Baba Thay Thế - Chương 10

Tác giả: Củ Cải Thỏ Con

Hoàng Tử Thao chờ điện thoại của Ngô Thế Huân trọn một ngày.
Hắn không hiểu được, trước kia khi còn ở nước ngoài hai người bọn họ ở chung rất vui vẻ, ăn cơm đi dạo phố shopping, có đôi khi còn cùng chơi game, leo núi hoặc là đi loanh quanh, tại sao mới trở về nước những điều tốt đẹp đều không còn?
Hoàng Tử Thao vốn hẹn Ngô Thế Huân ăn cơm, nhưng cả ngày hôm sau Ngô Thế Huân không gọi điện thoại cũng chẳng nhắn tin, hắn ngồi trên ghế sa lông ở nhà mình đợi một ngày, chờ đến phát cáu, cuối cùng khi mà đã sốt ruột đến không thể chịu được nữa, rốt cục Ngô Thế Huân gọi điện thoại tới xác nhận thời gian và địa điểm dùng cơm.
Hoàng Tử Thao nắm chặt di động cười lạnh: “Thật là hiếm có khi Ngô tổng còn nhớ đến tôi đấy!”
Ngô Thế Huân ở đầu bên kia nói: “Ngoan nào, tối đi ăn cơm nhé.”
Hoàng Tử Thao như gặp sét đánh, cho là mình nghe lầm, vội vàng nói: “Này này, vừa rồi em nghe không rõ, anh nói gì vậy?”
Ngô Thế Huân cười nói: “Ngoan nào.”
Trong nháy mắt Hoàng Tử Thao bình tĩnh lại, quen Ngô Thế Huân đã bốn năm, tính tình của Ngô Thế Huân hắn biết rõ, có thể dỗ dành một đôi lời như vậy thật sự là nên cám ơn Quan Âm cùng Đức Chúa Trời.
Buổi tối Hoàng Tử Thao thay quần áo đi ra ngoài, Ngô Thế Huân hẹn ở một nhà hàng có tiếng ở H thị, chỉ có hội viên mới có thể vào, phòng riêng lại càng phải xếp hàng đợi, mà Ngô Thế Huân chính là đặt phòng riêng.
Lúc Hoàng Tử Thao tới Ngô Thế Huân vẫn chưa có mặt, nhân viên phục vụ dẫn Hoàng Tử Thao đến phòng đã đặt, khi đẩy cửa ra, cung kính cúi đầu nói với Hoàng Tử Thao: “Ngô tiên sinh nói ngài ấy sẽ đến liền, xin ngài chờ một chút.”
Hoàng Tử Thao như đang có điều suy nghĩ gật gật đầu, đi vào phòng.
Bên trong, từ vách tường đến trần nhà đều thuần một màu trắng sáng ngời, chùm đèn trang trí bằng thủy tinh treo lưng chừng trần nhà, ánh sáng màu tím làm cho không khí trong phòng nhuộm đẫm sự lãng mạn, ở giữa phòng đặt một cái bàn, trên đó đã bày sẵn bộ đồ ăn cơm Tây tinh xảo, toàn bộ phòng được trang trí bằng những đóa hoa màu xanh kiều diễm.
Hoàng Tử Thao đi vào, tiện tay đóng cửa lại, kinh ngạc đánh giá chung quanh, những đóa hoa màu xanh bày đầy trong phòng, trên sàn nhà còn được xếp thành hình trái tim, hắn đi đến bên cạnh bàn, phát hiện ở chính giữa đặt một cái phong bì màu trắng, cầm lên, mở ra thì thấy một tờ giấy viết thư rất đẹp, trên đó là dòng chữ được viết bằng nét cứng cáp phóng khoáng — Chào mừng em trở về.
Hoàng Tử Thao cầm tờ giấy cười với vẻ khó tin, hắn nghĩ từ ngày hôm qua cho tới giờ Ngô Thế Huân đều lạnh lùng như thế là vì muốn dành cho mình một bất ngờ buổi tối hôm nay chăng? Hắn quay đầu nhìn những đóa hoa được sắp xếp xung quanh, trong lòng rất cao hứng, hắn nghĩ kỳ thật Ngô Thế Huân cũng không phải thực lạnh lùng, ít nhất còn biết tặng hoa khiến cho mình vui vẻ.
Lúc Ngô Thế Huân đẩy cửa đi vào thì thấy Hoàng Tử Thao đang ngồi ở bên cạnh bàn, tay chống đầu nhìn mình.
Hoàng Tử Thao cười hớn hở hỏi: “Đây là quà tặng đền bù sao?”
Ngô Thế Huân: “Em về nước mà anh không tỏ vẻ một chút, chính anh cũng cảm thấy mình rất có khả năng sắp biến thành bạn trai cũ rồi.”
Hoàng Tử Thao cười: “Không có đâu, cám ơn nhé.”
Ngô Thế Huân: “Đây là điều nên làm mà.” Nói xong đưa qua một cái hộp bọc vải thêu tinh xảo màu đen.
Hoàng Tử Thao nhướng mày, mang theo một chút mong chờ cầm lấy mở ra, phát hiện bên trong là một cái đồng hồ.
Hoàng Tử Thao cười có chút miễn cưỡng, Ngô Thế Huân kết giao cùng hắn bốn năm, từ trước tới giờ ngoại trừ tặng hoa chính là đồng hồ, thỉnh thoảng thay đổi một chút thì cũng là cà – vạt, mà chỉ có một lần mà thôi. Hơn nữa lấy hiểu biết của Hoàng Tử Thao đối với Ngô Thế Huân, đồng hồ này cũng chưa hẳn là Ngô Thế Huân tự mình chọn, có lẽ do thư kí đi mua theo sự dặn dò của Ngô Thế Huân. Về phần căn phòng hoa này, Hoàng Tử Thao nhìn qua khóe mắt, trong lòng nảy sinh một chút chua xót — chỉ cần một cuộc điện thoại gọi tới cửa hàng bán hoa cùng nhà hàng, tự nhiên sẽ có người làm chuyện này.
Đây thật sự là...
Hoàng Tử Thao đậy nắp hộp lại, để lên bàn, “Cám ơn.”
Mình đang chờ đợi điều gì chứ? Ngô Thế Huân ngoài đồng hồ ra chẳng lẽ lại tặng nhẫn hay sao? Một người đàn ông như Ngô Thế Huân vậy, ngoại trừ yêu cầu không ngoại tình kỳ thật cái gì cũng đều cần cả, hắn muốn có con trai,vợ và một gia đình, những điều này hắn đã sớm lên kế hoạch thực hiện và chờ đợi, Hoàng Tử Thao hiểu rõ ràng, Ngô Thế Huân đối với mình không có tình yêu, hắn yêu cầu một người làm bạn cả cuộc đời, mà có lẽ không nghi ngờ gì mình là người may mắn nhất, trở thành người đàn ông hắn lựa chọn.
Rốt cuộc vừa mới rồi mình chờ đợi cái gì đây? Có cái gì đáng để mong chờ. Ngô Thế Huân không yêu mình thì sao? Không có tình cảm thì thế nào? Người đàn ông này đã chọn mình, sau này bọn họ sẽ sống chung cả đời, tiền tài địa vị quyền lợi, hắn đều dành cho mình một nửa.
Hoàng Tử Thao và Ngô Thế Huân dùng bữa tại nhà hàng chuyên về các món Tây, trong lúc ăn hai người cũng ít nói chuyện, phần lớn thời gian đều yên lặng.
Hoàng Tử Thao trầm mặc là bởi vì tâm tình của hắn không tốt nên không muốn nói gì, còn Ngô Thế Huân là vì bản tính của hắn vốn đã vậy.
Trong lúc đang ăn điện thoại của Ngô Thế Huân đổ chuông, Hoàng Tử Thao giương mắt nhìn nhìn, Ngô Thế Huân nói xin lỗi, đi đến bên cửa sổ nhận cuộc gọi: “Alo?”
Độ Khánh Tú: “Thế Huân àh, có một người phụ trách mảng tài chính và kinh tế báo địa phương nhờ tôi hỏi anh có nhận phỏng vấn không.”
Ngô Thế Huân: “Sao cũng được.”
Độ Khánh Tú vốn không trông mong gì, lần này vừa nghe Ngô Thế Huân phóng khoáng nói câu này thì biết rằng có hy vọng, vội vàng hỏi lại: “Thiệt hay giả?”
Kỳ thật đối với loại phỏng vấn này trước kia cũng không phải Ngô Thế Huân cố ý từ chối, chỉ là cảm thấy không quan trọng, nhưng cấp dưới lại ngầm phỏng đoán thái độ của hắn, nhất trí cho rằng Ngô tổng hẳn là không thích chuyện này, cho nên khi điện thoại đến thư kí đều khước từ toàn bộ, nói Ngô tổng không chấp nhận.
Nhưng hiện tại Ngô Thế Huân cũng phải cân nhắc, Hoàng Tử Thao về nước, quan hệ của hai người tất nhiên là không giấu được, một khi công khai quan hệ đồng tính này, tất nhiên toàn bộ H thị sẽ ồn ào huyên náo vô cùng, trở thành tiêu điểm cho người khác đàm tiếu, hắn muốn trước đó phải có một phương tiện truyền thông tương tự, tiết lộ một ít khuynh hướng *** của mình. Hoàng Tử Thao là người trưởng thành, dư luận không ảnh hưởng gì lớn đến hắn, nhưng Ngô Thế Huân còn có gia đình và con trai. So với gia đình của mình, hắn cảm thấy vấn đề tính hướng bị người ta tranh luận là không đáng kể.
Hắn có thể hy sinh tất cả vì gia đình.
Ngô Thế Huân: “Được mà, cậu cho tôi số điện thoại của người phụ trách, tôi sẽ liên lạc với anh ta.”
Tại đầu bên kia điện thoại Độ Khánh Tú la lớn: “Có thiệt không vậy? Hình như tôi gọi lộn số hay sao ấy? Hay là đầu của anh bị cửa kẹp?”
Ngô Thế Huân nhếch khóe môi, mắt nhìn Hoàng Tử Thao ngồi bên cạnh bàn, Hoàng Tử Thao cũng quay đầu nhìn hắn. Cảm giác của Ngô Thế Huân hiện tại rất tốt, rất bình tĩnh, mọi việc mình đều đang nắm chắc trong lòng bàn tay.
Ngô Thế Huân không lên tiếng, Độ Khánh Tú lại nói: “Được rồi được rồi, tôi hiểu được, chờ một chút tôi nhắn số điện thoại của cậu ấy cho anh, anh gọi thẳng cho cậu ấy nhé.”
“Ừ”
Mà trong lúc Ngô Thế Huân đang nghe điện thoại, Hoàng Tử Thao cũng nhận được tin nhắn của Chu Nham【Lộc Hàm thật sự đến H thị sao? Tôi hỏi mấy người kia bọn họ đều nói không biết a?】
Hoàng Tử Thao nghiêng đầu nhìn nhìn Ngô Thế Huân, trả lời【Ah, tôi cũng nghe người khác nói, có thể là tin giả thôi.】
Chu Nham:【ash, kỳ thật tôi cảm thấy cho dù Lộc Hàm có ở đây, cũng vẫn là đừng nên trêu chọc cậu ấy, sau khi cậu xuất ngoại dường như cậu ấy rất thảm, bỏ học, không ai biết hiện tại cậu ấy đang làm gì.】
Tim Hoàng Tử Thao đập thình thịch, nhất là khi đọc được câu kia “Dường như cậu ấy rất thảm”. Trong lòng Hoàng Tử Thao rất không thoải mái, kỳ thật lúc ấy cũng đã chia tay rồi, Lộc Hàm có như thế nào cũng không quan hệ gì đến mình, sao phải khẩn trương như thế chứ? Không cần thiết. Nhưng Hoàng Tử Thao dần dần cảm thấy tâm phiền ý loạn, hắn biết Lộc Hàm ở trong cùng một thành phố với mình, nhưng hai người hiện tại cơ hồ hoàn toàn không có cơ hội gặp mặt.
Hắn nghĩ nghĩ, rồi trả lời:【Biết rồi】
Ăn cơm xong Ngô Thế Huân đưa Hoàng Tử Thao về, Hoàng Tử Thao tháo dây an toàn, sau đó kề sát vào hôn Ngô Thế Huân, bên trong xe mờ tối, không khí yên tĩnh, đáy mắt Hoàng Tử Thao mang theo sự khiêu khích thân thể cũng ᴆụng chạm thăm dò, bất quá biểu hiện của hắn không quá nóng vội, hắn cứ như vậy chờ xem động tĩnh của Ngô Thế Huân.
Kết quả Ngô Thế Huân chỉ cười cười vẻ xin lỗi, hôn lên môi hắn, “Có một đứa con nhỏ thật là bất tiện.”
Hoàng Tử Thao thầm xem thường ở trong lòng, miệng thì lại nói: “Vậy thì thôi, em vào nhà tự mình kiểm điểm.”
Ngô Thế Huân bật cười, gật gật đầu: “Nhớ ngủ sớm nhé.”
Hoàng Tử Thao lên lầu đã được mấy phút, Ngô Thế Huân vẫn đậu xe dưới lầu không vội đi, anh có thói quen như vậy, rất chu đáo, vạn nhất người yêu đột nhiên có chuyện gì cũng có thể kêu anh đến bất cứ lúc nào. Nhưng lúc này anh lại cảm thấy đầu óc mình có chút không yên.
Hoa là do tự mình chọn lựa, đồng hồ cũng mua trước khi Hoàng Tử Thao về nước. Nhưng sáng nay lúc chọn hoa xong chuẩn bị gọi điện thoại đặt phòng, Ngô Thế Huân mới chú ý tới hình nền di động của mình không biết bị đổi từ khi nào.
Khi hình ảnh người đàn ông tuấn tú hiện ra, tim Ngô Thế Huân đập mạnh hơn một chút, như là bị cái gì đó ᴆụng vào.
Anh không thích cái loại cảm giác này. Trong cuộc sống anh muốn mọi chuyện mình đều kiểm soát được, không thích phiêu lưu và bị thao túng, thái độ đối với gia đình lại cực kỳ bảo thủ, anh cảm thấy đã là một gia đình thì phải là vợ chồng hòa thuận con cháu đầy nhà, cho nên trong tình yêu anh không có bất luận hy vọng xa vời gì, đối với hôn nhân lại càng cố gắng đạt tới sự vững vàng.
Ở nhiều phương diện anh cảm thấy Hoàng Tử Thao rất tốt, bối cảnh đơn giản gần như là chỉ có một mình, tính cách vững vàng, đối với cuộc sống có đam mê của riêng mình, biết trong mối quan hệ với nhau cái gì có thể đòi hỏi cái gì không, hắn sẽ không có rất nhiều yêu cầu, nhưng cũng sẽ làm người ta cảm thấy hắn rất quan tâm. Về phương diện vật chất, nếu hắn muốn, cũng sẽ thẳng thắn đề nghị, không quanh co lòng vòng, khiến người ta tốn thời gian để phỏng đoán.
Trước khi có con trai, phần lớn thời gian Ngô Thế Huân đều dành cho việc kiếm tiền, sau đó, anh mới dành một ít thời gian cho con trai, cảm thấy mình không phải là một người cha ưu tú, nhưng cũng làm tròn trách nhiệm. Anh chưa từng có nhiều thời giờ để nói chuyện yêu đương, cũng không muốn mất nhiều tinh lực trên phương diện này, cảm thấy đủ là được. Anh muốn hôn nhân của mình phải có sự kết dính mạnh mẽ, trói buộc chặt chẽ mối quan hệ của cả hai, anh yêu cầu người yêu thông qua phương thức nào đó dựa vào chính mình, tình cảm làm cho tinh thần mệt mỏi lại rất phiền toái, vậy thì vật chất là tốt nhất.
Người yêu của anh cho dù có cầu tiến, nhưng cũng phải biết lui về phía sau, hiểu được cách đòi hỏi, cũng phải hiểu rằng có những thứ mình không nên lấy. Sau này, gia tài của Ngô Thế Huân tất nhiên đều thuộc về Ben Ben, hiện tại anh chỉ có một đứa con trai, trong tương lai sợ rằng cũng sẽ không thêm được đứa nào, cho nên tình nhân của anh trên phương diện vật chất cũng không thể đòi hỏi vô độ được.
Cho nên giữa bao nhiêu người, không thể nghi ngờ gì Hoàng Tử Thao là lựa chọn tốt nhất.
Trong xe mờ tối, Ngô Thế Huân lấy điện thoại di động ra, mở máy lên, hình nền vẫn là ảnh chụp của người kia, anh biết nhất định là do Ben Ben làm. Con trai dùng phương thức này nhắc nhở anh, nó muốn có mẹ.
Ngô Thế Huân mở máy, vừa lúc có tin nhắn của Độ Khánh Tú gởi đến:【Lộc Hàm,1599xxxxxxx】
Anh trực tiếp gọi qua, chuông điện thoại vang lên ba tiếng thì có người nhận, đầu bên kia là chất giọng đàn ông rõ ràng nhẹ nhàng thoải mái: “Alo?”
Ngô Thế Huân một tay nắm di động, tay kia đặt trên tay lái, gương mặt vẫn lạnh lùng giống như tượng điêu khắc như từ trước đến giờ: “Tôi là Ngô Thế Huân.”
“A.” Thái độ của người đàn ông ở đầu dây bên kia thản nhiên, thanh âm bình tĩnh có phần dịu đi, nhưng vẫn toát ra vẻ xa cách: “Chào anh. Anh gọi điện thoại lại đây là muốn nói cho tôi biết, anh đồng ý nhận phỏng vấn đúng không?”
Ngô Thế Huân nhíu mày, ngón trỏ gõ gõ lên tay lái, cố gắng nhớ xem trong giới báo chí ở H thị có người tên là Lộc Hàm hay không, cuối cùng không nhớ được gì, căn bản là anh chưa bao giờ nghe nói về cái tên Lộc Hàm. Anh không rõ lắm Độ Khánh Tú vì sao lại giúp người này, bất quá anh cũng không để ý, chỉ là thoáng giật mình về thái độ của người ở đầu dây bên kia.
Theo trí nhớ của Ngô Thế Huân, bất cứ người nào trong giới báo chí, anh đều có thể nhận ra ánh mắt dò xét cùng các loại phương thức nói chuyện khó hiểu, bọn họ tựa hồ đều đứng trên góc độ công việc để quan sát anh, sau đó lúc thì hỏi về công việc khi lại hỏi những câu có thể thỏa mãn sự tò mò của độc giả, cho nên thái độ của những người đó hoặc là nịnh nọt, hưng phấn hay là thăm dò, lại chưa bao giờ giống như người đàn ông này vậy.
Thật giống như Ngô Thế Huân gọi lộn số, thanh âm của người kia bình tĩnh, nói a, được rồi, sau đó là im lặng. Không có bất luận gợn sóng nào.
Ngô Thế Huân nói: “Ngày mai ở EXO, không cần mang 乃út ghi âm.”
Lộc Hàm: “Được.”
“Vấn đề riêng tư không được hỏi quá nhiều.”
“Được.”
“Không cần dẫn theo người chụp ảnh, công ty sẽ cung cấp ảnh chụp.”
Đầu kia dừng hai giây: “Vâng.”
Hoàng Tử Thao sau khi về nhà thì lập tức tắm rửa thay quần áo, đồng hồ bị hắn tiện tay ném trên ghế sa lông, ngay cả một cái liếc mắt cũng lười dành cho nó.
Ngô Thế Huân trước sau tặng cho hắn rất nhiều đồng hồ, không có ngoại lệ đều là hàng hiệu mắc tiền, lúc ban đầu Hoàng Tử Thao còn cảm thấy mới lạ kích động, dù sao những nhãn hiệu đồng hồ giá cả đắt đỏ thế này trước kia chỉ nghĩ thôi hắn cũng không dám, Ngô Thế Huân còn tặng hắn hai chiếc xe, một là Volvo chiếc kia là Alto.
Trong vấn đề vật chất, Hoàng Tử Thao thừa nhận, mình nhận được sự chiếu cố của Ngô Thế Huân, khi còn ở nước ngoài thậm chí có một lần hắn từng hỏi Ngô Thế Huân, như vậy có ổn không, dù sao hắn chẳng có gì để cho lại Ngô Thế Huân.
Lúc đó Ngô Thế Huân trả lời rằng: “Tôi tặng thì em cứ cầm đi, rồi sẽ có lúc em phải hồi báo mà.”
Hoàng Tử Thao Tʀầռ tʀʊồռɢ đứng ở dưới vòi sen nhắm mắt lại xả nước, lạnh lùng cười, đúng vậy, hồi báo, chẳng phải hắn vẫn đang luôn hồi báo đó sao? Đành chấp nhận một mối quan hệ không có tình yêu.
Ngô Thế Huân không cần tình yêu, nhưng không có nghĩa Hoàng Tử Thao cũng vậy, giống như đại đa số đàn ông khác hắn muốn có sự quan tâm cùng tình yêu, thích được chăm sóc. Nhưng những điều này Ngô Thế Huân cũng đã nói rõ ràng với mình, không thể nào.
Hoàng Tử Thao tắm xong đi ra, không mặc quần áo chỉ quấn khăn tắm.
Hắn đi trần chân trở về phòng, vừa lúc Chu nham gọi điện thoại đến: “Alo?”
Tại đầu bên kia điện thoại, Chu Nham một tay quơ quơ chìa khóa một tay cầm di động, cười rít lên, Hoàng Tử Thao nhíu mày, lúc này Chu Nham mới chịu nói: “Cậu đoán xem tớ vừa mới ᴆụng mặt ai nè.”
Hoàng Tử Thao ngồi ở bên giường lục tủ đầu giường tìm tăm bông: “Khẳng định không phải là Lộc Hàm.” Hoàng Tử Thao sau khi nói xong trong lòng hơi lặng xuống, hiện tại hắn tựa hồ luôn lơ đãng nhớ tới Lộc Hàm, hồi tưởng hình ảnh của cậu nhóc trước đây.
Chu Nham ở phía bên kia cười ha hả: “Đúng vậy, tớ mà gặp cậu ta tránh đi còn không kịp nữa là. Tớ gặp một học muội hồi còn là nghiên cứu sinh!”
Hoàng Tử Thao cầm tăm bông se lỗ tai: “Cho nên cậu gọi điện thoại đến đây là vì truyền thụ kinh nghiệm quen học muội cho tớ sao?”
Chu Nham: “Sao có thể a! Để tớ nói cho cậu nghe, học muội kia hiện tại làm biên tập ở một tạp chí tài chính và kinh tế. Mới vừa gặp mặt, cô ấy đã than phiền gần đây cấp trên đưa đến một người mới không đáng tin cậy, phụ trách chuyên mục tài chính và kinh tế của báo này, kể khổ với tớ người phụ trách kia không hiểu biết gì cả giống như kẻ mù vậy đó.”
Tay Hoàng Tử Thao đang cầm tăm bông chợt dừng lại, rồi nghe Chu Nham nói tiếp: “Cậu nói xem thế giới này thật nhỏ đi, học muội của tớ than phiền người phụ trách chính là Lộc Hàm a! Lộc Hàm hiện tại làm ở tòa soạn kia phụ trách chuyên mục tài chính và kinh tế!!”
Hoàng Tử Thao nhảy dựng, không thể nói rõ là cảm xúc gì, hắn ném tăm bông trong tay xuống rồi đứng lên, đi qua đi lại trong phòng ngủ hai vòng, “Cậu nói hiện tại em ấy làm biên tập chuyên mục tài chính và kinh tế?”
Chu nham: “Đúng vậy, thế nào, cậu thấy có khéo không, hỏi bao nhiêu người cũng chẳng nghe được tin tức gì, tùy tiện giữa đường gặp được học muội chẳng cần hỏi thì lại biết tin!”
Chu Nham tại đầu kia điện thoại lảm nhảm mãi, nói đã đời cũng chưa phát hiện ở bên này Hoàng Tử Thao đã trầm mặc hồi lâu.
Hoàng Tử Thao một lần nữa ngồi vào bên giường, hít sâu một hơi, giữ cho giọng nói của mình nghe không có gì khác thường, lúc mở miệng âm thanh lại hơi run lên: “Cậu... Cậu có số điện thoại của em ấy không?”
Chu Nham: “Đương nhiên, chờ một lát tớ nhắn tin cho cậu.” Dừng một chút: “Bất quá tớ cảm thấy hai người tốt nhất không nên liên hệ. Lúc cậu xuất ngoại tớ cũng thi lên nghiên cứu sinh, khi đó thoáng nghe trong trường người ta nói tình trạng của cậu ấy rất thảm.” Chu Nham hảo tâm nhắc nhở, dù sao quan hệ của Hoàng Tử Thao và Lộc Hàm lúc ấy ở trong trường có rất nhiều người biết, sau khi Hoàng Tử Thao xuất ngoại, Lộc Hàm lại xảy ra chuyện, mọi người đều cho rằng Hoàng Tử Thao không đúng, hắn là người tuyệt tình. Hơn nữa thái độ của Lộc Hàm đối với Hoàng Tử Thao ra sao mọi người cũng không rõ lắm.
“Ừ, tớ biết rồi.”
Sau khi cúp điện thoại Chu Nham liền nhắn số điện thoại của Lộc Hàm qua, nhân tiện lại nhắc nhở Hoàng Tử Thao thêm một lần nữa. Hoàng Tử Thao cảm thấy mất bình tĩnh lẫn nóng nảy, hắn không hiểu vì sao Chu Nham lại cẩn thận nhắc nhở, chỉ cảm thấy năm đó Lộc Hàm khổ sở như vậy là bởi vì tính cách của cậu vốn cô độc và lập dị, Hoàng Tử Thao vừa ra nước ngoài, Lộc Hàm không có thân nhân lại chẳng có người để dựa vào, mới có thể trở nên như thế.
Hoàng Tử Thao đi đến phòng khách uống một ly lớn nước lạnh, lúc quay trở vào nắm chặt di động nhìn chằm chằm dãy số kia một hồi lâu mới gọi qua, đầu bên kia điện thoại lại nghe được giọng nữ máy móc nhắc nhở máy bận. Hoàng Tử Thao cúp điện thoại, thật vất vả mới lấy được dũng khí nháy mắt đã bay mất, hắn nhìn chằm chằm hình ảnh của mình trong gương, im lặng hồi lâu mới giật mình nhớ tới đang định làm gì.
Hắn đã có bạn trai, nhưng hiện tại gặp lại người yêu trước kia trong lòng lại không bỏ xuống được, mình đang làm gì thế này? Hoàng Tử Thao cuống quít tắt máy, ném điện thoại lên giường, không biết mình đang muốn làm gì.
Sau khi đưa Ben Ben vào nhà trẻ Ngô Thế Huân liền đến công ty, thông báo cho ban thư kí tiếp đãi Lộc Hàm.
Trưởng ban thư kí có vẻ rất sợ hãi, trừng mắt nhìn Ngô Thế Huân một cách khó tin: “Ngô... tổng, anh không say đó chứ?”
Diện mạo Ngô Thế Huân vốn nghiêm nghị, thân thể cường tráng lại là người cuồng công việc, tại công ty khi nhìn người ta đều là nhướng mày mặt lạnh, lúc này ánh mắt nhìn thư kí tổng giám đốc cũng không ngoại lệ, anh quét mắt liếc người kia rồi mới nói: “Tôi không uống rượu.”
Thư kí bị ánh mắt lạnh lùng của Ngô Thế Huân làm cho sợ run cả người, chẳng những sai người nhanh chóng sắp xếp phòng họp mà còn gọi điện cho phòng tiếp tân thông báo trước.
Diệp An Ninh cảm thấy mình như muốn phát điên rồi, thế giới này rốt cuộc là làm sao vậy? Một người hoàn toàn chẳng có hiểu biết gì cả thế nhưng lại được Ngô Thế Huân đồng ý trả lời phỏng vấn là sao? Hay là cách mình rời giường sáng nay không đúng sao?
Biện Bạch Hiền miệng ngậm cây tăm, cười vô cùng phóng khoáng: ” Đại vương của chúng ta thật hùng mạnh!!!”
Diệp An Ninh và Biện Bạch Hiền là những người được Kim Mân Thạc chọn tiến hành buổi phỏng vấn này, Lộc Hàm dù muốn dẫn ít đi một người đều không được. Sau khi cậu đến tòa soạn bố trí những người khác làm một cuộc điều tra về tài chính và kinh tế, lại xem email lịch công việc sáng nay rồi mới dẫn theo Diệp An Ninh và Biện Bạch Hiền ra khỏi tòa soạn.
Lúc xuống thang máy đi đến bãi đỗ xe Biện Bạch Hiền đột nhiên la to: “FML, em mới nhớ tới Kim Mân Thạc đã giam bằng của mình rồi!!”
Diệp An Ninh có vẻ hơi bị sốc nhíu mày lại, căn bản không thèm để ý đến Biện Bạch Hiền nói cái gì, dù sao bình thường căn bản cô cũng không thích đáp lại phản ứng của Biện Bạch Hiền.
Lộc Hàm nói: “Không sao, hôm nay tôi có lái xe tới.”
Biện Bạch Hiền gật gật đầu, nghĩ mãi mà không ra, Lộc Hàm đến nhà trọ cũng là do Kim Mân Thạc lấy danh nghĩa ban biên tập cấp cho, sao mà có xe được chứ? Lộc Hàm giống như biết Biện Bạch Hiền đang nghi hoặc điều gì, thản nhiên nói một câu: “Mượn của bạn bè.”
Đúng là hỏi mượn bạn bè.
Sau khi Ngô Thế Huân điện thoại cho Lộc Hàm, cậu liền gọi hỏi Độ Khánh Tú mượn xe, Độ Khánh Tú ở đầu bên kia giống như thùng thuốc súng: “Xe thì không thành vấn đề, sáng mai tôi đưa con đến trường rồi sẽ cho cậu mượn. Trước tiên cậu trả lời tớ một vấn đề đã!! Chuyện trên mạng kia kết cục sao lại như vậy hả!!!?? BE? BE! Tớ sao có thể chịu được đây chứ!? Cuối cùng tra công cứ như vậy mà xuất ngoại sao? Xuất ngoại? Xuất ngoại rồi kết thúc luôn là sao!!??” Độ Khánh Tú chính là Quái Thú Vai To, cũng là độc giả trung thành đọc tiểu thuyết kia của Lộc Hàm, người chỉ thích kết cục HE. Hắn quả thực không thể tưởng tượng được mình theo cuốn tiểu thuyết mất nửa năm cuối cùng kết cục lại như vậy, “Mẹ kiếp nếu không thì cho kết thúc mở không được sao? Cậu viết kết cục tiểu thuyết như vậy chi bằng cho tớ một đao còn hơn a!!?”
Lộc Hàm nhíu mày, cậu gọi điện thoại chính là để mượn xe, nếu mượn được rồi còn có cái gì để nói chứ? Vì thế trước khi cúp điện thoại lại tặng cho Độ Khánh Tú một đao, nói: “Ừm, kỳ thật vốn là có một kết cục HE, bất quá bị tớ delete mất rồi!”
Độ Khánh Tú: “...” = 口=
Biện Bạch Hiền cùng Diệp An Ninh đi theo Lộc Hàm ra bãi lấy xe, Lộc Hàm đến gần một chiếc xe đậu gần thang máy, rất rõ ràng, đó là một chiếc Bentley màu đỏ sẫm.
Lúc Lộc Hàm đi vòng qua chiếc Bentley rồi lấy chìa khóa xe ra, Diệp An Ninh xém nữa là lảo đảo, Biện Bạch Hiền thì cảm thấy hoa mắt, thiếu chút nữa quỳ xuống trước mặt Lộc Hàm.
Vì thế sau khi lên xe, bầu không khí bên trong tương đối vi diệu.
Biện Bạch Hiền mắt xem mũi, mũi hướng phía trái tim ngồi trên ghế phó lái trầm mặc một hồi lâu, rốt cục nghiêng đầu nhìn lái xe Lộc Hàm nói: “Đại vương, bạn bè của Ngài... Thật là giàu nha.”
Lộc Hàm thản nhiên: “Ừm, chồng của hắn có công ty bất động sản.”
Biện Bạch Hiền ở trong lòng nước mắt giàn dụa, vô cùng hâm mộ lẫn ghen tỵ. Nhưng biểu tình của Diệp An Ninh cũng đã dao động.
Ngay từ đầu cô rất khinh thường Lộc Hàm, những bài viết phân tích tài chính và kinh tế của Lộc Hàm đương nhiên cô cũng đã xem qua, bất quá cô luôn luôn cho rằng đàn ông có bản lĩnh nên có sự nghiệp riêng cuả mình, mà không phải làm chuyên gia phân tích tài chính và kinh tế rồi ngồi nhìn người khác phát tài. Hơn nữa bộ dáng Lộc Hàm thật sự không giống như là người mà mọi việc đều thuận lợi và giao tiếp giỏi, cho nên Diệp An Ninh cứ tự nhiên như vậy mà phân cậu vào nhóm đàn ông không có bản lĩnh. Nhưng mà hiện tại xem ra, dường như là cô đã sai hoàn toàn?!
Nếu Lộc Hàm không có bản lĩnh, làm sao có thể quen biết với người có tiền như vậy? Còn có thể mượn được Bentley nữa chứ?
Diệp An Ninh ngồi ở băng sau, nhiều lần trộm quan sát Lộc Hàm qua kính chiếu hậu, sau khi nhìn vài lần, không hiểu sao lại phát hiện kỳ thật bộ dạng của Lộc Hàm thật sự rất đẹp trai.
Lộc Hàm dẫn theo sau hai cái đuôi đăng ký tại phòng tiếp tân của công ty quốc tế EXO, ở quầy tiếp tân tổng cộng có ba nhân viên tiếp đón, lúc nhìn thấy Lộc Hàm cả ba người nhất thời đều choáng váng.
Trong đó có một người phản ứng mau lẹ nói: “Đúng vậy, sáng hôm nay trưởng ban thư kí quả thật có thông báo về việc Ngô tổng nhận phỏng vấn, đây là thẻ ra vào của anh, vui lòng giữ...” Nói xong đưa ra ba tấm thẻ ra vào của nhân viên, tiếp đó chỉ vào thang máy phía bên phải đại sảnh: “Tầng mười sáu, ra khỏi thang máy sẽ có nhân viên dẫn đường.”
Lộc Hàm đưa thẻ ra vào cho Diệp An Ninh và Biện Bạch Hiền, nói tiếng cám ơn rồi mang theo bao công văn xoay người đi về hướng thang máy, phía sau Biện Bạch Hiền nhìn ba nhân viên tiếp tân chớp chớp hai mắt: ” Trưởng biên tập của chúng tôi đẹp trai không?”
Ba người mê trai nhất tề gật đầu mắt đầy hình trái tim.
Diệp An Ninh xem thường đánh giá ba người nọ, hứ một tiếng xoay người bước đi, không phải chỉ là nhân viên tiếp tân thôi sao? Muốn làm kẻ mê trai cũng phải xem lại chính mình có đủ tư cách hay không.
Lên đến tầng mười sáu, vị thư kí nhanh chóng dẫn đoàn người Lộc Hàm vào một phòng họp nhỏ, đợi trợ lý bưng ba ly cà phê vào rồi rời đi, hắn nói: “Xin chào mọi người, tôi là thư kí của tổng giám đốc công ty EXO.”
Lộc Hàm gật gật đầu cùng hắn bắt tay: “Xin chào, tôi tên là Lộc Hàm.”
Vị thư kí cười có vẻ khiêm tốn: “Chuyện là thế này, sáng nay Ngô tổng đã thông báo có người đến phỏng vấn, tuy rằng cũng không nói thêm điều gì, nhưng ban thư kí chúng tôi vẫn là có trách nhiệm cần nhắc nhở một chút...”
Là thư kí, chuyện cần làm chính là khi ông chủ vẫn chưa hiểu rõ rất nhiều tình huống, điều kiện tiên quyết là phải có phương án dự phòng, thư kí của tổng giám đốc làm việc không được tắc trách, vị này vừa vặn được Ngô Thế Huân đánh giá cao, bằng không anh sẽ chẳng để một người lớn tuổi cao lớn thô kệch đứng đầu một ban thư kí toàn là phụ nữ.
Lúc mấy người Lộc Hàm tiến vào thang máy, thư kí liền gọi điện thoại thông báo người phỏng vấn đã đến.
Ngô Thế Huân đem văn kiện cuối cùng xử lý cho xong, vào thang máy đi xuống tầng mười sáu. Một cô gái trong ban thư kí mang giày cao gót đang đứng chờ, nhìn Ngô Thế Huân mặt không đổi sắc đi xuống thì kinh ngạc nhảy dựng lên, vội vàng chào hỏi rồi dẫn Ngô Thế Huân đi về phía phòng họp.
Cô gõ cửa, đẩy ra rồi nghiêng người mời Ngô Thế Huân đi vào.
Bốn người đang ngồi trong phòng họp, lúc nghe được tiếng gõ cửa thì vị thư kí trưởng nhanh miệng nói mời vào, cùng lúc đứng lên đi về phía cửa ra vào.
Lộc Hàm biết người này là Ngô Thế Huân, cũng đứng lên theo, lúc giương mắt nhìn, cũng đồng thời đối diện với một đôi mắt thâm sâu như mặt nước hồ sâu.
Vị trưởng ban thư kí đứng lên, định nhường vị trí chủ nhà cho Ngô Thế Huân, lại phát hiện sắc mặt sếp của mình đang lạnh lùng gắt gao nhìn chằm chằm người chủ nhiệm phòng tài chính và kinh tế kia.
Hắn có chút không hiểu, bất quá vẫn giới thiệu với Ngô Thế Huân một chút: “Vị này chính là người phụ trách chuyên mục tài chính và kinh tế của tạp chí địa phương, Lộc Hàm, phía sau là cậu Biện Bạch Hiền và cô Diệp An Ninh.”
Thế nhưng Ngô Thế Huân lại không để ý gì tới hắn, chỉ im lặng xoay người đi ra ngoài: “Một mình anh đến phòng làm việc của tôi.”
“...”
Vị thư kí trưởng thật muốn khóc, hắn cảm thấy nhất định mình đã làm sai chuyện gì đó mới khiến sắc mặt Ngô Thế Huân khó coi đến vậy, nhưng hắn cân nhắc trước sau vẫn tìm không thấy lỗi của mình, có thật là Ngô Thế Huân muốn đưa người phỏng vấn đến phòng làm việc của mình không? Cho dù bàn một hợp đồng làm ăn trị giá vài trăm triệu Ngô Thế Huân cũng không đem vào phòng làm việc của mình a!
Ngô Thế Huân vừa dứt lời thì xoay người đi trở về, trong nháy mắt lúc anh vừa mới tiến vào phòng họp, nhìn thấy Lộc Hàm, anh cảm thấy hoảng hốt lại kinh ngạc và khi*p sợ.
Người đàn ông đang giương mắt nhìn anh có khuôn mặt vạn phần quen thuộc, ánh mắt đầu mày, cái mũi, cằm, nhất là cái nốt ruồi son hơi chếch sang trái của mi tâm, một khắc kia, trong lòng Ngô Thế Huân như bị va chạm mãnh liệt, trái tim bắt đầu đập cuồng loạn, anh cảm thấy cả người đều cứng ngắc, máu dường như đảo ngược chạy thẳng lên đầu.
Thậm chí anh còn chưa kịp thốt lên lời nào đã vội vàng dời đi tầm mắt, xoay người bước ra ngoài trước khi mình hoàn toàn thất thố, chỉ kịp bỏ lại một yêu cầu không mấy rõ ràng như vậy.
Nếu tại một khắc kia Ngô Thế Huân còn đầy đủ lý trí, hắn nên thản nhiên liếc mắt nhìn Lộc Hàm một cái, nhờ thư kí ngồi bên cạnh giúp đỡ cho xong cuộc phỏng vấn này. Để sau khi bọn họ rời khỏi mới xem xét vấn đề Lộc Hàm.
Nhưng mà hắn không có. Ánh mắt Lộc Hàm trong suốt mà sâu thẳm, mới nhìn thoáng qua anh đã phải vội tránh đi, vừa sợ lại vừa kích động, suy nghĩ của mình cũng không biết chạy đâu mất, cảm xúc vào một khắc kia dao động rất lớn, trong đầu trống rỗng, căn bản không biết kế tiếp nên ứng xử như thế nào. Anh không thể lấy lại được lý trí, ngay tại giây phút xoay người anh thậm chí còn mang theo tâm lý bối rối muốn chạy trốn, tim cứ như chỉ trực chờ để nhảy ra ngoài vậy.
Nhưng thói quen của Ngô Thế Huân luôn lạnh lùng, hành vi của anh trong mắt người khác xem ra hoàn toàn giống như đang ban mệnh lệnh, tuy rằng điều này có hơi không rõ ràng — Rốt cuộc ai là người đi vào văn phòng của anh a!?
Theo thư kí thì chính là Lộc Hàm, nhưng Lộc Hàm lại chỉ nhíu mày, im lặng nhìn về phía vị thư ký kia.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc