Bà Xã Ngoan Nào - Chương 15

Tác giả: Thiên Diện Tuyết Hồ

An Thần nhẹ nhàng gối đầu tay cho cô ngủ, rồi đặt một nụ hôn lên trán Tô Thiển: " Tô Thiển, ngủ ngon."
Cảnh này, anh đã tưởng tượng rất nhiều năm rồi!
Mỹ nhân trong lòng, hô hấp của An Thần có chút rối loạn, nhưng lại không thể ***ng chạm, cái thấy giác cảm mà không ăn được thật khó chịu.
Khẽ cắn răng, lại thêm lần nữa An Thần chui vào phòng tắm, tắm tới tận nửa đêm, nước lạnh mới làm giảm đi chút ít lửa dục trong anh.
Lại một lần nữa chui vào chăn, tướng ngủ của cô bé này lớn lên cũng chẳng tốt thêm tẹo nào, lúc nào cũng cố gắng tìm tư thế thoải mái hơn khi ngủ.
Tô Thiển gác hẳn lên hông anh mà ngủ. Nhưng sau khi An Thần mới thiếp đi được một lát thì bị đập bụp một cái, mở mắt ra nhìn mới thấy Tô Thiển đã xoay 1 góc 180 độ, một bàn chân với những ngón chân hơi xòe đường đường đang ngay sát mặt An Thần.
Trong mắt An Thần lóe lên nụ cười nhỏ bé, anh đứng dậy, cẩn thận bế cô quay lại, nằm trong lòng mình, vừa lúc Tô Thiển đã tỉnh.
Chợt thấy bên cạnh có nhịp tim đàn ông, Tô Thiển sợ hãi, trực tiếp đá văng người đó xuống đất.
" Lưu manh!"
Tô Thiển đang mơ mơ màng màng ngủ một chân ba cẳng đứng bật dậy, chẳng lẽ mình bị chiếm tiện nghi?
Kiểm tra lại y phục trên người, coi như vẫn còn chỉnh tề, lúc này Tô Thiển mới có thể vỗ *** một cái.
An Thần bất thình *** h bị đá một cái, một lúc lâu sau vẫn không phả ứng kịp.
" Tô Thiển!!!"
Cô gái này, anh là lưu manh sao?
Tô Thiển chu mỏ, dứt khoát rời giường, cô có một thói quen xấu, khi đã tỉnh lại sẽ không thể nào ngủ nổi nữa.
" Mới có 2h, em muốn làm gì?"
An Thần túm được Tô Thiển, gắt gao nhốt chặt cô.
" Tôi tỉnh rồi, có nằm cũng không ngủ nổi, mình anh ngủ đi." Tô Thiển không thể tự nhiên nổi. An Thần nằm phía trên, hơi thở nam tính của anh làm cô đỏ mặt, nhịp tim cũng rối loạn theo.
" Không ngủ được cũng nằm đây cho tôi, nhắm mắt lại, đàng hoàng chút đi!" Thậm chí An Thần còn vỗ hai cái lên cặp ௱o^ЛƓ Khêu g** của cô.
Tô Thiển không nhịn được mà bật cười:" anh đừng có bá đạo thế được không?"
" Tôi luôn bá đạo thế đó. tôi lệnh cho em vất hết mấy ấn tượng trước kia về An Thần đi, tìm hiểu lại tôi!"
Buộc Tô Thiển phải nhìn thẳng vào mắt mình, An Thần chậm rãi phun ra từng chữ.
Con mẹ ngươi!
" Tôi biết anh là người đứng đầu Ám Dạ, là nhân vật bí ẩn nhất, bá đạo, vô lí, ghét....ưm..."
An Thần trực tiếp chặn cái miệng nhỏ nhắn đang lảm nhảm kia lại, phủ lên đó bờ môi mềm mại, khiến cô thiếu dưỡng khí chỉ trong nháy mắt.
Miệng! bà đây lại bị chiếm tiện nghi rồi!!!
Bạn đang đọc truyện tại website Thich Truyen. VN - Web đọc truyện miễn phí tốt nhất hiện nay.
tô thiển càng giãy giụa,hai cánh tay bên hông càng thêm giữ chặt: " an thần..."
khồn khiếp, nói xong không thèm cho cô động tay động chân chút nào, mà cô cũng biết không có mèo nào không trộm thịt....
cạy hàm răng ra, đầu lưỡi an thần bắt đầu thăm dò, lục lọi, lại hung hăng cắn cái đang không ngừng tránh né kia một cái.
" ừm,đau..."
giãy giụa không nổi, tô thiển như con con cá ; đang đợi người mổ xẻ, mặc cho người ta đòi hỏi.
" bảo bối hư, cho anh nhé!"
cơ bản là Tô Thiển không có cơ hội để nói chuyện, An Thần đã dò mò trong áo lót của cô mà tìm kiếm." buông ra, An Thần, anh đã nói là sẽ không làm chuyện đó..."
người đàn ông này, nói chuyện đều không giữ lời!
trong mắt An Thần thoáng hiện lên nét cười xấu xa:" tôi có đáp ứng gì với em sao? tôi chỉ nói trước khi ngủ không ***ng vào em, khong nói sau khi ngủ cũng không động!"
ầm một tiếng!
trong giây lát, quần áo đã bị xé rách.
Tô Thiển muốn gầm thét, lấy hết sức mà gầm, người đàn ông này, anh là chó sao? y phục của tôi.......
" bảo bối, tôi muốn em yêu tôi." An Thần nói nhỏ.
" thần kinh!!!"
An Thần nhất quyết không tha: " hôm nay tôi sẽ nói cho em biết, tất cả lời tôi nói với em đều là sự thật, tôi yêu em, từ năm mười hai tuổi đã bắt đầu yêu, tôi yêu em, tôi đã bỏ ra 10 năm, tôi muốn em yêu tôi."
nghe xong những lời này, Tô Thiển như rơi vào trong đám sương mù, đôi tay không ngừng cố gắng ngăn cản sự lộn xộn của An Thần.
" anh đừng náo loạn nữa có được không?"
người đàn ông này điên rồi, thật sự là điên thật rồi.
An Thần cười khẽ, nụ cười khiến trăm hoa đua nở:" cô gái hư, em có nhớ lần em đi nhầm vào toilet nam không?"
Tô Thiển sửng sốt, mặt đỏ ửng lên, 10 năm trước, cô từng liều mạng xông thẳng vào nhà vệ sinh nam.
" không nhớ....không nhớ..."
những chuyện thế nào, làm sao có thể thừa nhận được đây!
" cô gái hư, còn không chịu thừa nhận, em có còn nhớ rõ, 10 năm trước, em từng chỉ vào tiểu đệ đệ của một bé trai gọi đó là Sâu Bướm không? em có nhớ em đã hung hăng xông tới, xách quần của đứa nhỏ ném ra bên ngoài phòng, tôi còn nhớ rất rõ người nào đó vô nhầm phòng vệ sinh..."
Tô Thiển bối rối, những chuyện này đều là bí mật cực kì riêng tư của cô, ngay cả nhiễm mạn cô cũng không nói, tại sao người đàn ông này lại biết rõ thế?
" anh... anh...."
" tôi chính là đứa bé trai bị em ném ra ngoài, cô gái hư, lần trước em đã thử qua rồi, nó có còn là Sâu Bướm nữa không?"
An Thần tràn đầy từ tính cộng thêm âm thanh trêu đùa khiến Tô Thiển không tìm đâu ra cái lỗ để chui xuống.
trời ơi!!!!
quỷ thần ơi, Tô Thiển con còn bình tĩnh nổi sao? bình tĩnh rồi làm sao?
người đàn ông ngay trước mặt này chính là người vô duyên vô cớ bị ném ra khỏi nhà vệ sinh nam đó sao? đây là bé trai mà cô vẫn nhớ tới tận bây giwof sao? là cậu bé với vẻ mặt vô tội đầy kinh ngạc đó sao?
" Tô Thiển, từ lúc đó trở đi, tôi liền thích em, 10 năm rồi, tôi cố gắng tạo nên một ám dạ, chỉ vì một hi vọng muốn em có một cuộc sống an ổn, đừng đối xử lãnh đạm với tôi như thế có được không? lòng tôi đau lắm...."
Tô Thiển ngạc nhiên, ngơ ngác nhìn khuôn mặt đẹp trai kia, ánh mắt của anh vẫn thế nhưng lại tràn đầy ưu thương.
10 năm! anh nói anh yêu cô 10 năm! cô có nên tin những lời này không?
" bảo bối, có phải em không tin lời tôi nói không? không sao, tôi cho em đầy đủ thời gian để em từ từ cảm nhận những điều tôi muốn chứng minh cho em thấy, có được không, chỉ cần đừng lạnh nhạt với tôi như thế."
lời nói của anh có chứa chút run rẩy, chỉ sợ cô gái trong lòng hoài nghi tấm lòng của anh.
Tô Thiển bị An Thần làm cho sửng sốt, trong lòng cực kì phức tạp, đẩy đầu anh ra:" An Thần, đừng có thế nữa, được không? hiện tại,đầu tôi trống rống...."
An Thần nắm lấy bàn tay, dò theo bụng đi xuống. cả người Tô Thiển đều run theo.
" cô gái hư, em ђàภђ ђạ tôi 10 năm, tôi không chỉ muốn công tâm mà còn muốn phải công thân!"
anh đã nói được là làm được, tuyệt nhiên không cho cô gái phía dưới phản kháng, tuyệt nhiên không cho cô gái trong lòng cự tuyệt!
" không....cầu xin anh....tôi không chuẩn bị tốt......aaaa....."
nếu đã nói rõ ràng rồi, An Thần tuyệt đối không cho phép cô gái này chạy trốn mình. cô là của anh, anh chỉ muốn cảm nhận cô gái trong lòng này chỉ là của anh.
" bảo bối, chớ trốn, ngoan nào."
" không, rất đau!"
nhớ tới đêm hôm đó, Tô Thiển không chỉ lạnh sóng lưng mà lạnh cả người.
" tôi sẽ nhẹ nhàng!"
" An Thần, tôi không phải có ý kia, anh bình tĩnh một chút."
đau xót tràn về, ai tới cứu cô đừng cho đêm hôm đó tái diễn.
An Thần mãnh liệt như nước thủy triều, lửa dục ở đáy lòng gào thét, đôi tay điên cuồng chạy loạn trên thân thể bóng loáng, nhẵn nhụi của Tô Thiển, khiến cho cả người cô đều run rẩy.
liều mạng hôn lên trên, đôi môi cô sao mềm mại thế, sao tràn đầy dụ hoặc vậy.
Tô Thiển cũng là cô gái bình thường, dưới sự ra sức trêu đùa của An Thần, cô đã mất hết sức phản kháng.
An Thần nâng khóe môi lên, lúc này mới eo ếch một cái, tiến vào nơi thần bí mà mình ngày nhớ đêm mong.
Tô Thiển hoàn toàn tỉnh táo, không ngừng vung tay đánh vào ***g *** An Thần: " không được, anh mau ra ngoài, ra ngoài đi...."
" bảo bối! anh chỉ biết vào, sẽ không ra! ngoan nào để cho anh được yêu em mãi nhé!"
Đi vào, làm sao lại phải ra? Anh đã nhịn 1 đêm ***, nếu không giải quyết sẽ ૮ɦếƭ cháy.
Sáng sớm tinh mơ, An Thần đứng trước cửa sổ ngắm nhìn người trên giường còn đang ngủ say, tâm tình chưa bao giờ tốt như vậy.
Ngón tay dài tinh tế vuốt nhẹ lên khôn mặt hoàn mĩ của cô, tươi cười càng tăng thêm trên mặt.
"Thiếu gia, thiếu phu nhân, bữa sáng đã chuẩn bị xong."
"Đã biết."
Tô Thiển mở mắt đã bị vẻ mặt sáng lạng của An Thần dọa thiếu chút nữa rơi khỏi giường.
"Sợ tôi như thế sao? Tôi không phải sài lang hổ báo."
An Thần ôm được cô, buồn cười nói.
Tô Thiển nhãy xuống giường, cầm chăn quấn quanh mình.
"Làm sao thế?" An Thần nhíu mày.
"Đừng tới đây."
Từ nay về sau, An Thần bị Tô Thiển cho vào danh sách những nhân vật nguy hiểm.
"Vì sao?" Lại bước tới 1 bước dài.
Tô Thiển hoảng sợ cầm chặt chăn bao vây lấy mình chạy về phòng mình, xoạt xoạt 2 cái khóa kĩ cửa phòng.
Vào phòng tắm, Tô Thiển hung hăng chà sát làn da của mình, nhìn toàn dâu tươi. Tô Thiển cắn môi, cô cảm thấy mâu thuẫn giữa cô và An Thần dần dần chuyển biến tốt.
Tô Thiển đem tất cả váy đặt ở đáy tủ vì tối qua An Thần bên tai cô nỉ non: "Em mặc váy bộ dáng rất mê người."
Mặc 1 bộ quần áo, buộc tóc đuôi ngựa, Tô Thiển hài lòng.
"Alo, Vạn Dạ? Yên tâm đi, em lập tức đi làm..."
Nói với Vạn Dạ mình tới trễ trong chốc lát.
"Tô Thiển, lại đây ăn bữa sáng."
An Thần đợi cô hơn nửa ngày, dựa vào tính tình trước kia anh đã rống lên với cô.
Tô Thiển vừa đi giày vừa trả lời: "Tôi bị muộn rồi, không ăn."
Một câu nói,độ ấm trên mặt An Thần giảm xuống vài độ: "Cho em 30s tới bên anh, bằng không cũng đừng nghĩ tới đi làm."
Tô Thiển trong lòng bất bình mắng, nhích ௱o^ЛƓ tới bên ghế ngồi xuống, bưng lên bát cháo, từng ngậm nuốt xuống.
An Thần càng nhăn mặt: "Nhìn mặt em ăn lang thôn hổ yết, chắc rất ngon, cô Lí lấy thêm cho thiếu phu nhân 1 bát nữa."
"Khụ khụ... Khụ khụ...."
Không cẩn thận, Tô Thiển nuốt nhanh thìa cháo còn nóng.
"Tôi đang vội, không ăn." Buông bát đũa, Tô Thiển lấy khăn tay xoa xoa miệng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc