Bác Sĩ Bảo Cưới - Chương 13

Tác giả: Lam Thanh Thanh

Seme. Tao Không Nhịn Nữa.
Mày nghĩ rằng tao nhịn mày bấy lâu nay là vì sợ mày ư? Không hề, thằng khốn. Mày coi thường tao quá đấy, tao thề sẽ làm cho mày thân bại thanh liệt, rồi mày sẽ bò dưới đất, dập đầu cầu xin tao tha ૮ɦếƭ.
Điện thoại reo. Trong phòng không có lấy một người, tao ngồi trên ghế, nhấc điện thoại.
-Alo!
“ Đức ngài! Thuốc đã được hoàn thành, hiện đang được chuyển đến chỗ ngài”
Mày nghe chưa? Thuốc đấy, con vợ nhỏ mày sắp có chuyện rồi đấy!
-Được!
Tao cúp máy, đứng dậy, mở cửa, ra khỏi phòng. Ngay ngoài của, tên quản gia đã đứng ngay đó, tay cầm hộp thuốc hiếm có.
-Thưa ngài, thuốc đã được gửi đến!
Tao cầm hộp thuốc, đi thẳng đến phòng của vợ mày. Chắc là thằng ẻo lả và em tao đang ở trong đó. Không hiểu từ lúc nào mà chúng thân thiết đến thế. Nhân thể đấy tao tỉnh sổ luôn với mày chuyển làm diện mạo em tao “tàn tạ” như thế này.
Cửa mở, đôi mắt ngơ ngác của con vợ mày, lại thêm những ánh mắt ngơ ngác khác của bố mẹ vợ mày, thêm em gái tao và thằng ẻo lả.
-Anh hai! – Hồng Duyên ngạc nhiên.
-Ra ngoài! Tất cả! – Tao lạnh lùng trả lời. Là do mày hết đấy.
-Anh hai! – Hồng Duyên vẫn tiếp tục.
-Ra ngoài! Đừng để tôi nói lại lần nữa!
Khi tất cả ra ngoài, thấy cô vợ nhỏ của mày cũng bước ra, tao kéo cô ta lại :
-Cô ở lại!
Cô ta bất chợt lúng túng :
-Anh muốn gì?
Đóng cửa, tao đẩy cô vợ nhỏ của mày xuống ghế, ghé sát mặt vào mặt cô ta :
-Rồi sẽ biết, giờ tôi hỏi là cô có muốn biết về cô gái 4 năm trước của Tử Lâm không?
Đúng là vợ mày rất đáng yêu, cử chỉ bây giờ cũng rất mê hoặc.
-…có…
Tao cười, cười vào mặt mày đấy :
-Vậy cô phải uống lọ thuốc này!
Mắt cô ta nghiệt ra.
-Có uống hay không? – Tao rơ lọ thuốc quý ra trước mắt vợ mày.
-… không…
Tao điên tiết, nở nắp lọ thuốc, rốc thẳng vào miệng cô ta.
Ngay lúc ấy tiếng đập cửa vang lên, dồn dập :
-Mở cửa ra!!! Thằng khốn!!! – Không ai khác ngoài mày, Triệu Tử Lâm.
Em Làm Sao Thế?

Ads Ngay khi anh biết tin hắn tính dở trò với em là anh liền phóng xe đến thẳng đây. Anh chưa bao giờ làm chuyện gì nhất thời cả. Nhưng anh đã phá lệ vì em đấy. Anh đã bỏ mọi thứ vì em. Vậy nên em không bao giờ được phép bỏ rơi anh.
Anh chạy đến trước cửa phòng mà hắn nhốt em trong đó. Anh biết hắn cũng đang ở trong đó. Anh phá cửa. Và thấy em… thấy em đang ôm chân hắn, đôi mắt chìm đắm trong mê tình.
-Minh Ngọc! Em sao vậy?
Anh lo lắng nhưng trái với sự lo lắng của anh em lại cứ bất mê bất ngộ mà ôm chặt lấy hắn. Anh nhìn lên phía hắn. Vu Chính hay còn là Seme. Hắn đang toát mồ hôi lạnh, hắn đang bắt chiếc anh đấy.
Anh tiến lại, kéo tay em lên nhưng em vùng ra, giọng ngọt ngào :
-Em yêu anh!
Chấn động địa cầu.
-Phải, anh cũng yêu em! – Anh hạnh phúc cực độ nhưng vẫn tỏ ra vô cùng lạnh lùng.
-Cô ta nói yêu tao, không phải mày! – Câm mồm, thằng Seme như mày có quyền gì mà lên tiếng ở đây!
Anh cố kéo em ra.
-Tao cho cô ta uống “ Mê tình tán” và đây là kết quả. Cô ta yêu người đầu tiên nhìn thấy và đó là tao! Dù không thích nhưng cái cảm giác hớt tay trên của mày cũng hay hay! – Thằng khốn đó còn cười được.
Anh sẽ không nhịn nữa đâu, anh đấm trọn một quả vào mặt hắn. Hắn ngã ra sau và em bất ngờ thấy vậy, đứng lên và quát tháo ANH:
-Ngươi làm cái quỷ quái gì vậy!!! Đồ mất dạy! – “Đồ mất dạy”? Em chỉ nói thế rồi chạy đến phía thằng Seme, đỡ hắn dậy. Lo lắng hỏi han hắn. Nào là : “ Anh có sao không?”, nghe mà sến đến tận óc.
Ngay lúc ấy, ngay tại đây, anh đã biết em đã thay đổi, thay đổi theo chiều hướng xấu.
-Mày… mày không chỉ làm cô ấy yêu mày mà còn làm cô ấy trở nên “Hư Hỏng”!!! – Anh quát, khó chịu đến tận tim. Nó nhói mãi, chắc bởi người anh yêu nói yêu người khác. Nếu như đó là cô gái 4 năm trước, chắc anh cũng không đau như thế này.
Không ai quan tâm đến anh, em đỡ Seme của Uke đứng lên, đi ngang qua anh và ra khỏi phòng.
Giờ anh mới biết cái cảm giác đau này, không phải là anh chưa từng nhìn thấy mà chưa từng cảm nhận qua. Đối với cô gái 4 năm trước, là anh nhìn thấy. Đối với em, là anh cảm nhận quan.
Nhưng anh không phải là người biết đến hai từ “bỏ cuộc”. Nhưng một khi anh bỏ qua thì sẽ không bao giờ quay lại nhìn lấy một cái. Em cũng nên chuẩn bị tinh thần là vừa.

Kế Hoạch Cua Vợ! Yêu Yêu Nhiều Lắm


Lần đầu tiên anh nhìn thấy em, anh đã yêu em. Bây giờ, một em khác nhìn thấy anh lại đã ghét anh. Nhưng anh sẽ làm lần thứ hai chạm mặt nảy nở tình yêu nồng cháy ( Mong là không phải mình anh nghĩ vậy vì anh còn có các “đồng minh” mà)
Vẫn ở trong căng phòng em vừa rời khỏi. Anh sẽ không nhụt chí bởi Tiểu Lâm luôn ở đâu đó ủng hộ anh.
Anh mở điện thoại, bấm số và nghe. Anh chưa bao giờ phải chờ điện thoại cả :
“ Đại ca! Đại ca có gì sai bảo ạ?”
-Tao chuyển nhà, mang đồ đạc của tao đến đây, mày cũng chuyển đến đây luôn đi!
“ Chuyển nhà? Đại ca tính mua nhà ở đâu ạ? Em xong liền mà tại sao lại chuyển bây giờ? Còn chị dâu Minh Ngọc thì sao ạ?”
-Mày nói hơi bị nhiều đấy, cứ chuyển đến đây, tao lo hết rồi!
“Em xin lỗi! Mà địa chỉ đại ca!”
-Căn biệt thự nào đó của thằng Vu Chính ở Sa Pa!
“Hả” – Anh cúp máy.
Đúng là rách việc. Chỉ cần em chung thủy thêm chút nữa là đã chẳng có việc gì rồi. Đúng là!
Đang tính bước ra khỏi phòng thì anh đã nghe thấy tiếng con nhỏ Hồng Duyên oanh oanh ở hành lang :
-Thế này mà là đồng minh à!!! Con khốn! Mày đồng minh thế đấy!
-Còn dám ςướק người yêu của bạn à! – Cô ta vẫn tiếp tục hét lên.
Anh đã tính can thiệp rồi. Nhưng đã có một giọng nói ngăn anh lại. Đâm thẳng vào trái tim anh :
-Cô là cái quái gì chứ! Ai đồng minh với mụ béo như cô! Anh Vu Chính là của tao!!! – Em, thiếu nữ thanh nhã hiền hậu ngày xưa… đâu rồi?
-Mụ béo! – Hồng Duyên điên tiết.
Cũng lúc đó, anh bước ra. Hồng Duyên nhìn thấy anh, cứng họng. Còn thằng Uke thì ngồi trên se lăn, mặt nghiệt ra như đá. Đúng là kẻ mù người điếc. Nhìn thật vô dụng.
Anh tiến tới, định bụng ôm em một cái nhưng em lại nhanh chóng chạy đi đâu mất. Anh móc từ trong túi ra một lo thuốc nhỏ, nhém cho Hồng Duyên. Cô ta đỡ lấy, hỏi :
-Cái gì đây… ạ?
-Là thuốc giải cho thằng Uke đấy! – Anh lạnh lùng.
-Uke? – Con ngốc.
-Là Hạo Thiên! Mà nếu không làm đồng minh với Minh Ngọc, cô và thằng Uke làm đầy tớ cho tôi đi! – Anh cười gian, mắt hướng về bóng hình vụt chạy của em.
-Đầy tớ? – Hồng Duyên vẫn tiếp tục nghiệt mặt ra.
-Sao?
-Không… ạ! – Đúng là, điên mất thôi, hình như là cô ta muốn ăn thêm bánh thì phải.
Hồng Duyên cho Uke uống thuốc. Trông điệu bộ như thể là không tin thuốc của anh có hiệu nhiệm. Cô ta làm như thể người làm không bao giờ là người sửa ấy.
-Thấy sẽ làm thế nào để chữa cho cái bệnh yêu điên cuồng của Minh Ngọc! – Sao đứa con gái này luôn biết làm người khác khó chịu nhỉ?
-Cô gái yêu điên cuồng là vợ tôi đấy!
-Em xin lỗi…ạ!
Bỗng, anh lại nghĩ ra một điều :
-Cô vào thư phòng dược của anh cô lấy cho tôi 10 chai “Mê tình tán” đi!
Cô ta giật mình, đứng bất dậy :
-Cái gì? Lấy trộm sao!... à, xin lỗi thầy!
Đúng là nực cười, cái điệu bộ của Hồng Duyên vừa theo kiểu chảnh lại vừa sợ xệt.
-Vậy là cô muốn đến Pháp ăn bánh?!
Nói thẳng ra bây giờ thì cô ta sợ BÁNH lắm rồi. Ha ha!
Hồng Duyên im bặt. Cũng lúc đó, đàn em tiến vào từ cửa chính, thấy anh, hắn vẫy tay ra vẻ hào hứng lắm.
-Đại ca!
Anh bước xuống lầu, trong khi em ở đâu đó cạnh thằng Seme. Anh không tha cho em đâu.
-Mang đồ vào phòng Minh Ngọc ấy! – Anh nói với thằng Đản.
-Dạ! Đại ca!
-À! Thế còn phòng em?
-Mày ở phòng nào chẳng được.
Đúng lúc ấy, thằng Seme đi đến, mặt nổi gân xanh :
-Mày làm cái quái gì vậy? – Chắc hắn nhìn vào đống hành lí anh mang tới.
-Tao chuyển đến đây ở! – Anh cười.
-Ai cho phép mày?
Anh tiến đến, kề sát mặt mình vào mặt hắn, nghiêng giọng :
-Phép tắc là của Triệu Tử Lâm này!
-Mày! – Hắn nắm chặt tay, kìm nén cơn giận. Nhưng có vẻ không được lâu. Hắn vung tay toan cho anh một cước vào mặt.
Anh né kịp. Đang muốn cho hắn một đấm trả cho vừa vặn thì em chạy đến, điệu bộ hớt hải :
-Dừng lại!
Anh biết là em bị chuốc thuốc, thay đổi là do thuốc nhưng cái gì cũng có cái giá của nó. Em ạ!
Đầu tiên là em chạy đến, mặt hung dữ. Bất ngờ, em giơ tay và tát anh. Không phải là anh không tránh kịp mà chỉ là không tránh.
-Anh điên sao? – Em tiết tục tức giận. Em nghĩ anh không giận sao.
Trên đời này chỉ có 3 người dám tát anh. Đó là mẹ anh, anh hai và cô gái 4 năm trước. Giờ em là người thứ 4 đấy. Tiểu tình yêu!
-Em có muốn anh tát thằng em đang ôm một cái không?
Em tát anh lần thứ hai. Anh vẫn không né.
Tất cả mọi người ở đây đều nhìn thấy em tát anh hai cái. Em đừng quá đắc ý.
Hồng Duyên có vẻ là thấy không khí nóng dần lên nên làm như vẻ ta sẽ chữa cháy kịp thời. Cô ta kéo em và thằng Seme đi chỗ khác. Còn Đản thì chạy lại hỏi thăm anh, như anh là thằng bệnh tật chỉ sau 2 cái tát của người mình yêu nhất vậy.

Ngủ Chung


Đản ở cùng phòng với tên quả gia Hữu Việt.
Hồng Duyên thì chịu.
Còn bố mẹ vợ thì anh tống về nhà rồi.
Uke thì chắc ở cùng với Seme.
Còn em thì phải cùng phòng với anh.
Nhưng anh nghĩ đây chỉ là dự tính. Em đang nằng nặc đòi ngủ chung phòng với Seme. Đó là điều không thể! Tiểu tình yêu ạ!
-Em không thể ngủ trong cái phòng ấy được! – Anh giải thích ngay trước phòng của thằng Seme. Em thậm chí còn ôm chăn gối toan tính ngủ chung với thằng khốn đó chứ gì! Đừng có mơ!
Mắt em lung linh lên :
-Tại sao chứ?
Anh sẽ không bị mắc lừa đâu.
-Vì đây là phòng của Uke và Seme!
-Uke? Seme?
Tại sao lại chẳng ai biết cái biệt danh này nhỉ? Cả em nữa!
-Uke là Hạo Thiên! Seme là Vu Chính đó! – Anh giải thích.
-Mặc kệ! Minh Ngọc muốn ngủ chung với Vu Chính cơ! – Em làm điệu bộ nhõng nghẽo thấy kinh. Em đúng là thay đổi đến phát rồ.
-Không được!!!
Em bỏ ngoài tai lời nói của anh, em cứ hung hăng mở cửa chạy vào phòng.
Giờ đang là ban đêm, tối lắm rồi. Đừng để anh cáu!
-Cậu làm gì vậy? – Thằng Uke chẳng biết từ đâu xuất hiện. Nó hết mù, hết điếc, hết què rồi. Giờ con chạy nhảy kinh lắm.
-À! Mình tính ngủ chung với anh Vu Chính! – EM cười rạng rỡ.
Uke nghe vậy mặt liền tái mép, quay lại nhìn anh với anh mắt sợ hãi.
-Thầy cho cậu ấy vào ngủ thật à?
-Không! – Anh rứt khoát.
Em nhướng mày khó chịu nhìn anh như thể anh là kẻ thù Gi*t cha em vậy:
-Hắn thì có quyền gì chứ!
-Thế không phải hai người là vợ chồng sao? – Mày nói quá chuẩn, Uke ạ!
Mắt em bất chợt hứng lên, một phút hoài nghi, một phút lo lắng, một phút bâng khuâng :
-Chắc là không phải đâu, mình mới 16 lại thêm ai thèm cưới cái tên đầu bò này chứ!!! – Em phủi tay rồi chạy thẳng vào trong phòng.
Đầu bò ư? Đúng là điên mất thôi!
Thằng Uke còn nhìn anh cơ chứ! Nó làm như thể anh nhìn tàn tạ, thê lương lắm ấy.
-Còn không vào trong! Bộ mày muốn mất chồng hả?!
-Thầy không sao chứ? – Nó tỏ ra lo lắng, đúng là Uke.
-Mày có muốn ăn hột lạc sắt không?!

Giường Đôi


Em đã vào phòng, Uke cũng vào, anh chắc chắn là thằng Seme không có ở trong phòng. Nó chắc còn đang tìm cách báo hại anh. Chờ xem nhé! Không ngờ em lại yêu hắn đấy.
Thôi thì anh vào theo.
Không ngờ phòng thằng Seme lại BÉ thế. Bé còn hơn cái lỗ mũi ếch. Lại còn là có mỗi cái giường đôi. Em đang nằm trên giường. Còn anh và Uke đứng nhìn em. Nhìn em thật sự là rất buồn cười mà không mất đi sự thuần túy còn mang thêm cái đáng ghét.
-Em đang làm gì vậy? – Anh hỏi khi thấy em cứ làm cái gì đó trên giường. Em đắp gối ở giữa giường thành một dào chắn.
-Liên quan gì đến anh! – Em phồng má. Bỏ lơ anh với câu nói vô nghĩa đó à. Liên quan đến anh chứ! Em là vợ anh mà!
-Cậu định ngủ với Vu Chính thật hả? – Uke hỏi.
-Ừ!!! – Em bỗng cười túy mắt. Thấy mà ghét.
Cũng lúc ấy thằng Seme ૮ɦếƭ tiệt bước vào. Hắn chẳng kiến sự việc với ánh mắt vô vàn tội lỗi. Thực ra là hắn chỉ ngạc nhiên thôi.
-Cái quái gì thế này? – Hắn ngơ ngác.
-Hạo Thiên! – Hắn tiếp tục thốt lên khi căn bệnh điệc, mù, tật của Uke nó khỏi.
Anh chỉ tay về phía em. Hắn cũng hướng mắt về hướng anh chỉ. Và đang thấy em cười như mổ mắt bắt tia laze về phía hắn.
Đáng lẽ em nên bắn về phía anh, anh sẽ ૮ɦếƭ tại trận.
-Anh Vu!!! – Sến thấy ớn. Không ngờ em có thể gọi Seme như thế đấy.
Còn hắn lại tỏ ra rất ân cần, hắn tiến đến chỗ em. Anh ngăn lại nhưng hắn lại cười đểu anh, hất tay anh ra. Không phải là anh bất lực. Chỉ là những cử chỉ của em làm anh đau. Đau thật sự.
Đầu tiên hắn ôm em, em vẫn cười, mà còn cười rất hạnh phúc. Nhưng cái kiểu hạnh phúc này của em không làm anh vui một chút nào.
Cả người của anh đang run lên vì giận dữ. Chỉ cần thêm một nụ cười đểu cán nữa thôi. Anh sẽ Gi*t thằng khốn đó. Gi*t luôn Uke của hắn. Gi*t hết tất cả. Nhưng tại sao trong anh vẫn có một giọng nói :
“ Cậu chẳng bao giờ vì ai gì mà hi sinh cả. Bởi cậu quá ích kỉ”
Đó là lời của cô gái 4 năm trước.
Em và hắn đang chuẩn bị ngủ. Đã nằm xuống giường, em đòi hắn kể chuyện cho em trước khi ngủ. Em là trẻ con chắc.
Hai người điên sao khi mà làm những cái điều ghê tởm ấy ngay trước mặt tôi!
Anh đang hi sinh cho em đấy.
Anh cố nặn một nụ cười. Xông vào nằm phịch xuống giường, giữa hai người. Em và Seme.
Đừng tỏ ra ngạc nhiên hay khó chịu. Bởi trong anh còn đang điên hơn thế nhiều.
-Này! Đây là giường đôi đây! – Em khó chịu ra mặt.
Anh chẳng thể làm gì thêm. Chỉ có thể chịu đựng cơn giẫy giũa của em mà ôm lấy cơ thể nhỏ bé ấy. Dùng một tay bịt miệng em lại. Không cho một âm thanh đau lòng nào thoát ra. Nhưng tai anh vẫn nghe thấy lời khùng điên của Seme khi Uke của hắn vẫn đứng yên trước mặt.
-Đau lòng lắm sao? Cô ta giờ yêu tao hơn cả mạng sống đấy!
Anh không quay đầu, mắt vẫn dán vào những biểu cảm trên giương mặt em. Quá đỗi dễ thương mà lại làm anh đau nhiều.
-Tao sẽ Gi*t con Hồng Duyên.
Đêm trôi qua trầm chậm. Qua cánh cửa kính trong suốt. Anh nhìn thấy cả vũ trụ tóm gọn trong tầm mắt. Dù em đang ở trong vòng tay nhưng trái tim lại ở nơi khác. Sau khoảng không nhức nhối này. Có phải là anh đã mắc phải sai lầm khi để em ở đây quá lâu. Biết là em bị chuốc thuốc nhưng dù sao thì cũng phải đau chứ.
Sau lưng anh là cả một cảnh tưởng chật ních. Em nằm ngoài, nằm trong lòng anh. Sau lưng anh là Uke tiếp đến là Seme. Trong một cái giường đôi. Anh đã cố lắm rồi, cố để em không ngã khỏi giường.
Nhưng không phải cái cố gắng này làm anh mất ngủ. Mà là cái mục định cố gắng ấy làm anh tỉnh táo.

Mua Sắm


Sau một đêm ngủ chung ( thực ra là ngủ 4). Ngay khi tỉnh dậy em liền đá anh xuống giường. Nhưng em cũng nào có ngờ vì anh đang ôm em nên đã kéo theo em.
Điều đáng buồn là em đã quên cái đau rất nhanh khi thấy Seme nằm gần Uke. Em gào lên, cố kéo Uke ra xa Seme. Làm tất cả tỉnh giấc.
Đôi khi em lại dễ thương lạ thường.
Vì em mà anh bỏ tất cả mọi việc. Cả ngày chỉ ở cạnh em dù em có xua đuổi thế nào.
Cuộc nói chuyện tẻ nhạt nhất hành tinh của em và Hồng Duyên.
-Sao anh cậu lại không nói yêu mình nhỉ? – Em hỏi khi ngồi trên giường trong phòng Seme. Hồng Duyên ngồi bên cạnh.
-Vì anh hai yêu người khác rồi! – Hồng Duyên nói chắc nịch nhưng coi ra lại chẳng có cân nặng nào với em.
Làm thế nào để em nản chí nhỉ?
-Vậy đó là ai? – Em trông rất giống một nữ cánh sát sắt đá đang hỏi cung tên tội phạm máu lạnh.
-Là Hạo Thiên!
Em sửng sốt, đứng phắt dậy, nói một câu mà chính anh cũng không đồng ý :
-Yêu một thằng đặc rực đó hả!!! – Anh không hề vừa lòng với thái độ này của em đâu nhé.
Chính anh là người tác thành cho hai tên đó đấy nhé! Anh, đại tình yêu của em đấy!
Bỗng, em quay đầu nhìn anh, mặt mày nhăn nhó!
-Này CHÚ! Chú ở đây làm chi vậy!?
-Chú! – Mặt anh tái mét. Anh nhất định Gi*t thằng Seme. Nó dám làm ngươi anh yêu gọi anh là Chú! LÀ CHÚ ĐẤY!!!
-Kệ chú ấy đi! – Hồng Duyên! Tôi Gi*t cô.
Chú! Anh chỉ mới 20 thôi nhé!
-A!!! Tui biết sao anh Vu Chính không thích tui rồi!!! – Em hét như vừa phát hiện ra điều gì vĩ đại lắm. Cũng thường thôi. Vì sao thằng Seme không thích em ư? Vì em là của anh! Của Triệu Tử Lâm.
-Là gì vậy? – Hồng Duyên hỏi.
Anh cũng nghẹt thở theo đôi môi mấp máy của em.
-Là vì tớ không được đẹp!
Anh ngã vật xuống đất bây giờ! Em mà không đẹp, em rất rất dễ thương. Mắt to này, … Hình như anh không giỏi khen nhỉ!
-Cậu dễ thương mà! Mà cậu tha cho anh trai mình đi! – Rất đúng!
-Không bao giờ! – Em phồng má, khó chịu đến mức thủ thế như thể có thế đấm vào mặt Hồng Duyên bất cứ lúc nào nếu cô ta lắm mồn ngăn cản “tình yêu” ( rẻ tiền) của em với “ Anh đẹp trai Vu Chính”
-Không phải! Mình phải thật ѕєχy cơ! Anh Vu Chính có vẻ là thích gu như thế!
Gu sao? Thế sao em không hỏi xem gu của anh là gì? Sao thiên vị thế!
-Đi mua sắm!!! – Em đứng phắt dậy.
Chắc là em tính mua một đống đồ ѕєχy nhất có thể chứ gì. Anh sẽ không cho em làm thế đâu.
-Không được!
-Sao chứ! – Mày em lại nhăn lên.
“Reeng… reeng” Khoan, điện thoại anh reo.
-Nghe máy đi! – Em đừng ra lệnh cho anh, có thể là em có thể ra lệnh nhưng không phải em bây giờ.
“ Reeng… reeng…”
Điên mất thôi… Anh nhấc máy, trong khi em ra khỏi phòng.
Là cô gái 4 năm trước!
-Có chuyện gì vậy? – Anh cố dịu dàng nhất có thể, bởi đó là cô gái 4 năm trước.
“ Có chuyện rồi, làm ơn cứu mình với!”
-Sao không nhờ bà ta!
“ Nhưng!”
-Được rồi, đang ở đâu?
Anh xin lỗi, nhưng đó là cô gái 4 năm trước.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc