Bà Xã Ngoan Nào - Chương 17

Tác giả: Thiên Diện Tuyết Hồ

An Thần quét 1 lượt rồi đưa hết cho Tô Thiển, lúc này anh mới bước tới chỗ bà lão.
"Bây giờ, tôi có thể kiện bà tội lừa gạt, phỉ báng, chỉ cần với tội lừa gạt này, bà có thể được ngồi tù từ 3 đến 10 năm. Bây giờ, bà mún tự mình đi hay là gọi người dẫn bà đi?"
Mặt bà lão trắng bệch ra, vội vàng bò dậy, ão não trốn đi.
Tốc độ nhanh chóng khiến người ta không khỏi chậc .
An Thần lấy ra chi 100 vạn, rồi lôi Tô Thiển đang đứng sững ở đó đi. Hoàn toàn không ngó ngàng gì đám người phía sau đang điên cuồng tranh ςướק.
Bên trong biệt thự, Tô Thiển rót cho Nhiễm mạn 1 ly rượu đỏ: "Chuyện nài thật cẩu huyết, uống chút rượu cho ấm đi."
Nhiễm Mạn buộc miệng cười: "Mình thấy người nên được an ủi là bà cụ kia, nhìn mặt cụ tới phút cuối sợ tới mức..."
"Nè, rốt cuộc, cuối cùng cậu và anh ta giả quyết thế nào?" ÁNh mắt Nhiễm Mạn chuyển sang An Thần người đang tập trung vào xử lí giấy tờ.
Hôm nay mới thấy, ấn tượng với anh ta cũng không tệ lắm.
Tô Thiển kéo Nhiễm mạn lại gần: "Hiện giờ, cảm giác của mình với anh ta rất phức tạp, mình cảm thấy sợ, rất sợ..."
Nhiễm Mạn tặng cho cô 1 cái nhìn quái dị: "Đừng làm mất mặt mình."
Tô Thiển chu môi, không nói gì.
"Mình cảm thấy cũng được, dù gì anh ta cũng là đàn ông cực phẩm, điều này không có chút nghi ngờ gì. Không chỉ có vẻ ngoài đẹp tới mức khó tin, anh ta còn có khí chất, lại có xe, có nhà, con gái theo đuổi anh ta phải là cả trăm người, cậu cảm thấy áp lực với anh ta là đìu khó tránh khỏi. Có cần mình giải cứu giúp cậu không? Về phần này, tỷ tỷ sẽ giúp muội khuân giác."
Nhiễm mạn nhấp 1 hớp cà phê, trêu ghẹo Tô Thiển.
Tô Thiển bề ngoài thì cười, nhưng trong lòng không cười: "Vậy thì tốt, tới lúc đó mình sẽ làm tặng cậu tấm bài vị, ngày ngày ở nhà, thắp hương quỳ lạy cậu."
Nhiễm Mạn lại hớp thêm 1 ngụm, lần này khạc ra 1 câu: "Đàn ông thì đầy ra, nhưng ai biết đàn ông bề ngoài ngăn nắp, gọn gàng có phải là tên biến thái, mặt người dạ thú hay không?"
Tô Thiển không khỏi gật đầu theo: "Chân lí."
Cô có vẻ rất tán thành.
Ăn cơm tối xong, Nhiễm Mạn ngượng ngùng rằng cái chất gian ngoan trong đáy mắt An Thần càng ngày nhìu liền nắm ngay túi xách, lưu luyến nói lời từ biệt với TÔ Thiển.
Nhiẽm Mạn zừa đi, Tô Thiển zui zẻ đi tắm rửa. Hiện tại có ૮ɦếƭ cô cũng không ở 1 mình 1 chỗ với An Thần.
Đáy mắt An Thần thoàng hiện lên tia chán nản, cô gái này lại coi anh là lang sói.
Điện thoại vang lên, TÔ Thiển nhận điện: "MẠn Mạn, zừa mới đi mà đã nhớ mình rồi sao?"
"Đi ra, đi ra..." Giọng nói Nhiễm Mạn có chút kích động.
Tô Thiển cầm lọ kem dưỡng da lên xoa, hỏi: "Cái gì đi ra?"
"Khi xem lại đoạn clip với bà lão buổi chìu, chỉ trong vòng 3 giời ngắn ngủi, đã đạt 100000 lượt xem, chuẩn bị ᴆụng con số 1000000 lượt rồi, chúng t nguy rồi."
Tô Thiển nhíu mày, nhanh thế sao?
Cô vội mở máy tình lên, vào mạng xem 1 chút, đúng thật là lửa đủ to rồi đấy!
Trong clip, An Thần thật là lạnh lùng, cuồng dại, khiến Tô Thiển không nhịn được mà nhếch môi cười. Đoạn cuối clip khiến Tô Thiển mở rộng tầm mắt.
Nói như vậy, tất cả bình luận đều thảo luận về chuyện kẻ lừa đảo kia thất đức thế nào.
Nhưng sao lại thế này, họ còn thảo luận về cả nam chính trong clip sao có thể lãnh khốc, sao dẹp trai tới zậy, quá mị lực, khiến cho trái tim ngàn vạn thiếu nữ điêu đứng.
Mà cáng nghĩ càng thấy bà lão kia quá đáng, bị yêu nghiệt mĩ nam nói mấy câu quả thực cũng đáng!
"Mình nghĩ đi đâu zậy nhỉ? Ừ, cả giận quá rồi, mai chắc chắn fải đối mặt với vô số ánh mắt khác thường.... haizzz, tắm 1 cái rồi đi ngủ!"
Bình tĩnh cất điện thoại, tắt máy tính, đắp chăn lên và ngủ liền 1 mạch tới sáng.
Quả nhiên, vừa tới công ty, tất cả ánh mắt của đồng nghiệp đều bắn zìa fía cô. Tô Thiển mở miệng cười yếu ớt, trực típ đi vào phòng làm việc của mình.
Gọi điện thoại cho Nhiễm Mạn: "MẠn Mạn, giờ mình thấy mình như 1 con khỉ ấy, mọi người đều nhìn mình, xem mình diễn trò."
"Mình cũng thế thôi, chẳng qua mình không thèm để ý, thôi cúp máy đây!"
An Thần cầm trên tay tờ báo giải trí, sắc mặt ngày càng tối.Bởi vì đoạn clip tối qua mà bọn Bân Tử đã tra ra được gia cảnh của Tô Thiển, cũng điều tra ra TÔ Thiển đang đi làm ở công ty quảng cáo Thiên Diện. Mấy thứ đó, An thần đều không quan tâm, điều duy nhất làm cho anh lo lắng chỉ có mấy chữ CEO của công ty quảng cáo Thiện Diện là Vạn Dạ.
Cô gái đáng ૮ɦếƭ này, sợ cái gì mà không nói cho anh biết!
Cô ấy còn quang minh chính đại được mình đưa tới công ty của tình nhân làm, lại còn là thư kí nữa! Phản rồi!
Hiện tại, anh không biết bày ra loại biểu tình gì, tức giận hay bi thương, hay lẫn lộn cả 2.
Vất mạnh tờ tạp chí lên đống hồ sơ trên bàn, ra lệnh trực típ cho Bân Tử gọi mấy người dưới lầu vào họp.
Sau 5p đồng hồ chuẩn bị, không dưới 40 người nghiêm chỉnh chờ đợi.
Bân Tử tỏ vẻ kích động, chẳng lẽ lại có nhiệm vụ gì?
Tô Thiển cầm quyển tạp chí mà cảm thấy nhức đầu. Hơn nữa, bên ngoài tòa nhà đã kí giả vây quanh chật kín rồi.Cô mơ hồ cảm thấy, công việc đầu tiên của mình chẳng lẽ phải từ bỏ?
Quả nhiên!
Bên ngoài tòa nhà, từng tiếng phanh xe ngang ngược xé rách bầu trời.
20 chiếc xe Roll-Royce thể thao màu đen số lượng có hạn ngang nhiên dừng lại trước cửa công ty quảng cáo Thiên Diện, nháy mắt đã hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Trên xe bước xuống 40 người đàn ông cao to lực lưỡng, mặt tây phục vệ sĩ vàng nhạt, nhất loạt dừng lại tạo thành 1 lối đi nhỏ, thẳng tấp, tựa như quân nhân vayt65.
Ở giữa là chiếc Bugatti Byeron, cửa khẽ mở ra, đầu tiên là chiếc giầy da sáng bóng, sau đó là quần âu đen như mực, xem ra giá trị cũng không phải nhỏ, tiếp ngay sau là áo sơ mi trắng tinh, xem ra càng không bình thường. BỘ tây trang phối hơp khéo léo, mặc trên người anh càng lộ vẻ cuồng dã vô hạn.
Người đàn ông đi ra, chỉ trong nháy mắt, tất cả mọi người đều thấy rung động.
Một người đàn ông, sao có thể đẹp zai tới mức thái quá như vậy, thử hỏi các cô gái trên thế giới này sao có thể sống được đây?
Trong lúc đó, tiếng kêu sợ hãi nổi lên tứ phía, và tất nhiên phần lớn là phái nữ, tình cảm rung động không thể nói ra thành lời.
Đó không phải là...
AN Thần - An thiếu gia?
Đám kí giả sững lại trong nháy mắt rồi xúm lại, phối hợp rất ăn ý, nhưng vừa ào tới đã bị nhóm vệ sĩ cao to kia chặn cả lại.
Không còn cách nào khác, chỉ có thể giơ thật cao máy ảnh, máy quay, thu lại để truyền hình trực típ.
AN Thần dạo bước xuống xem, lãnh mắt.
Ánh mắt, khí thế cuồng ngạo tán ra 4 phía.
Tất cả mọi người đều nghiêm trang.
Kí giả không khỏi rùng mình 1 cái, không khỏi nhẩm thần trong bụng, mục đích An Thần thiếu gia khua chiêng giống trống tới công ty quảng cáo Thiên Diện này là gì?
Chẳng lẽ công ty này có quan hệ không bình thường với xã hội đen.
Một nhóm người bao vây lấy An thần, khí thế hừng hực đi vào cao ốc.
Bảo vệ và nhân viên típ tân dường như quên mất việc ngăn cản đoàn người tiến vào.
Loại khí thế này, chỉ nghĩ thôi cũng không ngăn cản nỗi.
Vạn Dạ kéo Tô Thiển vào phòng làm việc của mình, rồi cử bảo bảo vệ ra đuổi đám kí giả.
"Tiểu thiển, em không bị bọn họ dọa chứ?" Vạn Dạ đưa cho Tô Thiển 1 ly cà phê, chỉ sợ cô ngĩ lung tung.
Tô Thiển khẽ mỉm cười: "Em lại mang tới phiền toái cho anh."
Sắm mặt Vạn Dạ cứng đờ, đưa tay đặt lên vai Tô Thiển, khiến cô phải nhìn vào mình.
"Tiểu Thiển, vì em, anh có thể làm bất cứ việc gì, chỉ cần đừng đối xử lạnh nhạt như thế với anh..."
"Bỏ cái tay bẩn thỉu của anh ra!!!"
Đang lúc Tô Thiển lúng túng, không biết nên nói gì, thì đã nghe âm thanh lạnh lùng, tràn đầy tức giận.
Tô Thiển đứng lên theo bản năng, hoang mang sợ hãi nhìn vẻ giận dữ của An Thần.
"Sao anh lại tới đây?" Tô Thiển nghênh đón, cười khan 2 tiếng. Sao trong lòng cô lại có cảm giác bị bắt gian tại trận thế này?
Đôi mắt An thần phóng hỏa về phía Tô Thiển, túm được cổ tay cô kéo về trong lòng mình.
:Bà xã, về nhà với anh!"
Rồi quay đầu lại, khinh bỉ nhìn Vạn Dạ, phun ra 1 câu thông báo với tất cả mọi người có mât tại đó: "Từ giờ trở đi, công ty quảng cáo Thiên Diện, không tồn tại!"
Tô Thiển giật mình, vội vàng cầm lấy cánh tay anh: "An thần, anh nghĩ mình đang làm gì?"
AN thần thuận thế kéo Tô Thiển vào trong иgự¢, dữ dội cắn lên môi cô, nuốt luôn giọng nói sợ hãi của cô.
"Có bản lĩnh trêu ghẹo người phụ nữ của tôi thì phải có khả năng gánh chịu hậu quả!" An Thần mở miệng, mang theo hơi thở lạnh lẽo nói.
Ánh mắt Tô Thiển trở nên hốt hoảng, vội vàng lắc đầu: "Không phải như anh nghỉ đâu, An thần, anh không thể làm thề được!"
Ngược lại, Vạn Dạ rất trấn tĩnh, híp mắt cười nhìn Tô Thiển mắt đỏ hoa đứng sau An Thần.
"Anh có bản lĩnh, anh có thể lấy đi tất cả những gì tôi có, nhưng anh không có quyền can thiệp vào việc tôi có yêu Tô Thiển hay không....!"
Tô Thiển ngay ngẩn cả người... Vạn Dạ thíc cô????
Trong nháy mắt, mặt An Thần tối sầm lại, đây có thể coi là lời khiêu khích trắng trơn: "Phụ nữ của tôi, không cần người đàn ông khác thương yêu, anh chỉ cần lo lắng cho cuộc sống hiện giờ của anh thôi!"
Tô Thiển che trán, trong đầu rối tinh tối mù, đây là tiết mục cẩu huyết gì đây?
"An Thần. về nhà tôi sẽ giải thíc với anh sau, đừng làm ầm ở đây, được không?"
Tô Thiển nghĩ đủ mọi cách kéo An Thần đi, chỉ là bàn tay cô quá nhỏ bé, không đủ sức kéo nổi anh di chuyển.
"Tôi nói rồi, anh không thể đem tới hạnh phúc cho Tô Thiển, tôi nhất định không để cô ấy chịu tủi thân!" Với tình cảm của mình, không ai có thể rõ hơn bản thân anh. Nếu cô có thể hạnh phúc, anh sẽ mạn nguyện nhìn cô hạnh phúc, nhưng níu cô không hạnh phúc, anh nhất định dùng cả tín mạng để đổi lấy hạnh phúc cho cô.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc