Bà Xã Ngoan Nào - Chương 14

Tác giả: Thiên Diện Tuyết Hồ

An Thần đem thân thể Tô Thiển chỉnh ngay ngắn, trịnh trọng nhìn cô: "Em đem tôi làm vịt?"
Tô Thiển thíu chút nữa cắn đầu lưỡi mình, buông cà phê, đứng lên: "Cái kia, tôi đã nói xong, việc anh..."
Tô Thiển tông cửa xông ra, nhớ tới đêm đó mặt cô lại ửng đỏ.
An Thần đuổi theo ôm cô vào ***, nói 1 câu làm mọi người trực típ ngã xuống đất: "Tôi nguyện ý làm vịt của em."
Tô Thiển giống như bị đánh 1 đòn, đầu óc choáng váng.
"Tô Thiển, tôi không nghĩ giấu giếm em nữa, tôi yêu em, thật sự rất yêu em, ở lại bên tôi, vĩnh viễn, được không?" Suốt 10 năm, trời biết anh sống như thế nào, 3650 ngày, 87600 giờ, 5256000 phút, 315360000 giây, còn chưa tính số lẻ, anh mỗi ngày đều nhớ tới cô mà vượt qua.
Đem nữ nhân trong lòng vây bên người, cô lại đối với mình không nóng không lạnh, tâm anh hung hăng bị đâm 1 dao, đau không thể hô hấp.
Tô Thiển vội vàng đẩy anh ra, giống như thấy 1 người điên, người này diễn trò lại có thể như thật vậy, giả thâm tình trước mặt người. Bội phục, bội phục!
"Ngại quá, chuyện đùa này không vui chút nào, tôi muốn về nhà."
Tô Thiển cảm thấy đau đầu, cô không biết 1 người đàn ông da mặt rốt cuộc dày bao nhiu mà trước mặt bao nhiu người diễn trò vô tội cùng thâm tình.
Mắt An Thần thâm trầm, trực típ đem cô khiêng lên vai, 1 lần nữa khiêng trở về phòng mình.
Bên ngoài nhất thời hỗ loạn, lão đại vừa mới nói gì a?
"Tôi nguyện ý làm vịt của em... lão đại có thể cư nhiên nói ra như vậy, quả thật đem ta dọa choáng váng."
Bân Tử xoay người đứng lên, run run khóe miệng.
"Hoa Tử không phải nói là kế ước sao? Chả lẻ lâu ngày sinh tình?" Thánh Kiệt không ngừng vuốt cằm, tỏ vẻ chính mình không nghĩ ra.
An Dịch cười lạnh, vì người trong lòng mà 1 người đàn ông cường đại có thể buông tha tự tôn của chính mình.
Trong phòng, An Thần cuồng hôn Tô Thiển. Tô Thiển bị giam cầm gắt gao, không thể động đậy 1 chút xíu nào hết.
An thần hôn, mạnh mẽ, bá đạo, giống như muốn đem 10 năm nhớ nhung đặt hết ở nụ hôn này.
Tô Thiển mơ màng, chung quanh đều bị hơi thở nam tính của An thần vây quanh, ở đúng thời điểm Tô Thiển không thể thở nổi liền buông cô ra.
Tô thiển hé miệng hấp khí, lại bị An thần giam cầm vào trong ***, môi lại hạ xuống lướt qua môi cô.
"An Thần, rốt cuộc anh mún thế nào?"
Tô Thiển hoàn toàn nỗi giận, người đàn ông này càng ngày càng thái quá.
"Tôi chỉ mún yêu em, yêu cầu này không tính là quá đáng chứ?" Anh lại càng nói có vẻ thật như vậy, thật tới mức Tô Thiển tìm không ra 1 chút biểu tình anh nói dối.
Tô Thiển thở dài 1 hơi: "Tôi có thể cùng anh diễn 1 năm nhưng cần có 3 điều kiện."
An Thần sắc mặt ảm đạm, cô gái này không tin anh nói là thật.
"Nói đi, điều kiện là gì?" Anh vẫn không nhịn được cô gái này định làm gì.
"Thứ 1, trong 1 năm, không được đối với tôi động thủ động cước."
An Thần suy nghĩ, không động thủ động cước, cái khác chắc vẫn có thể đi, đểu đợi 10 năm, thêm 1 năm cũng không có gì.
"Được!"
"thứ 2, diễn trò chỉ giới hạn trong trường hợp công cộng, đây là địa bàn của anh, không cần phải diễn."
Điều này, anh có thể nói không thể chứ?
"Thứ 3, hiện tại tôi có công việc của chính mình, không cho phép anh can thiệp sinh hoạt cá nhân của tôi,3 điều này, anh vi phạm 1 cái, chúng ta liền ngưng giao dịch, không thương lượng."
"Không được."
Không được can thiệp sinh hoạt cá nhân của cô, vậy để cô đi tìm đàn ông khác thì anh phải làm sao bây giờ, cái này tuyệt đối không đáp ứng.
"Nếu như vậy, đường ai nấy đi, anh không kí tên ly hôn cũng không sao cả, ai cũng đừng tưởng vây khốn tôi."
Tô Thiển nói sự thật, ngoại trừ 2 người bạn của mình, cái gì cô cũng không để ý.
An Thần châm chọc gợi lên khóe môi: "Cho dù em không đáp ứng cũng đừng vọng tưởng thoát khỏi tôi, An Thần tôi muốn có cái gì chưa bao giời không có được."
Tuy nói thế nhưng An Thần cảm thấy thật bi thương, chính mình làm thế nào không tốt, vì sao cô gái này không bị mình đả động.
Hay là, mị lực của mình suy giảm????
Tô Thiển cảm thấy cô cùng An Thần căn bản không có cách nào thống nhất ý kiến.
"Tử Nhiên." An Thần nhìn Tô Thiển vài lần, tiếp điện thoại: "Đang ở nhà mình? Biết rồi."
"Hiện tại trở về biệt thự, Tử Nhiên và Tử Ninh đang ở nhà chúng ta!!|
Tô Thiển không nói lời nào, đối với câu nói này nghe không được tự nhiên, rốt cuộc chỗ nào đó không đúng?
Trên xe, An Thần đưa cho Tô Thiển túi hoa quả, chỉ sợ không khí có chút áp lực.
Tô thiển không nói gì, tiếp nhận, bóc vỏ đưa đến bên miệng, không nhìn tới khuôn mặt hấp dẫn ngàn vạn cô gái kia.
An Thần hé miệng cười íu ớt, cô gái nhỏ này luôn lí trí làm người ta không biết phải như thế nào cho phải.
Trở lại biệt thự, Tô Thiển tự nhiên kéo tay An Thần, diễn trò, cô tuyệt đối là người chuyên nghiệp.
"Anh, chị dâu..."
Gặp 2 người trở về, Lâm Tử Nhiên mỉm cười đứng lên, Lâm Tử Nịnh oán hận nhìn chằm chằm chỗ 2 người khoác tay.
"Ngồi đi, như thế nào không nói sớm 1 chút, để các em đợi lâu vậy, thật ngại quá!"
Tô Thiển buông tay ra, tiếp nhận 2 ly trên tay cô Lý, tự mình rót cho họ 2 ly R*ợ*u vang.
"Thiếu gia, thiếu phu nhân, hiện tại mang đồ ăn lên sao?"
Tô Thiển mỉm cười gậy đầu: "Để cháu giúp cô."
Tô Thiển vào trong bếp, Lâm Tử Nịnh có vẻ hơi hốt hoảng thần sắc.
Đồ ăn được mang lên, thức ăn tinh xảo, Tô Thiển im lặng ngồi cạnh An Thần, uống canh mà An Thần múc cho, bộ dáng kia giống như cô dâu nhỏ ngoan ngoãn.
"Chị dâu, làm cách nào đem anh bắt được, phải biết rằng anh của em luôn cách xa con gái, năm trước đột nhiên nói kết hôn còn không có ai tin đâu."
Lúc trước An thần nói kết hôn, anh không nghĩ ngợi mà nhận định An thần nói giỡn. Không nghĩ tới...
Tô thiển kéo kéo khóe miệng: "Vinh hạnh của tôi...."
An Thần không ngừng gắp cho Tô Thiển, Tô Thiển nâng con ngươi lên nhìn anh, anh cũng nhập diễn quá đi.
"Ăn nhìu 1 chút, em rất gầy, khó coi..."
AN Thần nhìn cánh tay nhỏ bé của cô, mặt mày nhăn gắt gao.
Tô Thiển không nhịn được mà xoa xoa khuôn mặt, tiện đà cúi đầu cắn sườn: "Kỳ thật, là ảo giác của anh!"
Lâm Tử Nhiên không khỏi bật cười, cô gái kia, thấy thế nào cũng thật đáng iu.
"Anh, nghe nói Doãn Phỉ Phỉ về nước."
"Ừ."
An Thần đem tôm bóc hết vỏ đặt ở bát Tô Thiển, tôm hùm ở Ng'n t thon dài anh đang bóc như 1 tác phẫm nghệ thuật trân quý.
Lâm Tử Nhiên cẩn thận quan sát biểu tình trên mặt An thần, xác định không khác thường mới âm thầm thở ra.
Một bên Lâm Tử Nịnh nhìn An Thần cẩn thận che chở Tô Thiển hận nghiến răng nghiến lợi, Thần ca ca chưa bao giờ đối với cô như vậy.
Cô Lí đang bưng canh gà lên, Lâm Tử Nịnh nãy ra ý hay.
Cầm 1 cái chén sạch nhỏ, 1 bên đưa cho Tô Thiển cười hơ hớ: "Chị dâu, uống canh gà, nhìn chị gầy, Thần ca ca đau lòng, uống nhìu 1 chút."
Tô Thiển hé miệng cười íu ớt: "Cảm ơn... A..."
Bất ngờ, tay Lâm Tử Nịnh khẽ run lên làm toàn bộ bát cháo gà nóng bỏng tay đó đổ hết lên tay và đù* Tô Thiển.
Đôi mắt An Thần trầm xuống, vội vàng cầm lấy tay Tô Thiển đưa lên miệng thổi nhẹ, nhìn về phía Lâm Tử Nịnh quát: "Sao lại thế? Có mỗi bát cháo cũng không bê nỗi sao?"
Nơi đáy mắt Lâm Tử Nịnh thoáng lên 1 tia u ám, sau đó lại tỏ vẻ ủy khuất mà nói: "Em xin lỗi, xin lỗi, là do bát cháo quá nóng, không phải do em cố ý...."
"Thế nào rồi? Rất đau phải không? Đã nóng phỏng tới cả tay rồi nè. Cô Lí, mang bông băng vào phòng cho tôi."
Tô Thiển được ôm như công chúa lên phòng, cảm thấy hơi nhói đau.
"Tôi không sao. anh xuống dưới chào khách đi." Tô Thiển mún rút tay về nhưng lại bị An Thần nắm chặt lấy.
"Cô Lí, bông băng mang tới đây chưa?" An Thần tức giận quát to, tốc độ rùa bò đấy à?
"Thiếu gia, của cậu đây."
An Thần nóng nãy kéo cà vạt, cầm túi đá lên chườm vào chỗ bông cho cô: "Ngoan, đừng giận nữa, cố chịu 1 chút, sẽ hết đau ngay thôi."
Động tác nhẹ nhàng nằm ngoài suy ngĩ và dự đoán của Tô Thiển. Biết An thần hơn 1 năm nay, đây là lần đầu tiên cô thấy anh dịu dàng như thế.
Tận nơi đáy lòng Tô Thiển thoáng xuất hiện cảm giác mềm mại. Trừ 3 cô ra, đây là người đàn ông quan tâm cô như thế.
"Chị dâu, chị không sao chứ?" Lâm Tử Nhiên chạy tới, khuôn mặt thể hiện rõ vẻ quan tâm.
"Chị dâu, thật sự xin lỗi, em thật sự không cố ý..." Hốc mắt Lâm Tử Nịnh hồng lên, như kiểu tất cả lượng nước mắt của cô nàng sẵn sàng trào ra bất cứ lúc nào.
Tô Thiển vẩy vẩy tay: "Tôi không sao, cô cũng không phải tự trách bản thân."
Sao cô có thể không biết rằng người phụ nữ này cố ý. Ngay từ lần đầu tiên gặp nhau cho tới nay, ánh mắt Lâm Tử Nịnh luôn nhìn cô tràn đầy thù hận, không phải là chỉ thù hận đơn giản.
"Tử Nhiên, 2 người về trc đi, hôm nào có thời gian tôi tìm cậu nói chuyện sau."
An Thần lãnh đạm mở miệng, Lâm Tử Nhiên thật ngạc nhiên, anh nỗi giận thật rồi, còn đuổi thẳng bọn họ về nữa chứ.
" được , đúng lúc em và Tử Nịnh có chút việc riêng , xin lỗi không nói chuyện được lâu." Lâm Tử Nhiên lôi lôi kéo kéo cô em gái còn đang miễn cưỡng không muốn về kia , xoay người đi xuống lầu .
" anh..."
Lâm Tử Nịnh hất tay Lâm Tử Nhiên ra , vẻ mặt hết sức khó chịu .
" Tử Nịnh , nếu em còn ở đây cư xử không đứng mực như thế , anh cũng chẳng bảo vệ nổi em đâu ." Lâm Tử Nhiên híp mắt nhìn , tính tình của em gái anh thế nào An thần còn không biết sao ?
" anh , anh nói giúp người đàn bà kia , em có điểm gì không tốt sao ? tại sao An thần lại đi cưới người khác hả ?" Lâm Tử Nịnh ôm một bụng đầy oán hận , so với người đàn bà đần độn đó , cô có điểm nào thua đâu .
" hồ đồ ! An thần vẫn đối đãi với em như đối với em gái , em đừng có tự mình đa tình ."
đối với người em gái này , anh thấy thật đau đầu , vừa rồi không phải An thần nể mặt mình thì có lẽ cô em này đã nhận được mấy cái bạt tai rồi .
" anh !!!"
thật quá ghê tởm , ngay cả anh trai ruột cũng đối xử với mình như thế sao .
" Tô Thiển , còn chỗ nào không ổn không ? có còn đau không ? thôi , tôi đưa em tới bệnh viện kiểm tra ."
An thần cầm lấy tay Tô Thiển , trong lòng vẫn có chút không an tâm .
" tốt lắm ,tự tôi xử lí là được rồi , không dễ tổn thương thế đâu ." Tô Thiển rút tay về , cả đù* đều đau rát .
" có thể đi được không ? em bước thử hai bước tôi xem nào ." An thần lôi kéo Tô Thiển , lòng đau như cắt .
Tô Thiển đứng dậy , khập khiễng bước hai bước liền bị An thần ôm lên giường : " nằm yên ở đây , không được nhúc nhích ."
" tôi về phòng của mình ." Tô Thiển cắn môi .
An thần ngẩn người : " không được , em đang bị thương , buổi tối tôi còn có thể chẳm sóc được ."
An thần tìm một lí do thật danh chính ngôn thuận cho bản thân .
" tôi đã nói là không sao , không phải là bỏng hết người , có gì lớn lắm đâu ." Tô Thiển cố trườn người xuống giường .
" em đáng hoàng lại cho tôi nhờ , đừng có xem tôi như động vật thế ....yên tâm đi , tôi sẽ không làm thế với em !" An thần lạnh nhạt nhìn Tô Thiển , thấy bộ dáng sợ hãi của cô , muốn cho cô uống định tâm hoàn ( thuốc An thần ).
Tô Thiển giật giật nhóe miệng , cô nam quả nữ sống chung trong một phòng , thật sự sẽ không xảy ra chuyện gì sao ?
An thần xoay người đi về phía phòng tắm , còn Tô Thiển thì suy nghĩ rồi chìm luôn vào giấc ngủ .
lúc An thần đi ra , Tô Thiển đã ngủ say . khóe miệng An thần mở ra một đường cong.
Tô Thiển , cô gái này hư quá , chuyên môn câu lòng người đúng là cô gái hư !
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc