Bà Xã Ô Sin - Chương 19

Tác giả: thuytrang1805

Tố Liên vùng vẫy để thoát ra, nhưng dây thừng chắc quá, cứa chảy cả máu mà vẫn không thoát ra được…
Trên tay bà ấy đang cầm một cái quẹt diêm, Tố Liên bắt đầu run sợ… chỉ còn biết cầu nguyện ngay lúc này thôi… chắc là không ai đến cứu cô kịp nữa rồi, chỉ cần một ngọn lửa nhỏ đó thôi ngôi nhà này sẽ bốc cháy…
Giọng nói làm cô lạnh toát cả người vang lên…
-“Chuẩn bị ૮ɦếƭ đi con hồ ly tinh kia”
-“KHÔNG… CÓ AI KHÔNG CỨU TÔI VỚI”
Bà ta quẹt lửa và quăng ngay vào thùng xăng còn dở lúc nãy rồi nhanh chóng phi nhanh ra bên ngoài…
Ngọn lửa bắt đầu bùng cháy dữ dội, lan nhanh khắp ngôi nhà, Tố Liên vẫn vùng vẫy trước sức nóng của lửa đang lan tỏa khắp nơi, xung quanh chỉ toàn lửa với lửa… chỉ còn cánh cửa trước mặt là lối thoát cuối cùng, cô nhanh chóng cựa quậy để thoát ra nhưng toàn thân đều bị vướn lại do dây trói quá chặt…
Bỗng ngay lúc đó một cái cây trên trần rơi trúng vào chân cô, cứ như ông trời đang đổ thêm xăng vào lửa ấy… đây phải chăng là quả báo như người ta thường nói…
-“ÁAAAAAAAAA” – chân Tố Liên bị phỏng nặng, lửa nóng …rất nóng đang dần thêu ૮ɦếƭ cô…
Không còn hi vọng nào hết, Tố Liên gục mình xuống nhắm mắt buông xuôi…
Chốc lát có một giọng nói ai đó vang lên…
-“Tỉnh lại đi Lâm Tố Liên” – nó nhanh chóng cắt dây cởi trói cho cô ta
-“Chi… Lan”
-“Nhanh ra khỏi đây, lửa sắp cháy rụi nơi này rồi”
-“Sao chị… chị lại ở đây”
-“Bây giờ không phải là lúc giải thích đâu” – nó cố cắt dây nhưng thật sự rất khó khăn với sợi dây thừng đáng ૮ɦếƭ đó…
Sau một lúc loay hoay cuối cùng nó cũng cắt đứt sợi dây ấy…
Nó nhanh chóng đỡ Tố Liên đứng dậy nhưng do vết thương lúc nãy khá nặng… Cô ta vừa đứng dậy lại ngã uỵch xuống ngay, đau đớn cô nhăn mặt..
-“Chị chạy ra mau đi mặc kệ em, đây là quả báo của em thôi”
-“Tôi mặc kệ bây giờ không phải là lúc nói những chuyện đó, cố đứng dậy nào, lửa sắp thêu ૮ɦếƭ chúng ta đây này”
-“Chị chạy nhanh đi, em không đi được nữa đâu, chạy nhanh lên”
-“Không, đứng dậy mau”
Nó cố đỡ cô ta đứng dậy, nhưng Tố Liên đau đến nỗi không trụ nổi nữa… cả hai cuống cả lên thì bóng dáng ai đó lao nhanh vào ngay chỗ họ..
-“Chi Lan … em… em cũng ở đây sao”- hắn hết sức ngạc nhiên khi thấy nhân vật mình đang cần tìm cũng ở đây liền ôm chầm lấy người trước mặt
-“Điên à, giờ này mà anh còn hành động gì thế hả” – nó cố đẩy hắn ra, nhìn con người đang ôm lấy mình giận dữ…
-“Sao em…”
-“Anh đừng hỏi gì cả, mau đưa Tố Liên ra đây nhanh lửa đang nóng lắm rồi này”
-“Anh…”
-“NHANH ĐI”
-“Được … được… Tố Liên em cố leo lên lưng anh này”
Tố Liên đã yên vị trên lưng hắn, họ nhanh chóng chạy ra ngoài…
Đang lúc định bước vội theo chân họ thì một thanh xà ngang rơi xuống trước mặt nó, cánh cửa trước mặt cũng cháy nốt… không thể nào thoát ra ngoài bằng lối đó được nữa…
Bên ngoài mọi người đang xôn xao, người người cố gắng tìm mọi cách dập lửa nhưng ngọn lửa ngày càng dữ dội hơn, thật đáng sợ…
Giờ lúc này đây hắn mới phát hiện người con gái kia vẫn còn bên trong, như ૮ɦếƭ ngay tại chỗ…
Hắn lao nhanh vào bên trong để cứu người ấy… nhưng đã bị mọi người giữ lại, hắn vào đó bây giờ có nước thành con chuột quay…
Phút chốc căn nhà nhỏ ấy đã nằm gọn trong ngọn lửa dữ dội đang tướt lấy tất cả sự sống bên trong…
Lửa ngày càng lan nhanh hơn, nóng hực cả một vùng trời… tất cả lụi tàn nhanh chóng, ai nấy đều bàng hoàng đứng nhìn cảnh tượng kinh hoàng này mà chẳng thể làm gì khác..
Giọng nói oai oái làm mọi người không khỏi rùng mình…
-“Tôi phải vào trong đó, cô ấy vẫn còn bên trong tôi phải cứu cô ấy” –hắn cố đẩy mọi người đang giữ chặt lấy mình ra để chạy vào trong đó, nhưng tất cả đều bất lực… họ giữ chặt hắn hơn…
Cảm giác bất lực nhìn người mình yêu đang ở trong biển lửa… hắn thật sự không chịu nỗi…
Một vài giọt nước mắt rơi lả chả trên khuôn mặt xám xịt của ai đó, bất lực mọi hành động của hắn đều dừng hẳn… ngã quỵ xuống đất
Lần đầu tiên cô thấy anh khóc, lần đầu tiên cô thấy anh mình đau đớn như bây giờ… hơn bao giờ hết, cũng là lần đầu tiên cô thấy anh mình yếu đuối như vậy…
-“Hai… em… em xin lỗi…tất cả… tất cả là lỗi do em” – Tố Liên ân hận nắm chặt lấy tay anh mình, nước mắt không ngừng tuông ra…
“Chát”
-“Bây giờ mày xin lỗi tao thì được cái gì, tại sao không ai khác mà phải là Chi Lan của tao, mày nói đi cô ấy đã làm gì mày hả? –hắn tức giận tát mạnh vào mặt Tố Liên, mắt hầm hầm lửa giận…
-“Em…. Sai rồi… hai… hức…hức…hai … đánh… hức…em …đi”
-“Tao không có đứa em gái như mày, mày biến đi đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tao một lần nào nữa tao thấy tao sẽ giết mày ૮ɦếƭ đó, CÚT NGAY ĐI”
Thấy anh mình đang tức giận như ngọn lửa trước mặt phừng phừng, cô sợ… sợ… sợ xanh tái mặt, ánh mắt căm hận anh dành cho cô cứ như muốn ăn tươi nuốt sống người trước mặt…
Cô sợ lắm nhưng tất cả là do cô, vì ganh ghét cô đã hại ૮ɦếƭ một mạng người, hại người anh mà cô yêu thương nhất phải ray rức và đau khổ như bây giờ….
*******************************************************
-“Hai em muốn ăn kẹo hồ lô”
-“Đợi chút hai đi mua cho Ly Ly ăn nha”
-“Nhanh nha hai”
……………
-“Hai ơi, em mệt lắm rồi không đi nỗi nữa đâu”
-“Đây… em leo lên lưng hai cõng cho”
-“Nhưng mà… em nặng lắm… hai gãy lưng thì làm sao”
-“Ngốc quá, làm sao mà gãy lưng được Ly nhẹ ìu hà”
…………..
-“Ly không uống thuốc đâu đắng lắm cơ”
-“Ly không uống thuốc thì làm sao mà hết bệnh được chứ, uống xong hai dẫn Ly đi ăn kem”
-“Không”
-“Được rồi mặc kệ Ly”
-“Haiiiiiiiiiiiiiiiiii”
-“Bây giờ có uống không”
-“Dạ”
………………
-“Hai ơi tủ Pu'p bê của Ly để phòng hai nha”
-“Sao lại để phòng hai”
-“Ly muốn khi nào hai nhìn thấy nó là hai nhớ Ly”
-“Lúc nào hai cũng nhớ tới Ly mà”
-“Nhưng mà em muốn…hức hức”
-“Thôi được rồi nín đi cô em gái nhỏ”
*********************************************************
Những kí ức khi cô lên 6 tuổi cứ hiện về…. Lúc bé anh là người cưng chìu cô nhất không la không mắng như ba mẹ… Anh luôn thể hiện tình thương em gái tuyệt đối vì thế mà khi có anh bảo vệ cô chẳng sợ gì cả…
Cô luôn làm một công chúa nhỏ trong lòng anh mình… rồi khi cô bước sang tuổi 15, anh hai có một mối tình dắt lưng… anh chăm sóc quan tâm rồi anh thương anh yêu cô gái ấy … cũng chẳng có nhiều thời gian dẫn em gái đi chơi, ít quan tâm cô hơn trước… từ lúc đó cô buồn nhiều hơn… dần tạo ra cho mình những thói quen không tốt…
Khi anh bị cô gái đó phản bội, anh đau cô cũng đau, cô thương cho anh mình… Anh thay đổi hẳn ra, anh hay đi nhậu nhẹt la cà ở bar có đêm chẳng chịu về nhà…
Anh hai cô khác xưa nhiều lắm… cô buồn … buồn nhiều hơn từ lúc đó, với một đứa trẻ được cưng được chìu giờ người anh đó không những không quan tâm mà còn hay la rầy … cô sợ…
Cô ghét những người con gái luôn bám lấy anh mình, ghét họ yêu anh vì họ không tốt họ sẽ làm anh đau… cô không thích anh buồn như thế…
Nhưng những gì hôm nay cô làm, cô hiểu không ai khác đã làm anh buồn như vậy … chính là cô là đứa em gái bé bỏng của anh ngày nào…
Không kìm được nước mắt cô gục mặt khóc như mưa…
Căn nhà cũng đã cháy sạch, chỉ còn những mảnh tường còn vướng lại… lửa nhỏ dần… nhỏ dần… mọi người đều buồn nhìn đống hoang tàn trước mặt…
Hắn cứ như một thằng điên la hét kêu tên nó, ai đứng đó cũng xúc động trước cảnh tượng này…
Ngay lúc đó xe cứu thương cũng đến, mọi người nhanh chóng đỡ 2 anh em họ lên xe, Tố Liên mệt quá ngất hẳn đi… hắn cứ như người mất hồn ai dắt đâu thì đi đó chẳng còn biết trời trăng gì cả… ai cũng thương cho họ..
Xe đang chuẩn bị lăn bánh thì giọng nói của một người đàn ông gọi với theo rồi mọi người xung quanh xì xào ầm lên….
-“Còn một cô gái đằng kia mọi người ạ” – người đàn ông đó gọi to…
Hắn nghe được liền tung cửa xe chạy ra ngay…
-“Cô… cô gái đó đâu”
-“Đằng kia…” – ông ta chỉ tay về phía góc cây sau ngôi nhà
Hắn nhanh chóng len nhanh vào đám đông rồi chạy ngay đến chỗ người con gái ấy đang nằm… Sững sờ khi nhìn thấy người đang nằm trước mặt không ai khác là nó… là Chi Lan của hắn… là cô ô sin đáng ghét nhất trên đời… là người mà hắn yêu nhất…
Hắn ôm chầm lấy nó, hôn hít lên má ai đó vui mừng đến nổi nước mắt cứ ứa ra thay vì là nụ cười hạnh phúc…
-“Chi Lan em làm anh sợ lắm biết không hả?”
-“Tại sao lúc nãy không theo anh ra mà ở lì trong đó chứ”
-“Còn nữa…sao em lại nằm ở đây được”
-“Em… em… trả lời anh đi chứ”
Nó vẫn bất động, ai đó tím mặt… mồ hôi ra như tắm…
-“Chi Lannnnnnnnn”
-“Dương Nguyệt Chi Lan cô tỉnh lại cho tôi”
Hắn hét to kêu tên nó, nhưng nó vẫn nằm im …
Ngay lúc đó, một cô y tá chạy đến kiểm tra thì cho hay nhịp thở nó vẫn đều không sao, hắn liền bế ngay nó lên xe…
Tiếng xe cấp cứu vang inh ỏi, nhanh chóng vào ngay bệnh viện…
……………
Phòng cấp cứu vẫn sáng đèn, Tố Liên và Chi Lan đều vào bên trong…
Hắn đứng ngoài dựa vào cửa lo lắng, cứ vài phút lại liếc nhìn vào bên trong…
Nhưng đâu hay bên ngoài phòng chờ không phải chỉ có mình hắn mà vẫn còn sự xuất hiện của một người khác…
Khoảng nửa tiếng sau, đèn tắt bác sĩ cùng cô y tá bước ra..
-“Bác sĩ … bác sĩ sao rồi”
Hắn cùng người thanh niên kia ngay lập tức chạy đến hỏi vị bác sĩ vừa bước ra..
Ông điềm nhiên trả lời..
-“Họ không sao đâu, chỉ có cô gái đang có thai là nguy hiểm nhưng bây giờ thì ổn cả mẹ lẫn con rồi, mọi người có thể yên tâm”
Nói xong ông bác sĩ đi nhanh ra khỏi đó… để lại cho 2 anh trai hết ngạc nhiên lại ngạc nhiên..
-“Có thai sao… chẳng phải là” – hắn đờ người ra, miệng lảm nhảm rồi nhanh chóng vào bên trong…
Bên trong là hai cái giường bệnh, bên phải là cô em gái hắn hận đang nằm, bên trái là người hắn yêu. Cả 2 đều đang bất tỉnh nằm đó, tay vẫn truyền dịch…
Có chút xót, chút nhói cho cả 2…
1 bên là người em gái hắn từng thương yêu bây giờ lại làm hắn ghét đến như vậy…
1 bên là người hắn yêu và bây giờ là người hắn có lỗi nhất…
Phải làm sao đây? Khó xử quá à?
Lặng đứng nhìn họ một lúc lâu…
Cánh cửa phía sau lưng hắn bị một ai đó đẩy vào tạo ra một tiếng “cạch” bây giờ trong đầu hắn mới nhớ ra sự xuất hiện của con người kia…
-“Tôi nhớ không lầm anh là Lưu Thiên Vũ”
-“Đúng là tôi cậu cũng nhớ dai thật đấy”
-“Không phải tôi nhớ dai chẳng qua anh từng là tình địch của tôi nên tôi có chút ấn tượng. Anh làm gì ở đây?”
-“Chuyện của tôi chẳng liên quan gì cậu”
-“Nói thế mà nghe được à”
Hắn túm lấy cổ áo của Lưu Thiên Vũ, hằn mắt nhìn anh ta như muốn ra lệnh ‘có nói ra không thì bảo’
Anh ta chỉ mỉm cười rồi gỡ tay hắn ra sửa nhẹ lại cổ áo đã bị nhăn…
-“Đúng là trẻ con, chẳng có chuyện gì mà tôi phải báo cáo với cậu” – nói xong Lưu Thiên Vũ đi ngay đến giường bệnh của nó
Anh ta vuốt nhẹ lên 2 gò má đang xanh xao như trái bí đao của nó, ánh mắt u buồn nhìn …
Những hành động đó lại một lần nữa làm cho ai đó tức điên, lại bốc khối nữa rồi…
Người kia nấm chặt tay thành nắm đấm muốn cho cái tên đáng ૮ɦếƭ kia vài phát cho biết mùi, hắn ghét con người đó quan tâm nó như vậy, hắn ghét người khác ***ng vào nó…
Nhưng tại sao lại không mở miệng ra ngăn lại được chứ…
Hắn lấy cái tư cách gì để làm điều đó? Người yêu ư?
Hắn tự trách mình tại sao lại có thể vô dụng đến như vậy…
-“Hai..” –giọng nói yếu ớt của đứa em gái đang gọi cắt ngang những gì đang suy nghĩ trong đầu
-“Mày tỉnh rồi à, thấy trong người sao?”
-“Em không sao, hai đừng lo cho em”
-“Mày nghĩ tao đang lo sao”
-“…”
Chỉ một câu thôi… 1 câu đủ để cô hiểu anh mình muốn nói gì
Anh không còn lo cho cô, thậm chí bây giờ cô như cái gai trong mắt… Tố Liên nghiêng người quay lưng đối diện với anh, cô khóc đó… cô đau đó…
Cô buồn nhiều lắm… cố nén nỗi đau vào tim, cô khóc…khóc thật nhiều nhưng lại kéo cái chăn ngang miệng nhắm nghiền mắt, cô sợ tiếng nấc của mình làm anh nghe thấy…
Cô biết bây giờ cô có khóc nhiều như thế nào anh cũng chẳng màn tới còn nghĩ đó là nước mắt cá sấu cũng không chừng…
Hắn lặng người nhìn đứa em gái mình, nhìn bờ vai run run… hắn biết Tố Liên đang khóc, nhưng nhiêu đó làm sao có thể bù đắp lại tất cả những nỗi đau mà Chi Lan phải chịu đựng trong mấy năm qua…
Quay sang nhìn nó, nó vẫn nằm đó vẫn xanh xao, trên tay và chân còn vài vết bỏng để lại, hắn xót, ở chỗ đó hắn đau… rất đau.
Nhưng vẫn đau hơn là nhìn người con trai kia đang nắm chặt lấy tay người hắn yêu…
Đoạn 1 lúc sau hắn đi xuống canteen bệnh viện mua chút súp cho Tố Liên và lấy 1 ít nước nóng…
“Cạch”
Đẩy cửa đi vào, thật ngạc nhiên à, trong lúc hắn đi nó đã tỉnh dậy từ lúc nào. Nó tươi hẳn ra, 2 má ửng hồng đầy sức sống so với lúc nãy. Hắn vui lắm khi nhìn người con gái kia tươi tỉnh trở lại.
Nhưng phút chốc hắn không còn thấy vui nữa mà thay vào đó là khó chịu khi thấy họ đang nói chuyện rất vui vẻ, mới tỉnh dậy thôi mà nói chuyện như con chim hot ấy à, mặt hắn càng cau có hơn…
-“Cảm ơn anh rất nhiều Thiên Vũ”
-“Ồ, không có gì đâu em, cái gì anh biết thì anh giúp thôi dù sao anh cũng đã trãi qua rồi”
-“Không có anh giúp em chẳng biết sửa cái lỗi đó như thế nào nữa, thật sự rất là biết ơn anh”
-“Em chỉ cần giúp anh việc kia là được rồi” –anh nháy mắt với nó
-“Okie con tê tê em hứa”
-“Nhớ đó nhe chưa, vậy là em sắp thực hiện được ước mơ rồi hê”
-“Vâng, ngày mốt là lên đường bảo vệ bài báo cáo tốt nghiệp”
-“Chúc em may mắn, anh tin em làm được mà, cơ bản mọi thứ em đã chuẩn bị sẵn sàng rồi chỉ còn chờ vào sự tự tin của em nữa thôi”
-“Tự tin… tự tin mà run quá à” – nó mếu mếu cái mặt trông thật sự là rất đáng yêu
-“Hê hê”
-“…”
-“Hai người nói chuyện đủ chưa?” – hắn bước tới cái bàn nhỏ ở giữa phòng đặt nước nóng và súp lên đó, lạnh lùng phán cho họ 1 câu…Nếu không có tên kì đà kia chắc là hắn đã lao tới ôm chặt lấy nó cắn cho một phát, nhìn thấy mà ghét à…
Họ chào tạm biệt nhau rồi Lưu Thiên Vũ đi ra khỏi đó, trong phòng bây giờ chỉ còn 3 người, Tố Liên đã ngủ từ lúc nào, không gian bây giờ chỉ còn nó và hắn…
Khi Lưu Thiên Vũ đi ra khỏi phòng cũng là lúc nó chuyển biến sắc mặt, từ hồng hào trở thành tím ngắt, từ vui vẻ trở thành lạnh lùng…
Tên ngốc kia tiến tới gần nó, ngồi cạnh bên giường nắm chặt tay ai đó, ánh mắt lo lắng, giọng bực bội..
-“Em đi đâu mấy tuần nay thế hả? Có biết anh đi tìm em suốt không? Lại còn cắt đứt liên lạc với anh, em biết em tội nặng lắm không hả?”
Nó chẳng quan tâm đến những gì hắn nói ra cũng chẳng thèm nhìn hắn lấy một cái, liếc sang giường bên cạnh quan sát người nằm đó…
-“Quay sang nhìn anh”
-“…”
-“Anh nói có nghe không hả?”
-“…”
-“QUAY SANG NHÌN ANH”
Hắn tức giận nắm chặt tay nó như muốn nghiến nát nó ra, to tiếng… làm ai đó giật mình quay mặt lại..
Nó nhìn hắn ánh mắt vừa giận… vừa tức… vừa hận… Là ai làm nó như ngày hôm nay? Là ai làm nó đau?
Hắn nhìn nó ánh mắt thâm trầm như muốn cầu xin được tha thứ..
Họ nhìn nhau bao cảm xúc…
Hắn ghé qua má nó để lại một cái hôn thật nhẹ, khẽ *** vành tai nó, phả một
hơi thở nhè nhẹ rồi cắn thật mạnh… thật đau. Ai đó giật nảy mình chưa kịp phản ứng làm sao thì đã bị người ấy ôm thật chặt. Một nụ hôn thật sâu, thật mãnh liệt, khát khao sau bao ngày chơi trò “trốn tìm” mệt mỏi. Môi ai đó cứ thế bị xâm chiếm mạnh mẽ, cả người nó mềm nhũn, bị hắn làm cho đến mơ màng, đầu óc trống rỗng.
Nó bị hắn tấn công đến nỗi hô hấp cũng khó khăn, cứ như sắp bị hắn P0'p ૮ɦếƭ…
Người trước mặt đang muốn lấy hết hơi thở của nó thì phải…
Dù có thế cũng chẳng thể làm hắn vơi đi những gì sau bao nỗi nhớ, buồn bã và hối hận…
Ngay lúc này, tim nó tưởng chừng như ngừng đập, sao lại thế này rõ ràng nó đã hận hắn như thế nào mà… hắn lấy đi đời con gái nó, nó ghét hắn… rất ghét
Lúc này đây, mới nhận ra rằng dù có hận hắn tới mức nào, tình cảm ấy, tình yêu đó vẫn không cưỡng lại được…
Nó ghét chính mình quá đi à… Tự hứa phải trả thù dù có thế nào cơ mà…
Ai đó bực, cắn mạnh vào đôi môi đang đùa giỡn kia, ai đó ngậm ngùi nhăn mặt trợn tròn mắt nhìn nó..
-“Buông ra đi, mệt ૮ɦếƭ đi được”
-“Ai đời hôn người yêu mà mệt à”
-“Tôi và anh chẳng có quan hệ gì hết nhá, tôi không quen biết anh”
-“Vậy còn đứa con trong bụng”
-“CÁI GÌ”
-“Em chưa biết gì sao?”
-“HẢ”
-“Em là đang có thai với anh đó”
-“Có thai sao? Anh điên à”
-“Anh biết là anh sai, anh ngu, anh thật ngu, thật đáng ghét, thật đáng ૮ɦếƭ, vì anh mà … em khổ, hãy tha thứ cho anh”
-“I don’t care”
-“…”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc