Bà Xã Ngoan Nào - Chương 18

Tác giả: Thiên Diện Tuyết Hồ

Khóe miệng An Thần khẽ nâng lên thành nụ cười khát máu lạnh lùng: "Anh vĩnh viễn sẽ không có cơ hội kia đâu!"
An Thần quay đầu, nâng cao cánh tay. Tô Thiển khẽ thở dài một tiếng, thức thời kéo cánh tay anh.
Nhân viên trong công ty đều kinh ngạc, ánh mắt đều tỏ ra không hiểu nổi. Tô Thiển dắt An Thần ra khỏi tòa nhà. Vừa ra tới cửa đã bị mấy phóng viên, kí giả lao lên chặn trước mặt Tô Thiển.
An Thần tức giận, quẳng chiếc máy quay xuống đất, tạo thành một tiếng vang thanh thúy khiến đám người đang nhao nhao kia an tĩnh lại.
An Thần lẫm liệt, mắt quét bốn phía xung quanh rồi vất ra một tập danh thiếp: "Giờ phút này, tôi thông báo lại, tôi là người đứng đầu Ám Dạ."
Người đứng đầu Ám Dạ! Chỉ năm chữ ngắn ngủi nhưng đã K**h th**h hàng ngàn con sóng.
Ám Dạ, thế lực bóng tối thống trị khiến cho chính phủ cũng phải kiêng kị!
Quan niệm của anh là: người không phạm ta, ta quyết không phạm người!
Cho nên, không có người nào dám tự mình gây sự với Ám Dạ.
Đưa Tô Thiển vào trong xe, phủi bụi mà đi.
Tô Thiển cúi đầu thật thấp, hoàn toàn không dám nhìn vào đôi mắt hàn băng của An Thần.
"Dạ Thương, làm cho công ty quảng cáo Thiên Diện phá sản cho tôi!"
Chỉ một câu nói ngắn ngủi nhưng ẩn chứa hàn ý ngút trời, làm cho bầu không khí xung quanh nhất thời đông cứng.
"Không, An Thần, anh đừng làm thế, tôi với anh ấy thật sự không có gì cả..."
Tô Thiển lôi lôi kéo kéo tay áo của An Thần, kinh sợ, anh tức giận thật rồi.
"Câm miệng, em không thấy tôi đang xem sổ sách sao?"
An Thần đen mặt, chuyên chú xem quyển sách trên tay.
"Coi như tôi cầu xin anh, có được không, anh đừng làm thế, tại sao anh không chịu nghe tôi giải thích?" Tô Thiển nhức đầu, từ nhỏ tới lớn cô chưa từng gặp qua người đàn ông nào cường thế như vậy
An Thần cau mày, bàn tay đang gõ ngừng lại một chút, không thèm nhìn cô.
Tô Thiển hít một hơi thật sâu, tắt máy tính của anh lại, rướn người qua chỗ anh, không thèm để ý xem đằng trước có người hay không liền hôn thẳng lên môi.
An Thần đẩy cô ra theo bản năng nhưng cánh tay nhỏ của Tô Thiển lại một lần nữa sử dụng lực, gắt gao ôm lấy đầu anh, chủ động đưa đầu lưỡi tinh xảo vào thỏa thích ***.
Bân Tử ngồi phía trước mà hàm thiếu chút nữa là rơi xuống đất.
Chị dâu đúng là quá mạnh mẽ.
An Thần đẩy Tô Thiển ra, liếc mắt một cái: "Còn dám nhìn, tôi móc mắt cậu ra!"
Một tay An Thần đẩy Tô Thiển sát vào ghế sau, khóe mắt tươi cười nói: "Em muốn rồi sao?"
Tô Thiển đỏ bừng cả mặt, gật đầu.
"Ngoan, hiện tại tôi liền cho em!".
Cô gái nhỏ này, đã thông suốt rồi sao? Lại còn biết chủ động câu dẫn anh: "Cỡi quần giúp anh!".
Tô Thiển mặt ửng hồng lên: "Tôi không có hứng thú làm đồ giải trí cho người khác."
An Thần ngẩn người, lười biếng nâng con ngươi lên, ra lệnh: "Ra bên ngoài đợi!."
Vèo vèo vèo —
Bân tử nhảy ra khỏi xe, chạy trốn!
An Thần *** áo của Tô Thiển: "Cô gái hư hỏng!".
"A —". Bụng Tô Thiển căng cứng, nóng rực lên khiến cô không chịu nổi.
An Thần vận động mạnh mẽ, trong lòng bừng lên một tia mừng rỡ, cô bé này đã biết chủ động rồi: "Nói yêu anh!."
Tô Thiển nhếch miệng, chân nhẹ nhàng trên vòng hông của anh: "An Thần, em là của anh...". Nhưng, không có tình yêu!
An Thần hơi sững người, trong tim tràn ngập dòng nước ấm áp, bốn chữ này thật là dễ nghe.
"Lặp lại lần nữa.".
"Em là của anh!".
"Nghe lại lần nữa!".
"Em là của anh!".
An Thần khóe miệng nhếch lên tạo thành nụ cười đẹp mê hồn: "Tiếp tục!".
"An Thần, em là của anh, em là của anh, em là của anh, em là của anh...".
Những lời này giống như khích lệ sự H**g phấn của anh, động tác phía dưới dường như mạnh mẽ và tiến vào sâu hơn: "Đúng, em là của tôi, vĩnh viễn chỉ là của tôi, tôi yêu em!".
Ánh mắt của Tô Thiển không có một tia ***: "Đúng, tôi là của anh, vĩnh viễn đều là của anh, cho nên, bỏ qua cho Vạn Dạ có được không?".
Trong nháy mắt, động tác của An Thần liền dừng lại, lười biếng dùng ánh mắt nguy hiểm nhìn chằm chằm vào mắt cô.
Tô Thiển không nhịn được mà run sợ, ánh mắt kia, thật đáng sợ!
Nhiệt độ trên mặt An Thần hạ xuống thấp, giữ lấy cằm cô, sử dụng lực, khiến cô phải nhìn thẳng vào mắt anh. Ở nơi nào trong đó, cuồng phong đang nổi lên dữ dội!
Cô ấy chủ động câu dẫn anh, chủ động nói những lời anh thích nghe, đều chỉ vì người đàn ông khác sao? "Tô Thiển, em có tin, tôi dùng một tay P0'p ૮ɦếƭ em không?"
Đúng, rất muốn P0'p ૮ɦếƭ cô, không ngờ, cô ấy cùng anh chỉ vì muốn cứu thằng đàn ông khác ( mình cảm thấy dùng từ này ở đây là hợp nhất với tâm trạng lúc này của An Thần), trong lòng anh vừa nghĩ, có phải là tên họ Vạn kia không?
Tô Thiển cười khổ: "Tôi tin, nhưng tôi là của anh, tại sao anh cứ thích làm khó những người đâu đâu như thế, tôi thật sự là không thích Vạn Dạ, anh ấy chỉ là bạn của tôi. Anh làm như vậy, tôi sẽ khó làm bạn với người khác, mà sau này, cũng không còn có người nào dám làm bạn với tôi nữa. Tôi sẽ rất lúng túng anh biết không?".
Đây là lời nói thật!!!
An Thần híp mắt, thấy trên mặt cô không có chút giả dối nào, sự lạnh lùng trong ánh mắt mới vơi đi một chút: "Thật?".
Tô Thiển thấy lời nói của mình đã có tác dụng, giương mắt lên nhìn anh rồi ôm thật chặt hông của anh: "Tô Thiển, vĩnh viễn không lừa gạt An Thần!".
Chỉ một câu nói, khóe miệng An Thần cong lên, phía dưới, hung hăng ra vào, đến nỗi Tô Thiển không nhịn được mà kêu lên: "Đau...".
"Chịu đựng đi cô gái ương bướng, nếu em dám có quan hệ mập mờ không rõ với người đàn ông khác, thì có thể không giống hôm nay chỉ có mưa không có gió đâu!.".
Tô Thiển cười khổ, cuối cùng sau cơn mưa trời lại sáng.
Bân Tử chui vào trong xe Thánh Kiệt, nhìn chằm chằm về phía chiếc xe đua Lamborghini đang rung rung, đung đưa không ngừng (lời editor:sức mạnh đáng sợ, có khả năng dời non lấp bể), khiến khóe miệng mấy người không nhịn được mà méo xệch.
Tô Thiển mệt quá, ngủ mê man, tới khi tỉnh lại đã nằm trong tòa nhà lớn của Ám Dạ.
Cô ngồi dậy, sửa lại mái tóc rối!
"Thiếu phu nhân, xin chào buổi chiều!"
Tô Thiển trố mắt khi nhìn thấy hai hàng người giúp việc mặc đồng phục đứng đó, gật đầu một cái.
"Thiếu phu nhân, thiếu gia phân phó, khi nào cô tỉnh thì đem chén tổ yến cho cô ăn."
Tô Thiển nhận lấy, chu mỏ, không phải chỉ là canh tổ yến thôi sao: "Các chị đi xuống trước đi, tôi không quen khi có nhiều người nhìn.".
"Vâng".
Thấy người giúp việc lui cả ra ngoài, Tô Thiển chân không đi xuống giường.
Mở túi xách tìm điện thoại, len lén gọi cho Vạn Dạ: "Vạn Dạ, công ty không sao chứ?".
"Tiểu Thiển, không có việc gì, em có khỏe không? Hắn ta có gây khó dễ cho em không?". Vạn Dạ đứng ở cửa sổ sát đất, mày nhíu chặt lại, anh chỉ sợ An Thần sẽ làm Tô Thiển khó xử.
"Không có việc gì là tốt rồi, em cũng không sao, hôm nay em đã gây phiền toái cho anh và công ty. Sau này, em sợ rằng không thể đi làm nữa...".
Tô Thiển cảm thấy trong lòng thật khó chịu, chỉ sợ sau này, dù muốn rời khỏi An Thần lại càng khó khăn hơn.
"Nếu An Thần đối xử với em không tốt, em có nguyện ý từ bỏ mọi thứ để bỏ trốn với anh không?"
Sau khi hỏi xong, Vạn Dạ liền cảm thấy hối hận, nhưng vẫn muốn biết cô sẽ nói như thế nào.
Tô Thiển trầm mặc, hồi lâu nói: " Vạn Dạ, anh là một người đàn ông tốt, trong lòng em, anh vĩnh viễn chiếm một vị trí quan trọng, vĩnh viễn là người bạn tốt!"
Tắt điện thoại, trong lòng Tô Thiển cảm thấy khổ sở không nói nên lời.
"Vạn Dạ, xin lỗi anh...." Cô tự nhủ trong lòng.
An Thần đứng ở cửa, mặt mày hớn hở vì không kìm chế được sự vui mừng.
"Anh không đồng ý!!!"
Đột nhiên buông ra một câu khiến Tô Thiển sợ tới mức vội vàng quay đầu.
An...An Thần!!!
"Anh tới lúc nào vậy?" Anh ấy có nghe thấy mình nói chuyện với Vạn Dạ không?
"Từ lúc em gọi điện thoại!!!" An Thần cười xấu xa.
Sắc mặt Tô Thiển trắng bệch, quả nhiên là nghe chưa?
"An Thần, anh vừa mới nói không đáp ứng cái gì?" Tô Thiển khẩn trương tới mức líu hết cả lưỡi, cuống quýt nói lảng sang chuyện khác.
An Thần nhìn vẻ khẩn trương của cô, không nhịn được mà muốn trêu trọc, cô gái thế này, không phải hay gặp.
"Lòng em là của anh, trái tim cũng là của anh, anh không cho phép em vẫn giữ lại vị trí của bất cứ người nào, anh không đáp ứng!" An Thần vén mái tóc cô, nhìn vào sâu trong đáy mắt, rồi thổi nhẹ vào tai cô.
Không nổi trận lôi đình như dự đoán khiến Tô Thiển có chút thụ sủng nhược kinh, khóe miệng giật nhẹ, cúi đầu nhìn bàn chân trần của mình.
"Sao lại không đi dép mà đã xuống giường thế này?" An Thần cau mày, ôm cô theo kiểu ôm công chúa đi tới giường: "Nhìn em đi, chân lạnh như băng, sau này không được đi chân trần chạy loạn trong phòng nữa, nghe chưa?"
Tô Thiển trợn tròn mắt, có cần thiết phải khoa trương tới mức đó không?
"Không nghe lời gì cả, tổ yến cũng không uống, Uống...uố...ng!!!"
An Thần nhìn chằm chằm cô, cô gái này, không biết chăm sóc thật tốt chính mình một chút sao?
An Thần đem giày tới tự mình mang cho cô: "Đói bụng lắm chứ? Hôm nay làm món cá chần nước sôi em thích.".
Tô Thiển nhìn gò má An Thần, nghĩ thầm, người này tính khí thay đổi y như thời tiết vậy, mỗi lúc mỗi khác!
Vì không muốn Tô Thiển thấykhông tự nhiên nhưng An Thần vẫn gọi nhóm người Bân Tử cùng lên.
Tô Thiển thật sự 囧, dũng khí buổi sáng của cô đã đặt dấu GAME OVER rồi, nên giờ phút này, nhìn thấy mấy người, thật hận không được tìm một chỗ chui vào trong.
An Thần đem món mà Tô Thiển thích nhất để tới trước mặt cô, một đĩa tôm hùm theo thường lệ đặt ở trước mặt mình bóc tôm đưa cho cô.
Bân tử nhìn tô cá chần nước sôi kia bằng con mắt tội nghiệp: "Lão Đại, em cũng thích ăn cá chần nước sôi.".
An Thần lười biếng nâng mi: "Cậu có thể gọi đầu bếp khác làm."
Tô Thiển lúng túng cười cười, vội đem cá chần nước sôi đẩy về phía Bân Tử.
An Thần ấn chặt tay của hắn, thuận tay cầm một chén nhỏ múc một phần đưa tới: "Ăn đi.".
Bân tử đáng thương nhìn trong chén có mấy miếng cá: "Lão Đại, ngài thật lòng thương em.".
Mấy người kia cười suýt lạc giọng.
Cơm nước xong, Tô Thiển vẫn đang thất thần nhìn An Thần làm việc, mọi người đều nói đàn ông lúc làm việc là đẹp nhất, giờ phút này An Thần thật đúng là khiến Tô Thiển nhìn ngây người.
An Thần để cây viết trong tay xuống, nhìn cô gái đang ngẩn người nhìn mình nhếch miệng cười, dạo bước đi tới bên cạnh cô: "Thấy thế nào?"
Làm một người rảnh rỗi thật đáng xấu hổ.
Tô Thiển lấy lại tinh thần, lúng túng khụ khụ: "Em, em chỉ là quá nhàm chán."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc