Bác Sĩ Bảo Cưới - Chương 12

Tác giả: Lam Thanh Thanh

Em. Biến Động

Từ khi bị Vu Chính lôi đến đây, em không có lấy một chút tự do, em còn nhiều điều muốn nói với anh, muốn biến anh thế nào? Rồi, Hạo Thiên đến, em có thêm một người bạn nhưng chẳng hiểu vì sao mắt cậu ấy lại không thể nhìn thấy được.
Rồi bố mẹ cũng đến, họ rất vô tư, cứ chơi với bời mãi, chẳng hiểu sao, bố mẹ thì ra được còn em thì cứ bị nhốt mãi trong phòng.
Trời sáng, những làn hơi lạnh len lỏi vào căn phòng u tối, chẳng hiểu sao tâm trạng của em lại không tốt lên được.
Bỗng, Vu Chính mở sầm cửa, đột ngột lôi em ra khỏi căn phòng trống trải. Hạo Thiên chạy theo sau, nhưng vì không nhìn thấy, cậu ấy đôi lúc lại cứ như sắp ngã nhào.
-Anh đưa tôi đi đâu vậy? – Em hoảng hốt.
Vu Chính cười gian, bỏ qua Hạo Thiên.
-Tôi sẽ đưa cô đến một nơi có Tử Lâm!
Câu nói đó thật sự đã mê hoặc được em.
Còn Hạo Thiên lại cố bấu víu lấy Vu Chính, quyết ngăn không cho chuyện gì đó không xảy ra.
Sau vài phút giằng co, Vu Chính lạnh lùng kéo Hạo Thiên ra cửa lớn, em cũng chạy theo. Hắn ta đẩy mạnh Hạo Thiên ra cửa, khi mà đây là Sa Pa, ngay giữa mùa đông, thậm chí có cả tuyết.
Vu Chính lạnh lùng nói trước khi kéo em ra ngoài đó, người bên trong đóng sầm cửa, hắn kéo em ra xe, bỏ mặc Hạo Thiên với tuyết trắng và tấm áo mỏng manh.
-Đừng có xen vào chuyện của tao!
Vu Chính kêu tài xế lại đi, trong khi Hạo Thiên vẫn nằm bất động trên nền đất phủ tuyết trắng xóa, làn khí lạnh gia bao quanh.
-Dừng xe lại! Hạo Thiên!
Dù em có cố thế nào, Vu Chính vẫn ngồi ung dung :
-Đồ hỏng rồi thì nên vứt đi.
-Tên khốn!

Seme. Buổi Đấu Giá – Cô Vợ Nhỏ Của Triệu Tử Lâm


Chỉ cần biết có liên quan đến Triệu Tử Lâm, là những vị khách của buổi đấu giá sẽ hết mình đấu. Bởi tất cả, đều căm thù tên khốn Triệu Tử Lâm. Nếu lại biết, đây là cô vợ bé nhỏ của Tử Lâm thì…
Tôi đã mất rất nhiều công sức mới có thể “tân trang” nhan sắc cho cô vợ nhỏ của thằng khốn Tử Lâm. Một khi biết con nhỏ này đã bị bán đi, hắn sẽ ra sao nhỉ?
Đây là một buổi đấu giá phi pháp, nên rất bí mật, buổi đấu giá lần này được tổ chức trong một lâu đài cổ nằm ở phía Tây nước Pháp.
-Anh tính làm gì? – Cô vợ nhỏ của Tử Lâm cứ nhăng xì cả lên khi tôi kéo cô ta ra sân khấu, nơi mà phía dười là những hào phú thích chơi sang. Và đặc biệt nhất, tất cả đều hận Triệu Tử Lâm.
-Thưa quý vị, đây là cô vợ nhỏ của Triệu Tử Lâm… - Tôi giới thiệu, trong khi một tay bên kia vẫn nắm chặt tay Minh Ngọc.
Cô ta cố vũng vẫy nhưng khi nhìn thấy những ánh mắt căm phẫn bên dưới, cô ta chợt thấy ớn lạnh, rùng mình rồi im bặt.
-100 triệu! – Một tên béo giơ tay trả giá.
-200!
-400
-1 tỷ!
-…
Bọn họ tiếp tục trả giá đến khi một giọng nói vang lên, không biết bắt nguồn từ đâu, chỉ biết là…
-Vạn vật trên đời!
Chính là hắn, Triệu Tử Lâm. Hắn hống hách ra mặt, cũng lúc ấy, con vợ nhỏ của hắn vùng tay ra và chạy đến ôm chầm lấy hắn. Khốn nạn!
Cái Giá Phải Trả Cho Những Chiêu Trò.

Anh thật sự, thật sự rất nhớ em! Tiểu tình yêu!
Tại buổi đấu giá nửa mùa ấy, coi ra cũng có cái tốt, đó chính là cái ôm đầy nước mắt của em. Hạnh phúc quá đi!
Ngay cái thời khắc ấy, Seme thì như phát rồ lên, lũ nhà giàu xấu tính thì có rúm người lại, bởi chúng biết mình đã làm gì, và cái giá phải trả là gì khi dám ***ng vào “định lí” sống của anh, đó chính là em, Lâm Minh Ngọc.
Anh ôm em, nhưng tay vẫn ra hiệu cho thằng đàn em.
-Minh Ngọc, đợi anh một chút nhé!
-Anh… - Em nũng nịu
Thằng đàn em đưa em ra ngoài, đây mới thật sự là trận chiến của anh. Anh sẽ hủy hoại tất cả vì dám ***ng vào em, tiểu tình yêu!
Khi thật sự an tâm về em, anh mới lạnh lùng bước lên sân khấu.
-Bây giờ mới thật sự là đấu giá! Các quý ngài!
Thằng Seme của Uke có vẻ như là không thể chịu được sự xỉ nhục này, nó tức giận túm lấy cổ áo anh.
-Thằng khốn!
Anh tóm lấy tay Seme hất ra, lạnh lùng nói :
-Tao đang tự hỏi Hồng Duyên…
Nó im bặt, coi ra còn chút nhân tính.
Nào, bắt đầu, buổi đấu giá!
Món đồ đầu tiên anh đấu giá là một mụ béo, ăn mặc thì cũng sang trọng đấy. Món đồ vừa được đưa ra thì… một tên béo đã nhảy rực lên.
Anh cười rất âu :
-Giá khởi điểm 0 đồng! – Dám trả giá tiểu tình yêu của anh có 100 triệu thôi sao? Vợ thằng béo còn không đáng giá còn có 0 đồng đấy nhé!
Thấy có 0 đồng, thằng béo liền chạy lên nhận lại vợ, nhưng trông cũng có vẻ rè chừng anh, biết thế là tốt.
-Khoan!
-Dạ! – Giọng thằng béo run lên.
-Tao còn phải đấu thêm vài món, tí nữa nhận thể!
Thằng béo không nói thêm gì, chỉ run lên như cầy sấy và đứng một góc.
Tiết theo là tất cả người thân nhất của những kẻ dám ra giá em, tiểu tình yêu. Tất cả chúng đều 0 đồng hết.
Đến khi tất cả lên nhận hàng, anh mới chốt một câu.
-Giá vận chuyển là 1 tỷ!
Món Đấu Giá Cuối Cùng.

Đây là món đồ cuối cùng anh đấu giá trong ngày hôm nay, Uke, tức Hạo Thiên.
Ôi! Trông Seme kìa, tức tối bao nhiêu, anh càng vui bấy nhiêu.
Hắn nhảy rực lên khi thấy ánh mắt của Uke hướng về hắn, đôi mắt có thể nhìn thấy bầu trời xanh.
-Giá khởi điểm, 0 đồng!
Seme đứng phắt dậy, tiến lên sân khấu, kéo Uke đứng lên khỏi ghế. Và em nghĩ sao? Tất nhiên, Uke vùng tay ra, chạy về phía sau lưng anh.
-Phí vận chuyển là tập đoàn Tixa nhé! – Anh cười.
-Mày đừng hòng! – Seme tức tối, tính đấm anh nhưng lại không dám, hắn đi mất, trong khi Uke của hắn thì đang rưng rưng nước mắt ướt mi.
-Như vậy đã đủ chưa? – Uke thì thầm với anh khi ánh mắt con hướng về người, Seme.
-Vẫn chưa được đâu! – Anh cười, tha làm sao được, chưa ai có thể hiểu hết anh đâu, bởi anh là Triệu Tử Lâm.
-Vậy thầy muốn sao? Và Hồng Duyên ổn chứ? Vu Chính chỉ có duy nhất một cô em gái…
-Vậy tôi cũng có duy nhất một tiểu tình yêu thôi đấy!
Anh sẽ không tha cho Hồng Duyên đâu, tại sao anh có thể tha cho kẻ đã…
-Tôi làm sao mà có thể tha thứ dễ dàng cho kẻ dám tát vợ mình, lăng mạ vợ mình, nói xấu, và năm 4 tuổi còn dám đẩy ngã vợ tôi! Làm sao có thể!
-Đến cả chuyện 4 tuổi anh cũng biết, thực ra anh là loại người nào vậy?
Loại người nào ư? Em nghĩ sao?
-Là loại một lòng chung thủy!
Seme. Khốn Nạn

Đời người không ai tránh được cái gọi là KHỐN NẠN!
Tôi trở về nhà, căn biệt thư ở Sa Pa.
Và ngay khi cánh cửa chính mở cửa. Tôi đã thấy, Lâm Minh Ngọc vùng vẫy cố thoát ra khỏi tay bọn người hầu. Cái quái gì thế này?
-Tha rả!
Tôi ra hiệu cho bọn người hầu thả tay ra.
-Có chuyện gì? Chẳng phải cô đi theo thằng khốn Tử Lâm rồi sao?
-Đúng vậy, nhưng… nhưng, tự nhiên…
Khốn nạn, mày được lắm, Triệu Tử Lâm!!!
Tôi bực tức nới lỏng cà vạt, khó chịu đi thẳng.
-Nhốt cô ta lại, cả lũ sinh ra cô ta nữa!
Nhưng cô vợ nhỏ của thằng khốn đó vẫn lì lợm.
-Làm ơn thả tôi ra! Xin anh!
Tôi không quan tâm, tao sẽ giết mày!
-Nhốt cô ta vào!
Thật phiền phức, nhưng đây có thể là cơ hội tốt để làm mày đau khổ, dù tao thật sự không nghĩ mày yêu con nhỏ này, Triệu Tử Lâm.
-Cô chưa bì kịp cô gái 4 năm trước đâu!
-Cô gái bốn năm trước?
Tôi quay lại, cười gian xảo :
-Cô gái mà Triệu Tử Lâm yêu say đắm 4 năm trước, mà có khi cô lại chỉ là vật thế thân.
Mặt cô ta trùng xuống, đôi hàng mi rủ bóng, như thể che giấu bao nỗi buồn thầm kín.
-Tôi biết chứ? Làm sao một người như anh ấy lại đồng ý nhận trách nhiệm vốn không phải của mình chứ, hơn thế, tất cả chỉ bắt đầu từ lòng tốt bao la của anh ấy…
Lòng tốt của Triểu Tử Lâm ư, ta khinh!
-Anh ấy thật sự xứng đáng với người tốt hơn tôi, và tôi cũng đã chuẩn bị CHIA TAY anh ấy…
Chia tay!!! Ha ha! Cho mày ૮ɦếƭ! Mày không hề đá mà là bị ĐÁ! Ha ha!!!
Đáng đời mày, thằng khốn!
__________ Sắp thi rồi!!! Áp lực quá!!!___________
Chưa Hề Có Đoạn Kết

Anh xin lỗi, có thể em sẽ ghét anh, nhưng đây là điều duy nhất anh có thể làm.
Uke không còn quan trọng nữa, bây giờ ngôi vị đó thuộc về Hồng Duyên!!!
Anh không hề muốn em rời xa, nhưng anh không hề có ý kéo dài chuyện này, chỉ là anh đang nhân cơ hội tìm một cái cỡ em không bao giờ có thể bỏ anh đi.
Anh thề, có gió, có trăng, mây sao và cát bụi làm chứng, anh sẽ mãi yêu em. Nên mong em, chịu đựng một chút thôi. Nhé!
Cuba, phòng 167, khách sạn ****
Anh bước vào và con nhỏ Hồng Duyên đang nằm lả lướt trên ghế với đống đồ ăn biết cô ta thành một mụ béo. Ngay khi nhìn thấy anh, cô ta hoảng hốt, cố chạy đến nhưng vì thân hình quá khổ mà mưu tính đó là vô phương.
-Làm ơn tha cho em, thầy!!!
Anh cười, tiến đến và ngồi cạnh Hồng Duyên, em yên tâm, anh có cách xa một một một chút, một khoảng cách tối thiểu mà!
-Cô nghĩ tôi rảnh giang đưa cô đến vùng đất xa xôi này chỉ để vỗ béo con lợn như cô sao?
Đôi mắt híp của Hồng Duyên xưng lên :
-Em xin lỗi!!! Em muốn về nhà!!!
Anh cười, đứng dậy :
-Ok!
Nghe vậy, Hồng Duyên cũng tức tốc đứng dậy rồi bất ngờ ngã xuống vì thân hình quá khổ :
-Thật không?
-Thật, nếu cô đem theo một món hàng của tôi đến tay anh trai cô, Vu Chính!
-Đó là một món quà nhỏ! – Anh cười.
Cô ta ngơ ngác. Ai quan tâm chứ! Giờ anh chỉ quan tâm đến em thôi, người phụ nữ duy nhất, người tình duy nhất, người vợ duy nhất.
Em khỏe chứ? Anh nhất định sẽ đưa em về, nhanh thôi!
I love you~

Seme. Món Quà Nhỏ.


Ads Ở Sa Pa quá chán, suốt ngày nghe *** la, hét hò của cặp vợ chồng già, lại thêm lão quản gia còn vô vợ nhỏ của thằng khốn Tử Lâm thì cứ im bặt, một hai đòi về, đòi gặp chồng, đòi đi học…
Chuẩn bị ra cửa, thực ra là kiếm cớ ra ngoài.
“ Píng Pong” Có kẻ nào đó nhấn chuông cửa trong khi tôi tính ra lệnh cho tên gác cửa mở cửa.
Và khách lạ đó là… Hồng Duyên- Em gái tôi, đứa con gái mà giờ tôi còn không nhận ra, nó béo tròn, nếu không có cái giọng thì còn lâu tôi mới nhận ra, lúc thấy tôi, nó òa lên khóc rất thảm thiết.
Đứa em gái của tôi còn đem đến cho tôi một món quà. Đó là thằng ẻo lả Hạo Thiên, lần này thì nó ngồi xe lăn, cuốn băng cứu thương quanh mắt, im phăng phắc.
-Làm sao mà em lại đưa thằng ẻo lả này về? – Tôi khó chịu hỏi.
-“ Đây là món quà tiếp theo của tao đấy!”, đó là lời nhắn của … Triệu Tử Lâm.
Khốn nạn, thằng khốn, tao sẽ băm vằm mày ra!!!
-Thằng kia! Mày đang âm mưu cái gì với thằng khốn Tử Lâm!!! – Lần này thằng ẻo lả này lại tính giả mù, giả tật sao? Tao sẽ không mắc lừa nữa đâu.
-Khốn nạn! Trả lời tao!
-Hạo Thiên không nghe thấy ạ, cũng không nhìn thấy, đi lại được.
-Thật đấy ạ! – Hồng Duyên nói, như thể hãy tin tưởng nó.
Tôi tức tối, đá mạnh vào thân chiếc xe lăn, mạnh đến mức làm chiếc xe lăn đổ, Hạo Thiên ngã lăn theo. Không hiểu sao, một đứa như Hồng Duyên lại có thể lo lắng và ngay lập tức đỡ thằng ẻo lả đó dậy. Thật sự khác, đứa em gái ngang ngạnh này lại xử sự như vậy chứ?
-Anh dừng lại!!! – Hồng Duyên giận dữ hét lên.
-Nếu anh không dừng lại thì con quỷ ấy sẽ làm tới bến đấy!
Thì ra là vậy, chỉ bị đe dọa một chút mà em gái tôi đã sợ mất mật rồi.
-Em thay đổi rồi đấy!
-Không hề, chỉ là em sợ con quỷ ấy! Hắn ta không phải là người!
-Vậy ra em nghĩ rằng anh không thể đánh bại hắn?
Hồng Duyên không nói gì thêm, chỉ đỡ thằng ẻo lả Hạo Thiên lên xe lăn và đẩy thẳng đi, vào nhà của tôi. Tôi tức giận, phẫn nộ vì sợ coi thường rẻ tiền ấy :
-Đứng lại!!!
______ Thông báo_____
Truyện “Bác sĩ bảo cưới” thật sự là một bộ truyện biến hóa không ngừng. Biến hóa đến mức “hòm thư” chật ních và rất tổng hợp.
Sau này, cũng sẽ có khá nhiều nhân vật được “đặc cách” viết thư – tức làm người kể truyện cho vài chương. Trong đó có Hồng Duyên.
Nói thế thì các bạn thừa hiểu là Hồng Duyên đã có một chân trong “ hội viết thư” nhỉ! Vâng, chính xác! Ủng hộ cô nàng đáng ghét này nhé!
VD cho chương có Hồng Duyên.
Chương 0: HoD. Thế giới bác sĩ.

Hôm nay bé đi thi, môn văn nói chung dễ chỉ cần chính xác. Đang tính nhắn tin hỏi con nhỏ giỏi hơn bé xem có làm được không, nhưng ngại nỗi phải mượn điện thoại của bố. Không phải vì bé không có điện thoại mà là lúc trước bé nhắn tin trêu nàng, nhưng lúc hỏi bài, ta phỉa mượn máy khác nhắn. Nếu nàng mà biết tên khốn cưa nàng lúc trước là bé thì…
Bôi đen nhé^^
Đôi khi có vài điều nhắn nhủ mà>>> Hoặc là chẳng có gì!!! He he!
 Hod. Sâu Lại Càng Sâu.

Ads Anh hai, anh cũng đừng trách em, em không nghe lời anh cũng là phải lẽ.
Em thay đổi rồi, dù muốn hay cũng phải thay tôi. Em làm sao có thể không thay đổi khi nhìn thấy cái thế giới này bằng một con mắt khác, cái nhìn khác. Anh cũng nên dừng lại thôi. Triệu Tử Lâm không phải là kẻ có thể ***ng vào. Hắn ta nên bị băm vằm, ૮ɦếƭ không toàn thây. Hắn ta có một trái tim điên lạnh. Nếu muốn đấu thì anh sẽ phải đấu đến cùng. Nhưng anh lại chưa từng lường trước cái giá phải trả khi thua.
Trước đây em đã quá điên khùng ngu ngốc khi ***ng vào kẻ máy lạnh đó. Triệu Tử Lâm. Và giờ thì em biết dừng bước. Anh à, em đang cố bảo vệ anh thôi, và cũng bảo vệ chính em.
Ngay khi em trở về, đem theo Hạo Thiên. Anh đã tức tối, giận dữ. Cũng đành thôi.
-Đứng lại!!!- Anh giận dữ hét lên, em đã biết anh quá lâu, hiểu anh quá rõ.
-Anh à, nếu anh không dừng lại bây giờ thì… sẽ không quay đầu lại được đâu! – Em nói vậy, đầu không ngoảnh lại.
Không thể nhìn thấy nét giận dữ trên mắt anh, nhưng em chỉ cần nhìn thấy cái run sợ vụng về của Hạo Thiên thì đã đủ biết cái anh thật sự đáng sợ thế nào. Nhưng em xin lỗi, đối với anh và Triệu Tử Lâm. Em vẫn sợ hắn hơn.
-Em sợ thằng đó sao?
Em không có lấy một chút đắn đo, bởi đó là sự thật :
-Vâng!
-Ha ha! Nhưng anh sẽ đánh bại nó! Em nghĩ anh của em là ai!
Em xin lỗi :
-Là một kẻ bại trận!
Đây thật sự là sự thật, anh sẽ thua, bởi anh đã bị Triệu Tử Lâm nắm chọn điểm yếu. Đó có thể là em gái anh, có thể là cô gái 4 năm trước, có thể là … Hạo Thiên…
Em không thể nói gì thêm. Em đẩy xe thẳng vào phòng Minh NGọc, cô vợ nhỏ của hắn, Tử Lâm.
Có thể anh đang rất khó chịu, giận dữ… nhưng…
Em. Đồng Minh

Anh à, Triệu Tử Lâm. Chúng ta chia tay đi. Em không thể… không thể làm phiền anh thêm nữa. Chúng ta đến với nhau âu có thể coi bắt nguồn từ Tử Lâm. Nay đứa trẻ đáng thương đó đã không còn. Em cũng chẳng thể níu kéo anh thêm. Bởi anh vốn đến với em chỉ vì lòng thương hại, sự nhân hậu của anh mà thôi.
Hãy đợi nhé, một lúc nào chúng ta gặp nhau, em sẽ để anh nói lời trước, nếu không em sẽ là người mở lời.
Em cần phải buông tha cho anh, để anh đi tìm một cô gái khác, tốt hơn em. Hoặc là đi tìm cô gái 4 năm trước.
Bỗng, cửa mở, đã lâu cánh cửa này không được mở thật sự. Nội lần chốt khóa được mở ra, nó chỉ là mở kép, một khay đồ ăn được đẩy vào. Lúc ấy, ba mẹ em sẽ chạy ra, mang khay thức ăn vào.
>Sự thật, ba mẹ Minh Ngọc chạy xông tới, lúc đầu là hò hét đòi mở cửa ra, song khi thấy điều này là vô vọng, ba mẹ cô nhìn nhau, xông tới ngẫu nghiến khay thức ăn, chừa cho bát cơm trắng với quyết định hùng hồn : Tuổi của con, phải ăn cơm trắng mới tốt, dầu mỡ quá sinh bệnh.<
Đó là Hồng Duyên và Hạo Thiên. Thật sự là thoạt nhìn em không hề nhận ra Hồng Duyên bởi hình như cô ấy hơi “bự con” so với lúc trước.
Em đứng dậy, ngạc nhiên :
-Hạo Thiên, và…
-Hồng Duyên! – Hồng Duyên nhăn nhó, em thật vô ý.
Em chạy đến khi nhìn rõ và thấy Hạo Thiên ngồi xe lăn, mắt nhắm, trông rất xanh xao.
-Hạo Thiên cậu không sao chứ?
-Cô không hỏi tôi à, tôi vô hình à! – Hồng Duyên khó chịu, em lại một lần nữa thất lễ rồi.
-À, cậu, Hồng Duyên không sao chứ?
Em ngẩng đầu lên nhìn Hồng Duyên, cô ấy chẳng chịu cười, mặt cứ đanh lại. Ba mẹ đang ngủ nên em cũng chẳng muốn đánh thức.
-Có, chồng cô… à ổn… Mà Hạo Thiên không nghe thấy đâu, cậu ta vừa bị mù này, vừa điếc này… vừa què này…
Hồng Duyên làm em sợ.
-Làm sao lại ra nông nỗi này vậy? Trước cậu ấy chỉ không nhìn thấy thôi mà! – Em lo lắng.
-Là chồng… à, tai nạn…
Hồng Duyên, cậu ấy cứ ấp a, ấp úng sao ấy.
-Thôi… thôi ( Hồng Duyên phủi phủi tay) Từ bây giờ, tôi, Hạo Thiên và cô sẽ là đồng minh của nhau, cùng nhau ngăn chặn trận chiến đấm mãu giữa hai vị vua quyền lực nhất thế giới?
Hai vị vua quyền lực nhất thế giới? Em không hiểu!
Hoa Nở Giữa Mùa Xuân

Chưa đến mùa xuân đâu em, mùa đông còn dìa lắm. Em chờ thêm một tí nữa thôi, kho mà cái lúc em không thể sống nếu thiếu anh, mùa xuân tự khắc sẽ về, bên anh, bên em.
Em là loài hoa nở rực rỡ khi mùa xuân sang cũng được, là mây trời xanh gợi ngây thơ cũng được. Anh chỉ cần là mặt trời, dù muốn hay không, em vẫn sẽ phải ở bên anh.
Anh của em á. Chồng của em á đang có một kế hoạch cực chất nha! Chất lừ!
Bây giờ, kể cả lời đòi chia tay của em, lúc bị phát hiện vụ bé Tiểu Lâm, anh cũng chấp hết, vì anh là chồng em, vợ thì không nên giận chồng những điều nhỏ, nhỏ như con kiến.
Nhưng bây giờ, có một trở ngại nhỏ nhoi.
Nhà chính, căn nhà to đùng mà em chưa đến bao giờ ấy, anh cũng chẳng để ý nó nằm ở vùng đất nào, nước nào nữa.
Thằng đàn em chạy vào, nói luôn cho em hay nó tên là Đản, họ tên đầy đủ thì anh quên rồi. Chốc sau, có khi anh quên luôn mặt nó, còn em thì mãi mãi anh không quên nha, yêu trọn kiếp luôn!
-Đại ca, tên Max King lại dở trò!!!
Anh không hề ***, anh chỉ cầm thôi, thật!
-Nó làm gì rồi?
-Nó dở trò cuống mất của chúng ta tập đoàn MG!
Anh nhíu mày, cái MG này cũng không lớn lắm, kế thì anh thừa nhưng anh đang bận nghĩ đến em.
-Điều tra về thằng đó, rồi xử đẹp đi!
-Nhưng… - Đản lắm điều, thực là nên sa thải mà.
-Sa thải nhé! – Anh lạnh lùng nói.
Chẳng cần nói thêm chi, thằng ôn con chạy thục ra cửa. Nó còn khôn vì trước khi đi còn biết hành lễ với anh.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc