Bà Xã Ngoan Nào - Chương 16

Tác giả: Thiên Diện Tuyết Hồ

An Thần bất đắc dĩ lắc đầu, cầm lấy áo khoác theo cô đi: "Tôi đưa em đi."
Tô Thiển hoảng sợ lắc đầu: "Không cần, tôi tự đi xe bus được."
"Hoặc là tôi đưa em đi, hoặc là ở nhà với tôi, em tự chọn đi."
Mở cửa xe, An Thần tức giận, nếu không phải lo cô ở nhà buồn chán thì không bao giờ đáp ứng cô đi làm. Cô gái này thật không biết xấu hổ.
"À, cảm ơn!"
Hai lựa chọn so ra để anh đưa cô đi làm vẫn là tốt hơn.
"Em đi làm ở đâu? Làm cái gì?" An Thần vừa lái xe vừa hỏi Tô Thiển.
"Làm ở công ty quảng cáo. Làm thư kí tổng giám đốc."
Nghĩ nghĩ, Tô Thiển vẫn là lựa chọn ăn ngay nói thẳng, nói dối trước mặt người này cũng như tự chuốc họa bởi vì không quá 2 ngày anh sẽ biết.
"TÔi không phản đối em đi làm nhưng điều kiện là lúc về gọi cho tôi, tôi tới đón em, không được đi xã giao, dù là ăn cơm hay tiệc R*ợ*u cũng không được tham gia."
Tô Thiển nhạt nhẽo phun ra 1 hơi: "Anh lại thế nữa...."
Đứng trước công ty, Tô Thiển nhìn chiếc xe Bugatti nghênh ngang mà đi, lắc đầu, đi vào trong.
"Vạn tổng, ngại quá, em tới muộn." Tô Thiển bưng cốc cà phê đi vào, mỉm cười với Vạn Dạ.
Vạn Dạ vội vàng đứng dậy, trong mắt tràn đầy lo lắng: "Tiểu Thiển, em làm anh lo muốn ૮ɦếƭ."
Tô Thiển nhún nhún vai: "Đa tạ Vạn đại gia quan tâm, giữa trưa em mời khách để tạ tội."
Tâm Vạn Dạ đến giờ vẫn chưa buông lỏng: "Chỉ cần em không có việc gì là tốt rồi."
"Tô thư kí."
Đi ngang qua văn phòng, Tô Thiển bị gọi lại.
Là người mẫu của công ty, hình như họ Ôn gì đó.
"Xin chào, có chuyện gì sao?" Tô Thiển ôm văn kiện trong tay, bình tĩnh nhìn cô gái váy ngắn màu đỏ trước mặt.
Ôn Na khinh bỉ nhìn Tô Thiển quần bò áo phông, thực không biết Vạn tổng coi trọng cô ta cái gì.
"Giữa trưa Tô tiểu thư có rỗi không? Tôi mún cùng cô tâm sự 1 chút."
TÔ Thiển hơi sửng sốt: "Thật có lỗi, giữa trưa tôi có hẹn rồi, có thể đổi thời gian khác không?"
"Có hẹn? là Vạn tổng sao? Tô thư kí, cô công tác cũng thật đúng chỗ, còn phục vụ cơm nha!"
Một câu nói ra làm nhân viên xung quanh hướng tới ánh mắt khinh thường.
Tô Thiển không ngốc, không có khả năng không nghe được lời chăm chọc của cô gái này.
Tô Thiển nhíu mày: "Cảm ơn đã khích lệ. Tôi có thể 1 câu không? Cô là?"
Nhóm viên chức nghe thấy câu hỏi của cô, nhất thời nhịn không được bật cười, trong công ty không ai không biết người mẫu nổi tiếng này, vậy mà giờ nhân vật này lại bị ngưởi ta trực tiếp hỏi là ai.
Bọn họ thật sự nhịn không được, trong lòng cho Tô Thiển thêm mấy điểm.
" Cô không biết tôi?". Trong nháy mắt Ôn Na đen hết cả mặt.
Tô Thiển nhạt nhẽo sờ sờ trán: "Thật ngại quá, con người tôi luôn bế tắc tin tức, với những người không trọng yếu không biết nhiềulắm…Ôi chao, chị Văn, lát nữa giúp em quét văn phòng một chút nhé, cảm ơn chị nha".
Tô Thiển hướng về người quét rác mỉm cười chào hỏi rồi xoay người về phòng.
Tô Thiển nhận được tin tức Ôn Na bị khai trừ, ngồi không yên. Không phải là chuyện xảy ra ở văn phòng chứ?
"Vạn tổng, nghe nói anh khia trừ Ôn Na?"
Vạn Dạ ngẩn đầu: " Ừ, Ôn Na này, cầm lương cao nhưng làm việc không tốt, bởi vì bất mãn với việc quay chụp nên không phối hợp với đạo diễn làm cho công ty chịu nhiều tổn thất, người mẫu như vậy công ty không muốn lưu lại".
Thì ra là thế, được rồi:" Em biết rồi, giờ chỉ còn cách giờ ăn trưa 3 phút, Vạn tổng muốn ăn gì để em đi đặt."
Vạn Dạ nhíu mày: " Tiểu Thiển, không phải là nói muốn mời anh đi ăn đại tiệc sao?".
Tô Thiển khoát tay: " Vạn đại gia, anh nghe không hiểu đó là lời nói khách khí sao? Nhà tư bản Vạn ác ma, em là người nghèo, sao anh lại bắt môt người tội nghiệp như em mời anh ăn đại tiệc chứ?"
Vạn Dạ sửng sốt, hiểu rõ liền cười to: " Tiểu Thiển vẫn yêu tiền như mạng a, vậy từ nay nhà tư bản Vạn ác ma mời em được không?"
"Như vậy, ngại quá, đối diện có nhà hàng mới mở, sang đó nhé!".
Vạn Dạ thật sự không nhìn ra nha đầu kia có biểu hiện gì gọi là ngượng ngùng.
Vào nhà hang, Vạn Dạ theo khẩu vị của Tô Thiển mà gọi toàn món cay Tứ Xuyên. Xem cô ăn vui vẻ liền cảm thấy vui vẻ theo.
Nhiễm Mạn nói, người đàn ông nào yêu phải Tô Thiển thật vất vả, anh ta một chút cũng không cảm thấy, anh nguyện ý vì cô mà trả giá.
*****
"Này?"
"Ăn cơn không?". An Thần ngồi ở ghế, tay xoay xoay chiếc Pu't, khóe miệng lộ ra nụ cười mê người.
Y Na vì An Thần thêm một chút cà phê, quái dị liếc nhìn lão đại của mình rồi vèo một cái phóng ra ngoài văn phòng cùng mọi người bát quái.
"Thấy không, thấy không, lão đại của chúng ta hôm nay cười như hoa nở, tôi dám khẳng định tối qua chị dâu phải khóc 1 đêm."
Y Na lắc đầu, đáy lòng vì chị dâu mà bi ai.
"Lão đại hoàn toàn rơi vào lưới tình rồi." Bân Tử bắt chéo chân, nhìn bộ dáng cà lơ phất lơ.
"Xem bộ dáng kia của lão đại, tâm lí khinh bỉ, cả đời này tôi sẽ không hao tốn tâm tư vì con gái, không có tiền đồ." Thánh Kiệt là người theo chủ nghĩa độc thân, phụ nữ và đàn ông trong mắt hắn không có gì khác nhau.
Vũ Đình khinh bỉ nhìn Thánh Kiệt: "Người thì biết cái gì, con gái là bảo bối, bất quá nói trở lại, chả có cô nào thíc ngươi, 1 người vô tâm vô phế."
"Ta không hiếm lạ!!!"
"...."
***
"Đang ăn...." Tô Thiển lại uống thêm 1 ngụm canh.
"Nhớ tôi không?"
Tô Thiển bị hỏi há miệng thở dốc, không biết trả lời như thế nào: "Anh thực rãnh rỗi sao?"
"Tôi nhớ em."
Cũng không quản phản ứng của Tô Thiển, An Thần trực típ tắt máy, khóe miệng càng nhếch lên.
Tô Thiển nhìn điện thoại, nhất thời ngây người, không khỏi giật giật khoé miệng, đây là An Thần mà cô biết sao?
"Tiểu Thiển, làm sao thế?"
"À, không có gì?" Bỏ điện thoại vào túi, mặt Tô Thiển có chút mất tự nhiên.
Vạn Dạ không nói lời nào, đem tôm hùm bóc bỏ bào bát cô: "Vạn đại gia như tri kỉ vậy, không biết ai có phúc khi lấy được nha?"
Sắc mặt Vạn Dạ cứng đờ, cười gượng: "Không biết tiểu Thiển có hứng thú này hay không?"
Tô Thiển nâng mi, lỗ mãng 1 câu: "Vạn tổng, đùa giỡn phụ nữ có chồng là hành vi đáng xấu hổ."
Sắc Mặt Vạn Dạ ảm đạm không ít, bất quá liền khôi phục lại bình thường : " Vậy thật đáng tiếc , người tốt như anh thật tiện nghi cho người khác .".
" Bất quá , nước phù sa không chảy ruộng ngoài , không ngại thì ngài cùng Mạn Mạn thử xem .". Cắn một miếng tôm hùm , Tô Thiên nảy ra ý tưởng gán ghép hai người
Tiểu Thiển không biết Vạn Dạ trong lòng mất mát , tiếp tục càn quét mĩ vị : " Nào dám , tại hậu cung của em có điểm loạn .".
" Tiểu Thiển , chuyện của em anh đều biết , không phải khế ước hết hạn rồi sao , sao em còn chưa buông tha cho chính mình ?".
Thân mình Tô Thiển dừng lại một chút , nhất định la do cái miệng của Nhiễm Mạn mà lần khác phải khâu miệng cô ấy lại .
" Tình huống có chút phức tạp , em sẽ xem xét lại
Vạn Dạ " …. " .
Đúng 5 giờ , chiếc xe thể thao Bugatti sành điệu đỗ lại trước cửa công ty Tô Thiển Làm nhiều người ghé mắt , dù sao thì loại xe này không phải mỗi ngày đều nhìn thấy .
An Thần nhếch môi , mở cửa xe , tao nhã bước xuống .
Tiếng kêu sợ hãi vang lên xung quanh , xe đẹp , mỹ nam . đây quả là sự kết hợp hoàn mỹ .
Tô Thiển vừa ra khỏi cữa liền nhìn thấy cảnh tượng như vậy không khỏi che mặt , anh có thể đừng khoa trương thế không ?
Hiền nhiên An Thần cũng thấy cô , liền mỉm cười đi qua .
" Có mệt hay không ? "
Bên kia vạn Dạ vừa lái xe ra nhìn chằm chằm An Thần đón Tô Thiển , tay càm lái bất giác nắm thật chặt
" Về sau em có thể tự mình đi xe công cộng , anh không cần phải đưa đón .".
Bị hắn nháo lần này , không biết ngày mai công ty sẽ xuất hiện lời đồn gì nữa , theo đại gia? Chân đạp hai thuyền ?...
" Cô gái của mình đương nhiên do mình tiếp , làm sao có thể để em đi xe công cộng được!".
An Thần nói thực tự nhiên , Tô Thiển nghe lại ngượng ngùng
" Ôi chao , dừng xe , dừng xe… ". Tô Thiển kêu lên đầy sợ hãi
" Làm sao vậy ?". Dừng xe lại , An Thần Khó hiểu
" Hình như là bạn em …". Tô Thiển nhảy nhanh xuống xe , băng qua đường chạy đi .
" Cẩn thận !!! " . An Thần nhíu mày , cô gái này không biết thời điểm tan tầm xe cộ rất đông sao?
"Mạn Mạn , làm sao thế?".
Nhiễm Mạn quay đầu lại , hổn hển chỉ vào bà cô bên cạnh:" Cậu tới rồi , quá tốt , mình đang lái xe thì đột nhiên bà ấy chạy tới đây cứng rắn nói mình ***ng phải , mình bảo đưa đi bệnh viện thì lại không chịu đòi lấy tiền bồi thường…".
Tô Thiển nhìu mày , không phải rõ ràng là lừa đảo sao?
" Cô gái thật không có lương tâm , nhiều người như vậy có thể chứng minh là cô đâm ngã tôi , phải bồi thường là đương nhiên . Cô có xe tốt như vậy lại không có chút tiền bồi thường thuốc men sao?".
Bà cô đang nằm thật cẩu huyết ngẩng đầu bồi thêm một câu.
Tô Thiện giật nhẹ khóe miệng , ngồi xổm xuống , muốn giúp bà ta đứng lên nhưng bà ta dường như cố ý , kéo thế nào cũng không đứng dậy được
"Bà ơi , bọn con cũng phải bồi thường cho bà chứ , bà đã nói bà bị thương , chúng ta nên đi bệnh viện kiểm tra kĩ lại xem , tới lúc đó có thể dựa vào hết thương mà để bồi thường đầy đủ , bà cảm thấy thế nào ?"
"Không đi , không đi , bệnh viện toàn thế thôi , tiền chữa trị vết thương , các người cứ đưa tôi , tự tôi đi mua thuốc trị thương là được rồi." Bà cụ dù có nói gì cũng không chịu đi bệnh viện .
Tổ Thiển và Nhiễm Mạn đều nhức óc , đau đầu , thất đúng là cậy già mà lên mặt .
Thật ra thì đứa tiền cũng không sao , chi sợ tới lúc đó không chấm dứt nổi , bà cụ có thể kiếm cớ , liên tục tìm mình đòi tiền , loại chuyện như vậy không phải là chưa từng xảy ra .
Hơn nữa , cứ kiểu bị chặn họng như vừa rồi , cục tức trong lòng họ cũng không thể nuốt trôi .
An Thần đen mặt đi tới bên cạnh bà cụ:" Cụ muốn bao nhiều tiền ?"
" An Thần… "
An Thần có ý bảo cô đừng xen vào chuyện này , tất cả hãy giao cho anh là được rồi
" Cậu cứ đưa 10 vạn là được rồi , con người tôi rất nhân từ." Bà lão liếc nhìn chiếc BMW của Nhiễm Mạn , dường như rất dễ mở miệng
Mười Van !!!
Mọi người xung quanh đều kêu lên một tiếng , bà lão này thật sư là quá tham lam , chỉ mười vạn thôi sao?
An Thần xoay người lại , hướng về phía đám đông nói:" Tôi đưa ra mức giá 100 vạn , ai có thể nói rõ ràng cho tôi về tình hình sư thật lúc bấy giờ , hãy viết ra giấy , rồi giao cho tôi , phải là sự thật , chỉ cần sai một chi tiết nhỏ một phân tiền cũng không có ."
Trong nháy mắt , đám đông xung quanh còn lại lạnh lùng im lặng , bỗng chốc người nào người nấy rối rít lấy giấy Pu't ra viết đưa cho An Thần .
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc