Bác Sĩ Bảo Cưới - Chương 11

Tác giả: Lam Thanh Thanh

Đừng Đụng Vào

Anh chạy đến bên em nhanh nhất có thế, nhưng không, em không còn ở đó, phòng bệnh ngát hương cây cỏ.
Và đổi lại trong căn phòng vắng đó có thằng Nấm mốc, nó khóc và mặt thì như vừa bị ăn một cái tát. Vừa thấy anh là nó gào lên :
Tôi xin lỗi nhưng làm ơn hay cứu Minh Ngọc, cậu ấy, cậu ấy bị Vu Chính bắt đi rồi!!! Nó làm như lời cầu xin của nói giá trị lắm ấy, no never, khỏi cần nói thì anh cũng sẽ cứu em. Nhưng anh không hề lo lắng bởi em bị Vu Chính bắt, bởi anh đã nắm được thóp của thằng “đồng bóng” đó, Hạo Thiên, ha ha.
Để xem mày sẽ thế nào khi thằng Trời đánh này bị …
Trò Chơi Mới.

Anh đồng ý rằng mình quá vô tâm, nhưng tin anh đi, anh đang phát điên lên đấy và hơn thế, anh sẽ *** thằng nào dám ***ng vào một cọng tóc của em.
Anh thề! Nhưng anh không điên rồi giống mấy thằng mafia trong phim cứ thấy người yêu gặp nguy hiểm là nhảy vào cấu xé nhau để rồi người không cứu được chỉ tổ giết chính mình.
Anh khác, anh sẽ bảo đảm an toàn cho em khi ở “bên đấy” và bên này anh gắng sức quay ngược thế giới, anh sẽ khiến cho những kẻ dám ***ng đến em nếm mùi, đau khổ đến mức chỉ muốn ૮ɦếƭ đi mà không được, anh sẽ đày đọa nó cho đến khi nó không còn có thế thở được nữa.
Như vậy sẽ không còn ai dám làm phiền em nữa.
Trò chơi mới chỉ bắt đầu thôi.
Chốt S***g

Anh thở dài và ngồi phịch xuống giường, còn Hạo Thiên thì sửng sốt quát tháo- anh sẽ không xuyên tặc tên thằng hâm này nữa, vì em đấy!
-Sao thầy không đi cứu cậu ấy!!!
-Vậy sao mày không đi, sợ sao?
Người nó run lên, Vu Chính ơi là Vu Chính sao mà làm bé trở nên “bấn loạn” thế này!
-Mày nên lo cho thằng khốn Chốt S***g hơn là “vợ tao đấy”!
Chốt S***g là ai ư? Em ngốc quá, Vu Chính chứ ai! Còn tại sao à, đơn giản thôi đó là chuyện của 2 năm trước, anh gặp thằng Vu Chính tại một công xưởng bỏ hoang và nó còn định rút S***g giết anh nhưng chốt S***g của nó bị hỏng, đơ phải biết nên từ đó anh gọi nó là Chốt S***g và từ đó anh và nó trở thành kẻ thù, điên thật và giờ thì anh sẽ kết thúc mọi chuyện, vì em!
Siêu Phẩm

Anh tính sẽ dùng “độc trị độc”, thằng Chốt S***g dùng em để đe dọa anh thì anh cũng sẽ lấy uke của nó để đe dọa nó. Em yên tâm anh sẽ chỉ cho em chơi ở đó vài bữa thôi rồi lại phải về với anh đấy!
-Tao biết kiểu “quan hệ” của mày và thằng Vu Chính đấy!
Thằng Hạo Thiên run lên, mặt trắng bệnh, trúng tim đen mà.
-Nhưng mà tao không thích cái suy nghĩ rằng tao sẽ thua thằng seme của mày!
-Thầy không biết hắn kinh khủng thế nào đâu! – Hạo Thiên phản khảng, nó tưởng nói thế mà anh sợ sao? No!
Nếu anh thích, đến cả dòng họ nhà Vu Chính cũng ૮ɦếƭ hết, đừng coi thường anh, chồng em đấy!
-Mày có muốn biết tao hay seme của mày ૮ɦếƭ trước? Hả Uke!
Thế cũng hay, gọi thằng ẻo lả này là Uke cũng hay, còn seme thì em tự biết nhé!
______ Giới thiệu truyện mới______
Ăn cả ngã về không
Giới thiệu đôi chút về truyện
Trước bóng trăng mờ ảo, không còn là Dong Gu ngốc nghếch nữa, tôi là Đại Du, đại là lớn, du là phiêu du hay còn hiểu là du côn, sao cũng được.
***
Tôi là một đứa trẻ đáng thương nhất thế giới.
Bởi, có một đứa bé vì lới hứa với người mẹ đã bỏ cậu ta lại, vì lời hứa ấy, cậu bé phải giả ngốc, giả khờ, giả điên với sự đời.
Nhưng cái điều nghịch lí lại xảy đến, từ khi sinh ra, cái tánh của cậu bé lại chẳng “bình yên” chút nào. Đó là thích chơi trội, và ăn miếng trả miếng.
Cậu là :
Một Dong Gu ngốc, một Đại Du lưu manh, một King quyền lực… và một kẻ đáng thương.
Nhưng cái chốt lại đem đến điều nghịch lí tái diễn vĩnh viễn.
Mọi cái bình yên cậu bé cố giữ trong bao năm lại đột ngột sụp đổ trước cô vợ đến khi đính hôn xong với rõ là thật.
Cô ta đến, làm cuộc đời cậu bé đảo lộn, nhưng cái thị phi thì chưa rứt, vì lời hứa năm xưa vẫn còn rất “ma lực”.
Bố vợ sắp vào tù, gia đính mà cậu bé coi trọng hơn cả bản thân bị điêu đốn, thế lực ngầm đang cố phanh phui tất cả, những cái cậu bé mãi giữ gìn đến ngày hôm nay.
Đó cũng là lúc, con quỷ trong cậu bé trỗi dậy, phá hủy mọi thứ nhưng vẫn cố giữ bằng được hai từ “gia đình”.
Và…
Đó là TÔI!
Anh Là Một Ông Hoàng

Chẳng đôi co thêm là chi cho mệt, anh sẽ cho thằng Uke thấy anh khủng thế nào. Còn em, anh không dám chắc cả cuộc đời này em có biết được độ “khủng” của anh không. Chắc là vì anh quá yêu em và sợ mất em.
Hay để anh liệt kê cho em hay ha! Quên hết luôn cũng được! Tiểu tình yêu!
Tài sản của anh cũng không nhiều : Thứ nhất là nó gấp 7 lần gia tài của thằng seme.
100 trực thăng- không chắc lắm
1300 đảo lớn nhỏ- không chắc lắm
3000 tấn tiền các loại- không tính vàng và mấy cái nặng nặng nhé!
400 khu mua sắm- không chắc lắm
Khách sạn hả? Hơn khó đó em, thằng đàn em của anh chỉ mới kịp liệt kê vài cái, đợi lúc nào nó tổng tất cả lại anh lại kể cho em nghe ha!!!
Anh yêu em nhiều, và anh sẽ hủy hoạt tất cả những cái cánh thiên thần không cần thiết nhằm không để em bay đi đâu nữa. Còn phải để bé Tiểu Lâm hồi sinh chứ!
Cười gian^^
Kế Hoạch Ngắn Ngày.

-Thầy muốn gì?
Thằng lắm mồm Uke đấy, nó chỉ mới nghe có chút “quyền lực” của anh mà đã tái mặt. Thật thất vọng.
Nhưng vấn đề ở đây là, anh cần nó làm theo kế hoạch :
-Nếu mày chịu nghe lời tao, “vợ” của tao sẽ an toàn! Chắc mày cũng muốn vậy phải không?
Quên, anh đang ở nhà chính, ngôi nhà em chưa bao giờ đến.
Uke gật đầu, thế có phải biết điều không? Còn em thì cứng đầu lắm, phải ngoan hơn một chút nữa, anh sẽ yêu em hết cả phần trái tim.
-Vậy… vậy kế hoạch?
Tin anh đi, nó chỉ ngoan ngoãn một phần vì em thôi, chứ phần lớn là vì seme của nó đấy, nó sợ seme của nó bị anh “thủ tiêu”.
Em. Bị Giam

Anh à! Thật đáng sợ, Vu Chính ấy, hắn bắt em lên trực thăng và bay đi mất. Hắn chẳng nói gì, im lặng như thể nhầm cảnh báo.
Cái tiếng quay của cánh trực thăng làm đầu em ong ong.
Dừng lại, âm thanh đó.
Em vội nhổm dậy, nhìn qua cửa kính và thấy bên ngoài là một cái sân đất rộng, xa xa là một rừng câu trụi lá.
Vu Chính túm lấy cổ tay em, lôi ra khỏi trực thăng.
Ở bên ngoài đó, ngay sau lưng em, có một căn biệt thự rất sang trọng.
Ngay khi cánh cổng căn biệt thự mở ra, những người hầu bên trong xếp thành hai hàng dài cúi chào Vu Chính. Còn hắn, hắn chỉ lạnh lùng kéo em xuyên qua những người hầu. Lên lầu hai. Trước một căn phòng nhỏ, hắn đẩy em vào, nơi căn phòng tối tăm. Cánh cửa đóng lại, một mình em ở trong.
_________________
Thông báo : Từ giờ trở đi, không chỉ có vợ chồng Lâm viết thư cho nhau nữa, mà có thêm cặp seme và Uke viết cho nhau nữa. Thế này thì càng đông càng vui.
Cũng có nghĩa là sẽ rất khó khăn để biết anh mới là chủ thư của một chương truyện, vậy nên mình sẽ giải thích như thế này :
=Triệu Tử Lâm : Không thêm bất cứ gì, điều này lại càng tăng thêm sự khẳng định anh là nhân vật siêu chính. VD : Chương 0. Thế giới bác sĩ
= Lâm Minh Ngọc : Có thêm từ “Em” sau từ “chương”, cô cũng chỉ là một nhân vật nữ chính duy nhất. VD : Chương 0. Em. Thế giới bác sĩ
= Hạo Thiên (xin lỗi, bé không có nhớ họ của uke) : Thêm từ “uke” giống Minh Ngọc. Vẫn chỉ là nhân vật chính, anh Lâm là nhất!!! VD : Chương 0. Uke. Thế giới bác sĩ.
= Vu Chính : Thêm từ seme giống của Minh Ngọc : VD : Chương 0. Seme. Thế giới bác sĩ.
Seme. Đêm Lạnh

Ads Đêm lạnh, gió thốc vào phòng, xấp giấy tờ trên bàn tung bay.
Tôi đứng ngoài ban công, ***, đêm nay không có trăng cũng chẳng có sao.
Thú thực là, tôi đang lên kế hoạch, một kế hoạch hoàn hảo.
Bỗng, một chiếc trực thăng bay đến, không hạ cánh mà bay lơ lửng gần nơi để trực thăng của tôi.
Một thùng hàng khá to bị cái trực thăng lạ đó ném xuống, tôi tức giận vì đây là đất của tôi.
Đang tính chạy xuống, bỗng, điện thoại tôi vang lên.
Triệu Tử Lâm!
Tôi nhấc máy.
-Mày đã chuẩn bị xong chưa? Con ả của mày không chịu được lâu đâu.
૮ɦếƭ tiệt, nó thậm chí còn dám cười nhạo tôi trong điện thoại.
“ Món hàng đầu tiên đã được gửi đến rồi đấy, Chốt S***g!”
-Câm Mồm!!!
Tôi cúp máy trước khi tên quản gia lắm điều Hữu Việt bước vào với chiếc hộp lớn mà có thể đến từ chiếc trực thăng lạ đó.
-Cái gì đây?
-Thưa ngài, đó là món đồ ngài Triệu Tử Lâm gửi cho ngài!
-Mở ra! – Tôi gắt, đồ nào của thằng điên ấy đều đáng kinh tởm hết.
Hữu Viết ra hiệu cho tên người hầu đứng cạnh mở hộp. Và bên trong là…
Là Hạo Thiên, kẻ mà tôi thậm chí còn không nhớ họ.
Nó đang nằm bất tỉnh với một bức thư cầm trên tay.
Tôi cầm bức thư lên và đọc nó.
“ Chào Chốt S***g, à không, bây giờ mày có biệt danh mới rồi, biết là gì không?
Seme đó!
Hiện tại, tao đang vô cùng khó chịu khi mày dám mới vợ tao đến thăm nhà mà không hỏi tao.
Mày sẽ không tưởng tượng nổi cái giá phải trả đâu!
Trước tiên, Uke của mày sẽ là cái giá đầu tiên.
Trò vui còn ở trước mắt.
Và thêm nữa, nếu mày dám ***ng vào vợ tao thì… em gái mày…?”
Khốn nạn!
Seme. Đôi Mắt

Thằng khốn Tử Lâm, tao sẽ giết mày, sẽ hủy hoại cuộc đời mày!!! Chờ xem.
Tôi đang chờ thằng ẻo là Hạo Thiên tỉnh, nó cứ nằm ì trên giường tôi từ lúc ấy đến giờ.
Đã 3 giờ sáng, tôi chẳng thể ngủ được, bởi cái hàm ý ૮ɦếƭ tiệt của thằng Tử Lâm. Vợ nó thì sao, cô ả chẳng phải đang ở trong tay tôi sao!
-Đây là đâu?
Giật mình, Hạo Thiên đã tỉnh, tôi vội đứng dậy khỏi ghế, chạy đến cạnh giường, túm lấy cổ áo Hạo Thiên :
-Thằng điếm! Mày nghĩ mình đang làm gì?
-Đôi mắt! – Nó cúi gằm mặt, nước mắt rơi, vì điều gì chứ?
-Mày nói cái quái gì?
-Triệu Tử Lâm nói…
Hạo Thiên ngẩng đầu lên nhìn tôi, mắt ngấn lệ nhưng thực vô hồn.
-Hắn ta nói… cái giá đầu tiên là…
-Đôi mắt!
Tôi thả tay, ngồi phịch xuống, nhìn đăm chiêu. Mắt thằng ẻo lả này vẫn rưng rưng, chẳng hiểu sao, tôi lại thấy tức giận vô cùng :
-Mày nói thế là sao?
Thằng ẻo lả tiếp tục im lặng.
-Con nhỏ Minh Ngọc…!
-Tử Lâm nói, chỉ cần anh ***ng vào một sợ tóc của Minh Ngọc thì Hồng Duyên sẽ phải trả gấp trăm ngàn lần. Và đôi mắt của tôi là cái giá đầu tiên khi anh dám ***ng vào Minh Ngọc!
Bố Mẹ Vợ Về

Sau khi gửi thằng Uke cho Seme, anh thật sự thấy không yên tâm cho lắm, đằng nào thì Uke cũng chỉ lo cho mỗi Seme của nó thôi. Còn em của anh thì sao?
Em vẫn ổn chứ? Anh không hề ổn này! Ổn làm sao được khi mà không có em!
Anh đang ở nhà chính, không phải là nhà của anh và em đâu, nhà chính ấy, nhà mà to to ấy.
Anh đang lo lắng cho em thì… thằng đàn em của anh chạy hồng hộc vào thông báo :
-Đại ca! Bố mẹ vợ của anh về nước rồi!!!
Anh ngờ ngác :
-Bố mẹ vợ nào?
-Là… là bố mẹ của tiểu thư Lâm Minh Ngọc đấy ạ!
Anh sửng sốt, anh nói thế này mong em đừng giận nhé! Anh chẳng có ý gì đâu, thật đấy, dù sao cũng không thành công mà :
-Thế mày coi lời nói của tao là gió thoảng qua à!!! Tao bảo là khử họ rồi mà! Không ૮ɦếƭ cũng là cho không về được cơ mà!!!
-Em xin lỗi!
-Cứ làm sai là chỉ cần xin lỗi là xong thì ông trời sinh ra tao làm gì! – Anh vuốt mặt, yên tâm, anh không phải hạng lưu manh đâu.
-Trừ lương!
-Đại ca!!!
-Không nói nhiều!
Anh tính đứng lên nhưng chẳng hiểu sao anh lại ngồi im nghe hết lời của thằng đàn em.
-Nhưng hiện tại lão phu nhân và lão gia đang ở ngoài sân bay. Đại ca thấy nên đưa về đây không ạ?
-Thứ nhất, đừng gọi họ như vậy, thứ hai, mày ngu hay sao mà đưa họ về đây! Lỡ họ hỏi con gái họ đâu thì sao?
Anh chẳng hề thích cái ý tưởng đưa cặp vợ chồng hãm của đó về cái nhà này, nhưng về nhà kia thì anh sợ họ sẽ làm hỏng mấy cái “hạnh phúc” anh và em xây dựng. Đưa đến đây không được, đến chỗ khác cũng không xong, khách sạn, nhà nghỉ thì đời nào họ chịu ở. Vậy nên anh đã đưa ra một quyết định vô cùng hợp lí :
-Đưa họ đến chỗ Minh Ngọc đi!
Thằng đàn em sửng sốt ra mặt :
-Đại ca! Thế nghĩa là đưa đến chỗ Vu Chính sao?
-Phải! Chẳng phải họ muốn gặp con gái lắm sao? – Cười gian.
Seme. Thích Thì Chiều

Đã một tuần kể từ khi thằng khốn Tử Lâm đưa Hạo Thiên với đôi mắt mù lòa đến chỗ tôi. Cả ngày thằng ẻo là cứ khóc, khóc mãi, đau cả đầu!
Trên bàn có hàng đống giấy tờ, công việc, tôi đã chờ đợi rất rất lâu để được trả thù thằng khốn Triệu Tử Lâm. Và tôi sẽ không bao giờ để vuột mất cái cơ hội ngàn vàng đâu!
-Lão quản!
-Vâng, ngài có gì sai bảo! – Tên quản gia đứng bên cạnh tôi lên tiếng.
-Thằng đếm đó đâu rồi?
-Thưa ngài, công tử Hạo Thiên đang ở trong phòng của tiểu thư Minh Ngọc dùng trà!
Tôi đứng lên, giận dữ, toan tính bước ra khỏi phòng.
-Tưởng nhà tao là khách sạn hả? Muốn làm gì thì làm!
Và tôi thật sự đã chạy xồng xộc vào căn phòng tối tăm mà tôi nhốt con vợ nhỏ bé của thằng Tử Lâm.
Và tôi đã nhìn thấy gì? Hạo Thiên thiết ngủ trên ghế, đầu dựa vào vai con vợ nhỏ bé của thằng khốn Tử Lâm ư?
Điên hết rồi!
Tôi liền chạy đến chỗ Hạo Thiên trước sự sửng sốt của Minh Ngọc, tôi túm lấy tay Hạo Thiên kéo ra khỏi phòng.
Thằng ẻo lả bất ngờ tỉnh dậy, không bắt kịp nhịp bước của tôi, vấp ngã.
-Anh dừng lại đi! – Cô vợ nhỏ bé đứng phắt dậy khi thấy Hạo Thiên ngã, như thể hai kẻ si tình lo lắng cho nhau.
Tôi đã mặc kệ, đóng sầm cửa, lôi Hạo Thiên trở lại phòng mình. Chẳng hiểu sao tôi lại có thể hành xử thiếu suy nghĩ như vậy.

Seme. Khách Sạn Tình Yêu – Miễn Phí


Tôi còn chưa thể xác nhận xem Hạo Thiên có bị mù thật không thì chuyện này lại đến.
Buổi sáng, ngay khi vừa tỉnh dậy trên giường, bên cạnh là Hạo Thiên với nước mắt dòng dòng dù vẫn còn đang say ngủ. Thì lão quan gia đã đứng ngay trước mặt.
-Thưa ngài! Biệt thự có khách!
Tôi đứng dậy, khoác trên người chiếc áo mỏng manh.
-Kẻ nào lại đến vào giờ này!
-Dạ thưa là bố mẹ của tiểu thư Lâm Minh Ngọc.
Dù đang cầm trên tay chiếc cốc, tôi vẫn không khỏi sửng sốt làm rơi chiếc cốc.
Tôi cay cú :
-Mày được lắm! Thằng khốn! Giờ mày tính biến nhà tao thành khách sạn ở không miễn phí à!
-Thưa ngài! Vậy có nên mời họ về không?
Tôi hét lên, gạt tất cả mọi thứ trên bàn :
-Nhốt hết chúng lại!!!
-Mày được lắm! Triệu Tử Lâm!!!
Không còn tâm trạng, tôi cần lên kế hoạch trả thù thằng khốn Tử Lâm ngay lập tức.
-Thưa ngài, có nên đưa công tử Hạo Thiên đến bệnh viện không?
Tôi bước ra khỏi phòng, khó chịu.
Việc của tôi không phải là lo cho thằng điếm ấy
Uke. Kế Hoạch Của Triệu Tử Lâm.

Uke viết thư cho Seme đấy!
Vì đôi mắt không thể nhìn thấy gì nữa, em chỉ thấy sợ, sợ cứ nhìn thấy bóng đêm mãi mãi. Không thể nhìn thấy nụ cười của anh, dù anh chẳng bao giờ cười với em cả.
Theo kế hoạch của Tử Lâm, em chỉ cần bảo vệ Minh Ngọc khỏi anh mà thôi.
Hôm nay cũng vậy, em ở trong phòng mà anh nhốt Minh Ngọc, giờ thì có thêm bố mẹ cô ấy nữa. Thường thì họ cứ chạy dong cả ngày trong biệt thự, chẳng ngôi yên bao giờ.
Ngày nào cũng vậy, anh chạy vào, lôi em đi. Nhưng lần này, khi anh chạy vào, anh tính đánh Minh Ngọc, em đã ngăn lại :
-Vu Chính! Em xin anh đấy!
Anh đã đẩy em ra :
-Im đi!!!
-Hồng Duyên! – Em hét lên và có vẻ như là anh đã dừng lại.
-Đừng có lúc nào cũng lôi em gái tao ra!!!
Hình như anh tiến đến chỗ em, lôi em lên.
-Hạo Thiên, cậu nói Hồng Duyên là thế nào? – Minh Ngọc bỗng lên tiếng.
-Không, đó là một bí mật liên quan đến Hồng Duyên thôi! – Em cố giải thích trước khi bị anh lôi đi.
-Vậy bao giờ anh Lâm… - Minh Ngọc tiếp tục hỏi trong vộ vọng.
-Cô sẽ ở đây cả đời, bị giam lỏng cả đời! – Anh lạnh lùng nói trong khi đóng của phòng, tiếng đóng cửa mạnh, gợi cái gì đó đáng sợ.
Anh tiếp tục lôi em đi, một nơi khá xa, đến khi dừng lại, em lai nghe thấy tiếng đóng cửa.
-Mày có vẻ là rất thích làm tao bực mình! – Anh lạnh lùng.
-Em không có!
-Thế sao?
Em biết, chuyện ấy lại đến, như thể chưa bao giờ kết thúc. Làm sao mà anh có thể nhẫn tâm đến thế, dù không có tình cảm, dù chẳng coi em là gì thì mong anh cũng có thể một lần nhẹ nhàng.
Đừng làm em đánh mất nụ cười của anh lúc chúng ta lần đầu gặp gỡ.

Uke. Kế Hoạch Của Triệu Tử Lâm.


Uke viết thư cho Seme đấy!
Vì đôi mắt không thể nhìn thấy gì nữa, em chỉ thấy sợ, sợ cứ nhìn thấy bóng đêm mãi mãi. Không thể nhìn thấy nụ cười của anh, dù anh chẳng bao giờ cười với em cả.
Theo kế hoạch của Tử Lâm, em chỉ cần bảo vệ Minh Ngọc khỏi anh mà thôi.
Hôm nay cũng vậy, em ở trong phòng mà anh nhốt Minh Ngọc, giờ thì có thêm bố mẹ cô ấy nữa. Thường thì họ cứ chạy dong cả ngày trong biệt thự, chẳng ngôi yên bao giờ.
Ngày nào cũng vậy, anh chạy vào, lôi em đi. Nhưng lần này, khi anh chạy vào, anh tính đánh Minh Ngọc, em đã ngăn lại :
-Vu Chính! Em xin anh đấy!
Anh đã đẩy em ra :
-Im đi!!!
-Hồng Duyên! – Em hét lên và có vẻ như là anh đã dừng lại.
-Đừng có lúc nào cũng lôi em gái tao ra!!!
Hình như anh tiến đến chỗ em, lôi em lên.
-Hạo Thiên, cậu nói Hồng Duyên là thế nào? – Minh Ngọc bỗng lên tiếng.
-Không, đó là một bí mật liên quan đến Hồng Duyên thôi! – Em cố giải thích trước khi bị anh lôi đi.
-Vậy bao giờ anh Lâm… - Minh Ngọc tiếp tục hỏi trong vộ vọng.
-Cô sẽ ở đây cả đời, bị giam lỏng cả đời! – Anh lạnh lùng nói trong khi đóng của phòng, tiếng đóng cửa mạnh, gợi cái gì đó đáng sợ.
Anh tiếp tục lôi em đi, một nơi khá xa, đến khi dừng lại, em lai nghe thấy tiếng đóng cửa.
-Mày có vẻ là rất thích làm tao bực mình! – Anh lạnh lùng.
-Em không có!
-Thế sao?
Em biết, chuyện ấy lại đến, như thể chưa bao giờ kết thúc. Làm sao mà anh có thể nhẫn tâm đến thế, dù không có tình cảm, dù chẳng coi em là gì thì mong anh cũng có thể một lần nhẹ nhàng.
Đừng làm em đánh mất nụ cười của anh lúc chúng ta lần đầu gặp gỡ.
Uke. Buổi Đấu Giá

Khi chỉ nhìn thấy màn đêm, em không thể phân biệt nổi, là ngày hay đêm, chắc là chỉ có nỗi đau thôi.
Những cơn nhức nhối không ngừng xâm chiếm.
Không thể cảm nhận được hơi thở của anh.
-Đúng, ngày mai, tao sẽ đem cô vợ bé nhỏ của Triệu Tử Lâm đến buổi đấu giá, tao sẽ bán đứt cô ta, làm cho thằng khốn đó sống dở ૮ɦếƭ dở! Ha ha! – Giọng anh vang lên trong màn đêm đen tối em nhìn thấy.
Chẳng hiểu sao, cơ thể em lại tự động bật dậy :
-Xin anh đấy! Dừng lại đi! – Em tha thiết, nhưng anh lại không hề hiểu.
-Im đi, mày muốn tao đánh thêm vài cái nữa không?
Cũng bởi nỗi sợ hãi, nỗi ám ảnh về những đòn đánh mà em đã im bặt ngay lập. Đáng lẽ ra em nên nhất quyết ngăn cản anh.
Hóa ra em chỉ là kẻ sẽ làm thỏa mãn cơn *** trong anh.
Tiếng đóng cửa lại vang lên. Em có cảm giác cô đơn, như thể, trong căn phòng lạnh lẽo này lại một lần nữa nuốt chửng em.
Em xin lỗi, nhưng chuyện này thì Triệu Tử Lâm cần phải biết.
Có một chiếc điện thoại nhỏ gọi, chỉ dùng để gọi duy nhất cho Tử Lâm được giấu ngay dưới gậm giường.
Em nối máy.
“ Hello!!!”
-Tử Lâm! Em phải cho thầy biết cái này… - Em chưa kịp nói hết câu thì đã bị Tử Lâm chen ngang.
“ Stop! Chuyện buổi đấu giá thì cậu khỏi nói, nhiệm vụ của cậu là bảo vệ Minh Ngọc, các việc khác thì miễn. Nhưng, cậu hãy nhớ rõ này, nếu cậu không ngăn thằng Seme lại thì Vu Chính của cậu gặp rắc rối to đấy!”
-Nhưng…
“ Cúp máy đây, cậu đừng bao giờ nghĩ rằng Seme của cậu nhiều tiền hơn tôi, ác hơn tôi,… có giá cả đấy!”
Kết thúc.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc