Baba Thay Thế - Chương 36

Tác giả: Củ Cải Thỏ Con

Lộc Hàm buổi sáng mới vừa tới tòa soạn, Biện Bạch Hiền đã tới gõ cửa, Lộc Hàm mở máy tính rồi ngồi lên ghế sau đó ra hiệu cho Biện Bạch Hiền vào, Biện Bạch Hiền hướng ra phía ngoài nhìn thoáng qua rồi đóng cửa lại, ngồi vào bàn công tác đối diện, nhìn Lộc Hàm sau đó chân thành nói: “Diệp An Ninh đã từ chức rồi, anh biết không?”
Lộc Hàm cầm đồ đạc tay dừng lại:một lúc hỏi: “Lúc nào?”
“Không biết, em đi làm sớm vừa lúc gặp được cô ta, chính mắt em thấy, cô ta cầm đồ đạc của mình đi ra ngoài, trên bàn thì lại trống không, hẳn là từ chức rồi.”
Diệp An Ninh hiện còn đang giao việc, nếu như muốn từ chức ngày hôm qua tại sao không nói? Huống hồ tòa soạn báo nơi này thiếu người muốn ૮ɦếƭ, cô ta phải đi cũng có thể sớm chút đánh đơn từ chức,hơn nữa phải đem công tác giao cho người khác chứ, chả lẽ chỉ vì mình có chút quen biết cấp trên mà tự ý bỏ việc như thế này?
Lộc Hàm đoán chừng Kim Mân Thạc còn chưa biết việc Diệp An ninh từ chức, Diệp An ninh sớm như vậy qua đây thu dọn đồ đạc kiểu này e là muốn nhanh chóng rời đi mà không cho ai biết.
Lộc Hàm nhìn Biện Bạch Hiền: ” Máy tính của Diệp An Ninh cậu đừng cho ai ***ng tới, chúng ta cứ đợi Kim Mân Thạc đến rồi nói sau. Cậu bây giờ cứ đi làm chuyện của mình cho tốt đi.”
Biện Bạch Hiền gật đầu, đứng dậy định đi, lại dừng một chút ngồi xuống: “Cái kia, việc sưu tầm bản thảo cũng để người khác làm sao?”
Lộc Hàm biết rõ Biện Bạch Hiền đang suy nghĩ gì, hắn vừa qua khỏi thời kì thực tập, trước mắt vẫn còn đang thử việc, nhưng lại được cái tay nghề rất kha, về sau nếu có lăn lộn trong nghề cũng dễ dàng hơn. Tài chính và kinh tế là lĩnh vực không dễ dàng gì, bây giờ bắt đầu sưu tầm bản thảo nhiều một chút cũng xem như là đi học một ít gì đó đi.
Lộc Hàm nói: “Tạm thời sẽ không, cậu cứ đem việc của mình làm tốt là được rồi.” Dừng một chút, “Còn việc sưu tầm bản thảo phát ra ngoài nhất định sẽ có tên của cậu tham gia.”
“Thật sao ạ?!” Biện Bạch Hiền không chút nào che dấu sự H**g phấn của mình: “Đại vương muôn năm! Còn công việc của Diệp An Ninh để lại cứ để em làm cho! Em có lòng tin có thể một người làm hai việc!”
Lộc Hàm cười nhạt: “Nhắc cậu một lần cuối cùng, mau đem tình hình kinh tế hôm qua tôi giao cho làm cho tốt đi, về phần Diệp An Ninh tòa soạn sẽ phân phó sau, cái này còn phải xem Kim Mân Thạc xử trí như thế nào đã! Ăn một miếng cũng không mập ngay được đâu, đi đi.”
“Vâng, đại Vương!” Biện Bạch Hiền tuổi trẻ khí thịnh, tính cách hoạt bát, nghe xong Lộc Hàm mà nói một cái liền cúi chào, tranh thủ thời gian tựu nhanh như chớp chạy ra đi làm việc.
Kim Mân Thạc đến, Lộc Hàm liền bước vào văn phòng kể rõ sự tình, Kim Mân Thạc nghe nói Diệp An Ninh thu dọn đồ đạc bỏ đi thì vẻ mặt không thể tin được, “Cái gì? Cô ta cho rằng tòa soạn báo là cái chợ à? Muốn tới thì tới muốn đi liền đi?”
Kim Mân Thạc nói xong thì gọi điện thoại cho trưởng phòng bên Diệp An Ninh, quả nhiên được xác thực là người đi mất, không có nói với ai, bên Lộc Hàm cũng không liên hệ, càng không báo cùng Kim Mân Thạc một câu, trong văn phòng cũng không ai biết Diệp An Ninh đi.
Trưởng phòng bên kia còn nói, Diệp An Ninh đi thì đi rồi, vậy thì thôi, dù sao cũng muốn cô ta biến cho rồi, chỉ là không muốn nói, hiện tại cô ta đi như vậy công việc chất đống lại càng chất đống, Kim Mân Thạc quả thực rất phiền lòng.
Kim Mân Thạc cúp điện thoại xong trong lòng chửi ầm lên, hắn dù không thích Diệp An Ninh, nếu không muốn nói là ghét đi, nhưng có thích hay không là hai việc không mấy quan trong, quan trọng là toàn bộ tòa soạn báo vốn không có nhân lực, Diệp An Ninh mặc dù nhân phẩm không mấy tốt nhưng làm việc khá hiệu quả, hiện tại cô ta đã đi, công tác đều bị treo, toàn bộ tòa soạn báo xem như cũng bị cô ta một kéo cho chậm trễ một tuần.
Tòa soạn báo mọi người đều có việc riêng, mọi việc lại chẳng dễ dàng, Lộc Hàm còn có bài phỏng vấn quan trọng của Ngô Thế Huân, Diệp An Ninh nắm trong tay nhiều tin tức quan trọng lại không nói một tiếng đã đi! Ai cũng biết đạo đức nghề nghiệp thường ngày của cô ta như thế nào, phỏng chừng còn đi bán tin ra cho tòa soạn khác hay không!!?
Kim Mân Thạc trong phòng làm việc rất muốn đánh người, một chân luôn tiện đá vào thùng nước, thùng nước đều lõm vào một mảnh lớn.
Lộc Hàm cũng không nói gì nữa với Kim Mân Thạc, việc này vô luận là ai cũng sẽ như vậy, Lộc Hàm sở dĩ có thể bình tĩnh là vì ngay từ cậu đã không mấy nghĩ Diệp An Ninh là người tốt. Diệp An Ninh tâm cao khí ngạo, hành vi quái dị, tính tính toán toán vì cái trước mắt, người như vậy hoàn toàn không phù hợp là đồng nghiệp.
Lộc Hàm đợi cho Kim Mân Thạc bình tâm lại mới mở miệng nói: “Công việc của Diệp An Ninh anh phân phó cho người khác làm đi, bản tin tài chính và kinh tế không thể vì chuyện này mà trì trệ được.”
Kim Mân Thạc thở dài một hơi: “Lúc trước còn muốn cô ta nhanh chóng xéo đi! Hiện tại thì xéo đi rồi còn mang nhiều tin tức quan trọng như vậy!! ”
Lộc Hàm biết rõ Diệp An Ninh chắc hẳn có một vài chuyện bí mật nào đó, bằng không sẽ không như vậy bỏ chạy mất, cậu nghĩ nghĩ về bản thảo phỏng vấn Ngô Thế Huân rồi nói với Kim Mân Thạc: “Trước mắt cứ để cho Biện Bạch Hiền liên hệ bên nhà in đi, ngày mai sửa đổi một vài chỗ trong bản thảo phỏng vấn Ngô Thế Huân rồi bắt đầu in.”
Kim Mân Thạc nhìn Lộc Hàm: “Liệu có kịp không?”
Lộc Hàm: “Thử xem, em đêm nay đem bản thảo ra làm ngay, ngày mai sẽ cùng Biện Bạch Hiền cùng đi in ấn, Diệp An Ninh trong tay có lẽ còn có một vài tin tức khác, không bảo đảm cô ta có để lộ tin tức hay không, hiện tại để phòng ngừa, chúng ta phải cho phát hành báo trước.”
Kim Mân Thạc nghĩ nghĩ, tạm thời cũng chỉ có thể như vậy, “Được rồi, Bài phỏng vấn Ngô Thế Huân giao cho cậu xử lý.” Nói xong mở ra cửa phòng làm việc, hô lớn: “Đem máy tính của Diệp An Ninh qua cho tôi đi, văn kiện, tư liệu cái gì đấy, đều chuyển tới hết!”
Biện Bạch Hiền gọi cho bên in bảo rằng có sửa đổi một chút, Lộc Hàm thì bắt đầu tìm USB chuẩn bị mang thông tin đến nhà in,m đồ đạc trên bàn đều là để tùy ý không trật tự, tìm kiếm quả có chút khó khăn. Lúc cậu tìm tìm USB thì đột nhiên thấy một phong bao còn mới.
Lộc Hàm nghi ngờ thoáng một cái, rồi đem phong bì bóc ra, trên Ng'n t cậu chợt dính mấy hạt cát màu, lấy thứ trong phong bì ra, Lộc Hàm phát hiện bên trong là bức tranh cát lần trước Ben Ben làm tại khu vui chơi.
Màu lam nhạt tô nước biển, màu xanh sắc rực rỡ tô từng hạt mưa còn có màu vàng của đồng cỏ… Lộc Hàm đã thấy bức tranh này một lần, lúc ấy Ben Ben nói rất xấu bỏ đi, nhưng cậu bắt gặp Ngô Thế Huân cầm túi nhựa cho tranh vào rồi mang về, cứ tưởng rằng Ben Ben làm một nửa lại chán bỏ ngang, không ngờ rằng hôm nay hôm nay nó đã hoàn toàn xong rồi, còn dùng giấy bao lại chỉnh tề đặt trong phong bì.
Là Ben Ben làm… tặng cho cậu hay sao? Lúc ấy nhóc nói không thích, nhưng thật ra là bởi vì đang làm quà tặng lại bị phát hiện cho nên cố ý nói như vậy à?
Lộc Hàm cầm lấy tranh cát, tay run run, trong nội tâm vừa ấm áp vừa đắng cay, cậu đem tranh cát cẩn thận từng li từng tí đặt ở trên bàn làm việc, tay chống đầu nhắm mắt lại, che đi ánh mắt của chính mình đang đỏ lên, thân thể cũng bất giác run nhè nhẹ.
Cậu nghĩ về quá khứ, lúc nhỏ gia đình không mấy hạnh phúc không biết ấm áp là vì, trưởng thành đi lên thành phố học đại học, quen biết Hoàng Tử Thao rồi ở chung có lẽ là một đoạn ấm áp hiếm hoi nhất. Những ngày tháng đau khổ, bị giẫm đạp đến thương tích đầy mình cậu không muốn nghĩ tới. Đến khi sinh hoạt gần như bình thường đến lạnh lùng cậu cũng chẳng còn chờ mong cái gì gọi là tình cảm nữa. Nếu như Ben Ben không xuất hiện, chính mình có lẽ cả đời cũng không biết mùi vị ấm áp.
Ben Ben xuất hiện đối với cuộc sống của Lộc Hàm như bắt đầu chuyển hướng, bề ngoài thì tỏ ra bình tĩnh không để ý nhưng quả thật trong lòng Lộc Hàm quả rất bất an.
Cậu cũng không biết mình đang bất an vì cái gì, thời gian dần qua, có hay không kí ức phủi bụi dần đã bị lôi ra cho người ta thấy mất rồi.
Biện Bạch Hiền nói chuyện điện thoại xong liền tới phòng Lộc Hàm nói việc ngày mai bắt đầu in ấn.
Khi Biện Bạch Hiền bước vào, Lộc Hàm mở to mắt cố che dấu đi gương mặt thất thần, câu nhanh chóng đem tranh cát cho vào lại bên trong phong bì, thuận tay cho vào ngăn kéo.
Biện Bạch Hiền hơi bất ngờ, có thể rõ ràng nhìn ra hình như hành động của Lộc Hàm hơi mất tự nhiên, lúc nãy trên bàn làm việc rõ ràng có một thứ, tuy nhiên không nhìn kĩ nhưng cũng thể biết cái kia là một bức tranh cát. Hơn nữa tròng mắt Lộc Hàm đều đỏ lên, trên lông mi còn có chút ẩm ướt.
Lộc Hàm vuốt vuốt lại tóc, lại cố che dấu biểu tình, rồi đưa mắt nhìn Biện Bạch Hiền: “Sao rồi?”
“Ah, tốt rồi, buổi sáng ngày mai bắt đầu in.”
“Ừ.”
“Cái kia…anh” Biện Bạch Hiền vốn muốn hỏi thăm vài câu, nhưng lại sợ chính mình lắm miệng ***ng chạm chuyện buồn của Lộc Hàm liền nói: “Em đi ra ngoài trước, có việc gì cứ hô một tiếng, em sẽ có mặt ngay.”
“Được rồi.” Lộc Hàm gật đầu.
Biện Bạch Hiền quay người chuẩn bị đi ra ngoài, Lộc Hàm đột nhiên gọi lại: “Chờ một chút.”
Biện Bạch Hiền quay đầu: “Chuyện gì, đại vương?”
“Cậu biết chỗ nào bán tranh không?”
Biện Bạch Hiền nghĩ nghĩ: “Gần đây thì không có, bất quá thì em có biết một chỗ hơi xa, nếu anh cần em sẽ giúp.”
Lộc Hàm gật gật đầu.
Ngô Thế Huân buổi sáng đưa con trai đến nhà trẻ thì quay về công ty, đến giờ cơm trưa thì Lý Hồng Bình gọi điện qua, nói có muốn gặp Rose hay không? Có thì cùng đi?
Ngô Thế Huân nghĩ nghĩ, tạm thời không muốn nói gì đến chuyện của Lộc Hàm, anh cảm thấy loại chuyện này dăm ba câu cũng không thể nói rõ ràng được, nếu lại gặp chuyện gì thì chẳng khác nào như đi bêu xấu người kia.
Nghĩ vậy, Ngô Thế Huân thuận miệng trả lời một câu không có thời gian, lại còn nói thêm còn bận lo cho Ben Ben.
Lý Hồng Bình tại đầu bên kia điện thoại cười muốn tắt thở: “Cái gì? Ngô Thế Huân bây giờ trở thành vú em rồi sao? Mỗi ngày ngoại trừ đi làm công ty còn phải về nhà lo cho con trai sao? Chẳng phải bây giờ nó cũng đạ 6 tuổi rồi hả? Nó cần anh thay tã với cho Pu' sữa à?!”
Ngô Thế Huân nói: “Được rồi đó, tôi dù sao cũng an tâm hơn là để nó rơi vào tay cậu. Bị cậu chỉnh thành cái bộ dạng này”
Lý Hồng Bình: “Ơ, cái thằng nhóc nhà anh ấy hả? Chậc chậc, tôi nói thật nhé là sao anh không nghĩ là tôi sẽ bị nó chỉnh mà ૮ɦếƭ đi.”
Ngô Thế Huân nhíu mày: “Tôi nghĩ cậu nên cầm gương mà tự nhìn lại mình đi!”
Hai người nói chuyện vài ba câu, Lý Hồng Bình đột nhiên nói: “Hừ, bây giờ tôi mới nhớ! Chẳng phải lúc trước anh nói muốn gặp Rose sao? Tôi bộn bề công việc mà cũng phải gác lại, mời được người rồi thì anh lại không đi! Sáng nay tôi có gọi điện hỏi, cô ta bảo chuyện gì cũng nói được trừ quyền của hợp đồng.”
“Cô ta đang ở thành phố này?” Ngô Thế Huân sắc mặt nghiêm túc hẳn lên.
Lý Hồng Bình: “Đúng vậy, chính xác là tối nay hẹn gặp. Sao vậy? Muốn gặp sao?”
Ngô Thế Huân nghĩ nghĩ: “Ừ, cậu hẹn cô ta giúp tôi đi, tôi sẽ đến.”
Lý Hồng Bình đột nhiên hừ một tiếng: “Con người cô ta có vẻ như rất thủ đoạn, anh nên cẩn thận!”
Hôm nay ở nhà trẻ chơi trò “Đi chợ”, tất cả các bạn nhỏ trong lớp đều được tham gia trò này, thầy giáo dùng cách rút thăm để chia vai, còn có cả vai đồ vật và mặt hàng được mua.
A Xán rút thăm làm thương nhân, được thầy giáo sắp xếp cho đứng phía sau quầy được làm bìa cat tông, sau lưng có rất nhiều món đồ chơi được bày lên.
Ben Ben rút thăm làm khách mua, thầy giáo đưa cho nhóc một xấp giấy màu giả làm tiền.
Thật ra cả hai đứa đều không thích chơi trò này, vì thế liền ngồi xuống trò chuyện khe khẽ.
Ben Ben đứng ở trong góc nhỏ của quầy hàng A Xán, A Xán đi theo đứng cạnh Ben Ben, phía sau quầy còn có rất nhiều quầy hàng khác, chung quanh có không ít người cũng chạy đến mua đồ. Có bạn học tiến lại quầy bảo với A Xán giọng điệu như người lớn đi mua hàng: “Ông chủ, tôi muốn mua thứ kia.”
Ben Ben vẫn đứng đó không nói gì, A Xán nhìn sang rồi nhanh chóng nói: “Xin lỗi, hiện tôi đang có hẹn với khách này.”
Bạn học kia nhìn nhìn hai người một lát rồi quay người bỏ đi.
A Xán nói: “Cậu đã tặng nó cho người kia chưa?”
Ben Ben nắm chặt tay, gật gật đầu: “Rồi.”
“Vậy phản ứng của người đó thế nào? Có thích không?”
Ben Ben có chút ít ngại, muốn là đứng trước mặt người kia tặng nhưng nghĩ nghĩ lại thấy không được tự nhiên cho lắm, cho nên buổi sáng thừa lúc Lộc Hàm không để ý mởi cho phong bì đựng tranh vào túi xách của Lộc Hàm, Ben Ben cũng không biết Lộc Hàm có thích không thích hay không nữa. Hiện tại A Xán lại hỏi phản ứng của người kia làm sao, thật là làm khó cho bản thân mà.
Nếu như nói thẳng ra là không tặng trực tiếp, nhất định là sẽ bị cười nhạo là đồ nhát gan. Ben Ben quyết định tốt nhất là không lên tiếng.
“Đi chợ” là trò chơi rất nhàm chán rồi, hai đứa nhóc cũng không chơi, vẫn đứng nguyên tại chỗ mà tìm chuyện khác nói, không bao lâu thì đã tới giờ tan học.
Ngô Thế Huân vừa nói chuyện điện thoại với Lý Hồng Bình xong, liền có người gọi đến.
Là Hoàng Tử Thao.
Hoàng Tử Thao giọng nói lạnh lùng lại có phần hơi gấp gáp khác hẳn phong thái thường thấy hằng ngày.
“Chúng ta bây giờ đã chia tay, tôi cũng không ngại mà hỏi anh một chuyện. Ngô Thế Huân anh là đang định tiếp cận Lộc Hàm đúng không?”
Ngô Thế Huân phía sau bàn làm việc đứng lên, đi đến cửa sổ đưa mắt nhìn ra ngoài, “Hoàng Tử Thao, chẳng phải cậu đã nói chúng ta chia tay rồi sao? Vì vậy vấn đề này, tôi hoàn toàn không cần phải trả lời, đây là chuyện riêng của tôi.”
Hoàng Tử Thao: “Ngô Thế Huân, chuyện năm đó của tôi và Lộc Hàm anh cũng biết đúng không? Đã biết rõ rồi thì đừng tiến tới, cũng đừng dây dưa a, cậu ta không phải tôi, chơi đùa lại kẻo không dậy nổi đấy.”
Ngô Thế Huân không hiểu Hoàng Tử Thao nói cái gì mà chơi đùa hay không, tuy trước kia cùng Hoàng Tử Thao có quan hệ tình cảm dù không phải sâu sắc hay đến mức thề non hẹn biển nhưng năm đó cũng không hề có suy nghĩ chơi đùa nhất thời, đối với sự việc của Lộc Hàm này Ngô Thế Huân lại đặc biệt kiên nhẫn muốn tìm hiểu, muốn hiểu rõ những chuyện đã qua của Lộc Hàm, dù là không chính miệng thừa nhận với Hoàng Tử Thao nhưng thật sự đã thầm mang Lộc Hàm đặt ở vị trí quan trọng trong lòng rồi.
Ngô Thế Huân đối với Lộc Hàm phi thường động tâm, Ben Ben cần Lộc Hàm, Ngô Thế Huân cũng vậy.
Ngô Thế Huân không nói thêm gì nữa, cúp điện thoại rồi tiếp tục làm việc, gần đây chuyện cổ phiếu bên Cửu Long không được suôn sẻ cho lắm, tại ngân hàng cũng phát sinh một vài vấn đề.
Buổi chiều, lúc chờ nhà trẻ tan học Ngô Thế Huân liền gọi điện cho Lộc Hàm, Lộc Hàm bên kia dừng một chút, nói: “Tôi, hôm nay phải tăng ca.”
Ngô Thế Huân vốn cũng công việc bận rộn nên có thể thông cảm được, chỉ là anh thấy không ổn lắm với Ben Ben, buổi sáng Ben Ben trưng ra bộ dạng đáng yêu còn vẫy đuôi nịnh nọt, trong mắt lấp lánh những vì sao, nhóc con còn bảo buổi tối sẽ chờ Lộc Hàm qua. Hơn nữa tính cách con trai thập phần chấp nhất, nếu như Lộc Hàm buổi tối bởi vì công tác mà đi không được, Ngô Thế Huân đoán chừng Ben Ben sẽ mây đen mù trời, biểu cảm còn hơn cả ***, còn có buổi tối tắt đèn trốn trong chăn mà khóc.
Ngô Thế Huân cân nhắc đến vấn đề mình vừa nghĩ về Ben Ben, trong đầu không biết có nên nói cho Lộc Hàm biết không, nếu như nói thẳng ra, với con người thương con như Lộc Hàm nhất định sẽ tranh thủ mà tới, nhưng Ngô Thế Huân cũng cảm thấy con người với sự nghiệp của mình cũng là chuyện quan trọng.
Ben Ben cùng Lộc Hàm, Ngô Thế Huân cảm giác mình đều phải giữ lấy, một người cũng không thể buông tay.
Ngô Thế Huân dừng một chút, nói: “Em tăng ca một mình? Hay cả tòa soạn đều tăng ca?”
Lộc Hàm trả lời, mắt vẫn nhìn màn hình máy tính “Một mình tôi.”
“Công việc có vất vả không?”
“Cũng không mệt lắm.”
“Buổi tối tôi cũng có việc bận, lại không thể mang Ben Ben cùng đi, nếu được thì cậu cứ mang công văn đến nhà làm đi, dùng thư phòng ấy, Ben Ben rất ngoan sẽ không làm ồn đến công việc của cậu, còn rất biết đi ngủ đúng giờ.” Ngô Thế Huân nói xong, kéo kéo lại cổ áo cà- vạt, đột nhiên có chút lâng lâng, nhất là vừa mới nói ra hai chữ “Đến nhà”.
Lộc Hàm tại đầu bên kia điện thoại dừng lại một chút, buông chuột trên tay ra, bất giác mở ngăn kéo lấy bức tranh cát ra nhìn, nghĩ nghĩ gì đó, rốt cục nói: “Tôi định thế này, hay là tôi sẽ mang Ben Ben về chỗ mình, buổi sáng ngày mai tôi đưa con đi học luôn, anh cũng không cần về muộn dậy sớm.”
Ngô Thế Huân sau khi bảo người ta đến nhà thì H**g phấn đứng dậy rót nước uống, đột nhiên nghe xong lời nói của Lộc Hàm tay cầm cốc nước không biết vì sao cảm thấy không vững, trực tiếp đổ lên quần tây.
Ngô Thế Huân nhịn không được thở dài một hơi, buông ly nước xuống lấy khăn tay lau quần, Lộc Hàm đầu giây bên kia nghe được một tiếng đổ vỡ còn có tiếng Ngô Thế Huân thở dài, nhéo nhéo lông mày lại, “Anh không đồng ý sao?”
Ngô Thế Huân vô ý thức mở miệng: “Không không…, được chứ.” Nói xong thì bản thân muốn lây luôn cái khăn kia lau não mình cho xong.
Lộc Hàm: “Cảm ơn, anh bây giờ đến nhà trẻ sao?”
Ngô Thế Huân đem khăn tay ném sang một bên, cố hồi phục lại tâm tình?”Không, cậu đi đi”. Rồi cúp máy.
Cửa ngoài vang lên tiếng gõ rồi thư kí cầm văn kiện tiến vào, thư kí đưa cho Ngô Thế Huân một văn bản bảo rằng cần có anh kí tên xác nhận, Ngô Thế Huân nhận lấy đặt Pu't kí rẹt một cái, thư ký bắt gặp biểu cảm *** của Ngô tổng, lập tức cầm lấy tài liệu chưa kịp nó tiếng nào đã nhanh như chớp chạy ra.
Ngô Thế Huân nằm ở trên ghế dựa đột nhiên cảm thấy bản thân như vậy như là thất bại, loại cảm giác này thật sự rất khó chịu, Lộc Hàm có lẽ còn không biết tâm tư của Ngô Thế Huân, nhưng mỗi lần Ngô thế Huân muốn tiến lại gần hơn một chút, Lộc Hàm tựa hồ luôn có biện pháp mà cự tuyệt.
Ngô Thế Huân đưa tay mở ngăn kéo, lấy ra một file tài liệu, bên trong là hợp đồng lần trước đã cùng Lộc Hàm kí, Ngô Thế Huân nhìn lại một lượt các điều khoản đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười, Ngô Thế Huân cầm tập tài liệu đi đến gần cửa sổ, tiện tay ném luôn vào máy hủy.
Ngô Thế Huân nghĩ, lúc trước rốt cục mình đã nghĩ cái gì mà lại đi đặt ra cái hợp đồng này? Hôm nay lại đi nói những lời đó có khác nào tự đấm vào mặt mình cho Lộc Hàm xem. Còn có đem hợp đồng đi tiêu hủy thì có tốt hay không?! Chính anh cũng không có biện pháp với chính mình nữa, cái gì mà tiêu hủy có tốt hay không. Văn bản này là do anh bảo người ta kí trước, động tâm trước người ta cũng là anh, còn có trực tiếp chia tay với Hoàng Tử Thao, thậm chí đến chuyện quá khứ của Lộc Hàm cũng đã điều tra qua. Làm nhiều chuyện như vậy, đơn giản là tiếp cận Lộc Hàm nhưng mà Lộc Hàm ngoại trừ cưng chiều Ben Ben thì chẳng còn quan tâm đến bất kì điều nào khác, cũng đã có nhiều lúc Ngô Thế Huân cảm thấy thật chán nản, bởi vì tựa hồ vô luận có làm như thế nào đi nữa, Lộc Hàm đối với anh chỉ là như đang nhìn một người gọi là baba của Ben Ben.
Chỉ là một người gọi là baba của Ben Ben!
Ngô Thế Huân hít sâu một hơi, nhìn đồng hồ rồi gọi điện thoại cho nhà trẻ, nói rằng mình hôm nay không có thời gian qua đón con, sẽ có một người tên Lộc Hàm đến đón Ngô Phàm về.
Xã hội bây giờ lừa đảo bắt cóc trẻ em để tống tiền đã trở thành vấn nạn, nhà trẻ vì cẩn thận bình thường đều hi vọng các bé đều được ba mẹ đón về, còn nếu là người ngoài đến đón phải được phụ huynh xác nhận thật kĩ càng, tốt nhất là nên gửi ảnh tới cho giáo viên nhận mặt.
Ngô Thế Huân nghe cô giáo xin ảnh xác nhận thì trả lời: “Không cần đâu, người đó rất giống Ngô Phàm, nhìn qua cũng đủ xác nhận.”
“…”
Ngô Thế Huân buổi tối thì lại gọi điện cho Lộc Hàm, đầu bên kia điện thoại rất yên tĩnh, nghe tiếng nhấc máy xong thì gọi Ben Ben: “Ben Ben, ba ba con gọi.”
Trong công ty hết sức yên lặng, rất ít người vẫn còn tăng ca, Ngô Thế Huân đi thang máy xuống bãi đỗ xe, cổ phần bên Cửu Long gần đây có phần rắc rối, vốn làm việc đến độ muốn phát điên, mà bây giờ bên tai nghe được tiếng nói của Lộc Hàm, trong lòng bao nhiêu bực bội cũng bay đi mất.
Đầu bên kia điện thoại là Lộc Hàm còn có Ben Ben, Ngô Thế Huân cảm thấy đúng là bao phiền muộn đều có thể bỏ qua hết.
Ben Ben đã chạy tới nghe, giọng nói nhỏ nhẹ đáng yêu gọi: “Ba ba.”
Ngô Thế Huân thật muốn cười đến ૮ɦếƭ, oắt con sao hôm nay lại dùng cái giọng điệu như vậy nói chuyện chứ? đơn giản bởi vì Lộc Hàm đang ngồi ở bên cạnh, Lộc Hàm mà không ngồi đấy, Ben Ben chắc chắn là nói thằng ra theo kiểu cực kì lạnh lùng.
Ngô Thế Huân hỏi thăm một câu, còn dặn dò hai câu, nhóc con tại đầu bên kia điện thoại vẫn mềm mũi “Dạ, con biết rồi”, đằng sau vang lên tiếng đóng cửa, Ngô Thế Huân đoán chừng là Lộc Hàm đã đi đâu đó.
Lúc này Ngô Thế Huân liền chuyển luôn chủ đề từ hỏi thăm con nhỏ thành nghiêm nghị dặn dò: “Ngô Phàm tiểu hoàng thượng, ba trịnh trọng cảnh cáo con, không thể ở nhà người khác mà tự nhiên như nhà mình! Con như vậy rất không có lễ phép, rất không đúng!”
Ben Ben “Ah” một tiếng lại không nói tiếp, Ngô Thế Huân nghĩ hình như mình nói hơi quá rồi, dù sao nó cũng là trẻ con mà, chợt nghe tiếng Ben Ben ở đầu bên kia cũng rất nghiêm túc rất nghiêm túc dặn lại: “Ba buổi tối làm xong thì về sớm một chút đi, nhớ là phải ăn cơm đó, còn có không được uống R*ợ*u!”
Ngô Thế Huân sửng sốt, cái giọng điệu này chẳng phải học từ mình sao? Lại nghe tiếp Ben Ben nghiêm túc nói: “Quan trọng nhất là con chưa hết giận ba!”
Ngô Thế Huân ngồi ở trong xe rất muốn cười, trong đầu tưởng tượng ra bộ dáng Ben Ben nghiêm túc trên gương mặt nhỏ nhỏ đáng yêu, trên mặt anh biểu lộ nét vui vẻ, “Ừ” một tiếng.
Hai cha con sau khi cúp điện thoại, Ngô Thế Huân lái đến chỗ Lý Hồng Bình đã hẹn gặp người phụ nữ tên Rose, Ngô Thế Huân vừa lái xe vừa nghĩ, mình từ xưa đến nay đều nghiệm khắc dạy dỗ Ben Ben không hề cưng chiều như những phụ huynh khác, nhưng cái gì cũng tâm sự với nó, hai cha con có thể nói cũng xem như bạn bè.
Cha con hay bạn bè gì đi nữa, Ngô Thế Huân vẫn biết rõ Ben Ben rất thương mình, chỉ là không bao giờ nói trực tiếp ra mà thôi.
Chỗ hẹn của Lý Hồng Bình là một club tư nhân, ông chủ chỗ này còn nghe nói có quan hệ khá thân thiết với hắn.
Ngô Thế Huân vừa vào cửa đã thấy Lý Hồng Bình vẫy tay ra hiệu, Lý Hồng Bình mặc một bộ âu phục trắng ngồi vắt chân trên ghế sa lông đen, Ngô Thế Huân thấy cảnh này không biết vì sao cảm thấy đặc biệt chói mắt, còn có đội diện Lý Hồng bình là một cô gái, cô gái mặc áo màu đỏ, tóc dài màu đen đang đối lưng lại với tầm nhìn của Ngô Thế Huân.
Ngô Thế Huân đi tới ngồi xuống bên cạnh Lý Hồng bình, hắn nhìn anh, rồi nói với cô gái ngồi đối diện: “Để tôi giới thiệu một chút, vị này là Ngô Thế Huân, Ngô đại lão bản, ha ha!”
Ngô Thế Huân lạnh lùng liếc hắn, Rose lập tức đứng lên chào hỏi lịch sự.
Cô còn thoải mái chìa tay: “Chào anh, Ngô tổng, tôi là rose.”
Ngô Thế Huân lịch sự bắt tay lại, nữ nhân trước mặt tuy vóc dáng không cao, nhưng ngoại hình tinh xảo xinh đẹp, hòa khí bên trong lại toát lên vẻ giỏi giang khôn khéo, anh gật gật đầu: “Xin chào!”
Hai bên an ổn ngồi xuống trò chuyện, Lý Hồng Bình nhún nhún vai mở miệng nói: “Tốt rồi, bây giờ đã có mặt đông đủ, bây giờ chúng ta trước ăn trước?! Hay nói chuyện trước?”
Lý Hồng Bình nhìn sang Rose, Rose lại nhìn sang Ngô Thế Huân, Ngô Thế Huân ra hiệu kiểu như sao cũng được, Rose liền nói: “Chúng ta nên nói chuyện trước đi, không nói ra hết tôi ăn cũng chẳng vào, hôm nay tôi sẽ mời, hai vị không cần khách khí.”
Ngô Thế Huân nhìn Rose, Lý Hồng Bình nói không sai, tướng mạo khí chất cùng phong cách hành sự thực không đơn giản.
Lý Hồng Bình cầm chén trà trên bàn nhấp một ngụm: “Được rồi, việc của hai người hai người cứ nói đi, tôi sẽ im lặng lắng nghe.”
Rose xoay người, đối mặt với ánh nhìn của Ngô Thế Huân, ánh mắt cô bằng phẳng, lời nói dứt khoát như thể đánh đòn phủ đầu: “Tôi hiện tại không còn làm ở đó nữa, nhưng theo tôi được biết, các anh đang tìm hiểu tư liệu của người năm xưa, điều này chính là trái với giao ước đã kí trong hợp đồng.”
Lý Hồng Bình như đang xem kịch vui, phấn khích ngồi bên cạnh, Ngô Thế Huân thì lạnh lùng nhìn Rose, “Điều khoản tôi hiểu rất rõ nên sẽ tuân thủ, cô không cần lo lắng.”
Rose gật đầu: “Vậy thì tốt, tôi đoán hôm nay anh hẹn tôi là để hỏi về người năm đó đúng không? Vì sao vậy? Tôi hi vọng vấn đề này chúng ta nên nói một cách nghiêm túc và thẳng thắn, không cần phải quanh co chi cho mệt, dù sao cũng đã nhiều năm rồi, anh cố chấp như vậy chắc chắn sẽ gặp phiền toái!”
Ngô Thế Huân lại nhìn Rose, “Lý do tôi sẽ trả lời cô, nhưng trước hết tôi muốn hỏi, vì sao tôi hẹn tổ chức mà người ra mặt lại là cô?!”
Rose câu môi cười cười, dứt khoát trả lời: “Bởi vì tôi chính là người trực tiếp đứng ra, tôi biết rõ rất nhiều chuyện về người đó, hơn nữa quan hệ của tôi với anh ta cũng không tệ, mấy năm này tuy là không sao liên hệ, nhưng là tôi biết anh ta đang sống rất tốt. Anh hẹn tổ chức tôi trực tiếp ra mặt xem như rất tôn trọng anh, rôi hi vọng anh đừng làm gì quá đáng, càng hi vọng anh đừng khiến cho anh ta gặp bất cứ rắc rối nào. Tôi đã nói hết, bây giờ đến anh trả lời câu hỏi của tôi.”
Ngô Thế Huân cùng Rose hai mặt chạm nhau, Lý Hồng Bình cảm thấy trong phòng đột nhiên nồng mặc mùi thuốc S***g.
Rốt cục, Ngô Thế Huân mở miệng, chậm rãi nói: “Tôi đã gặp Lộc Hàm tồi, hiện tại cũng đã gặp mặt con trai, ba người chúng tôi một nhà đang ở cùng một chỗ.”
Rose toàn thân bất động, thất sắc nhìn Ngô Thế Huân, nghiêm túc mà nhìn chăm chăm gương mặt anh, cô nhìn thấy một con đôi mắt màu đen sâu hun hút, đĩnh đạc mà cao ngạo, cuối cùng cô nắm chặt bàn tay mà mắng một câu: “Anh thật sự là điên rồi!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc