Bà Xã Ngoan Nào - Chương 12

Tác giả: Thiên Diện Tuyết Hồ

"Tiểu Tô Tô, cậu là 1 cô gái có mị lực, đàn ông có tình cảm với cậu nhìu không đếm nỗi, rời khỏi An Thần, nhất định cậu có thể tìm được 1 người đàn ông tốt!"
"Vậy còn cậu? Chẳng lẽ lại dấn thân vào cuộc sống phong trần sao? Kể từ sau cái ૮ɦếƭ của anh ấy, sự thay đổi của cậu làm mình rất lo lắng, cậu thật sự....." Không
còn tin 1 người đàn ông nào nữa hay sao?
"TỚ cũng không biết... tớ chỉ... không dám thử lại 1 lần nữa..." Loại đau đớn này, đau thấu tâm can.
Tô Thiển đưa tay ra vỗ vỗ vào vai cô ấy: "Cố gắng lên!"
"Ừ, cố gắng lên!"
Sáng sớm hôm sau, Tô Thiển không nhờ Nhiễm Mạn đưa đi, chỉ việc đi xe bus mà thôi, ô nghĩ, nếu đã tự lập rồi thì cũng phải bắt đầu lại từ đầu chứ!
"Xin chào, hôm nay là ngày đâu tiên tôi tới làm thư kí tổng giám đốc.."
"Là Tô tiểu thư, đúng không? Giám đốc có dặn lại là cô trực tiếp đi vào phòng làm việc. Đi tới tầng 2, rẽ phải."
"Cám ơn!"
Phía trong phòng làm việc, tổng giám đốc còn chưa tới, Tô thiển nhân cơ hội này mà quan sát khắp phòng, cả căn phòng rất sạch sẽ, chỉnh chu, khiến cho người khác có cảm giác thoải mái , rộng rãi và sáng sủa. Tô Thiển rất thích.
Tô Thiển tiện tay cầm quyển tạp chí trên bàn lên, níu là bình thường thì chỉ cần 1 động tĩnh nhỏ cô cũng phát hiện ra mà nay có 1 người đang đứng ngay tại cửa cũng không để ý.
Người đàn ông khóe miệng tươi cười, ôn hòa, nhẹ nhàng.
"Tiểu Thiên..."
Âm thanh trầm thấp, dễ nghe vang lên, Tô Thiển kinh ngạc ngẩng đầu lên, há hốc miệng: "Vạn Dạ..."
"Anh cũng làm ở công ty này sao?" Trùng hợp thế sao.
Nụ cười trên môi Vạn Dạ càng đậm thêm, không trả lời thẳng cô: "Anh đã nói chúng ta sẽ gặp lại nhau, không sai chứ?"
Tô thiển sững người, cẩn thận suy nghĩ lại 1 chút, sau đó không chắc chắn hỏi: "Anh đừng nói với tôi là...."
"Đúng đó, tiểu Thiển, anh chính là tổng giám đốc của công ty quảng cáo này, ngạc nhiên lắm sao?"
Cuối cùng Tô Thiển cũng hiểu được nguyên nhân tại sao lúc phỏng vấn gần như không còn cơ hội, mà sau đó họ lại thông báo trúng tuyển, cảm giác phía trên có ô dù ấy.
"Vạn Dạ, gặp lại anh lần này rất vui, nhưng công việc này tôi không thể làm được, anh nên biết, tôi không thể có việc theo cách này, như thế sẽ không công bằng với người khác."
Cô không muốn chỉ vì bản thân mình mà ςướק đi kế sinh nhai của những con người thực sự có đủ năng lực. Đó là chuyện quá xấu hổ!
Nụ cười của Vạn Dạ không hề giảm, ấn cô ngồi xuống sofa mới nói rành mạch từng chữ: "Tiểu thiên, không có gì là không công bằng hết, năng lực của em thế nào anh biết, còn kinh nghiệm thì có thể từ từ tích lũy. Thay vì đem công việc thư kí này giao cho 1 người không quen biết thì anh tin tưởng em hơn."
Tô Thiển sững người, những lời ấy không có gì sai, nhưng trong lòng cô vẫn có cảm giác đang mang tội.
Vạn Dạ nhìn chằm chằm vào cô, biết rõ trong lòng cô đang suy nghĩ cái gì.
"Tiểu Thiên, em vẫn luôn là người thích ứng tốt trong mọi hoàn cảnh mà, có những việc không cần anh nói rõ ra em cũng tự hỉu được, năng lực này không thể chỉ dùng 1 tờ giấy mà quyết định nổi. Cách nhìn của người ngoài không thể ảnh hưởng tới mình, chỉ có thể dùng chính thực lực để chứng minh, em có hỉu ý của anh không?"
Ngồi nghĩ, Tô Thiển thấy nếu cứ cự tuyệt thì có vẻ là đang làm cao, nên không nói gì, chỉ cười.
Vạn Dạ cũng cười.
khi kí hợp đồng xong, cảm xúc trong Tô Thiển cũng bình yên trở lại.
Khóe môi nâng lên, tự giễu: "Hiện tại tôi lại trở thành kẻ có ô dù rồi."
Vạn Dạ bị lời châm biếm của cô làm cho bật cười, vỗ nhẹ lên đầu cô.
Trưa tới, Vạn Dạ muốn mời Tô Thiển đi ăn cơm thì lời đồn đại bắt đầu nỗi lên.
Nhân viên giáp: "Xinh đẹp, dáng chuẩn thì vẫn luôn được ưu tiên nhỉ!"
Nhân viên ất: "Đàn ông mà, toàn là động vật suy nghĩ bằng nữa *** cả, không ngờ tổng giám đốc chúng ta cũng là loại này." Thở dài ra.
Tô Thiển không để ý tới ánh mắt quái dị của đám nhân viên khi nhìn mình, cô bình tĩnh, mặc kệ người khác nói qua nói lại chuyện này thế nào cũng sẽ không làm lòng cô gợn sóng.
"Tiểu Thiển, suy nghĩ của em lại trên mây nữa rồi."
Vạn Dạ rất khâm phục tính tình của cô, từ nhỏ đã thế, dường như không có chuyện gì có thể làm phiền tới cô.
"Tôi có thể hỉu là anh đang khen tôi không?"
Vạn Dạ cười: "Cứ coi là thế đi."
"Cám ơn anh, món bò bít tết rất ngon."
"Cảm ơn nữ vương đã nể mặt...."
Trong lòng Vạn Dạ rất ấm áp, chỉ cần nhìn thấy cô thôi, tất cả phiền não trong anh đều tan biến hết.
Sau khi tan tầm, Vạn Dạ có ý muốn đưa Tô thiển về nhà.
Tô Thiển bất đắc dĩ phải nói cho anh địa chỉ nhả mình. Vạn Dạ nhíu mày, đó không phải là nhà của Nhiễm Mạn sao?
"Ừ!"
"Vạn Dạ, sự nghiệp ở nước ngoài của anh tốt như thế, sao độ nhiên muốn về nước phát triển vậy?"
Vạn Dạ chuyên tâm vào lái xe, nhìn chằm chằm vào con đường phía trước. Tại sao à? Tôi nói em sẽ tin tôi sao?
"So với ở nước ngoài thì anh thích sống ở nơi mình được sinh ra hơn." Vạn Dạ nghĩ ngợi 1 chút rồi trả lời.
Tô Thiển gật đầu: "Khó có được người như anh, bây giờ trong nước nhìu biến động, rất ít người nhớ mà trở về quê nhà."
Vạn Dạ nghe thấy cúi đầu cười íu ớt, nụ cười tươi tắn như mùa xuân, cười tới trăm hoa đua nở.
Xe chạy từ từ rồi dừng lại ở vườn hoa Hướng Dương dưới lầu, đúng lúc gặp Nhiễm Mạn đi làm về.
" A, lại có hộ hoa sứ giả đưa về nha ." Nhiễm Mạn âm dương quái khí tựa vào tường , khoanh tay trước *** , mắt tỏa sáng , tốt cho một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ.
Vạn Dạ ôn hòa cười : " Nhiễm Mạn tiểu thư, không mời tôi lên nhà ngồi một chút sao?".
" Mời-----".
Vạn Dạ thân sĩ làm động tác mời hai người phụ nữ , Tô Thiển tự nhiên xoay người hướng phòng mình đi đến .
" R*ợ*u vang , cà phê hay nước trái cây ?" Tô Thiển quay đầu cười hỏi Vạn Dạ .
" Nước trái cây đi ."
" Tiểu Tô Tô , nếu không chúng ta đi siêu thị mua chút thực phẩm nấu ăn đi , đồ ăn trong tủ hết rồi ...." . Nhiễm Mạn mở tủ lạnh , nhìn tủ trống không liền cười hì hì , được rồi , cô chủ yếu là muốn ăn đồ Tô Thiển nấu .
Tô Thiển ngẩng đầu lên rồi quay sang :" Không biết Vạn đại thần có hứng thú nhấm nháp đồ ăn do tay nghề tiểu nữ làm không ?".
Vạn Dạ uống một ngụm nước trái cây, mặt đầy ý cười :" Đương nhiển rồi , đó là vinh hạnh của tôi .".
Trong lòng rất ngạc nhiên , cô gái nhỏ này biết nấu ăn thật sao ?
Vì thế , ba người leo lên xe Vạn Dạ đi thẳng tới siêu thị , trực tiếp tới khu vực bày nguyên liệu nấu ăn .
" Không biết Vạn đại thần thích ăn cái gì ?"
Vạn Dạ mỉm cười :" Nữ vương làm cái gì đều thích cái đó , không dám soi mói ."
Tô Thiển vui vẻ , vậy được rồi , theo khẩu vị của chính mình lựa chọn .
Vạn Dạ đẩy xe , tay Tô Thiển nâng lên một khối thịt sườn :" Vạn đại thần có thể ăn cay không ?".
Cô muốn làm đầu cá nấu ớt .
" Có thể ". Vì thích ăn cay , anh thiếu chút nữa mất mạng .
Tô Thiển cong khóe môi : " Đồng minh tốt .".
Chọn xong nguyên liệu nấu ăn hai người mới phát hiện con nhóc Nhiễm Mạn không thấy đâu .
" Tớ tới đây , tớ tới đây ...".
Nhiễm Mạn đẩy theo cái xe chồng chất đồ ăn vặt , khoai tây chiên , trà sữa , hạt dưa ,...
Tô Thiển nhịn không được đầu đầy hắc tuyến . Nhất là khi tính tiền , Tô Thiển trực tiếp đứng qua một bên .
" Nhiễm Mạn , như thế nào lại thích ăn đồ ăn vặt như thế , đới với thân thể không tốt đâu ." .
Vạn Dạ theo gương chiếu hậu nhìn thấy Nhiễm Mạn ôm khoai tây chiên gặm cắn nhịn không được buồn cười .
" Không có việc gì đâu , cuộc sống không có đồ ăn vặt thì còn gì là lạc thú , em không tính học theo tô tô .".
Lại nói , Tô Thiển ngoại trừ bữa ăn chính , hầu như không chạm vào đồ ăn vặt , có đôi khi Nhiễm Mạn tưởng tượng nếu như các cô gái đều giống Tô Thiển thì nhiều công ty bán đồ ăn vặt phải phá sản .
" Cho nên thân thể mình luôn tốt còn cậu thì thường hay đau dạ dày ." Tô Thiển không thèm nhấc lên nhìn liền đáp trả .
Nhiễm Mạn biết không thể cãi lý liền im luôn .
Tại phòng bếp , Tô Thiển nhặt rau , Vạn Dạ cũng tiến vào giúp đỡ .
" Không có gì đâu , em một mình làm được mà , anh ra ngoài cùng Nhiễm Mạn xem tivi đi ." Tô Thiển tiếp nhận ớt xanh , thuần thục thái .
Vạn Dạ thấy mình ở phòng bếp không giúp gì được liền sờ sờ chóp mũi đi ra ngoài .
Nhiễm Mạn một bên cắn đồ ăn vặt một bên nhìn Vạn Dạ thi thoảng hướng phòng bếp ngó bóng hình xinh đẹp , vì thế cô kéo Vạn Dạ ngồi xuống cạnh mình .
" Vạn đại gia , không phải là anh coi trọng người phụ nữ của em chứ ?".
Vạn Dạ hoảng sợ , sau đó liền lấy lại bình tĩnh , không đáp mà hỏi ngược lại : " Người phụ nữ của em ?".
" Ừ, đương nhiên , Vạn đại gia , nếu anh thật thích thì em có thể đưa cho anh nha .".
" Cảm ơn ----".
Không bao lâu sau phòng bếp truyền tới từng đợt mùi thức ăn , Nhiễm Mạn loi cha loi choi chạy nhanh vào phòng bếp .
" Bảo bối , hôm nay nấu món gì ngon thế ?".
Tô Thiển không thèm để ý nàng ta , tiếp tục hầm canh .
Sườn muối tiêu , dạ dày thái sợi xào hạt điều , đầu cá nấu ớt , sườn ram cùng canh cá trích nấu đậu hũ .
" Chỉ có ba người nên không nấu nhiều , Vạn đại thần thứ lỗi .". Tô Thiển vừa nói vừa sắp bát đũa .
" Không sao , đủ ăn là được , cũng không phải là người ngoài mà .".
Vạn Dạ cầm lấy đôi đũa , hướng lấy một miếng sườn đưa vào miệng , hương vị thật thơm ngon .
Vươn ra hai ngón tay cái , nuốt hoàn toàn đồ ăn trong miệng :" Nữ vương ra tay quả nhiên không giống bình thường .".
" Anh có lộc ăn đó , tiểu tô tô của em rất ít khi trổ tài nghệ , em nhìn vẫn là do mặt mũi của anh nhìn được nên mới có ăn .". Nhiễm Mạn e sợ thiên hạ không loạn liền nói .
Tô Thiển thực không khách khí lấy miếng sườn nhét vào miệng Nhiễm Mạn :" Đồ ăn nhiều như vậy đều không bằng cái miệng của cậu .".
Nhiễm Mạn ủy khuất chớp đôi mắt to , trái nhìn một cái , phải nhìn một cái , rốt cục quyết định vùi đầu vào ăn cơm .
Bữa tối rất tuyệt , không khí hòa hợp .
Bên kia , An Thần không khống chế được quăng hết mọi thứ , nổi giận đùng đùng lao ra khỏi phòng , toàn thân hừng hực lửa giận khiến toàn bộ nhân viên lui về một góc .
" Tớ có một loại dự cảm không rõ ....."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc