Bà Xã Ô Sin - Chương 13

Tác giả: thuytrang1805

Giờ nghỉ trưa…
-“Đi ăn thôi nào cả nhà” – anh Tuấn gọi mọi người
-“Okie, đi nào”
-“Chi Lan đi luôn nhé”
-“Dạ mấy anh chị ra trước đi, em xuống sau” – nó tranh thủ dọn dẹp
Đang đi ra tới cửa thì bị giọng ai đó làm nó giật mình
-“Tôi muốn mời em đi ăn trưa được không”
-“Lại là anh à, nhưng tôi có hẹn đi ăn với mấy anh chị trong phòng rồi”
-“Chúng ta cùng là đồng nghiệp đi ăn chung có sao đâu”
Nó không biết cách từ chối, đành gật đầu đồng ý “biết đâu hắn là Giám đốc thật, mà mình đắc tội thì… ôi thôi kệ để hắn đi chắc không sao đâu”
…………..
-“Chi Lan ở đây” – chị Hương vẫy tay gọi nó
Đi đến chỗ mọi người ai cũng há hốc ngạc nhiên làm nó cũng giật mình…
-“Chào phó giám đốc” – chị Hoa lễ phép chào hắn, tuy chị lớn tuổi hơn nhưng vẫn cung kính với cấp trên của mình
Mọi người đều chào hắn, hắn cũng lễ phép chào lại…chỉ có nó vẫn đứng như tượng chẳng hiểu gì
-“Đây là phó giám đốc?” – nó quay sang mọi người hỏi
-“Uhm, em không biết sao, chị còn tưởng em là bạn của Phó giám đốc chứ”
-“Em…”
Thấy nó ngượng ngùng hắn tiếp lời
-“Em chưa giới thiệu với cô ấy, nhưng mà mọi người cứ gọi em là Ken được rồi, đừng gọi là phó giám đốc nghe già lắm”
Mọi người cười vui vẻ, nói chuyện rôm rả…
-“Bữa nay để chị trả hết” – chị Hoa lấy ví tiền ra
-“Không… hôm nay em trả” – anh Tuấn ngăn chị Hoa lại
-“Để em… mấy anh chị để em”
Nó nhanh nhẹn lấy ví tiền của mình ra thì ai đó ngăn lại
-“Em đã trả hết rồi mọi người đừng tranh nhau nữa”- Ken lên tiếng
-“HẢ” – mọi người đều ngạc nhiên
Ai cũng nhanh chống về phòng làm tiếp công việc của mình, lúc định bước vào phòng thì anh ta chặn nó lại
-“Dương Nguyệt Chi Lan tên đẹp lắm”
-“Sao anh lại biết cả họ tên tôi”
Như nhớ ra điều gì nó nói tiếp –”À… tôi quên mất anh là phó giám đốc, nhưng mà anh không cần phải điều tra từng nhân viên của mình chứ”
-“Anh không điều tra từng nhân viên của mình, chỉ riêng một người thôi”
Nó như hiểu được câu nói của hắn, nhanh chóng đánh trống lãng –”Tôi vào làm đây”
Hắn mỉm cười nhìn nó đi vào phòng, cô gái đó có nụ cười rất xinh, ánh mắt luôn cuốn hút người nhìn…
………………..
-“Từ lúc đi ăn tới giờ ông bị làm sao vậy, cứ ngồi đó cười hoài” – Jame nhìn sang cái bàn của Ken
-“Kệ tôi, tôi cười liên quan gì chú em chứ”
-“Ông đúng là đồ điên nhất hành tinh”
-“Tâm trạng tôi đang vui không chấp”
-“Đồ khùng…”
Vậy là cả buổi có đứa ngồi làm việc mà cái mặt hớn hở, cười cười như người điên, còn một tên đối diện thì hầm hầm khó chịu….
…………………
-“Hôm nay, tôi sẽ dẫn ông đi gặp một người rất đặc biệt” – Ken nhìn sang phía hắn
-“Đặc biệt với ông hay với tôi” – mắt vẫn dán vào cuốn sổ
-“Tất nhiên là với tôi rồi”
-“Tôi cũng muốn xem mặt cô gái ấy như thế nào, mà ông trở thành người khùng khùng điên điên mấy bữa nay”
-“Đảm bảo với ông, không làm ông thất vọng đâu”
Jame lắc đầu nhìn ông bạn của mình….
Chiều hôm đó…
-“Chiều nay anh muốn mời em đi ăn, được chứ”
-“Tôi bận rồi”
-“Em có biết đắc tội với cấp trên sẽ như thế nào không, huống chi em chỉ mới là sinh viên thực tập”
Nó hiểu ý hắn, liền gật đầu đồng ý –”Được rồi”
………………
Nhà hàng D’House
Ken đến nhà trọ rước nó, cả 2 cùng tới nhà hàng mà Ken đã đặt trước…
Hôm nay nó diện trên người một cái váy lửng ngang gối cùng cái thắt lưng dễ thương, tóc xõa, nhìn rất ư là đẹp…
-“Hôm nay em đẹp lắm”
-“Tôi biết” – nó cười ngượng nhìn Ken
-“Hôm nay anh sẽ giới thiệu với em một người”
-“Ai vậy, tôi biết không”
-“Chút nữa em sẽ biết”
Hắn cứ đưa mắt nhìn về phía nó, làm cho ai đó khó chịu lên tiếng:
-“Anh không còn biết nhìn chỗ nào khác à”
-“Không… anh thích thế”
-“Đúng là..”
-“Em có bạn trai chưa”
Nó chưa trả lời hắn thì ai kia có cuộc gọi đến –”Anh nghe điện thoại đi kìa”
Với lấy cái điện thoại trên bàn –”Sao giờ này ông chưa đến, tôi và bạn gái tôi đang đợi ông đây này, nhanh lên chứ”
-“Cái gì”
-“Ông… thôi được rồi tôi sẽ xin lỗi cô ấy”
Hắn ngước lên nhìn về hướng nó, mặt buồn xo trả lời –”Thằng bạn của anh hôm nay nó có chuyện đột xuất không đến được em thông cảm nhé”
-“Không sao đâu… mà nè ai là bạn gái anh”
-“Chẳng lẻ là bạn trai”
Hắn cười tinh ranh, rồi đưa cái menu cho nó
-“Em gọi món đi”
-“Cái gì cũng được hết”
-“Có cần phải lạnh lùng khi ngồi với anh vậy không”
Nó nhếch môi cười duyên –”Được rồi, em ăn gì cũng được mà”
Từ nãy giờ hắn mới nhận được một câu nói ngọt ngào của nó, lắc đầu mỉm cười …
-“Lan hôm nay xinh quá nha” – chị Thương khen nó
-“Vẫn như mọi ngày mà chị…” – nó cười duyên
-“Hôm nay em như 乃úp bê ế”
-“Thôi đừng khen em mà em ngại ૮ɦếƭ”
Cả phòng bật cười cả lên trước cái giọng dễ thương của nó..
-“Cái Lan, bài báo cáo hôm qua chị nhắc em làm xong chưa”
-“Dạ rồi này chị”
-“Được rồi, em đem lên cho giám đốc Jame kí tên giùm chị nha”
-“Dạ”
Nó đi nhanh đến phòng Jame
………………….
Trước cửa phòng Giám đốc
-“Ken, nhớ Ken ૮ɦếƭ đi mất” – tiếng một cô gái người Mỹ
-“Janne qua hồi nào vậy, sao không báo Ken biết”
-“Bất ngờ chưa…” – cô gái cười tinh ranh đến ôm hôn Ken
-“Đây là VN chứ không phải Mỹ người ta hiểu lầm ૮ɦếƭ” –Ken ngăn cô gái lại
-“À, Janne quên mất, nhưng mà Janne quen rồi hoy cho Janne phá phách lần này hoy nha” – vậy là cậu bạn phải chào đáp trả bằng một cái hôn
-“Phá lệ chứ không phải phá phách Janne” – Jame đứng bên cạnh nhắc cô ấy
-“Janne …quên nữa rồi” – cô ấy gãi đầu mắc cỡ nhìn về Jame, dễ thương làm sao
-“Ông cũng tệ thật, Janne qua mà cũng không báo tôi trước nữa”
-“Ông đang hẹn hò với bạn gái, ai muốn làm kì đà cản mỏ à”
-“Bạn… gái à” – Janne ngạc nhiên nhìn Ken
-“À… đồng nghiệp thôi hà Janne đừng tin Jame nói hắn toàn xạo chứ”
-“Chứ không phải mấy ngày nay có người điên ngoài hành tinh trong phòng tôi à”
Ken ngượng cứng cả họng, đằng xa bóng dáng ai đi tới làm ánh mắt ai đó trùng xuống nhìn không rời… Nó vẫn thản nhiên đi tới cho đến lúc bắt gặp ánh mắt ai đó nhìn mình… bốn mắt nhìn nhau…
“Là anh, sao anh lại ở đây chứ?… anh có nhớ em không? Còn biết em là ai không, cô gái đó chẳng lẽ là … bạn gái anh sao”
“Cô ấy ở đây sao, nhìn em ngày càng xinh, chắc được đại gia chiều chuộng lắm đúng không Chi Lan, chắc gì em nhớ đến anh như anh đang nhớ đến em”
Thấy Jame thần người ra, Ken quay lại nhìn theo ánh mắt hắn thì thấy nó …
-“Em đến tìm anh à” – Ken đi đến chỗ nó
Cắt ngang dòng suy nghĩ của ai đó, ai đó giật mình luống cuống trả lời –” À… em… em đến tìm … giám đốc Jame”
Ken có hơi hụt hẫng, quay lại giới thiệu –”Đây là Chi Lan là sinh viên thực tập ở phòng marketing”
“Cô ấy vẫn còn là sinh viên? Mày đang nghĩ gì thế ở đây là VN mà, quên mất…”
-“Còn đây là giám đốc Jame” – hắn chỉ tay về Jame
“Anh ta là giám đốc sao? chẳng phải còn đang du học ở Mỹ sao?”, như kịp bình tĩnh lại nó gật đầu chào hắn –”Chào giám đốc, em mới là sinh viên thực tập có gì thiếu sót xin giám đốc bỏ qua”
Hắn liếc sang nhìn thái độ lễ phép chào cấp trên của nó có hơi nhói nhói ở иgự¢, nhưng giả vờ phất lờ -“Được tôi sẽ xem xét”
Nói rồi hắn định đi vào phòng, thì cô bạn kéo tay lại ôm hôn chào hắn
-“Janne muốn đi tham quan, Janne đi chơi với Ken nha, bye Jame”
Cô ấy nhanh chóng kéo tay Ken đi, để lại hắn đứng đó với nó…
Thái độ lúc nãy của cô gái làm cho ai đó đau nhức nhói, đau tức tối… nhưng mà làm gì được giờ cũng chỉ có quan hệ sếp và nhân viên không hơn không kém…
-“Này, lúc nãy nói tìm tôi mà, vào đi”
Hắn đẩy cửa kêu nó vào
-“Vâng”
Khi hắn đã ổn định trên cái ghế, nó mới đưa tập tài liệu cho hắn
-“Giám đốc kí tên vào đây giúp em” – nó lễ phép
Hắn không nói gì, cầm cuốn sổ trên tay lật từng trang rồi kí kí…
Xong, đoạn hắn thảy cuốn sổ cho nó –”Dạo này em vẫn khỏe chứ”
-“Vâng, cảm ơn sếp quan tâm”
-“À… tôi quên không cần hỏi cũng biết… nhìn em được vỗ béo thế này chắc cũng là đại gia hạng nhất ấy chứ”
Nó trừng mắt nhìn hắn –”Cảm ơn, giám đốc quá khen”
Nói xong nó bỏ đi ra ngoài không thèm chào lấy một câu “Thì ra trong mắt anh tôi là loại người như vậy, uổng công thời gian qua tôi nhớ nhung anh, bỏ biết bao nhiêu thứ vì anh, vào tận trong Nam để mong có thể quên anh, vậy mà anh xem tôi là loại người đó, tôi hận… tôi hận chính mình sao mà ngu đến thế… tôi hận chính bản thân vì quá yêu anh” nước mắt ngắn nước mắt dài trên khuôn mặt tội nghiệp của nó, những người trong công ty cũng phải ngạc nhiên khi thấy nó…
-“Lan, em sao vậy” – chị Hoa thấy nó khóc lo lắng hỏi
-“Không sao đâu chị, bụi bay vào mắt em thôi” – nói rồi nó úp mặt xuống bàn tức tưởi khóc
Cả phòng đều im lặng nhìn mà xót cho nó, cũng chẳng làm được gì…
Tối hôm đó, nó tức tưởi khóc cả đêm, cũng là tự oán trách mình ngu này, ngu nọ… rồi giờ nó xem hắn như kẻ thù không hơn không kém…
Hôm sau vẫn phải cố gắng làm mặt thật tươi rói đến công ty… “Vì cái báo cáo tốt nghiệp này, cố lên thôi Chi Lan mày mạnh mẽ lên, xem con người đó là không khí hay cục đá cũng được mà”
-“Lan này, điểm của em sẽ do giám đốc Jame quản lí” –câu nói của chị Hoa như quăng nó từ độ cao của 100 tầng lầu…
-“Hả, sao vậy chị, lúc đầu là do chị chấm điểm em mà, giờ sao đổi thành hắn… a là … giám đốc Jame được chứ”
-“Chị không biết, sếp vừa nói với chị trong cuộc họp sáng nay thôi”
-“Không chừng giám đốc để ý đến em rồi đó” – anh Tuấn trêu ghẹo nó
-“Để em lên gặp anh ta”
Mặt nó giờ như cái bánh bao chiều, tức giận đi một mạch đến phòng hắn
Khi gõ cửa bước vào, nó thấy Jame và Janne đang trò chuyện với nhau
-“Jame nghe Janne kể lễ cái này nè, hay lắm”
-“Là kể chuyện chứ không phải kể lễ”
Cô gái đó cười đầy tinh nghịch –”Hôm qua, Ken dẫn Janne đi ăn kem, Janne thấy được một cô gái rất là xinh đang khóc sướt mướt tội nghiệp lắm… lúc Janne kêu Ken thì cô gái đó đã đi mất tiêu rồi… cái lúc đó Janne bị kẹt tay trong cửa xe Janne khóc quá nhiều luôn… vậy là cuối cùng câu chuyện đã hết”
Cô gái cười nhìn Jame làm cho anh ta ngớ ngẩn, chẳng hiểu gì, nhưng cũng giả vờ cười thật tươi…
-“Xin lỗi tôi muốn hỏi sếp một việc được không?”
Nó cắt ngang cuộc trò chuyện của họ, nhìn hắn đầy giận dữ
-“Cô muốn gì nói đi…” – hắn lạnh lùng
-“Jame là… cô gái trong câu chuyện của Janne đó” – hắn như hiểu được chút ít “Thì ra hôm qua mình làm cô ấy khóc sao, chắc là không phải…”
Hắn chỉ mỉm cười nhìn sang Janne rồi gật đầu
-“Tại sao điểm của tôi lại do anh quản lý”
-“Có gì không ổn sao”
-“Lúc đầu là do chị Hoa sao giờ lại là anh”
-“Nói chuyện với cấp trên vậy à, tôi muốn quản lý không được sao, biết đâu cô đã dụ dỗ trưởng phòng để được điểm cao thì sao”
Nó nuốt cục tức này vào bụng đi một mạch về phòng… “Cuộc đời mình sao lại vậy chứ, sao phải gắn liền với hắn… điên mất”
………………
Bar Ti-up
-“Nay ông có tâm trạng à” – Ken ngậm một ngụm rượu, quay sang hỏi Jame
-“Không có gì, chỉ là nhớ một người thôi”
-“Vẫn là cô gái năm xưa à”
Thấy ánh mắt buồn vời vợi của Jame, Ken nói tiếp –”Sao về đây rồi ông không đi tìm cô ấy đi, chờ đợi chẳng bao giờ là hạnh phúc như người ta nói đâu”
-“Không cần tìm nữa tôi gặp cô ấy rồi, nhưng mà bây giờ chắc cô ấy đang hạnh phúc bên người khác”
-“Sao ông nghĩ cô ấy đang hạnh phúc, ông đã nói chuyện với người ta chưa”
-“Tôi thấy vậy thôi”
Ken thấy hắn buồn nên chuyển sang nói về mình –”ông thấy Chi Lan sao”
-“Sao là sao”
-“Cô ấy rất xinh đúng không, lại còn dễ thương nữa”
-“Người làm ông điên đảo mấy hôm nay là Chi Lan đúng không”
-“Uhm, sao ông đoán hay vậy”
-“Vì tôi cũng đã từng…”
-“Hả, ông nói gì, nói lớn lên nào nhạc to quá tôi chẳng nghe được gì cả”
-“KHÔNG CÓ GÌ”
Hắn uống tiếp mấy ngụm rượu rồi suy nghĩ gì đó “Vì tôi đã từng rất điên đảo vì cô ấy… bây giờ vẫn vậy”
……………..
-“Chi Lan giám đốc Jame muốn em chuyển lên làm thư kí riêng cho anh ta” – chị Hoa lại báo cáo với nó một tin động trời
Nó như từ mấy trăm trăm ngàn ngàn tầng lầu rơi xuống chứ không còn là 100 nữa
-“HẢAAAAAAAAAAAAAAA”
-“Chị có hỏi tại sao, nhưng anh ta chỉ nói là chuyện riêng không cần biết”
-“Nhưng mà chuyên ngành của em là…”
-“Chị cũng biết vậy, chị cũng có hỏi nhưng mà anh ta nhất định bắt em làm thư kí riêng nếu không sẵn sàng trả danh sách em về trường”
-“Đúng là quá đáng mà…Để em lên hỏi anh ta” – Nó tức giận đi đến tính sổ với ai đó
-“Lần này không biết con nhỏ có chuyện gì xảy ra nữa, hôm trước thì khóc như mưa” – chị Thư lắc đầu
-“Lần này chắc có bão số 9 trong phòng mình quá” –Chị Thương cũng ngao ngán cho nó
-“Tội nghiệp con nhỏ không biết mắc nợ gì với giám đốc mà cứ bị ђàภђ ђạ thế” – chị Hoa lo lắng…
………….
Chẳng thèm gõ cửa, nó đi một nước vào phòng hắn, giận dữ mắng
-“Anh đang giở cái trò gì thế hả, tôi không thể nào làm thư kí riêng cho anh được”
-“Thái độ gì vậy” – hắn vẫn không nhìn nó, lạnh lùng trả lời
-“Thư kí không phải là chuyên ngành của tôi”
-“Tùy cô, muốn làm gì thì làm”
-“Tôi là Dương Nguyệt Chi Lan của 3 năm sau chứ không còn là một con ngu như năm nào nữa đâu mà có thể bị anh chèn ép sắp đặt theo ý mình, không được thì tôi đi, tôi cũng chẳng cần”
Mặt hắn bây giờ xanh như lá, đỏ như máu, cô gái đáng ૮ɦếƭ, coi tôi là gì mà mắng mà chưởi thế hả… Tốt, rất tốt… vô cùng tốt…
Hắn đứng lên, đẩy mạnh nó vào bức tường phía sau, áp sát vào mặt nó… Đã lâu rồi không ngửi cái mùi oải hương này, hắn nhớ cảm giác quen thuộc, tim ai đó như loạn nhịp, mặt cả 2 đỏ bừng cả lên…
-“Cô muốn chống lại tôi, để xem cô có đủ khả năng đó không” – hắn lấy lại bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt nó
-“Anh từng nghe câu núi cao còn có núi cao hơn chưa” – nó cười khinh nhìn hắn
Đẩy mạnh hắn ra, nó đi ra khỏi đó… làm cho ai đó giận tím mặt “em ngày càng lợi hại rồi đó”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay