Bác Sĩ, Nhất Thế Cần Gì? - Chương 01

Tác giả: Cẩm Trúc

Cuối cùng Diệp Nhất Thế vẫn trở về thành phố này, thành phố miền nam này là nơi cô sinh ra và cũng là nơi lưu lại nhiều kỷ niệm đáng nhớ của cô. Cô lưu lạc bên ngoài hết sáu năm, năm năm học y tá chính quy và một năm “lang thang”. Sau khi xuống máy bay, cô đến thẳng trại giam số bốn. Nếu không phải ba cô ra tù, cô cũng sẽ không quay trở lại nơi này. Đến nơi, nhìn xung quanh, không thấy một bóng người đi ra. Đưa tay xem đồng hồ, mới khoảng bảy giờ, không nghĩ vẫn còn sớm như vậy.
Cô buông hành lý trong tay, ngồi đợi trước cổng trại giam, ngóng nhìn vào trong. Không nhịn được vò rối mái tóc xõa dài của mình, ngáp một cái, dáng vẻ mệt mỏi chán chường. Ba cô vốn là quan chức chính phủ, bị bắt vì tham ô nên phải ngồi tù sáu năm. Năm ấy cô đang học cấp ba. Hiện tại, hồi tưởng lại không khỏi mỉm cười. Khi đó ba bị bắt, mẹ tự sát, bản thân cô làm thế nào vượt qua được tình cảnh đó? Bây giờ ngẫm nghĩ lại chính cô cũng không nhớ rõ.
“Diệp Nhất Thế!” Sau lưng đột nhiên có người gọi cô, giọng nói này……
Cô tức khắc đờ người, đứng dậy. Phía sau vang lên tiếng đóng cửa xe, còn có tiếng bước chân, từng bước từng bước vững vàng . Nhắm mắt lại, cô tuyệt không ngờ có thể gặp được cố nhân tại đây, người mà cô không muốn gặp lại nhất.
Nhất Thế xoay người, cười: “Đã lâu không gặp, Tống An Thần!”
Sáu năm, thời gian trôi qua thấm thoắt. Người đàn ông trước mặt sở hữu ánh mắt sáng ngời, trong trẻo, nước da trắng nõn đến nỗi phụ nữ cũng phải ghen tị. Ba luôn cười anh bộ dáng còn đẹp mắt hơn con gái. Khỏi phải nói, từ lúc mẫu giáo cho tới trung học, cũng vì vẻ đẹp hồng nhan họa thủy này mà không ít phiền phức tìm tới anh, thư tình bay đầy trời. Ngoài ra anh còn là học sinh ưu tú xuất sắc nhất đứng đầu danh sách tốt nghiệp. Đến giờ vẫn không đổi, người đàn ông này vẫn sở hữu làn da đẹp làm người ta giận sôi gan, dáng vẻ vẫn thanh tú như trước, tràn đầy khí chất thư sinh.
Tống An Thần nhìn cô cười, giúp cô cầm hành lý, nói: “Khoảng năm giờ sáng hôm nay bác trai đã được thả, hiện giờ đang ở nhà tôi. Tôi tới đón cậu, tôi nghĩ cậu biết, cậu đã chơi trò mất tích tròn sáu năm."
Nhất Thế trố mắt nhìn anh, tự động bỏ qua câu cuối cùng, đáp: “Cảm ơn!”
Tống An Thần nhìn cô cười rồi cầm hành lý bỏ vào sau xe. Nhất Thế liếc nhìn chiếc xe, là xe Bentley? Cô cười cười tự giễu, đi theo lên xe. Anh là trúc mã của cô nhưng hai người đã sớm thuộc về hai thế giới khác nhau. Cô sẽ vì tiền trứng gà rẻ hơn năm đồng mà đứng đợi hơn một giờ để mua; cô cũng chưa bao giờ đi những cửa hàng sang trọng mua quần áo; ăn mặc cũng chỉ bình thường; năm năm học phí cũng do bản thân lao động vất vả mà kiếm được. Cô bây giờ cũng không biết được tư vị của tầng lớp thượng lưu là như thế nào. Nhìn lại mình một thân khó coi ngồi trên chiếc Bently sang trọng cảm thấy thực sự xa lạ.
“Tôi nghe nói hôm nay bác trai sẽ được thả ra khoảng năm giờ sáng liền tới đón ông. Không ngờ cậu lại trở về.” Tống An Thần vừa lái xe vừa nói với cô nhưng mắt vẫn nhìn thẳng phía trước.
Nhất Thế xấu hổ vuốt mấy sợi tóc lòa xòa trước trán: “Ba ra tù, sao tôi không về được?” Cô gượng cười hai tiếng “Cám ơn cậu mấy năm nay đã giúp tôi chiếu cố ba.”
Tống An Thần không nói tiếp, mắt vẫn nhìn phía trước, điệu bộ như đang lái xe rất chăm chú. Tới đèn đỏ, anh ngừng xe lại, thò tay vào bên hông cầm một hộp nhỏ, rút ra một *** và châm lửa. Sau đó anh nhấn nút hạ kính xe xuống, nhả một làn khói thuốc ra phía ngoài, nhìn một bên sườn mặt anh tuấn, anh trông cực kỳ tao nhã mà u buồn.
Anh học ***? Nhất Thế có chút kinh ngạc. Năm đó khi còn đang học, trong khối có rất nhiều người học ***, Nhất Thế khi đó cảm thấy nam nhân *** nhìn rất cool, ngược lại Tống An Thần cực kỳ ác cảm “*** rất hại sức khỏe, những tên đó là đang muốn tự sát. Nếu muốn được khỏe mạnh sống lâu thì không nên ***.” Vậy mà Tống An Thần, người luôn luôn muốn được khỏe mạnh sống lâu lại đang ***.
Khói thuốc bay vào mũi Nhất Thế làm cô khó chịu ho khan vài tiếng. Tống An Thần quay mặt ra ngoài dụi tắt *** rồi nhìn cô: “Thật ngại quá!”
Lúc này đèn đỏ chuyển sang xanh, Tống An Thần bắt đầu khởi động xe. Trong xe yên tĩnh trở lại, Nhất Thế muốn làm giảm bầu không khí khó chịu này bèn hỏi Tống An Thần: “Hiện giờ cậu đang làm gì?”
Tay đang cầm lái của Tống An Thần hơi run lên: “Vừa vào bệnh viện thực tập năm nay.”
Nhất Thế ngẩn ra: “Cậu học đại học y A?”
“Ừ!” Tống An Thần khẽ gật đầu. Nhất Thế nhất thời không nói ra lời, ngượng ngùng nghiêng đầu ra chỗ khác, trong lòng bắt đầu nhấp nhổm. Đại học y A là giấc mộng từ khi còn nhỏ của cô. Lúc còn đi học, mỗi ngày cô đều phàn nàn với Tống An Thần vì sao thành tích của mình không thể khá lên, còn kêu cái người thành tích luôn luôn đứng nhất kia chia điểm cho cô. Có điều cô nhớ rõ năm đó Tống An Thần muốn học kinh tế mậu dịch để kế thừa sự nghiệp của mẹ.
“Diệp Nhất Thế.” Lúc này Tống An Thần mới mở miệng. Cả người Nhất Thế run lên, không kịp đề phòng mà giật mình. Cô sợ nhất là có người kêu cô, nhất là Tống An Thần.
“Cậu ăn cơm chưa?”
“A!” Nhất Thế không nghĩ anh sẽ hỏi cái này, vội vàng gật đầu, “Ăn rồi, ăn rồi!” Động tác cực kỳ khoa trương như muốn chứng minh mình thật sự đã ăn rồi.
“Cậu cùng tôi đi ăn đi, sáng sớm đi đón bác trai, sau đó lại chờ cậu, còn không kịp ăn cơm.”
Cô còn chưa kịp phản ứng, Tống An Thần đã ngoặt đầu xe rẽ vào một con đường khác. Nhất Thế giật mình, quay đầu nhìn Tống An Thần, anh vẫn chăm chú lái xe, điệu bộ cẩn thận tỉ mỉ.
Cô phát hiện sáu năm không gặp, vương tử ôn nhu lúc trước nay đã thay đổi rất nhiều, làm cho cô nhìn không thấu và cũng không hiểu được.
Tống An Thần dẫn cô đi vào một quán ăn nhỏ, không phù hợp với trang phục trên người anh. Cô nhận ra chỗ này, đây là góc phố hay bán đồ ăn vặt nằm trên con đường đến trường ngày xưa. Năm đó bọn họ thường hay đi học sớm để có thể ghé đây ăn, có lần vì cô tham ăn nên đi học trễ hại Tống An Thần cùng cô bị phạt đứng trước cửa lớp.
Đối với cô đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất và cũng là những năm tháng vô tư nhất, không phải lo nghĩ điều gì. Cô tự cắt đứt dòng hồi tưởng của mình, cố gắng không nhớ lại. Thời điểm li khai sáu năm trước, cô đã không ngừng nhắc nhở chính mình quên đi hết thảy những kỉ niệm thuộc về Tống An Thần.
Hai người cùng đi vào quán, chưa kịp ngồi, một bác gái đã đi tới, nhìn Tống An Thần cười tủm tỉm: “Tiểu Tống đến đấy à!”
Bác gái nhìn Nhất Thế, hơi kinh ngạc: “Bạn gái cháu?”
Nhất Thế đưa mắt nhìn, cô nhận ra bác gái này. Bà là một quả phụ, họ Trương, cũng là bà chủ của quán ăn nhỏ này.
Nhất Thế lễ phép cười chào bà: “Thím Trương, cháu là Nhất Thế, thím không nhớ sao?”
Thím Trương há hốc miệng vì bất ngờ: “Trời, là Nhất Thế sao?!!”
Thím Trương lập tức kéo một chiếc ghế dựa ngồi xuống: “Nhiều năm rồi không gặp cháu. Tiểu Tống nói cháu đi học đại học, làm sao mà nghỉ đông lẫn nghỉ hè đều không về?”
Nhất Thế đáp: “Vì việc học bận rộn, nhà lại quá xa nên cháu cũng lười về. Nhưng không phải cháu đã trở lại rồi sao?”
Thím Trương cười ha ha: “Cháu để tóc dài nên thím không nhận ra. Nhìn cháu càng ngày càng đẹp ra nha.”
Nhất Thế cười theo, không khỏi sờ sờ mái tóc được mình nuôi đã vài năm. Thật ra từ nhỏ cô luôn để tóc dài, đến khi học trung học mới cắt ngắn đi. Cô một mực thích tóc dài nhưng lại không biết tết tóc; mẹ sinh bệnh không thể giúp cô tết nên đành phải cắt đi mái tóc dài yêu quí.
Thím Trương lại hỏi: “Nhất Thế muốn ăn gì?”
Nhất Thế vốn định nói cô muốn ăn bánh mật thím Trương làm, nhưng Tống An Thần đã trả lời giúp cô: “Cậu ấy đã ăn rồi, phiền thím cho cháu một phần bánh mật, sẵn tiện gói dùm cháu một phần mang về.”
“Ồ, vậy sao, chờ thím một lát!”
Nhất Thế khóc không ra nước mắt. Khi bánh mật được đưa lên, cô chỉ có thể trơ mắt nhìn Tống An Thần đang thảnh thơi ăn món bánh mật mà cô thích nhất. Ăn xong, Tống An Thần cầm phần bánh còn lại rồi đi ra ngoài, Nhất Thế đành đi theo phía sau mà mắt thì cứ nhìn chừng cái gói to kia.
“Nhất Thế à!” Thím Trương đột nhiên từ phía sau chạy ra, đưa cho cô một cuốn sổ nhỏ “Đây là cuốn sổ năm đó cháu để quên, vốn định kêu Tiểu Tống trả lại cho cháu, nhưng nó nói thím nên tự tay đưa, nó nói cháu nhất định sẽ trở lại.”
Nhất Thế ngơ ngác nhìn quyển sổ nhỏ kia, nhất thời không thể thở được. Đó là quyển nhật ký năm đó cô làm mất.
Cô do dự vươn tay cầm lấy rồi nhìn thím Trương: “Cảm ơn thím Trương!”
Thím Trương khoát tay, Nhất Thế gật đầu chui vào trong xe.
Nhất Thế có chút nôn nóng vuốt ve cuốn nhật ký trong tay, cô nhớ rất rõ ràng những gì đã viết khi đó. Cô không dám chắc Tống An Thần có từng đọc qua cuốn nhật ký này không? Nếu anh đã từng đọc qua, như vậy bí mật được cô cất giữ sáu năm không phải…..
Cô hít sâu một hơi, xoay mặt đối Tống An Thần đang lái xe hỏi: “Cậu có xem qua cuốn nhật ký này không?”
Tống An Thần nhẹ nhàng bâng quơ liếc cuốn nhật ký trong tay cô: “Không có!”
Cô nhất thời cảm thấy yên tâm.
**********************
Ba của Tống An Thần, Tống Chính và ba của Nhất Thế, Diệp Thiên Minh là chiến hữu, cùng được phân công đến thành phố này công tác. Ba của Tống An Thần năm đó là Cục trưởng Cục nhà đất, còn ba của Nhất Thế là cục trưởng Cục thuế nhà nước. Hai người đều cùng tiến cùng thoái trong công việc, quan hệ giữa hai gia đình chẳng khác người thân. Mãi đến khi xảy ra vụ án tham ô, ba của Nhất Thế bị bắt, hai nhà mới cắt đứt quan hệ.
Gia đình Tống An Thần giàu có, không phải do ba anh gây dựng nên mà là mẹ anh. Sau khi ly dị ba anh, mẹ anh liền đi theo một người đàn ông Pháp vừa có tiền lại hào phóng. Lúc ba mẹ ly dị, Tống An Thần vừa vào học năm nhất trung học. Vốn dĩ anh muốn đi cùng mẹ, nhưng đến khi thủ tục làm xong hết thì lại đổi ý. Không ai hiểu anh đang nghĩ gì. Chỉ có Nhất Thế biết. Là do cô cầm tay Tống An Thần, kêu anh đừng đi, xin anh ở lại. Tống An Thần ghét nhất nhìn thấy con gái khóc, bất đắc dĩ mới ở lại. Giờ ngẫm lại không khỏi cảm thán cảnh còn người mất. Bọn họ năm đó, thực sự là thanh mai trúc mã quấn quít lấy nhau.
***********************
Xe chạy đến chung cư Phượng Sơn thì ngừng lại, Tống An Thần nghiêng người nói với Nhất Thế: “Cậu đứng ở đây chờ đi, tôi chạy xe vào gara.”
Nhất Thế gật gật đầu, xuống xe nhìn anh chạy xe đi. Cô ngẩng đầu nhìn lên, vẫn là ngôi nhà cũ trước đây, chỉ có sửa chữa mới lại một ít chỗ, đã lâu như vậy nhưng bộ nhìn chung vẫn không có gì thay đổi.
Tống An Thần đi tới cạnh cô “Đi thôi!” rồi cất bước đi trước.
Nhất Thế nhếch môi, cười khổ đi theo. Lên đến lầu ba, Nhất Thế không khỏi nhìn cánh cửa đối diện, nơi đó từng là nhà của cô.
Tống An Thần nhìn theo ánh mắt cô: “Nhà này vẫn không có người dọn vào.”
“Ơ, vẫn chưa bán đi?”
“Không biết!” Tống An Thần lấy chìa khóa mở cửa.
Cửa vừa mở, hai người đàn ông đứng tuổi đang trò chuyện sôi nổi trong phòng khách đều dừng lại, nhìn ra cửa. Tống An Thần nghiêng đầu nhìn vào trong nhà, cười nói: “Ba, bác trai.”
Diệp Thiên Minh mỉm cười gật đầu, nhìn đến người sau lưng Tống An Thần, không khỏi sững sờ. Nhất Thế bước lên đứng trước Tống An Thần, khẽ gật đầu cười: “Ba, bác trai.”
“A, Nhất Thế!” Tống Chính vui sướng vẫy tay, “Đến đây, đến đây, đã sáu năm rồi không gặp con đó.”
Nhất Thế đi đến trước mặt Tống Chính, Tống Chính nhìn tới nhìn lui rồi quay đầu nói với Diệp Thiên Minh: “Tôi nhớ Nhất Thế lớn hơn An Thần ba tháng.”
“Đúng thế, không phải Nhất Thế thường hay lừa gạt An Thần sao?” Diệp Thiên Minh cũng vui vẻ cười ha ha đứng dậy.
“Ái chà, hai đứa đều hai mươi lăm, nhưng thằng nhóc nhà tôi thoạt nhìn lại chững chạc hơn Nhất Thế.”
“Đàn ông chín chắn mới tốt.”
Hai vị đại nhân lại tiếp tục chuyện trên trời dưới đất, không biết là đang nói cái gì. Diệp Nhất Thế đứng tại chỗ không biết nên làm thế nào cho phải. Tống An Thần ngồi trên sô-pha, toàn lực chú ý điện thoại di động trên tay. Cô đành phải làm ra vẻ thản nhiên ngồi xuống sô-pha.
Đồng hồ báo thức vang lên, nói từ tám giờ rưỡi sáng đến lúc mặt trời đứng bóng mười hai giờ trưa, hai vị đại nhân mới chịu đứng lên, Diệp Nhất Thế thở phào một hơi, cuối cùng cũng xong rồi.
“Lão Diệp, đói bụng không? Chúng ta đi uống vài chén, tôi còn thật nhiều chuyện muốn nói với ông.”
Diệp Thiên Minh cười nói: “Không được đâu, con gái tôi còn đang chờ ở đây.”
“Ái chà, Nhất Thế và An Thần nhất định cũng có chuyện muốn nói với nhau, chúng ta đừng quấy nhiễu người trẻ tuổi, đi, đi nào.” Vừa nói vừa kéo Diệp Thiên Minh đi ra ngoài, Diệp Thiên Minh bất đắc dĩ đành quay đầu nói với Nhất Thế: “Con ở đây chờ ba.”
“Vâng.” Nhất Thế miễn cưỡng nặn ra một nụ cười mỉm. Ngây người nhìn hai ông già đi xong, Nhất Thế ủ rũ sụp vai, xoa xoa trán, có vẻ rất mệt mỏi. Cô chuyển mắt nhìn Tống An Thần, cười tủm tỉm: “Cậu em Tống, có gì ăn không?”
Tống An Thần vất vả dời mắt khỏi di động trên tay, nhìn Diệp Nhất Thế, bỗng nhiên đứng lên đi vào phòng bếp. Nhất Thế nhìn thân ảnh cao gầy của anh, hốt hoảng. Anh lấy bánh mật trong túi cho vào trong bát, đặt vào microwave hâm nóng, rót ly nước, cầm thêm một chén canh rong biển bưng tới, đặt “cạch” một cái trước mặt cô, rồi sau đó thản nhiên ngồi xuống, tay lại bắt đầu đùa nghịch di động của mình.
Nhất Thế tuy tò mò nhìn tay anh đang bấm điện thoại không ngừng nhưng cô vẫn ngồi im, nhâm nhi món bánh mật mà cô thích nhất.
“Cậu đã kiếm được chỗ ở chưa?” Tống An Thần đột nhiên hỏi.
Nhất Thế khẽ chớp chớp mắt, buông đũa xuống cười: “Trước đó đã thử lên mạng thăm dò giá thuê phòng nhưng vẫn chưa tìm được nơi ưng ý. Bất quá tạm thời tìm một căn phòng trọ để ba ở tạm ở vài ngày, trong thời gian đó tôi sẽ thử đi tìm phòng ở thích hợp.”
Tống An Thần nhíu mày: “Số di động của cậu?”
“Hả? Số điện thoại của tôi là số ở trường đại học, gọi đường dài rất tốn kém. Đợi vài ngày nữa mới đổi số.”
Anh trực tiếp đem điện thoại của mình quẳng cho cô, “Cầm lấy.”
“Nhưng gọi đường dài rất tốn tiền…” Một phút mất bảy đồng, cô không có khả năng trả nổi. Trên người cô chỉ còn mấy ngàn, là tiền sinh hoạt thu được từ công việc lần trước. Cô không thể tiêu xài lãng phí được.
“Tôi trả cước giúp cậu .”
Nghe nói thế, hai mắt Nhất Thế lập tức sáng rỡ, rõ là người có tiền hào phóng vươn tay giúp đỡ kẻ bần cùng.
“Có điều tôi chỉ trả những cuộc gọi của tôi.”
“…..”
Không để mình chịu thiệt là tính cách đặc biệt của Tống An Thần, vĩnh viễn không thay đổi. May mắn, điều đặc biệt kia chỉ có trời biết, đất biết, cô biết, còn có Lâm Nhược Hàm biết.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc