Bà Xã Ô Sin - Chương 14

Tác giả: thuytrang1805

Nó tức đến đỏ mặt tím tai, nhất định nó không để hắn điều chỉnh mình … nhưng
chuyện đời có ai ngờ được…
…………….
-“Chi Lan tổng giám đốc Jame kêu em lên gặp anh ta gấp” – chị Hương từ cửa bước vào nói với nó
-“Dạ, em biết rồi” – mặt phụng phịu đi đến gặp hắn
Đẩy cửa bước vào lại thấy cảnh tượng Janne đang hôn Jame, nó chỉ càng ghét anh ta thêm…
-“Janne đi trước đây, hẹn Jame tối nay” – cô ta vẫy vẫy tay rồi đi ra ngoài
-“Anh gọi tôi” – nó lườm mắt nhìn hắn
-“Lấy tôi tách café không đường không đắng” – hắn nhếch môi, theo từ điển thì hắn quả thật rất đẹp trai nhưng với nó bây giờ không thể nào nhét chữ “đẹp” đó vào từ điển của mình
-“Vâng” – nó định đi ra ngoài lấy café theo yêu cầu thì giọng nói đó với theo
-“Và… không mặn nữa”
-“Vâng”
Lát sau nó đem vào cho hắn một tách café theo yêu cầu
-“Cái gì đây” –nhìn vào ly café chưa pha, hắn ngạc nhiên
-“Café không đường không đắng không mặn”
-“Giỏi… em khá hơn rồi đó… sau bao năm không gặp giờ em lợi hại hơn xưa nhiều”
-“Cảm ơn nhờ cuộc sống này dạy tôi cách biết đối xử với người như thế nào, với xúc vật như thế nào thôi”
-“Cuộc sống dạy hay những thằng đàn ông bên cô dạy hả” – hắn tức giận quăng luôn cuốn sổ trên bàn vào mặt nó
-“Đàn ông cũng được, dù sao họ cũng nuôi được tôi, chưa bao giờ họ làm tôi tổn thương, còn anh … anh xem lại mình đi, anh được cái tích sự gì, bỏ đi không nói lấy một câu tạm biệt với người yêu mình…”
-“Là cô … từ cái đêm cô ra khỏi nhà tôi cô có chịu gặp tôi không, tôi không được cái tích sự gì… ừ cũng đúng vì tôi ngu mới yêu một người có thể qua tay hết thằng đàn ông này đến thằng kia…” – hắn giận dữ đến nắm chặt bờ vai nó, có thể nói chặt đến nổi gần như gãy vai con nhỏ
Giận hắn… hận hắn, nước mắt tuôn ra … nó hất mạnh bàn tay hắn ra khỏi bả vai mình, bỏ ra ngoài… quay lưng khỏi mặt hắn cũng là lúc nước mắt lên ngôi, ùn ùn kéo xuống …
-“Em sao vậy Chi Lan” – Ken thấy nó vừa đi vừa khóc, nhưng nó chạy thật nhanh để Ken không đi theo
Lúc bước vào phòng hắn giật mình trước bãi chiến trường của Jame –”Cái gì đây, bão mới tấn công vô phòng mình à”
Hắn vẫn im lặng, Ken vừa nhặt những giấy tờ rơi tung khắp phòng vừa thắc mắc
-“Hôm nay mọi người làm sao vậy, ông cũng lạ, Chi Lan cũng lạ tự nhiên khóc quá trời”
Hắn trùng mặt xuống, có chút lo lắng…
————————-
Một đêm lạnh lẽo…
Trong cơn mưa có một người con gái đang đau khổ…
Bước chân nặng nề của nó…rồi ngã quỵ ở nơi nào đó…
Một chiếc xe đang lao tới thấy bóng dáng một người phụ nữ nằm dài dưới đường, người đàn ông mở cửa xe đi tới chỗ nó
-“Cô gì ơi, cô có sao không” – người đàn ông đó lắc mạnh tay nó, nhưng đáp lại lời anh ta là một sự im lặng đến đáng sợ
-“Này, anh xuống đỡ cô ấy vào xe giúp tôi” – anh ta ra lệnh với anh tài xế đứng đó
…………..
11:30 pm, tại bệnh viện
Lúc nó mở mắt ra thì thấy toàn thân mình ê ẩm, đầu đau buốt…
-“Cô tỉnh rồi sao, thấy khỏe hơn chưa” – một người đàn ông đã ngoài 30 hỏi nó
-“Tôi không sao, cảm ơn, sao tôi lại ở đây…” – nó nhìn xung quanh không khỏi ngạc nhiên, đoán chắc đây là bệnh viên, trên tay vẫn còn truyền dịch
-“Tôi thấy cô ngất giữa đường cho nên tôi đưa cô tới đây”
-“Bây giờ là mấy giờ rồi?” – nó lo lắng điều gì đó
-“11:30”
-“Thôi ૮ɦếƭ, điện thoại tôi đâu rồi”
Nó loay hoay kiếm cái điện thoại của mình, nhưng nó đã rơi ngoài đường từ lúc nào đó…
-“Cô lấy điện thoại tôi này”
-“Cảm ơn” – nó nhanh chóng bấm số gọi cho ai đó
-“Hạ hả, tui Chi Lan nè”
(bà đang ở đâu, tụi tui tìm bà từ nãy giờ, lúc gọi qua nhà Bảo Khánh ông ta nói bà đi rồi mà, giờ bà đang ở đâu)
-“Tôi đang ở bệnh viện”
-hả
-“Bà đừng lo cho tui nha”
Nói xong nó cúp máy trả điện thoại cho anh ta –”Cảm ơn anh”
-“Không có gì đâu, cô có muốn tôi đưa cô về nhà không”
-“Không đâu, mai tôi tự về được anh về đi khuya rồi, cảm ơn anh”
Khoảng nửa tiếng sau 2 cô bạn của nó cũng an tọa bên giường…
-“Bà biết tụi này lo lắm không hả, chạy kiếm khắp nơi”
-“Tui không sao rồi mà, đừng lo nữa nha”
Mấy ngày liền nó sốt nằm ở bệnh viện, 2 cô bạn của nó thay phiên nhau chăm sóc…
———————
Ở một góc nào đó có người đứng dựa vào tường khóc…
Ở một phòng nào đó có một người ngã lưng ra ghế lo lắng điều gì đó…
Tại sao yêu nhau lại làm nhau đau khổ như vậy? Phải chăng đó là quy luật… “Có hận, có đau, có buồn, có nhớ nhung rồi mới có tình yêu vĩnh cửu”….
Nhà hàng D’house
-“Jame sao Ken chưa đến” – Janne nhìn xung quanh hỏi
-“Đợi thêm chút nữa đi Janne, chắc ổng còn đang trên đường tới”
Khoảng 10p sau, Ken đến phía sau là một cô gái diện trên người cái áo voan hoa kết hợp cùng chân váy 乃út chì đen đơn giản, rất lịch sự..
-“Chi Lan em ngồi đi” – Ken kéo ghế cho nó
-“Tui đến đón Chi Lan cùng đi ăn với tụi mình nên tới hơi trễ, thông cảm nha” – Ken nhìn sang Janne và Jame
-“Không sao, chào Lan mình là Janne” – cô ấy đi đến đối diện với nó, theo phản xạ nó đứng dậy chào
-“Chào Janne, rất vui được làm quen với bạn”
Cô ấy ôm chầm lấy nó, và…
-“KHÔNG ĐƯỢC” – cả 2 tên đều hét to. 2 cô bạn ngạc nhiên nhìn họ
-“Đây là VN, Janne không được ôm hôn như vậy đâu” –Ken ngăn cản
-“Janne chỉ ôm chào Lan thôi, Janne không có hôn nữa mà… hì hì” – cô ấy cười tinh ranh nhìn họ
Nó cười khúc khích nhìn cô bạn đáng yêu và thái độ hết sức mắt cười của 2 tên con trai kia…
Cả bàn thức ăn mà nó chẳng thấy ngon gì cả, trong lòng rất khó chịu…
Ánh mắt từ bàn đối diện thỉnh thoảng vẫn rơi vào tầm nhìn của nó…
-“Lan ăn đi” –Ken gấp thức ăn cho nó
-“Cảm ơn” – nó cười duyên
-“Lan có bạn trai chưa?” –Janne ngây ngô hỏi nó, nó nhìn cô bạn trẻ con của mình mỉm cười trả lời
-“Lan chưa có”
-“Thật à” –Ken quay sang ánh mắt đầy hi vọng nhìn nó
-“Uhm” – nó khẽ gật đầu
Ai đó ánh mắt lạnh như băng hướng về ai đó –”Giả nai”
Nó như hiểu được ý hắn, im lặng không trả lời, Ken mắt đỏ như lửa giận dõi mắng -“Sao lại nói Chi Lan như vậy, ông xin lỗi cô ấy đi”
-“Tôi nói sai gì chứ”
-“Ông vừa nói Lan giả nai còn gì”
-“Chắc gì tôi nói sai, cô ấy nói không là vì muốn cặp kè với ông nữa đó, thật ra trong tay người ta đã có thêm mấy tên đại gia hạng xịn hơn ông nhiều” –lời lẽ như đâm vào tim ai đó, hơi nhói… hơi tức… nhưng vẫn im lặng
-“Ông điên à, vì nể ông là bạn tôi nên tôi mới rủ Lan đi cùng, ông làm tôi mất mặt quá” – Ken tức giận
-“Ông đang bị cắm sừng mà không hay đó”
Cả 2 cùng cãi nhau, Janne mệt mỏi giảng hòa –”Thôi đủ rồi, muốn gì về nhà mình nói sau giờ ăn đi”
Trong bàn ăn mọi người không ai nói với ai một lời nào…
Thấy khó chịu nó đành rút lui để không khí trong bàn ăn không vì nó mà mất ngon
-“Lan có chút chuyện Lan đi trước nha”
-“Em đi đâu anh đưa đi” –Ken lo lắng
-“Không em tự đi được”
-“Đừng cản đường người ta đi hẹn hò” – giọng nói lạnh lẽo ấy như phá nát tất cả trái tim ai đó, nó mỉm cười ..
-“Ừ mình có hẹn mình đi trước” – nói xong nó bỏ đi, bỏ lại sự lo lắng của Ken…
Mặt Ken đầy lửa giận –”Ông thật quá đáng mà, biết gì về con người Chi Lan mà ông có thể nói cô ấy như vậy”
-“Vậy ông thì biết cái gì nói nghe thử xem”
-“Tôi…”
Đúng là Ken không biết gì về nó cả, mọi thứ …ngoài việc biết nó là nhân viên của công ty và có nhà trọ trên đường xxx…
…………..
Đi lang thang trên hè phố, thoáng buồn… nước mắt lại bắt đầu lên ngôi… tất cả mọi thứ về hắn không còn gì nữa…
Liệu đến bao giờ, trái tim mình có thể lại yêu một ai đó, nhiều như ta đã từng yêu.
Liệu có khi nào, ta sẽ lại tin một ai đó, nhiều như ta đã từng tin?…
Đằng xa, có một dáng người vẫn dõi theo nó… “Nói anh biết em đang nghĩ gì được không, sự mạnh mẽ của anh sắp không chịu nỗi nữa rồi, anh phải làm sao, dừng mọi cuộc chơi của em lại đi… anh xin em”
“Anh là mặt trời, em là mặt trăng… ngày và đêm không bao giờ làm bạn…
Mặt Trăng làm bạn với những vì sao, có rất nhiều … rất nhiều những ngôi sao nhỏ nhoi trong vũ trụ, nhưng Trăng vẫn thấy cô đơn lắm…”
“Anh là hoàng hôn, em là ban mai… hoàng hôn và ban mai không bao giờ gặp nhau…
Hoàng hôn chờ ban mai mãi, chờ mãi … chờ trông mõi mòn… rồi đến một ngày ban mai làm bạn với gió và sương … đi mãi chẳng bao giờ gặp lại hoàng hôn…
Hoàng hôn cô đơn và lạnh lẽo lắm…”
Phòng giám đốc…
-“Chào giám đốc Jame, rất vui khi chúng ta hợp tác với nhau”
-“Tôi cũng rất vui khi được hợp tác với công ty ông, Ryan”
-“Thật sự mà nói, công ty này mới thành lập trong 2 năm trở lại đây mà làm ăn rất tốt tôi rất ngưỡng mộ anh”
-“Ông Ryan quá khen, trước đây là do ba tôi quản lí, tôi chỉ mới thế ba thời gian gần đây thôi”
Nghe tiếng gõ cửa, hắn nghiêm giọng –”Vào đi”
-“Đây là tài liệu Giám đốc cần” – nó đưa cho hắn, thì bắt gặp khuôn mặt ai đó quen quen
-“Hình như Chi Lan đúng không”
-“Vâng, ông là…” – cố lục lội thẻ nhớ của mình
-“Tôi là người đã đưa cô vào bệnh viện năm đó”
-“Đúng rồi, rất vui khi gặp lại ông, tôi thật sự cảm ơn ông”
Cuộc trò chuyện của họ bị cắt ngang bởi một giọng nói lạnh lẽo của ai đó vang lên –”Hai người quen nhau à”
Nó im lặng chào ông ta rồi đi ra ngoài –”Tôi có việc đi trước, chào ông”
-“Thật ra thì cũng không quen biết gì cũng chỉ là tình cờ gặp nhau thôi” – ông ta mỉm cười nói với Jame
Hắn có vẻ khó chịu “Cô cũng giỏi thật, quan hệ rộng rãi thế à”
Giờ nghỉ trưa hôm đó…
-“Tôi cùng ngồi ăn được chứ” – Ryan bước đến chỗ nó ngồi, cầm theo một dĩa cơm
-“Được, ông cứ tự nhiên”
Hai người nói chuyện vui vẻ, hành động ấy đã lọt vào mắt xanh của ai đó…
Hết giờ làm mọi người tranh thủ ra về, nó dọn dẹp một lát sau mới ra khỏi phòng… Cánh tay ai đó đang lôi nó đi…
-“Làm gì vậy buông tôi ra”
-“Im đi, đi theo tôi”
-“Điên à, buông” – nó hất mạnh tay hắn, Jame liền túm lấy tay nó lôi xuống hầm gửi xe, rất nhanh liền leo lên xe khiến nó không cách nào chống cự…
-“Anh bỏ tôi xuống, không tôi nhảy đó”- nó định đẩy cửa ra thì ai đó đã khóa cửa lại
-“Ngồi im đó đi”
-“Tên khốn anh bỏ tôi xuống tôi không muốn đi theo anh” – nó giận dữ lấy cái ví chội thẳng vào mặt ai kia…
Kitttttttttttttt….
Tiếng phanh gấp làm nó giật mình,chưởi xối xả vào mặt hắn…
-“Muốn ૮ɦếƭ thì ૮ɦếƭ một mình đi, đừng có lôi tôi theo tôi không có mắc nợ anh”
Hắn bấm nút cho cái ghế ngã ra sau, nhào qua ôm chầm lấy thân hình mảnh mai của nó…
-“Làm gì vậy, BUÔNG RA”
-“Chó ૮ɦếƭ, tôi ghét anh”
-“Tên khốn, đồ hèn”
Mặc kệ cho nó liên tục đánh thùm thụp vào người hắn, miệng mắng chửi không ngừng thì hắn vẫn cứ mặc kệ ôm chặt nó vào lòng, bàn tay rắn chắc đột ngột kéo gương mặt của nó qua đối diện với mình, phủ chặt lên đôi môi đỏ mọng ấy…
Một nụ hôn sâu, một nụ hôn mãnh liệt. Đây là The First Kiss sau 3 năm gặp lại Chi Lan có tí không quen nên hòan toàn nằm ở thế bị động, chỉ biết mặc tên đàn ông trước mặt liên tục cuồng dã chiếm lấy môi mình…
Cái cảm giác quen thuộc này đã lâu không cảm nhận, mùi hương nam tính này, cái ôm siết như không muốn để nó thở nữa… nó nhói, nó đau… người đàn ông đang hôn nó không phải là Bảo Khánh yêu thương nó ngày nào mà là Jame là người đàn ông lạnh lùng, tàn ác với nó…
Hắn tha cho đôi môi ai đó nhìn thẳng vào mắt nó, ánh mắt lạnh lùng…
-“Em ghét tôi lắm à”
-“Ừ rất ghét” – ánh mắt câm giận chứa đầy hận thù nhìn hắn
Hắn không nói gì, quay người sang ghế của mình tiếp tục lái xe, chiếc ghế về vị trí ban đầu, nó sửa sang cái áo của mình lại cho ngay ngắn…
-“Lấy điện thoại gọi về nói bà chủ hôm nay cô đi công tác không về” –hắn ra lệnh
-“Tại sao tôi phải làm vậy”
-“Nếu cô muốn họ không lo cho cô”
Nó hiểu được tính hắn làm cái gì chắc cũng phải có lí do… bà chủ nhà lại rất quan tâm nó, thôi thì ngoan ngoãn gọi về…
-“Con Lan nè bà ơi”
-“Hôm nay con có đi công tác đột xuất, bà đừng chờ cửa con nha”
-“Dạ”
Khi chiếc xe dừng trước một chung cư rất sang trọng, hắn lôi nó vào thang máy, đi đến lầu cao nhất… dừng trước một căn hộ 1805…
-“Tôi muốn ăn trứng chiên khổ qua với trứng cút sốt cà chua, cô làm đi”
-“Anh bắt tôi đi tới đây là để làm cho anh à”
-“Ừ thì sao, làm đi nói nhiều”
-“Janne đâu không kêu cô ấy làm, tôi liên quan gì anh”
-“Cô còn nợ tôi”
-“Nợ?”
Hắn đi đến gần nó, xô mạnh nó vào tường, áp sát vào tai nó thì thầm: – “Cô nợ tôi rất nhiều nữa là khác”
Nói xong hắn cắn nhẹ vào vành tai nó rồi đi thẳng vào nhà tắm không quên quăng cho nó một câu –”Tôi tắm xong không có thì đừng trách”
Cái cắn của hắn vẫn còn làm nó rùng mình… nó tự nhủ sẽ rất ghét hắn nhưng không hiểu sao cứ gần hắn là tim nó lại đập loạn lên… “Trốn” là cách tốt nhất, nó nhanh chóng mở cửa thoát ra ngoài…
“Cạch”… “Cạch”
“Cái quái gì thế này… cửa khóa mất rồi”, ngậm ngùi đành đi làm 2 món trứng, và tất nhiên trứng phải rất hoàn hảo như mong đợi của nó…Sau khi tắm xong hắn bước ra khỏi nhà tắm đến ngồi vào bàn ăn…
Nhìn 2 món trứng rất ngon, hắn ăn một cách ngon lành…
“૮ɦếƭ tiệt, mình nhớ món hắn đang ăn cay lắm mà, sao hắn vẫn thản nhiên như không có gì vậy chứ… còn món kia nữa mặn lắm mà… Cái quái”
Nó tức đỏ cả mặt –”Làm thì cũng làm rồi tôi về được chưa”
-“Tối nay cô ở đây, phòng kia” –hắn vừa ăn vừa chỉ tay vào phòng trống đối diện phòng hắn
-“Cái gì”
-“Lúc nãy cô chẳng phải đã gọi về nói là đi công tác rồi sao”
Lần này thỏ con bị lừa một cách đau đớn ghê chưa… nó tức giận cung tay lại thèm đánh vào mặt hắn một phát –”Nhưng tôi không có đồ, mai tôi còn phải đi làm”
-“Trong phòng có sẵn” –Hắn vẫn ăn không thèm ngước mặt lên nhìn nó, cái mặt bốc khói của ai đó đang chuẩn bị đốt được cả cái chung cư này
-“Tôi không muốn mặt đồ của người khác”- nó biết chắc đây là đồ của Janne
-“Tùy cô, mặc vậy tôi thấy cũng ổn”
Nó tức giận đi một ạch vào phòng đóng cửa cái “Rầm”, biết chắc lần này nó thua nên cũng chẳng muốn nói nhiều làm gì…
-“Quần áo này toàn mới, còn cả tem nữa, chẳng lẻ Janne mới mua mình mặc được không đây, có kì lắm không…”
-“Nhưng không mặc lấy gì thay”
-“Thôi mượn đỡ vậy, có gì mua trả sau”
-“Nhưng mà, lỡ Janne giận mình rồi sau”
Độc thoại nội tâm một lúc nó quyết định lấy đỡ một bộ đi thay…
Ở căn phòng nào đó có một người vẫn luôn dõi theo nó… 
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc