Bà Xã Xinh Đẹp Và Con Trai Thiên Tài - Chương 65

Tác giả: Tứ Nguyệt Yêu Yêu

Dương Hân Ngôn đã đi theo Trình Vũ trong nhiều ngày, Trình Vũ đi đâu cũng có thể nhìn thấy cô, cho dù Trình Vũ có nói chuyện với cô ta hay không, cô vẫn đi theo sau lưng anh tự nói một mình, tinh thần lợi hại giống như Tiểu Cường đánh không ૮ɦếƭ vậy. Mặc dù Trình Vũ thật thưởng thức sự chấp nhất của cô bé, nhưng vẫn vô cùng khoái trá vì sau lưng luôn có người đi theo. Đó là lý do vì sao lúc Dương Hân Ngôn theo anh vượt qua con đường Thiên Kiều để đến trường học thì anh mới dừng rồi xoay người lại.
Dương Hân Ngôn nở nụ cười vô cùng vui vẻ, luôn duy trì thời khắc vui vẻ trước mặt người đàn ông này, nếu Lucy đã ngả bài, thì cô còn giấu động cơ của mình làm gì nữa, cô muốn có người đàn ông này.
"Không cần đi theo tôi nữa." Trong giọng nói lạnh nhạt của Trình Vũ lộ ra chút không kiên nhẫn, có điều là hình như có người tự động bỏ qua nó.
"Đây là lần đầu tiên anh nói chuyện với em trong ba ngày nay đó."
"Cô đang lãng phí thời gian của cô." Cũng lãng phí thời gian của tôi.
"Em không quan tâm mà." Dương Hân Ngôn cười hì hì.
Nếu toàn bộ phụ nữ trên thế giới đều không có cách nào khai thông như vậy thì anh cự tuyệt việc nói chuyện với người khác."Tôi để ý, hành vi của cô ảnh hương tới cuộc sống bình thường của tôi, tôi không thích cô, mong cô không cần tiếp tục làm những loại chuyện vô dụng này nữa."
Không ngờ anh lại cự tuyệt thẳng thừng như vậy, Dương Hân Ngôn dũng cảm ngăn cản đả kích này, dùng hai tay dâng trái tim mình lên không được người ta coi trong còn chưa nói, còn bị người ta quăng xuống mặt đất, nhưng cô đã cũng đã chuẩn bị tâm lý rồi, biết mình sẽ bị từ chối, hít một hơi thật sâu, cố gắng mỉm cười:"Cũng không phải tất cả đều vô dụng mà, ít nhất bây giờ anh đang nói chuyện với em đấy thôi, hơn nữa chuyện em thích anh cũng không ảnh hưởng tới anh mà."
"Hành vi của cô làm Lucy không vui." Đây mới là điều quan trọng.
"Chỉ vì chị ấy không vui cho nên anh có thể làm tổn thương trái tim của em như vậy sao?" Nụ cười trên khóe miệng của Dương Hân Ngôn từ từ thu lại, tổn thương trong lòng vì lời nói lạnh lẽo của Trình Vũ mà máu tươi đầm đìa một lần nữa.
" Đúng" Trình Vũ nhìn cô bé xa lạ trước mặt." Tấm lòng của cô chẳng liên quan đến tôi, tôi không có tâm trạng quan tâm đến người tôi không quen, đừng đi theo tôi nữa." Nếu không, có lẽ anh sẽ không ngại để em gái ra tay.
Trình Vũ xoay người không có một chút do dự nào, Dương Hân Ngôn không cam lòng nhìn bóng lưng anh, mở miệng hét to." Anh có tin em sẽ nhảy xuống tầng ngay bây giờ không?" Cô muốn để anh áy náy cả đời.
" Tùy cô." Hai chữ thản nhiên theo gió bay vào lỗ tai của Dương Hân Ngôn, gió lạnh theo màng nhĩ chảy vào tim cô, lạnh đến mức không có lời nào để nói, Dương Hân Ngôn cũng không tin anh thật sự lạnh lùng như vậy, cắn chặt răng vừa nhấc chân lên muốn nhảy xuống thì bị một người đàn ông không biết xuất hiện ở đâu giữ chặt áo.
" Là ai?" Dương Hân Ngôn không biết người đàn ông này ở đâu, nhưng khẳng định anh ta không phải là người của trường. Vẻ mặt người đàn ông này không có bất cứ biểu tình gì, cả người lạnh lẽo đến mức dường như không có một chút hơi thở con người nào. Cô càng không rõ phải dùng tốc độ như thế nào thì một người mới có thể đột nhiên xuất hiện như vậy, cô bị dọa sợ rồi.
Nhân đưa điện thoại tới trước mặt Dương Hân Ngôn, điện thoại đã được kết nối với chủ tử của anh ta." Nhảy lầu còn không sợ vậy mà cô lại sợ người sống sao? Nhân, anh dọa Dương tiểu thư rồi, haha."
Vẻ mặt của Nhân cũng không thay đổi chút nào, anh ta đã quen với sự châm chọc của chủ tử rồi.
" Dương tiểu thư, con người sống một lần cũng không dễ dàng, cô hy vọng nếu nhảy xuống thì anh trai tôi sẽ áy náy rồi nhớ cô cả đời sao? Cô thật đúng là khờ dại, có điều khờ dại cũng tốt, tôi thích nhất là P0'p ૮ɦếƭ hy vọng của người khác, mặc dù đa số thời gian anh tôi là người thiện lương, lúc *** sẽ bởi vì người ta đã già rồi mà lựa chọn việc bắn một phát S***g vào trái tim ông ta để ông ta chịu ít thống khổ một chút. Nhưng thiện lương của anh ấy tuyệt đối không dành cho cô, cho nên nếu hôm nay cô thật sự nhảy từ trên này xuống, thì tin tôi đi, ngày mai anh ấy chắc chắn sẽ quên người qua đường Giáp là cô. Dù sao cô cũng không phải chị Lucy, anh trai tôi yêu chỉ ấy nhiều năm, bây giờ không dễ dàng gì mới ở cùng một chỗ, cô cảm thấy anh tôi sẽ bỏ qua cho việc cô phá hoại như vậy sao?"
Giọng nói của Nguyệt Nặc cực kỳ thiện lương, thích nhất chính là tiếp tục K**h th**h linh hồn yếu ớt đến bờ vực tan vỡ, mặc dù hành vi của chủ tử rất trơ trẽn, nhưng đối diện với cô gái trước mặt cũng không có tâm trạng đồng tình.
"Cô đừng nhìn dáng vẻ bình thường giống như ai cũng có thể tiếp cận của anh tôi thì đã cho rằng bản thân có cơ hội, tôi nói cho cô biết anh trai tôi còn không có lương tâm bằng tôi đâu. Cô nhảy xuống, ngay cả thi thể anh tôi cũng chẳng muốn dọn, nếu đổi lại là tôi thì tôi ít nhất cũng sẽ dùng vải gói thi thể cô thật tốt, ném xuống biển cho cá ăn, sử dụng đồ vô dụng đó, cô biết không?"
Dương Hân Ngôn không biết người xuất hiện trong điện thoại là ai , lời nói của cô ta giống như băng đá, cô ta tùy tùy tiện tiện thảo luận sống ૮ɦếƭ của người khác, giống như cô ta chính là một trọng tài, sinh mệnh mọi người trong mắt cô ta lại nhỏ bé như vậy sao? Dương Hân Ngôn không tin, không tin Trình Vũ là người như vậy, không tin có người bẻ cong pháp luật như vậy ! Chẳng lẽ không có chính sách của nhà nước sao ? " Cô gạt tôi, cô nói dối, tại sao tôi phải tin cô ?"
Dương Hân Ngôn ςướק điện thoại, hung hăng đập xuống đất, giống như nếu làm như vậy có thể an ủi cảm xúc kinh hoàng của cô ta, giống như nếu đập nát thì có thể đập nát người trong điện thoại vậy.
Nhân nhìn bóng dáng chạy trốn của Dương Hân Ngôn, đau lòng thay cô ta, có thể chạy bao xa đây?
Trình Vũ đến đại sảnh của hội học sinh, Lucy đang đứng ở cửa sổ, từ góc độ kia vừa vặn có thể thấy được toàn bộ phong cảnh của Thiên Kiều, thấy Trịnh Vũ đi tới, cô nở nụ cười xinh đẹp, phụ nữ thông minh sẽ hiểu cách làm thế nào để giữ chặt người đàn ông của mình. Kế hoạch muốn thu người đàn ông trước mặt này vào túi đã bắt đầu từ năm sáu tuổi, cô đương nhiên sẽ không để bất cứ người phụ nữ nào đến phá hoại cố gắng của mình, cho nên cô chỉ gọi điện cho Nguyệt Nặc làm một cái giao dịch nho nhỏ, cô nghĩ Tiểu Trạch sẽ không để ý đến chuyện phải cống hiến một chút gì đấy vì hạnh phúc của chị cậu đâu.
" Anh đến rồi."
" Ừ, đói không, đi ăn cơm thôi"
Ánh mắt nhìn Lucy của Trình Vũ luôn mang theo một chút dịu dàng ẩn sâu trong vẻ lạnh nhạt thường có, nhưng chút dịu dàng đó cũng chỉ dành cho Lucy mà thôi.
Cả ngày tinh thần của Dương Hân Ngôn đều không yên, đi học cũng không yên lòng, Ngô Minh Mỹ cho rằng cô ấy chẳng qua là không theo đuổi học trưởng nên có chút buồn bực mà thôi, đối với Ngô Minh Mỹ mà nói thì Dương Hân Ngôn cũng không làm sai chuyện gì, cô ấy chỉ thích một học trưởng mà mọi người thích, hơn nữa còn cố gắng tranh thủ, nếu không tranh thủ được thì cũng không có gì đáng ngại, mỗi người đều có quyền theo đuổi hạnh phúc của mình, hơn nữa người chuyển thư tình cho học trưởng cũng không ít, Dương Hân Ngôn cũng chỉ là một trong số đó mà thôi.
Đối với Dương Hân Ngôn mà nói, cô cảm thấy mình cũng không làm sai chuyện gì, nhưng cái sai duy nhất của cô là dũng khí của cô hơn mọi người một chút, cô dám theo đuổi Trình Vũ, dám đối mặt với sự khiêu khích của Lucy, sai vì mẹ của cô là Tần Húc Nhi, nhưng lại để cho Nguyệt Nặc ૮ɦếƭ tiệt vì bà mà uy hiếp cha cô, còn tăng trừng phạt lên gấp bội.
Dương Hân Ngôn mệt mỏi về đến nhà, lại phát hiện nhà bên cạnh có vài chiếc xe cảnh sát, còn có rào chắn. Dương Hân Ngôn quá mệt mỏi, vô tâm nhìn mọi chuyện, cô đẩy cửa ra, thay giày, lấy một chai nước lạnh từ trong tủ ra, uống một hớp lớn mới cảm thấy thần trí quay trở lại.
"Tiểu Ngôn, con về rồi sao?" Nghe được âm thanh của Tần Húc Nhi đi ra từ phòng bếp.
"Mẹ, nhà bên cạnh có chuyện gì vậy?" Dương Hân Ngôn hỏi.
"Không biết nữa, buổi sáng vẫn còn rất tốt, không biết tại sao buổi chiều cả nhà đều ૮ɦếƭ, quá đáng thương, đứa nhỏ cũng mới chỉ một tháng tuổi, nghe nói là bị bắn ૮ɦếƭ, cũng không biết gia đình này đắc tội với ai nữa, cảnh sát vẫn còn đang điều tra."
Lời nói của Tần Húc Nhi khiến Dương Hân Ngôn giống như rơi vào trong nước đá, cả người lạnh run, mồ hôi lại thi nhau tuôn ra trong áo lót, cô cảm thấy dường như bản thân đã hiểu ra được chuyện gì đó quan trọng, nhưng mau đến cũng mau đi. Tần Húc Nhi cũng không phát hiện ra con gái có gì khác thường, nói vọng ra từ trong bếp: "Đúng rồi, con có thư, không đề tên người gửi, mẹ để trên tủ giày đó."
Dương Hân Ngôn không có trực giác, toàn bộ đều dựa vào cơ thể mà hành động, ngu ngơ di chuyển đến trước tủ giày, cô nhìn chằm chằm vào lá thư đó thật lâu, mới vương đôi tay run rẩy ra cầm lấy, cô cố gắng kìm nén để bản thân không phát run, nhưng cảm giác khủng hoảng kia giống như xuất phát từ sâu trong linh hồn của cô, không có cách nào khống chế, lúc mở bức thư ra, mồ hôi trên trán cô rơi xuống bức thư. Dương Hân Ngôn khiếp sợ làm đánh rơi bức thư xuống đất, trước mặt bỗng tối sầm, người ngã về phía tủ giày, bình hoa trên mặt tủ rơi xuống đất, cô suýt nữa không khống chế được cơ thể của mình.
"Tiểu Ngôn, sao vậy con?" Tân Húc Nhi từ bếp chạy ra, nhìn thấy bình hoa, tiến lại gần. "Tại sao lại không cẩn thận như thế." Rồi tiện thể nhặt thư lên, đưa cho Dương Hân Ngôn: "Ai thế?"
Dương Hân Ngôn lắc đầu, Tần Húc Nhi thấy con gái như vậy, dứt khoát bóc thư, tờ giấy bên trong chỉ viết đúng một từ tiếng Anh: "Surprise."
"Có ý gì?" Tần Húc Nhi hỏi Dương Hân Ngôn, cô liều mạng lắc đầu, Tần Húc Nhi nhún vai, tưởng chỉ là trò đùa của bạn con gái nên cũng không để trong lòng."Sắc mặt con không tốt lắm, bị bệnh rồi sao?"
"Không, có lẽ là do ngủ không ngon, con đi ngủ một lát." Dương Hân Ngôn tránh bàn tay của Tần Húc Nhi.
"Đi đi, lát ăn cơm chiều mẹ gọi con."
Dương Hân Ngôn chạy lên tầng, trốn vào phòng mình rồi khóa trái cửa ở bên trong, sau đó nhanh chóng dùng chăn bao trùm cả người, trời nóng mà cả người cô vẫn rét run, càng lúc càng run rẩy hơn.
Reng reng reng.....
Reng reng reng....
Reng reng reng....
Tiếng chuông điện thoại như bùa đòi mạng vọng ra từ trong túi xách, nhưng cô không dám nhận, trực giác của cô cho rằng chắc chắn không phải là chuyện gì tốt. Nhưng đối phương giống như không có ý định bỏ cuộc, tiếng chuông cứ vang lên từng hồi từng hồi, cuối cùng cô lấy hết dũng khí cầm điện thoại lên: "Alo?"
"Tiểu Ngôn, tại sao giọng cậu lại như vậy? Người không thoải mái sao? Lúc đi học mình thấy cậu không ổn, sao thế?"
"Không có gì." Thì ra là Ngô Minh Mỹ.
"À...Vậy là tốt rồi, mà môn sáng mai mình không đi, cậu xin nghỉ giúp mình nhé."
"Được."
"Cứ vậy nhé, tạm biệt."
Dương Hân Ngôn thở phào nhẹ nhõm, chui từ trong chăn ra, cảm thấy nhất định là do mình tự dọa mình thôi, thật ra không có chuyện gì cả, nhà bên cạnh ૮ɦếƭ thật sự là do kẻ thù của họ bắn ૮ɦếƭ, bức thư không có tên người gửi kia cũng chỉ là do bạn học đùa dai mà thôi. Chuông điện thoại lại vang lên lần nữa, Dương Hân Ngôn không có sức mở mắt, trực tiếp bắt điện thoại: "Alo."
"Cô có hài lòng với chữ \'surprise\' mà tôi gửi không?"
Giọng nữ quen thuộc, vô cùng êm tai, nhưng Dương Hân Ngôn lại cảm thấy đối phương chính là ma quỷ, cô thật sự điên rồi, ngồi thẳng lên, mắng to với điện thoại: "Cô bị điên à, cô muốn chứng minh chuyện gì với tôi! Chứng minh các người có thể tùy tiện lấy mạng của người khác sao? Đứa bé nhà hàng xóm chỉ mới đầy tháng thôi! Mới đầy tháng thôi! Tại sao các người có thể xuống tay được, đồ ma quỷ! Cô không phải người!"
"No No No... Không phải tôi giết bọn họ, là cô! Là cô ngu ngốc cho rằng sức quyến rũ của bản thân vô hạn có thể theo đuổi anh trai tôi, con người tôi không thích người nghi ngờ năng lực của mình, cô đã nghi ngờ, tại sao tôi lại không chứng mình bản thân mình một chút, cho nên không phải tôi giết họ, là cô, hiểu không?"
"Không! Tôi không nói chuyện với người điên!" Dương Hân Ngôn lập tức cúp điện thoại, không những tắt mà còn rút cả pin ra, từng giọt nước mắt thi nhau rơi xuống điện thoại, cô cẳng thẳng không biết phải làm sao, âm thanh của Nguyệt Nặc lần lượt bay qua bay lại trong tay cô, là cô giết nhà bên cạnh, là vì cô...Không! Không phải như thế, thật sự không phải như thế....
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc