hạng Tự thấy được sự dứt khoát và kiên quyết, điều đó khiến anh ta vô cùng sợ hãi, anh ta cảm nhận được một cách rất chân thật: cô muốn rời khỏi anh ta, hoàn toàn rời khỏi anh ta!
Ngay lúc Hạng Tự thất thần, Tử Mặc khẽ vùng vẫy vài cái, tránh không thoát, cô liền ngẩng đầu lạnh lùng nhìn anh ta.
Anh ta rốt cuộc buông tay, thấp giọng nói: “Vậy…khi nào thì em bằng lòng nói chuyện với anh?”
Tử Mặc cụp mắt, im lặng vài giây: “Nếu thứ bảy trời mưa, em không cần đi làm…cho nên…”
Cô không nói thêm gì nữa, mà đi vòng qua người Hạng Tự, đến sofa lấy ba lô của mình, làm như không có việc gì nói: “Có thể đi chưa?”
Hạng Phong dùng vẻ mặt kinh ngạc mà Hạng Tự đã lớn vậy rồi vẫn chưa từng thấy mà nhìn sang mọi người, sau đó anh ho nhẹ một tiếng, tỏ vẻ điềm tĩnh nói: “À ừm…Tự, em muốn đi cùng bọn anh không?”
“Không muốn.” Nói xong, Hạng Tự nắm chặt quả đấm, không nói lời nào mà đi ra ngoài, thuận tiện đóng sầm cửa lại.
Thang máy dừng ở tầng cao nhất, Hạng Tự đi vào, đóng cửa lại, khoanh tay đứng ở một góc. Anh ta chưa từng chán nản thất bại như vậy, cho dù mỗi khi có người gọi anh ta là “thiếu niên thiên tài hết thời”, anh ta cũng có thể trưng ra nụ cười trông tự nhiên, như là chẳng hề để ý. Mà giờ phút này, ngay cả nụ cười cũng không nặn ra được, bởi vì anh ta vô cùng để ý!
Ngồi trên xe, Hạng Tự cảm thấy tâm tình của mình rơi xuống một thung lũng mà trước nay chưa từng có, anh ta bỗng nhiên có thể hiểu được nỗi bi thương khi Tử Mặc nhìn thấy anh ta ôm ấp những người phụ nữ khác… À! Nhưng chí ít, anh ta còn áy náy trong lòng mà đi tìm cô, ôm cô, hôn cô, như là muốn cho cô sự an ủi, dù rằng đó cũng là anh ta an ủi bản thân. Nhưng Thi Tử Mặc của ban nãy, khiến anh ta cảm thấy sợ hãi, ngay cả ngón tay cũng cảm thấy bất an, bởi vì ánh mắt cô nhìn anh ta hờ hững như vậy, không mang theo chút cảm tình, thật giống như —— họ là hai người xa lạ, người xa lạ chưa từng quen biết.
Anh ta khởi động xe, không đeo dây an toàn, đạp mạnh chân ga, chạy đi như bay.
Ánh đèn trên đầu đang xoay tròn, đang lập lòe, giống như nhìn quá nhiều sẽ khiến người ta choáng váng, bên tai là khúc nhạc pha lẫn tiếng người ồn ào, con số của hình chiếu trên tường biểu hiện thời gian hiện tại là “22:00”, cuộc sống của câu lạc bộ đêm vừa mới bắt đầu.
Hạng Tự cầm ly thủy tinh, lớp Wishkey nhàn nhạt nằm dưới đế ly, anh ta mặt không biểu cảm nhìn giây lát, sau đó ngửa đầu uống cạn.
“Này,” có người ở đằng sau vỗ vai Hạng Tự, “Đã lâu không thấy cậu ở đây.”
Anh ta quay đầu, người kia đã ngồi xuống bên cạnh anh ta, hóa ra là Trần Tiềm.
Trần Tiềm nhìn cái ly trước mặt Hạng Tự, ánh mắt hơi kinh ngạc: “Cậu…không sao chứ?”
Hạng Tự lắc đầu, gọi nhân viên pha rượu đưa tới một ly nữa, anh chàng kia tỏ vẻ khó xử, Trần Tiềm lập tức ngầm hiểu, thay Hạng Tự đổi một ly “Ovaltine”.
“Anh tự chủ trương gì hả,” Hạng Tự một tay nâng đầu tựa vào quầy bar, “Em không uống thứ đồ quỷ quái kia…”
Trần Tiêm thở dài một hơi, bộ dáng cười tươi hơi dữ tợn: “Vẫn biết xấc láo, chứng tỏ tình hình chưa đến nỗi gay go, nói đi, sao lại thế này?”
“…Không biết anh đang nói gì.” Anh ta gục đầu xuống, biểu tình cự tuyệt người khác cách xa ngàn dặm.
“Hạng Tự, cậu chưa bao giờ uống rượu ở đây.” Trần Tiềm bất đắc dĩ nói.
“Vậy thì thế nào…không thể uống sao?”
“Cậu uống đủ rồi!”
“…”
“Cậu có biết trên mặt mình đang viết hai chữ to đùng gì không?”
“?”
“Thất tình!”
Hạng Tự nằm bò trên quầy bar, cả khuôn mặt chôn trong khuỷu tay, bóng lưng chán chường.
Trần Tiềm vội vàng kéo cánh tay anh ta qua, anh ta chỉ đành ngẩng đầu, lớn tiếng nói: “Anh yên tâm, em không khóc!”
Trần Tiềm thở phào nhẹ nhõm, sực nhớ tới tại chỗ có hai ly “Ovaltine” lạnh và nóng mới được đưa tới, Trần Tiềm lấy một ly nóng đẩy qua trước mặt Hạng Tự, còn mình thì dùng ống hút đầy màu sắc uống ly lạnh như trẻ con.
“Này,” Trần Tiềm nói, “Anh luôn cho rằng cậu rất ghê gớm…”
Hạng Tự nhíu mày: “Anh chỉ phương diện nào?”
“Đương nhiên không chỉ cờ vây…”
“…”
“Phụ nữ đều bị cậu ăn trọn, nhất là Tử Mặc, cho dù cậu làm gì cũng sẽ bấm bụng chịu đựng.”
“Cám ơn anh khen ngợi…” Anh ta mỉm cười như là tự giễu.
“Nhưng hiện tại, tình huống lại thay đổi ——”
“—— không liên quan tới chuyện của anh!” Hạng Tự từ chối nói thêm nữa, còn tiếp tục anh ta sẽ phát điên.
Nhưng Trần Tiềm hoàn toàn không để ý, tự nói tiếp: “À…nhớ lại vẫn còn cảm thấy kinh ngạc, lần trước cô ấy lại nói với anh ‘tình yêu có điểm giới hạn’…”
Hạng Tự quay đầu, cau mày: “Cô ấy nói vậy với anh?”
“Đúng vậy, ngay tại nơi này, anh cũng gọi một ly ‘Ovaltine’ cho cô ấy.”
Hạng Tự rất muốn Ϧóþ cổ Trần Tiềm nói: trọng điểm không phải chỗ này, trọng điểm là rốt cuộc cô nói những gì?!
“Cô ấy hỏi anh, nếu bị người mình yêu phản bội, anh sẽ làm thế nào?”
Hạng Tự cảm thấy Ⱡồ₦g иgự¢ mình như bị đấm một quyền.
“Anh nói, anh sẽ tha thứ…” Khi nói lời này, ánh mắt Trần Tiềm hơi ảm đạm, nhưng lại giống như bình thường ngay lập tức nhún vai, “Có điều ý của Tử Mặc, hình như là không nên vậy. Giờ nhớ lại, cô ấy hình như đang thay đổi gì đó…”
Hạng Tự sụp bả vai, ủ rũ đến nỗi muốn đập bàn.
“À, xin lỗi, anh không cố ý…”
Trong hoàn cảnh ầm ĩ, hai người đàn ông im lặng, đều nghĩ đến tâm sự riêng, thật lâu sau không nói gì.
Bỗng nhiên, Trần Tiêm quay đầu nhìn Hạng Tự: “Có thể hỏi cậu một câu không?”
“?”
“Rốt cuộc cậu…có coi là yêu cô ấy không?”
“…”
“Nếu đúng vậy,” Trần Tiềm nhìn Hạng Tự, “Cậu đã mang tâm trạng thế nào để tổn thương cô ấy? Hay là nói…cậu hoàn toàn không yêu cô ấy…”
Hạng Tự không biết tại sao Trần Tiềm đột nhiên hỏi câu này, từ trong mắt Trần Tiềm, anh ta nhìn thấy một tia nghiêm túc, nhưng cảm thấy, đáp án Trần Tiềm muốn biết không nằm ở chỗ mình.
Nhưng cho dù thế nào, anh ta cũng không trả lời, anh ta chỉ mong mỏi trong lòng —— cuối tuần trời hãy mưa.
Bầu trời ngoài cửa sổ ánh lên nắng chiều đỏ rực, Tử Mặc nằm bò tại cửa sổ, nhìn ngắm một lúc, rồi trở về phòng bếp nấu cơm. Thi Tử Sinh không thu tiền thuê nhà của cô, nhưng cô phải ở nhà làm trâu làm ngựa, giặt quần áo, nấu cơm, quét dọn vệ sinh, không thiếu cái nào. Cô thường xuyên trợn mắt nhìn anh, anh lại luôn hồn nhiên không nhận ra, khuôn mặt mệt mỏi ngáp một cái, khoát tay nói: “Được rồi, cô bé lọ lem, mau đi nấu cơm đi.”
Cô chỉ đành tức giận mà đi, muốn kiện cáo với ba mẹ, nhưng lại không có can đảm.
Từ lần trước chia tay trong buồn bã, lúc Tử Mặc gặp lại Cố Quân Nghi, hai người chỉ yên lặng nhìn đối phương, không nói gì cả. Công việc của cô dần dần nhiều hơn, cô nghĩ nhất định là công lao của Cố Quân Nghi, cô cũng muốn đi cảm ơn chị ta, nhưng lại cảm thấy mình không thể tha thứ cho chị ta.
Kỳ thật nói đến cùng, Cố Quân Nghi và Trần Tiềm như thế nào, không liên quan đến cô. Cô chỉ là một người đứng ngoài xem, một người xem cực kỳ bé nhỏ, không có tư cách và quyền lợi đi nói ai đúng ai sai, càng đừng nói đến vấn đề có tha thứ hay không.
Nhưng cô cảm thấy phẫn nộ, khổ sở, chị Tiểu Cố có được nhiều hạnh phúc như vậy, lại muốn tự tay phá hoại tất cả!
Cô không thể chấp nhận.
Trên bếp có một nồi canh giò heo, đang lấy lửa hầm từ từ, Tử Mặc kiểm tra một lần, rồi xoay người đến phòng khách, lấy ra máy ảnh và laptop trong ba lô, ngồi xuống sofa bắt đầu làm việc.
Trên màn hình nhảy ra một mớ ảnh, là Trần Tiềm và Hạng Tự. Một người mặt không biểu cảm, người còn lại thì mỉm cười rung động lòng người —— ơ! Tại sao cô vẫn còn dùng “mỉm cười rung động lòng người” để hình dung Hạng Tự chứ, cô đã thầm thề dưới đáy lòng từ lâu, sẽ không bị nụ cười của anh ta mê hoặc nữa.
Thế nhưng, cô vẫn nhịn không được mà ngắm nhìn khuôn mặt tươi cười của Hạng Tự, giống như ngay cả ánh mắt cũng cười, nụ cười mê hoặc người khác.
Tóc mái rối bời rớt trên trán che khuất nửa con mắt của Hạng Tự, nhưng dáng vẻ nhìn ống kính của anh ta rất chuyên chú, không bao lâu trước đây cô cũng hy vọng anh ta có thể nhìn mình như vậy, nhưng sau đó cô phát hiện mình quá ngây thơ rồi, thậm chí còn có chút ngu xuẩn.
Cô xem từng tấm ảnh, trên màn hình có rất nhiều Hạng Tự, nhưng hình như chỉ có một, cô không phân biệt rõ ràng người nào mới là anh ta chân chính —— có lẽ tới giờ vẫn không phân biệt rõ ràng.
Trên di động báo tin, có người để lại lời nhắn trong hộp thư thoại của cô. Cô bấm nghe, thì ra là Vu Nhâm Chi, dùng giọng nói êm dịu của anh ta, nếu bằng lòng hãy gọi lại.
Tử Mặc thất thần tựa vào sofa, đối với lời tỏ tình đột ngột mấy hôm trước của vị tiên sinh kia cô cảm thấy rất khó hiểu, bởi vì trên thực tế, cô rõ ràng cảm nhận ra: kỳ thật anh ta không thực sự yêu cô! Khi cô nhìn ánh mắt anh ta, không thấy gợn sóng gì cả, nhưng anh ta không giống như người tùy tiện lấy chuyện này ra nói đùa, thế nên cô không rõ ý đồ của anh ta —— anh ta tựa như một bí ẩn chưa biết, khiến cô tràn đầy nghi hoặc.
Nghĩ nghĩ một chút, rốt cuộc cô gọi lại cho anh ta.
“A lô?” Cô nhút nhát nói, “Là tôi…”
“À,” anh ta luôn dùng tiếng “à” để bày tỏ sự tỉnh ngộ của mình, “Mấy hôm nay thế nào? Không bị tôi dọa chứ?”
“Không có…”
“Vậy tốt rồi, buổi tối cùng nhau ăn cơm nhé?”
“Xin lỗi, tôi đã nấu cơm ở nhà, chờ anh tôi về ăn cùng.”
“Không sao, hoặc là ăn xong cũng được, tôi có một thứ muốn giao cho em.”
“…”
“Thế nào, suy nghĩ xong chưa?”
“…Vậy được rồi.” Có đôi khi cô cảm thấy, Vu Nhâm Chi cũng có tiềm chất làm nhà tiểu thuyết trinh thám, luôn thích thừa nước ᴆục thả câu.
“Cần tôi đi đón em không?”
“Không cần.”
“Vậy đến phòng làm việc của tôi đi, là khu nhà bên cạnh Hạng Phong, nằm ở lầu ba.”
“Ờ…”
“Vậy lát nữa gặp, nếu tìm không được thì gọi vào di động của tôi.”
“Được.”
Cúp máy, Tử Mặc có chút đứng ngồi không yên, bởi vì bỗng nhiên nghĩ đến người đàn ông này coi như đang “theo đuổi” cô, mà cô cứ vậy tùy tiện đồng ý tới địa bàn của anh ta, có phải có chút…
Nhưng nghĩ lại, cô cảm thấy mình lo lắng quá nhiều, Vu Nhâm Chi là một người hào phóng đúng mực, cô nên dùng tư tưởng chín chắn tự nhiên để gặp gỡ anh ta. Thế là ăn xong bữa tối, cô một mình lái xe đi, khu nhà Hạng Phong ở cũng chỉ có hai tòa nhà mà thôi, cho nên cô mau chóng tìm được.
Vu Nhâm Chi tới mở cửa cho cô, mỉm cười mời cô vào, cô muốn tỏ vẻ phóng khoáng hài hước một chút, liền cố ý chế nhạo anh ta nói: “Lần trước anh còn nói không muốn tùy tiện tiết lộ địa chỉ của mình…”
Anh ta suy nghĩ một giây đồng hồ, rồi đáp: “Nhưng hiện tại chúng ta không giống vậy, tôi đang theo đuổi em mà.”
Anh ta nói tự nhiên như thế, Tử Mặc không khỏi lúng túng, rốt cuộc hiểu được cái gì là nhấc đá đập chân mình.
Phòng làm việc của anh ta rất trống trải, ở mép tường đặt một cái bàn thật dài, trên đó bày ra rất nhiều giấy và công cụ vẽ tranh, còn có một cái máy tính trông rất cao cấp, nhìn thấy cảnh tượng như vậy, sẽ không khó tưởng tượng anh ta làm việc gì.
“Cho em này.” Từ trên chiếc bàn bừa bộn, Vu Nhâm Chi lấy ra một tờ giấy cỡ tấm bưu thi*p, đưa tới trước mặt Tử Mặc.
Cô cầm lấy, vẫn là bức tranh đầy màu sắc, là cô đang cầm bó hoa hồng trông vừa mừng lại lo, mặc dù bức tranh không tỉ mỉ, nhưng lại vẽ ra biểu cảm của cô rất đúng.
“Em biết không,” anh ta che miệng hình như đang cười, “Tôi cảm thấy dáng vẻ bị dọa của em rất thú vị…”
Cô chun mũi, không biết nên vui hay buồn, cũng chẳng biết nên cám ơn hay là nổi nóng tại chỗ.
“Vậy,” anh ta xòe tay ra, “Đối với môi trường làm việc của một nhà vẽ tranh minh họa, em có lời bình luận gì không?”
“Ừm…coi như…sạch sẽ.”
“Coi như thông qua sao?”
“Thông qua?”
“Đúng vậy, không phải em đã nói, muốn tìm hiểu tôi trước, rồi mới suy nghĩ lại sao?”
“Hả…chuyện này…” Cô có phần bối rối.
Vu Nhâm Chi tựa cạnh bàn, cười ha hả, tiếng cười rất sảng khoái: “Đừng khẩn trương, tôi cũng không phải dùng công việc để tăng điểm cho mình.”
Tử Mặc xấu hổ gục đầu, mím môi, bỗng nhiên nhìn thấy vài bức tranh đầy màu sắc dán trên tường của anh ta, đều là phong cảnh khắp nơi trên thế giới, vô cùng xinh đẹp, cô bèn hỏi ngay: “Đây là cái gì?”
“À, một trong những công việc mới đây của tôi, vẽ tranh minh họa cho một bộ ảnh du lịch, tác giả yêu cầu tôi vẽ lại toàn bộ những tấm ảnh chụp của anh ta thành tranh vẽ.”
“Đẹp quá…” Cô nhịn không được tán thưởng.
“Đúng vậy, tựa của quyển sách này là ‘Hành trình thế giới kỳ diệu’.”
“Hành trình kỳ diệu?”
“Ừm.”
Cô ngơ ngác nhìn những bức tranh đó, nói: “‘Kỳ diệu’ là gì chứ? Là chỉ con người và sự việc không tầm thường sao? Hay là có ý nghĩa đặc biệt nào khác?”
Vu Nhâm Chi khoanh tay, lộ ra nụ cười dịu dàng đến mức hơi kỳ lạ, nói: “Kỳ diệu có lẽ là…chuyện người ta không lường trước được.”
Mấy hôm sau, ngày nào Tử Mặc cũng nằm sấp tại cửa sổ, ngắm nhìn bên ngoài, trời xanh và mây trắng chiếm lấy bầu trời Thượng Hải. Tối thứ sáu, cô vẫn ngắm nhìn bầu trời lấp kín nắng chiều kia, đáy lòng suy nghĩ: ngày mai nếu trời mưa thật, đó có phải là một chuyện kỳ diệu không?
Nhưng cô cười khổ, làm sao có thể chứ, nắng chiều rọi trên khuôn mặt mỗi người, tất cả đều sóng yên gió lặng. Những nhân viên bố trí ngoại cảnh hiện giờ nhất định vẫn còn làm việc, dựng một chiếc lều trắng tại khu vực xanh, còn có hoa bách hợp màu trắng nằm tại cổng —— ngày mai cô sẽ rất bận rộn, còn bận hơn cả tưởng tượng của mình.
Nhưng sáng sớm hôm sau, khi cô thức dậy kéo màn ra, lại phát hiện…chuyện kỳ diệu, thế mà đã xảy ra.
Tử Mặc nằm trên giường, lo sợ bất an, trong lúc thẫn thờ lại ngủ thi*p đi. Đợi đến khi tỉnh lại, phát hiện trên di động có vài nhắc nhở lời nhắn trong hộp thư thoại, thế là cô lấy dũng khí bấm nghe, đều là lời nhắn của Hạng Tự:
“Gọi cho anh.”
“Trời mưa rồi, gọi cho anh.”
“Thi Tử Mặc! Em thức dậy cho anh! Trời mưa rồi!”
“Này, em sẽ không nuốt lời chứ?!”
“Anh không thích nói chuyện với máy móc, sau khi nghe được thì gọi cho anh!”
Cô có phần dở khóc dở cười, anh ta luôn luôn nóng vội như vậy, nghĩ tới cái gì thì sẽ làm liền, giống như anh ta là chúa tể của thế giới này —— hoặc là, anh ta chỉ điều khiển thế giới của cô chăng?
Tử Mặc không ngủ được nữa, cô dứt khoát rời giường, đi rửa mặt đánh răng. Cửa phòng ngủ của Tử Sinh khép kín, hôm qua tới khuya anh mới về, nói vậy chưa đến trưa thì sẽ không thức dậy. Cô rửa mặt xong, thay quần áo, sau đó ngồi ở bệ cửa sổ, ngắm nhìn cơn mưa nhỏ tí tách bên ngoài. Suy nghĩ thật lâu, cuối cùng cô cầm di động, gọi cho Hạng Tự.
“A lô?” Mới vang lên vài giây, Hạng Tự liền bắt máy.
“Anh định thời gian và địa điểm đi.” Cô đi thẳng vào vấn đề.
Anh ta ở đầu dây bên kia ngẩn ra, rồi nói: “Chúng ta không thể nói chuyện ở nhà sao?”
Trong nháy mắt, Tử Mặc có một loại ảo giác, thật giống như hai người họ thật sự từng có một cái “nhà”, nhưng cái này có thể gọi là “nhà” sao? Nếu đúng vậy, thì tại sao cô có thể dễ dàng rời khỏi như vậy…
“Cứ ở bên ngoài đi.” Cô trả lời.
“…” Anh ta trầm mặc, không nghe được hơi thở, thế nên chẳng biết anh ta suy nghĩ cái gì.
“…”
“Vậy thì chúng ta đến quán bar thường tới xem đá banh, thế nào?”
“Được.”
“Bây giờ anh đi ngay, em chuẩn bị xong thì tới.”
“Ừm.”
Cúp máy, Tử Mặc cũng xuất phát, buổi sáng thứ bảy trời đổ mưa, trên đường có vẻ u ám mà vắng vẻ, lúc chờ đèn đỏ, cô trông thấy một cặp người yêu rúc vào nhau dưới ô che mưa, ngọt ngào đi qua trước mặt.
Cô bỗng nhiên cảm thấy, thật ra phụ nữ cũng không cần gì nhiều, chỉ là khi gió mưa sẽ có một người kiên định đứng bên cạnh dùng một chiếc ô chống chọi bầu trời cho cô ấy mà thôi. Nhưng mong muốn nhỏ bé như vậy, có đôi khi cũng là một loại xa xỉ.
Cô dừng xe tại ven đường ở con phố bên cạnh quán bar, cô bước xuống xe, mở ô, bước nhanh qua. Lúc sắp đến cửa, một bóng dáng màu đen chuyển động, sau đó cô nghe được một âm thanh quen thuộc gọi tên cô: “Tử Mặc!”
Cô dừng bước, đứng trong mưa nhìn thấy Hạng Tự ở trước mặt. Anh ta luôn không có thói quen mang ô theo, hôm nay cũng không ngoại lệ, chỉ mặc thêm áo khoác không thấm nước màu đen bên ngoài áo phông, nhưng toàn thân vẫn bị dội ướt, giọt mưa theo ngọn tóc của anh ta nhỏ xuống, hình dáng của anh ta lộ ra vẻ cô đơn khó tả.
Cô quên mất, đã bao lâu rồi anh ta không gọi cô như vậy, có lẽ là rất lâu rồi. Chỉ có lúc tức giận anh ta mới gọi cả tên lẫn họ của cô, bình thường anh ta chỉ gọi cô là “Sư tử”, hoặc cứ là “Này”. Cô không biết giờ phút này anh ta gọi mình như thế này là có ý gì, chẳng lẽ là vì bày tỏ sự tôn trọng ư?
Sao có thể…
“Anh không nghĩ tới, buổi sáng bọn họ không mở cửa.” Anh ta đút hai tay trong túi, cười ngượng ngùng trong cơn mưa phùn.
“…Anh nên quay về trên xe đợi.” Cô đứng tại chỗ, không có ý muốn tiến lên lấy ô che cho anh ta.
Nhưng anh ta tự đi tới, cúi đầu tiến vào chiếc ô của cô, nói: “Nhưng anh muốn để em biết anh ở ngay đây.”
“…”
Tử Mặc nhìn Hạng Tự, khoảng cách giữa bọn họ có lẽ chỉ có mấy cen-ti-mét, cô ngửi được mùi hương đặc biệt trên người anh ta, nếu anh ta cúi đầu thì có thể hôn lên môi cô. Nhưng họ chỉ yên lặng nhìn nhau, chẳng nói gì cả, cũng không làm gì hết.
“Đi lên xe đi.” Tử Mặc rốt cuộc lên tiếng.
“Ừm.” Hạng Tự mỉm cười gật đầu, ôm vai cô, đưa cô đến cạnh chiếc xe việt dã màu đen của anh ta, mở cửa ra, rồi nhét cô vào trong.
Tử Mặc cười khổ, anh ta cũng không thật sự trở nên dịu dàng, trong tiềm thức anh ta vẫn quen chiếm giữ mọi thứ của cô.
Họ ngồi ở hàng ghế sau, mặt hướng về phía trước, đóng cửa xe, tiếng mưa tí tách tan biến, trong xe rất im lặng, thậm chí có chút ngột ngạt, chỉ nhìn thấy giọt nước tựa như tan chảy trượt trên cửa kính xe, không thấy rõ cảnh tượng bên ngoài. Cô cảm thấy họ giống như gián điệp đàm phán tại tiệm rửa xe trong phim điện ảnh, tại không gian nho nhỏ này, ngăn cách với thế giới bên ngoài.
“Em ở chỗ…Tử Sinh?” Hạng Tự sờ mũi, nói một câu mở đầu không mặn không nhạt.
“Ừm.” Cô gập ô xong, đặt bên cạnh cửa kính xe.
“Trong thời gian em vắng nhà, anh suy nghĩ rất nhiều…” Nhưng câu tiếp theo, anh ta lại quay về vấn đề chính.
“…”
“Em còn…nhớ mẹ anh không?”
“Nhớ chứ.” Năm cô mười bảy tuổi đã từng gặp một lần.
“Năm anh năm tuổi, bà bỏ nhà đi, bởi vì sau khi sinh xong bà mắc chứng uất ức, bà cảm thấy không thể nào sống tiếp ở cái nhà này nữa, thế nên bỏ đi.”
Ngữ khí của anh ta rất bình tĩnh, như là đang nói chuyện của người khác, cô lặng lẽ nhìn khuôn mặt nghiêng của anh ta, nghĩ rằng đây là một Hạng Tự mà cô chưa từng quen biết.
“Anh luôn cho rằng đó là lỗi của anh, nhưng Hạng Phong nói không phải.”
“Em cũng nghĩ không phải…” Cô nhẹ nhàng cất tiếng.
Hạng Tự cười ảm đạm: “Phải không, nhưng mà anh đã mang cảm giác tội lỗi này trải qua thời thơ ấu và niên thiếu. Vào năm sinh nhật năm tuổi, trong lòng anh đã thầm thề rằng, nếu mẹ có thể trở về, anh sẽ không ăn rau chân vịt mà mình thích nhất.”
“Rau chân vịt?…” Tử Mặc quay đầu, muốn cười, nhưng cảm thấy anh ta đang kể một câu chuyện bi thương như vậy, cô không nên cười.
Song, khuôn mặt Hạng Tự cũng nở nụ cười, chính là nụ cười thường xuyên khiến cô lúng túng.
“Hồi ấy, anh thật sự rất thích rau chân vịt —— đương nhiên cũng thương mẹ —— nhưng mà, anh vẫn không nhịn được mà ăn nó, sau đó phát hiện mẹ không quay về nữa.”
“…”
“Trẻ em trưởng thành sớm thật sự rất đáng sợ, không phải sao, mới năm tuổi đã biết thề thốt, biết được cái gì gọi là báo ứng, nhưng những bạn học của anh tại nhà trẻ ngay cả rau chân vịt và rau cải cũng chẳng phân biệt rõ ràng.”
Anh ta dừng một chút, khoanh tay rồi nói tiếp: “Lần thứ hai anh thề thốt, cũng là vào ngày sinh nhật, mùa hè năm mười chín tuổi.”
Cô kinh ngạc quay đầu nhìn anh ta, một ý nghĩ chợt hiện lên trong đầu, sau đó, cô nghe anh ta nói.
“Hôm đó thật ra anh đã trở về sớm từ lớp huấn luyện, chẳng hề có tâm tư thi đấu buổi chiều, anh biết em đặt một chiếc bánh kem lạnh ——”
“—— anh biết?”
“Ừm,” anh ta gật đầu, khuôn mặt mỉm cười, “Một tuần trước, lúc anh về nhà đã nhìn thấy.”
“À…”
“Em ở trong tiệm bánh ngọt lặp đi lặp lại với nhân viên bán hàng, muốn loại kem lạnh, nhất thiết đừng lầm.” Anh ta nhìn cô một cái, nhăn mặt chun mũi nghịch ngợm, giống như đang nói, em còn có gì mà anh không biết chứ?
“Hóa ra anh biết rồi…” Cô bĩu môi.
“Anh chờ em tại một góc cách tiệm bánh ngọt bốn con phố, bởi vì anh biết em nhất định sẽ đi qua con đường này, nhưng cuối cùng… anh lại không đợi được.”
Anh ta nghiêng người, xoa trán cô, nơi đó có một vết sẹo đã bị mái tóc che lấp, ngay cả bản thân cô gần như quên mất.
“Tối hôm đó anh rất sợ hãi, sợ hãi hơn bất cứ lúc nào, anh ngồi bên ngoài phòng cấp cứu, không dám ngẩng đầu nhìn ánh đèn màu đỏ phía trên, anh rất sợ khi đèn tắt, bác sĩ đi tới nói, ‘xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức’…” Anh ta có chút nghẹn ngào, không thể nói tiếp.
Lần đầu tiên Tử Mặc nhìn thấy bi thương trong mắt Hạng Tự, trong ấn tượng của cô về anh ta, vẻ mặt luôn bình tĩnh, không hề để ý, cô không đoán ra anh ta suy nghĩ cái gì, thế nên cô cứ cố chấp, không ngừng hỏi: đối với anh, em rốt cuộc là cái gì?
Mà anh ta lại chưa từng trả lời.
Tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ gần như không nghe thấy nữa, Hạng Tự dùng giọng nói ung dung, giống như đang nói đùa: “Thế nên anh thề dưới đáy lòng, nếu em bình yên vô sự, anh có thể từ bỏ em.”
“Từ bỏ em?”
Anh ta gật đầu: “Đúng vậy, từ bỏ em, rời khỏi em, hoặc là dứt khoát nói tạm biệt với em, sau đó không bao giờ trở lại.”
“Nhưng…tại sao?” Cô nhìn anh ta, muốn biết đáp án.
Anh ta cười khổ, cười đến dịu dàng: “Tại sao? Bởi vì anh luôn cảm thấy mình là một người…không hoàn chỉnh, bởi vì sự ra đời của anh, ba mẹ bắt đầu thường xuyên cãi cọ, mẹ mắc chứng uất ức, ba không muốn về nhà, anh trai mất đi tình yêu thương của ba mẹ, anh cảm thấy tất cả đều là tại anh —— vì thế ở bên anh, sẽ không có kết quả tốt.”
Tử Mặc im lặng, quay đầu sang chỗ khác nhìn ra ngoài cửa sổ, không nhìn anh ta.
“Còn nữa, lời Hạng Phong nói là thật…”
“?”
“Tối hôm đó bệnh hen suyễn của anh lại tái phát, rất nặng, gần như không thở nổi, anh nằm trên giường bệnh nghỉ ngơi vài ngày mới hồi phục lại.”
“Anh từng tới thăm em,” cô nói, “Lúc nửa đêm.”
“…Làm sao em biết?” Anh ta kinh ngạc.
Cô nhìn giọt mưa trên cửa kính xe, chỉ khẽ nói: “Em cũng không phải người sống đời sống thực vật…”
“Dáng vẻ của em trông…rất đáng sợ, giống như là thiếu chút nữa sẽ rời khỏi thế giới này,” ngón tay thô ráp của anh ta lướt qua má cô, tựa như đang quyến luyến gì đó, “Cả đời anh cũng không quên được…”
“…”
“Anh muốn đối xử lạnh nhạt với em, hoặc là nói anh đã muốn thử làm vậy, nhưng cuối cùng anh nhận ra, anh không làm được. Anh đã từng thử rất nhiều cách, anh ở cùng phụ nữ khác, nghĩ rằng có thể từ từ quên đi, nhưng mỗi lần em đứng trước mặt anh, anh đều không kiềm chế được mà muốn hôn em. Anh cũng từng suy nghĩ, nếu em bị anh tổn thương hết lần này tới lần khác, có lẽ em sẽ rời khỏi anh, thế thì anh rốt cuộc có thể thuyết phục bản thân —— nhưng em không làm thế, em vẫn đứng xa phía sau, khi anh ngoảnh đầu lại, em còn cười ngây ngốc với anh.”
Tử Mặc quay mặt qua chỗ khác, cảm thấy không chịu nổi bản thân mình như vậy.
“Dần dần, yêu em, tổn thương em, biến thành một vòng tuần hoàn không có điểm cuối, anh thân bất do kỷ. Anh thậm chí không hiểu, coi đó là một loại thói quen, hay là nói, chúng ta đã tê dại từ lâu…”
Nói xong, Hạng Tự khẽ thở dài, lấy ngón tay xoay mặt cô qua, im lặng thật lâu, bỗng nhiên dùng một ánh mắt nghiêm túc mà trước nay chưa từng có để nhìn cô, rồi nói:
“Nhưng mà Tử Mặc, cho dù là lúc nào, anh cũng biết rõ ràng —— anh yêu em.”
“…” Cô ngơ ngác, nói không nên lời. Câu cô luôn muốn nghe, rốt cuộc đã nghe được từ miệng của anh ta, nhưng cô lại chẳng vui vẻ chút nào.
Ngón tay anh ta dịu dàng mà kiên định, giống như không cho phép cô dời tầm mắt, chỉ có thể nhìn thấy anh ta, nhìn ánh mắt anh ta, nhìn đến trong lòng anh ta.
Bên cạnh có xe chạy qua, bắn lên bọt nước, loáng thoáng nghe được tiếng lốp xe ma sát với mặt đất đan xe với tiếng mưa, tựa như có gì đó bị xé ra.
Tử Mặc tưởng rằng mình sẽ rơi nước mắt, hoặc là giống như phát điên đấm anh ta, nhưng cô không có. Cô chỉ chớp mắt, dùng giọng nói bình tĩnh đến mức gần như có thể gọi là phẫn nộ:
“Đây là cái cớ của anh sao?”
“…”
“Có lẽ anh yêu em,” cô dừng một chút, “Nhưng em không cảm nhận được.”
“Tử Mặc…”
“Em chỉ có thể hiểu được sự ích kỷ và nỗi bất an của anh, anh hoàn toàn không hiểu ‘yêu’ là cái gì —— hoàn toàn không hiểu!”
Nói xong câu cuối cùng, cô hét to, mang theo chút cuồng loạn chưa bao giờ có, thật giống như trước mặt không phải Hạng Tự, mà là một con quỷ.
Hạng Tự buông tay ra, ánh mắt hoảng sợ ngạc nhiên, có lẽ anh ta tưởng rằng chỉ cần nói thẳng ra, chỉ cần nói ra lời ở đáy lòng, cô sẽ nhào vào lòng anh ta, nói cô cũng yêu anh ta, không hề rời khỏi anh ta…
“Anh cho rằng một câu ‘anh yêu em’ là có thể xóa bỏ mọi tổn thương mà em đã từng chịu đựng ư? Không đâu…giống như anh đã nói, cả đời này em cũng không quên được!”
Nói xong, cô mở cửa xe, nhảy xuống, đội mưa đi mất. Cô không cầm theo chiếc ô kia, có lẽ là quên, hoặc là lười lấy, có lẽ là muốn để lại cho anh ta, nói với anh ta, khi trời mưa, chúng ta chỉ cần một chiếc ô bình thường kia, mà không cần áo khoác chống thấm nước hào nhoáng gì đó.
Cô cảm thấy mình không mở mắt ra được, nhưng vẫn đi về phía trước. Cô biết tầm mắt mơ hồ không phải vì cơn mưa từ bầu trời rơi xuống, mà là…nước mắt chảy ra từ hốc mắt của cô.
Tối nay sau khi về nhà, Tử Mặc liền ngã bệnh. Cô nằm trong phòng dành cho khách nho nhỏ mà Tử Sinh cho cô, cảm thấy chóng mặt.
Nửa đêm Tử Sinh mới về nhà, cô mệt mỏi kêu anh một tiếng, anh đi tới, đặt bàn tay lên trán cô, sợ tới mức kêu lên: “Anh đưa em đi bệnh viện!”
Nhưng cô không chịu, rất có một loại nghị lực liệt sĩ cách mạng thà ૮ɦếƭ không chịu khuất phục.
Dưới ngọn đèn mờ nhạt, Tử Sinh lo lắng nhìn cô, tỏ vẻ người anh cả.
Thật ra cô hơi muốn cười, bởi vì anh không thường lộ ra biểu cảm như vậy, nhưng cô âm thầm cười, chỉ nắm tay anh nói: “Cho em một bát cháo…thêm một viên thuốc, ngày mai, em sẽ khỏe thôi…”
Tử Sinh rốt cuộc đứng lên, định đi nấu cháo cho cô, trong lúc ngẩn ngơ, cô nghe được mình nói: “Anh đừng nói với Hạng Tự…nhất thiết đừng nói…bằng không em liều mạng với anh…”
“Em yên tâm, anh sẽ không nói với cậu ta,” Tử Sinh nói, “Nếu anh nói với cậu ta em sốt thành như vậy cũng không đưa em đi bệnh viện, người sẽ liều mạng với anh chính là cậu ta…”
Hình như Tử Sinh còn nói thêm gì đó, nhưng Tử Mặc đã không còn nghe được, cô cảm thấy mình ngủ thi*p đi, hoặc là ở trong tình trạng nửa mê nửa tỉnh, cô bị cột trong một chùm bong bóng đầy màu sắc, theo bong bóng bay lượn trên bầu trời, dưới chân là nóc nhà màu xanh hoặc màu xám, trên nóc nhà có rất nhiều người, ngẩng đầu nhìn cô, không biết là hâm mộ hay là lo lắng, cô sẽ theo bong bóng càng bay càng xa, rốt cuộc, rốt cuộc không nhìn thấy nửa bóng người, thậm chí cả nóc nhà cũng không thấy nữa…
Cô suy nghĩ, cô nhất định phải ghi nhớ giấc mộng này, rồi đi hỏi Tưởng Bách Liệt, cái này có coi như là một gợi ý không, nếu đúng vậy thì đang gợi ý điều gì?
Cô cảm thấy lạnh lẽo, vô cùng lạnh lẽo, cô bất giác cuộn người ngồi dậy, ngón tay đang phát run.
Trong bóng đêm, có một vòng tay ấm áp ôm lấy cô, nắm tay cô, chiếc cằm đầy râu tì lên cái trán nóng hổi của cô, cô không mở mắt ra được, sau đó cô nghe được giọng nói mơ hồ: “Không được, hay là đến bệnh viện…”
Cô rất khó chịu, toàn thân không còn sức lực, nhịn không được ՐêՈ Րỉ vài câu, nhưng vẫn quật cường nói: “Em không đi…”
Cô chẳng biết rốt cuộc là người nào thắng, bởi vì cô mất đi một chút ý thức cuối cùng, trước mắt là một mảnh tối đen, bóng đêm vô biên.
Đợi đến khi tỉnh lại, Tử Mặc phát hiện mình nằm trong phòng bệnh tại bệnh viện, một bên giường được bức màn vây quanh, phía bên kia có một cái ghế trống rỗng —— nhưng cô bỗng nhiên cảm thấy, có người ngồi ở cái ghế này, ở cùng cô cả đêm.
“Ồ, em tỉnh rồi.” Tử Sinh xuất hiện trước mắt cô, trong tay xách theo một cái bình giữ nhiệt.
“Ừm…” Cô ho nhẹ mấy cái, cảm thấy giọng mình khàn đến đáng sợ, “Em không phải đã nói không đến bệnh viện sao…”
Tử Sinh khó xử gãi đầu: “Nhưng tối qua em thật sự sốt rất cao, không đến không được.”
Tử Mặc nhìn ống kim truyền dịch trên mu bàn tay mình, cô cẩn thận dùng bàn tay còn lại chống người ngồi dậy, Tử Sinh vội vàng đi qua dìu cô. Cô ngồi dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện bầu trời vẫn đen, vì thế cô hỏi: “Em ngủ bao lâu rồi?”
“Cả ngày, bây giờ đã là tối ngày hôm sau.”
“Lâu vậy à…”
“Đúng vậy,” Tử Sinh ngồi trên cái ghế kia, “Tối qua thật sự là dọa ૮ɦếƭ người mà, nếu em có chuyện thật, anh sẽ hết đường chối cãi.”
“?”
“Nếu để ba mẹ biết thi thể của em nằm trong nhà anh, họ sẽ Gi*t anh.”
“…”
“Đói không, ăn chút gì đi.”
Cô gật đầu.
Tử Sinh mở bình giữ nhiệt, múc ra một bát cháo, đưa tới trước mặt cô: “Ăn đi. Tự ăn hay là muốn anh đút? Nếu muốn anh đút thì anh không đảm bảo sẽ không đúт νàσ тяσиg lỗ mũi em đâu, cho nên em nghĩ kỹ đi.”
“…Tự em ăn.” Cô ra hiệu bảo anh đặt bát lên cái tủ ở đầu giường, dùng bàn tay không cắm ống truyền dịch cầm thìa lên ăn một miếng.
“Thế nào, cũng không tệ lắm nhỉ.” Tử Sinh cười kỳ lạ.
“Anh nói với anh ấy?” Tử Mặc vừa ăn, vừa bình tĩnh hỏi.
“Cái gì…” Anh trai kinh ngạc nhìn cô, giống như cậu bé làm chuyện xấu bị phát hiện.
“Thi Tử Sinh,” cô buồn cười nói, “Có đánh ૮ɦếƭ anh cũng không nấu ra được bát cháo như vậy.”
“Ngày hôm qua là anh ấy đưa em đến bệnh viện?”
“Còn anh nữa…”
“Cuối cùng anh cũng còn một chút lương tâm.”
“Này!” Tử Sinh bất mãn lườm cô, “Ngay từ đầu anh đã nói muốn đưa em đi rồi, tối qua rốt cuộc là ai thà ૮ɦếƭ cũng không chịu đi hả!”
“Ý em là, anh không ném em cho anh ấy…”
“…”
Hai anh em im lặng một lúc, anh trai rốt cuộc không nhịn được cất tiếng: “Hai đứa…bây giờ tính sao đây? Tra tấn lẫn nhau hả? Hiện tại còn thịnh hành kiểu này à…”
“Thế thì hiện tại đang thịnh hành kiểu nào đây?” Em gái hỏi lại.
“Anh không biết,” Tử Sinh lấy ra một điếu thuốc, không châm lửa, chỉ là ngậm trong miệng, “Anh lại không thích loại phim tình yêu này.”
Tử Mặc dở khóc dở cười, thì ra trong cái nhìn của anh, tình yêu chỉ là một vở diễn.
“Có điều, anh nhìn thấy được, cậu ta rất lo lắng cho em…” Như là để chứng minh kết quả, anh lại bổ sung một câu, “Còn lo lắng hơn cả anh.”
“Cám ơn, bây giờ em đã biết tình nghĩa anh em của chúng ta thâm sâu đến mức độ nào rồi…”
“Anh nói này,” Tử Sinh có ba nếp nhăn trên trán, mỗi lần hút thuốc nhíu mày đều nhìn thấy rõ ràng, “Em không phải đã làm gì với thằng nhóc Hạng Tự kia chứ?”
“…”
“Em biết không, anh cảm thấy cậu ta…thay đổi. Hoặc là nói, quan hệ giữa hai đứa đã thay đổi, cậu ta hình như thật sự lo lắng cho em.”
“Nói vậy trước kia đều là giả sao?” Tử Mặc cười khổ.
“Không phải ý này, anh không hiểu ân ân oán oán của hai đứa, anh chỉ biết em luôn thích thằng nhóc kia, nhưng cậu ta không hề đặt em trong lòng…” Tử Sinh sờ mũi, như là sợ mình nói trúng nỗi đau của em gái, “Nhưng đêm qua, anh gọi điện cho cậu ta, hỏi em bình thường uống thuốc gì, cậu ta liền chạy tới ngay. Mặc dù không nói gì hết, nhưng anh nhìn thấy rõ ràng sắc mặt của cậu ta.”
“Vấn đề này nên là em hỏi anh chứ,” giọng cô vẫn khàn khàn như vậy, “Rốt cuộc anh ấy đã làm gì với anh, anh nói giúp anh ấy đến vậy…”
“Sao lại thế chứ,” Tử Sinh nghiêm túc nói, “Nói đến cùng, anh chỉ là không muốn nhìn thấy em đau khổ thôi.”
Tử Mặc nhìn anh trai, chợt cảm thấy có lẽ anh không ngốc nghếch như cô nghĩ, có lẽ anh luôn lặng lẽ dùng cách thức của mình để quan tâm người nhà, có lẽ, anh chỉ là loại anh cả vì cô mà sẵn lòng làm rất nhiều chuyện.
Cô cũng chẳng nói cám ơn gì, chỉ mỉm cười, Tử Sinh lại vì bầu không khí đột nhiên trở nên ấm áp mà tỏ vẻ xấu hổ. Anh ho nhẹ một tiếng, đứng lên nói: “Anh đi qua cầu thang hút thuốc. Em ăn cháo đi.”
Sáng sớm hôm sau Tử Mặc xuất viện, vẫn không nhìn thấy Hạng Tự. Anh ta chưa từng đến bệnh viện thăm cô, không nấu cháo cho cô nữa, cũng không nhắn lại trong hộp thư thoại của cô.
Hạng Tự thật giống như là thình lình biến mất khỏi cuộc sống của cô.
Ngón tay Tưởng Bách Liệt gõ nhịp nhàng trên mặt bàn, thường thường nhìn về phía cửa sổ, trong lòng đã mất kiên nhẫn từ lâu, nhưng không hề biểu hiện trên mặt. Trên chiếc ghế da màu đen của anh ta có một người đang ngồi, có lẽ anh ta nên ăn mừng một trận, bởi vì anh ta chào đón bệnh nhân phái nam đầu tiên từ trước đến nay —— nếu người kia bằng lòng gọi mình là “bệnh nhân”.
“Thế nên, anh để cô ấy ở bệnh viện, còn mình thì chạy tới chỗ tôi cằn nhằn?”
“…Có thể nói vậy.” Hạng Tự thấp giọng đưa ra tổng kết.
“Anh và Tử Mặc đều giống nhau, đều là ‘kẻ kì dị’!”
“Kì dị?”
“Thì ý là ‘người lập dị’ ấy.”
“Tôi nói này, mỗi lần trước khi anh bắt đầu trị liệu đều phải kéo đông kéo tây, lãng phí thời gian sao?”
“Được rồi, nghe đây,” Tưởng Bách Liệt nhíu mày, kiềm chế cơn giận trong lòng, “Trước hết tôi hy vọng anh có thể hiểu rõ một việc: anh là một tên khốn nạn, tên khốn nạn không hơn không kém!”
“…” Biểu cảm trên mặt Hạng Tự có phần nguy hiểm.
“Nếu anh chấp nhận sự thật này, việc điều trị mới có thể tiếp tục.”
“Tôi không cần anh điều trị.”
“Anh cũng có thể coi như là một sự giúp đỡ, tôi giúp anh, đương nhiên sự giúp đỡ của tôi không bao giờ không có điều kiện.”
“Điều kiện gì?”
Tưởng Bách Liệt tựa lưng vào ghế, lộ ra nụ cười mờ ám: “Anh nói đi?”
“Anh ‘giúp’ Tử Mặc cũng có điều kiện?” Âm thanh Hạng Tự rất lạnh, tại buổi trưa mùa hè oi bức này, quả thực khiến người ta không rét mà run.
Tưởng Bách Liệt xòe hai tay, bất đắc dĩ bập môi: “Được rồi được rồi, tôi chỉ đùa chút thôi, hy vọng anh hiểu được, đối với phụ nữ tôi rất có kiên nhẫn, tốt tính, nhưng đối với đàn ông thì sẽ không như vậy.”
“…” Anh vẫn lạnh lùng nhìn anh ta.
Tưởng Bách Liệt phát ra tiếng cảm thán từ dưới đáy lòng: rốt cuộc, tại sao mình lại giúp đỡ “tên khốn nạn” trước mắt này hả?!
“Sinh nhật của anh là?”
“?”
“Tôi hỏi anh sinh nhật ngày nào!”
“Hôm qua…”
Tưởng Bách Liệt không khỏi dừng động tác lật sách, nhìn anh, nửa thật nửa đùa nói: “À, lại là một ngày sinh nhật khó quên…”
Hạng Tự ngoài trợn mắt nhíu mày thì không còn biểu cảm gì khác.
“Chả trách…” Tưởng Bách Liệt cười ho nhẹ hai tiếng, sau đó tiếp tục lật sách.
“Chả trách cái gì?”
“Không có gì…” Anh ta ngẩng đầu, phát hiện Hạng Tự đang trợn mắt, thế là Tưởng Bách Liệt trầm ngâm vài giây rồi nói tiếp, “Chả trách, Tử Mặc nói ‘đừng nói với anh’.”
“?”
“Có lẽ cô ấy sợ anh bị nhốt trong lời nguyền sinh nhật này.”
“…” Hạng Tự nhíu mày, dường như trở nên phiền não.
“À, ở đây,” anh ta đầy hứng thú nói, “‘Sư Tử’ chúng ta là vua rừng rậm, đương nhiên thích người khác vây quanh, có phần không chịu được nỗi cô đơn. Họ bốc đồng, tuy rằng cẩu thả, nhưng tính cách có nghĩa khí, cũng rất có nhân duyên.”
“Ở trong mười hai cung, cung Sư Tử là cung có cảm giác uy quyền và chi phối năng lực nhất. Thường thường có hơi hướng quý tộc hoặc là tác phong vua chúa. Được người khác tôn trọng, làm việc khá độc lập, biết làm thế nào sử dụng năng lực và mánh khóe để đạt được mục đích.
Bản chất của cung Sư Tử là cương quyết, chuyên chế, có sức sống tựa như thái dương, hào phóng, lạc quan, thiên về biển, quang minh lỗi lạc, không câu nệ tiểu tiết, lòng dạ cởi mở, cơ mà cũng sẽ có một mặt ngoan cố, ngạo mạn, độc tài. Đối với kẻ yếu thì có lòng từ bi và đồng cảm, rất có lòng tin với bản thân, là một người thuộc phái hành động.
Sư Tử thỉnh thoảng cũng rất lãng mạn, thích thứ xinh đẹp và thích khoe khoang, phô trương và được người xung quanh khen ngợi. Họ sống nhiệt tình, rất hưởng lạc, dũng cảm, giữ vững nguyên tắc và tư tưởng. Cá tính ấm áp, thân thiện, săn sóc, hướng ngoại, rộng rãi hào phóng đối với người khác, rất dễ kết bạn, nhân duyên đương nhiên cũng rất tốt —— trời ơi,” Tưởng Bách Liệt không nhịn được mà nói xen vào, “Lần đầu tiên tôi cảm thấy quyển sách này vô lý!”
“…”
“Người thuộc cung Sư Tử rất tự tin, thậm chí vẻ ngoài trông rất trẻ con, vô cùng tự phụ. Thái độ đối với tình yêu cũng vậy. Trong lúc yêu đương, họ thích nắm giữ mọi thứ về người mình yêu một cách ngang ngược. Ngoài ra, bề ngoài mặc dù họ giống như một người đàn ông hoặc phụ nữ trưởng thành mạnh mẽ, nhưng ngược lại trong lòng lại cô độc yếu đuối tựa như con mèo, rất dễ bị tổn thương! Đừng bị thái độ lạc quan tự phụ của họ đánh lừa; sau khi chờ bạn rời khỏi, họ có thể sẽ mau chóng tìm chỗ lén lút liếm vết thương, rất thê thảm —— ừm, cái này coi như chính xác.”
Hạng Tự lấy tay xoa mũi, rốt cuộc nhịn không được hỏi: “Tưởng Bách Liệt, vừa rồi anh đọc một mớ dong dài kia, rốt cuộc là muốn chứng minh cái gì?”
“…”
“Tôi chỉ muốn tới hỏi anh, tôi nên làm gì bây giờ?” Lần đầu tiên, anh nhìn ánh mắt Tưởng Bách Liệt, không hề chán ghét, cũng không có bực dọc, mà là phát ra sự nghi hoặc từ nội tâm.
Tưởng Bách Liệt cười điềm đạm, khép sách lại, nói: “Tại sao anh cho rằng tôi sẽ biết anh nên làm như thế nào?”
“Bởi vì anh hiểu cô ấy…” Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng anh vẫn nói, “Anh hiểu cô ấy hơn tôi nhiều.”
Tại khoảnh khắc này, bác sĩ Tưởng bỗng nhiên nhận được một loại cảm xúc thỏa mãn mãnh liệt nhất từ trước tới nay. Oh! Không có gì khiến người ta đầy thỏa mãn hơn việc Hạng Tự xụ mặt đến “đau khổ cầu xin”!
“Trên cơ bản,” Tưởng Bách Liệt ho nhẹ hai tiếng, vẻ mặt kiêu ngạo, “Tôi cho rằng anh là một người luôn sống trong thế giới của mình, anh có nguyên tắc của anh, anh chưa bao giờ quan tâm người khác sẽ thấy anh thế nào, hơn nữa anh nghĩ rằng những người không thể thích ứng với nguyên tắc của anh đều rất ngu xuẩn —— anh không cần phủ nhận, anh chính là người như vậy.”
Hạng Tự trợn mắt một cái, rồi sụp bả vai ngồi trên ghế da.
“Anh tự cho mình rất cao, quen nắm giữ mọi thứ về mình cùng người bên cạnh trong lòng bàn tay, có lẽ anh may mắn, những người xung quanh anh một là tình thương quá nhiều, không so đo với anh, hai là giống Tử Mặc bởi vì yêu anh cho nên nhiều lần dung túng anh, mới khiến anh trở nên không kiêng nể gì cả. Tôi thấy Tử Mặc nói rất đúng, cô ấy không hiểu được “tình yêu” của anh, cái cô ấy cảm nhận được chính là sự tổn thương, an ủi, rồi lại tổn thương, rồi lại an ủi, đó là do sự ích kỷ và bất an của anh gây ra.”
Sắc mặt Hạng Tự nghiêm túc, không nói gì.
“Nói đến cùng, anh không phải sợ hãi ngày nào đó mất đi cô ấy bởi vì lời thề nực cười kia, mà là anh căn bản không thể lấy dũng khí đối mặt với sự thật vĩnh viễn mất đi cô ấy. Bởi vì lần tai nạn đó, anh rốt cuộc nhận ra sự yếu đuối của bản thân, anh tưởng rằng cô ấy không có anh là không được, nhưng anh không ngờ mình cũng giống như cô ấy. Thế nên anh chẳng qua đang ích kỷ trốn tránh sự thật mà thôi, cô ấy nói không sai, anh không biết yêu là gì.”
“Thế thì anh hãy nói cho tôi biết ‘yêu’ là gì, tôi nên làm thế nào?”
Tưởng Bách Liệt nghĩ nghĩ, rồi nói: “Tôi không có cách nào nói với anh ‘yêu’ là gì, tình yêu rất phức tạp, không ai có thể nói rõ, nhưng tôi tin tưởng đến một ngày khi anh thật sự cảm nhận được cảm xúc này tại đáy lòng mình, anh sẽ hiểu rõ.”
“…”
“Về phần nói, anh nên làm thế này, cái này không nên hỏi tôi, mà là hỏi chính trái tim của anh.”
“…Nói cách khác,” Hạng Tự trưng ra khuôn mặt u ám, “Anh căn bản không giúp tôi giải quyết được vấn đề gì cả?”
“Sao thế được! Ít nhất tôi đã cho anh biết, trên thế giới này còn có người ủng hộ anh.”
“Ủng hộ tôi…” Anh kinh ngạc. Có lẽ anh chưa từng nghĩ tới, nghe được câu này từ miệng của Tưởng Bách Liệt.
“Cho nên nói, con người và sự việc không thể chỉ nhìn bề ngoài,” Tưởng Bách Liệt đứng lên, đi đến cạnh giá sách, chỉ vào một tấm bảng dán đầy giấy nhắn, mỉm cười nói, “Anh thấy đây là cái gì?”
Hạng Tự khoanh tay, nheo mắt lại: “Bảng ghi chú à?”
Tưởng Bách Liệt đắc ý nhìn anh, đột nhiên kéo ra tấm bảng kia, bên trong là…bia, nước khoáng và sữa.
“Anh cảm thấy rất bất ngờ phải không,” trên mặt bác sĩ Tưởng là vẻ đắc ý khiến người ta khó hiểu, “Cái này lại là một cái tủ lạnh!”
Trong một phút đồng hồ tiếp theo, cả căn phòng đứng yên, người im lặng, không khí tĩnh lặng, thậm chí biểu cảm trên khuôn mặt cũng bất động, chỉ có tiếng đồng hồ treo tường chuyển động, điều hòa thổi gió xình xịch, và cái tủ lạnh đang vận hành kia.
Hạng Tự bỗng nhiên đứng lên, vừa đi về phía cửa, vừa nói: “Cám ơn ‘sự ủng hộ’ của anh, tôi phải đi.”
Lúc nói xong câu đó, anh đã mở cửa đi ra ngoài, Tưởng Bách Liệt ở sau lưng anh cất tiếng: “Này, có chuyện quên nói với anh ——”
Nhưng anh đã biến mất tại cánh cửa, căn phòng yên tĩnh lại, Tưởng Bách Liệt chỉ có thể nghe được tiếng bước chân của mình.
Bác sĩ Tưởng nhún vai, từ trong tủ lạnh cầm lấy một lon bia ướp lạnh, ngồi trên ghế bắt đầu uống.
“Quên nói với anh, cái gọi là ‘ủng hộ’, chính là không nguyền rủa sau lưng anh thôi…”
Tử Mặc ngồi trong xe, chờ đèn đỏ trước mặt biến thành đèn xanh, chiều thứ ba, rốt cuộc trời ngừng mưa, thay bằng thời tiết sáng sủa, tâm trạng con người cũng thông thoáng hơn.
Cô mở radio, bên trong truyền đến giọng nói ôn hòa và truyền cảm của một người đàn ông: “Xin chào buổi chiều các vị thính giả, các bạn đang lắng nghe tiết mục ‘Hướng dẫn dạo chơi địa cầu’ đang được phát sóng trực tiếp, thời gian trực tiếp của chúng tôi là vào mỗi chiều thứ ba từ ba giờ đến sáu giờ, thời gian phát lại là mỗi tối thứ bảy từ chín giờ đến mười hai giờ. Tôi là người dẫn chương trình Ngạn Bằng, bắt đầu từ tuần trước, tiết mục của chúng ta có thêm hai vị khách mời, là Hạng Phong và Kiến Phi.”
Tử Mặc hơi kinh ngạc, tăng lớn âm lượng của radio, muốn nghe rõ một chút.
Có lẽ hai vị khách mời đang khách sáo với nhau, muốn mời đối phương nói tên trước, thế nên sau vài giây im lặng trên sóng điện từ, mới truyền đến lời chào của Lương Kiến Phi: “Chào buổi chiều các vị thính giả, tôi là Kiến Phi…”
Lại là một hồi trầm lặng, cho đến khi Hạng Phong dùng âm thanh tràn đầy từ tính của anh nói trước micro: “Ừm, các bạn…ở sao hỏa có nghe được không? Đây là ‘hướng dẫn dạo chơi địa cầu’, sau khi tiết mục của chúng tôi phát sóng tuần trước, có một vài bạn ở sao hỏa gửi email nói rằng tín hiệu không rõ cho lắm…”
Trong phòng thu âm trực tiếp truyền đến tiếng cười phá lên, thậm chí ngay cả bản thân Tử Mặc cũng không nhịn được mà cười to.
Nhưng Hạng Phong vẫn nghiêm chỉnh nói: “Thế nên tuần này chúng tôi tiến hành thử nghiệm điều chỉnh sóng âm, xin các bạn ở sao hỏa tiếp tục gửi thư nói rõ tình hình nghe đài với chúng tôi, để chúng tôi cải thiện, cám ơn.”
“…Được,” âm thanh Ngạn Bằng còn mang theo ý cười, “Thế thì trước tiên chúng ta hãy nói về một số tin tức thú vị của địa cầu trong tuần này đi.”
“Được,” giọng điệu của Kiến Phi rất bình thản, “Sắp tới, các nhà khoa học tại Anh thông qua sự nghiên cứu không ngừng mà đưa ra kết quả: những người sáng tác tiểu thuyết trinh thám trong thời gian dài, tỷ lệ mắc bệnh tim gấp 32 lần người thường, tỷ lệ mắc bệnh ᴆục tinh thể gấp 58 lần người thường, tỷ lệ mắc bệnh thần kinh gấp 94 lần người thường, tỷ lệ mắc bệnh Alzheimer sớm gấp 108 lần người thường.”
“Các chuyên gia hôn nhân tại Mỹ cho hay,” Hạng Phong dùng giọng điệu bình thản y chang mà tiếp lời, “Phụ nữ từng ly hôn tỷ lệ tìm được tình yêu chân thật là 50% so với phụ nữ chưa từng kết hôn, phụ nữ đã từng ly hôn tính tình cố chấp, tỷ lệ tìm được tình yêu chân thật là 35%, phụ nữ đã từng ly hôn tính tình cố chấp có thành kiến đối với đàn ông, tỷ lệ tìm được tình yêu chân thật là 20%, phụ nữ đã từng ly hôn tính tình cố chấp có thành kiến đối với đàn ông nhưng lại đánh ૮ɦếƭ cũng không chịu thừa nhận, tỷ lệ tìm được tình yêu chân thật là 5%… Cho nên, các bạn bè ở sao hỏa, nếu các bạn xui xẻo đến địa cầu, nhất thiết đừng bị phụ nữ địa cầu đã từng ly hôn mê hoặc.”
Kiến Phi cười lạnh một tiếng, nói: “Thật là làm phiền anh đọc hết thông tin khó đọc như vậy.”
“Đâu có đâu có,” Hạng Phong cũng cười lạnh, “Như nhau thôi.”
Sóng điện từ lại im thin thít, ngay cả đầu óc Tử Mặc cũng trống rỗng.
Tuy nhiên, Hạng Phong lại điềm nhiên như không nói tiếp: “Trên đây là tin tức giả nhằm để thử nghiệm sóng điện từ của bạn bè ở sao hỏa, hoàn toàn là bịa đặt, sau bài hát chúng tôi sẽ quay lại, đừng chuyển đài nhé.”
Tử Mặc ngơ ngác nhìn đèn đỏ trước mắt nhảy vài cái biến thành đèn vàng, cuối cùng biến thành đèn xanh, cô thả bộ thắng xe, đạp xuống chân ga, không khỏi lau mồ hôi trên trán. Chẳng biết vì sao, khi nghe tiết mục này sẽ có một cảm giác nằm bên cạnh nguy hiểm bất cứ lúc nào.
Xem ra, tiết mục này có thể sẽ nổi tiếng…
Bài hát còn chưa phát xong thì đã tới công ty rồi. Tử Mặc đeo chiếc ba lô thật to của mình, bước chân nặng nề đi lên lầu, cô nghe được tiếng Cố Quân Nghi ở hành lang đang căn dặn nhân viên, bỗng nhiên cô nhớ tới hai người từng đi qua những ngày tháng này, giống như theo bước chân của cô, dần dần đi xa.
Cố Quân Nghi nhìn thấy cô, chỉ nhẹ nhàng gật đầu rồi xoay người bỏ đi.
Tử Mặc khẽ hô một tiếng “chị Tiểu Cố”, nhưng bóng dáng của Cố Quân Nghi đã sớm biến mất. Cô đứng trong hành lang không khỏi phiền muộn, khẽ nhíu đầu lông mày. Bệnh của cô còn chưa khỏi hẳn, mặc dù đã giảm sốt, nhưng vẫn ho khan, cổ họng đau đớn, chảy nước mắt nước mũi, những triệu chứng cảm cúm vẫn y chang không thiếu cái nào.
“Này!” Đinh Thành đứng đằng sau cô, ăn mặc quái dị, sắc mặt dường như không vui cho lắm.
“Sao anh…ăn mặc thế này…” Tử Mặc suy nghĩ, biểu cảm trên mặt mình có thể gọi là “khoa trương”.
“Cô có biết tôi đóng vai gì không?” Đinh Thành lạnh lùng cất tiếng.
“Ai thế?” Bọn họ đôi khi cũng sẽ nhận công việc có chủ đề, thường đóng đủ loại vai diễn, cái gì cũng có.
“Là Jack ở trong ‘Jack và cây đậu thần’…”
“Ồ…” Cô không biết nên an ủi anh ta thế nào, chỉ đành nói, “May mà bọn họ không bảo anh đóng vai cây đậu…”
“Cô đang cười nhạo tôi sao?” Đinh Thành nheo mắt lại.
“Không, không phải…”
Anh ta thở dài, tiếp tục phàn nàn: “Tôi làm việc từ chín giờ sáng tới bây giờ.”
“Tôi còn tưởng hôm nay tới chụp anh chứ.” Cô mở to mắt.
“Thế thì tôi chỉ có thể nói, cô rất may mắn.”
Lúc này, Cố Quân Nghi đi ra, gọi Đinh Thành tiến vào một phòng chụp khác, sau đó đi tới nói với cô: “Em tới vị trí của mình đợi một chút, Hạng Tự nói cậu ấy sắp đến rồi.”
Tử Mặc chớp mắt, giữ chặt cánh tay Cố Quân Nghi: “Gì cơ…Hạng Tự?”
“Cậu ấy không nói với em sao? Ảnh chụp lần trước bên phía tạp chí không hài lòng, thế nên phải chụp lại lần nữa.”
“Sao lại…” Cô đứng tại chỗ, cảm thấy ngạc nhiên.
Cố Quân Nghi cắn môi, do dự vài giây, mới nói: “Chuyện này chị vốn không nên hỏi, nhưng mà…hai đứa rốt cuộc sao thế?”
Cô cười khổ, lắc đầu, không biết nên trả lời thế nào.
Cố Quân Nghi lộ ra nụ cười điềm đạm, vỗ vai cô rồi bỏ đi.
Cô đi tới vị trí mà mình thường xuyên làm việc, vừa hí hoáy với dụng cụ vừa chờ đợi. Cô đặt máy ảnh lên cái giá ba chân, cúi đầu, xuyên qua cái hộp nho nhỏ kia nhìn thế giới bên kia qua ống kính, chỉ là nhìn một điểm nào đó, lẳng lặng không nháy mắt. Sau đó, trái tim vốn đập không ngừng bỗng nhiên trở nên bình tĩnh, cái này như là một loại nghi thức, mỗi khi cô cảm thấy áp lực, cô hay dùng phương pháp này khiến mình phấn chấn trở lại.
Có một người đi vào ống kính của cô, ngồi trên chiếc ghế cao trước màn sân khấu, đường nét rõ rệt, biểu cảm mơ hồ. Tóc mái trên trán anh rơi xuống, che khuất nửa con mắt, nhưng cô biết, khi cô xuyên qua ống kính nhìn anh, anh cũng nhìn cô.
“Hạng Tự, nhân viên trang điểm đang đợi cậu.” Cố Quân Nghi đi vào nói.
“Không cần, cứ chụp vậy đi.” Anh vươn tay ra hiệu.
Anh nhìn thẳng ống kính —— hoặc là nhìn cô —— không cười, chỉ là hơi mím môi, biểu cảm thả lỏng.
Thế là cô nhấn nút chụp. Không có đèn, không có cảnh nền, cũng không trao đổi gì cả.
Họ chỉ là một đôi người chụp và người được chụp thuần túy, không còn gì khác.
Cô nghe được Đinh Thành ở đằng sau nói với Cố Quân Nghi: “Tôi cũng muốn chụp như vậy, không thích lúc nào cũng có người nhắc nhở tiếp theo tôi nên làm gì trước ống kính.”
Cô vẫn đang nhấn nút chụp, dường như đã bắt giữ được gì đó, nhưng lại như là không có, Hạng Tự trước ống kính, chân thật mà tùy ý, tựa như một thiếu niên mười bảy tuổi.
Tử Mặc đứng thẳng người, cụp mắt, nhìn ảnh đang hiện trên màn hình máy ảnh, cô nhẹ giọng nói: “Xong rồi.”
“Cám ơn.” Hạng Tự lịch sự trả lời, từ trên ghế đứng lên, đi vài bước, tới trước mặt cô, chìa tay ra dừng giữa không trung.
Cô nhìn cái tay kia, không hiểu nên nhíu mày, chẳng lẽ là anh muốn bắt tay với cô sao?
“Xin chào,” anh vẫn vươn tay ra, cho dù cô không có chút ý tứ muốn bắt lấy.
“?”
“Năm mười sáu tuổi chúng ta quen nhau, sau đó trải qua rất nhiều phức tạp, anh đã tổn thương em, nói không chừng em đã tuyệt vọng đối với anh, nói không chừng chẳng còn nữa… Nhưng mà, nếu được, em có thể xóa bỏ tất cả ký ức ban đầu về anh hay không, sau đó, làm quen với anh một lần nữa?”
“…” Cô thảng thốt nhìn anh, phát hiện anh rất nghiêm túc.
Có lẽ bởi vì cô chậm chạp không vươn tay, cho nên Hạng Tự hơi xấu hổ rụt tay về đúт νàσ тяσиg túi, dùng giọng điệu tỏ vẻ thoải mái nói: “Thử xem, được không…coi như anh xin em.”
Cô không trả lời, không đồng ý, cũng chẳng từ chối. Cô chỉ là cứng đờ, không biết nên làm gì đây!
Bỗng nhiên, Hạng Tự lấy dũng khí, lộ ra nụ cười bất đắc dĩ lại ngại ngùng, nói: “Anh rất vui được làm quen với em, anh tên là Hạng Tự. Nếu anh nói, anh ‘vừa gặp đã yêu’ đối với em, ngay lúc nãy… em có tin không?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc