Bà Xã Ô Sin - Chương 21

Tác giả: thuytrang1805

Hắn kéo tay nó vào xe cẩn thận thắt dây an toàn, mặt hắn áp sát vào mặt nó, mùi hương nam tính xộc vào mũi làm nó có cảm giác quen thuộc dâng lên… lại cái cảm giác đó, tim ai đó lại loạn nhịp nhưng vẫn cố giữ nhịp thở đều đều kẻo ai đó phát hiện…
Hắn ngước lên nhìn nó mỉm cười, ai đó ngượng đỏ mặt
-“Anh đã làm gì đâu mà căng thẳng quá vậy”
-“Tôi… tôi căng thẳng lúc nào”
-“Tim em đang nhảy lung tung đó thôi”
-“Không có”
-“Anh cảm nhận được, đồ ngốc”
-“Anh…”
૮ɦếƭ tiệt… lần này là bị đoán trúng rồi, xấu hổ quá đi à… Nó cố né tránh ánh mắt của người bên cạnh, chợt bàn tay của hắn nắm chặt tay nó… Ai đó giật mình rụt tay lại, nhưng vẫn không được tay người kia nắm rất chặt, bàn tay ấm phủ chặt bàn tay lạnh kia, nó có chút dễ chịu, chỉ muốn cảm giác này sẽ không bao giờ ngừng lại…
-“Anh yêu em”
Vâng, nó biết điều đó, hắn nói cứ như thừa… tim nó lại 1 lần nữa không nghe lời mà sắp nhảy tung ra ngoài mất rồi
Sao lạ quá nhỉ? Cũng là 3 từ này nhưng khi nghe hắn nói nó có cảm giác thích lắm…
Bao năm qua nó chờ cái cảm giác này… chờ… chờ trong mỏi mòn… mà hắn vẫn biền biệc… nó ghét
Cảm giác cứ lâng lâng làm nó quên luôn chiếc xe kia đang đưa mình đi đâu
Chiếc xe dừng trước cổng biệt thự quen thuộc…
-“Nhà… nhà…”
-“Em sao vậy”
-“Sao anh lại…”
-“Ngày mai em đi bảo vệ báo cáo tốt nghiệp rồi anh muốn em thoải mái 1 chút”
-“Anh cũng biết nghĩ cho tôi quá”
-“Là vì anh thương em”
-“Thôi… không cần nói những lời ngọt ngào giả tạo đó đâu”
-“Tùy em thôi”
-“Tôi vào đây dù sao cũng cảm ơn”
Nó đẩy cửa xe ra, bước vội chẳng thèm nhìn sắc mặt của người ngồi đó…
Mặt hắn xám xịt, nó vô tình đến thế là cùng… hắn vội bước theo nắm vội cánh tay kia giật ngược lại, giọng nói lãnh đạm
-“Em đừng mong tìm cách trốn anh”
-“Nếu tôi thích anh làm gì được tôi?” – nó nghênh mặt tự tin
Hắn mỉm cười bình thản nghịch tóc của nó nhẹ nhàng – “Nếu em có đủ bản lĩnh đó”
-“Được thôi, anh chờ mà xem”
-“Anh càng lúc càng có hứng thú với em đó”
Đoạn hắn dừng lại để 1 nụ hôn nhẹ trên trán ai đó…
Cảm giác là gì đây? Sao thích quá đi à, thôi cố làm mặt lạnh thế này lại hay, ai đó cười thầm trong bụng…
Hắn dừng lại nhìn vào mặt nó, ánh mắt nó chuyển từ đắc thắng sang lo sợ…
Có lẽ nào? Anh ta phát hiện ra những gì nó đang suy nghĩ… không phải chứ, có thế chỉ mong tìm chỗ chui thật nhanh thôi à, xấu hổ ૮ɦếƭ đi được…
-“Em vào đi, thời gian này anh sẽ không làm phiền em”
Nó thở phào nhẹ nhõm, cứ ngỡ đã bị đoán trúng tim đen 1 lần nữa chứ, lấy lại phong thái lúc đầu, thản nhiên trả lời
-“Anh chắc”
-“Không tin anh sao?”
-“Cách tốt nhất là anh đừng bao giờ làm phiền tôi nữa”
Ai đó chưa kịp dứt lời đã bước ngay vào bên trong, để hắn đứng nhìn cho đến lúc bóng nó khuất dần… khuất dần sau cánh cổng
Một cái bĩu môi, một ánh mắt lãnh đạm, một câu nói móc cùng với cách lạnh lùng của nó khiến ai đó lại càng muốn tấn công…
………………
Cuối cùng mọi việc của nó cũng xong chỉ chờ kết quả nữa thôi…
Đúng như những gì hắn hứa, mấy ngày qua hắn không tìm đến làm phiền nó, cũng chẳng liên lạc lấy một lần… Nhưng thôi như vậy cũng tốt, ai đó tự an ủi…
Nó định tự thưởng cho mình một kì nghỉ thoải mái nhất nhưng lại bị người ba đáng kính réo về nhà ngay
-“Ba à, về gấp vậy sao? Mà có việc gì ạ?”
-Con cứ về đi rồi ba sẽ nói sau
-“Nhưng…”
-Nhưng … nhị gì nữa con gái? Ba là đang muốn tốt cho con
-“Được rồi, sáng mai con về sớm”
Lại khăn gối về quê, trong lòng có chút tiếc nuối vì bỏ lỡ một dịp đi chơi cùng 2 đứa bạn thân suốt 4 năm đại học..
Nhưng rồi lại thôi, vì thương ba mẹ ở nhà… nó ngồi trên xe suy nghĩ… suy nghĩ điều gì đó…
Bước vào cổng nhà, ngạc nhiên… ngạc nhiên chưa, có rất nhiều thứ thay đổi… Cánh cổng cũng sơn sửa lại mới tanh, còn cái kia nữa… cái … cái xích đu mà nó rất thích đã bị đứt trong một lần bão lớn cũng đã được sửa lại, rất đẹp à…
Tường cũng được sơn sửa, xung quanh nhà khác quá…hay là nó đi lộn nhà, định quay ra xem lại số nhà thì bóng dáng ai quen thuộc gọi tên nó
-“Chi Lan con về rồi sao?”
-“Ba, nhà này…”
-“Nhà của mình, có gì lạ sao con?”
-“Không giống…”
-“Ba sẽ giải thích, con vào nha đi”
-“Vâng ạ”
……………
-“CÁI GÌ”
-“Con bình tĩnh đã”
-“Sao lại kết hôn sớm thế hả ba, con chưa muốn”
-“Ba đã tìm được đối tượng thích hợp cho con, anh ta rất tốt con à”
-“Nhưng con chưa muốn lấy chồng bây giờ”
-“Con cũng tới tuổi lấy chồng có gia đình rồi còn gì, chẳng nhẽ muốn ở vậy với ba mẹ suốt đời sao”
-“Con…”
-“Ngày mai anh ta đến coi mắt, con chuẩn bị thật đẹp vào”
-“Tất cả những gì thay đổi hôm nay cũng là do anh ta…”
-“Đúng, cậu ấy rất tốt đã cho người đến sửa hoàn toàn những thứ này”
-“Nhưng … ba à, ba biết anh ta là người như thế nào đâu mà làm như vậy, nhỡ người ta nói mình lợi dụng họ thì sao”
-“Không sao đâu con, họ cóc dám nói vậy đâu”
-“Sao ba tin chắc được như vậy chứ”
-“Ba biết rõ anh ta mà, con đừng cãi lời ba nữa, ba đã quyết định rồi”
-“Ba…”
Nó dù biết có cãi lời ba thì cũng chẳng thay đổi được gì, vì khi ông ấy quyết định rồi thì đừng mong thay đổi…
Chỉ còn cách làm theo những gì ông ấy muốn, nhưng cũng chẳng sao, đây cũng là dịp hay để nó được bày trò quậy phá một bữa…
Ai đó mỉm cười đắc ý, như mở cờ trong bụng, nước cờ này nó thắng chắc…
Sáng hôm sau nó dậy rất sớm chuẩn bị mọi thứ thật hoàn hảo, ba nó rất hài lòng vì đứa con gái đã ngoan ngoãn nghe lời mình
Nhưng sự tình trớ trêu đâu ai hay nó đang định giở trò…
Đúng 9h, người đó xuất hiện, nó cũng muốn xem anh ta bảnh trai đến mức nào, nhưng cũng muốn xem thái độ của anh ta hoảng sợ thế nào khi gặp người con gái ‘đẹp’ như nó…
Ba mẹ đang trò chuyện với anh ta, đợi đến khi ra hiệu nó bước ra ngay…
A … nôn quá à, nếu Bảo Khánh mà thấy bộ dạng của nó lúc này, ôi thôi anh ta xỉu ૮ɦếƭ mất…
-“Chi Lan ra đây đi con” –giọng ba nó oai oái bên ngoài gọi vào
Vậy là sắp có trò hay để xem rồi à, chuẩn bị thôi nào, ba mẹ rất hài lòng vì đứa con gái ngoan ngoãn của mình
-“Chào mọi người”- nó nhẹ giọng yểu điệu
-“HẢAAAAAAAAAAAAA”
Cả nhà giật mình… người trước mặt… là một con ‘quỷ’ thì đúng hơn…
Tóc tai bù xù, 2 mắt thâm đen không khác gấu trúc là bao… còn… cái miệng đỏ chót tèm lem tùm lum… mặt nó chẳng biết trét cái gì mà đen thui à, bộ đồ nữa, cái áo vá cả chục mảnh, còn cái quần đen ống ngắn ống dài kia chẳng phải cái nùi giẻ ngoài chuồng heo sao… bộ dạng đó lại còn đi giày cao gót nữa à…
Ôi! Con gái ơi, con bày cái trò gì thế này…
Ba mẹ và anh chàng kia ૮ɦếƭ đứng, họ bị sốc toàn tập
Anh chàng kia chẳng phải… chẳng phải… thôi ૮ɦếƭ rồi, xấu hổ quá đi à, chui ở đâu cho lẹ bây giờ… Bảo Khánh – sao anh cứ ám nó hoài vậy nè, anh muốn nó sống sao đây…
Lần này toi rồi…
-“Con bày cái trò gì thế hả” – Ba nó hỏi, rồi cũng bật cười trước bộ dạng đó
-“Con… con, sao lại là anh ta?” – Nó chuyển từ xấu hổ sang bực dọc
-“Thôi… thôi vào trong thay đồ ra cho ta, cái con bé này xấu hổ ૮ɦếƭ đi được” –mẹ nó đẩy nó vào bên trong
Ai đó vừa ngượng vừa giận chạy vội vào phòng, ván cờ này nó thua thê thảm à, đúng là người hại không bằng trời hại mà… nhục nhã trước mặt hắn quá mà.. còn đâu là hình tượng ‘tiểu thư đài cát’ nữa đây chứ
Nó vừa khép cửa phòng lại cũng là lúc cả nhà có một tràng cười vỡ bụng
-“Bảo Khánh con thông cảm cho con bé vì ta không có nói người hôm nay đến đây là con” –ông Dương vừa ôm bụng cười vừa nói…
-“Con biết mà, cô ấy cũng xinh ‘phết\'”
-“Ta biết nó làm vậy là vì không muốn lấy ai khác ngoài con”
-“Chuyện này con không chắc, cô ấy vẫn còn hận con nhiều lắm”
-“Ta là ba nó, ta hiểu con mình nó ra sao, con cứ yên tâm nó bướng như vậy thôi chớ nó vẫn còn thương con nhiều lắm”
-“Vâng..”
Hai người đàn ông cùng trò chuyện về một cô gái ‘ngốc’… cuối cùng thì cô ấy cũng bước ra, bây giờ là một Bạch Tuyết đẹp chớ chẳng còn là bà phù thủy nào đó
Nó mặc cái đầm hồng ngang gối kiểu cách đơn giản, nhẹ nhàng, có chấm bi ngang vai, tóc Pu'i cao, mặt đen thui lúc nãy thay vào đó là một lớp kem dưỡng mỏng, 2 má lót màu hồng nhạt, đôi môi lem lét bây giờ là một màu hồng nhẹ nhàng…
Giọng mẹ nó vang lên
-“Công chúa nhà ta ra rồi đây”
-“Sao con có thể biến mình thành ‘Thị Nở’ như thế hả” – ba nhìn bộ dạng nó mà lên tiếng
-“Làm sao con…”
Chẳng nhẽ nói với mọi người là vì không muốn lấy chồng mà bắt buộc nó mới làm như vậy… không thể nào, như thế hắn sẽ nhìn nó bằng con mắt gì đây… không được.
-“Em có cần vì anh đến coi mắt mà tạo ra một chương trình quá ấn tượng này không?” – giọng nói trêu ghẹo, ai kia thẹn đỏ mặt như trái cà chua
Anh ta là đến coi mắt sao? Quên mất luôn à…
-“Làm ơn đi, tôi không rảnh vì anh mà làm như vậy, tốn công vô bổ à”
-“Lan, con đồng ý với Bảo Khánh đi” – ba nó lên tiếng
-“Mẹ thấy cậu ấy tốt với con lắm đó”
-“Con cảm ơn 2 bác”
Hắn biết được phần thắng sẽ thuộc về mình, liếc mắt đưa tình nhìn nó, mỉm cười nhẹ nhàng…
-“Gả cho anh”
-“Anh ngủ thêm chút nữa đi”
Nó lẳng lơ buông một câu vô tình…
Ai đó bước đến gần người đứng đó, hắn siết chặt lấy eo nó, cười dịu dàng…
Nó khó chịu, đẩy hắn ra, nhưng càng đẩy lực hút càng mạnh, hắn siết chặt hơn, ai đó chau mày nhăn nhó..
-“Tôi có thể đồng ý lấy một người đàn ông khác nhưng tôi sẽ không bao giờ đồng ý lấy anh”
-“Không sao, em không đồng ý cũng được. Anh chỉ biết bây giờ anh muốn cưới em, muốn em là người vợ bên cạnh anh suốt đời. Dù sao thì chúng ta cũng…” – lời nói có chút ẩn ý, nhưng đủ để nó hiểu…
-“Đồ trơ trẽn”
-“…”
-“Chi Lan con không được nói chuyện như vậy” – ba nó tức giận trước thái độ của nó, ông mắng…
-“Con… con nói có gì sai”
-“Cho con ăn học tới chừng này mà con ăn nói thiếu phép lịch sự thế hả?”
-“Con…”
-“Không sao đâu bác, sau này về con dạy bảo lại cô ấy”
-“Anh dám?”
-“Với em thì cái gì anh cũng dám”
-“…”
Lại một bàn thua trông thấy… nó giận vì ba mẹ không bảo vệ mình mà đứng về phía hắn…
Ai đó cũng chịu ‘gả’ cho người kia sau một hồi cãi vã, chỉ là nghe lời ba mẹ thôi à… thật sự nó đang tính toán chuyện trên trời dưới đất gì cũng chẳng ai biết…
Hắn đáng ghét quá à, lúc nào cũng làm nó điên đảo, bày ra thế trận rồi bắt nó vào mê cung để bị lạc trong đó không biết đường ra…
Nhưng hắn ngược lại rất thích cái tính cãi bướng của nó, rất đáng yêu…
-“Cảm ơn em đã cho anh một ngày thật đặc biệt”
-“Đi vào mà cảm ơn ba tôi”
-“Em rốt cuộc muốn như vậy đến bao giờ?”
-“Cách tốt nhất anh biến ngay đi đừng để tôi nổi giận”
-“Anh mặc kệ, trước sau gì thì em cũng là vợ anh, chấp nhận từ lúc này đi cô bé à”
-“Làm vợ anh thì đã sao? Tôi mãi mãi chẳng bao giờ cho anh một cơ hội nào nữa đâu”
-“Bây giờ tâm trạng anh rất vui nên tạm tha cho em” –hắn vòng tay qua siết chặt eo nó, ai đó tức giận trừng mắt nhìn người kia.
-“Những ngày qua anh không làm phiền tôi là vì cái lí do này sao?”
-“Em đúng là rất hiểu anh, chúng ta rất hợp nhau đó” – hắn cười đầy tình ý
-“Xin lỗi, anh hiểu lầm rồi, tôi không có nhiều thời gian để nói chuyện vô bổ với anh”
Nói xong nó gỡ tay hắn ra rồi quay vào trong nhà, ai đó vội bước theo kéo tay cái người bướng bĩnh kia lại…
Ánh mắt lo lắng của nó nhìn hắn như muốn cảnh báo hành động tiếp theo không được thực hiện tại đây…
-“Anh dám làm bậy tôi sẽ giết anh”
-“Giết anh cũng làm”
Hắn lại bắt đầu cưỡng hôn cái người cứng đầu cứng cổ kia, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng mà nóng bỏng trên môi nó…
Chỉ được vài giây, ai đó nhanh chóng thoát khỏi nụ hôn đó rồi ngó ngang ngó dọc…
-“Anh hôn vợ anh, em có gì mà phải lo lắng”
-“Tôi làm gì sai? Sao lại phạt?”
Câu nói của nó làm ai đó phải bật cười…
-“Lúc nào anh cũng phạt em hết, nhớ nhé”
-“Anh…”
-“Hay là em muốn anh phạt nặng hơn”
-“Về đi”
-“Giận anh rồi sao? Anh xin lỗi bà xã đừng giận mà”
-“…”
-“Bà xã, anh về ngày mốt anh xuống rước em”
-“…”
Nó vẫn mặc kệ cho cái người kia đang nheo nhéo bên tai, bỏ mặc hắn một mạch đi vào trong nhà…
Trời! thế trận gì đây? Mọi người nhìn nó thế này là thế nào? Ba … mẹ… hai người chơi ác quá.
Họ nhìn nó, nụ cười nham hiểm đầy chăm chọc
-“Con và cậu ấy nhanh đến thế”
-“Mẹ nói cho con biết, mẹ thề là không có ý nhìn trộm hai đứa đâu là do ba con…”
-“Bà nó cứ vậy, tôi nào có rình chúng nó, tôi vô tình đi ngang thấy tụi nó đang hôn nhau rồi đứng lại nhìn thôi mà”
-“Mẹ cũng vô tình nhìn thấy con à… mẹ không có ý..”
-“…”
-“…”
-“Ba mẹ… hai người thiệt là…”
Nó đỏ mặt, tím tai đi ngay tức khắc chẳng chờ họ kịp nói tiếp…
Ba mẹ nó sao mà tàn nhẫn đến thế, họ cứ trêu nó hết lần này đến lần nọ mặc cho nó mắc cỡ đỏ mặt… Đã vậy còn cho con gái ăn ‘dưa bở’ của hai người, đúng là quá đáng mà.
……………….
Hai ngày sau…
Trời quang mây tạnh nhưng mây đen kéo đến trong chiếc xe hơi sang trọng. Người ngoài nhìn vào thì ngỡ họ đang rất hạnh phúc, cô gái trên xe cứ bị giữ chặt bởi bàn tay to lớn của anh chàng kia.
-“Anh lại muốn đưa tôi đi đâu?”
-“Em ngoan ngoãn ngồi im đó đi, một chút xíu nữa là đến rồi”
-“Cái chút xíu của anh nó to chừng này này” – nó đưa tay ra miêu tả cho câu nói của mình
Hắn cũng phải bật cười nhìn tính khí trẻ con của nó, nếu một ngày nào đó không có nó hắn cũng chẳng biết mình có thể sống được không nữa…
Nó bây giờ là cả bầu trời, là cả đại dương, là tất cả… tất cả tình yêu của hắn.
Em là bầu trời…
Em là đại dương rộng lớn
Anh … chỉ là một hạt cát nhỏ
Nhỏ đến mức em không nhìn thấy
Em là tình yêu…
Em là biển cả
Anh … chỉ là một thằng ngốc
Một thằng ngốc trong mắt em
Nhưng em yêu dấu hỡi
Dù anh có ra sao
Anh vẫn là một thằng ngốc yêu em
Yêu em nhất cuộc đời
Dù anh có ra sao
Anh vẫn có một vòng tay rộng lớn
Đủ để bảo vệ em
Em yêu dấu ơi
Em yêu dấu hỡi
Em là tất cả, tất cả cuộc đời anh
Bản nhạc du dương làm khóe mắt nó cay cay, chỉ là một bài hát không tên thôi mà… sao làm nó chạnh lòng đến như vậy? Phải chăng…?
Kitsssssss…
Tiếng phanh xe dừng trước một ngôi nhà cổ kính. Không … một căn biệt thự, mà cũng không đúng… là một lâu đài.
Hắn dắt tay nó vào bên trong, có rất nhiều người hầu à… họ đứng xếp hàng hai bên, lễ phép cuối đầu chào…
-“Chào cậu chủ”
-“Tôi giới thiệu với mọi người đây là vợ tôi sau này cô ấy sẽ là bà chủ ở ngôi nhà này”
Cái gì? Anh ta đang làm cái trò gì thế? Bà chủ sao?…
-“Thưa cô chủ”
-“Chào… mọi người, cứ gọi em là Chi Lan”
-“Vâng, cô chủ”
-“Đừng gọi em là cô chủ nghe già lắm ạ”
-“Dạ, cô chủ”
-“Đã bảo đừng kêu em là cô chủ mà”
-“Vâng, cô chủ”
Họ đúng là chậm tiêu mà, đã bảo là gọi tên mà cứ nheo nhéo ‘cô chủ’ này ‘cô chủ’ nọ…
Ngôi nhà lót toàn bằng gỗ quý, tường treo những đệm đá kim cương sang trọng đến thế là cùng, mỗi phòng có một kiểu cách riêng, còn cách trang trí trong phòng rất cổ kính tôn lên vẻ sang trọng của ngôi nhà…
Phòng ngủ của họ rộng gần một nửa ngôi nhà, còn có cả vườn hoa di động luôn à, ngay cửa sổ nhìn ra có thể ngắm cả vùng núi rừng nơi đây, trong phòng cái gì cũng đặc biệt nhưng chỉ riêng cái giường là tỉ lệ nghịch với độ rộng của căn phòng…
-“Em có thích không?”
-“Tôi chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra?”
Hắn vòng tay từ phía sau ôm lấy eo nó, thì thầm vào tai…
-“Từ nay nó sẽ là thiên đường của chúng ta”
-“…”
Nó ngẩn người đứng nhìn ra cửa sổ, khung cảnh cứ như mơ… giữa núi rừng này chỉ duy nhất một lâu đài sừng sững, trong lâu đài ấy có cả hoàng tử, công chúa và những người hầu…
Một giấc mơ trong chuyện cổ tích đời thường…
Tối đó có người lại giở trò, ai đó chia ranh giới, cả con gấu to đùng được nằm giữa.
“Cạch”
Cánh cửa nhà tắm mở ra, hắn vừa tắm xong trên người vẫn còn hơi nước lạnh lẽo…
Ai đó ngạc nhiên nhìn về hướng con gấu to tướng đang chắn giữa cái giường nhỏ nhắn của mình…
-“Cái gì đây?”
-“…”
-“Anh hỏi em cái gì đây?”
-“Không thấy ha mà còn hỏi”
-“Em định cho nó ngủ chung à?”
-“Đúng đó”
-“Vậy còn anh?”
-“Bên cạnh con gấu”
-“Được anh sẽ xuống đất ngủ luôn”
-“Thiệt hả? Mừng quá à….”
-“Em…”
Ai đó bực rồi giận, bỏ mặt nó xuống sàn ngủ… để cho một đứa ngốc nằm trên giường mà sung sướng cười ha hả…
-“Có …im …ngay …không …thì …bảo” – ai đó tức điên, nhấn mạnh từng chữ
-“Điên hả, làm người ta giật mình à”
-“Tôi điên lên là em ૮ɦếƭ đó”
-“Vâng…” –nó nghe câu đấy như hiểu được những gì hắn nói liền ngoan ngoãn nằm im căm miệng lại, kẻo ૮ɦếƭ uổng …
Nhưng lạ thay sáng hôm sau mọi chuyện lại khác à…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay