Bác Sĩ Bảo Cưới - Chương 04

Tác giả: Lam Thanh Thanh

Khi vợ còn là học sinh
Có thể em đã sai về anh, về con người em nghĩ là cơ hội hay có ý đồ xấu. Có thể anh chỉ đang làm một điều từ thiện cho em. Hay anh thích cảm giác mới, lạ, đầy thử thách. Nếu đó là sự thật thì xin anh hãy buông tay để em không bị tổn thương.
Đúng, em đang có một đứa con trong bụng và em không biết cha đứa bé là ai! Em cũng không muốn bỏ nó bởi bất cứ ai cũng có quyền được sống. Em chấp nhận người đời khinh rẻ cho em là một đứa hư hỏng. Và em biết ơn anh khi đang rang rộng vòng tay che chở em. Em đang rất hạnh phúc.
Hôm nay, một ngày mới bắt đầu chầm chậm khiến em nghẹt thở, khi thức dậy đã thấy anh bên cạnh đó là một cảm giác an tâm và thanh bình. Em không biết phải đối diện sao với con người xa lạ như anh. Nhưng em lại có cảm giác vô cùng hạnh phúc khi bên anh.
Hiện tại, em đang trên đường đến trường. Có thể là rất vui vì được đi học, gặp bạn bè sau cú sốc không thể thay đổi.
Trong lớp 10A1.
- Chào Ngọc! Cậu khỏe chứ?
Em khá hòa đồng với các bạn cùng lớp nhưng lại có một tin khó giải thích gần đây. Đó là Hạo Thiên đã công khai là một cặp với em khi em chẳng có bất cứ quan hệ nào với cậu ấy. Cậu ấy lúc nào cũng lẽo đéo theo em. Nhưng vì thế mà trong lớp có vài ánh mắt khinh thường, ganh tị. Và điều đó khiến em biết cậu ấy có sức hút thế nào.
Hôm nay cũng giống bao ngày, em lẳng lặng ngồi trong góc lớp nghe những lời nói sao rỗng của Hạo Thiên. Không hiểu cậu ấy thích gì ở em.
- Hôm nay cậu đẹp ghê! Tối nay mình đi xem phim đi, mình có 2 vé!
- Xin lỗi nhưng mình...
Em mệt mỏi quá! Không biết bao giờ việc em có thai bị phát giác và mọi người sẽ nghĩ về em như thế nào! Cứ thế mà em cũng nghic mãi về buổi tối hôm qua. Thật xấu hổ!
Bắt đầu đến tiết chào cờ là em muốn nghỉ nhưng dù sao cũng là một tiết học nên em cố gượng dậy khỏi chiếc bàn. Lúc ấy nhóm của Nhung điệu đến và có một chút lời lẽ đe dọa với em trước khi bắt đầu tiến học :
- Ồ... Tiểu thư Minh Ngọc hôm nay có vẻ buồn quá. Chắc hôm qua đi chơi với "lớp trưởng" lâu lắm!
- Không, mình làm gì đi chơi cũng Hạo Thiên đâu!
- Phỉa, phải! Không đi chơi thì làm sao mà thành cặp được! Các cậu kết cặp bằng mắt hả?
Đúng lúc ấy giọng nói vừa lạ vừa quen của anh vang lên trên loa trường.
Anh sẽ đi cùng em đến hết con đường!
Anh ghét làm nghề gõ đầu học sinh. Nó khiến anh phát bực khi chỉ được uốn nắn trong lúc mà anh muốn làm chúng nổ tung. Anh không thích lũ học sinh với bộ đồng phục suốt ngày lượn lờ xung quanh. Nhưng anh lại thấy chúng thật đẹp khi được em khoác lên người(đồng phục). Anh có một quyết định dại dột nhất trên đời đó là dung túng cho con tim anh yêu em vô điều kiện. Và vì em mà bất chấp mọi thứ. Đó cũng là lúc anh quyết định "ăn" đứt ngôi trường công lập danh tiếng B&L để đến gần hơn với em. Em còn nhớ lúc em nói không giỏi môn thể dục không? Anh đã vì câu nói đó mà quyết định làm thầy giáo môn Đại số(toán)! Vì cấp 3 không có môn hét hò hay vẽ vời nên anh đã chọn môn này. Có thể là nên chọn môn văn nhưng tình yêu của anh giống như toán học, logic và đầy sự toan tính. Hơn cả thế toán học còn là dãy số của sự thật. Sự thật về trái tim này đã thuộc về em.
Anh đang đứng trước hơn 1000 học sinh của học viện. Toàn là học sinh ưu tú cả! Và chúng đang nhìn anh với ánh mắt nghi ngoặc. Chúng làm như một tên bác sĩ trẻ không thể làm một hiệu trưởng tốt, một giáo viên giỏi. Anh cũng chẳng có thiện cảm với chúng đâu!
- Xin chào các em học sinh "thân mến", tôi là Triệu Tử Lâm kể từ ngày hôm nay tôi chính thức là thầy giáo môn Đại số của trường. Vì mới ra trường lại không có kinh nghiệm giảng dạy nên mong các em giúp đỡ thầy!
Theo sau là một tràng vỗ tay đầy sự hiển nhiên. Anh không cần những tràng vỗ tay với những bàn tay chỉ biết bám váy bố mẹ(không có em trong đó)!
- Tôi nói thêm, vì là một thầy giáo tôi cấm việc nảy sinh tình cảm giữa các học sinh...(không khí nặng nề kém theo sự bàn tán đến điếc tai) trong giờ học. Chúng ta đến trường là để học và đến giờ nghỉ giải lao thì đó là việc của các em!
Khi rứt lời, lại một tràng vỗ tay nữa vang lên, lần này là một sự hào hứng đến bất ngờ. Em nghĩ anh đồng ý cho lũ "sữa" này "thích" là vì sao? Vì chúng vẫn chưa đủ trình độ để hiểu thế nào là yêu nên chỉ được phép "thích"! Còn anh thì đang vô vàn yêu em!
Đây là lời nói cuối cùng trước khi buổi học kết thúc và bên tai những lời phản đối về tuyến bố "yêu đương nhăng nhít" của các bậc tiền bối.
- Thầy đã mở đường cho các em và các em cũng phải để yên con đường của thầy!
- Lâm Minh Ngọc lớp 10A1 là của thầy!
Những tiếng reo hò vang lên đầy sửng sốt. Đó cũng là lúc anh biết em đang rất bối rỗi xen lẫn sự giận dữ. Nhưng đó là sự khẳng định chủ quyền của bất cứ thằng đàn ông nào muốn biến "tình yêu" thành của riêng mình. Anh không thể ngừng yêu em, đó cũng là lúc anh không thể buông tay, cũng là lúc anh không thể quay đầu và xem nó như một giấc mơ. Chúng ta, anh và em đang đi trên cùng một con đường. Nó dài và vô cũng gian chuân. Nhưng đó là con đường anh chọn. Con đường yêu em không thể quay đầu!
Tiết học của hai tình địch
Chưa bao giờ anh ghét đi làm đến vậy! Dạy lũ học sinh đó cái chứ sao? Oh no! Hạnh phúc nơi đâu? Nơi em đến là đây sao? Trái tim của anh ư!
Anh không thể nghĩ đến những ngày vằng bóng em. Nhưng cũng không dám nghĩ đến lúc em cười cùng thằng đàn ông khác(anh đã thấy đấy_ thằng ấy tên gì nhỉ? Gạo trời hả!(Hạo- Gạo, Thiên- trời)!
Em có đang hạnh bên người ấy(thằng đó)! Người có buồn khi thiếu anh! Người có nhớ khi không có anh bên cạnh!
Tiết 1 : Đại số (lớp 10A4) nhanh lên! hết tiết đi!
Tiết 2 : Đại số (lớp 11A6) Một là hết giờ hai là nổ!
Tiết 3 : Đại số (10A5) Nàng thơ của anh, em ở đâu!
Tiết tình yêu
Anh bước vào lớp sự lạnh lùng(đang cố ra vẻ). Đầu tiên là sự xuất hiện của "tình" địch tin đồn Gạo Trời. Thật tức chết mất! Anh nên mang theo một thứ hung khí giệt người nào đó trước khi hắn dùng con dao vô hình cứa vào con tim anh bằng cách như con thú hoang vồ mất miếng mồi của vị vua đang sắp chết vì tình!
- Thầy đang đụng vào mối tình đầu của em đấy. Thầy đừng xem thương Hạo Thiên này!
Trông hổ báo ghê! Giang hồ quá! Nhưng đây cóc sợ! Chú em không biết đang đối đầu với ai đâu! Nhưng "tình yêu" của anh đang ở đây nên anh đang cố ra tỏ vẻ hiền hậu! Em thật đáng yêu!
- Đó là vẫn đề của em! Thầy chấp nhận đối đầu với em! Nhưng nói trước tình yêu của thầy đã được đôi bên gia đình đồng ý!
Ngay lúc ấy! Những tiếng reo hò vang lên khắp nơi! Làm như thể chúng đang khinh thường tình yêu của anh! Anh đang rất bình tĩnh nên mọi chuyện kết thúc nhanh và bắt đầu tiết học. Phần lớn anh dành toàn bộ thời gian để ngắm nhìn em và em luôn né tránh. Tại sao vậy? Vì thằng "Gạo Nếp" đó hả? Không lâu đâu! Nó sẽ phải xách dép mang về nhà!
- Thưa thầy! Bài 1 trang 16 sách nâng cao và phát triển đại số đáp án là gì vậy?
1s sau :
- xy-2x
Tên "ngụy quân tử" này cũng chỉ dám dùng trò khích tướng để đấu với anh. Em nên quên nó đi là vừa!
- Ai là người đẹp nhất thế gian?
- Lâm Minh Ngọc!(em đang đỏ mặt kìa)
- Ai là người chung thủy nhất?
- Triệu Tử Lâm!(quá chuẩn)
- .....
- ....
......
......
Thằng oắt con đó cứ làm anh sao nhãng em. Anh khó chịu về những cậu hỏi bất thành văn của đứa chỉ biết ăn "Gạo"! Làm sao anh có thể tha thứ cho hành động ngỡ ngẩn của thằng con trai mà em "cảm nắng"! Anh biết về những tin đồn rồi! Anh biết về những nghi vấn trong cái trường nhỏ bằng lỗ mũi này rồi! Chia tay thằng đó đi và đến bên trái tim yêu ớt này đi! Em!
- Thực chất thì thầy chẳng phải thầy giáo gì cả!
Thằng "Cơm Gạo" đó làm như thể nó biết hết mọi thứ ấy! Thường thôi! Anh yêu em!
Mọi thứ đến rồi cũng sẽ đến, đã hết tiết và anh phải "ra đi"! Nhưng anh đang ghen, ghen đến mờ mắt!
Chồng về trước, vợ về nhà chồng sẽ hỏi tội!
Chúng ta cần nói chuyện
Những đám mây đen lũ lụt kéo về bên bầu trời không gợi nắng. Lũ chim không còn díu dít trên cành bởi những dòng người bên kia con đương đã lẫn áp mọi âm thanh trong những tiếng ồn ào. Trời bắt đầu đổ mưa, những giọt nước róc rác chảy đầy quyết liệt như thể đang tức giận. Anh cũng đang có cùng tâm trạng với mưa. Nhưng ẩn sâu bên trong trái tim không phải cái cảm giác man mát của những giọt nước mưa mà là một vùng đất không cằn không sinh vật sống đang chờ đợi trạn nổ lớn từ ngọn núi lửa. Tức giận! Tức tối! Ghen!
Trong căn nhà vằng này anh chỉ có thể ngồi nhìn qua khung cửa chờ em về. Anh đang giận dữ nhưng lại có cảm giác lo sợ đan xen. Anh không thiếu tự tin về chính mình. Nhưng chúng ta chỉ mới quen nhau còn em và hắn thì lại "rất thân". Anh chắc mình đã chuẩn bị tâm lí "một là có em hai là không ai có hết"! Anh đang chờ "người anh yêu" trở về nhà!
Đã 6h chiều, em vẫn chưa về, tại sao vậy? Em đang thử độ kiên nhẫn của anh sao? Dù em không để ý đến điều "hết sức quan trọng" này thì em cũng phải cố hiểu tâm trạng của anh chứ!
Tay anh nắm chặt lấy chiếc điện thoại với ý nghĩ gọi cho em. Nhưng lòng tự trọng của anh không cho phép. Anh ném văng chiếc điện thoại xuống gậm ghế tạo ra một âm thanh vô cũng chói tai. Chúng ta cần nói chuyện!
Anh biết mình thật vô lí! Nhưng đối với anh hiện tại em là điều quan trọng nhất!
Đã quá đủ lâu để một thằng đàn ông chờ đợi một cô gái. Anh nhảy lên xe và đi tìm em.
Anh đang vô cùng lo lắng!
Trời cũng dẫn tối, em lại là con gái. Nếu xảy ra chuyện gì thì... anh không thể chịu đựng được!
Anh đã trở thành con người nhưng thế nào vậy?
Tất cả là do em!
Trường, lớp > không
Nhà cũ của em > không
Nhà những cô bạn thân(anh biết hết)> cũng không
Những nơi tụ tập em thương đến(anh cũng biết nốt) > no
Bó tay-> Lo lắng -> Tức giận -> Ghen tuông!!!
Anh trở về "tổ ấm" của chúng ta vào lúc tối mịt. Nhưng lúc ấy, em đã về. Tại sao anh không thể tìm thấy em? Em chạy ra và hỏi :
- Sao giờ anh mới về, em lo lắm đấy!
Anh nhìn em với ánh mắt tức giận, anh lườm và im lặng cho xe vào gara. Anh biết em tốt bụng mà vẫn vô cùng mạnh mẽ. Nhưng em đang làm một điều rất ngốc. Đó là chọc giận anh!
- Em đi đâu mới về?
Trông em có vẻ đang khó chịu. Bởi lời tuyên bố sáng nay sao? Hay vì sự hiểu lầm của Hạo Thiên?
- Hôm nay em có buổi học phụ đạo!
- Sao anh không biết?
Em quay đi :
- Vì anh không hỏi!
Em đang thay đổi, tại sao vậy? Em hiện tại chẳng phải quá tốt sao?
Anh bước vào nhà với tâm trang vô cũng bực rọc. Anh không giận em mà là anh. Bởi anh đã quá yêu em! Vì anh không thể buông tay!
- Em đang thay đổi ? _Anh hỏi.
- Em tự thấy mình cần thay đổi để xứng với anh!
Em cười nay ngô khi nhìn vào đôi mắt sửng sốt của "tôi". Ngay từ lúc ấy "tôi" đã biết là mình không thể thoát khỏi cái bẫy mật ngọt mà em giăng ra. "Tôi" yêu em!
- Anh không thể ngừng yêu em!
Em. Em đang dần thay đổi vì chính em

Phải, em đồng ý em đang thay đổi. Em thay đổi rất nhanh phải không! Bởi ngay cái ngày anh tuyên bố chúng ta là một cặp. Thì ngay lúc đó em biết mình cần thay đổi để xứng đáng với anh. Có thể ngốc! Có thể em khờ! Có thể em đã tin anh! Có thể em đã quá quan tâm anh! Một con người mới quen!
Sau khi anh ra về thì Hạo Thiên xuất hiện và trách móc em ;
- Cậu đang làm cái quái gì vậy? Cậu tính bắt cá hai tay sao?
Em thật sự không hiểu ý của câu nói ấy. Nhưng ngay lập tức em hiểu nó đôi chút :
- Không, mình và cậu... vốn cũng đâu có gì.
- Có đấy! Mình yêu cậu!
Những lời cậu ấy nói giống hệt những lời anh nói với em. Nhưng nó rất khác, khác hoàn toàn, tại sao vậy?
Lời nói đó không ấm áp, không dịu dàng nhưng đã thốt lên nơi anh!
Em đã có chút cảm giác nhẹ!
- Nghe này, đừng tin hắn, hắn chỉ đang cố lợi dụng cậu mà thôi!
- Phải đấy! Người như mày thì làm sao ảnh yêu được! Mày chỉ là thứ đồ chơi nhất thời của ảnh thôi!
Hồng Duyên từ đâu xuất hiện với những lời nhạo báng. Nhỏ túm lấy cổ tay Hạo Thiên lắc lắc. Có thể nhỏ đang mệt nhưng sao nhỏ cứ lắc lắc cái ௱o^ЛƓ và uốn éo.
- Về cùng mình không? Hạo Thiên! Nói chuyện gì với con nhỏ nhàm lắm!
Hạo Thiên có vẻ không thoải mái còn Hồng Duyên cứ liên tục chu cái mỏ hồng hồng ra. Nhưng em có nhàm chán không? Em có quá chầm lắng? Theo em được biết thì trách nhiệm của công dân là cố gắng học tập để góp phần xây dựng đất nước. có thể em đã quá lao tâm đến điều này mà quên mất những việc khác! Những điều trong sách em nhớ như đó là bản chất của em nhưng những điều không có trong sách vở thì lại là một câu đố khó. Đó là lí do em có thai mà chẳng biết bố đứa bé là ai. Dù em có hỏi mẹ lí do bà chỉ hét lên.
Em đã quá nhàm chán sao?
Hạo Thiên rút tay ra khỏi tay nhỏ, nhỏ thấy vậy liền vùng vẫy má thì cứ phồng lên. Nhỏ lườm lườm em vài cái rồi thoan thoát biến mất. Hạo Thiên chờ nhỏ đi xa mới gãi đầu bối rối:
- Mình thay mắt cô ấy xin lỗi cậu nhé! Đừng hiểu lầm mình không thấy cậu nhàm chán đâu.
- Cậu thấy mình có nên thay đổi không?
Hạo Thiên bắt đầu hào hứng :
- Không cần thay đổi nhiều đâu, chỉ cần cậu đem trái tim của cậu cho mình và cười nhiều hơn.
Nghe có vẻ rắc rồi, em không hay cười sao? Nhưng ngay lúc ấy, cô bạn thân nhất của em gọi. Cuộc trò chuyện của em và Hạo Thiên kết thúc ở đây. Nhưng có vẻ như cuộc trò chuyên này rất được nhiều người để ý. Cả Hân Nhi cũng biết, cậu ấy hỏi em :
- Cậu tính thay đổi sao, như thế này cũng đã tốt rồi mà!
Một câu hỏi khó, nhưng em thích tâm sự với những người bạn thân để họ cho em những lời khuyên. Và miễn đó không phải là anh. Bởi anh sẽ cười em mất!
Em đã suy nghĩ rất nhiều về sự xuất hiện đột ngột của anh. Nó thật kì lạ và khó lí giải. Và em biết mình thật ngốc!
- Này, cậu có thể chỉ cho mình vài điều được không?
- Được nhưng về cái gì?
- Về việc thay đổi một chút!
- Thôi cô nương, tính sau giờ đi học phụ đạo đã!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay