Bà Xã Ô Sin - Chương 18

Tác giả: thuytrang1805

Một buổi chiều nắng nhẹ trên đất Hà Thành, người người tấp nập nhưng lòng người đầy ập những nỗi lòng…
Nhìn xa xa là cây, là xe, là người … nhưng trong số đó không có người hắn cần tìm… ray rức, ray rức… tất cả không thể trách ai khác được là do ai?…
Nhớ da diết…
Nắng chiều dần tắt đi, hoàng hôn cũng buông xuống, màn đêm buốt giá trôi qua, những ngày dài dần khép lại… thời gian chậm đến từng tích tắc.
Hắn vẫn ngồi đó, đợi nó!
Cảm giác xa cách, ngột ngạt, đau đớn, nhức nhối, trống rỗng…
Không có nó thời gian như đang đùa giỡn với người chờ đợi… Hắn đau khổ hơn bao giờ hết, thà bây giờ ở bên cạnh nó bị nó mắng, nó chưởi, nó câm ghét, nó hận, nó ***… hắn vẫn cảm thấy hạnh phúc hơn là như thế này…
Đợi chờ thật sự rất mệt mỏi, nhưng chưa bao giờ khủng khiếp đến như vậy…
Đợi chờ chưa bao giờ là hạnh phúc… nhất là… chờ người mình yêu tha thứ…
……………………………………………………………………………………………………………………………….
Một ngày nắng ấm nhưng chưa bao giờ làm tan đi sức lạnh trong lòng ai đó…
Dù nắng có đẹp đến đâu nhưng vẫn không làm con người vui hơn khi mang trong mình đầy tâm sự…
Cafe Summit Lounge…
-“Hạ, Duyên 2 bạn ngồi xuống đi” – hắn mời họ ngồi xuống đối diện mình
-“Nay rồng đến tìm tép hiếm thấy dữ hen Hạ” – Từ Duyên giọng chua chát
-“Ừ chẳng biết điềm lành hay gở nữa đây” – Nhật Hạ liếc hắn một phát thật bén
-“Mình muốn hỏi chuyện của Chi Lan, 2 bạn nói cho mình biết được không ”
-“Chẳng có gì để nói”- Nhật Hạ lạnh lùng
-“Làm ơn đi một chút thôi”
Nhìn thái độ của hắn thật đáng thương, nhưng chỉ cần biết hắn đã làm tổn thương cô bạn đáng yêu của họ là họ ghét cay ghét đáng
-“Không rảnh mình đi thôi Hạ”- Từ Duyên kéo tay Nhật Hạ định bỏ đi ra khỏi quán café đó thì hắn giọng mỉa mai
-“Chắc cô ấy cũng không có gì tốt đẹp cho nên 2 người mới không dám nói”
Chỉ còn cách đánh đòn tâm lí này thôi, quả thực rất có hiệu quả…
-“Ông biết cái gì mà nói, ông có biết Chi Lan vì ông mà đau khổ như thế nào không hả?”
-“Nó bị gia đình ông bêu xấu là người ăn cắp, nó nhẫn nhịn chịu đựng từng lời của mọi người trong nhà ông, lúc đó sao ông không ra mặt bảo vệ nó..”
-“Tức nhất là nó bị cô người yêu của ông đổ oan, lúc đó nó phải đi kiếm tiền trong một tuần để trả 20 triệu…”
-“Một tuần đó nó như ૮ɦếƭ đi sống lại, ông có biết một ngày nó làm 3 công việc, sáng sớm đi giao báo, rồi đi làm phục vụ nhà hàng, trưa tranh thủ giờ nghỉ trưa mà chạy đi bán hoa…”
-“Sức người mà, ông làm được như nó không”
-“Ông biết nó đã mấy lần xỉu tại chỗ làm chưa, lúc đó ông đâu, ông chỉ biết lo yêu đương người con gái khác…”
-“Còn nữa nha, cái đêm nó từ nhà ông bỏ đi nhém ૮ɦếƭ rồi đó sao ông không quan tâm nó lấy một lời, đi Mỹ cũng chẳng tạm biệt nó, thời gian đó nó tuyệt vọng biết chừng nào, bởi vậy mà nó phải vào tận trong Nam để cố quên ông”
-“Ông biết mình hèn đến thế nào không hả, ông không đáng…”
-“NHẬT HẠ SAO BÀ KHAI RA HẾT RỒI”- Từ Duyên giận dữ quay sang Nhật Hạ
-“Bà cũng khai ra hết mà… tui với bà bị dụ rồi”
-“Cảm ơn những lời nói hôm nay của 2 bạn”
Sau lời nói đó hắn như rơi từ độ cao cao nhất, mặt tái méc, mồ hôi lả chả, tim đau nhói… Hiểu được tất cả vấn đề hắn biết mình đáng bị trừng trị như thế nào mà…
Tại sao hắn có thể ngu ngốc đến nỗi tin người khác mà chưa hề suy nghĩ đến cảm nhận của nó… cũng chưa từng tin nó lấy một lần? Tại sao? Chính hắn mới là kẻ không đáng được nó tha thứ… Chưa từng bảo vệ người mình yêu như vậy có đáng để người con gái ấy chấp nhận thêm một lần nào nữa không?…
Dù có thế nào… nó có chấp nhận hắn hay không nhưng nhất định hắn vẫn phải tìm ra nó…
Gần ba tuần đi qua, nó và hắn vẫn chơi trò trốn tìm… hắn tìm, nó trốn… chẳng biết cuộc chơi này bao giờ mới kết thúc…
Ngày nhớ anh…
“Nhiều khi trong cuộc sống…
Rất buồn vẫn cố cười…rồi cô đơn cũng cố cười
Mệt mỏi…cũng phải cười
Đôi lúc muốn khóc
Nhưng…
Mãi chẳng thấy nước mắt trào ra, để rồi bất giác miệng nở một nụ cười.
Cuộc sống nhiều lúc cần phải như vậy.
Càng buồn…Lại…Càng nên cười
Vì sao?
Vì cười…để tạo cho mìh một thứ gọi là niềm tin …dù nó có giả tạo nhưng cứ thế để mà tiếp tục “tồn tại”
Vì em muốn chờ đợi anh, em không bỏ cuộc em sẽ chờ ngày anh về – Bảo Khánh”
……………………
Một ngày không nắng, em nhớ…
“Hôm nay một ngày man mác dễ chịu lắm anh à, nhưng sao lòng em nó trống trãi lắm… đã 192 ngày xa nhau rồi phải không anh, sao mà dài đến thế…
Anh không nhớ cô ô sin của anh sao? Nhưng em thì nhớ anh nhiều lắm”
……………………….
Mùa đông lại sắp qua rồi anh à…
“Mùa đông này không lạnh lắm, nhưng trái tim em sao lạnh đến thế…
Em rất nhớ anh
Em cần anh
Yêu anh
Tất cả những thứ đó có nói ra thì anh cũng chẳng quan tâm đâu”
………………..
Ngày nhớ… tháng nhớ… và năm cũng rất nhớ
“Cố quên nhưng sao vẫn cứ yêu
Phải chăng em đã yêu anh nhiều như thế nào?
Em cũng không biết…
Em sợ lắm cái cảm giác tưởng chừng như ôm trọn yêu thương… Nhưng rồi biến mất như chưa từng tồn tại…
Em mệt lắm Bảo Khánh”
………………
“Hôm nay là ngày thật buồn anh à… anh nhớ hôm nay là ngày gì không hả?
Sinh nhật em đó anh… cái Hạ với cái Duyên nó cố làm cho em vui nhưng không hiểu sao em vẫn thấy thiếu cái gì đó … đến bao giờ em mới ổn đây anh, nhưng em biết không có anh em chưa từng ổn một lúc nào hết
Em thật sự không chịu nổi nữa rồi”
………………
“Cuối cùng thì 2 năm rồi anh nhỉ, giờ em chuẩn bị đi thực tập… thời gian nhanh thật… mình bao lâu rồi chưa gặp… bao lâu rồi chưa từng quan tâm nhau…
Chắc gì anh nhớ đến em, phải chăng giờ đây anh đã yêu một ai đó cũng nên..
Em thua rồi… em bỏ cuộc, nhưng vẫn mỉm cười chúc anh hạnh phúc mà… người thương em xin lỗi”
………………
Từng trang nhật kí được lật nhè nhẹ như nâng niu trên tay ai đó, hắn hiểu sự thờ ơ của mình trong thời gian qua … là hắn … hắn sai rồi…
Những giọt lệ cứ thế mà tuôn ra… hắn khóc đấy… người con trai ấy đã khóc … khóc bằng tình cảm thật sự… chứ không phải giả tạo…
Hắn đã hiểu được cảm giác đau đớn của nó khi bị chính người yêu mình dày vò… lòng tin ư? Tại sao chưa từng đặt lòng tin vào người mình yêu…
Hắn đúng là đại ngốc mà… ngốc lắm…
Thời gian ở Mỹ hắn cũng chưa bao giờ dám liên lạc hỏi thăm ai đó, vì sao chứ?
Sao lúc đó lại có thể để ai đó ra đi khỏi trái tim mình một cách hững hờ như thế được chứ?
Trong lúc ai đó bị nghi oan sao chưa một lần đứng ra bảo vệ?
Rõ ràng niềm tin đó là gì đây hở?
Vậy mà…
Đến hôm nay cõi lòng hắn như tan nát… chỉ một từ thôi “Đau” …
Đau vì thương nó, đau vì yêu nó, đau vì… có lỗi với ai đó
Tất cả mọi thứ nhanh chóng tan vỡ như những mảnh thủy tinh mong manh…
Trái tim ai đó cũng tan vỡ… thất vọng cho chính mình, vốn tưởng hạnh phúc đã cận kề bên tầm tay vậy mà giờ đây nó vụt xa mất rồi liệu ai đó có hàn gắn những mảnh vở yêu thương kia lại được nữa hay không?
“Anh sai rồi Chi Lan… ”
Biệt thự Lâm gia…
-“Tụi bây đang ở đâu? Tao đang chán đây?”-Giọng yểu điệu của Lâm Tố Liên
-Bar Divil đi mày, đang vui – đầu giây bên kia đáp lại
-“Okie”
Cô ta nhanh chóng thay cho mình một bộ quần bó sát ௱ôЛƓ, áo lửng ngang eo đi ra khỏi nhà… đứng trên vỉa hè đón taxi nhưng mà hình như hôm nay có gì đó khác mọi ngày, đoạn đường trước nhà cô vắng một cách lạ lùng…
Không hiểu sao hồi nãy đến giờ cô ta luôn có cảm giác như là ai đó đang nhìn về hướng mình, nhưng khi quay đầu lại nhìn thì chỉ thấy đoạn đường vắng tanh không một bóng người, dường như chỉ có bóng của cô đổ dài trên nền đường nhựa. Tuy có hơi bất an nhưng Tố Liên vẫn tặc lưỡi cho qua, chắc chỉ là do cô ảo giác mà thôi.
Đang định giơ tay ra vẫy bắt taxi thì bỗng có ai đó từ phía sau bịt kín miệng cô bằng một chiếc khăn tay. Tố Liên giãy giụa chống đối cật lực, dùng hết sức có thể để vùng chạy ra khỏi tay người đó…
Nhưng … không, cảm giác gì đây?
Cô bắt đầu cảm thấy hơi chóng mặt hoa mắt không nhìn rõ mọi thứ nữa rồi, hình như trong chiếc khăn tay kia có thuốc mê thì phải. Sự chống đối, vùng vẫy của cô cũng trở nên chậm lại… chậm lại cho đến lúc không còn trụ nổi nữa, đôi mắt cô nhắm dần, rồi cả người theo đà bất lực ngã xuống…
……………………..
Lúc dần dần mở mắt ra cô thấy mình bị chói chặt tay chân vào cây cột giữa nhà… mà không hẳn là nhà… đây giống một ổ chuột hơn, nhìn xung quanh căn phòng thật đáng sợ, toàn những thứ dơ bẩn, bụi bặm đeo bám …
Định bụng hét lên kêu cứu nhưng miệng bị miếng băng keo đáng ghét quấn lấy…Biết chắc không thể nhờ người khác cứu giúp được, Tố Liên tự tìm lối thoát cho mình cái đã. Cô quay ngang quay ngửa tìm vật gì đó có thể cứa đứt dây, nhưng hoàn toàn không có khi quanh chỗ cô ngồi không hề có thứ gì giống như vậy cả, nếu có cũng chẳng thể nào nhúc nhích ra được khi đang bị trói như vậy… thật khó quá mà.
Tiếng cửa mở ra “Cạch” một người phụ nữ đi vào, thấy có người đang đến… Cô bắt đầu lo sợ. Người đã bắt cóc cô, là ai?
Giọng nói đáng sợ đó vang lên –”Lâm Tố Liên tôi nghe danh cô từ lâu mà nay mới có dịp gặp nhau, không ngờ chúng ta lại gặp nhau trong hoàn cảnh này… hahah”
-“Ưm… Ưm…” – Cô ta rất muốn hỏi bà ấy là ai, sao lại bắt cóc cô nhưng vô hiệu vì miệng đã bị bịt kín, vẫy vẫy hai tay hai chân thật là khó chịu…
Bà ta đi đến chỗ Tố Liên xé toạt cái miếng băng dán miệng…
-“Bà… Bà… là ..” – giọng Tố Liên bắt đầu run run
-“Là vợ ông Trần Đức, ngạc nhiên chưa cô em”
-“Tại… sao … bắt tôi”
-“Còn dám hỏi ư”
“Bốp”
Theo sau câu nói đó là một cái tát từ mặt Tố Liên nghe nhói cả tim, mắt cô rươm rướm…
-“Bà….”
-“Vì cô em đang phá nát gia đình tôi” – nói xong bà ta tán cái “bốp” tiếp theo vào mặt cô ta
-“Tôi không… làm gì cả”
-“Dụ dỗ chồng bà mà không làm gì à, tôi còn nghe nói cô đã dụ rất nhiều đàn ông, phá nát biết bao nhiêu gia đình đang hạnh phúc”
-“Tôi không … có”
Thêm một cái tán trời gián vào mặt Tố Liên…
-“Còn dám lên tiếng, hôm nay bà sẽ thay những người kia cho cô một bài học”
Người phụ nữ đáng sợ nhất chính là người phụ nữ đang ghen, bà ta nhìn nó bằng con mắt đổ lửa, thật đáng sợ…
-“Bà … định làm.. gì tôi, tha cho tôi đi … tôi … tôi hứa không can thiệp vào gia đình nhà bà nữa” – cô ta van xin người đàn bà đang giận dữ như con hổ đó
-“Tao sẽ chôn sống mày con ranh à, hahahah”
Nói xong bà ta đi ra ngoài làm cái gì đó, nó cố gắng lấy cái điện thoại trong túi quần ra, do tay bị trói cho nên nó cuốn cả lên, may quá cái điện thoại đã yên vị trên tay nó…bấm nút gọi cho ai đó… bật loa ngoài, chỉ còn cách này thôi… Giọng nói bên trong bắt đầu vang lên
-“Hai… Hai … tới … cứu… cứu em … nhanh em … em sắp ૮ɦếƭ… rồi …” – giọng cô ta run run nói không suông một câu
-“Em… em … không biết…áaaaaaaaaaaaa
Cái điện thoại trên tay nó văng qua một bên tan nát, tiếp đến là bà ta cho nó ăn vài cây roi vào mặt, khuôn mặt đẹp đẽ bây giờ đã đượm máu…
-“Mày định nhờ người cứu à, họ không tới kịp đâu con à”
-“Tôi xin …bà tha cho tôi lần… này đi… tôi lạy bà”
-“Mày nghe đây, tha cho mày mày có làm gia đình tao hạnh phúc như lúc trước không hả con kia… không bao giờ tao tha cho mày đâu”
Nói xong bà ta đi ra ngoài lấy vài thùng gì đó đem vào đổ xung quanh căn nhà… một mùi hăng hắt khó chịu bóc lên… xăng… đó là xăng
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc