Bạch Dương & Sư Tử - Chương 06

Tác giả: Xuân Thập Tam Thiếu

Cự giải
Hạng Tự giật lấy quyển tạp chí, lạnh lùng cho Tử Mặc một ánh mắt rồi bỏ đi.
Trong phòng ghi hình người đến người đi, Tử Mặc nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia có chút xa lạ, trong lòng không khỏi nghĩ ngợi. Cô vội vàng bám theo, trong phút chốc vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, Hạng Tự đang giận sao? Giận cô ư?
Nhưng tại sao…
Cô đi qua chỗ rẽ, kinh ngạc phát hiện mình bị bỏ mất, cả hàng lang trống rỗng, chẳng thấy bóng dáng anh ta đâu.
“Em qua đây cho anh.” Có người vịn cổ cô, ấn cô ở phía sau cửa.
Ánh đèn tại cầu thang sáng ngời, nhưng đôi mắt gần như muốn phun lửa kia của Hạng Tự còn khiến người ta choáng váng hơn cả đèn huỳnh quang.
“Tự em xem đi.” Anh ta giao tạp chí cho cô, khoanh tay, không nói gì nữa.
Tử Mặc cầm tạp chí nghiêm túc nhìn tấm ảnh trên đó, hai người trầm lặng hồi lâu, rốt cuộc Hạng Tự không nhịn được nữa hỏi: “Em có gì muốn nói không?”
“Ừm…” Cô mấp máy môi, “Ánh sáng mờ quá, nếu có thêm đèn flash thì tốt rồi…”
“Thi Tử Mặc!” Ngữ khí Hạng Tự rất bình tĩnh, nhưng lông mày lại nhíu thật chặt.
“Được rồi,” cô đầu hàng, “Đó là em và Hạng Phong.”
“…” Sắc mặt Hạng Tự rất căng thẳng, như là sợ từ trong miệng cô nghe được chuyện mình không muốn nghe.
“Anh ấy chỉ đang an ủi em thôi.”
Hạng Tự trầm lặng, có lẽ đang suy tư gì đó, lông mày vẫn nhíu chặt, ngón tay bất giác sờ cằm, lúc này cô mới phát hiện, trên mặt anh ta đã mọc chút râu, ngắn mà cứng, lúc chạm vào má cô thì cảm thấy hơi đau. Thật ra, anh ta không chỉ thích véo má cô, cũng rất thích dùng râu để chạm vào cô…
“Này!…”
Cô lấy lại tinh thần, yên lặng nhìn Hạng Tự.
“Em tới tìm anh sao?”
“Ừm…”
“Chuyện gì?”
“Là…có chuyện muốn hỏi anh.”
“?”
Cô cúi đầu, nhìn mũi chân của mình, trên đầu đôi giày vải có một vệt bùn nho nhỏ, cô rất muốn khom người lau nó đi, nhưng cuối cùng nhịn lại.
“Lúc em xảy ra tai nạn xe cộ, anh cũng…bị bệnh sao?”
“…”
Cô không nhìn mặt Hạng Tự, nhưng biết anh ta rít một hơi kinh ngạc. Bọn họ quen thuộc lẫn nhau, nhưng càng ngày càng không hiểu đối phương.
“Hạng Phong nói với em?” Anh ta giận tái mặt, nhíu lông mày, không biết suy nghĩ gì.
“Ừm…” Cô gật đầu.
“…” Anh ta không nói, giống như đoạn đối thoại này kết thúc như vậy, vấn đề này không có đáp án.
Nhưng đây không phải là kết quả mà cô muốn: “Tại sao không nói cho em biết?”
Hạng Tự im lặng, nhìn lên ánh đèn chói lóa trên đầu, nheo mắt lại nói: “Lúc ấy em nằm trên giường bệnh, biết thì sao chứ…”
“Nhưng mà!” Cô hô lên, “Nhưng mà…nhưng mà…”
Không có vế sau, cô có hàng ngàn cái “nhưng mà”, thế mà lại không thể nói tiếp.
“Quên đi,” bàn tay thật to của anh ta đặt trên đầu cô, “Biết hay không biết, thì có thể thay đổi gì chứ?”
“…” Có lẽ chẳng thể thay đổi gì, nhưng có thể khiến cô dễ chịu một chút, khiến cô có thể chống đỡ lâu hơn.
Bọn họ cách nhau rất gần, khoảng cách chỉ bằng một nắm tay, trái tim cô đập hơi nhanh, bởi vì bàn tay Hạng Tự còn đặt trên đầu cô, anh ta đang dùng nụ cười mê hoặc người khác mà nhìn cô.
Rốt cuộc đã bao lâu rồi, hai người họ không im lặng đứng cùng nhau như vậy, chỉ là lẳng lặng nhìn đối phương, sau đó đều nghĩ đến tâm sự của riêng mình…
Một hồi chuông di động ngắt ngang sự yên lặng trong phút chốc, Hạng Tự có chút nổi nóng bắt máy, một giọng nữ chói tai xuyên qua sóng điện từ ồn ào mà lẩn quẩn trong không khí: “Này lần trước anh đã nói, muốn dẫn người ta ra ngoài chơi, khi nào thì mới thực hiện đây?”
Anh ta muốn tránh Tử Mặc, nhưng phát hiện không có chỗ để tránh, vì thế nói có lệ: “Bây giờ tôi không rảnh.”
“Khi nào thì anh rảnh?” Đối phương làm nũng nói.
“Không biết!”
“Ơ, sao anh có thể như vậy ——”
Điện thoại bị ngắt kết nối, anh ta lúng túng cầm di động, tựa như đứa trẻ đã làm chuyện sai nhưng vẫn giả vờ không có gì, ánh mắt cứ liếc về phía cô, không dám nhìn cô.
Tử Mặc bỗng nhiên cảm thấy mình rất ngốc… Có lẽ Hạng Tự nói đúng, có một số việc, biết hay không biết thì có thể thay đổi gì chứ?
Tất cả đều chỉ là cô lừa mình dối người thôi.
Anh ta ho một chút, giả vờ như chưa từng nhận cuộc điện thoại kia: “Anh nói này, em cách xa Hạng Phong một chút cho anh.”
Giọng điệu của anh ta, không giống như mệnh lệnh, cũng không như là thỉnh cầu. Anh ta vĩnh viễn coi cô là một con chim nhỏ ở trong Ⱡồ₦g, tưởng rằng không có sự chấp thuận của anh ta, cô sẽ không bay đi.
Tử Mặc cụp mắt, nói: “Em cũng có tự do mà em muốn.”
“?”
“Hạng Phong sẽ không làm tổn thương em,” cô ngẩng đầu, không hề e ngại, “Ít nhất…sẽ không tổn thương em giống như anh.”
Hạng Tự kinh ngạc, giống như lời nói từ miệng cô là một câu thần chú. Anh ta không hề đoán được, con chim nhỏ trong Ⱡồ₦g cuối cùng cũng có khoảnh khắc bay về trời xanh.
Cô xoay người muốn đi, nhưng bị Hạng Tự đè lại, cô biết anh ta cúi đầu sẽ hôn cô, thế là cô quay mặt qua chỗ khác, chiếc cằm bị anh ta Ϧóþ giữ đến đau đớn, bờ môi ấm áp mà cáu kỉnh tiến đến gần, bắt lấy cô.
Nụ hôn trúc trắc vụng về, Hạng Tự liếm đầu lưỡi của cô, cô có thể ngửi được mùi thuốc lá nhàn nhạt từ trong miệng anh ta, mùi vị quen thuộc đã cùng cô rất nhiều năm, lan tràn mỗi một ngõ ngách trên cơ thể, bờ môi, ngón tay cô, thậm chí trên áo phông của cô, không thể lau sạch.
Cô bỗng dưng cảm thấy nhục nhã, anh ta muốn chinh phục cô, giở mọi mánh khóe để chinh phục cô —— nguyên nhân chỉ vì tấm ảnh Hạng Phong ôm cô. Anh ta là một người không có cảm giác an toàn, khi có người xâm phạm lãnh địa của anh ta, anh ta sẽ giận dữ phản kích, nhưng chưa bao giờ bằng lòng hứa hẹn điều gì.
Tử Mặc dùng hết sức lực mới đẩy Hạng Tự ra, hai người thở hồng hộc nhìn đối phương, trầm mặc vài giây, cô tông cửa xông ra, Hạng Tự đuổi theo trên hành lang, lúc sắp bắt được cô, phía cuối hành lang có nhân viên đang gọi anh ta. Cô chuồn vào thang máy, không đợi anh ta đuổi theo, cánh cửa đã khép lại.
Di động cô vang lên, là Hạng Tự gọi tới, cô bấm nút tắt ngay, anh ta lại gọi, anh vẫn bấm nút tắt. Sau mấy lần lặp đi lặp lại, cô rốt cuộc giận dỗi tắt nguồn điện thoại luôn.
Không biết tại sao, cô chỉ muốn cho mình tùy hứng một lần, tùy hứng triệt để một lần.
Buổi tối trước khi ngủ, Hạng Tự đến gõ cửa phòng cô, anh ta nói: “Sư tử, anh biết em ở bên trong…”
Cô trốn phía sau cửa, nhìn anh ta qua mắt mèo, anh ta mím chặt môi, ánh mắt chăm chú. Cô không trả lời, bờ lưng tựa trên cửa, nhẹ giọng thở dài.
“Em đi ra đi, chúng ta nói chuyện.”
“Em không muốn…” Cô quật cường nói.
Bọn họ luôn bỏ qua cơ hội nói rõ mọi chuyện hết lần này đến lần khác, không vì cái gì, chỉ là vì sự băn khoăn và quật cường của nhau. Con người mà, lúc càng muốn chứng minh thì càng cách đáp án xa hơn.
“Anh cam đoan sẽ không như hồi chiều…” Anh ta đập cửa nhẹ nhàng, rất bất đắc dĩ.
Tử Mặc cào tóc, mở di động, do dự một hồi mới gọi điện cho Hạng Tự.
Anh ta lập tức bắt máy, cô nói: “Có gì thì anh nói đi.”
“…Dạo này anh thật sự rất tệ hại.” Giọng anh ta trầm thấp mà khàn khàn.
“…” Cô rất muốn nói, cô cũng vậy.
“Luôn không có cách tập trung chú ý.”
“Không phải anh thắng Trần Tiềm sao?”
“Đó là ngoài ý muốn,” anh ta cười khổ, “Anh chỉ lơ đãng, lúc hồi phục tinh thần thế mà lại thắng…”
“Gạt người…”
“Anh không gạt em.”
“…”
“Nói đi, quái vật nhỏ, em muốn anh thế nào?” Anh ta thở dài, giống như hoàn toàn đầu hàng.
“…”
“Chỉ cần em đừng giận dỗi nữa, cái gì cũng được hết…” Anh ta mệt mỏi tựa trên cửa, cùng cô đưa lưng về nhau, chính giữa cách một cánh cửa, nhưng tựa như cách xa ngàn dặm.
“Anh không biết em muốn cái gì sao?”
“…”
“Em ở bên anh nhiều năm như vậy anh còn không biết ư?”
Anh ta thở dài, thẫn thờ nói: “Sư tử, em đang ép anh sao?”
Cô không biết, thật sự không biết. Thậm chí cô bắt đầu không biết rốt cuộc mình muốn gì, là một thứ gọi là danh phận sao? Hay là ở bên người mình yêu, yêu anh ấy, thay đổi anh ấy, cũng thay đổi chính mình.
“Tạm biệt.” Nói xong câu này cô liền cúp máy, tháo pin ra, sau đó ngồi dưới đất bật khóc.
Cô không chắc chắn thay đổi bản thân, càng không chắc thay đổi Hạng Tự, cô rất muốn mở cửa đi ra ngoài, nhào vào lòng anh ta, hôn anh ta, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, nhìn anh ta cười véo mặt mình, sau đó tiếp tục mối quan hệ vướng mắc mà hỗn loạn này, cho đến khi trái tim đau đớn lần nữa, đau đến ૮ɦếƭ lặng… Nói vậy, cô có thể thật sự quên mau một chút không?
Nhưng cô biết mình không thể, nếu không mọi cố gắng của cô đều uổng phí.
Tối hôm nay thật sự rất im lặng, Tử Mặc nằm trên giường, không bật đèn, tầng ba mươi hai nằm trên cao tựa như một thành lũy, ngăn cách bọn họ với thế giới bên ngoài. Cô luôn cho rằng mình thông qua ống kính nhìn thấy thế giới hư ảo, nhưng thực ra cô dùng ánh mắt nhìn thế giới không hề chân thật.
Chiều hôm sau, Tử Mặc nhận được cuộc gọi của Cố Quân Nghi, báo với cô thứ bảy đến công ty làm việc. Cô có chút giật mình, trải qua biến cố mấy ngày nay, cô cảm thấy Cố Quân Nghi vốn thân thiết với cô như người chị bỗng nhiên trở nên xa lạ, cô không đoán được ý nghĩ của chị ta, thậm chí cảm thấy khó hiểu —— Cố Quân Nghi mà cô từng hâm mộ sùng bái đi đâu rồi?
Có phải một khi con người trưởng thành thì phải đối mặt với hiện thực khắc nghiệt hay không, cho dù còn chưa chuẩn bị tốt cũng phải ra đi, bởi vì thời gian chỉ biết trôi qua mà không chờ đợi. Cô rất sợ có một ngày, bỗng nhiên phát hiện những điều mà mình cố chấp, tin tưởng, tất cả đều không tồn tại, thế thì cô không biết vị trí của mình rốt cuộc là ở đâu, cũng chẳng biết nên đi phương hướng nào.
Nhưng sáng sớm thứ bảy Tử Mặc vẫn đi, giống như hồi trước vậy, đeo ba lô thật to, đi vào hành lang công ty, không ai chào hỏi cô, tất cả mọi người đều có việc bận của mình, không chú ý sự tồn tại của người khác.
Cô tiến vào studio, Cố Quân Nghi đang họp với khách hàng, thế là cô lặng lẽ đến vị trí nhi*p ảnh gia, bắt đầu chuẩn bị dụng cụ.
Một lát sau, Cố Quân Nghi đi tới nói: “Hôm nay chụp ảnh chân dung cho tạp chí, ý của biên tập viên là chụp sinh động một chút, tốt nhất là khai thác điểm khác biệt của nhân vật. Lát nữa chị phải đi qua phòng bên cạnh, một mình em không thành vấn đề chứ?”
Tử Mặc ngớ ra, sau đó gật đầu.
Cố Quân Nghi không nói thêm gì, mỉm cười rồi rời khỏi.
Tử Mặc khó nén nỗi mất mát trong lòng, cách đây không lâu, chị Tiểu Cố luôn ở bên cạnh cô, vừa là thầy vừa là bạn. Nhưng hiện tại, cô cảm thấy hình như mình bị vứt bỏ, không ai che chở cho cô nữa, cô chẳng qua là một cô bé thích hí hoáy máy ảnh, không biết làm sao mà thôi.
Trần Tiềm đi tới, tự nhiên ngồi trên chiếc ghế cao dưới đèn pha, không hề lúng túng.
“Bắt đầu được chưa?”
Tử Mặc kinh ngạc nhìn anh ta, tưởng rằng anh ta đi nhầm chỗ.
“Thế nào, bộ đồ này không thích hợp hả?” Anh ta đứng lên đánh giá mình từ trên xuống dưới.
“Sao anh lại ở đây?”
Anh ta nở nụ cười, cười đến hung dữ: “Quân Nghi không nói với em ư, anh là một trong những nhân vật chính hôm nay.”
Cô dùng sức lắc đầu.
“Cô ấy đó, mấy tuần nay vì chuyện của em mà bôn ba khắp nơi, nhưng hình như cũng không thuận lợi cho lắm. Sau khi biết có tạp chí làm số đặc biệt về bọn anh, cô ấy nhờ anh giúp em sắp xếp công việc,” lúc Trần Tiềm không cười ngược lại rất dịu dàng, “Đây chính là lần đầu tiên…”
“?”
“Bọn anh ở bên nhau lâu như vậy, lần đầu tiên cô ấy nói với anh ‘em có thể nhờ anh một việc không’.”
“…”
“Có thể thấy được, mặt mũi của em lớn thật đấy.” Anh ta nháy mắt, có vẻ nghịch ngợm không hề tương xứng với một người ba mươi lăm tuổi.
Tử Mặc thảng thốt nhìn về phía cửa, Cố Quân Nghi đã đi từ lâu, không giải thích gì, không oán trách gì, nhưng dùng cách thức đặc biệt của mình để giúp cô, cổ vũ cô, mà cô lại trách lầm chị ta…
Tử Mặc cúi đầu bắt đầu nghiêm túc điều chỉnh tiêu điểm, ánh mắt hơi lờ mờ, nhưng cô nhịn xuống. Cô sẽ làm theo lời dặn của Cố Quân Nghi, không hề hoài nghi, cũng không có mất mát —— à, nếu có thể, cô vẫn hy vọng mình có thể trở thành người xuất sắc giống như chị Tiểu Cố vậy, kiên định làm chuyện mình muốn làm.
Ánh đèn trong studio chớp tắt, Tử Mặc và Trần Tiềm hỗ trợ lẫn nhau rất tốt, trong lúc thay đổi bối cảnh, biên tập viên của tạp chí xem ảnh xong thì gật đầu, cô không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Ngay lúc cô nâng cao cái giá thì phía sau truyền đến tiếng xôn xao, cô không quay đầu lại, nhưng nghe được một âm thanh quen thuộc nói: “Này…”
Là Hạng Tự, từ bên ngoài đi vào, cũng đeo một chiếc ba lô giống như của cô, ngay cả đôi giày vải cũng cùng kiểu dáng với đôi giày mà cô đang mang.
Biên tập viên bảo anh ta mau chóng đi thay quần áo, anh ta gật đầu, lại nhìn cô một cách đầy hứng thú, sau đó vội vàng đi mất.
Tử Mặc cào tóc, hỏi: “Không phải…tập ảnh về Trần Tiềm sao?”
“Đúng vậy,” biên tập viên gật đầu, “Nhưng kì tiếp theo là về Hạng Tự, thế nên cùng chụp luôn, hơn nữa chúng tôi cũng muốn chụp một số ảnh chung của bọn họ.”
“À…” Cô rầu rĩ cất tiếng, cảm thấy da đầu tê dại.
Lúc Hạng Tự và Trần Tiềm thay đổi quần áo xong đi ra thì Tử Mặc bỗng nhiên cảm thấy trước mắt sáng ngời, hai người đều mặc âu phục, áo sơ mi, nhưng phía dưới lại là quần bò phối với giày thể thao, quan trọng nhất là kiểu tóc đều rất có cá tính, rất có loại phong cách yuppie thịnh hành vào những năm 80. Đúng vậy, cô chưa bao giờ thấy Trần Tiềm chải tóc qua một bên và…Hạng Tự buộc tóc đuôi ngựa.
(*) trào lưu sống của dân teen, thế hệ [Yuppie] chỉ chào đón bạn là thành viên của họ một khi: bạn trẻ (14 – 22 tuổi), bạn có tài, tự lập, không nương nhờ vào gia đình hoặc một ngoại lực nào đó khác; bạn luôn khát vọng làm giàu và tự chứng tỏ bản thân mình bằng những ưu điểm và phẩm chất riêng của chính bạn trong xã hội; “Trẻ thì phải biết chơi và chơi đến nơi đến chốn, “quậy” hết mình để rồi học và làm cũng hết mình”, tổ hợp của những từ trong tiếng anh: Young (trẻ), Urban (sản phẩm của thành thị), Professional – Pro (có đẳng cấp), hipPIE (thích nổi loạn).
Cô hơi khom người nhìn họ trong ống kính, hóa ra tóc Hạng Tự đã dài như vậy rồi, vừa khéo có thể buộc được một đuôi ngựa nho nhỏ, nhưng phần tóc mái chẳng hề nghe lời, lén lút rơi xuống, che đi khóe mắt của anh ta, trông như ánh mắt anh ta rất động lòng người.
Cô bảo hai người cứ đứng tùy ý, nói chuyện với nhau, hoặc là dứt khoát tạo ra đủ loại biểu cảm mà nhìn ống kính, chụp một hồi, cô bỗng nhiên cười lên, lén cười trong lòng, không cho ai nhìn thấy.
“Trước tiên…dừng một chút.” Cô giơ tay ra hiệu, mời Trần Tiềm đến bên này nghỉ ngơi trước.
Tử Mặc đi tới bên cạnh Hạng Tự đang ngồi trên ghế cao, cô nhỏ giọng nói: “Có một vấn đề.”
“?”
“Tại sao tất cả biểu cảm của anh đều giống hệt nhau…”
Hạng Tự nhíu mày, chẳng nói gì.
Có lẽ ngay cả bản thân anh ta cũng không biết, mỗi một biểu cảm của anh ta đều như là…con gà trống dùng hết kỹ xảo toàn thân muốn dụ dỗ con khác phái. Cô cào tóc, không muốn sử dụng từ hình dung trong lòng càng tệ hơn, chỉ thản nhiên nói với anh ta.
“Thả lỏng một chút, giống như lúc thường anh ở cùng Trần Tiềm ấy.”
Cô xoay người muốn đi, lại bị anh ta lén giữ chặt góc áo: “Nhưng mà, nơi này rõ ràng còn có em mà…”
Khi nói lời này, sắc mặt anh ta giống như đang oán trách, cũng như đang làm nũng.
Cô tưởng rằng mình sẽ đỏ mặt, nhưng cô không có, cô chỉ cười lạnh, không hề lúng túng mà hất tay anh ta ra.
“Tử Mặc,” Trần Tiềm đi tới, bên cạnh còn có biên tập viên đi theo, “Có thể chụp xong phần bọn anh trước không, anh vừa mới nhận điện thoại, lát nữa còn có việc.”
“Vâng…” Cô gật đầu, cảm thấy tay Hạng Tự lại duỗi ra.
“Còn nữa, tôi cảm thấy thế này…”
Biên tập viên nghiêm túc nói ra ý tưởng của mình, cô không nghe được gì hết, bởi vì bàn tay Hạng Tự làm càn ở sau lưng bên trong áo sơ mi của cô, lấy ngón tay vẽ vòng tròn trên bờ lưng mịn màng của cô.
“Này!” Tử Mặc bỗng nhiên kêu to, khiến những người khác đều nhìn sang đây.
Hạng Tự nhìn cô, rốt cuộc chậm rãi buông tay, sắc mặt nghiêm túc.
Cô trở về vị trí, chỉ huy hai người đứng trước đèn pha, lại bắt đầu nhấn nút chụp liên tục. Có lẽ Hạng Phong nói đúng, cô và Hạng Tự đi đến tình trạng ngày hôm nay, là vì cô quá chiều anh ta, nếu như một phía luôn lùi bước, thế thì phía kia nhất định muốn tiến bước. Khi lùi bước biến thành một thói quen, tiến bước cũng sẽ là chuyện đương nhiên thôi.
Cô tránh phía sau ống kính, trở nên trầm tĩnh lại, giống như có thể dùng ánh mắt bàng quan nhìn người đàn ông trước mắt này. Toàn thân anh ta đầy vầng sáng, nhưng anh ta cũng có một mặt dịu dàng, băn khoăn, quật cường, yếu đuối, anh ta không phải “thiếu niên thiên tài” gì đó, anh ta chẳng qua là một cậu bé bị cô chiều hư mà thôi.
Lúc chụp ảnh xong xuôi thì đã bốn giờ chiều, Tử Mặc đói rã rời, thế là cô ngồi xuống uống một cốc nước, Hạng Tự ngồi cạnh cô, bắt chéo chân, trên chân là đôi giày vải có kiểu dáng giống cô.
“Đi thôi, đi ăn cơm.” Anh ta nói.
Cô ngẩng đầu nhìn anh ta, lắc đầu: “Em phải đi tìm chị Tiểu Cố.”
“Anh chờ em.”
“Không cần.”
Anh ta nheo mắt nhìn cô, nhẹ giọng nói: “Sư tử?”
Cô vẫn lắc đầu. Có lẽ Hạng Tự sẽ không hiểu rốt cuộc cô suy nghĩ cái gì, cho tới giờ cũng không hiểu.
Anh ta cúi đầu nói bên tai cô: “Em muốn anh hôn em ở đây sao?”
Hô hấp của anh ta thổi tới mang tai cô, cô không khỏi cảm thấy ngứa ngáy, nhưng vẫn điềm tĩnh nói: “Nếu anh làm như vậy…”
“?”
“Em sẽ biến mất trước mặt anh.” Khuôn mặt cô không biểu cảm, ánh mắt kiên định.
Hạng Tự nhìn cô, nhìn cô thật lâu, nói không ra lời.
“Hai người quen biết sao?” Biên tập viên hỏi.
“Quen chứ,” Hạng Tự quay đầu, khuôn mặt vốn cứng đờ nay nhuộm ý cười nói, “Đương nhiên quen rồi. Cô ấy là bạn gái của tôi…”
Không chỉ biên tập viên, người bên cạnh nghe vậy cũng ngạc nhiên nhìn hai người họ, bầu không khí nhất thời trở nên gượng gạo.
“Đừng nói đùa,” Tử Mặc bỗng nhiên nói, “Chẳng buồn cười chút nào.”
Nói xong, cô chợt đứng dậy, cầm ba lô đi về phía cửa, Hạng Tự ở đằng sau hoảng hốt gọi tên cô, cô vẫy tay nói: “Hiện tại em thật sự có việc, khi nào rảnh thì sẽ tìm anh…”
Nói xong cô đi ra ngoài. Mọi người trên hành lang vẫn bận rộn, cô đẩy cửa văn phòng bình thường không có người của Cố Quân Nghi, đi vào, khép cửa lại, sau đó tựa lưng trên cửa thở phào một hơi.
“Xong rồi à?” Cố Quân Nghi bưng một tách trà ngồi trên ghế xoay sau chiếc bàn, sắc mặt mệt mỏi.
“Chị Tiểu Cố…”
Cố Quân Nghi cười cười, nói: “Haiz…thật muốn ngủ mê ba ngày ba đêm không tỉnh lại.”
Tử Mặc đặt ba lô lên bàn, cúi đầu, thành khẩn nói: “Chị Tiểu Cố, em xin lỗi…”
“Vì sao?”
“Ừm…bởi vì, em tùy hứng…còn có…”
“?”
“Còn có…em, em tưởng rằng chị…”
“Em tưởng rằng chị vứt bỏ em rồi?”
Đầu Tử Mặc càng cúi thấp hơn, không dám nhìn chị ta. Cô nhiều lần cho rằng chị ta đã vứt bỏ cô, thậm chí hèn hạ nghĩ rằng là bởi vì cô đã biết một số việc không nên biết nên mới bị chị ta vứt bỏ.
Cố Quân Nghi không để bụng nói: “Em đó, trải nghiệm quá ít…có đôi khi chị cảm thấy em luôn không thể rời khỏi chị, chị cũng phải chịu một phần trách nhiệm lớn.”
“?” Cô ngẩng đầu, khó hiểu nhìn chị ta.
“Lúc nào chị cũng suy nghĩ mọi thứ cho em, ngoài việc cầm máy ảnh ra thì em không bao giờ làm chuyện gì khác nữa —— chưa từng trải qua mưa gió, nên cũng không biết gian khổ ở trong đó.”
“Em xin lỗi…”
“Cô bé ngốc, sao lại bỗng nhiên trở nên cảm tính như vậy hả?” Nụ cười của Cố Quân Nghi mặc dù uể oải, nhưng khiến người ta tràn đầy sức lực.
Tử Mặc chợt nhớ tới cảnh tượng kia trong studio, cô muốn hỏi rõ ràng rốt cuộc có phải như cô tưởng tượng không, nhưng nhìn thấy đôi mắt thẳng thắn thành khẩn của Cố Quân Nghi, cô bỗng nhiên cảm thấy mình đa nghi rồi.
Đúng vậy, có lẽ, đó là một người thân thích của Cô Quân Nghi, chẳng hạn như anh trai hoặc em trai, họ đã lâu không gặp, ôm nhau cũng không có gì lạ.
“Em có lời muốn nói sao?” Cố Quân Nghi nghiêng đầu hỏi cô, sắc mặt hòa nhã mà vô tội.
Cô vội vàng lắc đầu: “Không, không có gì.”
Văn phòng rất im lặng, tại góc tường có dựng một cái máy điều hòa, bởi vì mới mua năm nay cho nên tiếng thổi rất êm, ngoài cửa có đủ loại bước chân, phần lớn đều là vội vội vàng vàng, trên bàn đặt một chiếc đồng hồ điện tử kiểu cũ, mỗi lần qua mười lăm phút thì đồng hồ sẽ phát ra tiếng “bing”, cô cầm ba lô, muốn thành khẩn nói tiếng cám ơn lần nữa, sau đó xoay người tạm biệt.
“Em không cần phải nói dối.”
“?”
Cố Quân Nghi ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén, giọng điệu lại cực kỳ bình thản: “Em đã thấy được, không phải sao? Tử Mặc…”
Tử Mặc cảm thấy nhịp tim mình đập rất mạnh, hóa ra muốn lừa mình dối người, cũng chẳng hề dễ dàng như cô nghĩ.
Lần đầu tiên hai người nhìn thấy vẻ nghiêm nghị trong mắt nhau, vì thế đều lựa chọn im lặng, chờ đối phương lên tiếng.
Tử Mặc tưởng rằng Cố Quân Nghi sẽ lên tiếng trước, không ngờ lại là cô.
“Chị và Trần Tiềm…xảy ra vấn đề gì sao?”
“Không có.”
“…Vậy, chị không còn yêu anh ấy?”
“Không, yêu chứ.”
“…”
Cố Quân Nghi bình thản nghiêm túc nói: “Chị vẫn yêu anh ấy, còn hơn cả trước đây, càng yêu anh ấy nhiều hơn.”
“Vậy thì tại sao…”
“…” Cố Quân Nghi im lặng, ánh mắt mang theo vẻ đau thương.
Đồng hồ điện tử kiểu cũ trên bàn vẫn phát ra tiếng mỗi khi đi qua một khoảng thời gian, giống như đang nhắc nhở mọi người phải đối mặt với sự thật.
“Chị Tiểu Cố, chị biết không,” Tử Mặc nói, “Bởi vì chị em mới quyết định làm nhi*p ảnh gia.”
“…”
“Ở trong mắt em, chị luôn là một người dũng cảm, kiên định, những thứ chị có luôn khiến em hâm mộ, em rất cố gắng, cố gắng trở thành…một người phụ nữ giống như chị. Em thậm chí còn nghĩ rằng, chỉ cần giống như chị, em có thể nhận được hạnh phúc mà mình mong muốn.”
“Tử Mặc…”
“Mới ban nãy, em vẫn còn nghĩ như vậy, em cảm thấy xấu hổ vì sự nghi ngờ của mình, em muốn thuyết phục bản thân, chị vẫn là chị Tiểu Cố đáng yêu nhất trong lòng em —— nhưng, không phải! Không phải nữa rồi!” Cô cảm thấy hai má mình nóng lên, cô cảm thấy căm phẫn, nhưng chẳng biết làm sao.
Tử Mặc cầm ba lô, xoay người đi ra ngoài, tại chỗ rẽ ᴆụng phải Hạng Tự đang đi tới, anh ta vươn tay muốn đỡ cô, nhưng cô né tránh, không chỉ dùng cơ thể, còn dùng ánh mắt lạnh như băng của mình.
Hạng Tự gọi tên cô, cô không đáp lại, chỉ đi tiếp, bước chân tăng tốc, sau đó chạy mất hút.
Cô chạy lảo đảo tiến vào bãi đỗ xe, một chiếc xe bấm còi trước mặt cô.
“Tử Mặc?” Trần Tiềm hạ cửa kính xe xuống, nhìn cô.
Cô ngơ ngác đứng đó, nói không ra lời.
“Em có lái xe không?”
Cô gật đầu.
Trần Tiềm cũng gật đầu, sau đó vẫy tay định nói tạm biệt.
Cửa kính xe đang nâng lên, Tử Mặc bỗng giơ tay chặn lại, cửa kính xe lại hạ xuống, Trần Tiềm kinh ngạc nhìn cô: “Sao vậy?”
“Anh, anh vẫn suy nghĩ như vậy sao?”
“?”
“Nếu người anh yêu phản bội anh, anh cũng sẽ lựa chọn tha thứ cho cô ấy?”
Trong nháy mắt, ánh mắt Trần Tiềm hơi lấp lóe, anh ta cụp mắt xuống, mấp mấy môi, nhẹ giọng nói: “Ừm…”
Tử Mặc cúi đầu, thả bàn tay khỏi cửa kính xe, đứng thẳng tại chỗ. Buổi trưa của tháng tám, ánh nắng rọi trên đầu, khiến người ta khó thở.
“Em xin lỗi,” cô nói, “Không làm mất thời gian của anh nữa…Tạm biệt.”
“Tạm biệt.” Trần Tiềm nâng cửa kính xe lên, không nhìn cô, mau chóng chạy đi.
Cô nhìn bóng dáng kia, bắt đầu không biết làm sao, giống như thế giới này không còn là thế giới mà cô nhận biết.
Hóa ra, trong lúc cô thay đổi, thế giới này cũng đang thay đổi.
Quảng cáo đồng hồ do Đinh Thành làm người mẫu rốt cuộc hoàn thành, đăng trên đủ loại tạp chí thời thượng, còn làm thêm mấy số đặc biệt.
Tử Mặc đến quán bida tìm Tử Sinh, anh ngậm điếu thuốc, một mình chơi bida tại chiếc bàn riêng của mình. Nhưng có điểm khác xưa là, xung quanh có mấy nữ sinh bao vây, khẽ thầm thì.
Tử Sinh dùng sức thục vào hòn bida màu trắng, nhưng lại đánh trật, cuối cùng anh thục hòn bida màu đen còn lại vào lỗ, sau đó dừng lại.
Xung quanh phá lên tiếng thở dài cực kỳ tiếc nuối, anh đứng thẳng dậy, trừng mắt bực bội nhìn những người vây quanh, ngay sau đó một trận thét chói tai vang lên.
Tử Mặc đứng đằng sau đám người nhìn anh, khuôn mặt tươi cười. Tử Sinh cũng thấy cô, anh dứt khoát đặt gậy bida xuống, hất đầu, ra hiệu cô đi vào trong phòng cùng anh.
Hai anh em đi vào “văn phòng” của Tử Sinh, bên trong là một làn khói lượn lờ, Tử Mặc chịu không nổi mở cửa sổ ra, rồi chỉnh điều hòa đến sức gió lớn nhất, sau đó bịt mũi ngồi xuống sofa.
“Em đến làm gì, không phải lại muốn anh cho mượn chỗ nữa chứ…” Tử Sinh ngồi trên ghế ông chủ sau bàn, bắt chéo chân, châm một điếu thuốc.
“Anh,” cô nói, “Anh có cảm thấy việc làm ăn ở đây dạo này trở nên tốt hơn không?”
Tử Sinh nhả khói, sau đó nhíu mày: “Vốn đã tốt rồi, chỉ là gần đây bỗng nhiên có thêm một số người chẳng biết đâu ra.”
“Chẳng biết đâu ra?”
Tử Sinh bực bội bắn tàn thuốc rơi xuống: “Ban nãy không phải em cũng thấy rồi sao, đám phụ nữ kia…”
Tử Mặc nhịn cười, từ trong ba lô lấy ra mấy quyển tạp chí, đặt lên bàn trước mặt anh.
Trên tạp chí đăng ảnh quảng cáo đồng hồ của Đinh Thành, có điều ở phía sau lưng người đàn ông đô thị điển hình này, còn có một bóng dáng u ám chán chường, đó chính là Tử Sinh.
“Đây là cái gì?” Tử Sinh kinh ngạc.
“Em yêu cầu công ty in lên tên và địa chỉ quán của anh, chỗ anh sẽ mau chóng nổi tiếng thôi.”
“Cái con nhóc này…” Anh trừng mắt liếc cô, “Dám tự chủ trương hả.”
Tử Mặc cười hiền lành, sau đó nói ra mục đích đến của mình: “Anh hai, anh có thể thu nhận em một thời gian không?”
“Có ý gì?” Anh dập tắt điếu thuốc, nhìn thẳng cô.
“Em muốn ở lại chỗ anh một thời gian…”
Tử Sinh vẫn còn nhìn cô, không đồng ý cũng chẳng phản đối, chỉ hỏi: “Tại sao?”
“…” Cô mím môi, không trả lời.
“Tới hạn thuê nhà rồi?”
Cô lắc đầu.
“Không có tiền trả tiền thuê nhà?”
Cô lắc đầu.
“Nhà có ma?” Giọng anh có phần gay gắt.
Cô vẫn lắc đầu.
“…Vậy thì là cãi nhau với thằng nhóc thối kia rồi.” Nói xong, anh lại châm một điếu thuốc.
Tử Mặc gãi đầu, im lặng không nói.
“Anh nói này, rốt cuộc hai đứa đang chơi trò gì hả?”
“…”
“Nếu em bị bắt nạt thì nói với anh,” Tử Sinh bỗng nhiên trầm giọng nói, ngữ khí cực kỳ giống đại ca xã hội đen, “Anh giúp em trừng phạt cậu ta.”
Tử Mặc lắc đầu, nói: “Nếu anh thật sự chịu giúp em, thì để em dọn đến chỗ anh đi.”
Tử Sinh nghĩ nghĩ, rốt cuộc gật đầu: “Được, nhưng anh có một điều kiện.”
“?”
“Không được phép đưa đàn ông về nhà.” Khi nói lời này, giọng điệu của anh giống y hệt ba.
“…Thi Tử Sinh!” Tử Mặc nghiến răng nghiến lợi.
Cuối tuần ấy, cô biết Hạng Tự lại ra ngoài thi đấu, thế là thu xếp một số hành lý đơn giản, dọn đến chỗ Tử Sinh. Nơi ở của Tử Sinh nằm gần quán bida, nhưng anh không thường xuyên ở nhà, phần lớn thời gian đều ở tại quán, cũng ít khi ngủ tại nhà. Cô không biết chuyện này có cương quyết chứng tỏ rằng mình quyết định chia tay không, nhưng cô cảm thấy mình đã làm rất nhiều việc có thể làm, nếu anh ta vẫn cho rằng cô đang “giận dỗi”, vậy chỉ có thể nói, anh ta hoàn toàn không hiểu cô.
Tối chủ nhật, cô đi tìm Tưởng Bách Liệt, anh ta vẫn hí hoáy với chiếc tủ lạnh mới mua kia, nhưng lại có chút ý tứ không muốn dừng.
“Cô cảm thấy cái này thế nào?” Anh ta lấy ngón tay xoa cằm, biểu cảm hư ảo.
Tử Mặc cúi đầu, nhìn thấy tay cầm của chiếc tủ lạnh nhỏ kia được người ta sơn màu bạc, trên lớp nước sơn còn có hoa văn ngọn lửa màu đỏ, thật là…lòe loẹt.
“Có phải ngầu lắm không?” Trên mặt Tưởng Bách Liệt không hề che dấu vẻ đắc ý.
“À…ừm.” Cô chỉ đành gật đầu.
“Cô thật sự quyết định rời khỏi anh ta?”
Tử Mặc cười khổ, đối với cách nói chuyện không đầu không đuôi của bác sĩ Tưởng, cô đã luyện thành thói quen: “Thật mà.”
“Vậy,” anh ta vươn tay vỗ vai cô, “Chúc mừng cô, rốt cuộc đi ra bước này.”
“Anh muốn tôi rời khỏi anh ấy sao?” Cô hỏi lại.
“Đương nhiên!” Tưởng Bách Liệt lấy ra chai nước khoáng ướp lạnh từ trong tủ lạnh rồi đặt lên bàn, sau đó ngồi xuống sau chiếc bàn.
“Nhưng mà…anh chưa từng nói cho tôi biết.”
Anh ta ngẩng đầu mỉm cười: “Đó là cuộc sống của cô, quyết định của cô không phải sao? Tôi không có quyền bảo cô rời xa ai, yêu ai, bất cứ người nào cũng không có quyền này.”
Tử Mặc thản nhiên ngồi xuống ghế da màu đen, nói: “Vậy, bác sĩ tôi muốn hỏi anh, nếu người anh yêu phản bội anh, anh sẽ tha thứ cho cô ấy chứ?”
Tưởng Bách Liệt nghiêng đầu suy nghĩ vài giây, rồi nói: “Không, tuyệt đối không —— tại sao cô hỏi thế?”
Cô giấu diếm đây là chuyện của Cố Quân Nghi và Trần Tiềm, chỉ kể người vợ tuyên bố rằng vẫn yêu chồng mình, nhưng lại ở bên ngoài ngoại tình. Cô hơi sợ hãi người khác biết được đó là ai, sợ rằng cảnh tượng hạnh phúc sẽ bị phá hoại —— mặc dù sự phá hoại này là do chính họ mà không phải cô.
Tưởng Bách Liệt huýt sáo một tiếng, lấy ra quyển sách khiến người ta không ưa kia, nghiêm túc hỏi: “Nam chính của chúng ta là cung gì?”
Tử Mặc cố gắng nhớ lại một lúc, nhớ ra tiệc sinh nhật của Trần Tiềm là vào tháng trước: “Đầu tháng 7.”
“À,” anh ta lật trang sách, “Thế thì là một anh bạn cung Cự Giải.”
“…”
“Cung Cự Giải là chòm sao rất cần tình yêu và sự ổn định. Tính cách nghi ngờ tình yêu khiến cho họ thiếu cảm giác an toàn khắp nơi trên con đường đời. Nhưng Cự Giải mang theo vầng hào quang của tình mẹ, cam tâm tình nguyện trả giá vì tình yêu —— nói vậy, tôi cho rằng có lẽ trực giác của cô là đúng, anh bạn này có lẽ thật sự biết chuyện vợ mình ngoại tình.”
“…” Cô nhíu mày, loáng thoáng lo lắng.
“Người thuộc cung Cự Giải trời sinh có tràn đầy tinh lực và cảm giác nhạy bén, ý thức đạo đức rất mạnh mẽ, đối với việc chạy theo sự ham muốn cũng biết dừng lại đúng lúc. Có khả năng nhìn rõ thấu đáo, lòng tự trọng cũng rất cao, đồng thời bản tính rộng rãi, cảm xúc phong phú, thích cảm giác được cần và được bảo vệ.
Đa số người thuộc cung Cự Giải tương đối hướng nội, rụt rè, tuy rằng họ thường dùng cách khoa trương để biểu hiện ra ngoài, tuy họ cảm thấy hứng thú với sự vật mới, nhưng thực ra cũng rất truyền thống, yêu đồ cũ xưa, trông như có tính cách kép; nếu nhìn ở một góc độ khác, sức cảm nhận cảm xúc của họ rất mạnh mẽ.
Cung Cự Giải là cung có bản năng người mẹ nhất trong mười hai cung, phái nam cũng vậy. Hiền lành, săn sóc, khoan dung không mang thù, rất tận tâm với người nhà và bạn thân. Trí nhớ tốt lắm, cũng rất tò mò, rất biết tuân thủ, sức tưởng tượng cũng vô cùng phong phú. Họ che giấu bản thân tốt lắm, hơn nữa không hề vứt bỏ thứ mình muốn.
Về tình cảm, họ sẽ như người mẹ hiền từ chăm sóc đối phương, đồng thời cũng cần người yêu che chở, làm hành động yêu thương và đảm bảo. Họ cần một cái tổ an toàn ấm áp, cùng một đôi tay kiên cường, còn phải khiến họ có cảm giác được yêu.”
“Nếu vì bảo vệ một gia đình, là có thể tha thứ cho sự phản bội của đối phương sao?” Tử Mặc không khỏi hỏi.
“Cô sai rồi,” Tưởng Bách Liệt lắc đầu, “Có lẽ thứ anh ta muốn bảo vệ không phải là gia đình.”
“?”
“Mà là thứ anh ta cho rằng quan trọng nhất.”
“Là thứ quan trọng nhất?”
“Đúng vậy, anh ta có ngàn vạn lý do để tha thứ, để giải thích, chỉ cần bản thân anh ta nghĩ rằng những lý do đó quan trọng hơn nỗi đau khổ mà anh ta phải chịu.”
“…”
“Nếu tôi và Hạng Tự cùng rơi xuống nước, cô sẽ cứu ai trước? Trong vòng một giây trả lời ngay.”
“…Anh ấy.” Cô cảm thấy mình sắp cắn đầu lưỡi rồi.
Tưởng Bách Liệt bĩu môi, vẻ mặt có phần không vui.
“Nhưng tôi cũng sẽ cứu anh mà!” Cô nhịn không được thanh minh.
“Nếu chỉ được cứu một người thì sao, cứu anh ta thì tôi nhất định phải ૮ɦếƭ đấy?” Sắc mặt Tưởng Bách Liệt vô cùng nghiêm túc.
“Tôi…tôi…” Cô không nói ra lời, bởi vì đáp án đã rõ ràng.
Tưởng Bách Liệt bỗng nhiên cười lên, khuôn mặt vốn nghiêm túc giờ đây tươi tắn khả ái: “Tôi hỏi như vậy, chỉ là muốn cho cô biết, cô vứt bỏ một thứ tất nhiên sẽ đau lòng, nhưng có thể bảo toàn một thứ khác —— cái này cũng là yêu, là một loại tình yêu. Đối với tôi, phẩm cách và tôn nghiêm của tình yêu càng quan trọng hơn, nhưng đối với anh bạn kia, có lẽ mãi mãi ở bên vợ mình mới là chuyện quan trọng nhất, đây là sự lựa chọn khác biệt của mỗi người mà thôi. Cơ mà, cô yên tâm…”
“?”
“Nếu cô hỏi tôi, tủ lạnh và cô đồng thời rơi xuống nước, tôi sẽ cứu ai, câu trả lời của tôi nhất định là…tủ lạnh. Thế nên cô đừng áy náy, chúng ta không ai thiếu nợ ai.”
“…” Tử Mặc bỗng nhiên rất muốn xem cảnh tượng chiếc tủ lạnh này bị quăng xuống nước.
“Ờ…” Tưởng Bách Liệt lật trang sách, thì thào nói, “Trong sách nói, cung Song Ngư và Cự Giải rất xứng đôi đấy…”
“!” Vậy…anh ta biết cô đang nói về ai với ai?
Anh ta ngẩng đầu, nháy mắt với cô: “Cho nên tục ngữ nói rất đúng, ngàn vạn lần đừng đắc tội với bác sĩ tâm lý…”
Tử Mặc nhìn Tưởng Bách Liệt, nhịn không được cười to, anh ta là một người rất thông minh, chẳng qua…
Cô dở khóc dở cười suy nghĩ: thật sự có một câu tục ngữ như vậy ư?
Trong phút chốc mở cửa nhà, Hạng Tự có ảo giác, hình như “Sư tử” bỗng nhiên xỏ dép lê, lạch cạch đi tới, lộ ra nụ cười chất phác, cứng nhắc nói: “À…anh về rồi…”
Anh ta rất thích nhìn cô như vậy, giống như cho dù trải qua bao lâu, cô vẫn là cô gái mười bảy tuổi ngượng ngùng kia, luôn dùng ánh mắt say mê nhìn anh ta, khiến anh ta cảm thấy yên tâm.
“À, em về rồi…”
Anh ta trả lời nhìn qua, nhưng lại nhìn thấy Hạng Phong.
“Sao anh lại ở đây?” Hạng Tự cảm thấy trái tim mình có phần không tiếp nhận nổi sự khác biệt to lớn giữa phán đoán và sự thật.
Hạng Phong đeo tạp dề trên người, trong tay cầm một con dao thật dài, người không biết sẽ tưởng rằng anh vừa đi chợ về, nhưng Hạng Tự biết, anh chỉ là đang xắt dưa hấu thôi.
“Tử Mặc bảo anh trả lại chìa khóa cho em, anh nghĩ tiện thể chờ em trở về cùng nhau ăn cơm luôn.”
Hạng Tự đặt hành lý cạnh bàn ăn, trầm mặc vài giây, rồi đột nhiên hỏi: “Cô ấy bảo anh cái gì?”
“Trả lại chìa khóa cho em,” nói xong, Hạng Phong chỉ chìa khóa màu bạc buộc con sư tử bằng nhựa nằm trên tủ lạnh.
Hạng Tự cảm thấy ngột ngạt, mở cửa đi ra ngoài, từ trong túi áo của mình anh ta lấy ra một chùm chìa khóa, tìm một chìa của Tử Mặc rồi mở cửa nhà của cô ra.
Đồ đạc bày đặt ngăn nắp, anh ta thở phào nhẹ nhõm, sau đó đi vào phòng ngủ của cô, mở ra tủ quần áo, anh ta không khỏi nhíu mày kinh ngạc —— trống không! Cô đi đâu rồi?!
“Yên tâm,” Hạng Phong không biết khi nào đã cởi tạp dề đặt dao xuống, anh khoanh tay dựa ở cửa, “Cô ấy vẫn còn ở Thượng Hải, chỉ là tạm thời dọn đi mà thôi.”
“…Chuyện hồi nào?”
“Mấy hôm trước.”
Anh ta gãi đầu, không muốn tỏ vẻ bực dọc trước mặt Hạng Phong, anh ta đóng cửa lại, về căn hộ của mình.
“Buổi tối muốn ăn gì?” Hạng Phong hỏi.
“Tùy tiện.” Hạng Tự bắt đầu ૮ởเ φµầɳ áo, đi vào phòng tắm, mở vòi nước ra, sau đó đóng sầm cửa lại, đem âm thanh đáng ghét kia —— cùng với tất cả mọi thứ, nhốt ở ngoài cửa.
Hạng Tự chống hai tay lên tường, nước ấm tạt trên lưng anh ta, có một loại sảng khoái quên đi tất cả. Anh ta muốn để mình tỉnh táo lại, hoặc là nói, thử khiến bản thân bình tĩnh. Anh ta nhớ tới đêm Tử Mặc nói chia tay, thực ra, tận sâu trong đáy lòng, anh ta không hề cảm thấy bất ngờ, ngược lại là…nằm trong dự kiến.
Anh ta biết sẽ có một ngày như vậy, cô sẽ rời xa anh ta, bởi vì cô xứng đáng có được người tốt hơn, tình yêu tốt hơn.
Có lẽ họ nên chia tay, thế thì không ai cảm thấy cô đơn nữa.
Hạng Tự buộc khăn tắm trên thắt lưng, tóc tai ướt sũng đi ra ngoài, Hạng Phong không biết biến đâu ra hai bát mì nóng hổi, đặt trên bàn ăn.
“Mau tới ăn đi.” Hạng Phong nói.
Hạng Tự lên tiếng trả lời, trở về phòng mặc quần thể thao, rồi quay trở ra.
“Lần này không bỏ vào rau chân vịt mà em không ăn.”
Hạng Tự cười gượng gạo, chẳng biết có nên nói cảm ơn không. Trên mặt mì còn có mấy cọng rau cải, một miếng thịt lợn rán, hai miếng gà chay cùng với mấy sợi khoai tây chiên, anh ta không khỏi cười rộ lên, cười trông đẹp lắm.
“?” Hạng Phong cho Hạng Tự một ánh mắt nghi ngờ.
“Không có gì,” Hạng Tự khoát tay, “Chỉ là cảm thấy hình tượng nhà tiểu thuyết trinh thám không hợp với anh cho lắm, dạo này anh càng phát triển theo chiều hướng phụ nữ thời kỳ mãn kinh.”
Hạng Phong từ tốn trừng mắt lườm Hạng Tự, lấy đũa gắp mì lên ăn.
Hai anh em im lặng ăn mì, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn đối phương, như là so đo ai ăn nhanh hơn.
Bỗng nhiên Hạng Phong bật cười, Hạng Tự cũng cho anh một ánh mắt nghi ngờ.
“Không có gì,” Hạng Phong bắt chước em trai khoát tay, “Chỉ là chợt nhớ tới chuyện hồi nhỏ của em.”
“Chuyện gì?”
“Thì là hồi em học lớp năm tiểu học, có một ngày tan học về nhà, trên đường nhất định muốn anh mua kem cho em, còn quậy nói, nếu không mua cho em, em sẽ ——”
“—— xin nói trọng điểm.” Anh ta không kiên nhẫn nhắc nhở.
Hạng Phong cười khả ái gật đầu: “Trọng điểm là, em vừa ăn kem vừa hỏi anh ‘anh hai, anh nói xem con gái vừa ngoan vừa điềm đạm tốt, hay là con gái vừa nghịch ngợm vừa hư hỏng tốt?’…”
“Em đâu có dùng giọng điệu ghê tởm như vậy nói chuyện với anh chứ!” Hạng Tự nhịn không được cười theo.
“Anh nói,” Hạng Phong không để bụng, nói tiếp, “Con gái vừa ngoan vừa điềm đạm thì dễ hiểu hơn, nhưng con gái vừa hư lại nghịch ngợm thì thú vị hơn, vậy phải xem em thích loại nào. Em đoán xem em trả lời anh thế nào?”
“?”
“Em liếm kem, tỏ vẻ người lớn nói với anh, ‘anh, em cảm thấy, con gái vừa ngoan vừa điềm đạm nhưng cũng mang chút hư hỏng, mới là tốt nhất đấy!’…”
“Nói bừa…” Hạng Tự cười to phủ nhận, sắc mặt lại có chút nghịch ngợm như đứa trẻ.
“Em biết không, lúc ấy anh thật sự rất sốc, hóa ra em còn nhỏ vậy mà đã hiểu rõ phụ nữ như vậy!”
“…Anh đang khen em hay là chê em đây?” Anh ta dở khóc dở cười.
“Cũng không phải, chỉ là chợt nhớ tới chuyện này thôi, cảm thấy em rất —— rất tài ba!”
“Nhưng tại sao em nhìn thấy ánh mắt ghen tị nhỉ?” Anh ta cố ý nói.
“Được rồi,” Hạng Phong nhún vai, “Em thích nói thế nào cũng được, ý anh muốn nói là…”
“?”
Ánh mắt Hạng Phong trở nên nghiêm túc: “Em phải đưa ra một sự lựa chọn.”
“…”
“Nếu trên thế giới này không có cô gái vừa ngoan hiền điềm đạm lại có chút hư hỏng, thế thì em nhất định phải bỏ một bên, không thể đều cần cả hai.”
Hạng Tự thu lại khuôn mặt tươi cười, buông đũa xuống, ngón tay gõ nhẹ mặt bàn.
Anh ta không muốn trả lời, vì thế im lặng. Anh ta hiểu được Hạng Phong quan tâm đến mình, hết lần này tới lần khác nhắc nhở anh ta, nhưng…anh ta làm sao không biết chứ.
Chiếc chìa khóa nằm lẳng lặng trên tủ lạnh, anh ta biết nó có nghĩa gì, Tử Mặc dùng một loại cách thức quyết đoán rời khỏi anh ta, không để mình có cơ hội quay đầu lại, anh ta chưa từng thấy cô nghiêm túc kiên trì như vậy để làm một chuyện —— ngoài việc yêu anh ta ra.
Cô kiên quyết yêu anh ta mười hai năm trời, hiện tại, lại kiên quyết rời bỏ anh ta.
Anh ta cụp mắt nhìn bàn tay mình, giống như trên đó vẫn còn lưu lại độ ấm của cô, có lẽ đó chính là thứ duy nhất cô để lại cho anh ta…
“Tự,” Hạng Phong bỗng nhiên dùng giọng điệu nghiêm túc nói, “Em sẽ không đem chuyện rau chân vịt tưởng là thật chứ?”
“Anh có ý gì…” Trên khuôn mặt Hạng Tự vẫn là nụ cười quen thuộc khiến phụ nữ phát điên.
“Em đã nói, vào năm sinh nhật tám tuổi, em từng thề không ăn rau chân vịt, là vì để mẹ trở về, nhưng cuối cùng em vẫn ăn, bởi thế mẹ không về nữa.”
Anh ta nhíu mày, chẳng ừ hử gì cả.
“Thế nên,” Hạng Phong nhìn chăm chăm ánh mắt Hạng Tự, “Hôm sinh nhật mười chín tuổi, em lại thề gì rồi phải không?”
“…” Hạng Tự dời tầm mắt, nhìn chằm chằm va ly hành lý nằm cạnh bàn.
“Cũng chính là hôm Tử Mặc xảy ra tai nạn.”
Cả phòng rất im lặng, im lặng lạ thường, tựa như nơi này sắp biến thành chân không, không gì vào được cũng chẳng ra được.
“Em không biết anh nói cái gì ——” Hạng Tự đứng dậy muốn đi, nhưng bị Hạng Phong giữ chặt.
“—— em biết anh đang nói gì.”
“Anh tưởng rằng em ngu xuẩn vậy sao!” Anh ta hét to.
Hạng Phong vẫn không buông tay, bình tĩnh nói: “Thật đáng tiếc, thiếu niên thiên tài của chúng ta có đôi khi chính là ngu xuẩn như vậy.”
“…”
“Em biết không, anh luôn nghĩ rằng, tất cả đều tại anh ——”
“—— không liên quan tới anh!” Hạng Tự xoay mặt qua chỗ khác.
“Sao lại không liên quan tới anh, em là em trai anh, là đứa em ruột duy nhất, nhưng lúc em cần thì anh lại không vươn tay ra với em…” Trong mắt Hạng Phong là vẻ tự trách và áy náy.
“…”
“Anh biết, việc mẹ bỏ nhà đi là chuyện đả kích rất lớn đối với em, sau khi sinh em ra, mẹ mắc chứng uất ức, khi biết được chuyện này em luôn cảm thấy bứt rứt, cho rằng là mình ép mẹ bỏ đi.”
“…”
“Còn có lời thề rau chân vịt nực cười kia —— nếu em thật sự cho rằng bởi vì em nuốt lời nên mới không thể cứu vãn gia đình này, anh cũng chẳng cảm thấy khó hiểu —— bởi vì em chính là người như vậy! Tự…em thường luôn cười châm biếm nói rằng Tử Mặc luôn sống trong thế giới của chính mình, nhưng em không giống chỗ nào chứ? Em sống trong thế giới của mình, có quy tắc làm việc của mình, từ chối tất cả con người và nhân tố khiến em bất an, thế nhưng em càng cảm thấy bất an thì càng muốn chiếm giữ, muốn chiếm giữ rất nhiều rất nhiều, sau đó khẳng định với bản thân cho dù mất đi cũng không cảm thấy hối tiếc.”
Hạng Tự cau mày, không nói gì.
“Nhưng em có từng nghĩ tới, chuyện kia không phải là lỗi của em!”
“Sao thế được…” Anh ta thì thào, “Mẹ là bởi vì em…”
“—— không, không phải tại em!” Lần đầu tiên Hạng Phong hét to, “Em chỉ là một đứa trẻ, đó hoàn toàn không phải là lỗi của em, là lỗi của chính ba mẹ! Là ba không quan tâm tới chúng ta cũng được, là mẹ không đủ kiên cường cũng được, là anh thân làm anh trai lừa mình dối người trốn tránh sự thật cũng được, nhưng đó không hề là lỗi của em, không ai oán trách em, em cũng không nên oán trách chính mình!”
Hạng Tự ngơ ngác nhìn Hạng Phong, trong ánh mắt đầy vẻ khó tin.
“Tự, hãy quên lời thề rau chân vịt nực cười kia đi, cái nhà này không bởi vì em ăn mấy cọng rau mà tan vỡ —— từ trước đến nay đều không phải! Bởi vậy… nếu em từng thề thốt điều gì khác, thì đừng sợ mình nuốt lời, sự cố chấp và quật cường của em làm tổn thương rất nhiều người, kể cả người em yêu, em không muốn nhìn thấy kết quả như vậy, không phải sao?”
Hạng Tự chán nản ngồi trên ghế, trên khuôn mặt tự tin mà anh tuấn kia tràn đầy nghi hoặc. Ở trước mặt người khác, anh ta một con cừu kiêu ngạo, bề ngoài ngoan ngoãn, bên trong cuồng nhiệt; nhưng trước mặt Tử Mặc, anh ta là một con sư tử tự ti, đoạt lấy thứ anh ta muốn, sau đó xoay người bỏ đi, luôn để lại bóng lưng mơ hồ cho cô.
Hạng Tự bỗng nhiên phát hiện, anh ta rất nhân từ với người khác, nhưng lại tàn nhẫn với cô —— mặc dù, anh ta sẵn sàng làm rất nhiều chuyện vì cô, bất cứ chuyện gì…
“Cô ấy…thật sự muốn rời khỏi em.” Sau khi im lặng một hồi lâu, Hạng Tự rốt cuộc lên tiếng.
“?”
“Cô ấy không cần em.” Khi nói câu này, trái tim anh ta rất đau, nhưng nụ cười trên mặt lại dịu dàng, thật giống như đó không phải là chuyện của anh ta, mà là của người khác, có lẽ chỉ có thế, anh ta mới cảm thấy dễ chịu một chút.
“Mặc dù anh muốn nói —— em đáng lắm!” Hạng Phong dừng một chút, bàn tay dày rộng ấm áp đặt trên đầu Hạng Tự, “Nhưng mà, đi theo đuổi cô ấy trở về. Em đã muộn, nhưng còn chưa tính là quá muộn.”
Hạng Tự ngước mắt nhìn anh trai, khóe miệng là nụ cười khổ bất đắc dĩ, Hạng Phong thường trêu chọc anh ta, nhưng lại quan tâm tới anh ta hơn bất cứ ai khác.
“Đừng tưởng em không biết…” Hạng Tự trừng mắt nhìn Hạng Phong.
“Hả?”
“Cái tin đồn kia là do anh làm ra.”
“…” Hạng Phong kinh ngạc sờ mũi, qua một hồi lâu mới nói, “Sao em biết thế…”
“Nhà văn tiểu thuyết trinh thám vĩ đại, anh chụp những tấm ảnh đó đẹp lắm,” Hạng Tự phát ra tiếng “hừ” từ xoang mũi, “Tấm nào anh cũng tìm ống kính, giống như sợ rằng người khác không nhìn thấy khuôn mặt anh…”
“À…” Hạng Phong vỗ trán mình, rất có ý vô tình phạm sai lầm.
“Con người anh, tâm cơ nặng quá đi…”
“Này,” Hạng Phong cười khổ bất đắc dĩ, “Anh cũng không phải cố ý sắp đặt người ta chụp ảnh, đúng lúc hôm đó gặp được phóng viên quen biết tại toilet quán bar, anh ta nói đang chụp hình ngôi sao, anh mới bảo anh ta tiện thể chụp giúp anh.”
“Còn bảo anh ta tới tìm em, giả vờ phỏng vấn?”
“…Về điểm này, cá nhân anh cảm thấy, diễn xuất của anh ta rất tốt.”
“Anh đủ rồi,” Hạng Tự trợn mắt, “Em có ngu xuẩn đến đâu cũng biết anh và Tử Mặc hoàn toàn không có khả năng.”
“Tại sao?” Hạng Phong tỏ vẻ đầy hứng thú.
“Nếu anh muốn yêu cô ấy thì đã yêu từ lâu rồi, làm gì chờ tới bây giờ.”
“Có lẽ anh đang lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn…”
“Không thể nào…” Hạng Tự nói khẳng định.
Thông thường nửa vế sau của câu này là “Anh không phải người như thế”, hơn nữa, ngay cả Hạng Phong cũng tưởng rằng Hạng Tự sẽ nói vậy, trên mặt anh đã lộ ra vẻ đắc ý. Thế nhưng Hạng Tự không nói vậy, bởi vì anh ta là Hạng Tự khó đoán ——
“Bởi vì anh còn chưa ngu đến nỗi muốn ૮ɦếƭ.”
Hạng Phong nhíu mày, bỗng nhiên hiểu được một điều rất rõ ràng, cái gì gọi là “nhấc đá đập chân mình”.
Tối nay, Hạng Tự thử gọi điện cho Tử Mặc, nhưng cô lại đem cuộc gọi chuyển đến hộp thư nói. Anh ta không thích nói chuyện với máy móc, thế là cúp máy trong thất vọng.
Hạng Tự biết cô không có chỗ nào đi được, chỉ là về nhà ba mẹ, đi tìm Tử Sinh hoặc là Viên Thế Vân. Anh ta nghĩ rằng khả năng đến chỗ Tử Sinh cao hơn, bởi vì không cần nhìn sắc mặt của mẹ, cũng không cần phải ứng phó câu hỏi như là ném bom. Anh ta bỗng cảm thấy mình vẫn hiểu cô, dù sao họ từng ở bên nhau rất nhiều năm, cô sẽ không cứ vậy mà vứt bỏ anh ta, anh ta còn có rất nhiều cơ hội.
Thế là Hạng Tự lại gọi cho Tử Sinh, Tử Sinh luôn luôn nói chuyện thẳng thừng thế mà có phần ấp úng, bởi vậy anh ta càng khẳng định hành tung của cô. Trái tim treo giữa chừng rốt cuộc bình thản rơi xuống.
Đã lâu rồi không có cảm giác như vậy, tựa như trong thấp thỏm mang theo chút hưng phấn, thế giới đột nhiên vì chút hưng phấn mà thay đổi. Trong đầu anh ta lặp đi lặp lại câu nói kia của Hạng Phong: “…Em đã muộn, nhưng còn chưa tính là quá muộn.”
Trưa hôm sau đến đài truyền hình thu xong tiết mục, Hạng Tự liền đi thẳng tới quán bida của Tử Sinh, lúc anh ta đến còn quá sớm, khách khứa không nhiều, Tử Sinh đang chơi bida tại chiếc bàn riêng của mình, phương pháp thành thạo, vẻ mặt nghiêm túc.
Hạng Tự đi qua tiện tay cầm một cây cơ bida, lấy phấn chà đầu cơ, sau đó ôm cây cơ đứng bên cạnh.
Tử Sinh không nhìn Hạng Tự, vẫn chuyên tâm chơi bida, cho đến khi hòn bida “đen 8” cũng vào lỗ, anh mới đứng thẳng người, bĩu môi ra hiệu người phục vụ xếp hòn bida.
Chờ hòn bida xếp xong, anh cũng không vội vã chơi ngay, mà dùng động tác tay “mời” với Hạng Tự, rồi ôm cây cơ dựa lên tường. Hạng Tự mở màn không hề nhân nhượng, đáng tiếc không hòn bida nào vào lỗ, thế là tới phiên Tử Sinh ra trận.
“Hai đứa đều cho rằng tôi rất rảnh rang phải không?” Tử Sinh khom lưng, dùng tư thế cực chuẩn thụt cơ bida, một hòn bida liền rơi vào lỗ.
Hạng Tự nghe anh nói vậy, chỉ sờ mũi, đứng yên.
Tử Sinh lại đứng thẳng ở mép bàn, ánh mắt nhìn chăm chăm những hòn bida, cuối cùng lựa một hòn, đẩy nhẹ một cái, lại vào lỗ. Anh đứng dậy lấy phấn chà đầu cơ, lúc chà xát động tác tay có phần đặc biệt, giống như chỉ chọn một điểm rất nhỏ, cái điểm đó bị anh dùi thật sâu, thậm chí ngay cả Hạng Tự cũng nghi rằng cục phấn này sẽ gãy —— nhưng anh lại đổi một điểm khác, tiếp tục dùi.
“Tôi nói này,” Tử Sinh cất tiếng, “Xin cậu đi tìm con bé đi, đừng đến làm phiền tôi, tôi không có hứng thú để ý chuyện hai đứa…”
“Anh có thể giúp em chuyển lời cho cô ấy không?” Hạng Tự nhìn anh, trông đúng mực.
Tử Sinh đẩy mạnh, hòn bida cạnh mục tiêu bật ra một chút, lăn vào lỗ: “Tôi không có hứng thú làm bà mai —— nhưng tôi cảnh cáo cậu!”
Anh bỗng nhiên đứng thẳng hất cằm: “Nếu cậu ức Hi*p em gái tôi, tôi sẽ không bỏ qua cho cậu!”
Hạng Tự cười khổ: “Anh giúp em nói với cô ấy, mấy hôm nay em rất nghiêm túc suy nghĩ một số vấn đề, mặc dù còn chưa nghĩ thông suốt tất cả, nhưng em muốn nói chuyện với cô ấy, nói chuyện một cách đàng hoàng.”
“…” Tử Sinh mặt không biểu cảm, giống như đợi anh ta nói hết lời.
“Em sẽ không ép buộc cô ấy ——”
“—— cậu ép buộc con bé?!” Tử Sinh nắm áo Hạng Tự, ánh mắt rất đáng sợ.
“Ý em là,” Hạng Tự bất đắc dĩ đảo mắt, “Em sẽ không ép buộc cô ấy nghe lời em, hoặc là cứng rắn muốn cô ấy hiểu em.”
Tử Sinh nhíu mày, buông anh ta ra.
“Em sẽ thử dùng cách thức mà cô ấy thích, để cô ấy hiểu em, tha thứ cho em. Em cũng sẽ thử thay đổi bản thân —— đương nhiên hiện tại em còn chưa chắc chắn mình có thể thay đổi những gì —— nhưng em sẽ cố hết sức! Em hy vọng cô ấy có thể lắng nghe em nói, sau đó hẵng…đưa ra quyết định.”
“…”
“Em biết,” Hạng Tự cụp mắt, “Trước kia em quả thật…rất quá đáng, khi em nhận ra điều này thì có lẽ hơi muộn rồi, nhưng em nghĩ, có lẽ còn chưa tính là quá muộn…”
Anh ta ngẩng đầu, nhìn thấy đôi mắt ngạc nhiên của Tử Sinh, giống như anh ta là…nam tước địa ngục, hoặc là quái nhân nào đó.
Tử Sinh gãi sau gáy, trầm mặc hồi lâu mới thốt ra một câu: “Này, lời cậu…hình như không chỉ một câu nhỉ?”
“…”
“Có thể lặp lại lần nữa không, cậu cũng biết, trí nhớ của tôi không tốt lắm.”
“…” Hạng Tự nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại không thể nổi giận. Chẳng qua có một điểm có thể xác nhận —— Tử Sinh không phải đang đùa giỡn với anh ta, nếu câu này đổi thành lời của Hạng Phong, anh ta đã nhào tới đánh từ lâu —— lần này anh ta dùng dũng khí của cả đời mới dám nói vậy trước mặt người khác!
“?”
“Anh chỉ cần nói với cô ấy,” Hạng Tự gằn từng tiếng nói, “Nói em rất muốn gặp cô ấy, muốn nói chuyện đàng hoàng với cô ấy là được rồi.”
“Ờ…” Tử Sinh hiểu rõ gật đầu, “Cậu nói sớm chút đi, ban nãy nói một tràng như vậy, làm sao tôi nhớ hết.”
“…”
“À, có điều…”
“?”
“Tối nay nó tìm Hạng Phong ăn cơm, cậu bảo anh cậu chuyển lời thì nhanh hơn đấy.”
Cây cơ rớt xuống đất, Tử Sinh kinh ngạc nhìn bóng lưng nổi giận đùng đùng của Hạng Tự bỏ đi, anh tỏ vẻ vô tội.
Được! Hạng Tự căm hận suy nghĩ, Thi Tử Sinh, anh nhớ kỹ cho tôi!
Bốn giờ chiều, quang cảnh như năm giờ, giao thông tại Thượng Hải đã trở nên đông nghịt, xe ô tô trên đường cao tốc đều di chuyển chậm chạp, Hạng Tự sốt ruột lấy khớp ngón tay gõ cửa kính xe, thậm chí dùng sức ấn kèn, vẫn chẳng có gì khởi sắc.
Không biết tại sao, anh ta luôn luôn cảm thấy có bàn tay đùa bỡn của Hạng Phong nhúng vào, anh ta cười khổ, người anh trai mang tâm nhãn* kia sẽ không nhân cơ hội này trêu chọc anh ta chứ, e rằng không hợp lý cho lắm. Nhưng anh ta lại cam tâm tình nguyện, chỉ cần kết cục cuối cùng là tốt đẹp.
(*) nghĩa là ngoài hai mắt thật ra, còn có mắt của tâm.
Anh ta chán nản tựa lưng vào ghế, bỗng nhiên rất muốn gặp “Sư tử” —— muốn nhìn thấy khuôn mặt chất phác của cô, muốn nghe giọng nói cứng nhắc của cô, muốn hôn lên bờ môi cứng đờ kia.
Rất nhiều chuyện, anh ta còn chưa nghĩ thông suốt, nhưng anh ta biết rõ, mình không muốn mất đi cô, cảm giác này bỗng nhiên rất mãnh mẽ, tựa như nếu không lập tức nhìn thấy cô thì toàn thân anh ta sẽ nổ tung.
Xuống đường cao tốc, Hạng Tự dùng tốc độ nhanh như chớp lái xe đến ga ra dưới lầu của Hạng Phong, dạo một vòng, rốt cuộc nhìn thấy xe Tử Mặc, anh ta không khỏi mừng rỡ như điên, cảm xúc đong đầy đều là muốn nhìn thấy cô, nhìn thấy cô…
Thang máy tới tầng cao nhất, cửa nhà Hạng Phong dĩ nhiên rộng mở, anh ta nghe được bên trong đang có người nói chuyện, có lẽ còn có tiếng cười, anh ta có phần chùn bước, giống như đứa con nít muốn ăn kẹo sô-cô-la xé ra lớp giấy gói bên ngoài, nhưng lại do dự có nên cắn một miếng không.
Hạng Tự đi tới cửa, Hạng Phong và Tử Mặc đưa lưng về phía anh ta đang sắp xếp giá sách trong phòng khách, không biết Hạng Phong nói câu gì đó hài hước, khiến cho Tử Mặc cười khanh khách. Anh ta ngơ ngẩn nhìn bóng lưng hai người, lần đầu tiên cảm thấy, tiếng cười của Tử Mặc lại có sức cuốn hút đến vậy.
Anh ta vươn tay gõ hai cái trên cửa, hai người đồng thời quay đầu lại, biểu cảm trên mặt đẩy kinh ngạc.
“Tự, là em à,” Hạng Phong nói, “Anh còn tưởng…”
Hạng Phong không nói thêm gì nữa, giống như anh ta là một người khách không mời mà đến.
Nhưng Hạng Tự cũng chẳng để ý, chỉ nhìn chằm chằm Tử Mặc đang đứng cạnh Hạng Phong, dùng một loại âm thanh lúng túng chỉ thường xuất hiện bên cạnh cô nói: “À. Em muốn nói…đúng lúc đi ngang qua, nên lên xem thử.”
Tử Mặc xoay người, tiếp tục sắp xếp giá sách, chẳng nói lời nào.
Hạng Tự nhíu mày, nháy mắt với Hạng Phong, anh không khỏi tỏ vẻ hứng thú mà tránh đi.
“Ừm…này…” Anh ta đi đến đằng sau cô, hai tay đặt trên lưng cô không được tự nhiên, “Anh…anh có chuyện muốn nói với em…”
“?” Cô dùng khóe mắt liếc anh ta, ý bảo cô đang nghe.
“Anh muốn nói với em, từ khi em…nói muốn ‘chấm dứt’, anh đã nghĩ một chuyện, muốn nói với em.”
Cô không có phản ứng, vẫn cúi đầu không nói.
“Em có thể…” Lần đầu tiên anh ta dùng giọng điệu dè dặt nói với cô, “Có thể cho anh thêm một cơ hội nữa không… Ý anh là, chúng ta nói chuyện, chỉ hai chúng ta, bình tĩnh…nói chuyện.”
Tử Mặc buông sách trong tay, chầm chậm xoay người, ngẩng đầu nhìn anh ta. Ánh mắt cô không còn vẻ bi thương và bất an, chỉ là trong suốt, còn hình như mang theo chút hoang mang.
Anh ta rất muốn cứ thế mà ôm chầm lấy cô, hôn cô, nhưng anh ta không có, ánh mắt hơi do dự bất định, là sợ mình thật sự sẽ làm vậy.
“Em…”
Tử Mặc hé miệng muốn nói gì đó, nhưng bỗng nhiên ngơ ngác nhìn phía sau Hạng Tự.
Hạng Tự xoay người, một người đàn ông cao lớn đi vào, trong tay cầm bó hoa hồng đỏ tươi. Anh ta trông thấy Hạng Tự, ánh mắt thẳng thắn mang theo vẻ nghi vấn và đánh giá.
“Chào các vị!” Người đàn ông cao lớn nói.
Hạng Phong đi tới, cười nói: “Lão Vu, chỉ là mời anh ăn bữa cơm, anh không cần khách sáo như vậy, vả lại chỗ của tôi cũng không có bình hoa để cắm.”
“Hoa không phải tặng cho anh,” người đàn ông tươi cười thân thiện với Tử Mặc, “Là tặng cho cô gái xinh đẹp này.”
Nói xong, anh ta đi đến trước mặt cô, đưa hoa cho cô.
Tử Mặc nhận lấy, tỏ vẻ vừa mừng lại lo.
Nhưng “lão Vu” còn chê không khí chưa đủ sôi nổi, anh ta nhìn Tử Mặc, điềm tĩnh mà nghiêm túc nói: “Em có thể, làm bạn gái của tôi không?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc