Bà Xã Xinh Đẹp Và Con Trai Thiên Tài - Chương 14

Tác giả: Tứ Nguyệt Yêu Yêu

Lúc Trình Trình đang ăn phô mai, thì cô thấy Tạ Tư Lệ cùng với thuộc hạ của cô ta cùng tới, sự phô trương này làm cô liền cứng họng, quần short ngắn, đôi chân thon dài cùng với bộ иgự¢ khủng, mỗi lần cô nhìn thấy lại tự ti thêm một chút.
“Thì ra là ba thích kiểu người như vậy, mẹ à nghe nói nếu sử dụng phương pháp matxa thì sẽ biến cup A thành cup B đó, mẹ hãy thử làm xem sao.” Trình Vũ đang đứng trong góc, nhìn người phụ nữ toàn thân đỏ rực đang lại gần ba của cậu.
“Ai nói cup của mẹ là cup A, ít nhất cũng là cup B chứ.” Trình Trình liền buồn bực.
Cậu liền nhìn thấy môi đỏ mọng của Tạ Tư Lệ đang áp sát mặt của Nguyệt Độc Nhất, Trình Vũ lắc đầu một cái: “Con cá là bà ấy sẽ không hôn được cha đâu, người thua sẽ phải làm osin một tuần.”
“Ok, lẽ nào anh ta lại từ chối mỹ nữ sao chứ.” Trình Trình liền xem thường, “Nhắm mắt lại mau, Trình Vũ, phi lễ chớ nhìn đó.”
Trình Vũ liền kéo tay của Trình Trình ra: “Mẹ che như thế thì làm sao biết được bà ấy có hôn hay không chứ.”
Gân xanh trên trán của Nguyệt Độc Nhất gần như suýt nhảy ra ngoài, đoạn đối thoại của hai mẹ con họ lọt vào tai anh không sót một chữ, vậy mà họ vẫn ngang nhiên đem anh ra đánh cuộc như vậy: “Ra ngoài.”
Mẹ con cô vẫn còn đang ồn ào, không cam lòng đi ra ngoài, Trình Trình liền cười cười mà xin lỗi: “Chúng tôi không cố ý quấy rầy hai người đâu, là chúng tôi đang ở đây trước thì các người đi vào đó chứ, chúng tôi sẽ đi ngay đây, các người cứ tiếp tục, tiếp tục đi ha.”
Trình Trình nói xong liền dắt Trình Vũ ra ngoài, Tạ Tư Lệ thì cười khanh khách: “Người bạn gái nhỏ của anh rất thú vị.”
Nhìn sang Tạ Tư Lệ đang dựa vào mình, Nguyệt Độc Nhất lạnh lùng nói: “Tránh ra.”
“Thật là lạnh nhạt trước sau như một nha, anh thật sự không muốn em sao? Anh và Bắc Đường Quyết đối đầu nhau đến ngày hôm nay, người nào lôi kéo được Tạ gia thì đồng nghĩa với việc chiếm ưu thế tuyệt đối, nếu như anh lấy em, thì sính lễ chính là Tạ gia, em sẽ không ngại việc anh có tình nhân, chuyện tốt như vậy, anh không hề suy nghĩ tới sau?”
“Nguyệt Độc Nhất tôi làm việc, sẽ không dựa vào một người phụ nữ.” Nguyệt Độc Nhất nhàn nhạt mở miệng, “Cô không phải tới đây để nói chuyện này.”
“Dĩ nhiên, hôm nay em đến đây để nhờ Nguyệt đương gia nể mặt Tạ gia mà tha cho Tạ Vĩ Kỳ.”
“Không thể nào.”
“Em cũng không biết tại sao mà Vĩ Kỳ lại đắc tội với anh, đắc tội với anh dĩ nhiên sẽ không thể toàn mạng, em chỉ muốn Nguyệt đương gia có thể cho Tạ gia một chút thể diện, đem hắn về nhà mà chịu giáo huấn, coi như là cho em một chút mặt mũi, một người sắp ૮ɦếƭ của Tạ gia đổi lấy một phần ân tình, chuyện mua bán có lợi này không lí nào Nguyệt đương gia lại không làm.”
Nguyệt Độc Nhất liền suy nghĩ một chút: “Có thể được.”
“Haha, em biết là anh sẽ đồng ý mà.” Một tay Tạ Tư Lệ đang giữ lại trên khóa cửa, liền xoay người lại tặng cho Nguyệt Độc Nhất một cái hôn gió, “Nếu như con cừu nhỏ kia không thể thỏa mãn được anh, rất hoan nghênh anh tới tìm em, haha.”
Trình Trình đi ra cửa để nhận điện thoại, vừa nhìn thấy là chủ nhiệm Tưởng gọi đến nên có bắt máy có chút bất đắc dĩ: “Chủ nhiệm Tưởng.”
“Trình Trình à, cháu nói cô bị viêm ruột thừa nhưng cũng đã hơn hai tháng rồi, cho dù bị mười viêm ruột thừa thì cũng đã khỏe lại, mặc dù sức khỏe là quan trọng, nhưng thí nghiệm của cháu lại không thể bỏ được, đề án thí nghiệm đã được báo cáo lên trên rồi, họ vừa đến kiểm tra, rốt cuộc tới khi nào cháu mới cho tôi thời gian hoàn thành thí nghiệm xác định, để tôi sắp xếp chứ.”
Bị viêm ruột thừa à? Cô bị viêm ruột thừa lúc nào nhỉ, nhưng cái này không nghiêm trọng: “Chủ nhiệm Tưởng, là cháu không đúng, ngày mai cháu sẽ đến phòng thí nghiệm ngay.”
Bên kia chủ nhiệm Tưởng vui vẻ ra mặt, bên này Trình Trình lại nhíu mày, trong khoảng thời gian cô vô thức mất đi trí nhớ rốt cuộc cô đã làm những gì, cô đã không đến phòng thí nghiệm hai tháng rồi, mặc kệ có ai đó tốt bụng đã giúp cô xin nghỉ phép, bệnh viêm ruột thừa này có tác dụng rất tốt, cô đứng do dự hồi lâu trước cửa thư phòng của Nguyệt Độc Nhất, có lẽ anh sẽ không để cho cô đi, nhưng cô cũng không phải bán mình cho anh, không lẽ tự do của cô phải phụ thuộc vào anh sao, Trình Trình nghĩ như vậy liền có thêm dũng khí, cô đẩy cửa vào, Nguyệt Độc Nhất đang xem tài liệu liền ngẩng đầu lên: “Em có chuyện gì sao?”
Vừa nghe được giọng nói lạnh nhạt của anh, Trình Trình đã cảm thấy chột dạ, nhưng cô đã kịp lấy lại tinh thần: “Ngày mai em phải trở về phòng thí nghiệm rồi.”
“Đươc, để Thanh Á đi theo em.”
“Không phải như vậy, ý của em là em phải trở về làm việc.”
Nguyệt Độc Nhất liền để văn kiện xuống, anh dựa lưng vào thành ghế: “Anh không nuôi nổi em sao?”
“Đây không phải là nuôi hay không nuôi, đây là sự nghiệp mà em theo đuổi, hơn nữa em cũng không phải người của anh, tại sao anh phải nuôi em?”
“Chúng ta đã kết hôn rồi, em là vợ hợp pháp của anh, em nói em không phải là người của anh sao?” Nguyệt Độc Nhất nhàn nhạt giải thích.
“Gạt người! Em kết hôn lúc nào?” Cô hoàn toàn không nhớ.
Nguyệt Độc Nhất liền lấy ra giấy đăng kí kết hôn, Trình Trình cầm lên lật xuống, mặt của cô liền đen lại, đúng là chữ kí của cô, nhưng cô không hề nhớ đã làm thứ này lúc nào, cô liền thấy chột dạ: “Cái này không tính, anh nhất định là lợi dụng lúc em không tỉnh táo mà làm ra chuyện kì quái, em không hề biết gì về chuyện này cả. Hơn nữa kết hôn phải có lễ cưới, bánh kẹo cưới, tuần trăng mật nha, vậy mà hoàn toàn không có gì hết, làm sao gọi là kết hôn được.” Trình Trình liền lật bài, thật ra cô không muốn bị ràng buộc bởi những thứ này, nhưng lại mơ hồ cảm nhận được là mình đã từng kết hôn, cho dù là vậy thật, cô cũng không cam tâm đâu.
“Em nói là muốn có lễ cưới và cầu hôn à?” Nguyệt Độc Nhất bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc về vấn đề này .
“Ý của em không phải như vậy.” Trình Trình muốn điên rồi, phất tay liền đi khỏi, mặc kệ anh là xã hội đen, mặc kệ anh là ba của con em, cô phải về phòng thí nghiệm của cô, mặc kệ anh ấy có đồng ý hay không, ngày mai cô nhất định phải đi.
Gặp lại máy vi tính của mình Trình Trình liền cười trộm, không biết có phải vì cô đối với hệ thống bảo mật của mình quá có lòng tin hay không, nhưng khi nhìn những con số nhảy liên tục không ngừng, sau đó nghe được âm thanh báo rằng mật mã chính xác, cô rất vui vẻ liền đem máy tính cất vào túi xách. Cô cứ tưởng là thần không biết quỷ không hay nhưng đâu ngờ tất cả những điều đó lại rơi vào tầm mắt của Nguyệt Độc Nhất đang ngồi quan sát qua màn hình trong thư phòng.
Không sai, nếu như Nguyệt Độc Nhất không ra lệnh, thì bảo vệ làm sao đơn giản như vậy được, nếu như Nặc có thể để cho Trình Trình tay không tất sắt tùy tiện ra vào như vậy thì cũng không cần làm nghề bảo vệ nữa, nhưng chỉ cần cô vui vẻ là được, báo cáo xem như xong.
Màn hình ngừng lại ở cửa lớn không có một bóng người, Nguyệt Độc Nhất liền tắt camera, ký tên lên tài liệu mà Thủy Bách Thiên vừa mới đưa tới: “Tôi giao phó mọi chuyện cho chú.”
“Chuyện đó tương đối phức tạp đấy, nếu như anh muốn được Trình Trình tiểu thư hài lòng, hay là anh hỏi qua cô ấy một chút đi, rốt cuộc kiểu cô ấy thích là hôn lễ kiểu phương tây hay kiểu truyền thống, bởi vì Thiếu chủ hy vọng lễ cưới càng long trọng càng tốt, cho nên quyết định danh sách khách mời là cả một vấn đề lớn rồi, còn có khách mà Thiếu chủ muốn mời hay không mời, còn có..”
“Nói đi.”
“Đến giờ Thiếu chủ vẫn còn chưa tới gặp ba mẹ vợ nữa.”
“Điều này rất quan trọng sao?” Nguyệt Độc Nhất liền cau mày.
“Vô cùng quan trọng ạ, Thiếu chủ.” Thủy Bách Thiên liền kiên nhẫn giải thích, “Bây giờ anh muốn kết hôn với con gái nhà người ta, đương nhiên là phải khiến cho hai vị đó cam tâm tình nguyện mà gả con gái cho anh rồi.”
Nguyệt Độc Nhất liền suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu: “Chú đi xuống trước đi.”
“Vâng.”
Vừa bước ra khỏi Nặc, Trình Trình liền cảm thấy nhẹ cả người, giống như chim mọc thêm cánh, tâm trạng của cô vô cùng vui vẻ, liền đón xe đến cơ quan, sau đó liền mặc áo vô trùng rồi bước vào phòng thí nghiệm. Trên đường đi cô liền gặp những đồng nghiệp đã lâu không gặp cô nên rối rít chào hỏi.
“Tiểu Trình, em đã khỏe hẳn chưa?”
Trình Trình lúng túng liền gật đầu.
“Trình Trình, nghe nói cô phải nhập viện để mổ ruột thừa,giờ như thế nào rồi?”
“Khụ khu, tôi ổn rồi.”
“Nha đầu Trình Trình kia, làm thế nào mà để bị viêm ruột thừa vậy?”
“Khụ khụ, ha ha.”
……………..
Trình Trình liền bước nhanh về phòng thí nghiệm của mình, ở đó chủ nhiệm Tưởng đã sớm đợi cô, ông thấy Trình Trình thì rất vui mừng bởi vì ông xem Trình Trình như con gái của mình, Trình Trình vốn là tinh anh lớn nhất của đơn vị bọn họ, cô vừa đi, thì công trình nghiên cứu liền ngừng lại, vừa thấy cô ông đã nói huyên thuyên, Trình Trình lại không chịu nổi: “Chủ nhiệm Tưởng, cháu đã khỏe rồi, hiện tại vô cùng khỏe mạnh, chúng ta nên thảo luận chuyện dự án nghiên cứu thôi.”
“Sao? À được.”
Trình Trình bận rộn đến nỗi quên luôn giờ cơm trưa, đến lúc ăn cơm cô nhìn thấy ruột heo thì lại cảm thấy bao tử của mình đau, vì không có hứng thú nên cô chỉ ăn vài miếng rồi lại chui vào phòng thí nghiệm. Lúc cô đang làm thí nghiệm, thì chủ nhiệm Tưởng đến nói với cô vài câu.
“Trình Trình, cháu cảm thấy Reynold như thế nào?”
“A, đó là ai vậy?”
“Chính là người lần trước hẹn cháu ăn cơm đó.” Chủ nhiệm Tưởng liền nhẹ nhàng cười.
“A, cũng không tệ.” Trình Trình nhìn phản ứng của ống nghiệm, cô liền cau mày, nên chỉ tùy tiện nói vài câu.
“Thật sao? Tiểu tử kia cũng không phải là tệ, mặc dù trước kia đúng là có chút lăng nhăng, chỉ là từ khi nhìn thấy cháu nó liền có ý với cháu, người nó đẹp trai với lại điều kiện cũng tốt nữa, từ lúc cháu không tới đây, nó luôn gọi điện hỏi ta hỏi về cháu, nếu ấn tượng của cháu về nó tốt thì nói với ta, ta sẽ nói lại cho nó biết.”
“Tốt.” Trình Trình chỉ đang suy nghĩ tại sao lại phản ứng lại thất bại, cô chỉ nghe được chủ nhiệm Tưởng thì thào gì đó, một chữ cô cũng nghe không lọt.
Đợi đến lúc cô xoay người lại, muốn hỏi tại sao thí nghiệm lại thất bại, thì chẳng thấy người đâu. Mãi cho đến lúc tan tầm, Trình Trình đang dọn dẹp đồ đạc của mình, thì chủ nhiệm Tưởng liền đi vào.
Ông vừa đẩy cô đi ra ngoài vừa nói: “Sao cháu vẫn còn ở đây chứ, không phải đã đồng ý ăn cơm với người ta rồi sao, Reynold đã đợi cháu ở bên ngoài từ rất lâu rồi đó.”
“Ăn cơm? Cháu đã đồng ý lúc nào đâu?”
“Cái đứa bé này, đương nhiên là mới vừa rồi, cháu mau đi đi.” Chủ nhiệm Tưởng liền kéo cô đến cạnh xe Hummer của Reynold, rồi đẩy cô lên. Cô chưa kịp kêu lên, thì cửa xe liền đóng lại, xe bắt đầu lăn bánh.
“Đây là tình huống gì vậy?”
“Trình Trình tiểu thư, đã lâu không gặp em rồi nhỉ.”
“Reynold.”
“Thật vui mừng khi em còn nhớ tên của tôi.”
Ặc, không phải là cô muốn nhớ đâu, điểm quan trọng là trí nhớ của cô quá tốt. “Vậy em muốn đi đâu ăn đây?” Reynold liền cười cười, kể từ khi nhìn thấy Trình Trình anh ta không phải là không gặp gỡ cô gái nào khác, nhưng anh ta vẫn không quên được cô, cho nên anh ta liền dứt khoát kiềm chế, dù sao trong nhà cũng đang giục anh ta về chuyện kết hôn, nếu như thích hợp, thì liền kết hôn thôi.
“Nếu tôi nhớ không lầm, tôi đâu có đồng ý ra ngoài ăn cơm với anh, anh mau dừng xe lại đi, tôi muốn xuống xe.”
Reynold liền đạp thắng lại ngay lập tức, thân thể Trình Trình nhào ngay về phía trước, hắn nhìn cô đầy bất mãn: “Không phải em cũng thích tôi sao?”
“Tôi nói thích anh lúc nào?” Người đàn ông này luôn tự cho mình là đúng nha.
“Này, chủ nhiệm Tưởng nói….” Reynold mới nói được phân nửa, bỗng nhiên anh ta liền suy nghĩ một chút, nhưng thôi kệ, “Không sao, rồi em sẽ từ từ thích tôi thôi. Chúng ta đi ăn cơm trước đi.”
Trời đã khuya lắm rồi, là cô tự mình đi ra, nếu trở về thì thế nào người đàn ông kia cũng tức giận, Trình Trinh liền vò đầu mà suy nghĩ, lại nói về chuyện ăn cơm, đúng là lúc trưa cô chưa ăn được cái gì, vừa đúng lúc cô cũng đói bụng, suy nghĩ một chút thì liền chấp nhận. Reynold nhìn thấy Trình Trình không nói gì, cũng nghĩ là cô đồng ý, liền lái xe đến nhà hàng.
Reynold là người đàn ông rất giỏi trong việc dỗ dành bạn gái, một buổi chỉ toàn anh ta nói, nhưng Trình Trình lại là người kiệm lời, cho nên đối với những chuyện mà anh ta kể Trình Trình đều im lặng, bởi vì Reynold toàn kể với cô chuyện kinh doanh, hoặc những nhãn hàng xa xỉ, hay là những style thời trang mới, mà đối với những chuyện này cô đều không có hứng thú.
“Trình Trình.”
Nghe được âm thanh quen thuộc nên Trình Trình liền ngẩng đầu lên, thật là ngoài ý muốn: “Trì Mặc.”
“Thật là trùng hợp.” Trên khuôn mặt của Trì Mặc hoàn toàn là nét mừng rỡ, sự vui mừng đó khiến cho Reynold có chút đề phòng.
“Đúng vậy, lâu rồi không gặp, cậu vẫn khỏe chứ?”
“Rất khỏe, bây giờ tôi đang công tác ở công ty R&D, còn cậu?”
“Sau khi tốt nghiệp tôi đã vào sở nghiên cứu rồi.”
Cô ấy vẫn như vậy, một chút cũng không thấy, Trì Mặc liền cười cười: “Tôi đã thấy được báo cáo nghiên cứu mà cậu viết rồi, viết rất tốt.”
“Khụ khụ, xin chào tôi là Reynold.” Reynold liền thức thời chen vào, Trì Mặc mới phát hiện thì ra bên cạnh cô còn có người, nên có chút ngượng ngùng: “Xin chào, tôi là Trì Mặc.”
“Trình Trình, cậu có số điện thoại không?”
“Đây.” Trình Trình liền đọc số di động của mình lên.
“Vậy thì tôi không làm phiền hai người ăn cơm nữa, hôm nào chúng ta gặp lại.”
“Được.”
Trì Mặc đi rồi, Reynold liền hỏi Trình Trình: “Anh ta thích em à?”
“Đừng nói lung tung, anh ấy là bạn thời đại học của tôi, rất quan tâm tới tôi.”
Reynold liền cười cười,mặc dù không có tiếp xúc nhiều với Trình Trình, nhưng nhìn biểu hiện chậm hiểu của cô là anh ta đã hiểu, nhưng anh ta không thích dáng vẻ như vậy của cô.
Đúng lúc này điện thoại của cô vang lên, cô phải mất một lúc lâu mới nhận được điện thoại: “Mẹ, với tư cách là một đứa con hiếu thảo, con phải nói cho mẹ biết một chuyện, vừa rồi khi ba biết mẹ cùng một người đàn ông xa lạ ăn cơm tối, ba đã rất giận dữ rồi liền đi ra ngoài, chắc cũng sắp đến rồi, đừng nói con không báo trước cho mẹ đó, con cúp điện thoại đây.”
“Này! Này! Đúng là đứa con không có lương tâm, giờ này mới gọi điện thoại tới báo, cô nhìn Thủy Bách Thiên đã vào tới cửa, Trình Trình liền phản xạ có điều kiện: “Xin lỗi tôi phải đi toilet.”
“Trình Trình tiểu thư, nếu cô còn muốn ngày mai có thể ra ngoài được, thì cô phải cùng tôi trở về thôi.”
Chân của Trình Trình còn chưa đi được mấy bước liền ủ rũ than thở: “Trở về, trở về.”
“Trình Trình!” Reynold liền ngăn Trình Trình lại.
Cô cũng rất bất đắc dĩ mà: “Cám ơn anh đã mời tôi ăn cơm tối, hẹn gặp lại.”
Thủy Bách Thiên liền cười híp mắt nhìn Reynold, anh gật đầu một cái, rồi bảo vệ Trình Trình rời đi, Reynold nhìn bọn họ đi khỏi nhà hàng, đi lên một chiếc ôtô màu đen đậu ở ven đường, người đàn ông kia anh ta đã từng gặp qua rồi, cùng với một người thuộc hạ có mang súng, cùng với một người luôn cười hì hì theo sau, không biết họ có lai lịch gì.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc