Bà Xã Ngoan Nào - Chương 11

Tác giả: Thiên Diện Tuyết Hồ

Sau đó, cha mẹ cô đột ngột xảy ra tai nạn giao thông, chỉ còn lại 1 thân 1 mình, anh liền lấy lí do về khoản nợ để đem cô đến bên cạnh, len lén làm giấy đăng kí kết hôn, nhưng lại nói với cô đó là giả. Chỉ không muốn kích thích tới cô.
1 năm qua, cô luôn an phận, đối với anh ngoan ngoãn, anh nói cái gì cô đều nghe, nhưng lại không hề nhiệt tình, anh cho là nguyên nhân cha mẹ qua đời khiến cô chịu đả kích lớn nên liền tùy ý cô.
Mắt thấy khế ước chuẩn bị hết hạn, trong lòng anh phiền não vô cùng, cũng không tìm được lí do giữ chân cô lại, và cô nói trả hết nợ và cô tự do.
Anh hận bởi vì cô dịu dàng, hiền lành với anh chỉ vì anh là chủ nợ mà thôi.
Anh hận bởi vì cô tỏ vẻ thật vui vẻ khi rời khỏi anh.
Anh căm tức vì cô đối với anh uôn lãnh đạm không nhìn mà với người đàn ông khác thì lại thân thiết đến vậy.
Tô Thiển là người phụ nữ của anh, đời đời kiếp kiếp chỉ có thể là của anh.
Nghĩ như vậy, động tác phía dưới cái sau so với cái trước mạnh hơn, sâu hơn, làm Tô Thiển thở gấp liên tục.
1 lần lại 1 lần, An Thần vừa tiến vào bên trong thân thể Tô Thiển anh nhịn không được càng muốn nhìu hơn, suốt cả đêm, Tô Thiển nức nở kêu rên cho đến khi không còn chút sức lực để mặc cho tên ác ma kia làm loạn trên thân thể mình.
Không biết từ lúc nào, Tô Thiển mệt mỏi ngủ mất, lúc này An thần mới hài lòng nhếch khóe môi, ôm thân thể mềm mại, ở trên trán cô đặt 1 nụ hôn.
CÁi gì anh cũng không nói, anh muốn chính cô cảm thụ, từ từ tiếp nhận anh rồi yêu anh mà không thể rời bỏ anh được.
Hiện tại anh không chỉ muốn thân thể cô mà muốn có cả tâm hồn của cô nữa.
Giữa trưa hôm sau Tô Thiển mới tỉnh lại, hạ thân đau đớn chua xót vô cùng, toàn thân không thoải mái, tất cả đều là mùi vị của anh.
Di chuyển thân thể 1 chút, Tô Thiển đau tới nhe răng trợn mắt, toàn thân 1 chút sức cũng không có, dứt khoát nằm xuống, 1 chút cũng không nhúc nhích.
"Chị dâu, chị tỉnh rồi à, chúng tôi đã chuẩn bị thức ăn xong rồi, ngồi dậy ăn 1 chút đi."
Tô Thiển mắt điếc tai ngơ, trực tiếp cầm chăn che kín đầu.
Cô tức đến phát run, cư nhiên cứ như vậy bị anh ăn sạch! A! Tô Thiển cô cứ như vậy mà bị ăn sạch!!!
"lão đại nói khi tỉnh dậy chị dâu sẽ rất đói nên đặc biệt chuẩn bị món cay Tứ Xuyên."
Y Na cười đùa ngồi ở mép giường, rất muốn đem chăn kéo xuống dưới.
Tô Thiển giữ chăn thật chặt, cô hiện tại vừa tức vừa thẹn, nhìn toàn thân, chỗ nào cũng ửng hồng, không có chỗ nào nguyên vẹn.
"Y Na, ra ngoài đi."
Tô Thiển không cần thò đầu ra khỏi chăn cũng biết thanh âm đến từ người nào.
Y Na gật đầu, xấu xa liếc nhìn 2 người 1 cái, lão đại đêm qua thật quá dũng mãnh, làm chị dâu hầu như kêu gào cả đêm, toàn bộ tầng lầu ai ai cũng kinh ngạc.
An Thần đứng ở bên giường, trong mắt xẹt qua ý cười: "Tô Thiển, em muốn đứng đây ăn hay là tôi bảo người bưng đồ ăn vào để em ăn tại đây?"
Tô Thiển giận dữ từ chăn chui ra, nhìn về phía An Thần, lửa giận trong mắt bắn ra 4 phía.
"Cút ra ngoài!!!" Hồi lâu, Tô Thiển đè nén xúc động trong lòng muốn Gi*t người, cắn răng lên tiếng.
An Thần nhíu mày, tâm tình của mình lúc này rất tốt nên không thèm so đo với cô như bình thường, chỉ để lại quần áo tự tay chọn tối qua rồi quay người ra khỏi phòng.
Tô Thiển cử động cơ thế chút, bước từng bước về phía nhà tắm.
Cô mở vòi sen ở mức tối đa, cố gắng hết sức để khiến những vết hôn kia mờ đi, chỉ vì hồ đồ mà đêm qua cô mất đi đêm đầu tiên. Trong lòng Tô Thiển vô cùng phức tạp mà không thể nói ra.
Thật ra cũng không thể không chấp nhận, chỉ là cô không cam lòng.
Tắm đi tắm lại nhìu lần, Tô Thiển mới cảm giác được người mình có chút thư thái hơn.
Mặc vào bộ quần áo mà An Thần chuẩn bị, cô lại nhìn sang thùng rác thấy 1 vài mãnh vỡ nhỏ, khóe miệng Tô Thiển không nhịn được mà run rẩy.
An Thần kiên nhẫn chờ nửa giờ thì không còn bình tỉnh nỗi nữa, đẩy cửa phòng đi vào: "Tắm rửa làm cái gì mà lâu vậy?"
Tô Thiển xoay người, mặt không biểu cảm nhìn anh. An Thần bất giác ngây ngẩn cả người.
Cái yếm lam kết hợp với quần đùi tôn lên làn da trắng nõn, cùng những gợn tóc lười biếng xõa trên vai, lông mày cong, so với các khôn mặt được tô phấn kia thì khôn mặt này càng quyến rũ động lòng người.
Vẻ sửng sờ chỉ hiện lên trong nháy mắt, ngay sau đó, khóe miệng ai đó nở ra nụ cười: "Rất đẹp."
Tô Thiển cao ngạo chợt nhíu mày, không thèm liếc anh 1 cái, khập khễnh bước ra ngoài.
Tô Thiển ăn như hổ đói, điên cuồng càn quét chỗ thức ăn có trên bàn. Điều này khiến An Thần được mở rộng tầm mắt.
Sáng này anh nghĩ ra rất nhìu tình huống khác nhau.
Khóc sướt mướt như chưa từng được khóc, hoặc là chỉ vào thẳng mặt anh, rống to, hoăc hơn là, túm lấy cổ áo anh, đấm cho mấy cái.
Anh có thể nghĩ ra tình huống thì cũng đã có kế hoạch hoàn hảo để ứng phó lại, nhưng lại không ngờ tới rằng cô lại bình tỉnh tới mức như tối qua không có chuyện gì xảy ra, thậm chí còn rất bình tỉnh đánh chén.
An Thần nhíu chặt lông mày, thật sự không biết rốt cuộc cô nghĩ cái gì.
An thần nhíu chặt lông mày, thật sự không biết rốt cuộc cô nghĩ cái gì.
"Tô Thiển."
"Ừ!" Tô Thiển nhận điện thoại, cố gắng nuốt miếng cơm ở trong miệng: "Cái gì?... Vâng, tôi đã rõ rồi.... Cảm ơn!"
Tô Thiển cúp điện thoại, trong lòng dâng lên 1 sự tò mò, không phải phải đã nói cô không có kinh nghiệm sao? Sao còn lại được phê chuẩn?
Tô Thiển buông đũa, rút khăn ra, tao nhã lau miệng, đứng lên đi ra ngoài.
"Em đi đâu đó?" An Thần 1 tay giữ cô lại, hình như cô rất bất mãn với hành động này của anh.
Tô Thiển yên lặng hất tay An Thần, cầm khăn lên lau đi lau lại cái chỗ vừa bị anh nắm.
"An tiên sinh, thật ngại quá, tôi muốn về nhà, làm phiền ngài, cử người đưa tôi về."
Tô Thiển lạnh lùng nói, tiếng răng nghiến ken két khiến cho lòng An Thần chợt trùng xuống.
"Em bảo tôi làm gì?"
"An tiên sinh, ngài mới 22 tuổi, không biết nguyên nhân gì khiến ngài túng dục quá độ vậy?"
Biểu tình và giọng điệu của Tô thiển tràn đầy ý châm chọc.
Mặt An thần bỗng chốc lạnh tanh, đáng ૮ɦếƭ, vẻ mặt của cô ấy là có ý gì?
"Tô Thiển, em không muốn sống nữa sao?"
"Thế nào? Anh lại muốn ném tôi từ tầng 100 xuống sao? An Thần, cứ coi như anh là người đứng đầu tổ chức sát thủ thì cũng đừng mơ quản được Tô Thiển tôi."
Tô Thiển lạnh lùng nhếch môi, trong mắt không có 1 tia e ngại.
Cả người An Thần tỏa ra hơi thở lạnh như băng, trong mắt không lộ ra chút nhiệt độ nào: "Tôi không quản được em? Vậy em muốn ai quản em? Tô Thiển, đừng quên rằng, tôi là người đàn ông của em!"
Khóe miệng Tô Thiển lại lần nữa nhếch lên, tay túm cà vạt của anh, mập mờ nói: "Đừng có tưởng là lần đầu tiên tôi lên giường với anh thì coi tôi như những loại người đàn bà kia, cũng là có nhu cầu nhưng tối qua tôi bị ép, nhưng kĩ thuật cũng không tệ lắm, trả cho anh đây..."
Hất tay, ném từ trong túi ra 1 xấp tiền, trái tim không khỏi nhói 1 cái, đó là toàn bộ tiền mà cô tích góp được.
lưu Hoa đứng ngoài cửa định đi mà không nhịn được mà hít phải 1 hơi lạnh buốt, anh bị những lời Tô Thiển vừa nói làm cho kinh sợ.
Cô ấy biến lão đại của Ám Dạ là 1 con vịt... khụ khụ...
Quả nhiên núi cao còn có núi cao hơn!
Mặt An Thần xanh như chàm, mắt đỏ như máu, cô gái đáng ૮ɦếƭ, níu không phải đêm qua anh lấy đi đêm đầu tiên của cô thì anh tưởng cô là dâm phụ rồi, coi anh chỉ như 1 con vịt? Tốt, rất tốt, vô cùng tốt!
"Không phải em không để mình phải xấu hổ thì cũng nên biết khả năng nhẫn nại của tôi có hạn thôi."
"Ai mượn anh phải kìm nén? Tôi bắt anh phải nhịn tôi sao? An Thần, quan hệ giữa chúng ta chỉ là hợp đồng thôi, anh có cần chuyện gì cũng bá đạo như thế không? Nếu anh có chút nhân từ độ lượng thả tôi đi đi,cả đời tôi sẽ tạ ơn ân đức này của anh."
Ở bên ngoài, cằm của Lưu Hoa trực típ rơi xuống đất, quan hệ hợp đồng....
Đây là mối quan hệ gì vậy trời? Đúng là quan hệ phức tạp, phức tạp...
Khóe miệng An Thần nhếch lên, rất giống nụ cười của Diêm Vương: "CÚT!"
Lưu Hoa sợ tới mức co giò mà chạy cho nhanh, má ơi, bị phát hiện rồi!!!!
Tô Thiển nhạt nhẽo nhìn anh 1 cái, đôi môi mỏng nhẹ nâng: " Cảm ơn!"
Tô Thiển vừa đi khỏi, An thần như muốn đập tan cái phòng này đi, tới nỗi sau đó nhìu ngày, nhân viên của Ám Dạ luôn sống trong nước sôi lửa bỏng, nơm nớp lo sợ.
Khi Tô Thiển ra khỏi Ám Dạ liền gọi điện cho Nhiễm Mạn tới đón.
"Cái gì? Cậu bị ăn sạch rồi sao?"
Nhiễm mạn đang lái xe bỗng xù hết lông nhím ra.
"Cậu chú ý lái xe đi, mình còn chứ mún ૮ɦếƭ!" Tô Thiển nhìn cô nàng mà thầm sợ hãi, không khỏi lo lắng cho cái mạng nhỏ của mình.
"Cậu dám gọi anh ta là con vịt, lại còn trả tiền nữa mà còn có thể bình an vô sự mà ra đi, quả là trâu bò, Tô Thiển à, ừ giờ, cậu là thần tượng của mình" Nhiễm Mạn tự nhiên gật đầu.
Tô thiển giận trắng cả mắt nhìn cô nàng 1 cái: "Không phải vì cú điện thoại kia của cậu sao, chị đây vì cậu mất đi 1 đêm đầu tiên, cậu phải bao nuôi chị nhỉ!"
"Yên tâm đi, chị em à, minh nhất định sẽ chịu trách nhiệm." Nhiễm Mạn vỗ иgự¢ đảm bảo.
"Thông báo cho cậu 1 tin tốt lành, chị đây tìm được việc rồi nhá!"
"Á, công ty nào xuôi xẻo thế zợ? Có thể mời đại tiểu thư của chúng ta về làm việc?" Nhiễm Mạn mở miệng cười yếu ớt.
"Cậu đi ૮ɦếƭ đi!"
"Tiểu Tô Tô, li rượu chúc mừng này cậu không thể thíu mình được đâu đấy! Nhiễm Mạn cười xấu xa.
Tô Thiển mở miệng: "Đừng vơ đũa vào mình vào cùng với cậu, lấy cưa trai làm thú vui tao nhã. Chính là hàng đêm, cậu đổi bao nhiu tên?"
Lời này Nhiễm Mạn không thích chút nào: "Ai quy định chỉ có con trai mới có quyền trêu ghẹo con gái? Từ xưa tới nay, mọi quy tắc, chuẩn mực đều là: nam nữ càng có mị lực càng ăn khách, con gái cưa con trai là không đúng phép tắc."
Điều này rõ ràng là xã hội nam quyền, kì thị nữ giới, với xã hội công bằng không liên quan gì. Những chuyện như thế, chỉ cần sống thoáng 1 chút sẽ có sự thay đổi rất lớn. Chỉ có làm cho những việc đối xử công bằng thế này mới có thể chính thức là cho nam nữ bình quyền."
Tô Thiển mở miệng cười yếu ớt, không dám gật bừa.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc